Editor: Waveliterature Vietnam
"Cô có thái độ gì vậy?? Tôi đã xin lỗi cô. Cô còn thể hiện khuôn mặt khó chịu này cho ai xem đây?"
Dạ Diễm từ trước đến giờ chưa bao giờ nhún nhường hay nhẫn nhịn ai, vậy mà hôm nay anh đã nhịn cô rất nhiều, vậy mà cô lại được đằng chân lân đằng đầu.
"Tôi như vậy đấy, anh không muốn nhìn thấy tôi thì hãy trở về bên Vũ Dao của anh đi." Thiên Vũ lạnh lùng liếc nhìn anh, quay lưng lại và đi thẳng vào phòng tắm.
"Cô đứng lại đó cho tôi." Dạ Diễm giữ cổ tay cô, tức giận hét lên: "Lam thiên Vũ, tôi thực sự đã đối tốt với cô, cô càng ngày càng kiêu ngạo rồi đấy, tôi thức dậy vào lúc 6 giờ sáng để đích thân tặng cây đàn piano cho cô, Tôi bận rộn cả buổi sáng để làm cô ngạc nhiên, cô thật sự...
"Tôi đâu cần nó!" Thiên Vũ lại tiếp tục lạnh lùng ngắt lời anh. "Những thứ vật chất đắt tiền này chỉ để lấy lòng mà thôi, anh đem cho những người phụ nữ khác đi, tôi không thích nó!!!"
"Cô..." Thiên Vũ thực sự khiến anh bực bội, anh đẩy cô ấy ngã khỏi ghế sofa. "Trong mắt Dạ Diễm ta, cô chẳng là gì cả. Tôi dành cho cô một chút sủng ái, như vậy đã là vinh dự lắm rồi. Cô có là gì đâu chứ??? "
Thiên Vũ chỉ biết nghiến răng và lườm anh. Cô không nói một lời.
"Cô trừng mắt với tôi làm gì?" Anh kéo mặt cô sát lại và hôn vồ vập. Theo bản năng, Thiên Vũ đưa tay lên tát tới tấp vào mặt anh. Dạ Diễm nhìn cô kinh hoàng. "Cô còn dám đánh tôi ư?"
Dạ Diễm giấu tay sau lưng để trả đũa lại cô, theo bản năng cô nhắm mắt lại, nhưng khi tay anh đến gần má cô một inch, anh đột ngột dừng lại, cắn răng và nhìn cô chằm chằm, anh cố kiềm chế bản thân của mình.
Một lúc sau, anh vẫn chưa tát, Thiên Vũ từ từ mở mắt ra. Dạ Diễm cảnh báo: "Bởi vì cô đang mang thai đứa con của tôi nên tôi mới không động vào cô, chứ mà sau này, chắc chắn tôi sẽ trừng trị cô."
Nói rồi anh đứng dậy và rời đi, "Tôi đợi cô ở tầng dưới, mười phút nữa phải xuống đấy."
...
Nghe tiếng đóng cửa, Thiên Vũ mới lấy lại được tin thần. Nhớ lại cảnh vừa nãy, cô có chút bối rối.
Anh buông tha cho cô, có lẽ cũng vì đứa trẻ. Cô lắc đầu và không nghĩ gì nhiều nữa. Cô đứng dậy đi vào phòng tắm, lấy áo khoác và mặc ra ngoài.
**
Lam Thiên Vũ đi xuống cầu thang, vừa lúc trên bàn đã được dọn sẵn cơm bãi đầy các món điểm tâm kiểu Trung Quốc rất hấp dẫn, cô không nén nổi cơn đói của mình..
"Lam tiểu thư, cô muốn ăn món gì ạ." Donna ân cần chào hỏi.
"Cảm ơn bà, tôi chỉ hơi đói thôi." Nói rồi, Thiên Vũ ngồi xuống uống sữa đậu nành, "Donna, bà thực sự rất chu đáo."
"Chính là cậu chủ đã bảo tôi làm như vậy." Donna hớn hở nói. "Cậu chủ đã gọi cho tôi nửa tiếng trước để nói tôi hãy chuẩn bị sẵn sàng. Cậu chủ mới là người chu đáo ạ!"
Là anh ấy ư? Thiên Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tôi không biết đây có phải là bản chất trời sinh của cậu chủ hay không. Mặc dù cô và cậu chủ thường xuyên cãi nhau nhưng cậu luôn luôn lo chu đáo cho tiểu thư đấy. Lái xe ra biển mất tầm một tiếng, cậu chủ lại biết r cô đang mang thai dễ bị đói bụng, vì vậy cậu ấy đã yêu cầu tôi chuẩn bị một số đồ ăn nhẹ cho cô.
Hay là anh ta chỉ lo cho đứa trẻ trong bụng cô...
Nghĩ vậy, Thiên Vũ thoải mái hơn nhiều.