Thượng Công Chúa

Chương 75






Ngôn Thượng nhìn Mông Tại Thạch lại thấy tên kia đang cười với chàng một cách cực kỳ tùy ý, vết sẹo trên mặt giống như gân xanh đang nhảy lên, dữ tợn khiến người ta sợ hãi.
Hàng mi dài của Ngôn Thượng run lên, chân chàng đi tiếp về phía xe ngựa của Mộ Vãn Diêu.

Trong lúc đó mắt Mộ Vãn Diêu vẫn luôn nhìn Mông Tại Thạch và đối phương cũng nhìn nàng.

Hai người đều không nói chuyện.
Một đám quan viên Hồng Lư Tự đi theo phía sau Hồng Lư Tự Khanh không dám ngẩng đầu nhìn quá nhiều.

Một ít người sợ là cả đời cũng chẳng có mấy lần gặp được vị công chúa cao cao tại thượng kia nên tất cả đều hâm mộ Ngôn Nhị Lang thế mà lại là hàng xóm của công chúa.

Bọn họ cuối cùng không nhịn được liếc mắt nhìn xe ngựa dưới lọng che một cái.
Cách một khoảng không gần chỉ thấy một mảnh huy hoàng rực rỡ, công chúa như minh châu ngồi trong xe ngựa.

Đám quan viên phẩm cấp thấp âm thầm kinh ngạc cảm thán vì công chúa quá đẹp, nhưng trong lòng lại nổi lên một chút nghi hoặc: Sao nhìn thế nào cũng thấy, hình như…… Có chút quen mắt?
Giống như bọn họ đã gặp nàng ở đâu đó.

Nhưng bọn họ sao có thể gặp công chúa tôn quý chứ?
Đám quan viên cúi đầu, không dám nghĩ nhiều nữa.

Mãi tới khi cửa xe đóng lại, xe ngựa đã ra khỏi cửa hoàng thành thì đám người của Hồng Lư Tự và Ô Man mới không từ biệt mà tan.

Ngồi trong xe, Ngôn Thượng nhìn Mộ Vãn Diêu ở đối diện.

Thần sắc trên mặt nàng có chút lạnh lẽo, có chút hư không.

Chàng nhìn chằm chằm nàng một lát, đến khi xe ngựa ra khỏi cổng hoàng thành nàng mới như sực nhớ ra trong xe còn một người nữa và ngước mắt nhìn Ngôn Thượng.
Hai người mặt đối mặt, Mộ Vãn Diêu miễn cưỡng bày ra bộ dáng bình thường mà cười hỏi: “Sao thế?”
Ngôn Thượng chậm rãi hỏi: “Từ trước tới nay điện hạ ra cửa là không thèm để ý tới ta, sao hôm nay lại đến tận nơi đón ta? Không sợ người ta hiểu lầm hả?”
Tạm dừng một chút, Ngôn Thượng rũ lông mi, giọng càng nhẹ hơn: “Hay điện hạ không phải tới đón ta mà vì một chuyện khác, hoặc một người khác?”
Mộ Vãn Diêu hơi hãi hùng, sau đó nàng nhìn lang quân trẻ tuổi văn nhã đối diện, trong lúc nhất thời trầm mặc không nói, cũng không biết nên nói gì.
Đương nhiên là nàng không nhịn được muốn đến xem chuyện của Ô Man là sao.

Nàng đương nhiên nghe được tin Ô Man Vương tự tới nên mới loạn lên.

Nàng lấy cớ đến Hồng Lư Tự đương nhiên là vì sứ thần Ô Man, chẳng qua nàng không nghĩ rằng lúc tới sẽ nhìn thấy Mông Tại Thạch.
Ký ức ba năm trước gào thét quay trở về, khiến lòng nàng như đóng băng, cũng như bị nướng trên lửa.

Nhưng những việc này…… Nàng lại không muốn để Ngôn Thượng biết, không muốn nói cho chàng.
Mông Tại Thạch đương nhiên sẽ gây chuyện.

Và những cái đó nàng không muốn Ngôn Thượng dính vào.

Nàng đã thực dơ bẩn, đến tâm hồn cũng không sạch sẽ, nhưng chỉ có lòng ái mộ là vẫn nguyên vẹn.

Trong lòng nàng là tình cảm trong sáng vì thích một lang quân, nàng không hy vọng đối phương bị tổn thương, không hy vọng chàng biết đến quá khứ của mình.

Nàng hy vọng ở trong mắt Ngôn Thượng nàng còn có chút tôn nghiêm.
Nhưng mà…… Ngôn Thượng lại quá thông minh.

Có rất nhiều lời chính nàng cũng không phát hiện ra sơ hở, nhưng Ngôn Thượng lại có thể vì những lời này mà phát hiện ra dấu vết.

