Tà váy xanh xanh trải trên mặt đất, Lưu Nhược Trúc ngồi xổm trên mặt đất thu dọn tàn hương trong lò hương cho vào một cái khăn tay.
Lúc nha hoàn bên người nàng ta đến thì chẳng thấy Lưu Nhược Trúc cùng Ngôn Nhị Lang trai tài gái sắc cầm tay nhau đứng mà chỉ thấy nương tử nhà mình ngồi xổm trên mặt đất thu dọn tàn hương.
Nhìn kỹ thì lò hương kia là lò hương mà Ngôn Nhị Lang từng dùng.
Nha hoàn mờ mịt hỏi: “Nương tử, Nhị Lang đâu? Không phải ngài tìm cơ hội để nói chuyện với Nhị Lang ư?”
Lưu Nhược Trúc trả lời: “Huynh ấy đi rồi.”
Nha hoàn ngạc nhiên, dậm chân một cái rồi đi qua vội vàng kéo nương tử nhà mình dậy, tự bản thân thu dọn tàn hương.
Trong lúc đó nàng ta cẩn thận ngước mắt nhìn chút mất mát trên mặt nương tử nhà mình.
Hàng mi dài của Lưu Nhược Trúc rũ xuống, mắt hơi đỏ, nhìn kỹ hình như là vừa khóc.
Khi thấy nha hoàn quan tâm mình, nàng chỉ hơi hé miệng cười nói: “Hóa ra gia gia nói đúng, trong lòng Nhị Lang có người khác, thế nên gia gia mới bảo ta đừng nghĩ nhiều.
Thế mà ta còn không phục…… Hôm nay là trừ tịch, thấy Nhị Lang gấp gáp phải đi như thế ta mới hiểu hóa ra trong lòng huynh ấy quả thực có nữ lang khác.”
Một tháng trước Lưu Nhược Trúc thúc giục hỏi ông nội mình rốt cuộc đã đề cập tới việc hôn sự với Ngôn Thượng chưa.
Khi đó Lưu tướng công vuốt tóc nàng ta thở dài nói: “Là gia gia không tốt, lúc trước không hỏi rõ ràng đã để cháu bị cuốn vào.
Nhưng ta mơ hồ nhận ra trong lòng Tố Thần đã có người khác, cháu cũng đừng nghĩ nhiều làm gì.”
Khi đó Lưu Nhược Trúc không tin, nhưng rốt cuộc nàng ta cũng là tiểu thư khuê các được thế gia nuôi dưỡng, cũng không có chuyện chạy đi hỏi Ngôn Thượng chuyện này.
Cho nên mãi đến hôm nay Lưu Nhược Trúc tự mình thấy mới chịu tin tưởng.
Nha hoàn hỏi: “Vậy nương tử có hỏi Nhị Lang xem người ngài ấy thích là ai không?”
Lưu Nhược Trúc lắc đầu.
Nha hoàn nóng nảy: “Nương tử cứ thế từ bỏ ư? Vạn nhất nữ lang kia không bằng ngài thì sao? Chẳng lẽ ngài không tranh một hồi ư?”
Lưu Nhược Trúc xoay chuyển ánh mắt, buồn bã cười nói: “Nữ lang huynh ấy thích nhất định là rất tốt.
Ta hà tất phải tự rước lấy nhục?”
Nha hoàn kia rất mê mang, thật sự không hiểu Lưu Nhược Trúc đang nghĩ gì.
Dưới cái nhìn chăm chú của nha hoàn thì nhà bọn họ có quyền thế, dù bức bách cũng chẳng sao.
Làm cháu rể của Lưu tướng công chẳng lẽ lại khiến Ngôn Nhị Lang tủi thân chắc?
Nhưng Lưu Nhược Trúc đã nói: “Làm cháu rể của tướng công đương triều đương nhiên tốt, nhưng cũng không thể cưỡng bách người khác.
Huống chi huynh ấy là tiểu đệ tử của gia gia, ta làm sao làm được việc này? Như thế chẳng phải sẽ khiến huynh ấy và gia gia khó xử ư?”
Nha hoàn hỏi: “Nhưng lão sư như cha, lão sư nói thì ngài ấy phải nghe chứ? Không nghe là bất hiếu đó.”
Lưu Nhược Trúc ôn nhu nói: “Nhưng ta cố bức bách giữ người lại làm gì? Giữ được người nhưng không giữ được tâm.
Từ xưa đến nay có bao nhiêu người trong nhà quyền thế vì nguyên nhân này mà hối hận cả đời.
Yêu điên cuồng, chỉ có kết cục ngươi chết ta sống.
Ta và Ngôn Nhị Lang hiện giờ đúng là lúc thanh xuân vừa đúng, vì sao một hai phải bức đối phương tới một bước kia? Ta không muốn trở thành nữ lang ỷ thế ức hiếp người khác.”
Nha hoàn ngửa đầu nhìn Lưu Nhược Trúc.
