Thượng Công Chúa

Chương 93






Hoàng đế ngồi trên lầu cao triệu kiến mọi người.

Mộ Vãn Diêu ngồi ở một bên chơi đàn huyền cầm, lúc nàng nhìn thấy mấy người kia đi lên thì có liếc mắt một cái sau đó lập tức rũ mắt không hề nhìn nhiều.
Một khúc đàn này khiến mọi người kinh ngạc, mà bản thân công chúa lại lãnh đạm như thế khiến đám thiếu niên lang đều cảm thấy đây mới là bộ dạng một vị công chúa nên có.
Ô Man Vương làm người thắng đương nhiên được tán thưởng nhưng hoàng đế cũng không tức giận với đám tướng tá của Đại Ngụy bị thua.

Sau khi ban thưởng cho Ô Man Vương, đợi đám sứ thần và mọi người đều ngồi xuống ông ta còn hỏi mọi người tình hình chiến sự.
Đám thiếu niên vừa nói thì ngay lập tức tài năng của Ngôn Thượng và Dương Tự đã lập tức bộc lộ.

Dương Tự có năng lực của một tướng tài là không cần nói.

Hắn chỉ huy 100 người có thể chặn 1000 người của Ô Man Vương ở hẻm núi tuy có dựa vào địa hình nhưng năng lực bản thân đương nhiên càng quan trọng hơn.
Hoàng đế nhìn Dương Tam Lang đang khí phách hăng hái mà đứng thật thẳng phía dưới thì gật đầu nói: “Dương Tự hả? Tốt lắm.”
Thái Tử bình tĩnh ở bên cạnh nghe bọn họ luận công ban thưởng một hồi nhưng nghe đến lúc Dương Tự ở hẻm núi chặn địch nguy hiểm thế nào thì cả người hắn không nhịn được rướn về phía trước, mày nhíu lại.

Đợi hoàng đế khen Dương Tự thì trong mắt hắn cũng hiện lên ý cười thả lỏng dù thần sắc trên mặt vẫn bình đạm.

Cả người hắn cũng dựa về sau vững vàng.
Thái Tử và Dương Tự liếc nhau, Dương Tự cười với hắn, bộ dạng vẫn kiểu không sao cả, cực kỳ tùy ý.
Hoàng đế lại quay về phía Vi Thụ nói: “Vi ái khanh chỉ thủ phía sau đúng là dùng dao mổ trâu giết gà.

Nhưng ái khanh trầm ổn, giao phía sau cho khanh quả là khiến mọi người yên tâm.”
Cuối cùng hoàng đế nhìn về phía Ngôn Thượng, ánh mắt trở nên phức tạp.

Cái tên Ngôn Thượng luôn văng vẳng bên tai ông ta từ vụ của Trịnh gia.

Cho dù hoàng đế không cố tình lưu tâm đến người này nhưng chàng lại không để tên mình bị mờ nhạt bao giờ.

Một chủ sự nho nhỏ của Trung Thư Tỉnh lại giữ chức chủ soái trong Diễn Bình và lại có thể hoàn thành nhiệm vụ hoàn mỹ đến thế.
Người này…… Hoàng đế nhìn con gái út đang đánh đàn bên cạnh, thấy nàng lãnh đạm cúi đầu giống như hoàn toàn không thèm để ý tới Ngôn Thượng bên này.

Nhưng hoàng đế không quá tin nàng không thèm để ý.

Lúc trước ông ta chỉ hôn cho hai người nhưng Mộ Vãn Diêu lại cự tuyệt.

Bây giờ có sự kiện ở Nam Sơn tháng trước thì nàng còn phủ nhận thế nào được nữa?
Hoàng đế trầm mặc một chút mới thở dài nói: “Dương tam là tướng tài không giả nhưng điều không ai ngờ là ngươi lại có năng lực của một thống soái.”
Tướng thì chỉ huy binh lính nhưng soái lại phải nắm được cả chiến lược.

Binh sĩ dễ có nhưng tướng soái lại khó cầu.

Một thế hệ nhân tài trẻ tuổi tiếp theo của Đại Ngụy đang trưởng thành…… Hoàng đế không nhịn được nghĩ có lẽ sau khi ông ta trăm tuổi, sau khi giải quyết được chuyện của thế gia thì đó chính là lúc những người trẻ tuổi này phát huy tài năng bảo vệ biên cương lãnh thổ, thuần phục tiểu quốc tứ phương.
Mộ Vãn Diêu ở bên kia nghe được thì trong lòng khẩn trương.

Tần Vương nghe được cũng căng thẳng hẳn lên.
Tướng tài? Thống soái mới?
Lời khen này cũng hơi quá đáng.
Tần Vương sợ hoàng đế khen Dương Tự và Ngôn Thượng đến mức mang hai cái tên kia tống đến Binh Bộ thì không phải quá tiện cho Thái Tử ư?
May mà hoàng đế cũng chỉ khen một chút chứ không có hứng thú sắp xếp chức quan của mấy người này.

Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ Dương Tự, Ngôn Thượng, Vi Thụ từ nay về sau đều sẽ được thăng quan.

Chẳng qua thăng thế nào thì cần Trung Thư Tỉnh và Lại Bộ nghiên cứu kỹ.
Tần Vương đang nghĩ thầm có nên đè ép Lại Bộ hay không…… chỉ có điều hắn vẫn do dự.
Lúc này hoàng đế ban thưởng cho mọi người ruộng tốt, nhà cửa, trân bảo.

Ngay cả Triệu Ngũ Nương Triệu Linh Phi cũng được hoàng đế hỏi han và ban thưởng.