Mà chàng xưa nay thường không nhiều lời với việc chưa chắc chắn, cho nên khi ở chung với người như chàng thì kỳ thật mọi người đều phải cảnh giác, thực phiền toái.
Mộ Vãn Diêu tự nhận bản thân không ngu, nhưng cũng không có được trí tuệ giấu trời qua biển như Ngôn Thượng.

Vì thế nàng trầm mặc nửa ngày mới lạnh lùng nói: “Ngươi đoán được cái gì thì cứ nói thẳng ra, đừng có lằng nhằng với ta.”
Ngôn Thượng ngước mắt nhìn nàng một cái sau đó nhẹ giọng nói: “Vị lang quân Ô Man kia là người quen cũ của ngài ư? Giao tình với điện hạ…… Có vẻ không cạn?”
Mộ Vãn Diêu nhíu mày sau đó gật đầu.
Ngôn Thượng cũng nhíu mày, giống như có rất nhiều điều khó hiểu, rất nhiều chỗ mâu thuẫn.

Ví dụ như chàng không biết ngày đó ở Lĩnh Nam lúc Mộ Vãn Diêu nói tới người mà nàng có thù có phải là người này không.

Nếu đúng là như thế thì vì sao vừa nãy hai người chỉ nhìn nhau không nói, cũng không giống có thù oán gì.

Còn nếu không có thù thì vì sao đối phương lại hỏi chuyện về “Ngôn Thạch Sinh”?
Ngôn Thượng thật sự rối rắm.

Chỗ này có cái gì liên hệ với nhau chứ? Người lúc trước Mộ Vãn Diêu muốn giải quyết rốt cuộc có phải cái tên Ô Man hôm nay không?
Lúc này chàng thấy ánh mắt Mộ Vãn Diêu có vài phần cảnh giác thì ngẩn ra, áp khó hiểu trong lòng xuống rồi nói: “Thì ra là thế.

Ta còn muốn nhờ điện hạ giúp một chút.”
Mộ Vãn Diêu vẫn cẩn thận như cũ hỏi: “Chuyện gì?”
Ngôn Thượng đáp: “Hắn hỏi ta ai là Ngôn Thạch Sinh.”
Mộ Vãn Diêu sửng sốt một chút sau đó nhẹ nhàng “A” một tiếng, hiểu ra Mông Tại Thạch đã tra được cái gì.

Nhưng lòng nàng lại càng thêm nghi hoặc mà nhìn về phía Ngôn Thượng.


Lúc này chàng kể lại những chuyện xảy ra ở Hồng Lư Tự rồi nói: “Hắn không biết ta là Ngôn Thạch Sinh…… Nhưng ta đến từ Lĩnh Nam, chỉ cần hắn hoài nghi hẳn sẽ không lừa được lâu.”
Ngồi ở trong xe, Mộ Vãn Diêu nghiêng người tới trước, tay đặt trên đầu gối chàng, nhìn chàng đảm bảo: “Ngay trong ngày ta sẽ điều ám vệ của phủ công chúa sang bảo hộ ngươi, tuyệt đối sẽ không để hắn tổn thương ngươi đâu.”
Nhìn thấy nàng quan tâm tới an nguy của mình như thế nên bất an trong lòng Ngôn Thượng giảm hơn một chút.

Chàng nhẹ nhàng lắc đầu, lại có chút thẹn thùng mà cười cười nói: “Ta ở Trường An, lại là mệnh quan triều đình, hôm nay ta lợi hại thế nào cũng đã thể hiện rõ cho đám người Ô Man kia biết.

Cho dù bọn họ có hoài nghi ta là Ngôn Thạch Sinh cũng sẽ chẳng dám xuống tay với ta ở Trường An.
Mà quan ở kinh thành, nếu không có việc thì tuyệt đối không thể rời khỏi kinh thành.

Cho nên ta hoàn toàn không có vấn đề gì, điện hạ không cần vì ta mà lo lắng.

Điều ta lo lắng không phải bản thân mình mà là người nhà.

Ta sợ đám Ô Man không đối phó được với mình sẽ tổn thương người nhà của ta, dùng bọn họ uy hiếp ta.”
Mộ Vãn Diêu gật đầu, nghĩ thầm khả năng này không phải không thể.

Nàng hỏi: “Ngươi muốn ta làm thế nào?”
Ngôn Thượng đáp: “Chỉ cần điện hạ hỗ trợ một chút, để ta và cậu của ngài…… Nam Hải huyện lệnh liên hệ là được.

Lý Công tuy không phải quan lớn nhất của Lĩnh Nam nhưng vừa lúc là Huyện Lệnh, đối với chuyện lớn nhỏ tại địa phương ông ấy có thể nắm chặt trong tay.

Ta muốn nhờ Lý Công phái binh lính âm thầm bảo hộ người nhà của ta.