Nàng ta cũng không hiểu suy nghĩ của chủ nhân.
Một vị tiểu nương tử khí chất như trúc, đạm nhiên thong dong, được chính Lưu tướng công dạy dỗ tới lớn, từ kiến thức đến cách nói năng đều là thứ không phải nữ lang khác có thể so.
Ở trong mắt nha hoàn thì Ngôn Nhị Lang kia còn không xứng với chủ nhân nhà nàng ta ấy chứ.
Vì thế nha hoàn nghiêm túc nói: “Nương tử nghĩ như vậy cũng đúng.
Nương tử có lông mày đậm, cong dài, mặt mày thoáng đãng, đôi mắt sáng, cánh mũi no đủ…… Theo cách nói của quê nhà chúng ta thì ngài đúng là người có phúc.
Cả đời ngài sẽ áo cơm không lo, được cha mẹ yêu thương, phú quý bình an, nhi nữ song toàn, sống lâu trăm tuổi.
Người bên cạnh ngài cũng sẽ không bệnh, không hoạn, được hưởng lây phúc khí của ngài.
Ngài có tướng mạo tốt như thế, muốn có nhân duyên đúng là dễ như trở bàn tay, cũng không cần chìm đắm với một mình Ngôn Nhị Lang.”
Lưu Nhược Trúc vốn đang phiền muộn chuyện tình cảm của mình lại nghe nha hoàn nghiêm túc phân tích một hồi thì mặt lập tức đỏ lên, lộ ra vài phần mê mang, bối rối.
Nàng ta vừa thẹn thùng vừa muốn cười, dậm dậm chân đỏ mặt nói: “Nói bậy bạ gì đó! Ta mới bao lớn chứ, cái gì mà ‘nhi nữ song toàn, sống lâu trăm tuổi’.
Ta…… Không để ý tới ngươi!”
Lưu Nhược Trúc xoay người chạy trên hàng lang, ra bên ngoài.
Vừa bước ra mái hiên nàng ta đã sửng sốt, vì trên trán có cảm giác ẩm ướt.
Vừa duỗi tay ra nàng ta đã thấy có một bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay.
Hóa ra vào lúc chạng vạng tuyết bắt đầu rào rạt rơi.
Tuyết lành báo hiệu một năm bội thu.
Hy vọng sang năm sẽ là một năm tốt.
Lưu Nhược Trúc cứ thế vui mừng cầu nguyện, lại nhịn không được nghĩ: Không biết nữ lang Ngôn Nhị Lang thích là người nào? Nữ lang thế nào mới khiến người như chành thích?
Tuy rằng nàng đã quyết định buông xuống…… Nhưng vẫn rất tò mò.
—
Ngôn Thượng rời khỏi phủ của Lưu tướng công là đi tìm Vi Thụ.
Chàng muốn cùng đón giao thừa với Mộ Vãn Diêu nhưng cũng biết nàng còn phải ở trong cung chủ trì đại điển, tối nay hẳn là nàng sẽ về rất khuya.
Hơn nữa trai đơn gái chiếc…… quả thực nếu chỉ có hai người ở bên nhau thì không tốt lắm.
Tình ý quá mức ngập tràn ám muội sẽ khiến Mộ Vãn Diêu không thích.
Trong lòng chàng nghĩ rốt cuộc trong chuyện tình cảm nàng không quá nghiêm túc, chàng sợ mình làm điều thừa sẽ khiến nàng sợ hãi lui về sau.
Vì thế chàng nghĩ tới Vi Thụ.
Vi Thụ tuy xuất thân từ Lạc Dương Vi thị nhưng năm nay hắn ở lại Trường An ăn tết.
Vi Thụ cũng không tới phủ của anh trai mình nên có lẽ lúc này cũng đang lẻ loi một mình.
Hắn còn nhỏ như thế, Ngôn Thượng nghĩ tới một thiếu niên mới 15 tuổi đã lẻ loi làm Giám Sát Ngự Sử, đắc tội một đám người không nói, còn phải một mình ăn tết thì trong lòng quả thực không nỡ.
Ngôn Thượng định đi qua xem, nếu Vi Thụ quả thực chỉ có một mình thì chàng sẽ hẹn Vi Thụ cùng đến phủ công chúa xem có thể ở lại đó chờ Mộ Vãn Diêu về hay không.
—
Lúc chạng vạng tuyết rơi dày, yến tiệc trong cung bắt đầu mở màn.
Đây là lần đầu tiên Mộ Vãn Diêu chủ trì một buổi tiệc long trọng thế này.
Từ hừng đông nàng đã luôn khẩn trương vội vã đến tận bây giờ.
Lúc này thấy các triều thần lần lượt ngồi vào vị trí, các sứ thần cũng được đưa vào chỗ ngồi nên nàng mới hơi thả lỏng một chút.
Lúc hoàng thân quốc thích tới, Thái Tử dẫn một đám anh chị em đến dự.
