Thượng Cung

Chương 10: Người khiến đế vương ghét bỏ




Ta cười cười, nói: “Khổng thượng cung là người trung hậu, đồ vật làm ra cũng theo khuôn phép cũ, thật sự không có gì không thỏa đáng. Trâm phượng này vốn dùng toàn những vật liệu đặc biệt tuyển chọn: nhất là đôi mắt dùng dạ minh châu trăm năm khó tìm, thân phượng không phải chỉ dùng loại vàng bình thường, mà là vàng ròng do nhóm gia công kim loại thí luyện vô số thứ mới chế tạo thành công. Bởi vì khi nấu chảy thành thân phượng rồi thì không thể nấu lại một lần nữa, cho nên cành trâm phượng này mới trở nên quý giá như vậy. Nếu từ nay về sau, để nó vấy bụi trong kho, thì thật là đáng tiếc…”

Thời Phượng Cần lại cầm lấy trâm phượng, dùng ngón tay vuốt ve, sau đó mới cẩn thận buông xuống, nói: “Chỉ sợ hoàng thượng không vui khi bản cung mang thứ này.”

Ta nhìn trâm phượng trong tay nàng, hạt châu hình giọt nước vẫn không khiến nó mất đi sự tỏa sáng vốn có, “Đồ nàng ta từng dùng vốn là thứ tốt nhất, nhưng bây giờ hoàng hậu nương nương lại chấp chưởng hậu cung, tự nhiên những đồ vật này sẽ về tay hoàng hậu nương nương thôi. Thần thiếp nghĩ, hoàng thượng thấy vậy cao hứng còn không kịp.”

Thời Phượng Cần mỉm cười nhìn ta, “Ninh tuyển thị thực biết nói chuyện, hèn gì trước kia có thể leo lên vị trí thượng cung.”

Ta hơi cúi đầu nói: “Dù cho từng làm thượng cung, cũng phải nghe lệnh hoàng hậu nương nương. Nương nương nắm hậu cung trong tay, đôi lúc không tiện ra mặt, thần thiếp có thể trợ giúp hoàng hậu nương nương một tay.”

Cuối cùng cũng ta cũng nói ra mục đích khi tới nơi này. Đây chính là cơ hội mà ta nung nấu, mưu đồ từ rất lâu. Ta biết, phi tần bậc thấp như ta nếu không có lợi thế nhất định, làm sao có thể thành công nương tựa vào cây đại thụ hoàng hậu này. Chỉ dựa vào việc mỗi ngày nói chuyện phiếm nịnh bợ, thân phận Thời Phượng Cần như vậy, gia thế như vậy, chắc hẳn từ nhỏ đến lớn sớm đã quen rồi. Cái nàng cần có, chỉ có thể là người trợ giúp nàng mà thôi, nói thí dụ như tuy nàng đã nắm được quyền hành hậu cung, nhưng nhân mã của thái hậu cơ hồ vẫn chưa hành động, nàng làm sao mà không khó ăn khó ngủ cho được?

Thời Phượng Cần nhẹ giọng cười, thả trâm phượng lại vào trong hộp gấm, “Không biết Ninh tuyển thị có gì hay để bản cung xem một phen?”

Nàng đang hỏi ta có lợi thế gì. Ta mừng thầm trong lòng, biết mình đã khiến nàng động tâm rồi. Ta cúi đầu nói: “Nếu như nương nương thích vật nào của người cũ, thần thiếp có thể lấy vài món trở về. Tuy thần thiếp không khéo tay, nhưng sửa chữ xong, bảo đảm không ai có thể nhận ra được.”

Mặt Thời Phượng Cần hiện lên sắc thái vui mừng, cười ra tiếng, gật đầu, “Bản cung đúng là đã nhìn lầm, không ngờ Ninh tuyển thị còn có tài năng như thế.”

Đang cười nói, lại nghe thấy tiểu thái giám ở ngoài điện hô to: “Hoàng thượng giá lâm!”

Ta cả kinh, thiếu chút nữa từ trên ghế bật dậy. Gương mặt Thời Phượng Cần lộ ra sự vui mừng từ đáy lòng, hô nhỏ một tiếng: “Biểu ca tới?” Rồi bước nhanh ra ngoài nghênh giá. Lúc này ta mới vội vàng từ trên ghế đứng lên, nhìn thấy thân ảnh màu vàng sáng kia, cũng không dám nhìn hắn, vội vàng quỳ xuống.

