Thượng Cung

Chương 2: Hoa phục đổi thay, thượng cung đã khác




Ta là người mới được tấn phong, theo lệ thường, cục Thượng Cung mang trang phục và trang sức tới. Ta chỉ nhìn qua liền biết cục Thượng Cung đã động tay động chân. Họa tiết thêu trên quần áo thì không có vấn đề gì, nhưng chất liệu y phục thì chỉ là loại bông bình thường, so với loại tơ tằm mà phi tần mới được tấn phong thường mặc thì khác biệt rất nhiều. Trên châu thoa, hai con chim yến mặc dù vẫn phát ra ánh sáng loá mắt như trước, nhưng ta nhận ra, cây trâm vốn được làm bằng vàng lại bị các nàng đổi thành mạ vàng. Xem ra, thượng cung mới là người mà ta không mong muốn nhất.

Nàng sẽ đòi lại toàn bộ những thứ mình phải chịu khi ở dưới quyền ta trước kia.

Hai cung nữ mang y phục cùng châu thoa từ cục Thượng Cung đến đang đứng trước mặt ta, ta vứt hai thứ đó xuống đất, lạnh lùng nói với các nàng: “Tuy rằng ta không còn là thượng cung, nhưng vẫn thành chủ tử của các ngươi, dám cắt đông xén tây ngay trên đầu ta! Đem về đi…”

Hai cung nữ sợ hãi rụt rè nhìn ta. Các nàng vốn là nha hoàn giúp việc dưới trướng Thượng Cung, trong đầu còn lưu lại phong thái uy phong lúc ta còn là Thượng Cung, liền quỳ xuống ngay lập tức, ấp úng nói: “Nương nương, đám nô tì chỉ là người được lệnh mang tới, đồ vật bên trong như thế nào, nô tì thật sự không biết!”

Ta lạnh lùng nói: “Tuy ta không còn giữ chức thượng cung nhưng các ngươi đừng cho rằng ta không có biện pháp xử trí trò dối trá này của các ngươi!”

Hai tỳ nữ nhặt thoa song yến cùng với trường sam trên mặt đất lên, hoang mang lui xuống.

Ta cầm lấy chén trà trong tay, phát hiện nước trà lạnh lạnh, Tố Khiết vội nói: “Nương nương, nô tỳ thêm ít nước ấm cho ngài nhé?”

Ta khẽ gật đầu, lại nghe thấy một tiếng cười lạnh, bắt gặp Tố Hoàn đang đứng cạnh cửa sổ, không nhìn ta lấy một cái.

Tố Hoàn tham gia cuộc tuyển chọn cung nữ của cục Thượng Cung, do ta tự mình chủ trì, bởi vì không có tài mà bị đào thải, nghe nói làm lao động chân tay vài năm nay mới được điều vào nhóm phi tần.

Người hầu mà hoàng thượng lựa chọn cho ta thật tốt.

Tố Khiết bưng nước ấm, giúp ta thêm vào chén, vừa mới uống vài ngụm liền nghe bên ngoài có tiếng người, ” Bảo cho Ninh tuyển thị biết, thượng cung đại nhân tự mình mang thường phục tới cho Ninh tuyển thị.”

Ta chậm rãi uống một hớp, ngồi thẳng trên ghế thêu không động đậy, nói: “Tố Hoàn, mời thượng cung đại nhân vào đi!”

Tố Hoàn ảm đạm nhìn ta, liếc mắt một cái. Ta vẫn ung dung uống trà. Nàng chung quy không dám trắng trợn phản bác ta, liền vội vàng đi truyền lời. Trong viện, tiếng bước chân hỗn độn truyền vào, cánh cửa làm bằng gỗ lập tức bị người ta đẩy ra, Khổng Văn Trân thân mặc kim chương đại dịch y màu tím(1), sơ búi tóc đại thủ (2), trên áo thêu hoa bằng chỉ vàng,trên đầu không nhiều không ít có ba cây thoa hoa, chính là cách ăn mặc chính thức của thượng cung đại nhân. Khổng Văn Trân đã không còn là cung nữ cục Thượng Cung bình thường với bộ dáng hèn nhát bỉ ổi yếu đuối khi xưa, lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống ta.

Ta mỉm cười, buông chén trà trong tay xuống, nói: “Khổng thượng cung, ngài đã tới…”

Gió thổi vào song cửa sổ vang lên tiếng lạch cạch. Cửa sổ trong cung dùng băng tơ sa che lại, không thể so với dân gian dùng giấy, không lọt một ngọn gió. Những cửa sổ đó, vẫn dùng băng tơ Hàng châu ta tự mình chọn lựa năm nay, mà hiện giờ, hết thảy những chuyện ở cục Thượng Cung, lại cách ta xa xôi đến như vậy.

