Thượng Cung

Chương 26: Con cờ đã mang lên bàn, ai có khả năng dùng ta




Quan coi ngục Tông Nhân phủ tất nhiên là không giống những nơi khác. Bọn họ biết người bị giam bên trong không phú thì cũng quý, tuy hôm nay bị bỏ tù, nhưng nếu có một ngày thoát ra, liền lập tức trở lại thành nhân vật rung chuyển trời đất. Cho nên quan coi ngục nơi này, cũng không dám mắng chửi, ngược đãi phạm nhân trong lao, huống chi nàng nhìn thấy ta bị bỏ tù chưa đến mấy canh giờ, đã có người mang chăn đến, lại có hoàng hậu tự mình đến điều tra, hầu hạ càng ân cần thêm. Nghe nói ta có bệnh phong thấp, nàng liền sai người đi cục Thượng Cung hầm canh thuốc, mang tới cho ta uống.

Đảo mắt đã qua một ngày, ta hỏi quan coi ngục, bên ngoài tuyết rơi bao nhiêu rồi.

Nàng trả lời ta, sâu gần một thước.

Hôm nay trời giá lạnh mặt đất đóng băng, tất cả mọi người đều trốn trong cung sưởi ấm, vụ án của ta chắc phải để lại hôm sau mới giải quyết được.

Thời tiết thật sự rét lạnh, quan coi ngục liền kêu người bưng thêm hai cái bếp lò để trong hai góc nhà tù, trong phòng nhất thời ấm áp lên. Tuy rằng bốn phía thông gió, ta lại không cảm thấy lạnh chút nào.

Ta đang uống canh nóng cục Thượng Cung mang tới, liền nghe ở ngoài cửa lao có người truyền âm: “Hoàng thượng giá lâm.”

Quan coi ngục nghe vậy, tất nhiên là nhất nhất cúi đầu quỳ lạy. Ta còn chưa nhìn thấy bóng dáng Hạ Hầu Thần, liền vội vàng uống cạn phần canh còn lại trong tay, lúc này mới quỳ xuống.

Mặt đất lao ngục rốt cuộc vẫn kém hơn sàn lót đá bạch ngọc trong cung, phiến đá thô ráp chưa mài hết góc cạnh, xuyên qua quần bông thật dày, đâm vào khiến đầu gối ta đau nhức.

Ta nghe thấy tiếng cửa sắt bị mở ra, kẽo kẹt chói tai, khiến hàm răng người ta phát nhức. Khóe mắt trông thấy vạt áo choàng da cừu màu trắng, phía dưới áo choàng lộ ra một góc ủng màu vàng sáng, trên ủng có vết ướt, có lẽ là do đạp tuyết mà tới.

Cuối cùng Hạ Hầu Thần đã tới. Sao hắn có thể không tới? Hoàng hậu giúp hắn trừ bỏ tai hoạ ngầm lớn nhất trong cung, còn để hắn ung dung đứng ngoài sự việc, khiến tất cả buồn giận thống hận của nhà ngoại thái hậu chỉa mũi dùi về hướng ta, khiến mọi người trong thiên hạ cho rằng thái hậu đã chết trong tay một phi tử không có danh tiếng gì, ta nghĩ, hắn phải cảm tạ ta mới đúng.

“Trong phòng này cũng khá là ấm áp, không giống nhà tù cho lắm.” Giọng nói của Hạ Hầu Thần lạnh còn hơn tuyết thổi ngoài cửa sổ.

Trong lòng ta bỗng nhiên dâng lên một cơn tức giận. Dù cho ta thành kẻ chết thay cho bọn họ, trong mắt hắn ta vẫn không đáng một đồng như cũ, nhưng hắn là hoàng thượng, đất của thiên hạ, cũng là đất của hoàng thượng, ta có thể làm thế nào? Tưởng tượng đến đây, ta liền bình tĩnh hoà nhã lại, “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương thương cảm thần thiếp, kêu người đưa lò sưởi tới.”