Hắn gật đầu với Mộ Vãn Diêu để cỗ vũ nàng, công nhận nàng đã làm khá tốt.
Mộ Vãn Diêu nhìn thấy Thái Tử cười mới hơi chút yên tâm.
Thái Tử Phi cầm tay con trai con gái của mình, dẫn một sủng thiếp của Thái Tử đứng phía sau hắn ta, trên mặt là nụ cười thân thiện với Mộ Vãn Diêu.
Mộ Vãn Diêu chào hỏi bọn họ nhưng lại luôn cảm thấy thiếu ai đó.
Nàng nhìn về phía Thái Tử, quả nhiên không thấy Dương Tự đâu.
Nàng nhẹ giọng kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ đêm nay Dương tam ngồi cùng người của Dương gia ư?”
Lời này nói vừa nói ra thì Thái Tử Phi ở bên cạnh cũng chẳng còn gì để nói: Ngay cả Lục công chúa đều cảm thấy Dương tam nên ở cùng chỗ với Đông Cung.
Vì ai cũng nghĩ thế nên việc Dương Tự ngồi cùng người nhà hắn tự dưng lại thành một chuyện kỳ quái.
Thái Tử ho khan một tiếng nói: “Hắn không ngồi với ai hết, đêm nay hắn không tới.
Vốn hắn đã trở về nhưng trên đường gặp tuyết.
Theo thư gửi về thì hắn bị tắc ở đó không đi được.
Ta đợi cả ngày hôm nay nhưng đến giờ không thấy chứng tỏ hắn không về kịp.
Chắc phải vài ngày nữa hắn mới về tới nơi.”
Mộ Vãn Diêu gật đầu.
Thái Tử nói xong lại thở dài cảm thán: “Ngày thường thấy hắn phiền chết đi được, chỉ ngại hắn gây phiền toái cho ta.
Hiện tại hắn không ở đây lại thấy không quen.”
Mộ Vãn Diêu mỉm cười nói: “Nhưng mà ta luôn cảm thấy lúc Dương tam hẳn là đang rất vui vẻ.”
Thái Tử cũng nhịn không được cười, nói: “Rời khỏi sự quản lý của ta hắn lập tức giống như con ngựa hoang, hiện tại quả thực rất vui vẻ.
Trường An phồn hoa nhưng hắn lại không quá thích nơi này.”
Mộ Vãn Diêu nói: “Vậy đại ca cũng nên xem xét đến ý kiến của hắn.
Lúc nào cũng buộc một con ngựa hoang bên người thì đương nhiên nó sẽ nghe lời, nhưng cũng như bị phế đi có phải không?”
Thái Tử như suy tư gì đó mà nhìn Mộ Vãn Diêu, nhất thời không đoán ra được nàng chỉ đang đơn thuần giúp Dương Tự hay có mục đích khác, giả dụ như trừ bỏ phe cánh của hắn ở Trường An…… vì thế Thái Tử chỉ nói: “Có thể thấy tình cảm của muội và hắn rất tốt, muội cũng rất quan tâm hắn.”
Đang nói chuyện thì bên cạnh vang lên một tiếng cười lạnh, âm dương quái khí: “Huynh muội các ngươi thân thiết quá.”
Thái Tử và Mộ Vãn Diêu cùng quay đầu lại thì thấy Lư Lăng trưởng công chúa y trang diễm lệ đi tới.
Đuôi váy của nàng ta kéo dài phía sau, bọn thị nữ cẩn thận nâng váy cho nàng ta.
Lúc này Lư lăng trưởng công chúa liếc ánh mắt qua đây, đuôi mắt đánh nhũ vàng pha hồng, quả là nhiếp người.
Tuy nàng ta đã gần 40 nhưng do bảo dưỡng thích đáng nên vẫn không kém gì nữ lang hơn 20 tuổi.
Thái Tử lập tức dẫn đám Mộ Vãn Diêu đi thỉnh an: “Cô cô, đã lâu không thấy.”
Lư Lăng trưởng công chúa cười lạnh nói: “Nhờ phúc của các ngươi mà đã lâu chúng ta mới không gặp nhau.”
Thái Tử không nói gì tiếp.
Nửa năm nay Lư Lăng trưởng công chúa biến mất khỏi Trường An, hiện tại thừa dịp đại điển này nàng ta mới xuất hiện, hiển nhiên là định nhân cơ hội này trở về Trường An.
Bất kể là Thái Tử hay Mộ Vãn Diêu đều không tính toán so đo với nàng ta.
Trải qua chuyện lần trước nàng ta đã đại thương nguyên khí, hiện tại chẳng qua chỉ hư trương thanh thế.
Nếu nàng ta muốn về thì cứ trở về thôi.
Đang nói chuyện thì đại nội tổng quản đến, mở miệng quát to ——
“Hoàng đế giá lâm ——”
Trong lúc nhất thời những kẻ đang nói xấu Đại Ngụy, những sứ thần tiểu quốc đang đi theo đám quan viên của Hồng Lư Tự mà huyên thuyên đều nhìn về chính giữa sảnh đường nơi có một cái kiệu màu vàng đang đi tới.