Khổng Văn Trân vốn là chưởng quản tư thiện phòng(phòng ăn), lúc tranh đoạt vị trí thượng cung này, nàng là đối thủ mạnh nhất của ta. Nhưng tại thời điểm mấu chốt, nàng lại bị người ta tra ra dám tự tiện vận chuyển vật phẩm trong cung bán ra ngoài, làm cho người ta bắt ngay tại trận, từ chức tư thiện trực tiếp biếm làm cung nữ. Nàng vẫn coi ta là kẻ địch, tự nhiên cho là ta động tay động chân. Không sai, đúng là như vậy, thế thì sao?

“Nương nương, thường phục châu thoa của ngài hôm nay, có chỗ không đúng sao? Là do cục Thượng Cung xử lý chưa tốt? Khiến ngài từ nơi xa xôi hẻo lánh này kêu nô tì đến?” Trong ánh mắt Khổng Văn Trân hàm chứa sự miệt thị, từ trên cao nhìn xuống ta.

Ta khẽ mỉm cười, từ trên sạp đứng lên, phất tay kêu Tố Hoàn, Tố Khiết lui ra, lúc này mới nhìn Khổng Văn Trân nói: “Còn chưa kịp cung chúc Văn Trân muội muội thăng chức.”

Khổng Văn Trân nói: “Không phải nương nương từ bỏ vị trí này, nô tỳ làm sao có thể ngồi lên. May mà nương nương được hoàng thượng phong làm chủ tử, nô tì mới có cơ hội này. Nô tỳ thấy nương nương ở tại Lan Nhược hiên này cũng không tệ, về sau được hoàng thượng xem trọng, tất sẽ từng bước thăng chức, so với vị trí thượng cung này còn tốt hơn nhiều.”

Trong giọng nói của nàng tự nhiên không có nửa phần chúc mừng. Ta sớm đã biết, nàng được cung nữ trở về bẩm báo, thì nhịn không được chạy tới khoe khoang.

Cái ta muốn, chính là chọc cho nàng ta không nhịn được.

Bên trong chỉ còn lại hai người chúng ta. Đôi hài thêu mới may màu tím, có vẻ không vừa chân, Khổng Văn Trân tự kéo cái ghế ngồi xuống.

Ta cười, cố ý xem nhẹ sự thất lễ của nàng, nói: “Khổng thượng cung mới nhậm chức thượng cung, chắc hẳn có ngàn vạn chuyện phải suy nghĩ, bận rộn vô cùng, còn khiến ngài chạy một chuyến tới đây, thật là có lỗi.”

Nữ nhân trong cung dù là người hầu, đều tự xưng là cao quý, dù cho hận đến nghiến răng nghiến lợi, giáp mặt, cũng hoà hợp êm thấm, Khổng Văn Trân tất nhiên là mẫu mực trong đó.

Nàng nói: “Đây là tự nhiên, ai bảo nô tì luôn luôn vụng về, không so được nương nương dài tay giỏi múa, lập tức được sủng ái.”

Trong giọng nói nàng có ý châm chọc sao ta lại nghe không hiểu, nhưng ta chỉ nhẹ nhàng cười nói: “Khổng thượng cung có muốn biết, lúc trước làm thế nào ta giữ được vị trí chưởng quản cục Thượng Cung không?”

Khổng Văn Trân ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn ta, “Nương nương làm được, chẳng nhẽ nô tỳ làm không được sao?”

Ta chậm rãi uống một hớp trà, sau đó đặt chén trà xuống, nói: “Vị trí thượng cung này tuy không được sủng ái phong quang vô hạn như phi tần, cũng bị các cung nữ tranh nhau chen vào, Khổng thượng cung biết tại sao không? Bởi vì, trên vị trí này, dù cho là sủng phi cao quý của hoàng thượng, vì bảo trì sự sủng ái lâu dài, cũng phải cầu xin ngươi. Nhưng cái ghế này cũng không dễ ngồi như vậy đâu.”

Ta chậm rãi mà nói: “Khổng thượng cung không nghĩ lúc bản phi được thăng làm thượng cung trước kia, vì sao toàn bộ những kẻ ngang vai ngang vế với ta, thậm chí lý lịch còn tốt hơn ta, tay nghề kỹ càng hơn ta lại phải cúi đầu khuất phục sao?”

Ta buông chén trà xuống, chậm rãi đến gần Khổng Văn Trân, cúi eo, nhẹ giọng kề bên tai nàng nói: “Đơn giản là, các nàng có một ít nhược điểm không muốn nói cho người bên ngoài bị ta nắm trong tay, giống như thân thế cuả Khổng thượng cung vậy.”

Ta nâng người lên bước qua bên cạnh nàng, vừa lòng thấy mặt nàng trở nên trắng bệch, trán chảy mồ hôi lạnh. Ta ngồi trở lại trên sạp, bưng chén trà lên, nói: ” Phòng này của ta gió mát nước lạnh, nước trà vừa bưng lên, không đến bao lâu sau đã lạnh rồi.”

Khổng thượng cung vội vàng đứng dậy, đến bên cạnh bếp lò nâng bình nước ấm lên, rót cho ta.

Ta cười nói: “Trà rót từ tay Khổng thượng cung, quả nhiên phi phàm.”

