Đám người Ô Man phía sau Mông Tại Thạch đứng thẳng, bày ra trận địa sẵn sàng đón địch.
Ánh mắt sắc bén của bọn họ nhìn chằm chằm vị quan viên Đại Ngụy trẻ tuổi đang ngồi trước bàn viết chữ giống như Ngôn Thượng là hồng thủy mãnh thú vậy.
Nghe Mông Tại Thạch hỏi chuyện thì không chỉ Ngôn Thượng mà ngay cả đám người Ô Man phía sau hắn cũng đều lộ ra thần sắc bừng tỉnh.
Vì mấy năm nay tuy Ô Man vội vàng đại chiến với Xích Man nhưng vị Ô Man Vương này vẫn chưa từng quên ai là kẻ gây ra trận chiến này.
Hắn cho người lẻn vào biên quân Đại Ngụy sau đó lần ra Lý Chấp ở huyện Nam Hải, tức là cậu của Đan Dương công chúa.
Lá thư Lý Chấp gửi lại do một người tên “Ngôn Thạch Sinh” hiến độc kế khiến Nam Man nội loạn.
Nhưng Nam Hải bị Lý Chấp quản lý không lọt chút tin tức nào, bọn họ hoàn toàn không có cách nào trà trộn.
Đám người Ô Man kia mất rất nhiều thời gian và manh mối mới có thể tra tới đó nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Bọn họ đoán Ngôn Thạch Sinh kia là mưu sĩ của Lý Chấp nhưng bọn họ canh ở Nam Hải nửa năm cũng chưa từng thấy có kẻ nào tên là Ngôn Thạch Sinh xuất hiện.
Sau lá thư kia, Ngôn Thạch Sinh giống như biến mất, cũng chưa bao giờ thấy Nam Hải huyện lệnh Lý Chấp chủ động liên hệ với người này.
Thám tử quay về báo với Mông Tại Thạch như thế nên hắn cũng chẳng có cách nào.
Nay tới Đại Ngụy rồi nhưng Mông Tại Thạch cũng không rảnh tự mình đi Nam Hải một chuyến, hơn nữa vị quan viên này cũng họ Ngôn, lại còn thân thiết với Đan Dương công chúa như vậy, hai người còn cùng dạo Bắc Lí…… Mông Tại Thạch đương nhiên không nghĩ rằng Ngôn Thạch Sinh và vị quan viên trước mặt này là một nhưng cũng cảm thấy giữa hai người có thể có liên hệ nào đó.
Mông Tại Thạch dựa vào tường, tay chống lên giá sách bên cạnh, đầu cúi xuống tùy tiện nghịch một cành hoa mai được cắm ở bình hoa đặt ở góc tường.
Hắn chưa từng thấy loại hoa nhỏ màu vàng này, vì thế vô cùng hứng thú mà thuận miệng trả lời: “Chỉ là trước kia ta có quen biết Đan Dương công chúa và nghe nàng thuận miệng nói tới người này nên mới hỏi.”
Hắn vừa nói lời này Ngôn Thượng đã biết hắn nói dối.
Thần sắc của Mông Tại Thạch nhàn nhạt, nhưng hiển nhiên đám người Ô Man phía sau còn chưa luyện được bản lĩnh của Đại Vương nhà bọn họ.
Ô Man rốt cuộc lạc hậu hơn Đại Ngụy rất nhiều, hàng năm bọn họ sống du mục và đánh nhau liên miên nên tính cách rất thô lỗ.
Bọn họ không thông minh như người Đại Ngụy, cũng coi đám người Đại Ngụy là một đám “Giảo hoạt” “Trước sau không đồng nhất”.
Cho nên Mông Tại Thạch nói dối bởi vì đám Ô Man vừa nghe thấy cái tên “Ngôn Thạch Sinh” là lập tức lộ ra bất bình và tức tối.
Nhưng nghĩ tới lời Đại Vương dặn dò nên bọn họ lại thu liễm lại.
Nhìn thấy thần sắc của bọn họ, lại kết hợp với biểu tình của Mông Tại Thạch…… đại não của Ngôn Thượng không ngừng xoay chuyển, đoán rằng nếu không có duyên cớ gì khác thì hẳn chính là do lần trước chàng hiến kế cho Mộ Vãn Diêu nên gây ra phiền toái này.
Con ngươi của chàng hơi lóe lên sau đó chàng cười nói: “Hóa ra là thế, rất tiếc ta lại không biết Ngôn Thạch Sinh là ai.”