Trên kiệu là hoàng đế khó có lúc mặc hoàng bào, mũ miện mạ vàng, hoa văn hình rồng màu vàng sáng lóa.
Bên ngoài lễ phục là áo khoác choàng, ngăn cách gió tuyết trong thiên địa.
Dưới bầu trời đen nhánh có hai hàng thái giám dẫn theo đèn lồng đi phía trước, vũ lâm quân mang theo đao kiếm cũng xếp thành hàng đi theo phía sau.
Ánh mắt mọi người đều nhìn nam nhân đang ngồi ở trung tâm của cỗ kiệu.
Đó là hoàng đế Đại Ngụy, là “Quân phụ” trong miệng đám sứ thần tiểu quốc.
Bốn phía im lặng, đám người đông đảo quỳ xuống, hô to vang dội ——
“Cung nghênh bệ hạ ——”
Kiệu dừng lại, đôi giày đen đạp lên ghế đỡ, hoàng đế bước xuống kiệu, ánh mắt lãnh đạm nhìn đám triều thần, cung phi, con cái và đám sứ thần nước ngoài.
Trước mặt mọi người, ông ta là vương giả duy nhất.
Ông ta nhẹ nhàng nói: “Các khanh bình thân.”
—
Cửa phủ Đan Dương công chúa bị người ta gõ sau đó quản sự dẫn Ngôn Thượng và Vi Thụ tiến vào.
Đám thị nữ trong nội trạch vội vàng đi ra đón, nhìn thấy hai người tiến vào thì lập tức hơi bối rối.
Ngôn Thượng văn nhã, Vi Thụ thì thanh lãnh.
Hai người đi trong tuyết, một trước một sau bước trên hành lang dài của phủ công chúa.
Phong thái của thiếu niên lang quả khiến người ta rung động.
Sườn mặt của bọn họ đều tuấn tú, đôi mắt đen sáng ngời.
Trong mắt Ngôn Thượng mang theo ý cười, trong mắt Vi Thụ như mang theo tuyết lạnh khiến đám thị nữ nhìn đến đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Thị nữ Thu Thư bên người công chúa hành lễ nói: “Hạ Dung tỷ tỷ và điện hạ cùng tiến cung, tối nay là nô tỳ phụ trách công việc trong phủ.
Tối nay công chúa không có ở đây, không biết hai vị lang quân đến là có việc gì?”
Ngôn Thượng ôn hòa hành lễ nói: “…… Ta và Cự Nguyên tới đây có chút mạo muội nhưng hai người chúng ta đều chịu ơn của điện hạ, đêm nay chúng ta lại không có việc gì nên muốn tới phủ bái kiến điện hạ.”
Thu Thư kinh ngạc nói: “Nhưng công chúa không có ở nhà!”
Ngôn Thượng rũ mắt: “Cho nên…… chúng ta sẽ đợi.”
Không đợi Thu Thư cự tuyệt chàng đã nói tiếp: “Một đường tới đây thấy phủ công chúa chưa chuẩn bị gì nên chúng ta cảm thấy rất hoang vu.
Tuy điện hạ ở trong cung nhưng chư vị hẳn cũng muốn ở trong phủ chuẩn bị đón giao thừa.
Không bằng chúng ta tân trang một chút, có lẽ đợi điện hạ về, nhìn thấy cảnh tượng rực rỡ, có chút không khí tết thì sẽ vui vẻ.”
Thu Thư mờ mịt nghĩ thầm: trong phủ này tới bây giờ chưa từng trang trí cái gì vào dịp ăn tết.
Trước khi công chúa đi hòa thân thì mọi người đều vội vàng chuẩn bị cho nàng xuất giá.
Sau đó công chúa cũng chỉ ở vài tháng rồi đi Ô Man.
Lúc sau nàng trở lại đây, tới giờ cũng được hai năm nhưng cứ đến trừ tịch là nàng sẽ vào cung, chuyện trong phủ chưa từng để ý.
Vì thế Thu Thư ậm ừ nói: “Chúng ta chưa bao giờ trang hoàng gì…… Điện hạ thích thanh tĩnh.”
Ngôn Thượng không nói gì, sau một lúc lâu chàng chỉ nói: “Các vị xem ngày thường điện hạ có thích…… thích thanh tĩnh không?”
Lời này vừa nói ra đã khiến một đám câm nín.
Ngày thường Mộ Vãn Diêu mặc váy đỏ dài, trang dung tinh xảo, phức tạp, không phải vàng chính là bạc…… Nàng giống như một tòa cung điện lộng lẫy huy hoàng, quả thực không phải kiểu ưa thích quạnh quẽ.
