Thương Định Đầu Tiên: Khuất Phục Chồng Ác Ma

Chương 181: Mất đi lý trí




Translator: Waveliterature Vietnam

Dạ Diễm ôm Lam Thiên Vũ vào chiếc Lincoln bản giới hạn, nhìn Lam Thiên Vũ hôn mê bất tỉnh, rất đáng thương, trái tim anh không chịu nổi, quay sang nghĩ về nụ hôn nóng hổi của cô với Tiêu Hàn, trong mắt anh lại sát khí nổi lên.

Dạ Diễm u ám nhìn chằm chằm vào Lam Thiên Vũ, giờ cô đang hôn mê, khuôn mặt tái nhợt, trên cổ có một vết sẹo sâu, cô mặc chiếc váy dài màu hồng, xinh đẹp mà thanh lịch, nhưng trong mắt anh, lại thấy rất khó chịu......

Khi Lam Thiên Vũ rời đi, là lúc đang mặc áo cưới, bây giờ đã thay đổi quần áo khác, anh tưởng tượng ra cảnh Tiêu Hàn đã chiếm lấy cô, giống như một con quỷ, khiến anh gần như phát điên.

Dạ Diễm thở dài nhìn cô chăm chú, than thở: "Vì sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao???"

"Tôi......"

"Có phải cô không hài lòng về tôi? Cho nên cô mới lao vào vòng tay của người đàn ông khác mà ôm ấp? Hả?" Tiếng gào thét của Dạ Diễm giống như tiếng sét rơi xuống từ trên bầu trời.

Lam Thiên Vũ giống như được đặt trên một mảnh đất trống, không có chỗ nào để chạy trốn, không có nơi nào để trốn chạy, chỉ có thể chịu đựng sự tức giận của anh.

"Cho dù cô đã bị hắn ta chạm vào, tôi cũng sẽ không buông tha cho cô, cả đời này cô là của riêng tôi, không bao giờ có thể chạy thoát." Dạ Diễm lầm bầm trong miệng, vừa dứt lời, anh ta vội vàng cởi quần mình.

Lam Thiên Vũ nhìn anh hoảng hốt, liên tục lắc đầu, cổ họng thầm nhì như tiếng muỗi kêu: "Không, không được....."

"Tại sao lại không? Tại sao cô lại muốn cự tuyệt tôi??? Khi cô ở bên hắn ta có phải phối hợp rất ăn ý???"

Dạ Diễm thét gào, điên cuồng giống như một con thú, đằng đằng sát khí, bùng cháy trong cơn giận giữ, trong cơn bức xúc, anh bất ngờ thô bạo tát Lam Thiên Vũ, đánh cô xong, anh như bị sốc, bàn tay cứ như vật mà run rẩy, nhìn cô với vẻ hụt hẫng.

Lam Thiên Vũ cúi xuống, những giọt nước mắt tuyệt vọng đau đớn tuôn trào, cô bị anh hành hạ sắp phát điên, anh cứ liên tục suy nghĩ về việc cô với Tiêu Hàn, không tin tưởng cô, tại sao lại không buông cô ra, còn muốn ràng buộc và tra tấn cô.....

Cô hận anh, hận anh...

Dạ Diễm chấn động một lúc, trong ánh mắt có chút áy náy, nhưng không thay thế được ánh sáng lạnh lẽo hận thấu xương,

"Cô khóc cái gì? Cô không tự nguyện cho tôi, mà là sẵn lòng cho người khác? Phải không? Hả?"

Dạ Diễm gầm lên và ép cô, những chiếc răng sắc nhọn như một con thú cắn lên người cô, như muốn ăn thịt cô, hai tay chà xát khắp người, anh phải để lại trên người cô đủ loại vết sẹo, làm cho người đàn ông khác không dám động vào cô, cô cắn chặt môi, chịu đựng, nước mắt cứ thế mà trào ra.

Cô không còn sức mà vùng vẫy, chỉ có thể để anh tùy ý làm tổn thương...

Nụ hôn đẫm máu giống như con thú của anh lan tỏa khắp cơ thể cô, từng chút một, mang theo sự đau đớn dữ dội, như là một con thú đang ăn thức ăn của mình, cô có thể cảm thấy được hàm răng sắc nhọn cắm vào ngực, máu tươi chậm rãi chảy ra, mang theo hơi nóng của cơ thể, giống như chất kịch độc ăn mòn mọi thứ, nơi nào đi qua, là nỗi đau đến tận xương tủy, nhói tận đáy lòng.