“Hôm nay Cần nhi có khỏe không?” Giọng nói hắn thân thiết hòa ái giống như từ chân trời truyền tới, khiến ta cơ hồ hoài nghi hắn và người mà ta nhìn thấy thường ngày không phải là một. Xem ra, hắn thật lòng yêu thích hoàng hậu, trong giọng nói để lộ sự yêu chiều sâu sắc. Ta mừng thầm vì đã chọn đúng người, chỉ cần địa vị hoàng hậu được củng cố, cần gì phải lo lắng đến địa vị của ta về sau?

Ta không dám ngẩng đầu, chỉ nghe Thời Phượng Cần lộ ra ngữ khí nũng nịu của nữ nhi, “Sao ngày hôm nay, muộn như vậy biểu ca mới xuống triều?”

“Vốn là muốn tới sớm một chút, các triều thần lại ngăn trở. Yến hội ngày hôm nay Cần nhi làm có tốt hay không?”

Có thể tưởng tượng được Thời Phượng Cần khi nghe hắn dùng ngôn ngữ quan tâm như vậy sẽ tươi cười tới mức nào, thời điểm này, bọn họ giống như một đôi vợ chồng dân gian, hết sức thâm tình khẩn thiết, không thèm để những người khác vào mắt.

“Đa tạ biểu ca quan tâm, Cần nhi hết thảy đều tốt.”

Giọng nói thân thiết như gió mát bỗng nhiên chuyển lạnh, trở nên lạnh nhạt xa xôi, “Tại sao nàng ta lại ở chỗ này?”

Ta đột nhiên rõ ràng, người hoàng thượng hỏi là ta, vội vàng quỳ lạy, nói: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương muốn hỏi thần thiếp về trâm phượng, cho nên giữ thần thiếp lại. Việc đã xong, thần thiếp không quấy rầy hoàng hậu nương nương nữa, thần thiếp cáo từ.”

Hoàng hậu áy náy nói: “Hoàng thượng, là thần thiếp bảo nàng ấy ở lại.” Lại ra lệnh cho ta, “Ninh tuyển thị, ngươi đi về trước đi.”

Ta nghe xong, liền chuẩn bị đứng dậy hành lễ, trở về Lan Nhược hiên, lại nghe Hạ Hầu Thần nói: “Đã tới rồi, Cần nhi xem còn có châu thoa gì muốn chỉnh, liền kêu nàng ta tới sửa một lần, tránh cho nàng ta cả ngày chạy tới chỗ nàng, để trẫm trông thấy thêm phiền mắt!”

Lời hắn nói thật bất thường, xen lẫn sự phẫn nộ, ta nghe được, trong lòng lại cả kinh. Hắn vô duyên vô cớ nổi giận cái gì? Chẳng lẽ sự phẫn nộ của hắn đối với ta sẽ vĩnh viễn không biến mất?

Hoàng hậu nghe hoàng thượng nói vậy, luống cuống chân tay, nói: “Biểu ca…”

Ta lại quỳ xuống, trầm mặc không nói một lời, không biết nên trở về hay là lưu lại, liền chuẩn bị điều chỉnh biểu tình, cúi đầu quỳ tại chỗ, nghe hắn chỉ thị bước tiếp theo.

Hạ Hầu Thần cũng trầm mặc, chỉ nghe tiếng bước chân trầm trọng của hắn nhắm thẳng đến ghế chủ tọa.

Hoàng hậu miễn cưỡng cười nói: “Hoàng thượng, thần thiếp cũng không có trâm vòng gì khác muốn nàng ấy xem, ngài nhìn xem ——?”

Hạ Hầu Thần lạnh lùng mà nói: “Nếu như thế, liền bảo nàng ta đi đi!”

Ta dập đầu một cái, bước nhanh lui ra. Đi tới cửa đại điện, còn nghe bên trong mơ hồ có tiếng nói truyền ra, “Cần nhi, nàng mới lên làm hoàng hậu, hết thảy hành động, lời nói, cử chỉ đều phải lưu ý gấp đôi, không thể thân cận người không nên thân cận…”

Trong lòng ta hơi uể oải. Chẳng lẽ ở trong mắt hắn, ta là loại người không chịu nổi như thế? Đi ra cửa điện, bị gió lạnh thổi qua, ta mới phát giác phần lưng mình đã ra mồ hôi ướt cả áo trong.