Nếu cha nàng ta mà biết con gái mình đã làm gì thì chắc sẽ sợ đến ngất đi mất.

Sau khi hoàng đế ban yến, thái giám thấy ông ta lộ mệt mỏi thì lập tức dặn dò để mấy thiêu niên đi xuống, nói là đã tới giờ hoàng đế uống thuốc.

Mộ Vãn Diêu cũng tìm cớ đi ra ngoài.

Nàng thấy lúc nàng muốn đi thần sắc hoàng đế hơi ngẩn ra, giống như muốn giữ nàng lại nhưng Mộ Vãn Diêu làm như không thấy ám chỉ của ông ta mà đi không hề lưu luyến.

Nàng nghe thấy tiếng than nhẹ đầy chua xót của nam nhân trung niên phía sau.
Mộ Vãn Diêu đi xuống lầu là lập tức đi tìm người khắp nơi.

Nàng đi lại dưới bóng dương liễu, duỗi cổ nhìn quanh.

Thị nữ Hạ Dung nhẹ nhàng kéo ống tay áo nàng, thế là Mộ Vãn Diêu nhìn theo nàng kia chỉ và thấy thiếu niên lang quân đang đứng dựa vào một cây liễu rủ.
Nhìn thấy mỹ thiếu niên là mắt nàng lập tức lộ ra ý cười.

Hạ Dung và đám thị nữ chờ ở cách đó một khoảng, giúp công chúa cảnh giới.

Mộ Vãn Diêu ho khan một chút rồi đi tới dưới bóng liễu rủ.

Ngôn Thượng đang dựa vào thân cây mà ngửa đầu nhìn cành lá lấp ló bên trên.

Chàng đang nhìn lên đó mà thất thần, không biết đang suy nghĩ gì.

Bóng chàng như tùng như trúc, thanh khiết, trầm tĩnh đến mức ánh mặt trời cũng không dám quấy rầy.
Mộ Vãn Diêu đi qua kéo mạnh tay áo chàng khiến cả người chàng lảo đảo, thiếu chút nữa là bị nàng túm ngã.

Ngôn Thượng quay đầu nhìn thấy nàng thì trong mắt hiện lên ý cười nhẹ nhàng.

Mộ Vãn Diêu lại xụ mặt hỏi: “Lại suy nghĩ cái gì thế? Có phải ngươi đang tính kế ai hay tính toán làm chuyện gì xấu hả?”
Ngôn Thượng nhẹ mắng: “Ngài lại nói bậy.”
Mới vừa rồi nàng ở trên lầu không thèm để ý tới người khác mà nay vừa xuống dưới đã cố tình đi tìm chàng, khiến lòng chàng hơi vui mừng.


Mấy ngày nay không gặp Ngôn Thượng bất giác có chút lưu luyến mà nhìn nàng.

Chàng muốn tới gần nhưng lại cố kỵ người khác nên không dám làm càn.
Chỉ dám nhìn.
Mà chàng chỉ rũ mắt, hơi mỉm cười nhìn Mộ Vãn Diêu mang theo lưu luyến ôn nhu là đã khiến tim Mộ Vãn Diêu đập bang bang.

Tiểu công chúa nghiêng mặt đi, gương mặt nhuộm một tầng hồng nhạt.
Ngôn Thượng thấy thế thì ho khan.

Mộ Vãn Diêu lại trừng mắt quát: “Lại ho khan! Không nhận người hả?”
Ngôn Thượng bất đắc dĩ, oán giận một câu: “Sao điện hạ lại nói ta?”
Mộ Vãn Diêu nghĩ thầm: Thích ngươi, thấy ngươi dễ bắt nạt nên ta mới thích mắng ngươi thế.
Sắc mặt nàng như thường, cứ thế lôi kéo tay chàng kéo qua bên người mình.

Nàng kéo Ngôn Thượng ra sau cây rồi giở trò sờ soạng một phen, lại liên tiếp hỏi chàng xem trên chiến trường có nguy hiểm gì không, có bị thương chỗ nào không.

Nhìn thấy cổ chàng có miệng vết thương nhỏ là nàng lập tức nhíu mày mắng Dương Tự không biết bảo vệ người, còn mắng hộ vệ vô dụng.

Ngôn Thượng cực kỳ bất đắc dĩ nói: “Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi mà.”
Mộ Vãn Diêu nhìn chàng thì thấy chàng đã dùng áo che cổ, lại vuốt phẳng áo choàng bị nàng kéo nhăn.

Nàng thì bình tĩnh nhưng Ngôn Thượng lại cúi đầu, khuôn mặt hơi căng thẳng, tai đỏ lựng lên.
Mộ Vãn Diêu nghiêng đầu nói: “Ngươi lại bắt đầu khẩn trương rồi.”
Ngôn Thượng thở dài nói: “Thực xin lỗi.”
Mộ Vãn Diêu nhấp môi đáp: “Không cần xin lỗi vì chuyện này.”
Nàng xoay chuyển tròng mắt, muốn dựa sát vào người chàng nhưng lại thấy chàng nhanh chóng lùi về sau một bước, mắt còn trộm liếc nàng một cái.

Nàng không nói gì một lát nhưng trong lòng lại ngầm bực mình: Sớm hay muộn nàng cũng phải thân mật với chàng ở bên ngoài mới được.

Cái tên này lúc nào cũng thế!
Mộ Vãn Diêu tức giận bất bình, nếu là ngày thường nàng đã sớm trầm mặt mắng chửi người nhưng có lẽ đã vài ngày không thấy Ngôn Thượng nên lòng nàng nhớ, cũng luyến tiếc mắng chàng.