Nói xong chàng cất quyển sổ trong tay đi, sau đó lại mở một cuốn sách mới, lần nữa đối chiếu mà dịch tờ thiếp “Chúc thọ” kia.
Mông Tại Thạch nhìn chằm chằm Ngôn Thượng hỏi: “Chẳng phải vừa rồi ngươi nói có từng mơ hồ nghe qua sao?”
Ngôn Thượng nhàn nhã tự tại nói bằng tiếng Đại Ngụy: “Chỉ sợ lang quân không hiểu thói quen của người Đại Ngụy rồi.
Mơ hồ nghe qua và nghe một cách chính xác chính là sai một ly đi một dặm.”
Đám người Ô Man phía sau Mông Tại Thạch bắt đầu xoay quanh hỏi: Có ý gì? Cái tên này lại đang nói cái đống thành ngữ hoa hòe của Đại Ngụy hả?
Dù Mông Tại Thạch hiểu được tiếng Đại Ngụy nhưng cũng phải cố hết sức mới nghe xong lời này.
Dù vậy hắn vẫn không thèm để ý mà nhìn Ngôn Thượng nói: “Ngôn Thạch Sinh là nhân vật như vậy nên ta còn tưởng hắn phải rất nổi danh mới phải.”
Ngôn Thượng đáp: “Vậy lang quân sai rồi.
Ta không biết Ngôn Thạch Sinh mà ngài nói là nhân vật nào, nhưng hiển nhiên hắn chẳng phải nhân vật nổi danh gì.
Lang quân có thể tùy ý hỏi người trong Trường An, hẳn mọi người sẽ trả lời như ta, chẳng ai biết kẻ này là ai.”
Mông Tại Thạch lại hỏi: “Đan Dương công chúa cũng không biết sao?”
Ngôn Thượng hơi hơi ngước mắt, không hề do dự nói: “Vậy ngươi có thể đi hỏi Đan Dương công chúa.
Lang quân không phải có quen Đan Dương công chúa sao?”
Mông Tại Thạch chỉ đáp: “Chỉ quen biết sơ sơ, cũng không thân lắm.”
Ngôn Thượng lại đáp: “Thấy khí khái của lang quân thế này thì hẳn cũng là một vị tướng quân.
Nếu Đan Dương công chúa từng đi hòa thân thì sao ngươi lại không quen ngài ấy chứ?”
Mông Tại Thạch hỏi: “Nàng hòa thân là việc của nàng, liên quan gì tới ta?”
Hai người cứ thế đối chọi gay gắt, một câu tiếp một câu.
Những người khác ở trong phòng đều cảm thấy bầu không khí căng chặt, cảm giác như hai người đang giương cung bạt kiếm.
Đám người Ô Man càng đứng thẳng hơn, một quan viên Đại Ngụy đi tới cửa vốn đang muốn đẩy vào nghe thấy động tĩnh bên trong nên cũng lặng lẽ lui ra chứ không định chen vào cuộc tranh luận kia.
Ngôn Thượng tranh chấp với Mông Tại Thạch nhưng vẫn không ngừng bút.
Mông Tại Thạch thì nhàn tản thưởng thức cành mai, giống như rất thích cành hoa đó.
Sau đó Ngôn Thượng ngừng bút, vừa gác lên giá bút định đứng dậy mang thiệp vừa dịch xong đi thì một tên Ô Man lập tức lên tiếng đánh gãy không khí giao tranh này: “Đứng lại!”
Hắn hét lớn một tiếng với Ngôn Thượng đang đứng dậy khiến Mông Tại Thạch cũng phải tò mò nhìn xem cái tên kia phát hiện ra cái gì mà lại dám nói chuyện như thế với quan viên Đại Ngụy.
Tên Ô Man kia nhanh chóng đi về phía Ngôn Thượng, bộ dạng hùng hổ giống như đang muốn chém giết.
Trên đường tới Trường An, có không ít bá tánh Đại Ngụy nhìn thấy tư thế này của bọn họ thì sợ tới mức đều tránh đi.
Cái tên Ô Man này cũng muốn dùng cách tương tự để dọa Ngôn Thượng nhưng chỉ thấy chàng mặt không đổi sắc, đạm mạc nhìn mình.
Ngoài phòng đã có quan viên khác của Hồng Lư Tự lặng lẽ quan sát tình huống bên trong, lúc này lại không nhịn được cười —— Ngôn Nhị chính là người dám giết gia chủ của Trịnh gia ngay tại chỗ.