Nghe lời này, hắn trầm mặc nửa buổi, mới nói: “Đứng dậy đi, sàn lạnh.”

Ta vội vàng bò lên, đứng dậy. Chỗ bị cấn đau lâm râm, tuy ta kiệt lực bảo trì dáng vẻ, vẫn không khỏi nghiêng ngả một cái. Khóe mắt liếc nhìn, lại thấy Hạ Hầu Thần vươn một tay ra, dường như là muốn đỡ ta.

Lúc ta nhìn qua, tay hắn đã chắp sau lưng, có lẽ ta bị hoa mắt rồi.

Khang Đại Vi đứng đợi ngoài cửa sắt, lúc này nói xen vào: “Hoàng thượng, mấy thứ kia nô tài kêu người chuyển vào nhé?”

Hạ Hầu Thần lạnh lùng nói: “Không cần, chỗ của nàng đã có quá nhiều rồi.”

Ta nhìn hai bên một chút, trong phòng giam của ta lúc này bất quá là có thêm mấy cái bếp lò. Hắn kêu người mang bếp lò đến cho ta? Ta không dám tin, đảo mắt lại bình thường trở lại. Nói cho cùng hắn phải cảm kích ta, có thể để ta sống những ngày cuối cùng thật dễ chịu thoải mái, cũng là sự nhân từ tối đa của hắn rồi chăng?

Hắn đã không kêu người tiến vào, thì ta cũng không cần dập đầu tạ ơn với hắn, lúc này ta lại không biết nên làm cái gì. Nếu như là phi tần bình thường, khi đến nông nỗi này, tất sẽ bi thương khẩn cầu hắn, hô to oan uổng. Nhưng ta ở trong cung nhiều năm, tất cả nhân quả đều đã nhìn đến thấu triệt. Ta đã bị bọn họ biến thành con cờ như vậy, liền định sẵn sẽ bị bỏ đi, có cầu xin, cũng chỉ uổng phí thể lực mà thôi. Thật lâu sau, ta mới phun ra một câu: “Đa tạ hoàng thượng còn nhớ đến thần thiếp.”

Hắn cau mày nói: “Bất cứ thời điểm nào, nàng gặp trẫm, đều là bộ dạng tâm không cam tình không nguyện. Trẫm đến, khiến nàng khó xử như vậy sao?”

Ta cúi đầu nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không có tâm không cam tình không nguyện, cũng không dám như thế. Hoàng thượng suy nghĩ quá nhiều, nên nhìn lầm rồi chăng?”

Hắn lạnh lùng nói: “Trẫm có nhìn lầm hay không, không cần nàng đánh giá!”

Ta nghĩ người này cũng thật là kỳ quái, không nói chuyện chính sự, lại chạy đến trong phòng giam tìm ta. Lảm nhảm toàn những lời vô nghĩa chua chát mãi không ngừng, không biết là bị sao nữa?

Ta nói: “Hiện giờ thần thiếp là kẻ phạm tội, không đáng để hoàng thượng đến thăm. Trong ngục có rất nhiều thứ dơ bẩn, thần thiếp sợ ảnh hưởng đến hoàng thượng.”

Hắn đi tới trước mấy bước, đứng gần ta, lồng ngực cơ hồ đánh lên cái mũi của ta. Ta cố gắng không lui về phía sau. Tay hắn duỗi ra, nắm lấy hai má ta. Ta chỉ cảm thấy mấy ngón tay trên hai gò má rét lạnh như băng, hắn đụng vào khiến ta không thể chịu đựng được. Ta giãy dụa đong đưa hai má muốn thoát khỏi ngón tay hắn, thầm nghĩ qua mấy ngày nữa, ta có thể vĩnh viễn thoát khỏi hắn, không cần chịu đựng sự đày đoạ và vui giận vô thường của hắn nữa. Nghĩ đến đây, lúc này chọc giận hắn cũng không tốt, ta không giãy dụa nữa, bức ra chút nước mắt trên khóe mắt, “Hoàng thượng, thần thiếp đã rơi vào hoàn cảnh thế này, chẳng trách được ai, chỉ trách thần thiếp thường ngàykhông biết đối nhân xử thế.”