Nàng nghĩ một lát mới cười hỏi: “Ngươi có nghe ta đánh đàn vừa rồi không?”
Ngôn Thượng gật đầu.

Trong mắt chàng lộ ra một tia chờ mong, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ biết điện hạ chơi đàn Không rất tốt, không nghĩ ngài còn chơi huyền cầm tốt như vậy.”
Mộ Vãn Diêu hừ cười nói: “Ta không chỉ đàn giỏi mà hát cũng hay lắm nhé.”
Lông mi của Ngôn Thượng hơi run lên, cứ thế nhìn nàng, ánh mắt long lanh.
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Ngươi có biết đánh đàn không?”
Ngôn Thượng lắc đầu, thấp giọng đáp: “Ta chỉ đọc sách đã gian nan, làm gì có tinh lực đi học đàn, cũng không thể có yêu thích với thứ đó.”
Mộ Vãn Diêu cười khanh khách, duỗi tay kéo tay chàng nói: “Thế ta dạy ngươi nhé?”
Ngôn Thượng cười một chút, ôn nhu đáp: “Được.”
Mộ Vãn Diêu tiếp tục: “Đêm nay tới tìm ta.”
Ngôn Thượng không thích ứng được việc nàng chuyển đề tài quá nhanh nên lập tức sửng sốt “Á?” một tiếng.

Mộ Vãn Diêu lại chớp đôi mắt đẹp mà trêu chàng: “Thì tay dạy ngươi đánh đàn.”
Ngôn Thượng: “…… Dạy ta đánh đàn cũng đâu cần vội thế.

Đêm nay ta có hẹn……”
Mộ Vãn Diêu không kiên nhẫn cáu: “Hủy ngay!”
Ngôn Thượng ôn tồn khuyên: “Điện hạ, như vậy không tốt đâu.

Đã hẹn với người ta……”
Nàng lập tức trừng mắt nhìn chàng nói: “Rõ ràng là ta đã hẹn với ngươi trước! Muốn giữ lời thì phải giữ lời với ta, người không liên quan phải xếp sau.”
Ngôn Thượng khó hiểu: “Ta hẹn với điện hạ lúc nào?”
Mộ Vãn Diêu liếc trắng mắt: “Ngày đó ta hẹn với ngươi sau khi Diễn Binh kết thúc ta sẽ tặng ngươi món quà lớn mà ngươi quên rồi hả? Đêm nay ngươi phải tới để ta đưa quà cho ngươi.”
Ngôn Thượng hơi giật mình: “……”
Sau đó chàng trầm mặc.
Không khí trở nên cổ quái.
Mộ Vãn Diêu cho rằng người đơn thuần như chàng nhất định sẽ không nghe hiểu.

Vì thế nàng không yên tâm bước đến gần, cầm lấy tay chàng lắc lắc mà cường điệu thêm một lần nữa: “Đêm nay ngươi nhất định phải tới gặp ta! Qua rồi ta không chờ đâu!”
Sau một lúc lâu Ngôn Thượng mới ngước mắt, nhẹ nhìn nàng.

Trong lúc Mộ Vãn Diêu vô cùng lo lắng thì thấy một cái liếc mắt này thế là lòng nàng lặng xuống.

Trong nháy mắt nàng biết Ngôn Thượng nghe hiểu.
A…… phải rồi.

Chàng thông minh như thế cơ mà.
Không kí nôn nóng rút đi, chỉ còn lại vài phần nhẹ nhàng quyến luyến.

Mộ Vãn Diêu cũng không tức giận mà cười cười chọc chọc cánh tay chàng hỏi: “Làm sao thế?”
Ngôn Thượng có chút xấu hổ, lại có chút cứng đờ và cực kỳ thẹn thùng.

Có đôi khi chàng thật hận chính mình quá nhạy cảm, chưa gì đã hiểu ý của Mộ Vãn Diêu rồi.

Hóa ra món quà lớn nàng nói chính là cái này…… Chàng chậm rì rì nói: “…… Nhất định phải đêm nay sao?”
Mộ Vãn Diêu liếc chàng hỏi: “Sao? Ngôn Nhị Lang có ý kiến gì?”
Ngôn Thượng: “…… Ta chưa chuẩn bị sẵn sàng……”
Mộ Vãn Diêu không thể tưởng tượng được hỏi: “Có cái gì mà chuẩn bị? Ngươi thật sự muốn tắm gội dâng hương hả? Hay nghiên cứu lý thuyết? Không cần nghiên cứu, có ta ở đây là đủ.”
Ngôn Thượng: “……”
Nửa ngày chàng không nói gì còn Mộ Vãn Diêu thì mạnh mẽ tự quyết định thời gian.

Lúc này Hạ Dung ở bên ngoài nói có người tới thế là nàng lập tức bỏ qua Ngôn Thượng mà chạy ngay.

Chạy được vài bước nàng quay đầu lại thấy Ngôn Thượng còn đứng tại chỗ nhìn mình, ánh mắt cực kỳ ôn nhu.

Ngôn Thượng, Vi Thụ, và Dương Tự cùng đến dự tiệc buổi tối, thái giám đương nhiên đưa bọn họ đến ngồi cùng những người đã tham gia Diễn Binh.


Mà điều thú vị chính là Triệu Linh Phi cũng ngồi cùng bọn họ.