Loại người có tâm tư quyết đoán như thế sao có thể bị một tên Ô Man dọa chứ?
Tên Ô Man kia không dọa được Ngôn Thượng thì có chút kinh ngạc nhìn chàng.
Nhưng đây hiển nhiên không phải chuyện hắn phải làm.
Hắn đi tới chỗ bàn chàng mới ngồi, một tay lật xem cuốn sổ đầu tiên mà chàng viết.
Ngôn Thượng vẫn giữ nguyên tươi cười, còn giả bộ kinh ngạc hỏi: “Lang quân làm gì vậy?”
Tên Ô Man kia nhanh chóng xem xong cuốn sổ kia, thấy chữ viết trên đó ngay ngắn xinh đẹp, có đầu đuôi rõ ràng, không hề có vết bẩn.
Cái này vốn đã hoàn hảo mỹ mãn vì sao tên quan viên Đại Ngụy kia còn bỏ qua nó mà viết một cuốn nữa làm gì?
Hắn đi về phía Ngôn Thượng, muốn chàng giao cuốn sổ thứ hai trong tay ra.
Ngôn Thượng mỉm cười nói: “Xem ra lang quân muốn lên án ta cái gì đó.
Vậy ngươi phải chuẩn bị trước, đây là đất của Đại Ngụy, muốn vạch trần và xác nhận một quan viên Đại Ngụy có tội thì dù ta chỉ là một quan viên cấp thấp ngươi cũng phải chịu 30 trượng trước đã.
Lang quân ở trên đất Đại Ngụy lại không phải quan duy trì trật tự như Ngự Sử Đại Phu, vậy phải làm theo quy củ của Đại Ngụy.”
Tên Ô Man kia kinh ngạc nói: “Chúng ta là người Ô Man!”
Ngôn Thượng mỉm cười nói: “Đây là thủ đô Trường An của Đại Ngụy.”
Tên Ô Man: “Chúng ta là khách.”
Ngôn Thượng: “Khách phải nghe theo chủ.”
Tên kia cực kỳ tức giận: “Ngươi, ngươi……”
Ngôn Thượng giơ cuốn sổ trong tay mình lên hỏi: “Ngươi còn muốn xem không?”
Nói đến đây không khí trong phòng lại giằng co.
Tên Ô Man kia không làm chủ được nên quay đầu lại nhìn Mông Tại Thạch vẫn đang nhàn nhã ngắm hoa.
Ngôn Thượng hơi giật giật mắt, nghĩ thầm hẳn người này địa vị rất cao.
Mông Tại Thạch kinh ngạc nhìn tranh chấp giữa bọn họ rồi cười hỏi: “Nhìn ta làm gì? Ta cũng không làm chủ được đâu.”
Hắn liếc nhìn cái tên Ô Man kia, trong lời nói tuy có ý cười nhưng cũng có cả lãnh khốc và uy nghiêm.
Cái tên Ô Man kia run rẩy một cái nhưng lúc xoay mặt nhìn Ngôn Thượng thì thần sắc đã trở nên ngang ngạnh.
Hắn dùng tiếng Ô Man luyên thuyên một lúc: “Ta chắc chắn cuốn sổ trong tay ngươi có vấn đề! Ta nhất định phải xem! Nếu ngươi không có gì sai thì ta sẽ ra ngoài lĩnh 30 trượng.”
Ngôn Thượng nói cực kỳ rõ ràng: “Ngươi lĩnh 30 trượng trước ta sẽ cho ngươi xem.”
Tên Ô Man kia: “Mẹ nó, ngươi chơi lão tử hả……”
Hắn giận dữ muốn nhào qua áp đảo vị quan viên Đại Ngụy nhìn có vẻ yếu đuối mong manh trước mặt.
Nhưng chỉ thấy đối phương đạm mạc nói: “Nếu đánh quan viên Đại Ngụy thì trong đại điển lần này Ô Man không cần xuất hiện nữa.”
Mông Tại Thạch ở phía sau quát: “Lỗ Khắc Ly!”
Đó là tên của gã Ô Man kia.
Lúc này mặt hắn đã xanh tím, giãy dụa một hồi mới quay đầu, trầm mặt ra ngoài phòng đi lãnh côn.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong sương phòng đều nghe thấy tiếng “Đốc đốc” của gậy gỗ đánh vào người.
