Hoàng đế hộc máu, bệnh tình nguy kịch nên giữa đêm mọi người đều nháo nhào.
Thái Tử đang ở Đông Cung cùng hai vị quận vương bên ngoài đều vội vã tiến đến hầu bệnh.
Chưa đến một tháng nữa là sinh thần của hoàng đế, nếu lúc này có việc gì thì quả là không hay.
Thái Tử ở một bên đút thuốc cho hoàng đế, Tần Vương ở bên cạnh quỳ giả khóc, còn Tấn Vương thì khóc có vẻ thật lòng hơn, mắt thấy còn sắp ngất xỉu tới nơi.
Thái Tử chán ghét mà nhìn một kẻ giả khóc và một kẻ khóc đến sắp chết ngất kia sau đó đi ra ngoài.
Các cung nhân hầu hạ trong tẩm cung của hoàng đế như chim sợ cành cong, Lưu Văn Cát thì bị Thái Tử gọi đến hỏi chuyện vì sao tự nhiên hoàng đế lại hộc máu.
Lưu Văn Cát rũ mắt đứng trước mặt Thái Tử, trong lòng biết bản thân bị phế là việc làm của Thập Nhất lang trong nhà Hộ Bộ lang trung nhưng kẻ kia lại chỉ bị giáng một bậc quan.
Đây đều là do Thái Tử bày mưu đặt kế, kẻ này coi hắn như cỏ rác, chẳng phải người tốt gì.
Tuy vậy trên mặt hắn vẫn bày ra vẻ sợ hãi, sư phụ của hắn là Thành tổng quản lúc này cũng ở bên cạnh lau mồ hôi lạnh, không khí cứng lại.
Lưu Văn Cát đương nhiên sẽ không nói cho những kẻ này chuyện hoàng đế nghe nói Đan Dương công chúa không thể sinh con nên mới đau lòng đến nỗi hộc máu.
Bí mật hoàng gia kiểu này không biết là tốt nhất.
Lưu Văn Cát chỉ nói sau khi Ô Man Vương đi rồi bệ hạ mới hộc máu.
Vì thế Thái Tử lập tức cho triệu Ô Man Vương vào cung.
Mông Tại Thạch hoài nghi hoàng đế bị bệnh là vì lý do kia nhưng cái đó là hắn cố ý kích ông ta nên mới nói ra.
Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc ông ta có chút tình cảm nào với con mình hay không…… bản thân hắn không có ý định nói cho mọi người biết thế nên lập tức giả vờ mờ mịt không hiểu gì.
Thái Tử không hỏi được chuyện gì mà trong nội điện lúc này lại có tiếng vui mừng truyền ra: “Bệ hạ đã thoát nguy hiểm……”
Thái Tử không biết cảm giác trong lòng mình là gì.
Hắn đứng ngoài viện, nhìn hàng đèn lồng đỏ dài tít tắp, chỉ cảm thấy cực kỳ thất vọng.
Trong một khắc hắn hy vọng hoàng đế cứ thế chết đi là tốt nhất.
Như thế hắn không cần đấu nữa, thân là Thái Tử hắn đương nhiên cứ thế mà kế vị.
Hoàng đế đa mưu túc trí khiến tất cả mọi người đều cực kỳ mệt mỏi.
—
Hoàng đế đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng cả người lại chìm vào bóng đè.
Trong cảnh mông lung của trận bóng đè, ông ta lang thang không có mục tiêu sau đó hoảng hốt thấy mình đang đứng trước Thanh Ninh cung.
Lúc chân trời nhẹ chuyển màu hồng, tầng mây lãng đãng, cả Thanh Ninh cung chìm trong một tầng ánh sáng màu vàng ấm áp.
Cảnh trước mặt hư ảo không thật, tẩm cung của Hoàng Hậu cứ thế hiển hiện.
Hoàng đế không nhịn được mà cất bước sau đó lại do dự gọi: “A Noãn……”
Ông ta nhìn Thanh Ninh cung quen thuộc lại xa lạ trước mặt nhưng không dám tới gần, dù là ở trong mộng.
Ông ta sợ sau khi tiến vào nơi đó chỉ thấy trống rỗng, bụi bặm và mạng nhện.
Ông ta cũng sợ bên trong thật sự có A Noãn nhưng bà ấy lại nhìn ông ta với ánh mắt cừu hận.
Lúc đó ông ta vừa mới cưới A Noãn của Lý thị, vì Lý gia thế lớn nên ông ta phải dùng hết tài năng tranh ngôi vị này.
Tuy ông ta có nghi ngại với Lý gia nhưng lại thật lòng thích Hoàng Hậu của mình.
Trước khi Nhị Lang của bọn họ qua đời, quan hệ của ông ta và Hoàng Hậu giống như vợ chồng bình thường, rất hài hòa.
Lúc này bên tai ông ta đột nhiên vang lên tiếng trẻ con khóc.
