Phòng 606 mở cửa, ánh sáng hắt ra hành lang soi bóng một cô gái. Vừa về đã nghe tiếng Hiểu Tâm:
- Tớ định đem dù đi kiếm cậu đây, không ngờ cậu về rồi.
Ngân Trúc ở trong bếp nói vọng ra:
- Điện thoại cậu gọi không được, tiểu Tâm lo phát sốt đấy!
Tuyết Du cùng Hiểu Tâm vào trong. Cô nhìn Hiểu Tâm thở ra một hơi rồi nói:
- Trời mưa đấy, tuổi đời tớ còn dài lắm.
Hai tỷ kia phá lên cười. Tuyết Du thay quần áo ướt ra rồi cùng họ ăn cơm.
Ngân Trúc và Hiểu Tâm lúc nào cũng vậy, có dịp cùng ngồi ăn cơm là bàn chuyện trên trời dưới đất, bàn chuyện nam thần mỹ nữ... Mỗi lần như thế Tuyết Du chỉ im lặng, nói thêm vào một câu bị móc trả trăm câu thì tuyệt đường sống. Chợt Hiểu Tâm quay sang nói với cô:
- Du à lúc nãy đi cậu đâu có đem dù theo sao giờ về có dù vậy?
Nói rồi cô chỉ vào cây dù đang rỏ nước ngoài ban công.
- Đi mua -Tuyết Du nhạt giọng trả lời. Ngân Trúc cau mày nói:
- Tem nhãn của nó cũ rồi mà! A cậu bị lừa đảo rồi!
Tuyết Du hiểu ý của Ngân Trúc không phải là như vậy. Cô nàng tinh tường này có vẻ đoán ra điều gì đó. Tuyết Du im lặng, khôg muốn trả lời.
Thấy Tuyết Du im lặng hai tỷ kia lấn tới.
Ngân Trúc: Có phải ai cho cậu mượn? Mà làm gì ai ngốc đến nỗi cho người ta mượn dù để mình dầm mưa về.
Tuyết Du mường tượng cái từ “ngốc” gắn với khuôn mặt tuấn lãng của Lâm Di Huân thì bật cười ra một tiếng. Hiểu Tâm thấy vậy giảo hoạt nói:
- Một chàng hoàng tử cam nguyện hi sinh vì công nương của anh ấy!! Tớ nói như thế có đúng không Tuyết Du công nương?
Tuyết Du nhịn không được. Cô không nói bọn họ cứ diễn tới diễn lui thế nào cũng gây hiểu lầm. Vì vậy Tuyết Du đành nói ra vậy:
- Hoàng tử thì có nhưng tớ không phải công nương.
-Hả???!!!!
Hiểu Tâm và Ngân Trúc hớn hở, mắt sáng rực lấp lánh lấp lánh. Tuyết Du buồn cười quá cười ra một tiếng:
- Lâm giáo sư khoa Anh ngữ trường mình, Lâm Di Huân.
- Woaaaa!
Lời của Tuyết Du vừa nói ra càng kích thích bọn họ. Hai tỷ ghen tị, giọng nói đầy trêu chọc:
- Tuyết Du tớ không ngờ cậu may mắn vậy luôn. Được thầy Lâm cho mượn dù kìa!
- Cậu có biết thầy Lâm có sức ảnh hưởng thế nào không hả?
Theo Tuyết Du biết thì Lâm Di Huân là một giáo sư trẻ tuổi, dù chuyên môn của anh ấy là Anh ngữ nhưng các môn khác anh ấy cũng không thua kém. Mỹ sắc nam thần, điềm đạm dễ gần. Đặc biệt là rất rất nhiều cô gái mê mẫn và chưa có vợ.
Nghĩ tới đây, Tuyết Du khẽ cười. Hai tỷ kia thấy thế liền trêu chọc:
- Nè Du! Có phải cậu động lòng rồi không?
- Chúng ta đã hứa trước khi ra trường thì luôn là đệ nữ Nga My* đó cậu đừng có quên.
* Nga My phái toàn là nữ đồ đệ và cách li trần tục.
Bọn họ cứ thi thoảng nói đi nói lại như vậy cho tới khi buồn ngủ thì thôi.
Đã 10 giờ khuya, đường phố vẫn tấp nập xe cộ chạy thành dòng nhưng sao thấy lạnh lẽo. Những ánh đèn đường soi ánh sáng vàng nhạt như mặt trời cuối thu. Hai tỷ kia đã ngủ như heo. Tuyết Du cố lắm vẫn không ngủ được, mở mắt tròn xoe. Một con cú đêm. Những dòng suy nghĩ đang chạy dọc trong não bộ, từng ngóc ngách của thần kinh hình ảnh của Lâm Di Huân hiện lên. Khuôn mặt nhu hoà luôn giữ một nụ cười điềm đạm mà mê hút, bóng dáng anh trong làn mưa và giọng nói anh ấm áp dịu dàng. Tất cả vây lấy tâm trí Tuyết Du.
Chợt cô bật dậy như bừng tỉnh. Đôi môi động đậy khẽ tách lưỡi:
- Làm sao vậy chứ?
Trong lúc này, trái tim cô thầm gọi một cái tên. Lâm Di Huân.