Editor: Waveliterature Vietnam
"Cô đang nhìn gì vậy?" Dạ Diễm giả vờ như không nhìn thấy gì.
Lam Thiên Vũ thú nhận qua ánh mắt của mình, cô không dám nhìn vào mắt anh: "Tôi đi vào phòng tắm một lát."
Cô vội vã bước nhanh vào phòng tắm.
Dạ Diễm nhìn chằm chằm theo bóng dáng cô cho đến khi cô biến mất trong tầm mắt anh. Anh chỉ cần nhẹ ra hiệu, Triệu Quân ngay lập tức đi đến: "Cậu chủ gọi gì tôi ạ..."
Triệu Quân chưa kịp nói xong, Dạ Diễm đột nhiên giáng cho anh một cú đấm.
Triệu Quân bất ngờ ngã xuống đất, miệng anh ta dính đầy máu.
"Cậu có biết tại sao tôi lại đánh cậu không?" Dạ Diễm nhìn anh ta chằm chằm.
Triệu Quân không dám trả lời.
"Tiêu Hàn đang ở gần đây, cậu không biết điều này sao? Tại sao cậu có thể để chuyện này xảy ra chứ?" Dạ Diễm tức giận gầm lên.
"Tôi xin lỗi, cậu chủ..." Triệu Quân hốt hoảng cúi đầu xuống. Anh không dám nói một lời nào. Một khi Dạ Diễm tức giận, anh càng không muốn nghe những lời giải thích không cần thiết. Ngay cả khi anh thực sự không chịu nổi.
Thực tế thì Dạ Diễm rất rõ ràng, viêc này không thể đổ lỗi cho Triệu Quân được, mặc dù quyền thế và tiền tài Tiêu Hàn hơn Dạ Diễm, nhưng về mưu mẹo thì có thể nói cả hai đều ngang tài ngang sức, nếu phát hiện.
Dạ Diễm duyên dáng đung đưa ly rượu, nhìn chằm chằm vào khung cảnh lãng mạn trên bãi biển, im lặng một lúc, đột nhiên ra lệnh: "Hãy đi đến nhà hàng đối diện và nói với Tiêu Hàn rằng, hãy để vợ chồng tôi mời anh ấy đi ăn tối!"
Dạ Diễm đặc biệt nhấn mạnh chữ vợ tôi như để khẳng định rõ thêm danh tính của Thiên Vũ.
"Vâng, tôi hiểu rồi ạ." Ngay lập tức, Triệu Quân đứng dậy và đi ngay lập tức. Anh đã trung thành với Dạ Diễm nhiều năm nay nên rất rõ tính khí của anh ta.
**
Thiên Vũ rửa mặt bằng nước lạnh, đứng trước bồn rửa và thẫn thờ ngắm nhìn mình trong gương.
Thực sự tâm trí cô không thể không nghĩ đến khuôn mặt tuy có chút ngang tàn nhưng lại vô cùng đẹp trai và đôi mắt nồng nàn tình cảm kia được.
Dù đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng sự xuất hiện của Tiêu Hàn luôn khiến trái tim cô bấn loạn.
Tựa như lúc cùng Tiêu Kì chụp ảnh cưới thời điểm, Tiêu Hàn cũng xuất hiện trước gương trang điểm làm cô vô cùng bối rối và lo sợ.
Nhưng thật khác biệt thay, lúc trước cô còn có chút gì đó kì vọng được gặp anh, nhưng lần này cô cảm thấy hoảng loạn hơn, như thể sự xuất hiện của anh ấy không mang lại cho cô hy vọng nữa mà thay vào đó là gánh nặng!!!
Chính cảm giác này đã khiến cô cảm thấy choáng ngợp. Cô tự hỏi mình rằng làm sao có thể như vậy được? Mỗi khi cô bất lực giống như bây giờ, lúc nào cũng có người để cô dựa vào. Cô ấy có nên hạnh phúc hay không? Tại sao cô lại không thấy hạnh phúc chứ? Tại sao???
"Ôi!" Cánh cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Thiên Vũ sợ đến nỗi cô rùng mình. Cô quay ra, thì ra Dạ Diễm đã đến.
"Đây, đây là phòng vệ sinh của phụ nữ mà." Thiên Vũ lúng túng nhìn anh.
"Tôi biết." Dạ Diễm nhìn thẳng vào mắt cô, con ngươi màu hổ phách ánh lên những cảm xúc phức tạp.
"Anh vẫn đang bước vào đây đó!" Thiên Vũ cau mày nhìn anh.
"Đột nhiên tôi mới phát hiện ra một bí mật, nên nôn nóng muốn nói với cô." Dạ Diễm từ từ tiến đến gần cô.
"Bí mật ư??" Thiên Vũ cảm thấy không thể giải thích được, và sau đó cô thấy mình như người có tội.
Có thể là anh ta cũng đã nhìn thấy Tiêu Hàn ở gần đó ư?
"Tại sao cô không hỏi tôi bí mật là gì?"
Lúc này, Dạ Diễm đã đến sát ngay trước mặt cô. Bộ ngực cuồn cuộn của anh áp sát vào cơ thể cô.
Thiên Vũ hốt hoảng quay lại, nhưng anh đã kịp ôm chặt lấy cô...