Mộ Vãn Diêu che mặt gào: “Ngươi dám véo mặt ta hả? Ngươi không muốn sống nữa hả?!”
Ngày thường nàng gào rất khí thế, nhất định sẽ khiến Ngôn Thượng do dự nhưng hiện giờ nàng nhu nhược mà rúc trong ngực chàng rồi gào.
Tay chân nàng nhỏ bé yếu ớt, thân mình đơn bạc, tiêng gào cũng như mèo kêu.
Nàng cho người ta cảm giác về tiểu nữ hài ngây thơ ngoài mạnh trong yếu, hoàn toàn không có sức uy hiếp.
Trong lòng Ngôn Thượng dâng lên một cảm giác cổ quái.
Đây là tình cảnh mâu thuẫn chàng thường xuyên gặp phải khi ở cùng Mộ Vãn Diêu: Nàng luôn cao cao tại thượng, bễ nghễ nhìn chàng, còn ghét bỏ chàng, cứ thế vừa đánh vừa mắng.
Nhưng mỗi lần chàng ôm nàng vào lòng lại chỉ thấy nàng rất nhỏ yếu.
Tuy nàng luôn nhảy dựng lên nhưng quyền khống chế lại đều nằm trong tay chàng.
Bởi vì chàng là nam nhân, trời sinh thể lực đã lớn hơn nàng.
Chỉ một tay chàng đã đủ túm chặt lấy cả người nàng không cho nàng động đậy…… Nàng yếu đuối nhu nhược như thế, nếu chàng thật sự muốn làm gì thì nàng cũng chẳng thể kháng cự.
Loại cảm giác này khiến lòng Ngôn Thượng khó chịu.
Bởi vì chàng có thể dễ dàng khống chế nàng trong tay nên chàng không thể làm thế.
Chàng không thể dùng ưu thế thể lực của mình mà cưỡng bách nữ tử yếu đuối này.
Rõ ràng là nàng rất nhu nhược, đáng yêu, không đáng bị bắt nạt.
Ngôn Thượng cúi mặt vén lọn tóc đen trên mặt cho nàng sau đó hôn nhẹ lên khóe môi của nàng.
Đây là một nụ hôn đầy ôn nhu thương tiếc.
Mộ Vãn Diêu che mắt ô ô hai tiếng sau đó lặng lẽ nhìn chàng.
Thấy ánh mắt chàng, lòng nàng bỗng lặng yên lại.
Những vui đùa ầm ĩ vừa rồi giống như tiêu tan một chút.
Nàng vốn thích Ngôn Thượng ôn nhu như thế này, thích chàng dùng ánh mắt này nhìn mình, lại thích nụ hôn nhẹ nhàng của chàng…… Mọi thứ đều khiến nàng động tâm.
Nàng bò dậy, rúc vào ngực chàng sau đó ngửa đầu lên hôn chàng.
Tiếng tim chàng đập, nhiệt độ cơ thể, hơi thở của chàng vây quanh.
Bên ngoài màn trướng ngọn đèn dầu có chút tối, ánh sáng chiếu qua màn lụa có chút mông lung, chỉ thấy bóng dáng mơ hồ của hai người.
Mộ Vãn Diêu đỏ mặt, nàng bỗng nhiên cảm thấy cả người chàng như sống lại, hô hấp cũng hổn hển hơn sau nụ hôn này.
Nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị ôm eo đè xuống.
Tay Ngôn Thượng nhẹ vuốt ve đầu gối của nàng, động tác đó khiến nàng run lên, cả người nháy mắt đỏ ửng.
Ánh mắt chàng lúc này cũng lập lòe, khóe mắt hiện lên tình nồng ý đậm.
Chàng thấp giọng nói bên tai nàng: “Ta…… Còn muốn một lần nữa.”
Mộ Vãn Diêu biết người như chàng chủ động nói ra dục vọng trong lòng mình là chuyện cực kỳ khó.
Nàng cũng muốn chiều theo nhưng mà…… Mộ Vãn Diêu ậm ừ nói: “Nhưng, nhưng mà ta mệt……”
Ngôn Thượng đỏ mặt hỏi: “Ngài không thể để ta ở trên một lần hả?”
Mộ Vãn Diêu: “……”
Lúc Ngôn Thượng nói xong lời kia thì cũng cực kỳ hối hận nhưng vất vả lắm mới nói được ra nên chàng không muốn từ bỏ.
Chàng cúi đầu, lấy lòng mà hôn nàng sau đó nhẹ giọng thương lượng: “Ngài đừng sợ ta…… Chỉ hơi chút không tốt là ngài có thể kêu dừng, có được không Diêu Diêu?”
Mộ Vãn Diêu nhìn chàng.
Nàng nghĩ đến cảm giác bị nam nhân đè nặng thì rất sợ hãi nhưng ánh nến vẫn còn đó, chỉ cần nàng mở mắt là có thể nhìn thấy khuôn mặt Ngôn Thượng.