Nàng buông ấm xuống bếp lò, cúi đầu đứng yên. Ta chưa lên tiếng, nàng cũng không dám ngồi xuống.

Thượng Cung cục tương truyền, tân thượng cung tiếp nhận cả cục Thượng Cung từ trong tay lão thượng cung, được lão thượng cung cho phép, sẽ nhận được một quyển sổ. Quyển sổ này cũng là thứ được tương truyền, ngoại trừ những thủ pháp, tài nghệ mà thượng cung tiền nhiệm cảm thấy tâm đắc, còn có một ít bí mật. Tân nhậm thượng cung tuy rằng được hoàng thượng phong chức, nhưng cục Thượng Cung có một quy định bất thành văn, chính là tân thượng cung nhất định phải đặt quan hệ với lão thượng cung. Khổng Văn Trân cũng không biết chuyện này. Nàng không đặt quan hệ với ta, cho nên, nàng chỉ có thể bị ta khống chế.

Ta vừa lòng nhìn mặt nàng u ám như cha mẹ mới chết, nói: ” Vị trí Thượng cung, muốn ngồi được an ổn cũng không dễ dàng. Không biết ngươi có ngồi được an ổn không đây?” Ta chậm rãi uống một hớp trà.

Nàng phịch một tiếng quỳ xuống, “Nương nương, nô tì đáng chết, hồ đồ rồi, mới làm như thế. Nô tì ngay lập tức đổi thường phục châu thoa mới tới đây.”

“Không cần, ngươi làm như vậy, sẽ khiến cho người ngoài hoài nghi, cho rằng ta không còn chức thượng cung mà vẫn còn nắm cụcThượng Cung trong tay .”

Nàng giương mắt, trong mắt có lệ, mềm mại ướt át, vừa bi thương vừa cầu khẩn. Ta thở dài một hơi, “Tại sao lúc trước người ta bỏ giá tiền cao như vậy đưa ngươi vào cung, lại không được lão hoàng đế nhìn trúng nhỉ?”

Tuy rằng ta vì phụ thân bị định tội mà liên đới, nhưng rốt cuộc cũng từng xuất thân từ nhà quan lại, nên vào cung làm nô tỳ. Mà nàng, thì có người dùng tiền mua về từ nơi bướm hoa, muốn dùng nàng mị hoặc chủ nhân. Chẳng qua nàng vẫn chưa có cơ hội như vậy, mà mấy vị mua nàng về, có vị tìm được cơ hội tiến thân, lại thua dưới tay người khác, lặng yên không một tiếng động bị người ta xử trí. Nàng là con cá lọt lưới duy nhất.

Nghe lời này, cả người nàng phát run, như lá rụng trong gió, thì thào đáp: “Nô tì luôn luôn an giữ bổn phận!”

Ta nghe, chỉ khe khẽ mỉm cười, nói: “Ta thích người an giữ bổn phận.”

Khổng Văn Trân giẫm lên cỏ xanh lạnh buốt sương đêm rời khỏi Lan Nhược hiên, Tố Khiết đi tới đối diện ta, “Nương nương, ngài có muốn chuẩn bị nước tắm hay không?”

Tố Hoàn vốn định chờ xem vở kịch hay, chứng kiến tân nhậm thượng cung đại nhân vô thanh vô tức trở về cục Thượng Cung, thì thành thật hẳn lên, chờ mệnh lệnh của ta.

Ta mất hết hứng thú, “Ngày hôm nay cũng mệt mỏi rồi, tùy tiện rửa mặt rồi đi ngủ thôi. Các ngươi cũng không cần hầu hạ bên cạnh ta.”

Lan Nhược hiên lâu ngày không có người xử lý, trong bụi cỏ sinh muỗi vằn, cả đêm côn trùng kêu vang khiến ta không thể ngủ được, chỉ nằm yên, nghe côn trùng kêu vang một tiếng lại một tiếng truyền vào trong phòng.

Một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ, màn cửa hoa xanh bị tốc lên, gió lạnh liền theo màn chui vào, thổi lên trên mặt ta, khiến ta càng cảm thấy lạnh lẽo.

Tuy ta được phong làm tuyển thị, nhưng ta biết hoàng đế vĩnh viễn sẽ không triệu kiến ta. Bắt đầu từ lúc mười mấy tuổi, ta vì vị trí Thượng cung mà nỗ lực, cho đến khi đạt được vị trí ấy, lại không cẩn thận một tay hủy nó. Trở thành nữ nhân của hoàng đế, cuộc đời ta không thể đoạt lại quyền lực lần nữa. Tưởng tượng đến đây, ta liền thấy nản chí ngã lòng. Chẳng lẽ, ta cố gắng chống chọi với vận mệnh, vậy mà nó vẫn cứ rơi lên trên đầu ta sao?

Cuộc đời ta, chỉ có thể trôi qua tại Lan Nhược hiên này sao?

——————————

(1)Kim chương đại dịch y:↑

(2)Đại thủ kế(búi tóc hình bàn tay):↑