Nàng ta cực kỳ hưng phấn nhảy nhót đi theo phía sau: “Vừa rồi ta nghe người ta nói bệ hạ cho người viết lại cuộc thi vừa rồi, đám tài tử của Hàn Lâm Viện viết một cuốn《 Trường An anh hào lục 》ghi lại Diễn Binh! Nghe nói bọn họ còn viết nhạc, rất nhanh mấy bài thơ này sẽ được truyền khắp đại giang nam bắc đúng không?”
Dương Tự không kiên nhẫn hỏi: “Liên quan gì tới muội? Muội hưng phấn thế làm gì?”
Triệu Linh Phi ảo tưởng nói: “Muội còn chưa thấy ‘anh hào lục’ nhưng nghe nói Đan Dương công chúa có tranh chấp với Hàn Lâm Viện nên muội cảm thấy nói không chừng muội cũng sẽ được nhắc đến trong thơ đó.”
Dương Tự cười nhạo: “Muội cứ nằm mơ đi.”
Triệu Linh Phi tức khí: “Tên khốn nhà huynh!”
Nàng không để ý tới Dương Tự nữa mà đuổi theo Ngôn Thượng hỏi: “Ngôn nhị ca? Ngôn nhị ca đang ngẩn người nghĩ gì thế? Huynh nói gì đi?”
Ngôn Thượng hoàn hồn, thần sắc hơi ngây ra.

Vi Thụ thấy thế thì biết Ngôn Thượng vừa nãy thất thần nên lập tức thấp giọng giải vây: “Nương tử gì gì kia nói đến ‘Trường An anh hào lục’.”
Triệu Linh Phi nhìn về phía Vi Thụ, không thể tin mà nói: “Chúng ta tốt xấu gì cũng quen biết một hồi thế mà ngươi lại gọi ta là ‘nương tử gì gì kia’ hả?”
Vi Thụ hoang mang, hé miệng đờ đẫn.

Lần này đến lượt Ngôn Thượng cười giải vây cho hắn: “Cự Nguyên, vị này chính là Triệu gia Ngũ Nương, biểu muội của Dương Tam Lang, khuê danh gọi là Triệu Linh Phi.”
Triệu Linh Phi ôm ngực, có chút tổn thương nghĩ:…… Bảo hộ Vi tiểu lang quân vài ngày thế mà cái tên lang quân kia còn không thèm nhớ tên nàng? Chẳng lẽ mấy kẻ mà Ngôn nhị ca quen biết đều vô tâm vô phế giống huynh ấy sao?
Nàng đang oán giận nghĩ thì bên cạnh truyền tới một giọng nữ uyển chuyển giải thích cho bọn họ: “Triệu nương tử nói đến ‘Trường An anh hào lục’ là thật.

Mấy người đều được nhắc đến trong đó, Hàn Lâm Viện cũng đã biên soạn ca khúc, chỗ này của ta có bản thảo, các vị lang quân và nương tử có muốn xem không?”
Ngôn Thượng xoay người thấy người tới là Lưu Nhược Trúc và thị nữ.

Nàng ấy đang cười với bọn họ.

Sau khi hai bên chào hỏi Ngôn Thượng lại giới thiệu Lưu Nhược Trúc với mấy người còn lại.

Triệu Linh Phi cực kỳ hứng thú với mấy bài thơ mà Lưu Nhược Trúc nói tới còn Dương Tự lại không thèm để ý nói: “Thơ thổi phồng thôi chứ văn vẻ cái nỗi gì? Không cần đọc cho ta nghe làm gì.”
Lưu Nhược Trúc nhíu mày, vì Dương Tự khinh thường nên nàng lại càng kiên trì nói: “Lang quân còn chưa nghe sao biết là không tốt? Huynh nói thế chẳng phải phủi toẹt bao nhiêu vất vả của Hàn Lâm Viện sao? Các vị lang quân và nương tử chờ ta chút để ta tìm người của Hàn Lâm Viện tới giải thích cho mọi người.”
Bỗng nhiên bên cạnh lại có một giọng nói tò mò vang lên: “Ta có thể nghe một chút không?”
Bọn họ nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Ô Man Vương Mông Tại Thạch không biết đã đứng đó từ lúc nào.

Lưu Nhược Trúc tươi cười ôn nhu nói: “Trong thơ cũng có nói tới Đại Vương, ngài đương nhiên có thể nghe.”

Sau nửa canh giờ, mấy thiếu niên tham gia Diễn Binh đều ngồi xuống bàn của mình để dùng bữa.

Ở giữa là một khoảng đất trống, trong đó có đốt lửa trại.

Lưu Nhược Trúc bận rộn một hồi cuối cùng cố ý dẫn một vị lang quân trẻ tuổi của Hàn Lâm Viện tới.

Nàng còn chưa giới thiệu thì Ngôn Thượng đã hành lễ: “Diễn Chi, sao lại là huynh?”
Vị Hàn Lâm Viện học sĩ tên Lâm Ngôn kia vẫn giữ thần sắc lãnh đạm mà bị Lưu Nhược Trúc kéo đến đây.

Hắn cũng không có hứng thú gì với mấy người vừa tham gia Diễn Binh này.

Rốt cuộc thì văn sĩ cùng võ sĩ từ xưa đã khinh thường nhau nên không có gì lạ.

Nhưng vừa thấy Ngôn Thượng hắn lại nở nụ cười, vội vàng chắp tay hỏi: “Tố Thần cũng ở bên này ư?”
Lưu Nhược Trúc kinh ngạc hỏi: “Ngôn nhị ca, hai người quen nhau ư?”
Ngôn Thượng mỉm cười nói: “Lúc ta đến Hàn Lâm Viện mượn một ít tư liệu có quen Lâm huynh.”
Lưu Nhược Trúc cái hiểu cái không gật đầu, Vi Thụ thì nghiêng đầu liếc mắt một cái thấy Ngôn Thượng và đối phương khách khí giao lưu rồi chàng còn dẫn người kia đến giới thiệu với bọn họ.