Và nàng hoàn toàn không hề sợ chàng.
Mọi người trên đời này sẽ tổn thương nàng nhưng Ngôn nhị ca ca sẽ không.
Ngôn nhị ca ca là người tốt khiến ai cũng yêu thích cơ mà.
Chàng là người bạn tốt, là người anh tốt, là người đối xử với ai cũng chân thành.
Mộ Vãn Diêu nở nụ cười, mái tóc đen của nàng xõa trên gối, nàng không nói lời nào mà giang cánh tay ôm lấy chàng để cả hai người dán một chỗ.
Nàng nhỏ giọng nói: “Ngôn nhị ca ca, ngươi muốn yêu ta hả?”
Ngôn Thượng gần như mất tiếng đáp: “Đương nhiên.”
—
Bữa dạ yến tối nay khiến cảm xúc của mọi người tăng vọt.
Đến đêm khuya trong nhà của đám quý tộc ở Phàn Xuyên vẫn vang lên tiếng đàn hát.
Tiếng nhạc nhè nhẹ lan ra trong không gian, thật sự không phải quá dễ nghe nhưng trong đêm tối nó lại giống như cảnh mơ tốt đẹp khiến người ta buông lỏng tâm tình.
Bên phía phủ công chúa, trong phòng ngủ lúc này hương thơm vấn vương, mồ hôi tí tách, ánh trăng hắt lên vỏ chăn và rèm trướng.
Trong hơi thở hỗn loạn có tiếng nữ lang kêu như mèo bị giẫm đuôi, vừa thảm thiết và thỏa mãn.
Xen lẫn là tiếng lang quân rầm rì thấp giọng nói cái gì đó.
Mộ Vãn Diêu được Ngôn Thượng ôm vào lòng, hai người mặt kề mặt, mồ hôi giao hòa.
Nàng cảm thấy mình như mới quen một Ngôn Thượng hoàn toàn mới.
Chàng vẫn săn sóc như cũ, tuy chuyện này mới lạ với chàng nhưng chàng vẫn quan sát rồi vụng về nỗ lực tạo cho nàng trải nghiệm tốt nhất.
Chàng là người thông minh nên nếu muốn làm gì thì Mộ Vãn Diêu thật sự chẳng trốn được.
Nàng chỉ có thể run rẩy bị chàng ôm vào lòng, cả người mềm nhũn mà nức nở.
Nhưng Ngôn Thượng cũng có lúc không nhịn được và bỏ qua cảm giác của nàng.
Tự chủ mà chàng vốn tự hào chỉ có thể giữ được lúc đầu, sau đó chàng bắt đầu không chịu nổi.
Nhưng Mộ Vãn Diêu vừa kêu một tiếng là chàng lại tỉnh ra rồi cuống quít trấn an, xin lỗi mà hôn hôn nàng.
Chàng vẫn không dám nhìn nàng, ánh mắt chàng lập lòe, tay cũng không dám sờ lên ngực nàng.
Có đôi khi không cẩn thận đụng phải thì ánh mắt chàng lập tức ngừng lại, mặt cũng đỏ lên.
Mộ Vãn Diêu lôi kéo tay chàng để chàng chạm vào người mình nhưng Ngôn Thượng cũng không dám vì sợ bản thân không kiềm chế được.
Ngôn Thượng có nhận thức rõ ràng về sự tự chủ của bản thân, vài lần chàng nói không được thì Mộ Vãn Diêu cũng không ép chàng nữa.
Nàng chỉ nhắm mắt rúc trong ngực chàng, dán lên cổ chàng mà nhỏ giọng hừ hừ, nghĩ thầm chờ thêm vài lần nữa hẳn chàng sẽ dám thôi.
Mộ Vãn Diêu thích Ngôn Thượng như thế này, vừa bình tĩnh, vừa trầm luân.
Chàng thế này vừa khác lạ vừa quen thuộc.
Nàng lung tung nghĩ chàng trầm luân như thế là vì nàng đúng không?
—
Là vì dục vọng, cũng vì nàng.
Ngôn Thượng cúi đầu nhìn nàng, lại không nhịn được ôm nàng mà hôn hôn.
Nàng giống như bông thược dược đang vươn cành lá, nở rộ đẹp đẽ.
Cánh hoa này đỏ bừng, cành lá la đà, ánh trăng màu trắng sữa xuyên qua màn giường chiếu lên người nàng.
Đẹp đến kinh người.
Tóc đen của nàng xõa ra, da thịt trắng như ngọc, sóng mắt, cánh môi khẽ nhếch.
Nàng không phải kiểu nữ lang rụt rè trên giường, ngược lại nàng cực kỳ phóng túng, lại bao dung chàng.
Không chỉ bao dung đối phương mà bản thân nàng cũng hưởng thụ việc này.
Nàng lớn mật lại tùy ý giải phóng con người mình …… đôi mắt Ngôn Thượng nhìn nàng chằm chằm, luyến tiếc không muốn rời đi.