Hắn buông ngón tay nhéo trên mặt ta ra, nói khẽ: “Ninh chiêu hoa vẫn không rõ. Tuy khuôn mặt Ninh chiêu hoa quả thật có thể ẩn giấu tất cả sự thật, nhưng người bên ngoài lại không có bản lĩnh này. Tối hôm qua sau khi hoàng hậu từ Tông Nhân phủ đi ra ngoài, vẻ mặt liền khác biệt rất lớn, trẫm chỉ cần hỏi một chút, nàng ta đã khai ra hết. Trẫm còn nghĩ phải làm sao để cứu nàng, xem ra không cần nữa rồi!”

Ta cả kinh, liền thu nước mắt trở về, nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt hắn mơ hồ có lửa giận, cứ như muốn cắn người. Rốt cuộc hắn biết được bao nhiêu? Trong đầu ta nhanh chóng suy nghĩ. Hoàng hậu không phải là người ngu xuẩn như vậy, sẽ không nói sạch sành sanh với hắn, tối đa chỉ nói cho hắn tình huống chân thực vì sao ta phải vào ngục. Xem ra, hắn đang muốn gạt ta?

Bằng không hắn sẽ không nói nhảm nhiều như vậy.

Nghĩ đến đây, ta liền lấy lại bình tĩnh, định quỳ xuống thỉnh tội. Hắn lập tức giữ chặt cánh tay ta. Ta chỉ cảm thấy cánh tay đau đớn một trận, giương mắt nhìn lên, bên trong ánh mắt tàn nhẫn của hắn xen lẫn một chút đau buồn, tựa hồ như trời cao trút cơn hồng thủy, từng đợt sóng lớn càn quét qua mặt đất, mà mưa xuân lại không ngừng trút xuống nhân gian. Ta cảm thấy chấn động, liền nói: “Hoàng thượng, thần thiếp và hoàng hậu luôn có mối quan hệ hòa hợp. Hoàng hậu vì muốn bình ổn hậu cung, cuối cùng cũng không thể không bỏ qua thần thiếp, thần thiếp cũng không phải không thấy đau lòng. Chẳng qua thần thiếp sống trong cung lâu ngày, trong cung là chỗ như thế nào, từ nhỏ thần thiếp đã biết, cho nên, thần thiếp cầu xin hoàng hậu cho thần thiếp ra đi được thoải mái một chút, không nghĩ đến lại làm cho hoàng hậu nhớ lại cảnh tỷ muội tình thâm trước kia, khiến hoàng thượng lo lắng.”

Ta thăm dò nói lời này ra, muốn nhìn xem rốt cuộc Hạ Hầu Thần biết được bao nhiêu về cuộc mật đàm của chúng ta.

Hắn buông cánh tay ta ra, đứng thẳng người, khoanh tay lại, ngẩng đầu nhìn mưa tuyết rơi mãi không ngừng. Dù cho ở trong phòng giam, hắn cũng giống như cây tùng trên Hoàng Sơn, đá trên Thái sơn, mang theo khí thế bức người, “Ninh chiêu hoa, trong cung không chỉ có nàng là người thông minh duy nhất, cũng không chỉ có mình nàng là sinh sống ở đây nhiều năm. Chỉ mong nàng đừng để vì quá thông minh mà bị thông minh làm hại!”

Nghe tiếng đàn ca mà hiểu nhã ý. Ta rốt cuộc đã rõ, hắn chẳng hề nghe được những gì ta đã nói với hoàng hậu, chẳng qua hoàng hậu để lộ sự khác thường, khiến hắn sinh nghi mà thôi.