Lúc này mọi người trong phủ công chúa còn mờ mịt nhưng vì mối quan hệ ai cũng biết, chỉ không ai dám nói giữa Ngôn Thượng và công chúa cùng với tài ăn nói của Ngôn Nhị Lang đã khiến các nàng bị thuyết phục, quyết định sắp xếp phủ đệ chờ công chúa trở về.
Nếu công chúa trở về mà tức giận…… thì còn có Ngôn Nhị Lang chống đỡ mà.
Vi Thụ nhìn Ngôn Thượng và bọn thị nữ giao lưu thì không nói gì.
Có Ngôn nhị ca ở đây nên hắn đương nhiên không phải nói lời nào.
Hắn chỉ quan sát thái độ quen thuộc của Ngôn nhị ca và đám thị nữ trong phủ công chúa, ánh mắt lóe lên, giống như cảm nhận được cái gì.
—
Tại cung yến, sứ thần các nước đang chúc thọ hoàng đế, dâng lên quà tặng của nước mình.
Có Hồng Lư Tự ở đó, những tiểu quốc không hiểu lễ nghĩa đều biết cung kính nói với chúc mừng, mang theo tôn trọng với nước lớn.
Lời bọn họ nói không có gì ngoài “Thiên triều thượng quốc” “chúng thần nơi hoang dã” linh tinh, người Đại Ngụy thì hiểu nhưng đám sứ thần tiểu quốc lại chẳng hiểu gì.
Dù sao chỉ cần nghe theo lời Hồng Lư Tự dạy và nói hết lời chúc mừng là xong, sau đó hoàng đế sẽ cho người ban thưởng.
Mà phần thưởng của hoàng đế Đại Ngụy quý giá hơn lễ vật của tiểu quốc nhiều lần.
Đó là vì Đại Ngụy cần danh tiếng, tiểu quốc muốn lợi, hai bên cuối cùng đều vui vẻ.
Sau khi sứ thần cuối cùng chúc tụng xong, đám vũ cơ trong cung lập tức lên đài biểu diễn.
Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm mọi việc từ đầu đến cuối lúc này mới thở ra một hơi, ngồi xuống vị trí của mình.
Đến bước này thì nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành về cơ bản.
Kế tiếp là màn giao lưu và biểu diễn tài nghệ của đám tiểu quốc và Đại Ngụy, nhiệm vụ so với khi triều bái sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Chúng thần và đám hậu phi đều bắt đầu dùng bữa, xem múa.
Có thái giám đến gần nói vào tai Mộ Vãn Diêu vài câu.
Nàng nghiêng đầu thì nhìn thấy Lư Lăng trưởng công chúa thừa dịp mọi người đang xem ca vũ lập tức dẫn người đi tới chỗ hoàng đế.
Biết vị cô cô này muốn làm cái gì nên Mộ Vãn Diêu chỉ cong môi một chút, thấp giọng nói: “Không cần phải xen vào.”
Thái giám kia lui ra.
Ở chỗ của hoàng đế, Lư Lăng trưởng công chúa tủi thân cực kỳ mà thỉnh an anh trai mình.
Nàng ta cẩn thận nhìn sắc mặt hoàng đế một cái thì thấy khuôn mặt ông ta thon gầy, thần sắc lãnh đạm, có điều đêm nay nhìn…… có vẻ thân thể vẫn tốt.
Lư Lăng trưởng công chúa thỉnh an rồi chỉ thấy hoàng đế nhàn nhạt liếc mình một cái thì có chút hoảng.
Nàng ta vội cho người mang một cây san hô đỏ mà mình vất vả lắm mới có được dâng lên.
Cây san hô đỏ này có dáng của một ca nữ với vạt áo tung bay, dưới tán đỏ của nó là ánh sáng lấp lánh hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Hoàng đế cũng nhìn nói: “San hô đỏ lớn thế này…… Không dễ kiếm được đúng không?”
Lư Lăng trưởng công chúa thấy mũi chua lên, cứ thế nằm bên gối hoàng đế và bắt đầu nói bản thân không dễ dàng thế nào, vì chuẩn bị thọ lễ cho ông ta mà nửa năm nay nàng ta vất vả ra sao, lại chẳng có ai đáng tin để dùng.
Nàng ta ngửa đầu, ghé vào bên gối hoàng đế cầu xin: “Hoàng huynh, lúc trước thần muội làm sai, hiện tại muội đã biết sai rồi, ngài thương muội một lần đi.
Hiện tại muội còn không dám ra cửa, yến hội của Trường An nửa năm qua chẳng ai mời muội…… Đường đường là trưởng công chúa nhưng sao muội lại giống ngồi tù thế này chứ?”
Hoàng đế rũ mắt nhìn nàng ta, mãi một lát sau mới thở dài nói: “Được rồi, đứng lên đi.
Ngươi cũng không dễ dàng.
Về sau đừng có cướp đoạt nam tử khắp nơi nữa.