Hồng Lư Tự lập tức trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Hồng Lư Tự Khanh cũng ra xem, đứng trước đại đường ông ta hoảng sợ cứng đờ mà nhìn tên Ô Man đang bị đánh trong viện.
Một người Hồ biết nói tiếng Ô Man được gọi từ chợ phía Tây đến.
Tên người Hồ kia khuyên tên Ô Man không cần như thế làm ảnh hưởng tới hòa khí của hai bên.
Nhưng cái tên Ô Man kia chỉ tím mặt lớn tiếng quát: “Ta cam tâm tình nguyện lãnh 30 trượng! Là ta tự nguyện!”
Khuyên không được vì thế tiểu lại của Đại Ngụy chỉ có thể dùng đại hình để hầu hạ.
Hồng Lư Tự Khanh nghe cấp dưới báo cáo thì thở dài nói: “Ngôn Nhị Lang…… Mơ hồ lại như thấy phong thái của hắn lúc trước dùng một mũi tên giết gia chủ của Trịnh thị.”
Hồng Lư Tự Khanh mang khuôn mặt trắng bệch nghĩ nếu xảy ra án mạng với đoàn Ô Man trong đại điển lần này thì ông ta đúng là hứng đủ.
Cuối cùng chỉ có thể cười khổ nói: “Không hổ là Ngôn Tố Thần vang danh khắp Trường An.”
Bên cạnh có một vị quan khác run run rẩy rẩy hỏi: “Chúng ta có cần nhúng tay không?”
Hồng Lư Tự Khanh nhìn trời nói: “Không cần nhúng tay.
Dù sao Ngôn Tố Thần cũng không phải quan viên chính thức của Hồng Lư Tự ……”
Ông ta giảo hoạt nói: “Ngôn Tố Thần có biên chế ở Trung Thư Tỉnh, nếu Ô Man có vấn đề thì đi mà vấn tội Trung Thư Tỉnh.
Lưu tướng công không phải lão sư của Ngôn Tố Thần sao? Có một học trò như thế hẳn ông ta đau đầu lắm đây.”
Đám người phía dưới liên tục gật đầu, nghe nói chuyện của Ngôn Tố Thần không cần bọn họ chịu trách nhiệm thì mọi người lập tức yên tâm xem diễn.
Một lát sau Lỗ Khắc Ly tập tễnh trở về, đen mặt duỗi tay với Ngôn Thượng.
Chàng cười với hắn sau đó đưa cho hắn cuốn sổ mình chuẩn bị giao cho triều đình.
Tên kia lập tức hổn hển, sốt ruột giở xem —— nếu cuốn sổ này không có vấn đề thì hắn vừa bị đánh oan uổng, còn bị người ta chê cười.
Quay về Đại Vương cũng nhất định phạt hắn! Nói không chừng sẽ giết hắn!
Lúc xem cuốn sổ, trang giấy vang lên xôn xao, hai mắt hắn đột nhiên sáng lên, quay đầu lại báo cáo với Mông Tại Thạch: “Đại, đại ca! Hai cuốn sổ này quả thực không giống nhau! Tên quan viên Đại Ngụy kia muốn nộp cuốn này lên, nhưng nó dày và nhiều chữ hơn cuốn hắn chuẩn bị lúc trước.”
Lỗ Khắc Ly càng hưng phấn lớn tiếng nói: “Nhất định hắn đã động tay ở trong này vì khinh chúng ta không biết tiếng Đại Ngụy nên mới muốn khiến chúng ta xấu mặt trước hoàng đế.”
Ngôn Thượng cười than: “Lang quân, ta muốn nhắc nhở ngươi một lần nữa, nếu vô duyên vô cớ bôi nhọ ta thì sẽ lại bị đánh nữa đó.”
Sắc mặt tên kia đại biến, vừa nghĩ tới mấy trượng vừa rồi thì mông lại đau nhói lên.
Nhưng lúc này đã cho Mông Tại Thạch xem rồi nên hắn vẫn kiên định: “Người Ô man chúng ta từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa, không giống đám người Đại Ngụy yếu đuối các ngươi! Ta không sợ bị đánh gậy!”
Mông Tại Thạch không để ý tới cấp dưới ồn ào mà chỉ cúi đầu lật xem hai quyển sổ.
Tuy hắn có học được một ít tiếng Đại Ngụy từ Mộ Vãn Diêu nhưng chỉ là chút lời đơn giản.