Trăm mối lo của ta vẫn không có cách giải. Vì sao nhóm phi tần thân cận hoàng hậu không ai bị hoàng thượng răn dạy và quở mắng, mà hôm nay ta chẳng qua nhiều lời một chút với hoàng hậu,đã khiến hắn nói những lời ác độc như thế?

Chẳng lẽ hắn đã sớm thu được tin tức, biết được ý nghĩ của ta? Phàm là người trong cung, có ai không như thế, vì cầu mong một con đường sinh tồn, đem hết toàn lực, hắn cần gì phải châm chích một mình ta? Có lẽ là bởi vì ta phản bội, khiến hắn ném ta về phía đối lập. Nghĩ đến đây, trong lòng ta lại mừng thầm. Thời Phượng Cần thâm tình khẩn thiết với hoàng thượng , thật sự coi hắn thành phu quân của mình, một khi nàng biết hoàng thượng vĩnh viễn không có khả năng sủng ái ta, há lại không càng thêm yên tâm về ta? Như vậy, để ta đảm đương nanh vuốt trong cung cho nàng, không phải càng thêm thích hợp sao?

Trên đường trở về Lan Nhược hiên, ta vừa đi vừa suy nghĩ, chỉ cảm thấy con đường sắp này rất thuận lợi, tinh thần sảng khoái, gạch vàng ngói xanh, con đường dài lát ngọc trong cung, thoạt nhìn sao lại thuận mắt như thế.

Mà Tố Hoàn, cũng mang sắc mặt vui mừng, chắc hẳn nàng đã âm thầm tiếp xúc với thái giám quản sự Chiêu Thuần cung, được tin tức tốt rồi?

Không ngờ một chuyến đến Chiêu Thuần cung, cả hai người chủ tớ chúng ta đều có tin tức tốt. Xem ra Chiêu Thuần cung đối với chúng ta mà nói, thật đúng là mảnh đất lành.

Với thái độ của Hạ Hầu Thần trước mặt hoàng hậu hôm nay, hắn thật sự đã chán ghét ta đến cực điểm, xem ra ngoài hai lần chịu khổ trước đây, sau này ta cũng không cần chịu đựng nữa. Chỉ qua mấy ngày nữa, ta sẽ tìm đến chỗ dựa vững chắc vĩnh cửu, sẽ không sợ bị bất kỳ người nào trong cung hãm hại, vừa nghĩ tới điều này, ta cơ hồ cười ra tiếng, kêu Tố Hoàn, “ Chuẩn bị quần áo cho ta, mang nước tới tắm gội.”

Tâm tình Tố Hoàn hôm nay rất tốt, cũng không sai khiến Tố Khiết, tự mình nấu nước sôi, rót vào trong thùng gỗ to cho ta, lại bỏ vào bên trong vài giọt tinh dầu hoa hồng, rải thêm cánh hoa. Mùi thơm phiêu tán trong gian phòng, ta cởi quần áo, cũng không kêu người tới hầu hạ, tự mình đi vào bồn, nhắm hai mắt lại, tựa vào trên vách thùng. Tố Khiết cứ một lát lại rót vào một thùng nước nóng, để nước trong bồn tắm luôn ấm.

Tâm tình buông lỏng , không biết vì sao, trong mông lung ta tựa hồ lại nhìn thấy nương ngâm nga : sau cơn mưa nhỏ, cầu vồng hiện lên, tiểu muội muội a, lên cầu dạo chơi… Muội muội a, đảo mắt đã lớn, mặc giá y hồng, chuẩn bị tốt chưa…

Ta không khỏi ngâm nga theo, trong hơi nóng mờ mịt, cảm thấy trong mắt có dòng lệ rơi xuống. Từ nhỏ, nương ta cứ như gà mái luôn bảo hộ ta, ở trong đại gia đình như thế, đã trải qua vô số lần bị đâm sau lưng. Có lẽ ở trong mắt người khác, nương là người đàn bà chanh chua mà hung hãn, khiến phụ thân không muốn tới gần, ông ấy lại càng thích đại nương ôn nhu đoan trang, nhưng những lúc bí mật, khi chỉ có ta và nương, nương cũng rất dịu dàng ân cần. Ta thủy chung vẫn không hiểu là vì cái gì, nhưng hiện tại cũng hiểu sơ sơ rồi.