Ngôn Thượng quả thực là người cực kỳ kiềm chế, cũng cực kỳ không thú vị.
Đối với tình yêu nam nữ chàng không có chút khao khát nào, đối với hôn nhân và chuyện vợ chồng chàng cũng chỉ có ý định nối dõi tông đường.
Chàng không cảm thấy chuyện yêu đương tốt đẹp gì, đối với vẻ đẹp của nữ tử chàng tán thưởng nhưng chỉ vì nó tượng trưng cho sự ôn nhu, đẹp đẽ mà thôi.
Trong lòng chàng luôn nghĩ mình nên vì quốc gia, vì bá tánh mà làm gì đó.
Vị trí cho yêu đương trong lòng chàng ít ỏi cực kỳ.
Nhưng Mộ Vãn Diêu đã đánh vỡ giới hạn nhận thức của chàng.
Nàng khiến chàng hiểu thế nào là mỹ nhân hoạt sắc sinh hương, hiểu cảm giác có người nở rộ trong ngực mình là quang cảnh chói lòa đến thế nào.
Mỗi nụ cười, ánh mắt của nàng cùng phong tình trong đó dù tùy hứng hay làm nũng…… đều vô tư không màng người khác.
Cái này khiến một người trời sinh muốn chăm sóc người khác như chàng cũng không nhịn được mà khuất phục trước nàng.
Nàng đi vào thế giới của chàng khiến nơi đó tràn đầy ý xuân, sinh cơ bừng bừng.
Nàng là toàn bộ cảnh xuân thắp sáng cuộc sống buồn tẻ, nhạt nhẽo của chàng, để những phòng bị trong đó tan rã mà mở rộng đường đón cô công chúa kiêu ngạo, mỹ lệ lại vênh váo tự đắc này vào.
—
So với lần đầu tiên ngắn ngủi thì lần thứ hai mới là dục vọng chân chính chăng?
Sau khi kết thúc hai người đều giống như mới vớt từ trong nước ra.
Mộ Vãn Diêu hơi thở thoi thóp mà nằm bò, thật sự không thể tưởng tượng được Ngôn Thượng còn có lúc kích động như thế.
Nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, còn có chút vui sướng từ chuyện đó.
Nàng nằm trên đệm nhắm mắt, chuẩn bị mơ màng đi vào giấc ngủ.
Tay Ngôn Thượng dán lên eo nàng khiến Mộ Vãn Diêu sợ tới mức run lên.
Nàng vội muốn tránh đi, không cho chàng chạm vào nàng, miệng đầu hàng: “Ta từ bỏ! Từ bỏ!”
Ngôn Thượng vội vàng che miệng nàng lại để nàng không thể nói tiếp sau đó chàng mới khàn giọng nói: “Ngài nói nhỏ chút, đừng để thị nữ bên ngoài nghe thấy.”
Mộ Vãn Diêu kéo tay chàng xuống mắng: “Hiện tại ngươi mới nhớ ra mà bảo ta nhỏ giọng chút hả? Sao vừa rồi ngươi không nói thế đi? Chính mình vui vẻ là quên mất ta phải không?”
Ngôn Thượng đỏ mặt nói: “Nói bậy.”
Chàng ôm eo của nàng, kéo cả người nàng lên.
Mộ Vãn Diêu chạm vào da thịt nóng bỏng của chàng thì lập tức ôm lấy cổ chàng, vẻ mặt đưa đám mà xin tha.
Trong lòng nàng còn nhủ thầm sao chàng phải cậy mạnh làm gì?
Mặt Ngôn Thượng đỏ cực kỳ, chàng cảm thấy Mộ Vãn Diêu đã coi mình như một tên háo sắc ngoài đường, kiểu người chỉ thích loại chuyện thân mật này thế là chàng dỗ dành: “Ta không chạm vào ngài, không chạm vào ngài! Ta chỉ muốn bế ngài đến nhà tắm để tắm rửa một lát…… Điện hạ cũng không muốn ngủ khi cả người toàn mồ hôi thế này đúng không?”
Mộ Vãn Diêu ngước mắt nhìn chàng sau đó bán tín bán nghi hỏi: “Chỉ tùy tiện lau qua một chút nhé?”
Ngôn Thượng hé môi, nhìn chăn đệm sau đó lúng túng nói: “Không được…… Đệm giường cũng phải đổi.
Điện hạ có biết chăn đệm sạch sẽ ở đâu không?”
Mộ Vãn Diêu chối bay chối biến: “Không biết! Ngươi hỏi Hạ Dung ấy.”
Ngôn Thượng lắp bắp: “Loại chuyện này…… Sao có thể hỏi thị nữ được?”
Mộ Vãn Diêu đẩy mặt chàng, muốn bò ra khỏi ngực chàng rồi ôm gối ngủ tiếp.