Tiếng khóc đó giống như sấm rền trong đại địa, khiến cho cảnh mộng trở nên chân thật hơn.
Theo tiếng khóc của trẻ con, hoàng đế nghe thấy nhiều tiếng nói khác ——
“Điện hạ sinh rồi! Là nữ anh!”
“Chúc mừng điện hạ!”
“Bệ hạ, điện hạ đã bình phục, tiểu công chúa cực kỳ xinh đẹp.”
Lạch bạch, lạch bạch, có tiếng bước chân tuy dồn dập nhưng lại ngắn nhỏ vang lên từ trong Thanh Ninh cung.
Đây không phải tiếng bước chân của người lớn, quả nhiên ngay sau đó một nam hài ló đầu ra khỏi cửa cung rồi chạy tới chỗ hoàng đế cầm lấy tay ông ta.
Bàn tay đứa nhỏ mềm mại nhỏ xíu đặt trong lòng bàn tay ông ta.
Hoàng đế run lên, cúi đầu nhìn mặt mày thanh tú cùng hàng mày dày đậm của nam hài kia.
Đứa nhỏ lúc này chỉ mới 5,6 tuổi, vóc dáng nhỏ xíu, vừa thân thiết vừa đáng yêu.
Hoàng đế không nhịn được nghẹn ngào gọi: “Nhị Lang……”
Nam hài ngửa đầu nói: “A phụ, chúng ta đi xem a mẫu nhé.”
Hoàng đế chết lặng cúi đầu nhìn con mình, mũi chua xót.
Ông ta chắc chắn đây là mộng.
Nhị Lang đã rời khỏi nhân gian này 10 năm, lúc hắn đi đã 15 tuổi.
Nhị Lang chưa bao giờ đi vào giấc mộng của ông ta, chưa bao giờ cho ông ta chút lưu luyến nào.
Vậy giấc mộng này là vì ai chứ?
Hoàng đế bị đứa nhỏ dắt tay vào Thanh Ninh cung, ông ta không dám thở mạnh, sợ tỉnh mộng.
Giấc mộng cũng cứ thế tiếp tục, ông ta không chỉ nhìn thấy Nhị Lang khi còn nhỏ mà còn thấy nữ lang mỹ lệ đang dựa trên giường, tay ôm một đứa nhỏ.
Hoàng đế ngẩn ngơ nhìn.
Thời gian và ký ức quả là tàn khốc, mỗi một khắc đều như lưỡi đao cứa vào tim người ta.
Lòng ông ta đau như cắt, lại chỉ có thể chết lặng mà nhìn: A Noãn vẫy tay với ông ta, mặt mày đều là ôn nhu của người làm mẹ: “Lang quân, mau đến xem tiểu công chúa của chúng ta……”
Hoàng đế ngồi bên giường, rũ mắt nhìn tiểu công chúa.
Nhị Lang thì nhón chân lay tay Hoàng Hậu rồi thò mặt qua nhìn.
Hoàng đế cùng Hoàng Hậu nói chuyện phiếm, nam hài thì nhìn chằm chằm bé gái nho nhỏ mới sinh.
Hắn duỗi tay muốn chọc nhưng lại bị mẫu hậu trừng mắt nên đành rụt tay về, ngượng ngùng bẽn lẽn cười.
Hoàng Hậu hỏi: “Bệ hạ đã chọn được tên nào hay cho tiểu công chúa của chúng ta chưa?”
Nam hài lập tức duỗi tay vội vã tranh: “Để nhi thần đặt! Để nhi thần đặt! A phụ a mẫu, để nhi thần đặt tên cho muội muội nhé?”
Hoàng Hậu nhịn cười hỏi: “Con mới biết bao nhiêu chữ hả?”
Nam hài vẫn năn nỉ: “Thế a phụ viết những từ ngài thích xuống đi rồi nhi thần chọn nhé.
Nhi thần rất muốn đặt tên cho muội muội, nhi thần sẽ nghiêm túc.”
Hoàng Đế và Hoàng Hậu không lay chuyển được đứa nhỏ nên hoàng đế đành viết xuống vài từ mình nhớ được sau đó để Nhị Lang chọn.
Cuối cùng đứa nhỏ chọn trúng hai chữ “Vãn” và “Diêu”.
Hoàng Hậu trầm ngâm nói: “Mộ Vãn Diêu sao? Hoàng hôn buông xuống, thuyền nhỏ lênh đênh.
Ý cảnh không tồi, ngụ ý lại có chút bi thương, không tốt lắm.”
Nam hài vội cao giọng ồn ào: “Sao lại bi? Nàng là con của a phụ và a mẫu, là tiểu công chúa của Đại Ngụy cơ mà, sao mà bi thương được?”
Đứa nhỏ ngửa đầu, dùng đôi mắt như hai quả nho đen nhìn chằm chằm Hoàng Hậu.