Hiện giờ việc ta muốn làm, đó là phá tan sự hoài nghi của hắn. Ta ảm đạm nói: “Hoàng thượng, thân thần thiếp như nhành liễu bám trên tường cung, vì muốn sinh tồn chỉ cầu mong mọi việc đều suôn sẻ. Nếu như cuối cùng có thể giúp được gì cho hoàng thượng, mong hoàng thượng nể tình thần thiếp đã bị ô danh mất hết danh dự, cho thần thiếp được chết toàn thây. Nếu được, xin hoàng thượng đưa thi thể thần thiếp về quê an táng. Lúc sinh thời thần thiếp không trách vận mệnh bất thường, chỉ mong kiếp sau có thể khỏe mạnh an khang là được.”

Hạ Hầu Thần nghe xong, đột nhiên xoay người lại, nhìn gần ta, bỗng nhiên bật cười,“Hóa ra, ở trong lòng nàng, trẫm là người như vậy? Nàng cho rằng nàng là con cờ mà trẫm bỏ đi ư?”

Ta cúi đầu không nói, trong lòng kỳ quái. Giá trị của ta đã bị lợi dụng hầu như triệt để, hắn cần gì phải làm bộ làm tịch, còn bày ra bộ dạng đau thương kịch liệt bi phẫn này cho ai xem? Hắn theo lời hoàng hậu mới là Hạ Hầu Thần chân chính. Vi bình ổn trận sóng gió thái hậu này, ta được chọn làm kẻ chết thay. Việc này ta đã sớm biết. Tranh đấu trong cung, ai cũng như thế. Ta đã làm quân cờ thí, lâm vào hoàn cảnh thế này, ta cũng đành phải chấp nhận kết cục như vậy.

Hắn thấy ta cúi đầu không nói, đột nhiên hắn đến gần hơn. Ta chưa kịp trốn tránh, đã bị hắn bắt lấy mái tóc dài chưa búi sau đầu. Hắn cố định đầu ta không cho động đậy, đem gương mặt nhắm ngay mặt ta, lạnh lùng mà nói: “Đôi khi trẫm thực sự muốn mở lồng ngực của nàng ra xem, xem trong này rốt cuộc có trái tim hay không!”

Khuôn mặt hắn càng ngày càng gần ta, ta nghe được mùi trong hơi thở hắn phun ra, có hương vị của bạc hà, chắc là hôm nay uống chút nước canh rồi mới tới đây. Ta không rõ hắn đang giận cái gì. Chiếu theo đạo lý mà nói, hắn cho ta một cái thân phận bỏ đi, hắn là hoàng thượng, quân muốn thần chết, thần liền không thể không chết, ai cũng hiểu đạo lý này. Việc thái hậu bỏ mình, thủy chung luôn cần có người gánh vác. Ta đã không còn gia tộc để liên luỵ, phẩm vị trong cung lại không cao không thấp, lại có ân oán khó hiểu với thái hậu, tự nhiên là con cờ thí tốt nhất. Ta đã thản nhiên tiếp nhận sự thật, hắn cần gì phải nổi giận đùng đùng nữa? Chẳng lẽ bởi vì ta chưa ôm hắn hô to oan uổng, chưa nước mắt ràn rụa xin hắn làm chủ, làm hắn không được vui vẻ như mong đợi, cho nên trong lòng mới không thoải mái?

Nhưng ta lại không giả bộ được. Sau khi nghe những lời hoàng hậu truyền lại, ta đã biết chuyện này cũng là ý của hoàng thượng, bây giờ bảo ta giả bộ thất vọng với hoàng thượng, khó khăn này đã vượt quá sức tưởng tượng. Trước giờ ta chưa từng kỳ vọng vào hắn, thì làm sao lại thất vọng. Cách hành động của hắn hiện giờ, ta lại cho rằng đó mới là chuyện bình thường, mới là cách làm bình thường của Hạ Hầu Thần ngồi trên ghế rồng.

Ta chậm rãi đáp: “Thần thiếp có tim, trái tim thần thiếp thủy chung vẫn hướng về hoàng thượng. Dù hoàng thượng muốn thần thiếp làm cái gì, thần thiếp cũng đem hết toàn lực ra làm, dù mất mạng cũng không oán trách nửa lời.”