Nàng mơ hồ nói cái gì mà không sao, nàng quá mệt mỏi nên không muốn tắm, nếu chàng muốn đổi giường đệm thì tự mình đi tìm thị nữ mà hỏi, đừng có quấy rầy nàng.
Ngôn Thượng bất đắc dĩ mà dỗ nàng sau đó chàng ôm Mộ Vãn Diêu nửa tỉnh nửa mê xuống giường rồi mang nàng đến phòng tắm và cẩn thận giúp nàng lau người.
Lúc Mộ Vãn Diêu trêu chọc thì chàng luôn đỏ mặt ngượng ngùng nhưng hiện tại nàng an tĩnh ngủ trong lòng thì chàng có thể hơi lớn mật hơn mà ngắm nhìn nàng.
Nhưng chàng cũng chỉ ngượng ngùng xem nhiều một chút.
Mộ Vãn Diêu mơ hồ cảm giác được tay Ngôn Thượng xẹt qua ngực mình rồi dội nước.
Chàng thành thật giúp nàng tẩy rửa, cực kỳ quy củ.
Sau đó chàng lại ôm nàng về, tìm kiếm đệm chăn sạch sẽ rồi trải ra.
Chàng cứ thế dọn dẹp, gấp gọn chăn đệm rồi thả màn và đắp chăn cho nàng.
Mộ Vãn Diêu được chàng đắp chăn thì hoảng hốt mở mắt nhìn chàng một cái.
Trước khi hoàn toàn rơi vào giấc ngủ thì ý nghĩ cuối cùng của nàng là: Người này trời sinh mệnh lao lực thì phải? Đã mệt đến thế rồi chàng còn phải tắm, tắm xong còn phải gấp chăn…… May mà tính tình chàng tốt, chỉ bức bách bản thân chứ không bức bách nàng thế này thế nọ.
Bằng không dù chàng có đẹp thì nàng cũng chẳng dám đi trêu chọc.
—
Chưa ngủ được bao lâu Mộ Vãn Diêu đã thấy Ngôn Thượng xuống giường.
Nàng bị chàng làm cho hoảng sợ, vội xốc chăn lên hỏi: “Rốt cuộc ngươi còn muốn làm gì?”
Cả người thiếu niên thon dài, chỉ mặc áo trong, tóc dài xõa ra.
Chàng cẩn thận ngồi ở mép giường muốn mặc quần áo.
Nghe thấy nữ lang phía sau cất giọng mang theo tức giận, chàng kinh ngạc quay lại nhìn thì thấy nàng đã ngồi dậy, cực kỳ lên án mà trừng mắt nhìn mình.
Ngôn Thượng hơi ngây ra sau đó nhẹ giọng nói: “Ta…… Ta phải về.
Không thể đợi tới lúc hừng đông để người khác nhìn thấy ta đi ra từ phủ của ngài đúng không?”
Mộ Vãn Diêu vẫn trách cứ nhìn chàng còn Ngôn Thượng thì cúi người.
Cái này khiến Mộ Vãn Diêu cho rằng chàng muốn hôn mình, ai ngờ chàng chỉ thò qua kéo chăn lên cho nàng, bao lấy cả người nàng sau đó chàng rũ mắt ôn nhu nói: “Điện hạ đứng đá chăn lung tung nhé, cảm lạnh không tốt đâu.”
Ngọn lửa trong lòng Mộ Vãn Diêu tắt ngúm, nàng có chút buồn bực nghĩ —— người ta tốt như thế mà nàng chỉ vô cớ tức giận gây rối thế nên nàng nói: “Nhưng cả đêm ta chưa ngủ ngon, ngươi lại dậy sớm như thế.”
Ngôn Thượng áy náy nói: “Thực xin lỗi, về sau ta sẽ không như thế.
Ta đi rồi ngài có thể ngủ tiếp một lát…… Hôm nay hẳn sẽ không có việc gì.”
Mộ Vãn Diêu liếc chàng hỏi: “Ngươi cũng trở về ngủ bù sao?”
Nàng đáng yêu như thế khiến Ngôn Thượng nhịn không được cười một chút nói: “Ta còn phải làm việc nữa.”
Mộ Vãn Diêu nghiêm túc nhìn chàng nói: “Ngày đêm không ngừng, không có một khắc thả lỏng thế này thì ngươi sẽ mệt chết mất.”
Ngôn Thượng cười dỗ nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng chỉnh tề xong chàng lại cầm quần áo tiếp tục sột soạt mà mặc vào.
Mộ Vãn Diêu lẳng lặng ôm lấy chăn đệm nhìn chàng, thấy chàng đã từ một thiếu niên tuấn tú dần trở thành quân tử đoan chính như ngọc thì không nhịn được tấm tắc.
Tâm tình nàng vui sướng, nếu không phải thể lực nàng tiêu hao quá nhiều thì nàng thật sự muốn dán đến hôn chàng, kéo chàng nằm lên giường cùng mình.