Ta cũng sẽ viết thư về nhà để huynh trưởng nâng cao cảnh giác.

Nếu người nhà của ta bị hại thì ta có chết ngàn lần cũng không thể đền hết tội.”
Ngón tay Mộ Vãn Diêu đặt trên đầu gối chàng hơi run rẩy, trong lòng có xin lỗi.

Nàng chỉ lo lắng Mông Tại Thạch làm gì mình, còn Ngôn Thượng lại có cả người nhà bị kéo vào, đều là vì nàng.

Cho nên nàng không thể để Ngôn Thượng dấn càng sâu vào ân oán giữa nàng và Mông Tại Thạch được.
Mộ Vãn Diêu an ủi Ngôn Thượng nói: “Ngươi yên tâm, ngươi có thể nghĩ tới việc này thì người nhà ngươi hẳn sẽ bình an.

Rốt cuộc thì đám người Ô Man này cũng đang ở trên đất Đại Ngụy, bọn họ lại không thể tự do truyền thư, năng lực làm việc của cậu ta ngươi cũng có thể yên tâm.”
Ngôn Thượng gật đầu.
Mộ Vãn Diêu lại hỏi: “Lại nói tiếp, ngươi đã rời nhà một năm, có nhớ người nhà của mình không?”
Ngôn Thượng đáp: “Nhớ thì đương nhiên nhưng ta có cách nào đâu?”
Chàng thở dài, rũ mắt, có chút buồn bã nói: “Từ khi ta rời khỏi Lĩnh Nam đã biết đời này chỉ sợ ta khó có cơ hội gặp mặt phụ thân, huynh trưởng, tam đệ và muội muội.

Duyên phận của ta và người nhà chỉ sợ sẽ phải dựa vào thư từ mà duy trì.

Vì ta không phải huynh trưởng trong nhà nên ta không thể lướt qua đại ca mà đón phụ thân tới Trường An.

Cho dù ta ở Trường An này có tiền đồ, cũng không thể lướt qua đại ca mà tẫn hiếu.

Mà phụ thân còn thế, đệ đệ và muội muội lại càng khó có thể gặp? Những thứ bọn họ có thể gửi cho ta chỉ có tiền và đồ đạc, mà thứ ta có thể hồi báo bọn họ cũng chỉ có thế.

Trong lòng có nhớ cũng chẳng có cách nào khác.”
Chàng nói như vậy khiến Mộ Vãn Diêu cũng buồn bã theo.

Nàng nói: “Hai người chúng ta thật đáng thương.”
Ngôn Thượng nghiêng đầu nhìn về phía nàng.

Chỉ thấy Mộ Vãn Diêu ngửa mặt cười nói với chàng: “Ta ngày ngày có thể nhìn thấy người nhà của mình nhưng căn bản không muốn thấy bọn họ, tình thân cũng ngày ngày bị mài mòn.

Ngươi ngày ngày nhớ thương người nhà nhưng lại không gặp được họ, không thể đối xử tốt, chỉ có thể có chút liên hệ về tài vật với bọn họ.

Chúng ta đúng là đồng bệnh tương liên.”
Ngôn Thượng nhẹ giọng nói: “Ngài đừng nói thế, ta sẽ ở bên cạnh ngài, sẽ không thể ngài đáng thương như thế.”
Mộ Vãn Diêu cười gượng một chút rồi nhẹ giọng nói: “Đúng vậy.”
Nàng rũ mắt, che khuất băng lạnh và u ám trong đó.

Chờ nàng giải quyết Mông Tại Thạch xong thì mọi thứ sẽ tốt thôi.
Ngôn Thượng dựa vào vách xe, trầm mặc nửa ngày mới đột nhiên lại có một ý nghĩ kỳ lạ: “Nếu có một ngày ta có thể rời khỏi Trường An, đi Lĩnh Nam làm quan thì tốt.

Tới Lĩnh Nam, ta có thể nhìn thấy người nhà của mình, quan tâm bọn họ……”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Mộ Vãn Diêu đánh một cái.

Nàng lạnh giọng trách cứ: “Đừng nói bậy!”
Nàng lạnh mặt, nghiêm khắc mắng chàng: “Quan kinh thành và quan địa phương không giống nhau, huống chi là quan ở nơi như Lĩnh Nam.

Nếu không phải phạm sai lầm lớn thì một khi đã là quan kinh thành, không có lý gì lại tới địa phương, càng đừng nói tới nơi hoang vắng như Lĩnh Nam.

Quan kinh thành mới là quan chân chính.


Bao nhiêu con cháu thế gia nếu không thể làm quan ở kinh thành cũng sẽ không chọn đến châu huyện làm quan.

Trong quan trường Đại Ngụy, những kẻ trên cao sẽ thăng hạng rất nhanh, còn những kẻ ở bên dưới thì vĩnh viễn sẽ chìm ở đó, không thể dễ dàng ngoi lên.