Hắn làm ra vẻ phẫn nộ, khiến ta cảm thấy khó chịu, thầm nghĩ yêu cầu của người này cũng quá cao đi, đã coi ta là con cờ thí, lại còn muốn ta biểu hiện thật thương tâm tuyệt vọng, tỏ vẻ thâm tình không nỡ xa hắn. Tuy Ninh Vũ Nhu ta từ nhỏ sống ở trong cung, quen nhìn lòng người dễ thay đổi, cũng đã quen với việc lòng người dễ thay đổi, nơi này mỗi người đều thích lừa lọc giả dối, nhưng tình ý giữa ta và hoàng thượng không đạt tới mức độ đó. Trước khi chết, còn muốn ta giả vờ một phen, để hắn thoải mái trong lòng. Ta nghĩ, Hạ Hầu Thần, ngươi cũng thật khó hầu hạ, may mà, qua không bao lâu nữa, ta sẽ không cần tiếp tục hầu hạ ngươi.

Nhưng để tránh xảy ra sơ suất vào thời điểm quan trọng này, ta cúi đầu không nói, yên lặng chờ hắn xử lý. Mùi trong lao ngục này khá nồng, nhà tù tuy có bỏ thêm mấy cái bếp lò, bốn phía vẫn có gió lùa như cũ, dù thế nào, chắc hẳn hắn cũng sẽ không dùng thủ đoạn cũ để trừng phạt ta?

Chỉ cần hắn không làm như thế, thì ta không có gì phải e ngại. Ta đã như hắn mong muốn, làm con cờ ưa thích của hắn, tận tình tận nghĩa, lại quyết định kết cục cho bản thân, cũng coi như hợp tình hợp lý. Hắn không có chút cảm kích nào, lại còn tiếp tục nói lời chua chát, Hạ Hầu Thần như vậy, đã làm cho tinh thần ta mỏi mệt. Nghĩ đến chuyện không lâu nữa là có thể thoát khỏi hắn, lúc này dù hắn đối xử với ta thế nào, ta cũng phải nhịn xuống.

Hắn không thích ta giả bộ tươi cười, ta liền nhàn nhạt mà nói: “Hoàng thượng, thần thiếp luôn biết rõ vị trí của mình, chưa hề có nửa phần tham vọng quá đáng. Lần này hoàng thượng coi trọng thần thiếp, là vinh hạnh của thần thiếp. Thần thiếp không hoàn thành sứ mạng, sẽ không liên luỵ những người khác, tất cả tội lỗi thần thiếp sẽ một mình gánh chịu…”

Ta tự nhận nói ra những lời này rất có tinh thần hi sinh vì đại cục, dù thế nào, hắn cũng phải hơi hơi cảm động chứ —— thử hỏi trong cung này có vị cung phi nào nghểnh cổ nhận đao mà còn hưởng thụ như ta?

Nghe ta nói lời này, thật lâu sau hắn cũng không lên tiếng, chỉ chuyển người, đưa cái sống lưng cho ta xem. Hắn mặc đồ tang, không biết thế nào, lại khiến ta thấy hơi thê lương. Lại càng cảm thấy vô cùng khó chịu. Tuy rằng ta ở trong cung nhiều năm, sớm đã hoàn toàn học được mấy thói uốn éo gỉa dối, nhưng Hạ Hầu Thần cũng là cao thủ trong chuyện này. Hắn làm ra vẻ như thế, chẳng lẽ ta nhất định phải biểu hiện ra sự tuyệt vọng không nỡ rời xa trước mặt hắn, hắn mới thỏa mãn? Hắn muốn làm minh quân, thánh quân, tất nhiên là chỉ diễn kịch trước mặt mọi người, nơi này bốn bề vắng lặng, hắn cần gì phải cố gắng gồng mình?