Sau khi đeo đai lưng Ngôn Thượng thấy trên bàn con chỉ còn thừa một miếng ngọc bội.
Lúc này chàng cầm miếng ngọc bội kia, hơi chần chừ rồi mới quay đầu lại nhìn màn giường.
Mộ Vãn Diêu đang mùi ngon mà chống cằm xem chàng mặc đồ.
Lúc chàng cầm ngọc bội quay đầu lại nhìn thì nàng lập tức nhướng mày, cẩm thấy hứng thú nhìn ngọc bội trong tay chàng hỏi: “Làm sao vậy? Ngọc bội này nhìn chất thì không tồi, hình như ngươi thường xuyên mang theo thì phải.”
Nàng chỉ thuận miệng nói thế chứ trên thực tế nàng căn bản không quá quan tâm mỗi ngày chàng mang ngọc bội gì.
Nhưng khi thần sắc của chàng Mộ Vãn Diêu lại ngây ra, nàng biết mình đoán đúng rồi.
Ngôn Thượng dùng lòng bàn tay vuốt ve ngọc bội sau đó phất vạt áo ngồi ở mép giường.
Chàng quay đầu nhìn Mộ Vãn Diêu rồi ôn nhu nói: “Ngọc này là phụ thân đưa cho ta trước khi ta rời nhà vào năm ngoái.
Phụ thân nói đây là tín vật đính ước tổ truyền của nhà chúng ta, nếu ta thích ai, hoặc muốn đính hôn với nữ lang của nhà ai ở Trường An thì có thể tặng cho người đó miếng ngọc này.”
Mộ Vãn Diêu cứng đờ, trong lòng sợ hãi nghĩ: Hôn nhân! Lại là hôn nhân! Nàng có chút kinh sợ mà nhìn mảnh ngọc bội trong tay Ngôn Thượng rồi lại nhìn chàng một cái.
Cả người nàng cứng đờ, nghĩ thầm chẳng lẽ chàng muốn đưa ngọc này cho nàng ư? Không cần chứ? Chỉ ngủ một đêm mà chàng đã muốn thành thân rồi ư?
Ngôn Thượng thấy ánh mắt kinh hoảng của Mộ Vãn Diêu thì những ngượng ngùng cùng vui mừng và chờ mong lập tức tan biến.
Chàng tĩnh lặng trong chốc lát, lòng cảm giác lạnh lẽo run rẩy.
Cũng may là cảm giác đó chỉ lướt qua quá ngắn, Ngôn Thượng hít sâu mấy hơi rồi thu lại cảm xúc của bản thân và đeo ngọc bội vào đai lưng như cũ chứ không nói sẽ đưa cho nàng.
Mộ Vãn Diêu thở phào nhẹ nhõm mà ngước mắt nhìn chàng, trong lòng lại có chút áy náy.
Nàng há mồm muốn nói cái gì nhưng Ngôn Thượng đã ôn hòa cười nói: “Ta đi trước.”
Lúc chàng đứng dậy muốn đi Mộ Vãn Diêu kéo ống tay áo của chàng.
Đợi Ngôn Thượng quay đầu lại thì thấy nàng đáng thương ngẩng đầu nói: “Ngôn nhị ca ca, chúng ta không có vấn đề gì đúng không? Về sau ngươi vẫn sẽ để ý tới ta đúng không?”
Ngôn Thượng cúi đầu nhìn nàng, sau khi im lặng một lát chàng mới nói: “Đương nhiên.” Nhưng sau đó chàng lại thấp giọng bổ sung: “Nhưng Diêu Diêu, ta cũng là người, cũng có thất tình lục dục.
Cũng sẽ có lúc ta từ bỏ…… Ngài hiểu không?”
Lúc này mà còn giả bộ hồ đồ thì Ngôn Thượng sẽ thất vọng thật sự.
Mộ Vãn Diêu không muốn chỉ mới qua một đêm mà hôm sau chàng đã muốn chia tay thế nên nàng vội vàng gật đầu hứa: “Ta sẽ, sẽ nỗ lực.
Sẽ không để ngươi phải chờ lâu…… Ta sẽ cho ngươi câu trả lời.
Ca ca ngươi chờ ta thêm chút nhé, được không?”
Ngôn Thượng mỉm cười, lúc này chàng cúi đầu xuống vén tóc trên trán cho nàng sau đó hôn trán nàng để thay cho câu trả lời.
—
Ngôn Thượng đi rồi Mộ Vãn Diêu lại nằm trên giường thêm một lát, tự nghi ngợi vài việc thì lại nghe thấy cửa bị gõ, tiếng Ngôn Thượng vang lên.
Nàng kinh ngạc nghĩ thầm sao chàng lại quay về rồi?
Ngôn Thượng đẩy cửa tiến vào, trong tay bưng một cái chén đang bốc khói trắng nghi ngút.