Nưng Vi Thụ nhìn nửa ngày vẫn cảm thấy quan hệ của mình và Ngôn nhị ca tốt hơn một chút.

Thế là hắn cũng không thèm để ý nữa mà tiếp tục xoay mặt qua an tĩnh ngồi.
Triệu Linh Phi ở bên cạnh nghẹn đến hoảng hốt.

Nàng ta buồn bực nhìn Vi Thụ ở bên trái, lại nhìn Dương Tự ở bên phải, sau khi nghĩ kỹ nàng ta vẫn thò qua bên phải nói chuyện phiếm với anh họ nhà mình.
Còn Lưu Nhược Trúc không chỉ mời học sĩ của Hàn Lâm Viện đến mà còn mời cả nhạc sư và ca nữ của cung đình tới.

Bọn họ tới một cái đã lập tức ngồi xuống bày trận giống như chuẩn bị tấu nhạc vậy.
Mọi người đều kinh ngạc.
Lâm Ngôn của Hàn Lâm Viện liếc nhìn Lưu Nhược Trúc một cái sau đó nhìn Ngôn Thượng rồi mới đạm mạc cười giải thích với bọn họ: “Lưu nương tử nói mọi người muốn nghe ‘Trường An anh hào lục’, vừa lúc chúng ta đã biên soạn xong nhạc khúc.

Lần đầu tiên biểu diễn mọi người thử nghe một chút xem có muốn bổ sung gì không.”
Lưu Nhược Trúc ôn nhu bổ sung: “Tài học của Lâm lang cực tốt, khúc nhạc cũng cực tốt.”
Lâm Ngôn căng mặt ra cười, tay ta hiệu cho nhóm nhạc sư tấu nhạc.

Khúc nhạc du dương cất lên, đàn sáo lanh lảnh.

Đám lang quân vốn chỉ nể mặt nghe chứ không để ý nhiều nhưng ngay khi tiếng trống dồn dập vang lên, chuông nhạc hòa vang thì tinh thần chiến đấu trong khúc nhạc lập tức dâng cao.

Người như Dương Tự cũng ngừng uống, nghiêng đầu nhìn về phía đám nhạc sư.
Ca nữ còn chưa mở miệng hát thì Lâm Ngôn đã ở bên cạnh bình thản đọc lời tựa mà hoàng đế viết:
“Mùa xuân năm Hữu Cùng thứ 23, mưa thuận gió hoà, trăm sứ tới triều cống chúc thọ trẫm.

Lời ca tụng không ngớt, sử sách dài mãi, vang vọng…… Ưu khuyết lưu lại thiên thu, lúc này ta đặc biệt cho viết: Nữ Nhi Hành, Thiếu Niên Hành, Anh Hào Lục.

Nguyện cho Đại Ngụy ta trường tồn với núi non, phúc trạch muôn đời!”
Ánh mắt Ngôn Thượng trầm tĩnh, nhẹ giọng nói: “Quả thực mênh mông, chí khí anh hào cuộn trào không thôi.”
Sau đó ca nữ bắt đầu xướng khúc.

Dương Tự đặt ngón tay trên bàn, cúi đầu nghe, sườn mặt vô cùng lạnh lùng.

Giọng của ca nữ không uyển chuyển như ngày thường mà vô cùng trong trẻo, càng hát âm điệu càng cao.


Nhạc dạo cũng càng lúc càng nhanh, khúc nhạc trào dâng…… Nhóm lang quân và nữ lang đều dừng ăn uống mà tập trung nghe khúc nhạc kia.
Lúc khúc nhạc thấp dần Dương Tự chỉ nhàn nhạt nói một tiếng: “Quả là lời thơ có khí phách.”
Tiếng nói vừa dứt hắn đã lập tức đứng lên rút trường kiếm bên hông ra rồi đi vào giữa bãi đất trống.

Khi đoạn thứ hai của “Trường An anh hào lục” được tấu lên Dương Tự bắt đầu múa kiếm theo tiếng nhạc.

Kiếm khí sắc bén, thiếu niên lang quân chỉ tiến không lùi đẩy giọng ca lên một tầng cao mới, ào ạt mạnh mẽ!
Mông Tại Thạch cũng lập tức cổ vũ hô: “Hay!”
Hắn cười to nói: “Khúc nhạc hay, yến hội tưng bừng! Bổn vương cũng tới trợ hứng cho ngươi ——”
Mông Tại Thạch cũng đứng dậy rút trường đao bên hông, mặt đao lóe hàn quang đâm về phía Dương Tự.

Người sau xoay người đỡ, Mông Tại Thạch lại tiến công! Hai người múa kiếm theo tiếng ca, giống ngọn lửa hừng hực cuồng vọng…… Mọi người sôi nổi reo hò: “Quá hay! Quả là khó gặp!”

Mộ Vãn Diêu đang ngồi ăn tiệc với hoàng đế nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt bên dưới thì không nhịn được gọi người tới hỏi.

Lúc biết bên dưới đang tấu nhạc gì nàng lập tức ngồi không yên nữa.

Nàng ôm một vò rượu từ chỗ hoàng đế sau đó tùy tiện lấy cớ muốn đi tìm những người khác uống rượu để rời đi.
Hoàng đế không ngăn lại mà để nàng đi.

Đại nội tổng quản thấy sắc mặt hoàng đế buồn bực thì lập tức cho Lưu Văn Cát theo sau tìm hiểu đám người kia đang cười đùa cái gì mà cách xa như thế cũng bắt được lòng công chúa.

Dương Tự và Mông Tại Thạch múa kiềm tùy ý, khí thế dâng tràn.

Người vây quanh đó cũng ngày càng nhiều.

