Lưu Văn Cát chưa đồng ý hợp tác với Nam Man.
Trước tiên hắn sắp xếp cho đám người dị quốc kia ở nhà của mình, lại có lệ nói bản thân phải suy nghĩ trong mấy ngày.
Tên dị quốc kia cười lạnh, biết Lưu Văn Cát muốn nhìn chiến báo rồi mới quyết định.
Tên này vốn là người Nam Man, trong lòng theo bản năng xem thường binh lực Đại Ngụy.
Hắn nghĩ người Nam Man sao mà thua Đại Ngụy được? Vị Lưu công công này muốn nhìn thì để hắn nhìn.
Tin tức mấy ngày tiếp theo truyền vào Trường An đều liên quan tới chiến sự giữa hai phe.
Hà Tây có binh mã chủ lực của Đại Ngụy, chỗ đó có thành trì đề phòng đám dân du mục láng giềng, còn có tinh binh chờ đợi.
Chính vì vậy trong ngắn hạn Nam Man chẳng nhận được chỗ tốt nào từ Hà Tây.
Nhiều năm qua, bởi địa thế có ưu khuyết điểm mà chiến trường Hà Tây vẫn luôn là chiến trường chính trong chiến tranh giữa Đại Ngụy và dân du mục.
Năm rồi Đại Ngụy và Ô Man khai chiến cũng đánh ở Hà Tây.
Lần này, Đại Ngụy tuy nhờ Dương Tam Lang nhạy bén sớm nhận ra tình huống của Nam Man có vấn đề nhưng trong triều vẫn cho rằng Nam Man muốn tiến công Đại Ngụy từ Hà Tây.
Cho dù đến bây giờ trong triều đình Đại Ngụy ngoài Lưu Văn Cát có liên hệ với người Nam Man nên có chút suy đoán thì không ai ý thức được quân chủ lực của Nam Man lần này lại nhắm tới Kiếm Nam.
Đại Ngụy tổng cộng chỉ có Lũng Hữu, Kiếm Nam là liền đường với Nam Man.
Lũng Hữu có ưu thế, Kiếm Nam lại có địa hình hiểm trở… Ai ngu mà bỏ qua Hà Tây để xoắn xuýt với Kiếm Nam đây?
Trừ phi, mục đích của Nam Man trong trận chiến này chính là có được Kiếm Nam.
Nơi này liền với Ô Man, lúc Ô Man và Đại Ngụy đánh nhau đã chịu không ít thiệt ở vùng Kiếm Nam này.
Sau khi Ô Man sát nhập vào Nam Man, A Lặc Vương nhìn trúng vị trí trung tâm của Kiếm Nam nên trong lòng biết nếu không có được nơi này thì Nam Man khó mà nhảy vào quan nội, cũng đừng hòng có được Đại Ngụy phồn hoa.
Chỉ có biến Kiếm Nam trở thành của mình … thì việc khai chiến với Đại Ngụy ngày sau sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đương nhiên Hà Tây cũng quan trọng, nếu có được Hà Tây, phá Ngọc Môn quan thì vạn dặm bình nguyên cứ thế trải rộng ra, bọn họ sẽ có thể tiến thẳng tới Trường An, bắt giữ thiên tử Đại Ngụy… Cũng là một chỗ tốt.
A Lặc Vương lần này dã tâm bừng bừng, thu thập toàn bộ binh lực của quốc gia được 40 vạn đại quân, chia ra làm hai cánh quân tấn công hai điểm mấu chốt.
Chỉ cần chỗ nào có đột phá thì cánh quân còn lại có thể nâng đỡ chỗ kia.
Chiến báo mấy ngày này không ngừng được quan viên Trường An truyền tay nhau đọc, chiến sự trước mặt, Binh Bộ trở thành cơ quan đứng đầu.
Không chỉ Lưu tướng công thúc hỏi không ngừng, đến Lưu Văn Cát cũng ngày ngày hỏi chiến báo khiến Binh Bộ Thượng Thư cực kỳ áp lực.