Hoàng đế ở bên cạnh lại chỉ cảm thấy lòng mình như nứt ra khi nghe đứa nhỏ nói: “Nhi thần muốn lấy tên ‘Mộ Vãn Diêu’ cho muội muội.
Về sau nhi thần sẽ bảo vệ nàng, sẽ luôn che chở nàng, thế nên cứ lấy tên này nhé?”
Mộ Vãn Diêu.
Hoàng hôn buông xuống, thuyền nhỏ lênh đênh.
Một lời của Hoàng Hậu cứ thế thành sấm, hoàng hôn buông xuống, mặt trời đã lặn, một con thuyền nhỏ cô đơn như nàng phải đi đâu bây giờ? Người đặt tên cho nàng đã qua đời, người nói sẽ bảo vệ nàng suốt đời đã không thể giữ lời hứa.
Hoàng đế và Hoàng Hậu trở mặt, trong lúc tranh đấu đã lấy nàng làm vật hi sinh.
Lúc sau Hoàng Hậu qua đời, mọi thứ cũng kết thúc.
Hoàng đế thắng trận chiến tràn đầy khói thuốc này nhưng Mộ Vãn Diêu đã không thể sinh con.
Huyết mạch của A Noãn, huyết mạch của Lý thị…… Rốt cuộc không thể tiếp nối trong hoàng thất.
Lý thị đại bại, hoàng đế rốt cuộc có thể buông tâm, rốt cuộc không cần lo lắng một khi Mộ Vãn Diêu sinh con thì đứa bé kia sẽ bị Lý thị dùng để gây sóng gió, nhất là sau khi ông ta già đi.
Mộ Vãn Diêu cũng không cần về Ô Man nữa, nàng cũng không thể giúp Lý thị quật khởi nữa.
Nhưng mà điều đó đồng nghĩa với việc A Noãn đã hoàn toàn biến mất.
Một phần nhỏ cuối cùng của bà đã hoàn toàn rời khỏi nhân gian này.
Hai đứa con của bà, con trai đã mất trước bà, con gái út lại chẳng thể sinh nở.
Huyết mạch của bà…… Hiện giờ quả thật chỉ còn lại mỗi Mộ Vãn Diêu.
—
Hoàng đế tỉnh dậy từ cơn bóng đè đúng vào lúc nửa đêm.
Ông ta cô độc ngồi trên giường, nhìn về một hướng nào đó.
Chỉ thấy A Noãn đứng ở nơi kia ngậm nước mắt oán hận nhìn ông ta.
Cuối cùng ông ta che mặt, nước mắt đột nhiên không thể ngăn mà rơi xuống.
Hoàng đế khóc rống lên.
Mấy năm nay, mấy năm nay…… Thật giống như ác mộng.
Ông ta lại hại huyết mạch duy nhất còn lại của A Noãn tới mức này.
Giang sơn của ông ta được củng cố nhưng ông ta lại mất tất cả.
—
Tiếng khóc của hoàng đế vang lên trong đêm đen cực kỳ đột ngột hấp tấp, đại nội tổng quản vội vàng tới xem lại thấy hoàng đế ra lệnh: “Để Đan Dương công chúa tiến cung.”
Nhưng lúc nội thị muốn đi ra ngoài ông ta lại gọi lại, khàn giọng nói: “Thôi đi, lúc này hẳn con bé đang ngủ, đừng đánh thức nó.
Ngày mai để Thái Tử phụ trách triều hội, trẫm sẽ nghỉ ngơi, gọi Đan Dương công chúa tiến cung cùng trẫm ăn sáng.”
Nội thị đi ra ngoài dặn dò.
Ngày tiếp theo Đan Dương công chúa tiến cung.
Nàng vẫn cẩn thận đối đãi với hoàng đế như ngày thường nhưng chỉ thấy ông ta luôn dùng ánh mắt bi thương nhìn nàng.
Cái này khiến nàng không thể hiểu được, lại có chút không vui ——
Ánh mắt này của ông ta giống như nàng chết rồi ấy.
Quá không may mắn.
—
Trong lòng hoàng đế đã hạ quyết tâm.
Ông ta muốn bảo hộ đứa con gái này.
Ông ta là một hoàng đế vô tình, giang sơn mới là quan tâm chính của ông ta.
Trước đó ông ta cũng chưa từng nghĩ nhiều tới đứa con gái út này.
Nhưng từ bây giờ ông ta bắt đầu đặt nàng vào những trù tính của mình, bắt đầu tính toán cho nàng —— tính xem nếu ông ta mất thì nàng nên đi đâu.
—
Nhân lúc trong cung đang loạn lên vì bệnh tình của hoàng đế, cơ hội cho người ngoài và trong cung tiếp xúc nhiều hơn nên Lưu Văn Cát lại gặp mặt La Tu.