Nam nhi trong thiên hạ đều có tôn nghiêm, ai nguyện ý bị ngươi đánh mắng tức giận cả ngày chứ? Lần này ngươi ngã xuống cũng phần nhiều vì bị đám trai lơ của mình đẩy.
Ngươi ấy, lớn tuổi rồi thì để trẫm bớt lo, nếu cứ thế này, đợi trẫm không còn thì ai chăm sóc ngươi?”
Lúc trước nói nói thì không thấy gì nhưng vừa nghe lời này nàng ta đã đỏ mắt, lập tức rưng rưng, đồng thời thấy chút hổ thẹn.
Nàng ta giấu hoàng đế lén lút trao đổi điều kiện với Thái Tử nên bị cấm túc nửa năm nhưng đợi tới khi Thái Tử đăng cơ hẳn nàng ta sẽ được đảm bảo bình an.
Hoàng đế hoàn toàn không biết chuyện này, đã thế còn lo lắng cho nàng ta…… Lư Lăng trưởng công chúa nức nở nói: “Muội muội ngóng trông ca ca sống lâu trăm tuổi.”
Hoàng đế nhàn nhạt đáp: “Cái đó thì không cần, ta mà sống lâu trăm tuổi thật thì sẽ biến thành lão già khó chịu, đến dưới suối vàng sợ là A Noãn cũng không thèm nhận ta.”
“A Noãn, nàng nói có đúng không?” Hoàng đế nhìn về phía khoảng trống ở bên cạnh mà hỏi.
Thái giám Thành An đã sớm quen với chứng rối loạn tinh thần của hoàng đế nên chỉ khoanh tay đứng yên.
Nhưng đây là lần đầu tiên Lư Lăng trưởng công chúa nhìn thấy bộ dạng phát bệnh của hoàng đế.
Nàng ta kinh hãi nhìn khoảng trống bên cạnh ông ta, khó có thể tưởng tượng việc hoàng hậu chết lại khiến hoàng đế bị đả kích lớn như thế.
Đúng lúc này ca vũ phía dưới ngừng lại, đám vũ nữ lui ra, có một sứ thần tiểu quốc đứng dậy đi ra chính giữa đường, học theo lễ nghĩa của Đại Ngụy mà chắp tay bái hoàng đế trên cao.
Mộ Vãn Diêu ngồi tại chỗ, hạt đậu đang kẹp trên đũa nàng cứ thế rơi ra.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân đang đứng ở giữa.
Người nọ liếc nàng một cái.
Hắn chính là Mông Tại Thạch.
Mông Tại Thạch dùng tiếng Đại Ngụy lơ lớ của mình mà cao giọng nói với hoàng đế ở trên cao: “Quân phụ, thần là Ô Man Vương mới lên ngôi.
Ô Man và Đại Ngụy có minh ước trong đó Đại Ngụy sẽ gả thấp công chúa của mình cho Ô Man còn chúng thần sẽ ngừng đưa quân đến biên giới gây hấn, hai bên nghị hòa trăm năm.
Hôm nay thần đứng tại đây chứng tỏ dù Vương của Ô Man đã đổi nhưng hiệp nghị này Ô Man vẫn nguyện tuân thủ, tôn bệ hạ là “quân phụ”.
Nhưng hiệp ước có một điều yêu cầu công chúa Đại Ngụy phải gả tới Ô Man làm Vương Hậu, từ đây hiệp ước mới chân chính hoàn thành.
Mà Ô Man từ trước đến nay có truyền thống kế thừa vô điều kiện mọi di sản mà người tiền nhiệm để lại, kể cả thê tử.
Cho nên thần thỉnh cầu quân phụ đem Đan Dương công chúa lần nữa gả thấp cho thần.
Thỉnh Đan Dương công chúa cùng thần quay về Ô Man, để hai bên gắn bó suốt đời!”
Hắn vừa nói xong chính điện lập tức lặng ngắt như tờ.
Thái Tử đột nhiên căng thẳng, nhịn không được nhìn về phía phụ hoàng của mình.
Ngọc châu trên mũ miện phủ qua mặt hoàng đế, chặn lại những ánh nhìn săm soi từ bên dưới còn hoàng đế lại có thể dễ dàng quan sát bọn họ.
Thấy bóng dáng Ô Man Vương Mông Tại Thạch cao thẳng đĩnh bạt, nói chuyện dứt khoát thì hẳn là hắn đã suy nghĩ kỹ càng.
Các đại thần khe khẽ nói nhỏ, một năm này Đan Dương công chúa rốt cuộc cũng hay tiếp xúc với bọn họ thế nên có vài người còn đứng ngồi không yên mà lộ ra lo lắng.
Trong số hoàng thất bên này thì Lư Lăng trưởng công chúa không quan tâm, thái độ giống như xem diễn, Tấn Vương thì cúi đầu không phát biểu ý kiến, Tần Vương thì lộ ra thần sắc hưng phấn, ánh mắt Thái Tử thì lập lòe, có do dự.