Vì bảo vệ ta, có lẽ bà đã hoàn toàn bỏ qua tình yêu vợ chồng, chỉ cầu được đại nương bảo hộ. Chỉ tiếc tỷ tỷ ruột thịt của bà cuối cùng vẫn phản bội bà.

“Nương nương, nương nương, mau tỉnh lại…”

Tiếng nói từ xa truyền tới, khiến ta đang ở trong thùng đột nhiên bừng tỉnh, nhìn lại, là Tố Khiết. Nàng hoảng loạn nhìn ta, “Nương nương, hoàng thượng tới, xin ngài mau đi tiếp giá.”

Đầu óc ta nhất thời không phản ứng kịp, có chút hồ đồ mà nói: “Tố Hoàn đâu?”

Tố Khiết gấp đến độ dậm chân, “Nương nương, ngài nhanh một chút, Tố Hoàn đang ở ngoài kia bẩm báo với hoàng thượng!”

Lúc này ta mới cả kinh, trừng lớn mắt hỏi nàng: “Ngươi nói cái gì? Hoàng thượng tới, làm sao hắn có thể đến đây?”

Tố Khiết giật mình: “Nương nương, sao ngài lại nói như thế?”

Lời còn chưa dứt, cửa phòng đã cạch một tiếng bị mở ra, một người từ sau tấm bình phong đi ra, lạnh lùng nói: “Ngươi hi vọng trẫm vĩnh viễn không tới đây ư?”

Tố Khiết sợ hãi thối lui đến một bên quỳ xuống, ta ngơ ngác đứng trong thùng tắm, nhìn thấy hắn một thân hoàng bào màu vàng sáng chỉnh tề càng lúc càng tới gần, nhất thời hoảng loạn thất thố, cũng không biết nên làm sao mới tốt.

Tuy rằng hai lần trước ta đã hoàn toàn lõa thể ở trước mặt hắn, nhưng là chuyện bất đắc dĩ, không như hôm nay, bất thình lình bị hắn nhìn thấy hết. Ta không khỏi núp xuống nước, chỉ mong cánh hoa có thể che thân. Vừa xấu hổ vừa giận dữ, ta lại nghĩ đến, hôm nay mới liên lạc với hoàng hậu, nếu như thời điểm này lại nhận hoàng ân, há không phải sẽ khiến hoàng hậu sinh ra hiểu lầm, phá hoại mối liên hệ mà ta khó khăn lắm mới xây dựng được ư?

Ứng phó không kịp, ta cũng không kịp điều chỉnh biểu tình của mình, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng uể oải: có phải mỗi lần ta sắp thành công, Hạ Hầu Thần đều không bỏ lỡ thời cơ đến phá hoại hay không?

“Đây mới là khuôn mặt chân chính của nàng sao? Ninh Vũ Nhu, thế nào, không muốn gặp lại trẫm như vậy sao? Hay là nàng đã tìm được một chỗ dựa còn vững chắc, thích hợp hơn trẫm, nên không cần trẫm nữa?” Giọng nói Hạ Hầu Thần như băng tuyết ngàn năm không tan, ập thẳng về hướng ta.

Bị hắn tạt cho một gáo nước lạnh, ta lại khôi phục vài phần tỉnh táo, miễn cưỡng mà nói:“Hoàng thượng, người nào trong cung không ngóng chờ hoàng thượng lâm hạnh, thần thiếp tự nhiên cũng như vậy. Xin người để thần thiếp mặc quần áo tử tế, lại tới hầu hạ hoàng thượng.”

Ta nhìn chung quanh, chẳng biết từ lúc nào Tố Khiết đã đi ra cửa phòng, lại nghe ngoài cửa có tiếng Khang Đại Vi truyền tới đây, “Các ngươi đi thiên điện chờ, hoàng thượng chưa gọi đến, không được tiến vào…”

Ta rụt rụt cần cổ, chỉ cảm thấy nước trong thùng càng ngày càng lạnh, nhưng ánh mắt của Hạ Hầu Thần vẫn lạnh lùng nhìn ta chằm chằm, làm cho ta không dám vọng động.