Mộ Vãn Diêu cho rằng chàng đi nấu cháo cho mình, nhưng mùi cháo này…… Có phải hơi khó ngửi hay không? Nàng chần chờ hỏi: “Ngươi…… tự mình nấu cháo hả?”
Cháo có mùi khó chịu thế này lại do Ngôn Thượng tự mình nấu thì nàng sẽ phải nhẫn nại uống hết hả?
Ngôn Thượng nhìn sắc mặt nàng là biết ngay nàng đang nghĩ cái gì.
Chàng cười nói: “Thị nữ của ngài nấu chứ không phải ta.
Các nàng sợ ngài không chịu uống nên đang do dự đùn đẩy, đúng lúc ta đi ngang qua nghe thấy lời của bọn họ nên ta cũng dứt khoát mang tới cho ngài luôn.”
Chàng cũng có chút chần chừ sau đó rũ mắt nhìn nàng hỏi: “Ngài…… đang giận ta sao?”
Mộ Vãn Diêu mê mang hỏi: “Ngươi múc cháo cho ta là có lòng tốt, vì sao ta phải giận ngươi? Mau mang tới đây đi.”
Ngôn Thượng ngồi ở mép giường, cúi đầu một lúc lâu nhưng vẫn không đưa cái chén trong tay cho nàng.
Mãi sau chàng mới ngước mắt thấp giọng nói: “Không phải cháo.”
Mộ Vãn Diêu: “Hử?”
Ngôn Thượng nhẹ giọng nói: “Là canh tránh thai.”
Đầu óc Mộ Vãn Diêu nổ oành một cái, cả người ngơ ngác nhìn chàng.
Chàng thì chẳng biết gì, chỉ nhíu mày nhìn nàng, lo lắng và hối hận vì sự càn rỡ của mình: “Đêm qua, đêm qua…… Thực xin lỗi, hẳn là ngài phải uống cái này đúng không? Nhưng sao thị nữ của ngài lại nói là ngài không muốn uống?”
Mộ Vãn Diêu an tĩnh một chút mới tươi cười nghĩ chàng thông minh như thế nên không thể để chàng nhìn ra manh mối từ biểu tình của mình được.
Nàng không muốn bị chàng ghét bỏ.
Vì thế nàng nhàn nhạt nói: “Làm gì có chuyện không muốn uống.
Là lúc trước ta tùy ý cáu giận với bọn họ thôi.” Nàng nói xong thì cười với tay về phía Ngôn Thượng nói: “Mang tới đây, ta uống.”
Ngôn Thượng nhìn nàng thật lâu, cuối cùng không nhìn ra cái gì mới đưa chén canh có mùi khó ngửi trong tay cho nàng.
Mộ Vãn Diêu cực kỳ hào sảng mà uống một hơi cạn sạch.
Thấy chàng vẫn nhìn mình nàng lập tức nhướng mày chế nhạo: “Ngươi còn dùng cái loại ánh mắt thâm tình chân thành này nhìn ta là ta sẽ không nhịn được hôn ngươi đó.
Nếu vậy thì ngươi đừng hòng chạy.”
Ngôn Thượng tức khắc bị nàng náo loạn trêu chọc đến đỏ mặt, hoảng loạn thu dọn cái bát rồi hấp tấp đứng dậy chứ không dám đứng gần nàng quá.
Chàng xấu hổ nhìn nàng một cái sau đó vội vàng đi ra cửa.
Lúc này chàng không quay lại nữa.
Chờ cửa vừa đóng lại Mộ Vãn Diêu lập tức ghé vào mép giường bắt đầu nôn ra.
Nàng móc họng nôn hết đống canh tránh thai vừa mới uống ra.
Nước thuốc màu đen rơi li ti, trước giường đều là nước thuốc.
Nàng hổn hển ghé vào đầu giường nôn, đến khi chỉ còn nước chua.
Không biết là thân thể thật sự bài xích hay do tâm lý thật sự khó có thể tiếp thu…… Nàng bài xích và kháng cự với mọi thứ có liên quan tới trẻ con thế cho nên một chén thuốc không biết có tác dụng tránh thai không này cũng bị nàng nhổ ra hết không dư một giọt.
—
Mộ Vãn Diêu ghé vào mép giường thở phì phò sau đó nhụt chí mà nhắm mắt lại.
Nàng như thế này thì làm sao mà gả chồng, làm sao dám nghĩ tới hôn nhân?
Nàng chẳng cho Ngôn Thượng được gì…… Chỉ biết liên lụy chàng.
Nhưng dù biết rõ như thế nàng vẫn tùy hứng, luyến tiếc buông tay.
Nàng thà co kéo như thế này…… nhưng vì sao chàng lại cứ phải thành thân chứ?
—
Sau khi Diễn Binh và văn đấu tại Nhạc Du Nguyên kết thúc thì ngày sinh nhật của hoàng đế cũng coi như viên mãn.
Mọi người cùng nhau về Trường An.
