Thượng Cung

Chương 48: Phiên ngoại hai: Khang Đại Vi




Ai cũng nói trong hoàng cung đáng thương nhất, thấp kém nhất, chính là thái giám, nhưng ta lại không cho là như vậy.

Lúc ta bị đưa vào trong cung, vì thân thể ta linh hoạt, nên được sử dụng đặc biệt. Từ nhỏ, ta đã trải qua những cuộc huấn luyện đặc thù, nội dung huấn luyện rất nhiều, điều đầu tiên ta được dạy dỗ, đó là phải trung thành với chủ tử, vì muốn sinh tồn trong cung, ta cũng làm như vậy.

Ở trong cung lâu ngày, ta cũng nhận ra, kỳ thật người đáng thương nhất trong cung, chẳng hề là đám nô tài chúng ta, mà là các vị chủ tử ngồi tít trên cao kia.

Vì thân phận của ta rất đặc biệt, nên được trực tiếp phái đến bên cạnh hoàng đế, đến khi hầu hạ thái tử, đã là chủ tử đời thứ ba.

Thái tử Thần là chủ tử cô đơn tịch mịch nhất, càng ở lâu bên cạnh ngài, ta càng cảm thấy ngài thực sự cô đơn đến khiến người ta đau lòng.

Mỗi khi ngài ấy trưng ra khuôn mặt tươi cười trước mặt hoàng hậu, mỗi khi ngài chân thành bày tỏ tình cảm với đám mỹ nhân muốn lợi dụng ngài trong cung, khi ngài một mình đứng nhìn ao sen tàn úa , ta liền cảm nhận được sự hiu quạnh của ngài.

Như vầng trăng trên bầu trời đêm, tuy có ngàn vạn ngôi sao điểm tô bên cạnh, vẫn chỉ cô độc một mình.

Thái tử dần dần lớn lên, liền có chút hoang đàng phóng đãng, đối với đám cung tỳ có ý đồ, ai đến cũng không cự tuyệt, từ rất sớm đã nếm thử hương vị ôm ấp mỹ nữ trong lòng, nhưng sau mỗi lần, ta lại cảm thấy ngài ấy càng cô tịch hơn, gương mặt còn mang theo sự chán ghét nhàn nhạt.

Nói thật, ta rất sợ ngài ấy mắc bệnh tật gì đó.

Có điều, thái tử một đửa trẻ rất giỏi trong chuyện giải sầu, xua tan nỗi tịch mịch. Ở trong cung ngán rồi, liền thường xuyên mang theo ta đi ra ngoài cung. Đến lúc này ta mới biết, hóa ra, ở trong cung, ngài ấy biểu hiện hoang đường cũng là vì có mục đích khác.

Thái tử Thần không hổ là người nối nghiệp do lão hoàng đế tuyển chon.

Ta nhìn ngài ấy âm thầm giăng lưới, trợ giúp ngài bồi dưỡng những người trung thành với mình.

Nhưng khi tiến hành tất cả những chuyện này, nỗi tịch mịch trên gương mặt ngài vẫn không suy giảm, dung nhan càng lạnh lùng như băng.

Có lúc ta nghĩ, nếu như ta đi, trên đời này, còn ai ở bên cạnh ngài ấy đây?

Đấu tranh trong cung vốn là chuyện không ngừng không nghỉ, cuối cùng thái tử cũng gặp nguy hiểm, trốn vào nhà một người thân tín mà lão hoàng đế đã an bài cho ngài.

Ngài là thái tử, cũng là hoàng đế tương lai, mắt không chứa nổi bụi trần*cũng là điều hiển nhiên, ta chưa hề thấy ngài ấy để ý người nào đến vậy, liên tiếp mấy ngày lén lút nấp trong góc tối quan sát người ta.

(*Nguyên văn là Mục hạ vô trần: ý nói siêu phàm thoát tục, không nhiễm bụi trần.)

Mà người kia, chẳng qua là một tiểu cô nương mà thôi.

Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy tiểu cô nương kia, ta đã biết vì sao thái tử chú ý nàng ta đến như thế. Cô gái nhỏ này tựa như phiên bản nữ của chính ngài ấy, trước mặt người khác thì tươi cười thân thiện, vừa quay lưng lại thì biến thành cô đơn vắng lặng, giống thái tử Thần như đúc.

Ta thầm kêu không ổn, bản thân ngài ấy đã như vậy, bây giờ lại xuất hiện thêm một vị như vậy nữa, hai người còn không đấu nhau tới chết sao?

Thế là, ta lợi dụng danh nghĩa lão hoàng đế nhắc nhở ngài ấy, muốn ngài đừng dây dưa nữa.

Nhưng một khi trái tim đã rung động, dù có cố gắng kềm chế, nhưng làm sao có thể kềm chế nổi?

Ta nhìn thấy rõ ràng, niềm khát vọng thân cận nàng trong lòng thái tử.

Có những buổi tối ta thầm nghĩ, nếu như có một người làm bạn với ngài ấy như vậy, có phải ngài ấy sẽ không quá cô đơn lạnh lẽo nữa không?

Nhưng tất cả những chuyện này, chẳng qua là nguyện vọng tốt đẹp của kẻ làm nô tài thôi, ta làm sao có thể quyết định thay ngài ấy?

