Thượng Đế Đưa Anh Đến

Chương 5




Mợ hai nhìn một lượt Di Huân rồi nói hai chữ:

- Không tệ.

Tuyết Du rối rắm, mợ hai đang nghĩ cái gì vậy. 

- Mợ! Con một đĩa cơm mực. Thầy Lâm ăn gì ạ?

Nghe Tuyết Du nói mợ hai cũng khó hiểu nhưng vì quán xá bận rộn bà không nói thêm. Di Huân gọi một đĩa cơm gà.

Hai người ăn xong đã là 7 giờ, còn 15 phút là vào tiết. Tuyết Du trả tiền, cầm 50 tệ*

trên tay mà khoé mắt rưng rưng. Cô còn chưa tìm được việc làm thêm đã phải chi tiêu "quá đáng", kì này giảm cân bất đắc dĩ. Đúng là cái miệng kiện cái thân.

* 1 tệ =3000 VND

50 tệ= 150.000 VND

Khi Tuyết Du vào lớp thì đã chậc kín người, may mà Hiểu Tâm dành một chỗ cho cô. Vừa gặp tri kỉ, Hiểu Tâm đã lên tiếng:

- Mới sáng cậu đi sớm lắm mà sao giờ vào trễ thế?

Tuyết Du cũng không giấu:

- Tớ đi ăn sáng.

Hiểu Tâm kêu lên:

- Woa! Đi ăn mà không gọi tớ.

Ngân Trúc ở bàn sau cũng lên tiếng:

- Bởi vì cậu không có chỗ ngồi cùng hai người họ.

- Hai người họ?

Ngân Trúc gật đầu, Tuyết Du rơi vào nghịch cảnh. Biết vậy từ đầu sao không ém luôn cho rồi, để bây giờ không đi được cũng không ngồi lại được. Ngân Trúc kể nhỏ với Hiểu Tâm và Tuyết Du cũng nghe thấy:

- Lúc nãy đi học tớ đi ngang qua một quán cơm đắt tiền và nhìn thấy Du ngồi ăn cơm cùng một mỹ nam!

- Hả?!!!! - Hiểu Tâm không kiềm chế thốt lên - Du, người đó là ai vậy mau nói đi người đó là ai?

Tuyết Du hoá đá, nói ra hai người kia thế nào cũng suy diễn lung tung nên im thin thít. May mà lúc đó cô giáo vào lớp, hai người kia tạm thời bỏ qua.

Buổi học nhanh chóng kết thúc, mới đó đã ba tiếng trôi qua. Tuyết Du nhanh chóng thu xếp rồi vọt khỏi vòng vây của Hiểu Tâm và Ngân Trúc, để khỏi bất nghĩa cô để lại một câu:

- Tớ đi tìm việc làm thêm, hai người về trước đi nha!

Biểu cảm của Hiểu Tâm không tốt lắm.

Tuyết Du ra khỏi đường D* liền ra trung tâm Vương Phủ Tỉnh, đi dọc theo các con phố có nhiều cửa tiệm, thế nhưng chẳng có chỗ nào tuyển người làm cả. Cái bụng bắt đầu đánh trống. Cô nhìn đồng hồ cũng đã gần 11 giờ trưa. Tuyết Du mệt mỏi ngồi nghỉ ở trạm xe buýt, trời nóng trên 30 độ, nước trong bình cũng đã uống sạch, bụng biểu tình nhưng mệt mỏi quá cô cũng chẳng muốn ăn gì. Cô khẽ tựa đầu vào ghế, khép mắt một lúc rồi lim dim.

Bỗng có tiếng gọi bên tai:

- Tuyết Du! Tuyết Du!

Tuyết Du bừng mở mắt thì thấy Lâm Di Huân