Ngôn Thượng thì lẳng lặng ngồi, mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn bọn họ múa kiếm.

Bỗng nhiên có tiếng nữ nhân uyển chuyển truyền đến từ phía sau hỏi: “Các ngươi đang làm gì mà náo nhiệt thế?”
Dương Tự và Mông Tại Thạch đều dừng lại nhìn nàng.

Thấy nữ lang vòng eo như liễu, chậm rãi đi tới, bóng dáng đoan trang lại phong tình.
Ca nữ vẫn đang hát, Mộ Vãn Diêu nghe xong lại như suy tư gì đó mà cười nói: “Các ngươi đang nghe ‘Trường An anh hào lục’ hả? Vậy cũng nên nghe ‘nữ nhi hành’ và ‘thiếu niên hành’ đi.”
Lâm Ngôn ở bên cạnh nói: “Hai bài đó còn chưa soạn khúc.”
Mộ Vãn Diêu nhướng mày nói: “Cái đó thì khó gì? Bây giờ ta sẽ biên ngay, mau lấy giấy bút lại đây.”
Mọi người tức khắc kinh ngạc vui mừng, đến Lâm Ngôn cũng vui vẻ nói: “Năm xưa nghe nói Đan Dương công chúa bác học tinh thâm, nhạc lý thông thuộc nhưng thần chưa từng được thấy qua.

Chẳng lẽ hôm nay thần lại có vinh hạnh đó sao?”
Mộ Vãn Diêu cong môi ngồi xuống, lại cố ý ngồi sát Ngôn Thượng và đưa vò rượu cho chàng, còn lắm miệng dặn: “Không được uống trộm.”
Ngôn Thượng cười lắc đầu.
Sau khi bút mực được đưa tới chàng quỳ gối bên cạnh mài mực cho nàng.

Mộ Vãn Diêu liếc chàng một cái lại thấy đám nữ lang và nhi lang đều đang chờ mong nhìn mình nên đành nhấp môi cười và cúi đầu viết khúc.

Tiếng nhạc lại vang lên, “Trường An nữ nhi hành” và “Trường An thiếu niên hành” được ra mắt mọi người.

Ca nữ và nhạc sư đàn hát, Dương Tự và Mông Tại Thạch thì múa kiếm, Vi Thụ yên tĩnh ngồi ở một bên.
Triệu Linh Phi cùng Lưu Nhược Trúc không biết từ khi nào đã ngồi xuống cùng nhau và lặng lẽ nói chuyện.

Trong yến hội không còn chỗ nên Lâm Ngôn cũng ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm hai nữ lang kia, chỉ thấy chưa uống đã say.
Mộ Vãn Diêu dựa vào Ngôn Thượng, trong tiếng hoan thanh tiếu ngữ nàng lặng lẽ vươn tay cầm lấy tay chàng dưới tay áo.

Ánh mắt chàng bình thản nhìn phía trước giống như hoàn toàn không phát hiện ra động tác này.
Thế là Mộ Vãn Diêu cười nhẹ, ra vẻ đã lâng lâng vì rượu mà nhẹ dựa vào trên vai chàng.

Đêm lạnh, tiếng ca lay động lòng người, không khí của buổi tiệc càng lúc càng náo nhiệt.

Trong cảnh ăn uống linh đình đó tiếng hoan thanh tiếu ngữ không ngừng phiêu đãng trong không gian, gió cũng vì thế mà ấm áp hòa thuận hơn.

Trong một góc tối ánh đèn không chiếu tới được Lưu Văn Cát ngơ ngẩn nhìn những thiếu niên lang và nữ nhi lang ngoài kia vui vẻ tùy ý.

Hắn thấy bọn họ phong lưu không kiềm chế, thấy tiền đồ của bọn họ như bức tranh gấm vóc rộng mở.

Trong lúc niên hoa đẹp nhất, con đường phía trước của những người này thật tươi sáng và đẹp đẽ.
Bọn họ đứng ở nơi ánh sáng ngập tràn còn hắn thì chỉ có bóng tối vô tận.

Lưu Văn Cát áp xuống ghen ghét cuồn cuộn trong lòng cùng với tuyệt vọng, phẫn hận, hâm mộ mà xoay người mang theo đèn lồng quay trở về báo cáo công việc.

Buổi tiệc vẫn luôn náo nhiệt đến tận khuya mọi người mới rời đi.

Đây đều là nam nữ quý tộc, ai cũng có nơi ở của mình, ngay cả Ngôn Thượng…… cũng mới được hoàng đế ban cho một tòa nhà.

Nhưng chàng không cần về nơi đó, sau khi cáo biệt mọi người chàng lập tức đi tới phủ công chúa theo hẹn với Mộ Vãn Diêu.
Chàng được thị nữ dẫn vào trong hậu viện, vào đến trong phòng chàng thấy Mộ Vãn Diêu chỉ mặc một cái váy mỏng, tóc dài xõa ra, khuôn mặt mộc không trang điểm, miệng cười khanh khách nhìn chàng.

Nàng ngồi ở bên giường chải tóc, trong không khí là mùi thơm sau khi nàng tắm gội xong.
Ngôn Thượng thấy thế thì nhất thời ngây người bởi vì chàng chưa từng thấy Mộ Vãn Diêu ở trong tư thế này.

Mộ Vãn Diêu đứng dậy đẩy chàng: “Đi tắm rửa đi, ta đã chuẩn bị nước ấm cho ngươi rồi đó.”
Ngôn Thượng chần chờ nhưng không chờ chàng nói ra ý kiến của mình thì Mộ Vãn Diêu đã đẩy chàng đi căn bản không muốn nghe chàng nói gì.
Đợi chàng trở về, lúc bước chân vào trong chàng lại ngập ngừng không bước được, trong lòng luôn cảm thấy có chút không ổn.