Quan chức Đại Ngụy cực kỳ rõ ràng, một khi đi xuống sẽ không thể lên nổi! Thế nên đừng có nói mê sảng!
Ngươi muốn quan tâm người nhà ta có thể hiểu nhưng chỉ có ở Trường An, cho dù không gặp được mặt nhưng ngươi mới có thể quan tâm đến bọn họ tốt hơn.

Cái khác thì thôi đi.”
Ngôn Thượng có chút không tán đồng với cái nhìn của Mộ Vãn Diêu.

Nếu mỗi người chỉ nguyện ý làm quan kinh thành, vậy những châu huyện và địa phương kia phải làm sao đây? Mỗi người đều bất mãn thì ai thống trị?
Nhưng Mộ Vãn Diêu nói lời này cũng đúng với nhận thức của mọi người.

Huống chi Mộ Vãn Diêu sốt ruột như thế cũng là vì sợ chàng xảy ra chuyện, sợ chàng miệng quạ đen thật sự ảnh hưởng đến con đường làm quan của mình…… Vì thế chàng không phản bác, chỉ nhẹ giọng trấn an: “Được, ta đã biết, cũng không nói bậy nữa.

Ta sẽ làm tốt chức quan của mình rồi thăng chức, sẽ không gây phiền toái.

Ngài an tâm đi.”
Mộ Vãn Diêu híp mắt, bán tín bán nghi mà nhìn chàng.

Nàng nghĩ có mình ở đây thì chàng có thể có chuyện gì? Nghĩ thế nên nàng lại thả lỏng, ánh mắt lộ ra ý cười.
Xe ngựa chạy êm ru, Mộ Vãn Diêu nhẹ nhàng xốc mành xe lên nhìn xem còn bao lâu nữa mới về phủ.

Thấy còn một đoạn nữa nên nàng mới yên tâm buông mành xe.

Lúc này nàng hơi nhướng mày lên nhìn Ngôn Thượng, khóe môi hơi cong lên.

Nàng hơi nháy mắt, động tác cực nhỏ nhưng vì đang nhìn chăm chú nên cả người lập tức sinh động hơn vài phần.
Nhìn thấy ánh mắt này của nàng lưng Ngôn Thượng cứng đờ, da đầu tê dại.

Quả nhiên ngay sau đó nàng lập tức cọ đến, ngồi trên đùi chàng, ôm lấy mặt chàng hôn hôn khóe miệng chàng nói: “Có nhớ ta không?”
Mặt Ngôn Thượng nóng bỏng, vội rũ mắt trốn tránh trêu chọc của nàng: “…… Điện hạ, chúng ta còn ở trên xe ngựa đó.”
Mộ Vãn Diêu cười khanh khách nói: “Thế thì sao? Hôn ngươi một chút có chết đâu.”
Nàng tinh tế cắn môi chàng, ngón tay như lông chim nhẹ cào trên mặt chàng.

Cả người Ngôn Thượng ngả về sau đến khi không lui được nữa mới dựa vào vách xe, duỗi tay ôm lấy nàng, thấp giọng nói: “…… Ngài lại lăn lộn ta.”
Mộ Vãn Diêu nhướng mày hỏi: “Nói cái gì thế? Chẳng lẽ ngươi không thoải mái sao, không muốn cùng ta thân mật một chút sao? Ngôn nhị ca ca, há mồm.”
Dù sao vẫn luôn là Ngôn Thượng nhân nhượng nàng, theo nàng nháo lên nháo xuống.

Nhưng trong xe ngựa chật như thế, bây giờ lại sắp đến nhà rồi, rất nhanh sẽ phải xuống xe…… Nàng lăn lộn chàng nhưng cũng sẽ không quản chuyện dập lửa sau đó nên người khó chịu vẫn là chàng.
Nhưng mà Ngôn Thượng chỉ có thể bất đắc dĩ, dưới sự bức bách của Mộ Vãn Diêu mà ỡm ờ thuận theo.

Mộ Vãn Diêu cúi đầu hôn chàng, nghe tiếng tim chàng đập kịch liệt, ngón tay chàng ôm lấy eo nàng nóng bỏng…… Nàng rũ mắt lặng lẽ nhìn, thấy thái dương của chàng ướt mồ hôi, hai mắt khép hờ đỏ ửng.

Quần áo chàng bị nàng nhéo nhăn nhúm, một tay ôm lấy eo nàng, một tay đỡ bàn.
Mộ Vãn Diêu thấy ngón tay chàng nắm cái bàn dùng sức đến trắng bệch, hơi run rẩy thì trong lòng nàng tràn đầy yêu thương, cứ thế hôn hôn lên khóe mắt chàng.