Lúc này hắn chỉ hiểu vài từ đơn thuần, còn những chữ Ngôn Thượng viết…… Mười cái thì có chín cái hắn không biết.
Bút pháp của văn sĩ thường dùng từ ngữ phong phú chau truốt, lại cố tình có chọn lọc…… Đây là những thứ mà người Ô man vĩnh viễn không hiểu được.
Đó là Ngôn Thượng còn không phải người văn hay chữ tốt nhất Đại Ngụy đó.
Nếu Vi Thụ ở đây, hoặc Phùng Hiến Ngộ hay Lưu Văn Cát thì văn chương bọn họ viết ra sẽ hoàn toàn khiến đám Ô Man này đầu váng mắt hoa.
Hiện tại chỉ mình Ngôn Thượng cũng đã viết được cuốn thứ hai dày hơn cuốn đầu tiên 3 trang.
Mông Tại Thạch híp mắt, cảm thấy không bình thường, hắn nhìn về phía Ngôn Thượng hỏi: “Ngươi có công nhận không?”
Ngôn Thượng nói: “Vậy phải xem lang quân quyết định như thế nào.”
Hai người nhìn nhau.
Mông Tại Thạch hơi hơi mỉm cười nói: “Ta đương nhiên là tin tưởng ngươi.
Phong thái khí độ của ngươi…… Khiến ta vừa gặp đã quen, hẳn ngươi sẽ không làm sai cái gì.”
Ngôn Thượng mỉm cười, sau đó quả nhiên thấy đối phương chuyển giọng nói: “…… Nhưng Ô Man chúng ta ngàn dặm xa xôi tới đây, quả thực không dễ dàng, cũng không thể chấp nhận bất kỳ sai lầm nào.
Cho dù đắc tội ngươi thì chúng ta cũng muốn kiểm tra xem.”
Ngôn Thượng làm động tác “Mời”.
—
Lúc Hồng Lư Tự tiếp đãi đám người Ô Man thì tin tức cũng truyền vào cung.
Theo lễ nghĩa bọn họ phải sắp xếp việc đón đám người Ô Man tới.
Không riêng như thế, Hồng Lư Tự còn mang tới một tin tức nói là Ô Man Vương tự mình tới triều bái, hiển nhiên là rất kính trọng Đại Ngụy.
Bọn họ phải tốn mười vạn lần tinh lực để chiêu đãi khách thật tốt tránh để người Ô Man thất vọng buồn lòng.
Lúc nhận được tin tức này Mộ Vãn Diêu vừa mới từ trong tẩm cung của lão hoàng đế ra ngoài.
Phía sau nàng còn có Ngọc Dương công chúa.
Lúc thái giám báo tin này với Mộ Vãn Diêu thì thấy sắc mặt nàng không đổi nên cũng yên tâm.
Mộ Vãn Diêu chỉ gật đầu nói “Ta đã biết” nhưng bàn tay giấu trong tay áo của nàng siết chặt lại, lạnh lẽo quấn quanh:…… Ô Man Vương tự mình tới!
Là Mông Tại Thạch!
Hắn quả nhiên không buông tha nàng!
Thái giám mang một quyển sổ của Ô Man đưa cho Đan Dương công chúa để nàng xem qua sau đó mới lui ra.
Ngọc Dương công chúa đi phía sau Mộ Vãn Diêu, mắt nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ dài của nàng một hồi lâu.
Nàng ta rối rắm vì gần đây Quý Phi bị cấm túc, việc xử lý đại yến lại rơi vào tay Mộ Vãn Diêu khiến mẫu phi và tam ca đều không vui.
Gần đây trên triều, đám đại thần có quan hệ tốt với Mộ Vãn Diêu cũng khiến tam ca phải mệt mỏi ứng phó.
Hiện tại tam ca cũng muốn nhúng tay vào đại điển thế nên hắn hy vọng có thể tạm thời giải hòa với Mộ Vãn Diêu, dùng em gái của mình là Ngọc Dương công chúa làm thuyết khách.
Lúc này Ngọc dương công chúa ôn nhu gọi: “Lục muội.”
Mộ Vãn Diêu hơi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn lại thấy Ngọc Dương công chúa đi qua ôn nhu cười nói: “Có lẽ ta đang mang thai đứa nhỏ thứ hai nhưng vẫn chưa nói cho phu quân biết.
Ta muốn chia sẻ tin này với muội trước.”
Thần sắc trên mặt Mộ Vãn Diêu cực kỳ không tốt, lúc này nàng cúi đầu nhìn cái bụng còn bằng phẳng của Ngọc Dương công chúa.