La Tu đã hoàn thành yêu cầu của Lưu Văn Cát.
Hiện giờ hai đệ tử thân thiết nhất của đại nội tổng quản Thành An đã chết và bị cuốn chiếu ném ra khỏi cung.
Những đệ tử khác chẳng có ai uy hiếp được Lưu Văn Cát nên hắn lập tức trở thành đệ tử đắc lực nhất của đại nội tổng quản.
Dựa theo ước định, Lưu Văn Cát đưa cho La Tu tư liệu hắn muốn.
Bọn họ gặp nhau bên ngoài Hàn Lâm Viện, chỉ nhanh chóng trao đổi tài liệu sau đó làm như không có việc gì xảy ra.
La Tu hỏi: “Tin tức ngươi cho ta có giả không đó?”
Lưu Văn Cát nói: “Là tin thật thì chúng ta mới có thể hợp tác, nếu là giả ngươi có thể cáo trạng ta trước ngự tiền…… Ngươi là sứ thần nên đương nhiên sẽ không chết vì thế nếu ta dám lấy tin giả lừa ngươi thì chính là không muốn sống nữa.”
La Tu nghĩ cũng phải, vì thế mới an tâm thu tài liệu và rời đi.
Mà tung tích của hắn lại bị người Ô Man nắm được rõ ràng.
Vì từ đầu tới cuối Mông Tại Thạch đều không tín nhiệm kẻ mà A Lặc Vương phái tới.
Hắn theo bọn họ tới Đại Ngụy không biết để làm gì, đây là điều Mông Tại Thạch vẫn luôn tò mò.
Hắn để người đi theo giám thị La Tu, sau đó tên kia trở về báo lại hết cho hắn.
Mông Tại Thạch cảm thán: “Chậc, chậc.
A Lặc Vương cư nhiên biết dùng đầu óc, cũng không phải chỉ là phường vũ phu.”
Cấp dưới nói: “Nếu La Tu làm việc này không can hệ tới chúng ta, cũng không tổn hại lợi ích của chúng ta thì cứ quan sát thôi.”
Mông Tại Thạch trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Các ngươi cảm thấy Nam Man mà khai chiến với Đại Ngụy thì Đại Ngụy có thắng được không?”
Cấp dưới nhìn nhìn nhau rồi nói: “Nếu Nam Man Vương có thể thống nhất bốn bộ thì chưa chắc không thể thắng Đại Ngụy.
Nhưng Đại Ngụy rộng lớn, Nam Man không thể có nhân lực để tiêu hao như thế được.
Cho nên thắng thua đều là một nửa, vẫn phải xem quyết đoán của kẻ đứng đầu.”
Mông Tại Thạch đạm mạc nói: “Hoàng đế hiện tại của Đại Ngụy là kẻ thâm sâu, lúc ông ta còn tại vị thì ta thấy Nam Man Vương không có cửa đâu, không cẩn thận sẽ bị Đại Ngụy phủ đầu.
Nhưng lão hoàng đế mà xuống đài thì phải nhìn xem hoàng đế tiếp theo là người nào…… Nam Man Vương mà muốn phát động chiến tranh thì cũng phải đợi đến đời hoàng đế tiếp theo chứ không phải hiện tại.”
Các thuộc hạ không rõ Ô Man Vương phân tích cái này làm cái gì.
Mông Tại Thạch lại đã đưa ra quyết sách: “Ta không thể để La Tu làm hỏng chuyện tốt vào lúc này, không thể kéo Ô Man vào chiến tranh với Đại Ngụy vào thời điểm này…… Trước tiên nhốt La Tu lại, đợi rời khỏi Đại Ngụy hẵng thả hắn ra.”
Các thuộc hạ đáp vâng sau đó bọn họ thảo luận sự kiện Diễn Binh vào sinh nhật hoàng đế Đại Ngụy tháng sau.
Đấu văn thơ gì đó bọn họ khẳng định không làm được gì, còn Diễn Binh lại chỉ có Ô Man Vương được lên sân khấu còn đám người chinh chiến nhiều năm bên cạnh hắn như bọn họ lại chỉ có thể đứng nhìn, ai cũng ức.
Mông Tại Thạch đứng lên, lười biếng duỗi cái cánh tay, cười tủm tỉm nói: “Ta muốn nhìn xem chiến lực hiện tại của Đại Ngụy thế nào.
Trong lòng có tính toán mới tốt…… Tới Đại Ngụy một chuyến sao có thể tay không ra về?”
—
Đại Ngụy bên này thì gian nan tuyển chọn mấy vị tiểu tướng.
Trong đó còn có cả Dương Tự cũng được tính vào.
Thật sự là tìm được những người dưới 25 tuổi quả thực khó bởi vì chuyện đánh giặc chỉ có mấy lão tướng là tương đối quen thuộc.
Ngoài Dương Tự được Thái Tử tiến cử thì triều đình chọn rồi lại chọn cuối cùng quả thực không có người dùng.