Hoàng đế lại nhìn về phía Mộ Vãn Diêu.
Ánh mắt nàng lạnh băng mà nhìn chằm chằm Mông Tại Thạch.
Rất có tư thế muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Hoàng đế cong môi, cảm thấy rất thú vị.
—
Tuyết lớn rơi trên mặt đất, giống ánh trăng mát lạnh màu bạc.
Trong phủ công chúa bọn thị nữ ra vào, bắt đầu chuẩn bị điểm tâm và vật hiến tế cho lễ giao thừa.
Đám hộ vệ thì bận rộn cùng hai người Ngôn Thượng và Vi Thụ treo đèn lồng đỏ.
Nếu trong phủ công chúa không có thứ gì Ngôn Thượng sẽ đặc biệt về nhà mình lấy tới.
Bọn họ chuẩn bị theo phong tục ăn tết của Lĩnh Nam quê chàng, đồ cũng là người nhà gửi đến cho chàng, hiện tại đều mang đến phủ công chúa.
Tối nay hai bên phủ đệ hợp làm một, tôi tớ của Ngôn Thượng cũng tới hỗ trợ trang trí trong phủ công chúa.
Trong lúc nhất thời trong ngoài phủ rực rỡ hẳn lên, rất có không khí ăn tết.
Ngôn Thượng và Vi Thụ lại mang theo người đến ngõ nhỏ treo đèn lồng.
Theo cách nói của chàng thì một lát nữa công chúa đi vào hẻm sẽ có đèn lồng chiếu sáng.
Phải trang trí để ngay từ đầu hẻm đã có không khí ăn mừng mới tốt.
Vi Thụ đứng trong ngõ nhỏ, tay cầm đèn lồng nhìn Ngôn Thượng dẫm lên thang dựa trên tường treo đèn.
Chàng đứng trên thang hỏi Vi Thụ ở dưới: “Đệ đứng bên dưới thấy rõ hơn, vị trí thế này đã chuẩn chưa?”
Vi Thụ đột nhiên hỏi: “Có phải huynh thích công chúa không?”
Ngôn Thượng cứng đờ ra, cả người đột nhiên xoay lại.
Chàng cúi đầu nhìn Vi Thụ, động tác đột ngột kia khiến cây thang lung lay, ống tay áo của chàng vung lên, cả người cứ thế ngã xuống.
Vi Thụ lo lắng định chạy qua thì đã nghe hai tiếng “Thình thịch”, cả người và thang đều đã ngã xuống dưới nền tuyết.
Tuyết trên cây cũng bị rơi xuống, rào rạt ào ào, giống như trời mưa trong ngõ nhỏ.
Vi Thụ vội vàng đặt đèn lồng xuống, lại đi tới nhìn cả người và thang đang bị chôn trong tuyết thì mờ mịt hoảng loạn gọi: “Ngôn nhị ca? Huynh không sao chứ?”
Ngôn Thượng nghèn nghẹn đáp: “Không có việc gì.”
Một cánh tay thon dài vịn cây thang bò dậy.
Chàng ngồi trên đất vỗ rơi tuyết trên người mình.
Vi Thụ thấy chàng không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Thiếu niên ngồi xổm bên cạnh, nhìn Ngôn Nhị Lang chật vật rồi chậm rãi nói: “…… Huynh cảm thấy có lỗi với ta nên mới hoảng hốt ư?”
Trong hẻm rất an tĩnh, đèn lồng rơi trên nền tuyết tỏa ra một mảnh đỏ rực.
Ngôn Thượng ngồi dưới mặt đất ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của Vi Thụ.
—
Tại cung yến, một lời của Mông Tại Thạch đã dâng lên tầng tầng sóng ngầm.
Thái Tử cầm chén rượu trong tay âm thầm quan sát.
Đám thần tử thì không lặng lẽ như thế, có một vị đại thần đứng lên chắp tay nói: “Bệ hạ, Đại Ngụy ta tuyệt không có chuyện một vị công chúa lại hòa thân hai lần! Ở nơi hoang dã của bọn họ, cái gì mà tân vương kế thừa hết thảy quả là trò cười lớn nhất thiên hạ! Nếu để Đan Dương công chúa lại đi hòa thân, còn gả cho tân Ô Man Vương thì đây chính là sỉ nhục của Đại Ngụy!”
Thái Tử nhìn lại thì thấy vị đại thần đầu tiên đứng lên nói chuyện vì Đan Dương công chúa chính là Hộ Bộ thị lang.
Hộ Bộ thị lang từng là phụ tá của Mộ Vãn Diêu, đi ra từ phủ của nàng.
HIện tại ông ta nguyện trung thành với Thái Tử nhưng trước đó ông ta cũng là người của Mộ Vãn Diêu.
Vì là phụ tá của công chúa nên người đầu tiên vì nàng nói chuyện đương nhiên là ông ta.
Mộ Vãn Diêu ngước mắt nhìn về phía vị quan trung niên kia.