Nàng thấp giọng nhẹ nhàng nói: “Ca ca, ta biết ngươi muốn lảng tránh đề tài mới lôi kéo ta nói tới người nhà của mình, lại ngoan ngoãn để ta tùy ý bắt nạt ngươi mà không phản kháng.”
Ngôn Thượng ngẩn ra.

Một tiếng “Ca ca” khiến tai chàng nóng lên.

Chàng mở to mắt nhìn nàng, lông mi hơi run lên.

Lúc nàng hôn lên mắt chàng thì Ngôn Thượng cũng thuận theo mà nhắm mắt.
Khi chàng mở mắt chỉ thấy nàng đỏ mặt cười nhìn mình, cực kỳ vui vẻ.

Vì thế Ngôn Thượng nghiêng đi mặt, thấp giọng nói: “Điện hạ đừng gọi ta như thế, để người khác nghe thấy thì không tốt đâu.”
Mộ Vãn Diêu cười mà không nói, tay xoa xoa cổ chàng, không để ý nói: “Ta biết ngươi có chuyện muốn hỏi ta, và ta sẽ chỉ trả lời một lần, vì thế ngươi muốn hỏi gì thì hỏi.

Ta thấy ngươi nghẹn từ lúc lên xe tới giờ, tuy ngươi luôn như thế nhưng ta vẫn đau lòng, muốn trả lời một lần.

Mau hỏi đi.”
Ngôn Thượng nhìn chằm chằm nàng.

Ngàn vạn nghi hoặc vẫn bồi hồi trong lòng, cuối cùng đến bên miệng lại chỉ có một câu ——
Sau một lúc lâu chàng mới hỏi: “Vừa rồi người có vết sẹo trên mặt, đứng ở cửa Hồng Lư Tự cùng ngài đối diện có phải tình lang của ngài không?”
Mộ Vãn Diêu hơi chuyển mắt, cúi đầu nhìn chàng.

Hai người trầm tĩnh đối diện hồi lâu sau đó nàng cúi đầu hôn chàng rồi trả lời: “Không phải.”
Ngôn Thượng thở phào nhẹ nhõm, sợi dây căng chặt trong lòng lập tức biến mất.


Chàng nhìn nàng nói: “Ngài nói không phải thì ta tin ngài.

Ngài đừng gạt ta.”
Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm chàng, hốc mắt bỗng nóng lên nhưng lại bị nàng chớp tan đi.

Nàng cười hì hì cúi người, lại quấn lấy chàng muốn hôn hôn.

Chàng không có cách nào đành mặc nàng, tùy ý nàng.

Lúc hai người đang triền miên thì thấy Phương Đồng ho khan một tiếng nói: “Điện hạ, Nhị Lang, đến phủ rồi.”
Nháy mắt một cái mặt Ngôn Thượng đỏ lựng lên, vội đẩy Mộ Vãn Diêu ra.

Nàng liếc cái bộ dạng không tiền đồ này của chàng sau đó phì cười, ngồi xuống uống một ngụm trà rồi mới tự nhiên tiêu sái xuống xe.

Còn Ngôn Thượng thì mất một lúc mới xuống xe rồi vội vàng hồi phủ, tránh né sự chú ý của Phương Đồng.

Mộ Vãn Diêu trở lại phủ đệ của mình là lập tức gọi Phương Đồng tới.

Mộ Vãn Diêu hỏi Phương Đồng: “Chính là Mông Tại Thạch, hắn quả nhiên đại nạn không chết, còn trở thành tân Ô Man Vương.

Hôm nay ta không nhìn lầm đúng không?”
Phương Đồng gật đầu: “Phải, điện hạ không nhìn lầm.”
Mộ Vãn Diêu nói: “Nhưng trên mặt hắn có thêm một vết sẹo.”
Phương Đồng lại gật đầu.
Một lúc sau Mộ Vãn Diêu mới cười nhạo nói: “Trên mặt thêm một vết sẹo thì sao? Dù hắn hóa thành tro ta cũng nhận ra được.”
Phương Đồng có chút nôn nóng hỏi: “Điện hạ, làm sao bây giờ? Nếu hắn muốn bắt điện hạ hoặc dùng tình cũ uy hiếp ngài thì……”
Mộ Vãn Diêu: “Ta không thể để hắn ảnh hưởng đến ta.”
Nàng để Phương Đồng ghé tai đến, nhỏ giọng lệnh hắn đến chợ phía Tây tìm trong đám người Hồ những kẻ có bộ dạng, dáng người giống Mông Tại Thạch.

Nàng dặn dò thế này thế kia một hồi sau đó lệnh cho hộ vệ của phủ công chúa tăng cường luyện tập, tăng mạnh phòng vệ.
Phương Đồng cả kinh, đoán được tính toán của Mộ Vãn Diêu.