Cực chẳng đã Ngự Sử Đài đành chột dạ tống cổ Vi Thụ tới, để hắn quản lý lương thảo.
Vi Thụ mờ mịt cực kỳ nhưng sau khi định thần thì hắn cũng đoán được lý do.
Vốn hắn không hề có dự định tham dự cả thi đấu thơ văn và Diễn Binh.
Gần đây hắn giám sát đủ loại quan lại nên đắc tội không ít người, Tần Vương bên kia đang tụ tập quan viên muốn dìm hắn xuống.
Nhưng bọn họ không có được cái cớ hay, hiện giờ gặp phải Diễn Binh quả là lúc để ra tay ——
Vi Thụ mà làm không tốt, khiến Đại Ngụy mất mặt thì chờ sứ thần rời đi Tần Vương sẽ lấy cớ thanh toán hắn.
Triều thần Đại Ngụy bên này quả thực không biết làm sao.
Bọn họ không tìm được tướng quân thích hợp, đã thế Ngôn Thượng lại bị Ô Man Vương chỉ tên vì thế bọn họ đành bóp mũi, nhắm mắt để Ngôn Thượng làm “Soái”.
Thêm Dương Tự với Vi Thụ nữa coi như miễn cưỡng gom đủ người.
Vi Thụ bị yêu cầu quản lý lương thảo nên lập tức chuyên tâm nghiên cứu đường đi, cũng không dính đến việc của người khác, coi như tàm tạm.
Ngôn Thượng thì thảm rồi, ngày ngày bị Dương Tự lôi đến giáo trường thao luyện đến chết đi sống lại.
Khó có lúc Dương Tự được làm khó Ngôn Thượng nên mấy ngày nay hắn cực kỳ đắc ý.
Sau một buổi thao luyện, Ngôn Thượng mệt đến rũ hết cả người, Dương Tự lại không tha mà vung kiếm đứng thẳng đắc chí.
Hắn khoác vai Ngôn Thượng cười meo meo nói: “Diễn Binh ấy mà, cho dù Mông Tại Thạch chỉ định ngươi thì sao? Đến lúc đó ngươi tránh ở sau ta, có ta đây thì hắn không làm gì ngươi được đâu.”
Ngôn Thượng xoa nhẹ ngực mình.
Vừa nãy chàng bị Dương Tự đập một cái tí thì toi, lúc này chỉ đành thở dài nói: “Vậy đa tạ Tam Lang.”
Sau đó chàng đổi đề tài: “Nhưng mà đánh giặc không phải chuyện nay lúc này mai lúc khác, cho dù ta tin tưởng thần uy giáng thế của Tam Lang thì chúng ta vẫn nên thỉnh giáo lão tướng trong triều một phen.”
Dương Tự tấm tắc khinh bỉ: “Thỉnh giáo bọn họ ấy hả? Bọn họ mà đánh thắng được Ô Man thì cũng không cần chờ tới bây giờ.”
Ngôn Thượng ôn hòa nói: “Lấy sở trường của người khác bù cho sở đoản của mình mới có thể chiến thắng lâu dài.”
Dương Tự lúc này mới nghiêm túc gật đầu và cùng Ngôn Thượng đi bái phỏng vài vị lão tướng trong thành Trường An.
Mấy vị lão tướng quân đều dốc túi tương trợ, Ngôn Thượng nghe được họ nói thì như suy tư gì đó mà nhìn Dương Tự bên cạnh.
Lúc trước cái tên này luôn cà lơ phất phơ nhưng hiện tại hắn rất chăm chú lắng nghe, mày dài nhíu chặt, cả người trầm tĩnh không chút cợt nhả.
Dương Tự lại hỏi kỹ thông tin, lại học hỏi võ nghệ.
Đối phương thấy hắn đúng là thanh niên tài tuấn, nhiệt tình ham học thì cũng thích vô cùng, đương nhiên không tiếc chỉ dạy.
Ngôn Thượng vẫn đi theo bọn họ, xem bọn họ thảo luận chiến thuật, xem tướng quân dạy Dương Tự cách đặt bẫy, bày trận…… Ngôn Thượng chỉ giống như quân cờ trang trí, bởi vì vừa nhìn đã biết chàng không thể đánh đấm.
Lúc đứng cùng Dương Tự, mấy lão tướng quân kia thích Dương Tự hơn chàng nhiều.
Nhưng Ngôn Thượng lại không ghen ghét, chỉ yên lặng nghe bọn họ dạy bảo.
Cứ thế qua nửa tháng, mỗi ngày bọn họ đều ở giáo trường luyện võ, huấn luyện binh lính, đồng thời đi gõ cửa nhà các lão tướng.
Nhưng trước đại thọ của hoàng đế hai ngày lại có chuyện.