Có người đầu tiên thì người tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều: “Bệ hạ, không thể đồng ý yêu cầu hòa thân của Ô Man được.
Cho dù có hòa thân thì cũng không cứ phải là Đan Dương công chúa.
Cùng một vị công chúa không thể gả cho Ô Man hai lần!”
Nhưng tiếp theo lại có một vị đại thần cười lạnh nói: “Các ngươi nói như thế mới là hoang đường.
Đại Ngụy và Ô Man có ước định, vốn chính là để Đan Dương công chúa gả thấp.
Nếu Ô Man có truyền thống như thế thì chúng ta cũng nên tôn trọng.
Các ngươi quả là cổ hủ, không muốn nữ tử tái giá! Công chúa đương nhiên có quyền tái giá chứ!”
Thái Tử nhìn lại thì biết người này là phe Tần Vương.
Tần Vương đương nhiên hy vọng Mộ Vãn Diêu rời đi như thế Thái Tử sẽ mất một thế lực.
Lúc này lại có một võ quan đứng lên, cao giọng nói: “Công chúa không thể gả! Đan Dương công chúa đã hoàn thành sứ mệnh, quốc thư chỉ nói hòa thân với Ô man, đó là nói Ô Man Vương trước kia, tuyệt đối không có đạo lý công chúa phải tái giá với người mới.”
Lại có một người khác phản đối: “Ô Man và Đại Ngụy có thể giữ hiệp ước đến giờ là do hai bên đều giữ lời hứa.
Ô Man Vương đã đưa ra yêu cầu thì Đan Dương công chúa vì quốc gia hẳn là phải gả đi!”
Hai bên ồn ào đến túi bụi.
Hoàng đế ở phía trên quan sát rồi nghĩ thầm địa vị của Mộ Vãn Diêu ở trong triều đã khác xưa.
Hiện tại có nhiều đại thần đứng về phía nàng chứng tỏ một năm nay nàng nhảy nhót tung tăng quả là đã cho ra kết quả.
Thái Tử thấy mọi người ồn ào, hai bên bất phân thì biết mình có thể tác động để hạ màn.
Hắn ra hiệu cho thái giám ở bên cạnh, kẻ đó lập tức lặng lẽ rời khỏi yến hội, đi tới chỗ đám sứ thần.
Thái Tử Phi ngồi ở bên cạnh nơm nớp lo sợ, thấy trong đám sứ thần các nước có một người đứng dậy cười to nói: “Ô Man đã cầu thú Đan Dương công chúa vậy quốc gia của thần tuy nhỏ nhưng cũng ái mộ công chúa, muốn cầu bệ hạ tứ hôn!”
Hoàng đế lập tức híp mắt.
—
Bên ngoài phủ công chúa tuyết phủ thật dày, Ngôn Thượng nhìn Vi Thụ chậm rãi nói: “Phải, ta thích nàng, cũng ái mộ nàng.
Cự Nguyên…… Ta thực xin lỗi đệ, nhưng ta muốn cưới nàng.”
Vi Thụ ngẩn ngơ, không nghĩ tới người hướng nội như Ngôn Thượng sẽ nói với mình lời này.
Hắn nhẹ giọng nói: “Cưới nàng rất khó.”
Ngôn Thượng rũ lông mi đáp: “Ta không sợ những khó khăn đó.
Ta chỉ sợ nàng không muốn gả cho ta.”
—
Trong cung yến, bên nào cũng cho là mình đúng.
Đám thần tử chia làm hai, còn những người trung lập như Lưu tướng công thì không phát biểu ý kiến.
Ô Man Vương Mông Tại Thạch lại lần nữa nhắc đến việc mình muốn cưới Mộ Vãn Diêu.
Lại có thêm sứ thần của ba bốn tiểu quốc khác cũng gia nhập, vì quốc quân của mình cầu thú Đan Dương công chúa.
Trong lúc nhất thời, tám phương đánh nhau, cực kỳ náo nhiệt.
“Bang ——” đột nhiên có một cái ly thủy tinh rơi trên nền gạch xanh, tiếng động chói tai khiến mọi người đều nhìn về phía Đan Dương công chúa Mộ Vãn Diêu vừa mới ném cái ly và đứng dậy.
Mộ Vãn Diêu nhìn bọn họ rồi khẽ cười nói: “Muốn cưới ta, dễ thôi.
Các ngươi nói đều có đạo lý, ta chỉ là một vị công chúa đã từng hòa thân thì tái giá có gì khó? Chỉ cần xem bản lĩnh của các ngươi mà thôi.
Các ngươi có thể tới theo đuổi ta, ai khiến ta thích thì ta sẽ gả thấp cho kẻ đó.”
Ánh mắt nàng lạnh băng mang theo mỉa mai, cách đám người, nàng nhìn Mông Tại Thạch nói: “Muốn cưới ta thì phải có được tâm của ta.
Ô Man Vương dám không?”