Hắn muốn nói là thế này quá mạo hiểm, có khả năng công chúa cũng sẽ bị liên lụy.

Nhưng lúc hắn ngẩng đầu nhìn sườn mặt lạnh băng của nàng lại như nhìn thấy đêm đó bọn họ thoát là khỏi Ô Man khói lửa ——
Ngọn lửa hừng hực đốt lều trại phía sau bọn họ.
Từ đêm tới bình minh, Mộ Vãn Diêu cầm chủy thủ trong tay cùng vài người bọn họ trốn khỏi nơi đó.

Đa phần những người khác đều táng thân trong chiến loạn.

Mộ Vãn Diêu dẫn bọn họ, nghiêng ngả lảo đảo mà nhảy đến chỗ biên quân của Đại Ngụy, khóc lóc xin giúp đỡ: “Ta muốn gặp mẫu hậu! Nghe nói mẫu hậu của ta chết bệnh đúng không? Ta phải vì mẫu hậu đưa tang, ta không muốn ở lại Ô Man —— Tướng quân! Cầu các ngươi! Cho ta thấy mẫu hậu lần cuối đi! Để ta gặp phụ vương! Ô Man đã rối loạn, bọn họ sẽ giết ta…… Cho ta trở về đi —— cho ta trở về đi —— để ta trở về đi!”
Nàng khóc từng tiếng nghẹn ngào.

Trong đêm đó lửa cuốn lấy Ô Man, tân vương kế nhiệm chưa biết sống chết ra sao, lão Ô Man Vương đã chết còn thiếu niên công chúa thì khàn giọng khóc trong doanh trướng của quân Đại Ngụy.

Đường đường Đại Ngụy công chúa lại quỳ gối bên chân vị tướng quân biên quan, ngước khuôn mặt dính khói đáng thương nhìn người khác.

Mái tóc dài của nàng hỗn độn, vạt áo bị lửa đốt khét mù, tôi tớ đi theo nàng thì tay chân luống cuống.
Công chúa cao quý nhận hết khuất nhục, dùng đôi mắt nhuộm sương mù mênh mông, nhu nhược động lòng người mà cầu xin.

Nàng dùng đôi tay nhỏ dài nắm chặt chiến bào của vị tướng quân kia.
Nàng khóc rồi lại khóc, quỳ gối trong nắng sớm, cuối cùng cũng khiến vị tướng quân kia mềm lòng, coi như cũng khóc ra một đường sống.
Tiếng khóc kia là giả, công chúa đã sớm không khóc nữa.

Nhưng oán hận lẫn trong tiếng khóc kia lại là thật.
Nàng không bao giờ muốn tới Ô Man nữa.

Tuyệt đối không muốn trở về Ô Man.

Ở chỗ Mông Tại Thạch bên kia, đợi Ngôn Thượng rời đi rồi hắn mới dẫn người về chỗ được sắp xếp rồi dặn cấp dưới: “Những ngày này mau cho người đi điều tra cái tên Ngôn Thượng kia.

Ta nghi hắn và Ngôn Thạch Sinh chính là một…… Nếu là thật thì quả là thú vị.”
Lỗ Khắc Ly bị đánh hai lần ở Hồng Lư Tự lúc này hơi thở thoi thóp được người ta nâng tới thỉnh tội với Đại Vương.

Mông Tại Thạch lập tức đè vai hắn lại không cho hắn quỳ.
Mông Tại Thạch cười đạm mạc hỏi: “Ngươi vì ta đi thăm dò quan viên Đại Ngụy thì có tội gì?”
Lỗ Khắc Ly: “Thần, thần thử sai người……”
Mông Tại Thạch lạnh giọng nói: “Cũng chưa chắc đã sai.

Ngôn Nhị Lang kia đang nói chuyện với ta lại đổi một cuốn sổ khác…… Hoặc cuốn đầu tiên có vấn đề, hoặc hắn vốn dĩ có ý định thử chúng ta một lần.

Bất kể là lý do gì thì cũng không thể khinh thường kẻ này, hắn không phải đối thủ các ngươi có thể đối phó.

Về sau các ngươi cẩn thận với kẻ này một chút, đừng để lộ cái gì.”
Mọi người đều gật đầu.

Mông Tại Thạch lại nhìn về phía kẻ vẫn luôn giả dạng hắn, lười biếng nói: “Đám Đại Ngụy này chú ý tới tội “khi quân”, chúng ta đã tới thì cũng nên tuân thủ.

Tạm thời ta và ngươi sẽ đổi lại vai vế, đợi đến khi ta cần sẽ lại để ngươi làm ‘Vương’.”
Tên kia đáp vâng sau đó do dự nói: “Nhưng La Tu mà A Lặc Vương phái tới đã gặp ngài.