Sau đó nàng lại đánh giá tứ tỷ của mình một phen rồi mới lễ phép cười nói: “Chúc mừng.”
Ngọc Dương công chúa vươn tay vỗ về bụng mình, ôn nhu nói: “Lục muội cảm thấy cuộc sống của ta thế nào? Phu quân tuy rằng bận rộn, nhưng ta là công chúa nên chàng cũng cực kỳ tôn trọng ta, cũng không thể nạp thiếp.
Những thứ như mẹ chồng nàng dâu ta cũng không phải chịu bởi vì ta là công chúa.
Đó là chỗ tốt của một vị công chúa hơn nữa với nữ nhân nói chung thì có phu quân, có con cái là một chuyện may mắn.”
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Tứ tỷ muốn nói cái gì?”
Ngọc Dương công chúa nhìn thần sắc lãnh đạm và bộ dáng dầu muối không ăn của nàng thì có chút sốt ruột nói: “Ý ta là nữ tử sinh ra vốn để làm hiền thê lương mẫu, vì phu quân sinh nhi dục nữ, phu thê ân ái, con cái song toàn.
Đây mới là hạnh phúc của chúng ta! Chứ không phải như lục muội, cả ngày cùng các đại thần bàn thảo chính sự.
Có quyền thì như thế nào? Chung quy chúng ta cũng không phải nam tử, cũng không thể đi tranh một phần.
Sao lục muội không tìm một phò mã, rồi cùng nhau sinh con đẻ cái, làm một vị công chúa giống ta?”
Ngọc dương công chúa còn hỏi: “Sao muội một hai phải cùng mấy ca ca đối đầu chứ?”
Mộ Vãn Diêu nhìn chằm chằm tứ tỷ của mình, trong lòng nàng ẩn ẩn dâng lên một chút hâm mộ.
Hiền thê lương mẫu, sinh nhi dục nữ, phu thê ân ái, con cái song toàn…… Mỗi chữ đều như một thanh đao sáng đâm vào trái tim nàng.
Cảm giác lăng trì này, những thứ nàng đã sớm mất đi này Ngọc Dương công chúa vĩnh viễn cũng không hiểu.
Mộ Vãn Diêu nói: “Ta tha thứ cho tỷ.”
Ngọc Dương công chúa: “……?”
Mộ Vãn Diêu lãnh đạm nói tiếp: “Ta tha thứ cho tỷ vì tỷ vô tri không biết gì.
Bởi vì tỷ chưa từng trải qua những gì ta đã trải qua và có thể bình an mà làm một vị công chúa bình thường nên đương nhiên tỷ không biết ta đã chết đi sống lại như thế nào.
Tỷ không biết nỗi đau của ta cho nên chỉ có thể vô tri mà khuyên ta buông bỏ.
Ta không trách tỷ vì tỷ là người thân của ta nhưng ta cũng hy vọng tỷ có thể vĩnh viễn ngây thơ như ngày hôm nay.
Tỷ không hiểu được tình cảnh của ta là việc may mắn cỡ nào.”
Ngọc Dương công chúa đỏ mặt, cảm nhận được sự trào phúng trong giọng nói của Mộ Vãn Diêu.
Dù nàng ta ôn nhu nhưng lúc này cũng không nhịn được tức tối hỏi: “Vì sao muội phải một hai tham gia chính trị chứ?!”
Mộ Vãn Diêu ném tờ thiệp vừa nhận được vào người Ngọc Dương công chúa, giọng như lưỡi đao: “Đây là nguyên nhân ——”
Dứt lời, nàng cũng không quay đầu lại mà đi luôn.
Quyển sổ con kia nện trên người Ngọc Dương công chúa khiến nàng ta cuống quít đón lấy.
Lúc này chỉ nghe thấy Đan Dương công chúa cao giọng gọi người “Đánh xe đến Hồng Lư Tự”.
Ngọc Dương công chúa ngồi xổm trên mặt đất, nhặt cuốn sổ kia mở ra xem, chỉ thấy mở đầu là vài chữ ——
Ô Man tới triều kiến, Ô Man Vương đích thân tới.
Tay Ngọc Dương công chúa run lên, nháy mắt nhớ tới Mộ Vãn Diêu đã từng hòa thân tới Ô Man.
Hiện giờ Ô Man phái sứ thần tới, tân Ô Man Vương cũng tới…… Vậy Mộ Vãn Diêu nên làm cái gì bây giờ?