Sau khi chúc thọ hoàng đế, đám sứ thần các nước lục tục chuẩn bị ra về, triều đình Đại Ngụy cũng vội vàng sắp xếp việc này.
Gần đây Thái Tử khí phách rất hăng hái vì mọi chuyện xảy ra gần đây đều có lợi cho hắn.
Dù là việc Mộ Vãn Diêu chủ trì văn đấu thành công hay Dương Tự, Ngôn Thượng tham gia Diễn Binh được triều đình tán dương …… thì hắn đều vui mừng.
Sau khi về triều hắn nhạy bén cảm nhận được quyền lực của mình đã lớn hơn lúc trước.
Đám triều thần như cáo già kia chậm rãi hướng về phía hắn.
Cái này không khiến người ta phấn chấn sao?
Nhưng mà vui quá hóa buồn, luôn có người không cho hắn được thống khoái.
Buổi tối hôm đó Thái Tử ở Đông Cung gặp các vị đại thần bàn chuyện xong thì có cung nữ vào nói Dương Tam lang vẫn luôn chờ ở bên ngoài.
Thái Tử xem xong cuốn sổ cuối cùng rồi đi rửa tay, dùng khăn lau rồi mới nghiêng mặt nói: “Làm khó hắn hôm nay lại có kiên nhẫn đợi lâu như thế.
Được, bảo hắn vào đi.”
Rất nhanh thiếu niên mặc một thân áo đen đã tiến đến đĩnh đạc cởi đao bên hông rồi đi vào trong điện.
Thái Tử ngồi cười nhìn hắn, nhưng vừa thấy Dương Tự phất vạt áo quỳ xuống là mắt hắn lập tức híp lại.
Thái Tử: “……”
Dương Tự vừa quỳ hắn đã cảm thấy chắc tên kia lại gây họa rồi.
Khuỷu tay hắn đè trên bàn, hít sâu mấy hơi mới điều chỉnh được tâm tình của mình mà bình tĩnh hỏi: “Nói mau, ngươi lại đánh ai, hay giết ai? Chẳng lẽ ngươi bị phụ thân ngươi đánh hoặc kết thù với ai đó rồi cần cô đứng ra làm thuyết khách hả?”
Dương Tự ngước mắt nói: “Đều không phải.
Gần đây thần chẳng gây họa gì hết.”
Thái Tử “ừ” một tiếng nói: “Ta đoán ngươi ngồi yên không làm gì là đúng rồi.
Diễn Binh vừa mới kết thúc, ngươi làm gì có tinh lực mà nhanh chóng gây rắc rối cho ta như thế…… Vậy ngươi quỳ là có chuyện gì?”
Dương Tự đáp: “Thần muốn đến biên quan tòng quân.”
Gân xanh trên trán Thái Tử nhảy lên: “……!”
Dương Tự không để ý đến sắc mặt trầm xuống của Thái Tử mà tiếp tục nói: “Trước Diễn Binh thần đã cùng Tố Thần bái phỏng rất nhiều vị lão tướng ở Trường An.
Nhờ bọn họ dạy bảo mà thần mới ý thức được binh lực của Đại Ngụy rất yếu.
Trong một ngày quyết đấu ở Diễn Binh kia thần và Tố Thần cùng nghiên cứu địch ta, sửa sang lại tư liệu binh lực, hẳn là điện hạ đã xem qua.
Trong Diễn Binh thần làm gì hẳn điện hạ cũng biết.
Dịp này khiến thần ý thức được mình không nên đần độn ở lại Trường An nữa.
Thiên hạ của thần hẳn là ở biên quan, nơi chiến trường da ngựa bọc thây.
Mong điện hạ đồng ý cho thần rời khỏi Trường An đến biên quan tòng quân!”
Thái Tử lập tức quát: “Hồ nháo!”
Giọng hắn khắc nghiệt và nghiêm khắc, tay hắn cũng đập mạnh lên bàn khiến cung nhân ở bên ngoài sợ tới mức vội lui ra không dám tới gần điện nữa.
Dương Tự lại không cho là đúng mà vẫn nói: “Thần không hồ nháo.
Lần này thần quyết tâm phải rời khỏi Trường An đến biên quan đánh giặc, chỉ mong điện hạ đồng ý.”
Thái Tử cắn răng, vừa định nổi giận thì nhớ ra thằng nhóc này dầu muối không ăn.
Hắn càng ngăn cản thì Dương Tự càng ngang bướng.
Vì thế Thái Tử cố gắng dùng lời thấm thía mà khuyên: “Ngày đó vất vả lắm ta mới triệu hồi ngươi từ biên quân Lũng Tây về Trường An vậy mà hiện tại ngươi lại nói là ngươi muốn đi ư? Ngươi có nghĩ tới phụ mẫu của mình và ta không? Tình hình trên chiến trường nguy hiểm, đao kiếm không có mắt như vậy mà đường đường Dương gia Tam Lang lại một hai phải đi tới chỗ đó…… là vì cái gì? Nếu ngươi có bất trắc gì thì dù không nghĩ đến ta nhưng người nhà ngươi phải làm sao đây? Tam Lang, phụ thân ngươi dưới gối chỉ có một đứa con trai độc nhất là ngươi! Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm sao?!”