Hắn dần dần đến gần bồn tắm, ta lui xuống đáy nước, chỉ lộ ra miệng mũi. Mắt thấy hắn khom người xuống, khuôn mặt dần dần tiếp cận ta, ta cơ hồ xấu hổ đến chết. Hắn luôn có thể dễ dàng vạch trần lớp mặt nạ của ta, khiến ta khốn quẫn vô cùng.

Hắn duỗi tay ra, giữ chặt cánh tay ta, bóp chặt đến khiến cánh tay ta phát đau. Ta không biết đã lấy dũng khí từ đâu ra, vẫn không thuận theo hắn, đứng lên, mà còn dùng cái tay còn lại gắt gao bám vách thùng, để hắn không thể kéo ta lên, nhất thời bọt nước văng khắp nơi. Hoàng bào trên người hắn bị bắn nước tung tóe, y phục ẩm ướt dán vào người, hắn giận quá hóa vui, “Ninh Vũ Nhu, đây mới là nàng chân chính, phải không?”

Ta muốn lắc đầu, lại thình lình nuốt vào vài ngụm nước có tinh dầu hoa hồng, miệng đầy mùi thơm. Ta giãy dụa muốn ngoi đầu lên, lại bị một bàn tay to ấn vào trong nước. Trong nháy mắt, nước hoa hồng từ tai từ mũi xộc thẳng vào. Ta nghĩ, ta sẽ chết sao? Được hoàng thượng tự mình ra tay xử tử, có phải là người đầu tiên trong cung, tạo ra một tiền lệ mới hay không?

Đang nghĩ ngợi, hai tay lại lập tức bị kéo lên, hắn nhấc ta ra khỏi bồn tắm. Nước từ trên mặt ào ào chảy xuống, ta không ngừng ho khan, nước hoa hồng trong miệng khiến ta nghẹn đến gần buồn nôn. Ta đột nhiên đánh lên ngực hắn, chờ ta mở mắt ra, lại phát hiện mình bị ném lên trên giường, có tiếng quần áo bị xé mở xoạt một tiếng . Ta chống khuỷu tay lên trông qua, lại phát hiện Hạ Hầu Thần đang kéo y phục ướt đẫm trên thân mình, lộ ra thân trên tinh tráng, ép tới hướng ta. Ta vừa kêu một tiếng “Hoàng thượng…” Lại xoay mình ngưng bặt. Ta nhìn thấy hắn cầm thắt lưng màu vàng trong tay, cổ chân không tự chủ được nhũn ra. Thuận tay bắt được chăn gấm bên cạnh, ta cũng bất chấp không suy nghĩ cân nhắc gì nữa, lập tức mở chăn gấm ra, chui vào bên trong, che kín toàn bộ thân thể, hai tay gắt gao bắt lấy hai góc chăn gấm, lại dùng chân ngăn chặn phần chăn gấm còn thừa, ở trong chăn co thành một đoàn.

Hắn giật chăn gấm hai cái, lại mở không ra, tức giận đến ở bên ngoài cười lạnh, “Ninh Vũ Nhu, nàng to gan lắm, quên mất trẫm là hoàng thượng rồi sao?”

Ta bỗng chốc nhớ lại, hắn nói đúng, hắn là hoàng thượng, quyền sinh sát trong tay, không từ bất cứ việc xấu nào. Ta làm như thế, thì có tác dụng gì? Chẳng qua là giãy dụa vô nghĩa mà thôi. Sao ta lại mắc sai lầm, đại loạn ở trước mặt hắn như thế?

Ta nhịn xuống nỗi kinh hoảng trong nội tâm, chậm rãi buông hai tay ra, thò đầu ra dò xét, lại thấy mặt hắn đầy phẫn nộ đứng ở ngoài màn xanh, trong tay nắm chặt thắt lưng màu vàng.

Ta nhận mệnh duỗi hai tay ra để trên đầu giường mộc lan, khép hờ cặp mắt, lẳng lặng chờ.

Chăn gấm che trên thân thể lập tức bị hắn kéo ra, tuy không có gió lạnh, lại khiến cả người ta cảm thấy lạnh lẽo. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ninh Vũ Nhu, đây mới là nàng chân chính phải không?”

Hắn vừa cắn răng, vừa dùng thắt lưng màu vàng trói hai tay ta ở trên đầu giường, thân thể ẩm ướt bao trùm lên. Dưới sự kinh hoảng rối loạn, ta chỉ cảm thấy thân thể mình đặc biệt khô khốc buộc chặt, lại làm cho hắn khó kìm lòng nổi, thấp giọng thở gấp, lập tức vọt tiến vào.