Mấy ngày liên tiếp có nhiều biến đổi lớn, tuy ta ở vẫn tranh đấu để sống còn trong hoàn cảnh khốn cùng, nắm bắt một con đường sống, nhưng liên tục dùng não, đã mỏi mệt không chịu nổi, chỉ muốn được thanh tĩnh, suy nghĩ một chút xem phải dùng cái phương pháp gì để thúc đẩy hoàng hậu, trước khi nàng chưa điều tra rõ chân tướng, mau chóng kết thúc chuyện này, ta cũng thoát thân ổn thỏa.

Ở trong cung nhiều năm, sinh hoạt trong cung đã dạy ta phải sinh tồn trong nghịch cảnh như thế nào, lập mưu ứng biến tính kế như thế nào, nhưng đối với nơi này, ta lại không có một chút lưu luyến. Ở chỗ này, lấy gia thế của ta, vĩnh viễn chỉ có thể ở dưới người khác, lớn tuổi, sẽ bị đẩy vào một góc. Hơn nữa tính tình Hạ Hầu Thần khó dò mà thích mới mẻ, về sau người mới vào cung, ta ba năm không được sủng ái, thậm chí cả đời không được sủng ái, cũng có thể. Hơn nữa hoàng hậu đã có địch ý với ta, dù cho ta thoát được tội danh lần này, ở trong cung cũng đã không còn nơi để ta nương thân. Nếu còn tiếp tục sống trong cung, cuộc đời của ta, liền thấy rõ ràng kết cục, bất quá là một phi tần đầu bạc, một mình ngồi thêu áo ngắn mà thôi.

Nếu như xuất cung, khì khác hẳn. Bằng tay nghề của ta cùng với mối quan hệ lúc còn làm thượng cung, dù cho làm thương nhân không xuất đầu lộ diện, ta cũng sẽ như cá gặp nước, vinh hoa phú quý.

Ta đã bày tỏ quyết tâm với Hạ Hầu Thần, mục đích của hắn đã đạt tới, cần gì phải làm khó ta?

Nhưng những lời ta nói, lại đổi lấy sự trầm mặc thật lâu, thân ảnh trắng thuần như cây tùng xanh treo đầy bông tuyết, vẫn không nhúc nhích. Ta lo sợ nghi hoặc mà không biết phải làm sao, không biết nên tiếp tục nói gì. Chẳng lẽ ta thực sự phải bày ra cái biểu tình thâm tình mà tuyệt vọng để hắn được thỏa mãn? Nhưng ta đã nói ra lời này, bây giờ lại nói như thế, không phải sẽ càng làm cho hắn khó chịu trong lòng? Càng cho rằng ta giả càng thêm giả sao?

Bếp lò trong phòng giam cháy bập bùng, trong đó bỏ than đá, khi bốc cháy lên thì im hơi lặng tiếng, càng không có bụi, nhưng lúc này, không biết vì sao, trong lò lửa đột nhiên xèo lên một tiếng, hoa lửa bắn toé ra chung quanh, có vài đốm còn văng đến trên áo bào của Hạ Hầu Thần. Áo tơ trắng hắn mặc hiển nhiên là chế từ tơ tằm, không so được với vải bông. Nhìn thấy chỗ vạt áo bị cháy ra hai cái lỗ lớn, ta vội nói: “Hoàng thượng cẩn thận.” Vừa lập tức tìm cời lửa mà quan coi ngục đã để lại cho ta khuấy lò lửa lên, để nó lại cháy như bình thường.

Cời lửa đúc từ gang, cầm ở trong tay lạnh như băng, nhưng Hạ Hầu Thần dường như không nghe thấy ta cảnh báo, vẫn đứng bên bếp lò không nhúc nhích. Bởi vậy, ta liền vòng qua thân thể hắn đến cời lửa. Nhìn thấy trong bếp xèo xèo vài tiếng, hoa lửa bắn toé ra suýt tý nữa đốt vạt áo Hạ Hầu Thần thành một cái sàng.