Sự khác thường của ngài ấy chẳng những bị ta phát hiện, cũng bị hoàng hậu phát hiện. Lúc đó, Thượng Quan hoàng hậu và thái tử còn mẫu tử tình thâm, thế là liền phái người thay đổi vị trí công tác của nàng, cho nàng làm những công việc nhẹ nhàng hơn.

Thần thái tử lại càng trầm mặc, cũng không đi điều tra về nàng nữa. Ta biết rõ, ngài ấy đang sợ cái gì.

Nhưng điều ngài ấy sợ nhất, rốt cuộc đã biến thành sự thật. Khi biết được nàng và Thượng Quan hoàng hậu đứng cùng chiến tuyến, ta nhìn thấy rõ ràng trong mắt thái tử Thần dâng lên sự phẫn nộ, nhưng cuối cùng ngài ấy cũng không xử phạt nàng, lại phong nàng ta làm phi tần bậc thấp.

Rốt cuộc ngài ấy cũng có được nàng.

Nhưng mỗi một lần đi tới chỗ nàng về, trong mắt ngài liền tràn ngập lửa giận, phải mấy ngày sau mới bình ổn lại, qua một thời gian, lại đến chỗ nàng ta đòi chút lửa giận mang về.

Nhìn bộ dạng của ngài, ta liền nghĩ thầm, may mà mình là một thái giám, không cần phải tức giận thương tâm vì những chuyện như vậy. Cứ nhìn thái tử Thần đi, ngày thường cũng là một người bình tĩnh tự nhiên hoàn toàn không để người khác vào mắt, nhưng vừa đứng trước mặt nàng, liền không tự chủ, cũng không khống chế được mình.

Mà ta nhìn ra, trong mắt cô gái này không có thái tử Thần, không như những phi tần khác, vừa nhìn thấy thái tử Thần hai mắt liền tỏa sáng —— chỉ có khi nàng ngấm ngầm tính toán quyền thế trong tay thái tử Thần, cặp mắt nàng mới tỏa sáng.

Ta thầm gấp gáp thay thái tử Thần, nhưng trái tim con người là khó nắm bắt nhất, ta cũng không thể tới trước mặt nhắc nhở nàng?

Nàng ta là một người khéo léo**, ta đã là người bên cạnh thái tử Thần, tự nhiên cũng trở thành đối tượng để nàng nịnh bợ, cách nàng nịnh bợ cũng thú vị, chẳng hề giống những người khác dâng tặng vàng bạc tiền tài, lại tự tay làm cho ta một cái túi thơm.

(**Nguyên văn là linh lung bát diện dùng để hình dung người khéo đưa đẩy, đối nhân xử thế chu đáo.)


Ta mang theo bên mình.

Vừa mang vào, liền phát hiện ánh mắt của thái tử Thần cứ luôn nhìn chằm chằm vào cái hông ta, ta đi một bước, cái hông vừa phát ra tiếng, tầm mắt ngài ấy liền dính cứng vào chỗ đấy.

Ta không giải thích, thái tử Thần cũng không nói không rằng.

Nhưng mà ngài ấy cứ cương quyết nhìn chằm chằm vào nơi đó, nhìn chòng chọc đến thiếu điều cái eo già nua của ta sinh tật.

Cuối cùng ta nhịn không được giải thích rõ mọi chuyện, thái tử Thần ừm một tiếng, từ chối cho ý kiến, nhưng từ ngày hôm đó bắt đầu làm khó ta, sai khiến ta chạy vòng quanh.

Ta liền biết, nếu như nàng ta không làm một cái cho ngài ấy, ta sẽ sống không yên.

May thay, nàng rất thông minh, không biết làm thế nào lại nhìn ra được, thừa dịp một chuyện phát sinh, muốn ta chuyển món đồ này cho ngài ấy, lúc này ngài ấy mới chịu tươi cười, hớn hở.

Ta thầm nghĩ, ta là một nô tài già cả, hơn nữa còn là một nô tài già sắp xuống lỗ, sao cũng có thể khiến người ta ăn dấm chua*** nhỉ?

(***Ăn giấm chua: Từ giấm chua được dùng ở đây mang ý nghĩa ghen tuông, đố kỵ.)

Hay việc này chính là cái người ta gọi là ăn dấm già?

Ta không ngờ thái tử Thần sẽ vì nàng hi sinh đến mức như thế. Theo yêu cầu của ngài ấy, ta cứu nàng ra, khi ta vọt vào lần nữa, biết căn phòng sắp sửa sụp đổ, lại chỉ kịp bổ nhào lấy thân che chắn cho ngài ấy, vận công ngăn cản những trụ nhà bằng gỗ liên tục rơi xuống.

Ta nghe thấy tiếng kêu thê lương của nàng ở bên ngoài, “Hoàng thượng, hoàng thượng…”

Ta nghĩ, rốt cuộc thái tử Thần đã đạt được ước muốn, ta cũng được an ủi. Nếu như ta đi, cũng sẽ có người ở bên cạnh ngài.

Đương nhiên, ta sẽ không đi sớm như vậy.

Ta còn muốn nhìn thấy hai người bọn họ tiếp tục hục hặc với nhau mà.