Mặt chàng đỏ lên, nghĩ thầm về mấy lần trước.

Lần đầu khi Mộ Vãn Diêu ôm hoa súng tới chàng đã hiểu lầm, tuy về sau không thế nào nhưng lúc đó coi như chàng cũng bị nàng bắt cóc lừa phỉnh.

Còn hôm nay đã khác xưa, nếu lần trước chàng mơ màng hồ đồ thì lúc này chàng đã hiểu hơn nhiều.

Chàng luôn nghĩ không biết thế này có tốt không…… Không phải bọn họ nên thành thân trước hay sao?
Chỉ còn một bước nhưng lòng chàng lại chần chừ, một bước kia chàng không đi vào được.

Đúng lúc này chàng lại nghe thấy tiếng đàn leng keng truyền đến từ trong phòng.

Chàng ngẩn ra nghe một lúc lâu sau đó bị hấp dẫn mà đẩy cửa vào.
Nhìn thấy rèm trướng bay bay, Mộ Vãn Diêu mặc váy trắng, bên hông nàng là mái tóc dài rũ xuống như thác nước.

Nàng ngồi quỳ trước đàn, đầu nhẹ cúi để gảy đàn.
Ánh trăng bên ngoài chiếu vào nên rèm trướng càng mông lung hơn.

Mộ Vãn Diêu ngẩng đầu nhìn thấy Ngôn Thượng đứng ở cửa nhìn nàng không chớp mắt thế là nàng cũng cười quyến rũ, vẫy tay ý bảo chàng đi tới.
Ngôn Thượng cứng đờ người mà đi qua lại bị Mộ Vãn Diêu đẩy đến ngồi trước đàn.

Nàng lôi kéo tay chàng rồi quỳ gối phía sau, mặt gác lên vai chàng, hơi thở phất qua khi nàng dạy chàng đánh đàn.
Tiếng đàn đứt quãng vang lên, khi thì bén nhọn khi thì tạm dừng giống như trái tim Ngôn Thượng đang bị dày vò như nhúng trong nước lửa không ngừng.


Trên cổ chàng là một tầng mồ hôi mỏng, không biết vì nàng đang dán ở phía sau hay vì chàng đàn quá tệ.

Tiếng đàn quá khó nghe nên Ngôn Thượng không gảy nữa.
Mộ Vãn Diêu lại không cho là đúng, nàng cười cắn cắn tai chàng rồi cất tiếng hỏi: “Ngươi có đàn được không?”
Ngôn Thượng lắc đầu.
Mộ Vãn Diêu lập tức cười kéo chàng đứng dậy đi vào trong phòng sau đó gỡ cây đàn Không ở trên đầu tường xuống.

Nàng lôi kéo chàng ngồi xuống rồi đặt tay chàng lên dây đàn và lại cúi đầu dạy.

Nàng hỏi: “Cái này ngươi biết đánh không?”
Ngôn Thượng quỳ đến cứng đờ, miệng thấp giọng hỏi: “Làm gì có ai vừa học đã biết chứ?”
Mộ Vãn Diêu cúi đầu cười, lại lướt qua tay chàng dùng ngón tay nhỏ của mình tùy tiện gảy hai cái, tiếng nhạc vang lên cực kỳ êm tai.

Lúc này nàng mới nói: “Lúc ấy ta vừa học đã biết đó.

Nhưng không sao, để ta từ từ dạy là ngươi có thể học được.

Vậy ngươi có đồng ý học với ta không?”
Ngôn Thượng rũ mi mỉm cười đáp: “Đương nhiên.”
Chàng thử nhẹ nhàng gảy dây đàn, lúc này tiếng nhạc không còn khó nhe như trước nữa.

Mặt mày Ngôn Thượng thoáng buông lỏng, lúc chàng nghiêng mặt nhìn nàng thì ánh mắt đen nhánh ôn nhu, giống như đang hỏi xem nàng thấy sao.
Nàng làm gì có ý kiến gì? Mộ Vãn Diêu cứ thế thò lại gần hôn lên môi chàng.
Ngôn Thượng thấp giọng “ừm” một tiếng sau đó hé miệng.

Tay chàng còn ôm cây đàn Không, sợ đánh ngã nó nên chỉ có người là hơi ngửa ra sau khống chế lực độ nhưng vẫn hơi bất lực.

Còn Mộ Vãn Diêu thì không hề để bụng tới chuyện đàn ngã hay không mà chỉ đẩy chàng rồi ôm lấy người đối diện mà triền miên.

“Đông!”
Đàn Không bị đẩy ngã trên mặt đất, tiếng vang cực kỳ rõ ràng trong đêm yên tĩnh.
Mộ Vãn Diêu nâng cằm Ngôn Thượng lên rồi áp đảo cả người chàng.

Ngôn Thượng thì cố chống đỡ không để bị nàng đẩy ngã, lúc chàng nghiêng mặt đi chỉ thấy cả mặt chàng ửng đỏ, môi hồng nhuận, hơi thở dồn dập nói: “Không, chỗ này không được.”
Mộ Vãn Diêu ngửa đầu, tay cũng giơ ra làm nũng: “Ôm ta.”

Trên màn giường vẽ hoa cỏ, lúc này chúng đang rung động.

Đệm giường cũng hỗn độn nhiều màu chồng bên nhau.
Ngôn Thượng cúi đầu hôn Mộ Vãn Diêu, động tác của chàng có chút vội vàng.