Vào lúc chạng vạng hôm đó, Ngôn Thượng về Trung Thư Tỉnh phục mệnh, Dương Tự cũng đi với chàng.
Hắn nói chờ chàng làm xong việc hai người sẽ cùng đi tìm một vị lão tướng để hỏi chuyện.
Dương Tự đi theo phía sau Ngôn Thượng, nghênh ngang đi vào Trung Thư Tỉnh.
Lúc chạng vạng đa phần quan viên của Trung Thư Tỉnh đã về nhà, ngẫu nhiên có người nhìn thấy Dương Tự lại nghĩ tới bộ dạng vô pháp vô thiên của hắn thì mắt giật giật, cứ thế làm như không thấy ai.
Lão sư của Ngôn Thượng vẫn nghỉ phép thế nên lúc này chàng nghe lệnh của Trương tướng công.
Chàng tắt lò than, đóng cửa sổ, lại sửa lại tài liệu sau đó đang muốn đi tìm Trương tướng công thì thấy ông ta vén rèm đi vào.
Ngôn Thượng lập tức hành lễ sau đó đang định cùng Dương Tự ra ngoài chờ thì ai ngờ Trương tướng công nhìn thấy hai người bọn họ thì mắt lại lập lòe nói: “Thừa Chi cũng tới hả? Vừa khéo, đây là mệnh lệnh mới được Trung Thư Tỉnh đưa ra, ngươi và Tố Thần cũng nghe luôn đi.”
Ngôn Thượng hơi giật mình nhưng không nói gì còn Dương Tự lại cực kỳ kinh ngạc nói: “Ngài làm cháu nghe quyết sách của các ngài làm gì? Nơi này là Trung Thư Tỉnh đó, không thích hợp đâu.”
Nói thì nói thế nhưng lúc Trương tướng công xoay người vào trong sảnh cái tên Dương Tự kia vèo cái đã đi theo.
Ngôn Thượng thấy thế thì lắc đầu cười, cũng đi theo phía sau bọn họ.
Trương tướng công nói: “Không có gì là không thích hợp.
Mệnh lệnh này đã được Môn Hạ Tỉnh phê duyệt, ngày mai sẽ truyền xuống lục bộ.
Nói cách khác muộn nhất là ngày mai các ngươi đều sẽ biết mệnh lệnh này.
Một khi đã như vậy thì ta báo trước cho các ngươi một ngày, tiện cho các ngươi làm chuẩn bị.”
Dương Tự im lặng, còn Ngôn Thượng lại hỏi: “Là liên quan tới Diễn Binh ư?”
Dương Tự kinh ngạc nhìn Ngôn Thượng, nghĩ thầm cái tên này sao lại đoán được.
Ngôn Thượng thấy thế thì mỉm cười giải thích: “Nếu đã để Tam Lang và ta cùng nhau nghe thì việc này đương nhiên có liên quan đến huynh và ta.
Hiện giờ chuyện có liên quan tới cả hai chúng ta lại còn cần làm chuẩn bị trước thì chỉ có Diễn Binh thôi.”
Dương Tự không nói gì còn Trương tướng công thì đã quen với năng lực nhạy bén của Ngôn Thượng rồi nên chẳng ý kiến gì.
Lúc đi vào nội đường, Trương tướng công lập tức ngồi vào bàn, đẩy cuốn sổ con ở trên cùng về phía hai người.
Trong lúc bọn họ đọc cuốn sổ, ông ta nói: “Trung Thư Tỉnh đã nhất trí là trong cuộc thi Diễn Binh lần này Đại Ngụy chỉ được phép thua không thể thắng.”
Ngôn Thượng hơi nhíu mày còn Dương Tự thì lập tức trầm mặt nói: “Chúng ta chuẩn bị một tháng là để mang đầu ra cho kẻ khác chơi hả?”
Hắn lập tức ném sổ con xuống, quay đầu muốn đi, miệng định nói “Cái việc này lão tử không nhận.” Nhưng Ngôn Thượng đã giữ hắn lại, sau đó chàng ôn hòa trấn an: “Tam Lang đừng vội, Trung Thư Tỉnh đương nhiên sẽ không vô cớ ra lệnh này.
Tướng công nói trước cho chúng ta để chúng ta chuẩn bị vậy hẳn sẽ giải thích nghi hoặc cho chúng ta.
Còn mong tướng công chỉ dạy.
Ta cũng không hiểu vì sao Đại Ngụy phải thua? Chúng ta luyện lâu như vậy nhưng sao lại không thể thắng?”
Trương tướng công bình tĩnh tự nhiên nói: “Trong cùng một ngày thi cả văn lẫn võ.
Về thi đấu văn chương, các ngươi cho rằng đám người man di của các tiểu quốc kia có thể thắng ư? Tuy rằng Đan Dương công chúa định ra quy củ chỉ cho phép nữ lang chưa lập gia đình lên sân khấu.