Ngọc Dương công chúa ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Vãn Diêu.
Chỉ thấy đuôi váy đỏ rực thêu phượng hoàng cùng mảng lớn mẫu đơn và thược dược của nàng.
Mộ Vãn Diêu bước trên thềm son rực rỡ dưới ánh hoàng hôn, cao quý lại ung dung.
Mỗi bước đi của nàng đều trầm ổn, người cũng không hề quay đầu nhưng Ngọc Dương công chúa chỉ thấy cả người run lên, lạnh lẽo, hối hận bản thân đã nói ra những lời kia.
—
Hồng Lư Tự dưới bóng chiều dần tối mang theo hàn khí lạnh lẽo.
Hồng Lư Tự Khanh bị mời ra ngoài, mắt mở to mà tự mình cầm lấy hai cuốn sổ để xem xét dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Đám quan viên của Hồng Lư Tự và Mông Tại Thạch cầm đầu đám người Ô Man đều như hổ rình mồi nhìn ông ta khiến lão nhân gia như ông ta đổ đầy mồ hôi trong ngày đông tháng chạp, cực kỳ không tự nhiên.
Sau một lúc lâu Hồng Lư Tự Khanh mới ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp mà nhìn Ngôn Thượng.
Trong cái liếc mắt kia chỉ có kính nể và thán phục, không hề có chỉ trích.
Mông Tại Thạch nhạy bén nhìn thấy thế thì như suy tư gì đó.
Quả nhiên Hồng Lư Tự Khanh bắt đầu giải thích với đám người Ô Man không thông thuộc văn tự Đại Ngụy.
Ít nhất để cho Mông Tại Thạch có thể hiểu được rõ ràng.
Còn bản thân Ngôn Thượng thì phiên dịch lời ông ta cho đám người Ô Man khác: “…… Hai cuốn sổ này kỳ thực đều không sai nhưng dựa theo lễ nghi của Đại Ngụy thì cuốn thứ hai này tốt hơn.
Nếu dựa theo số lượng từ thì cuốn đầu tiên hoàn toàn chỉ là phiên dịch lại từ bản gốc tiếng Nam Man.
Nhưng các ngươi không hiểu, lễ nghi của Ô Man và Đại Ngụy cách xa nhau rất nhiều.
Thứ các ngươi nói đơn giản thì ở đây chúng ta phải nói vòng vèo một hồi.
Ví dụ như các ngươi không có chuyện lễ bái, nhưng tới Đại Ngụy, trong khi tiến hành đại điển nhất định sẽ phải lễ bái.
Các ngươi đối mặt với bệ hạ của chúng ta cũng chỉ gọi là ‘quân phụ’, nhưng chúng ta nhất định phải lần nữa thêm thắt cho các ngươi mới có thể tỏ lòng cung kính.
Những sứ thần khác giao thiệp lên chúng ta cũng đều phải sửa lại một phen nên đương nhiên so với nội dung ban đầu sẽ nhiều chữ hơn, lễ nghĩa cũng nhiều hơn.”
Hồng Lư Tự Khanh nhìn về phía Ngôn Thượng hỏi: “Vì sao cuốn sổ đầu tiên ngươi chỉ dịch đúng mà không sửa, đến cuốn thứ hai mới sửa?”
Ngôn Thượng rũ mắt đáp: “Vì tiểu sinh vốn không phải quan viên của Hồng Lư Tự mà chỉ tạm thời tới hỗ trợ, cũng không quá quen thuộc chính vụ nên có chút sai lầm.
May mà tiểu sinh kịp thời nhớ ra nên mới sửa lại, không ngờ lại khiến sứ thần Ô Man hiểu lầm.”
Đám quan viên Hồng Lư Tự nhìn nhau, không ai tin Ngôn Thượng sẽ không thuần thục công việc ở đây.
Nếu chàng chỉ mới làm 10 ngày nửa tháng thì có thể không thuần thục nhưng chàng đã ở đây 1 tháng, lúc trước cũng chưa bao giờ có sai lầm, hiện tại lại nói quên…… Quả thực là có lệ.
Đám người Ô Man kia biết mình hiểu lầm thì sắc mặt rất khó coi.
Lỗ Khắc Ly cúi đầu, bùm một cái quỳ xuống, mặt trắng bệch chuẩn bị chịu phạt.
Mông Tại Thạch nhìn Ngôn Thượng một cái thật sâu, cũng không để ý tới Lỗ Khắc Ly.