Mộ Vãn Diêu ôm lấy chàng, trong lúc hô hấp khó khăn nàng vẫn không quên nói: “Ta, ta muốn ở trên!”
Đầu Ngôn Thượng đã loạn như hồ nhão, hơi thở của chàng cực kỳ hổn hển, nghe qua giống như giày vò.

Nhưng chàng vẫn nhận mệnh để mình bị nàng đẩy ngã.

Chàng lấy mu bàn tay che mắt, cằm cắn chặt, thái dương chảy mồ hôi.

Nữ lang ở trên lại giống như yêu tinh đi kéo tay chàng ra, không thèm để ý chàng có nguyện ý hay không.

Nàng chỉ bá đạo ra lệnh: “Không được nhắm mắt, không được che mắt, mau nhìn ta!”
Ngôn Thượng bị nàng cầm lấy tay thì nhanh chóng mở mắt nhìn sau đó gian nan nói: “Hay là bỏ đi……”
Mộ Vãn Diêu trừng mắt nhìn chàng: “Không được…… Ta đã sớm muốn làm rồi, đều tại ngươi…… không được lâm trận bỏ chạy!”
Nàng thấy Ngôn Thượng khẩn trương đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng, lông mi run rẩy, tay nắm chặt.

Thế là nàng ngây ra, trong lòng thương tiếc, cúi mặt hôn chàng một cái thật nhẹ.

Nàng ôm lấy mặt chàng để Ngôn Thượng ngước mắt, mà chàng cũng nhíu mi nhẫn nại nhìn nàng.
Mộ Vãn Diêu ôn nhu nói: “Đừng hoảng hốt, ta đang yêu thương ngươi mà.”
Ngôn Thượng nhìn nàng không nói, sau một lúc lâu chàng chợt ôm lấy vai nàng kéo nàng xuống dưới, nhịn không được nhẹ nhàng cắn lên mặt nàng.

Mộ Vãn Diêu “A” một tiếng, giống con mèo nhỏ kêu.
Chàng ôm tiểu công chúa thật chặt, rầu rĩ thở hổn hển một tiếng, cả người run run, eo lưng tê mỏi.

Mồ hôi ướt cổ chàng, tình hình cứ thế hấp tấp kết thúc.
Mộ Vãn Diêu há hốc mồm.
Không khí trầm mặc.
Nàng cúi đầu nhìn chàng thì thấy chàng nhắm mắt, hơi thở vẫn hỗn độn, đuôi mắt đỏ ửng.

Chàng ôm Mộ Vãn Diêu nằm trong bóng tối, lông mi có hơi nước.

Tình cảm mãnh liệt khiến chàng hỏng mất, sau khi xong việc cả người chàng như vô lực.
Lúc này Mộ Vãn Diêu cười khanh khách vén lọn tóc cho chàng sau đó hôn lên mặt chàng rồi kiên nhẫn chờ chàng bình phục lại.

Một hồi lâu sau Ngôn Thượng mới mở mắt ra nhìn Mộ Vãn Diêu đang nằm trong lòng mình.

Nàng ho khan một tiếng sau đó cố ý trịnh trọng nói: “Ngôn nhị ca ca, ta muốn nói với ngươi một việc.”
Ngôn Thượng thấp giọng “ừ” một tiếng thì thấy Mộ Vãn Diêu hỏi: “Ngươi có cảm thấy mình vừa kết thúc quá nhanh hay không?”
Ngôn Thượng không hiểu gì hết, có lẽ chàng cũng chưa nhận ra nàng đang nói đến cái gì nên hỏi: “Cái gì?”
Mộ Vãn Diêu dùng ngón tay vẽ vòng trên ngực chàng, giọng mềm mại ang theo ý xấu: “Đương nhiên ta không chê ngươi, chẳng qua ta đang đoán là…… có phải ngươi không được không?”
Ngôn Thượng ngẩn ra sau đó đỏ mặt mắng nàng: “Nói bậy!”
Mộ Vãn Diêu hiếm lạ mà liếc mắt đưa tình nói: “Ta nói thật.

Rất nhiều nam nhân đều sẽ như vậy, cái này gọi là ‘thận hư’ ngươi biết không? Ngươi chưa từng làm chuyện này với ai nên đương nhiên không hiểu.

Nhưng nếu thận hư thì cần sớm chữa trị, nếu không được sẽ để lại tật xấu cả đời.

May mà ta là công chúa, mà trong hoàng cung có rất nhiều thuốc bí phương về cái này.

Ta có thể lặng lẽ lấy thuốc bổ cho ngươi.”
Ngôn Thượng lại nhẹ mắng: “Lại nói bậy.”
Mộ Vãn Diêu cười hì hì.
Ngôn Thượng ôm nàng nửa ngày còn Mộ Vãn Diêu thì thích chàng đến không được.

Nàng cứ luôn ngẩng đầu hôn cằm chàng và cũng quên luôn lời mình vừa nói lúc trước.

Lúc nàng mông lung sắp ngủ lại nghe Ngôn Thượng thấp giọng hỏi: “…… Thật sự phải uống thuốc sao?”
Mộ Vãn Diêu lập tức tỉnh cả ngủ.

Nàng trừng mắt thật lớn mà nhìn Ngôn Thượng.
Sau đó nàng cười ha ha.
Nàng bò dậy, cười đến mức hai chân đá lung tung, ai da ôm bụng run rẩy, cả người cười đến sắp ngất —— chưa từng thấy lang quân nào dễ lừa thế này!
Ngôn Thượng đương nhiên biết mình lại bị nàng lừa nên buồn bực véo mặt nàng nói: “Mộ Vãn Diêu! Sao trong miệng ngài không có câu nói thật nào thế?”