Nhưng đám sứ thần đó cũng làm sao so được với những nữ lang của thế gia? Trung Thư Tỉnh nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra khả năng để đám người đó thắng văn đấu.
Vậy chỉ có thể nhắm đến Diễn Binh.
Một thắng một thua mới là phong phạm của nước lớn, nếu cả hai đều thắng thì đám tiểu quốc kia sẽ cảm thấy bị coi làm nền, sẽ không thú vị nữa.
Huống chi việc Diễn Binh có thể thao túng nhiều thông tin…… Đại Ngụy cũng không muốn các quốc gia kia biết được chiến lực của chúng ta.”
Ông ta vừa nói thế thì không chỉ Ngôn Thượng hiểu mà ngay cả Dương Tự cũng đều lắng nghe, không hề cáu giận như vừa rồi.
Trương tướng công thấy thế thì thuận tiện khích một câu: “Thừa Chi không cảm thấy thua một cách đẹp đẽ so với thắng càng khó hơn ư? Đường đường Dương Tam Lang chẳng lẽ chỉ biết thắng mà không biết thua ư?”
Dương Tự hừ một tiếng sau đó hếch cằm nhìn trời nói: “Cháu quả thực chỉ biết thắng, không biết thua.”
Trương tướng công bị hắn nói nghẹn hết cả họng: “……”
Ngôn Thượng mỉm cười, ho khan một tiếng nói: “Như vậy ý Trung Thư Tỉnh là mượn lần Diễn Binh này thử chiến lực của các nước khác ư? Ô Man Vương lãnh binh, lại không để người Ô Man tham gia mà là mượn người từ các tiểu quốc khác.
Bên ta có thể từ đó điều tra…… sau đó thua một cách xuất sắc ư?”
Trương tướng công gật đầu nói: “Đại Ngụy phải thua, nhưng không thể để đối phương nhìn ra.
Các ngươi còn phải chiến đấu cực kỳ xuất sắc.
Diễn Binh và văn đấu kéo dài ba ngày, trong ba ngày này các ngươi phải dốc hết sức mà tìm hiểu binh lực của mấy nước xung quanh.
Đây mới là mục đích chân chính của cuộc thi lần này.”
Ngôn Thượng mỉm cười nói: “Chỉ sợ Ô Man Vương cũng có ý này.”
Trương tướng công đáp: “Vậy xem bản lĩnh của các ngươi ai cao hơn.”
Trương tướng công thấy đã thuyết phục xong hai người nên lập tức đứng lên, để bọn họ tự suy nghĩ.
Chẳng qua lúc đi tới bên người Ngôn Thượng ông ta vỗ vai chàng, thở dài cảm thán: “Tố Thần, ngươi có biết tên ngươi hiện tại đã bay tới tận chỗ bệ hạ rồi không?”
Ngôn Thượng sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại mà hỏi: “Bởi vì chuyện ở Nam Sơn sao?”
Trương tướng công cười nói: “Ta không biết.
Chỉ là bệ hạ nhắc tới ngươi, cũng hỏi về ngươi.”
Ông ta hơi do dự, nhưng vì muốn cổ vũ thiếu niên này nên vẫn nói nhiều hơn một chút: “Vốn dĩ lời này ta không nên nói trước với ngươi nhưng nếu có thể khích lệ ngươi giúp Đại Ngụy làm tốt Diễn Binh lần này thì…… Để ngươi nghe một chút cũng không sao.
Qua việc ở Nam Sơn tên ngươi đã lan tới chỗ bệ hạ.
Nếu Diễn Binh lần này ngươi lại lập công…… vậy đợi sứ thần đi rồi ta đoán ngươi sẽ được thăng quan.
Tóm lại mau làm việc cho tốt đi.”
Dương Tự ở bên cạnh kinh ngạc hỏi: “Thăng quan? Nhanh như vậy sao? Hắn mới làm quan có mấy tháng thôi mà?”
Trương tướng công cười mắng hắn: “Làm quan gì, thăng chức gì còn phải xem bản lĩnh của ngươi làm được chuyện lớn thế nào.
Ví dụ như nếu các ngươi có thể khiến tứ hải thần phục thì dù chỉ là một vị quan bát, cửu phẩm nhỏ nhoi cũng sẽ được thăng lên tứ, ngũ phẩm.”
Dương Tự gấp gáp: “Vậy có phải cháu cũng……”
Trương tướng công đáp: “Đương nhiên, Thái Tử để ngươi tham dự Diễn Binh không phải để ngươi được thăng quan hả?”
—
Nếu Đại Ngụy muốn thua Diễn Binh lần này một cách xuất sắc thì Ngôn Thượng và Dương Tự phải thảo luận lại những chiến lược đã định ra lúc trước.
Nhưng lúc này ra mệnh lệnh bọn họ lại không thể giải thích cho mọi người như Trương tướng công đã giải thích, mấy vị tướng quân khác kém tí nữa là cũng vứt giáp không thèm tham gia nữa.