Dương Tự ngẩng đầu đạm mạc nói: “Nam nhi chí ở bốn phương, há có thể tham sống sợ chết? Lúc trước thần không đành lòng nên đã trở lại một lần, nhưng bây giờ thần đã nghĩ kỹ, thần muốn rời khỏi đây.
Hiện tại chính là lúc thần phải đi…… Trường An ngợp trong vàng son, nơi nơi đều là cảnh thái bình, chỗ này tốt nhưng không thích hợp với thần.
Thần không có gì xin lỗi phụ mẫu, bọn họ nên vì thần mà tự hào…… hoặc coi như không có thần cũng được.
Thần không thể vì người khác mà luôn làm việc mình không thích.
Thần có thể cưỡng bách bản thân nhất thời nhưng không thể kéo dài cả đời!”
Thái Tử quát: “Làm càn!”
Hắn đứng lên lạnh giọng mắng: “Ngày đó ta để ngươi về Trường An là để ngươi cưới lục muội.
Nhưng ngươi không muốn nên ta cũng đã tạm thời buông việc này.
Bây giờ lục muội tranh đua, hôn sự của con bé cũng không vội vàng nữa…… Nhưng ta trước sau đều coi hai người là một đôi, nhưng hóa ra ngươi căn bản chưa từng có ý nghĩ này…… Không phải ngươi thích Mộ Vãn Diêu sao? Không phải ngươi vẫn luôn đồng tình với cảnh ngộ của con bé hả? Ngươi ở lại Trường An không phải vì muốn bảo vệ con bé sao? Sao hiện tại ngươi không bảo vệ nó nữa mà lại muốn từ bỏ?”
Dương Tự hơi hếch cằm nói: “Đã có người phù hợp hơn thần bảo vệ nàng nên thần rất yên tâm mà rời đi, cũng không cần lo lắng nàng bị bắt nạt như trước nữa.
Ngôn Nhị Lang am hiểu việc này hơn thần nhiều, cũng được Diêu Diêu yêu thích.
Chuyện của thiên hạ này, ai hiểu việc gì thì để người đó làm việc ấy! Còn người không am hiểu thì đi tìm việc mình làm tốt, đâu cần miễn cưỡng nhau làm gì!”
Thái Tử nghiến răng nghiến lợi, tức quá hóa cười hỏi: “Hóa ra ta vẫn luôn miễn cưỡng ngươi hả?”
Dương Tự rũ mắt không nói.
Thái Tử đi tới, cầm cuốn sách trong tay đập vào mặt Dương Tự.
Tên kia vẫn lù lù bất động, cả người không hề hoảng hốt mà tùy ý để Thái Tử tức giận.
Thái Tử tức giận quát: “Nếu ngươi không muốn cưới Mộ Vãn Diêu thì đừng có mà cưới ai hết!”
Dương Tự đáp: “Cũng được!”
Thái Tử lại ôn tồn khuyên: “Ngươi đã lớn thế này rồi, sắp cập quan rồi còn muốn chạy đi xa…… ít nhất ngươi cũng nên để lại đứa con nối dõi tông đường cho phụ mẫu ngươi có người mà tưởng niệm chứ?”
Dương Tự ngẩng đầu, nhìn Thái Tử rồi cười cười nói: “Điện hạ đừng cho rằng thần ngốc.
Cái gì mà con nối dõi, lúc ấy thần sẽ phải ở lại Trường An thành thân, chọn đối tượng cũng mất một hai năm.
Chờ thành thân xong thần sẽ phải chờ tới khi có thai, sau đó là đợi đứa nhỏ được sinh ra thần mới có thể rời đi.
Mà chờ có đứa nhỏ rồi mọi người sẽ nói đứa nhỏ còn bé như thế sao thần lại nhẫn tâm rời bỏ nó mà rời đi……”
Đáy mắt Dương Tự đỏ đậm, khuôn mặt thon gầy, đường cong sắc bén.
Hắn rũ mắt lạnh giọng nói: “Thần sẽ không nghe mọi người qua loa lấy lệ đâu.
Thần muốn đi tòng quân, điện hạ không đồng ý thì thần sẽ quỳ mãi tại đây, đến khi ngài đồng ý mới thôi.”
Thái Tử giận quát: “Vậy ngươi cứ quỳ đi!” Nói xong hắn xoay người ra khỏi điện, cũng không thèm nhìn tên kia nữa.
Cung nhân cẩn thận cầm đèn nhìn Dương Tam Lang đang quỳ trong điện mà tặc lưỡi nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Dương Tự quỳ gối trong điện, cây ngô đồng bên ngoài hắt bóng lên người hắn, lưu luyến như bóng nước.