Nếu đột nhiên không thấy ngài đâu nữa, hoặc hắn thấy mặt thật của ngài thì liệu có hoài nghi không?”
Mông Tại Thạch chậm rì rì nói: “Yên tâm đi.

Tới Trường An rồi các ngươi chỉ cần đuổi cái tên La Tu kia đi.

Hắn còn ước gì có thể rời khỏi chúng ta để tự do hành động.


A Lặc Vương phái hắn tới chẳng lẽ chỉ vì giám thị ta sao? Ta có cái gì đáng giá để A Lặc Vương giám thị chứ? Thứ cái tên La Tu kia tính toán…… Chỉ sợ là ở Trường An này.

Cứ thả hắn ra xem hắn muốn làm gì, chỉ cần không gây chuyện thì cứ mặc kệ.”
Đám thuộc hạ lập tức gật đầu rồi nói: “Chúng ta có nên nhân dịp đại điển lần này mà đàm phán lại thỏa thuận với Đại Ngụy như những tiểu quốc khác không? Rốt cuộc hòa thân đã qua thật lâu, đãi ngộ…… cũng nên đổi lại một chút.”
Mông Tại Thạch gật đầu, mọi người thương nghị những chuyện bọn họ phải làm ở Đại Ngụy lần này.

Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui đề tài lại về tới Đan Dương công chúa Mộ Vãn Diêu.
Mông Tại Thạch đột nhiên hỏi: “Nếu ta muốn hòa thân công chúa trở về thì các ngươi nói xem Đại Ngụy hoàng đế có gấp không chờ nổi mà đồng ý không?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau: “Để hòa thân công chúa trở về…… Là có ý gì?”
Mông Tại Thạch nhìn bọn họ, cười cười hỏi: “Làm Vương Hậu thì sao?”
Mọi người lại nhìn nhau, thấy hắn nghiêm túc thì hoảng sợ nghĩ thầm vị công chúa kia đã từng tính kế Đại Vương, thiếu chút nữa hại chết hắn…… Nhưng vì nhiều năm bị Mông Tại Thạch uy hiếp nên bọn họ vẫn đành khuất phục: “Đều nghe Đại Vương.”

Sứ thần La Tu của Ô Man hóa ra lại người Đại Ngụy, có thể nói tiếng Đại Ngụy.

Đám quan viên Đại Ngụy thấy thế thì cực kỳ vui mừng.

La Tu nhân cơ hội đó yêu cầu tham quan các sở các bộ.

Đại Ngụy từ trước tới nay cũng khoan dung rộng lượng với các nước nhỏ, tự nhiên cũng nhiệt tình hoan nghênh.
La Tu nghe nói bọn họ vì đại điển lần này mà viết cái gì văn chương nên tò mò tới Hàn Lâm Viện.

Ở Hàn Lâm Viện mấy ngày, La Tu luôn nhìn thấy thái giám Lưu Văn Cát.

Mỗi ngày hắn đều an tĩnh ở trong phòng chép sách, mà thái độ của bọn quan viên Hàn Lâm Viện đối với hắn cũng không tồi.
La Tu kinh ngạc, bởi vì phụ thân hắn là người Đại Ngụy, từ trong miệng của ông ta hắn biết người Đại Ngụy xem thường thái giám như thế nào.
Cái tên Lưu Văn Cát này quả là thú vị.

Ngày này Lưu Văn Cát rời khỏi Hàn Lâm Viện về cung đình lại gặp được một tên tôi tớ nôn nóng ở cửa cung.

Bởi vì đã gặp nhiều nên Lưu Văn Cát biết đây là tôi tớ của đứa con nuôi của Thành công công.

Ông ta lại là người chuyên hầu hạ hoàng thượng.

Đứa con nuôi kia thường xuyên phái người tới tìm ông ta xin tiền, mỗi lần như thế sẽ có rất nhiều thái giám tới nịnh bợ.
Đây là lần đầu tiên Lưu Văn Cát gặp kẻ này từ khi tiến cung.

Tim hắn đập chậm một nhịp, cẩn thận khom lưng hành lễ hỏi: “Ngươi muốn tìm Thành công công sao? Mấy ngày nay Thành công công vẫn luôn hầu hạ hoàng đế, chỉ sợ không phân thân được.

Nếu có việc gì thì nói với tiểu nô, nói không chừng tiểu nô có thể giúp chút việc.”
Tên tôi tớ kia cực kỳ sốt ruột lúc này lại thấy một thái giám thì cũng yên tâm vài phần, hắn nghĩ thái giám đều là người một nhà vì thế mới nói: “Phiền vị công công này giúp ta truyền lời! Lang quân nhà ta cùng quản gia của Quách Đại Học Sĩ đoạt ruộng, không cẩn thận đánh quản sự kia.