Cứ thế lăn lộn xuống, lại điều động người, cuối cùng vẫn là Dương Tự và Ngôn Thượng trở thành những người dẫn đầu.
Vi Thụ từ đầu tới đuôi không thèm tham gia, cứ thế an tĩnh giống như người vô hình.
Dưới sự luyện tập khẩn trương, trước một ngày tham gia Diễn Binh bọn họ cho binh sĩ được kết thúc sớm hơn mọi ngày để bọn họ về chỉnh đốn nhằm phát huy tốt vượt xa ngày thường trong cuộc thi sớm mai.
Nhưng binh sĩ đương nhiên không biết cái mà các tướng quân gọi là “Vượt xa ngày thường” chính là làm sao để thua.
Một ngày này Ngôn Thượng cũng về phủ sớm.
Ban ngày chàng lại bị Dương Tự mang tới giáo trường tập luyện cả ngày khiến vai lưng cực kỳ đau đớn.
Sau khi trở về nghỉ ngơi một chút chàng mới ngồi trước bàn viết chữ trong chốc lát rồi bắt đầu ngây người.
Chàng cảm thấy hình như đã lâu mình chưa gặp Mộ Vãn Diêu.
Nàng luôn là như thế…… Lúc nhiệt tình thì yêu thích không buông tay, khi lạnh nhạt thì giống như người tàng hình, làm người ta thật khó khống chế.
Ngôn Thượng ngây ra trong chốc lát mới tắm rửa rồi tới phủ bên cạnh gặp công chúa.
—
Mộ Vãn Diêu lúc này đang ngồi trong phòng mình, đôi mắt nhìn chăm chú lên vò rượu để trên bàn.
Trước vò rượu là một chén rượu, trong đó chỉ còn lại chút chất lỏng vương vấn, có thể thấy người nào đó đã uống sạch nó.
Mộ Vãn Diêu cứ nhìn vò rượu mà ngây người.
Muốn uống rượu quá…… Cái tên đại thần tặng rượu cho nàng nói đây là rượu mạnh mới ủ của Xuyên Thục.
Cái này thiên hạ còn chưa mua bán nên tên kia mới mang tới để nịnh nọt nàng.
Mộ Vãn Diêu vui mừng ôm vò rượu trở về nhưng lúc này nàng lại ngồi trước bàn giãy dụa phân vân.
Nàng đã hứa với Ngôn Thượng là mình sẽ không uống rượu nữa…… Nhưng rượu này trân quý như thế, lại còn thơm, nàng đã không uống rượu một tháng rồi…… Thế này làm sao mà nàng nhịn được?
Mộ Vãn Diêu ôm vò rượu này giãy dụa phân vân nửa tháng, mỗi ngày đều muốn uống, mỗi ngày đều thuyết phục bản thân phải có chữ tín, không được uống.
Nhưng hôm nay nàng nhịn không được nữa, cứ thế trộm mở vò rượu này trong phòng và uống một chén.
Một chén vào bụng quả nhiên mát lạnh, thơm nồng, ngon cực kỳ.
Thế là nàng muốn uống chén thứ hai……
Nàng thuyết phục bản thân thế này: Ta lặng lẽ uống một chút, dù sao Ngôn Thượng cũng đang bận đến choáng váng, hắn không biết thì coi như ta không bội ước.
Nàng vui mừng mà rót thêm một chén cho bản thân, sau đó ôm chén rượu muốn uống một hơi cạn sạch.
Đúng lúc này cửa lại bị người ta gõ, giọng Ngôn Thượng giống như đòi mạng mà vang lên: “Điện hạ?”
Mộ Vãn Diêu phun hết cả rượu trong miệng ra, mắt rưng rưng như con cún con.
Nàng cuống quít ôm vò rượu, muốn giấu nó đi.
Nhưng cả căn phòng này trống không, nàng tìm nửa ngày không thấy chỗ giấu.
Ngôn Thượng ở ngoài lại nghe thấy tiếng nàng sặc thế nên cực kỳ lo lắng mà đẩy cửa vào.
Chàng cứ thế mặt đối mặt với Mộ Vãn Diêu lúc này đang vừa ôm vò rượu vừa nhảy dựng lên: “……”
Thiếu niên công chúa bỗng nhiên lảo đảo hai bước, dựa vào kệ sách.
Cả người nàng hơi nghiêng đi, nhưng vò rượu trong tay không hề bị rơi, cũng không có dấu hiệu xê dịch gì.
Mặt nàng hồng rực, tay đỡ trán, mắt như dòng nước, cứ thế nhu nhược mở miệng: “Ai nha, đầu đau quá, ta say rồi thì phải.
Ngươi…… Ai cho ngươi tiến vào? Ngươi là ai?”
Ngôn Thượng: “……”