Áp lực càng lớn thì kết quả chiến báo càng không tốt.
A Lặc Vương tự mình tọa trấn, muốn một hơi lấy luôn Kiếm Nam.
Biên quan nơi ấy xảy ra chiến sự, mấy ngày này chiến báo tới từ Kiếm Nam đều là tin thua trận khiến sắc mặt Lưu tướng công sa sầm, cả ngày âm u.
Vậy mà trong đống chiến báo thua trận liên tiếp đó lại có vài tin chiến thắng khiến người ta cực kỳ chú ý ——
Trong lúc bàn chính sự đám thái giám và nhân sĩ cũng không ầm ĩ, cùng nhau ngồi xuống nghiên cứu chiến sự.
Lưu tướng công như có chút suy nghĩ mà nhìn chiến báo tin chiến thắng rồi hỏi: “Ai mang binh? Mau đề bạt tướng lĩnh đánh thắng mấy trận này lên, phong quan, phong tước để khích lệ tinh thần!”
Binh Bộ Thượng Thư lau mồ hôi, hết sức khó xử nói: “Mấy trận thắng này chỉ là do may mắn chứ không đáng được phong thưởng…”
Lưu tướng công hỏi: “Ai mang binh?”
Thượng Thư vẫn cố ý qua loa nói: “Tuy quân ta nhất thời chịu thiệt nhưng chúng ta lương thảo đầy đủ…”
Lưu tướng công lặp lại: “Ai mang binh?”
Lưu Văn Cát ở bên cạnh khẽ cười một tiếng, âm dương quái khí nói: “La Thượng Thư, Binh Bộ không có bản lĩnh như thế sao? Chẳng lẽ các ngươi định lấy tính mạng quân tốt ra bổ khuyết chiến trường ư? Lương thảo đầy đủ cũng sẽ hết, huống chi Đại Ngụy còn có những việc khác cần tiêu tiền, Hộ Bộ đâu thể chi hết tiền cho Binh Bộ được? Theo ta được biết hai ngày trước Hà Bắc đến báo nơi đó có địa long thức tỉnh và đã chết không ít người.
Mùa mưa lại tới, năm nay Hoài Nam, Giang Nam hồng thủy vượt qua đê nhấn chìm không ít nhà ở, phủ nha của quan địa phương đều bị nước cuốn trôi.
Xa thì thôi không nói, ngay tại trong cung này cũng vì đã xây lâu nên bị rỉ nước.
Ngày hôm trước trong cung của Nhàn phi có mấy phòng bị sụp, đè chết mấy cung nữ và thái giám.
Đến Đại hoàng tử đều bị chấn kinh phải đưa tới chỗ phi tần khác trú tạm.
Trong cung cũng cần tiền để sửa sang lại lần nữa.
Hôm nay chỉ chết mấy cung nữ, nếu ngày khác người chết là Nhàn phi hay bệ hạ… cũng không phải không thể.
Còn chuyện bệ hạ muốn ra khỏi Trường An đi vi hành, Trung Thư tỉnh vẫn luôn không phê xuống khiến hai ngày này bệ hạ cực kỳ không vui.
Ngài nhìn xem mỗi một việc đều cần Hộ Bộ ra tiền.
Cho dù chiến sự khẩn cấp ta có thể kéo dài mấy việc này nhưng chiến sự cứ kéo dài mãi không có kết quả thì có vẻ không thể giải quyết đúng không?”
Đám quan viên Binh Bộ bên kia lập tức trợn trắng mắt mà nhìn.
Lưu tướng công cũng nhìn Lưu Văn Cát, giọng điệu lãnh đạm nói: “Vậy Lưu công công có gì chỉ giáo? Chẳng lẽ công công có tài kinh thế hãi tục giúp giải thích chiến cuộc theo cách khác ư?”
Lưu Văn Cát cười nói: “Không dám.
Chiến sự không thắng thì chủ tướng mất chức.