Ta nhìn trướng đỉnh lay động, tận lực xem nhẹ sự đau đớn của thân thể, nhắc nhở bản thân, đừng quên hắn là hoàng thượng, chúa tể có đại quyền sinh sát, những tủi thân mình chịu lập tức sẽ qua, hắn có nhiều nữ nhân như vậy, một ngày nào đó, hắn sẽ ném ta vào trong góc.

Nhưng thân thể lại bị hắn làm cho càng lúc càng đau. Tựa hồ hắn muốn đem tất cả phẫn nộ trút lên thân ta, một lần hôm nay, vô cùng lâu.

Ta chỉ đành cắn răng chịu đựng, nghĩ đến chuyện khác dời đi tâm tư. Ngẫm lại chỗ hoàng hậu, khi nàng biết ta lại nhận hoàng ân một lần nữa sẽ nảy sinh tâm tư thế nào? Nếu như nàng không tin ta nữa, cho rằng ta cướp đoạt sự ân sủng của hoàng thượng, phải làm sao xoay chuyển tình hình đây?

Làn môi đột nhiên đau đớn một trận, ta mở cặp mắt khép hờ ra, lại thấy Hạ Hầu Thần vừa chuyển động trên thân ta, vừa lạnh lùng mà nói: “Chuyên tâm một chút!”

Có vị mằn mặn chảy vào trong miệng, lần này hắn cắn không nhẹ, ta vội vàng thu hồi tâm tư, cảm giác đau đớn lại từng đợt từng đợt đánh úp lại, ta nhịn không được nữa, “Hoàng thượng, thần thiếp chịu không nổi.”

Hắn oán hận mà nói: “Nàng cũng có lúc chịu không nổi sao? Không phải bất cứ lúc nào, nàng cũng tìm kiếm đường thoát thân sao? Nàng mà cũng có lúc chịu không nổi à?”

Động tác của hắn càng thêm kịch liệt, ta thật sự chịu không nổi, nghẹn ngào ra tiếng:“Hoàng thượng, ngài tha cho thần thiếp, thần thiếp thật sự chịu không nổi.”

Nước mắt không tự chủ được từ khóe mắt chảy xuống. Hắn chậm rãi ngừng động tác, vuốt ve khóe mắt ta, động tác bỗng nhiên lại tăng mạnh, oán hận mà nói: “Nàng làm sao lại chịu không nổi? Đến ta, nàng cũng dám không để vào mắt kia mà!”

Ta đau đến cơ hồ cuộn tròn lại, gào khóc thảm thiết, “Hoàng thượng, những gì thần thiếp làm, chẳng qua là muốn tìm một chỗ sinh tồn trong hoàng cung mà thôi! Hoàng thượng, thần thiếp chẳng qua là cây trâm trên tay người, cẩm y trên thân, ghế ngồi dưới thân.. Thần thiếp thật sự thân bất do kỷ*, hoàng thượng…”

(*Thân bất do kỷ: Không thể tự quyết định, không thể hành động theo ý mình.)

Hắn đột nhiên ngừng lại. Ta cảm thấy một cỗ nhiệt lưu nhập thẳng vào thân thể, đau đớn giảm xuống, nhưng nỗi thương tâm lại ùa tới, không thể ngừng. Cảm giác hắn rời khỏi thân thể ta, thắt lưng trên taycũng bị cởi bỏ, ta cuộn tròn lại ở đầu giường, thương tâm không kềm chế được. Từ nhỏ nương đã nói cho ta, đừng khóc a, muội muội, khóc không có tác dụng gì, đã không khiến người khác đồng tình, lại còn làm cho người ta phiền chán; đừng khóc a, mỗi lần sắp khóc ra, hãy cắn chặt răng chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng, con sẽ không khóc nữa! Từ nhỏ ta đã nhớ rõ lời nương nói với ta, cho nên, ta rất ít khóc, khi còn nhỏ có ngã sấp xuống đất, ngã đến đầu rách máu chảy, ta chẳng qua chỉ vỗ vỗ bùn đất trên người, đứng dậy, không khóc, trước giờ không khóc. Nhưng đêm nay, nước mắt ta lại không thể ngừng, cứ như muốn chảy khô nước mắt của cả cuộc đời này.