Lang quân cầu Thành công công cứu mạng……”
Lưu Văn Cát nhíu mày hỏi: “Quách học sĩ, chính là Hàn Lâm Viện Quách học sĩ?”
Tôi tớ vừa thấy đối phương biết thì kích động đáp: “Đúng thế!”
Lưu Văn Cát lập tức mỉm cười, thong thả ung dung nói: “Theo như ta đã nói thì mấy ngày nay Thành công công đều rất bận, đám tiểu nô tài như chúng ta cũng chưa chắc gặp được lão nhân gia.”
Thấy đối phương lộ vẻ mặt tuyệt vọng, Lưu Văn Cát đoán được đối phương đã chờ ở đây thật lâu, hẳn các thái giám khác cũng trả lời như thế cho nên loại chuyện tốt này mới có thể rơi xuống trên đầu hắn.

Lúc này hắn nói: “Nhưng ta vừa lúc quen biết vị Quách học sĩ này, đã vậy thì để ta giúp hai nhà liên hệ, hai bên ăn bữa cơm, uống chút rượu rồi giảng hòa có được không? Chỉ là một chút ruộng đất, có ai không mua nổi đâu? Chẳng qua chỉ là hiểu lầm thôi.”
Tôi tớ kia cực kỳ vui vẻ nói: “Đúng là cái lý này! Đa tạ công công! Công công xưng hô thế nào, chúng ta ngày sau làm sao mà liên hệ được?”
Lưu Văn Cát nói thế này, thế này sau đó bảo người kia đi.

Sau khi tên kia đi rồi Lưu Văn Cát mới yên lặng tiếp tục về Nội Vụ Phủ báo cáo.
Trời quá lạnh, hắn cuộn tròn người, cúi đầu chậm rãi đi trên đường.

Hẳn là sắp có tuyết rơi rồi, phải chuẩn bị thêm nhiều than một chút.

Ngày hôm qua nghe Nội Vụ Phủ nói có một tiểu thái giám không chịu đựng nổi đã chết, sau đó bị người ta gói vào một manh chiếu kéo ra ngoài.
Lưu Văn Cát không muốn cứ thế chết đi.

Vì thế hắn cũng bắt đầu cười a dua nịnh nọt, dùng tiền lấy lòng khắp nơi…… Cuộc sống này hắn đã dần quen.
Nhưng …… lạnh thật đó.
Lưu Văn Cát rùng mình rồi đi nhanh hơn.

Vào đêm trừ tịch, sáng sớm Mộ Vãn Diêu đã vào cung, chuẩn bị cho đại điển đêm nay.
Sứ thần các nước tiến cung được quan ngũ phẩm trở lên của Hồng Lư Tự dẫn đường.

Mọi quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều phải vào triều tham gia, còn những người dưới đó thì có thể nghỉ tết ở nhà.
Ngôn Thượng đi bái phỏng vị lão sư trước đây của mình sau đó tới phủ Lưu tướng công bái kiến lão sư chân chính của mình.

Lưu tướng công thương chàng lẻ loi một mình ở Trường An, không có người nhà nên trước khi tiến cung dự yến tiệc đã dặn chàng hôm nay ở trong phủ cùng Lưu gia ăn tết.
Vào lúc chạng vạng khi Ngôn Thượng một mình đứng ở đình viện của Lưu phủ ngắm chiều hôm mơ màng thì Lưu Nhược Trúc lặng lẽ từ sau đi tới.

Thấy Ngôn Thượng đứng dưới hành lang một hồi lâu không động nàng ta nhẹ ho khan một tiếng.

Lúc này chàng mới hoàn hồn, cười với nàng ta.
Lưu Nhược Trúc đỏ má hỏi: “Sao Nhị Lang lại đứng một mình ở đây? Chẳng lẽ huynh không thoải mái ư?”
Ngôn Thượng nói: “Không phải, sư mẫu đã làm rất tốt nhưng nương tử tới cũng thật đúng lúc.

Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện cần làm.

Vốn ta muốn cáo biệt sư mẫu nhưng lại ngại, mong nương tử giúp ta nói một lời.”
Lưu Nhược Trúc ngẩn ngơ, hoảng hốt hỏi: “Huynh phải đi làm gì? Vì sao? Là chúng ta có chỗ nào làm không tốt khiến huynh buồn ư?”
Ngôn Thượng đương nhiên phủ nhận, chỉ nói: “Chỉ là nhất thời ta nhớ tới một người, ta…… muốn cùng người đó ăn tết.”
Chàng đứng dưới hành lang nhìn trời chiều rồi đột nhiên nhớ tới một người, nhớ tới nàng nói: “Hoàng hôn lãng đãng, thuyền nhỏ lắc lư”.
Mọi suy nghĩ của chàng đều là Mộ Vãn Diêu …… Trong lòng cũng gấp gáp muốn gặp nàng, muốn cùng nàng đón giao thừa, ăn tết.