Hắn tự nhiên mà trả lại hai cuốn sổ, sau đó khách khí nói: “Hóa ra là ta hiểu lầm vị Ngôn Nhị Lang này.”
Nghe người khác gọi Ngôn Thượng như thế nên hắn cũng gọi.
Ít nhất thì Ngôn Nhị Lang dễ gọi hơn Ngôn Tố Thần nhiều.
Ngôn Thượng thở dài nói: “Chẳng qua là hiểu lầm, ta cũng không quen với chính vụ nên khiến khách chê cười.”
Mông Tại Thạch mỉm cười nói: “Thủ đoạn của lang quân đã thật ghê gớm.”
Ngôn Thượng cũng mỉm cười nói: “Lang quân có thể thấy rõ, thủ đoạn cũng không vừa.”
Hai người thổi phồng đối phương một phen, căn bản không nói tới chuyện căng thẳng vừa rồi.
Lỗ Khắc Ly thì bị người ta dẫn đi đánh trượng, còn Mông Tại Thạch và Ngôn Thượng thì hiển nhiên đều bày ra bộ dạng rất thưởng thức lẫn nhau.
Cái này khiến người ta cực kỳ cổ quái.
Sắc mặt của quan viên Đại Ngụy là kỳ quái nhất: Đương nhiên bọn họ biết mị lực của Ngôn Nhị Lang đủ để bất kỳ kẻ nào cũng thích và muốn làm quen.
Nhưng mà chàng có năng lực đến nỗi đám người Ô Man cũng bị đả động thì…… Cũng quá là kỳ quái?
Không khí trong Hồng Lư Tự lúc này rất tốt, hai nước giao lưu khiến thời gian trôi qua nhanh chóng, đã tới lúc tan làm về nhà.
Một đám quan viên đi ra khỏi Hồng Lư Tự, bày ra vẻ dối trá khách khí mà chào hỏi nhau.
Đúng lúc này bọn họ thấy xe ngựa của Đan Dương công chúa đi ngang qua sau đó dừng lại.
Mông Tại Thạch và Phương Đồng cùng lúc nhìn thấy nhau.
Người cũ gặp lại khiến cơ bắp cả người Phương Đồng căng thẳng, còn Mông Tại Thạch thì vẫn cười, đôi mắt hơi híp lại.
Hắn lập tức nhận ra người ngồi trong xe hẳn là Mộ Vãn Diêu.
Lúc này Phương Đồng cúi đầu nói gì đó với người trong xe sau đó một thị nữ lạ mặt cưỡi ngựa đi tới bên này nói: “Ngôn Nhị Lang, điện hạ của chúng ta nói hai nhà ở gần nhau, lại làm hàng xóm nên nếu Nhị Lang muốn về phủ thì chúng ta sẽ cho ngài đi nhờ một đoạn.”
Đám quan viên nhìn về phía Ngôn Thượng lúc này đang chậm rì rì đi ở phía sau, sắc mặt đều cổ quái.
Một bên là người Ô Man, một bên là Ngôn Thượng từng được hoàng thượng tứ hôn nhưng bị công chúa cự tuyệt.
Hiện tại Đan Dương công chúa lại mời Ngôn Thượng lên xe trước mặt đám người Ô Man, quả là vi diệu.
Thần sắc trên mặt Ngôn Thượng không đổi, chàng từ biệt đồng liêu rồi đi tới bên chiếc xe ngựa.
Chỉ thấy mành xe xốc lên, trong không khí yên tĩnh, tiếng cửa xe kẽo kẹt vang dội.
Mỹ nhân trong xe như tranh vẽ, sinh động vui vẻ khiến mọi người nhìn đến ngây người ngẩn ngơ.
Mông Tại Thạch thấy Mộ Vãn Diêu ngồi ở trong xe, tà váy xòe ra.
Ánh mắt hai người nhìn chằm chằm đối phương.
Hắn cười cười, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.
Biểu tình của nàng thì lạnh nhạt kiêu căng, đôi mắt nhẹ lướt qua người hắn.
Trong ánh hoàng hôn chiếu trên nền lát đá xanh, Ngôn Thượng như cây ngọc đón gió, khí khái tuấn lãng, thong dong.
Thời gian mấy năm giống như một thoáng đã trôi qua.
Gió lạnh thấu xương, ba người đều im lặng nhưng trong lòng hiểu rõ sóng ngầm đã bắt đầu nổi lên.