Chẳng qua ta cảm thấy Binh Bộ Thượng Thư có vẻ không đảm đương nổi chức quan này, để người khác làm Thượng Thư thì hơn.
Nếu cứ thế này thì… Đại Ngụy quả thật sẽ không đánh thắng, vậy chẳng bằng cầu hòa cho xong.”
Trong lúc nhất thời đám nhân sĩ ồ lên, mọi người lại rơi vào cãi vã.
Tất cả các đại thần lại bắt đầu tranh luận, trong lúc hỗn loạn chỉ có một vị Lang Trung của Lễ Bộ là ngồi yên không nói gì.
Đó chính là Vi Thất Lang Vi Thụ.
Hắn trầm tĩnh nhìn mọi người cãi nhau, lại như có điều gì suy nghĩ mà nhìn Lưu tướng công dẫn đầu đám kẻ sĩ, nhìn thế gia và hàn môn liên thủ công kích thái giám.
Hắn lại nhìn Lưu Văn Cát thấy kẻ này chỉ nói năng có lệ, cũng rất chóng vánh.
Vi Thụ nhẹ nhíu mày, rũ mắt, vô ý thức vuốt ve mép bàn gỗ nghĩ: Trong mắt Lưu Văn Cát có lo lắng.
Hắn lo lắng cái gì?
Có chuyện gì đó không kịp ư?
Chẳng lẽ Lưu Văn Cát đặc biệt hy vọng Đại Ngụy sẽ thắng trận chiến này sao?
Vi Thụ nhíu mày, cảm thấy cái này không giống như nhận thức của hắn với Lưu Văn Cát.
Đương nhiên, hắn và Lưu Văn Cát chỉ tiếp xúc vài lần, lúc ấy hắn mới 14 tuổi.
Nay thời gian qua lâu, Lưu Văn Cát đã thay đổi nhiều như vậy nên Vi Thụ đã hoàn toàn không hiểu biết người này.
Nhưng có một người có thể hiểu Lưu Văn Cát hơn hắn.
Vi Thụ quyết định trở về sẽ viết thư cho Ngôn Thượng báo về những dị thường của Lưu Văn Cát rồi hỏi chàng xem có nhìn ra được cái gì.
—–
Một ngày này kết thúc triều hội bằng việc Binh Bộ Thượng Thư phẫn hận xin từ quan.
Lưu Văn Cát lom lom quan sát sau đó dùng vây cánh của mình để đẩy Triệu Công lên làm Binh Bộ Thượng Thư.
Đám nhân sĩ không chịu, bọn họ cũng không đồng ý chuyện cầu hòa.
Nhưng kẻ sĩ bại trận, đại nội tổng quản Lưu Văn Cát lại cắn chặt không buông, nhất định phải có người phụ trách.
Nhìn Triệu Công chỉ biết nghe lệnh Lưu Văn Cát khiến Lưu tướng công chẳng muốn nhìn hai lần nên lập tức phất tay áo bỏ đi.
Ra tới bên ngoài ông mới bình phục tâm tình, sau đó hỏi thái giám phía sau: “Hai ngày này bệ hạ đang làm cái gì?”
Thái giám kia cúi đầu nói: “Bệ hạ lo lắng chiến sự nên đã đi Hoàng Lăng tế bái chư vị tổ tiên, sau khi trở về bệ hạ lại đóng cửa ăn chay cầu phúc cho Đại Ngụy ta.”
Lưu tướng công cười lạnh —— đến triều hội còn không thèm tham gia mà dám nói mình ăn chay niệm Phật cầu phúc cho Đại Ngụy thì ai thèm tin?
Nhưng Lưu tướng công chỉ phiền lòng phất phất tay, nghĩ chỉ cần hoàng đế ngoan ngoãn ở trong cung, không gây loạn thì thích làm gì cũng được.
Lưu tướng công vừa bước chân xuống bậc thang lại bỗng nhớ ra một việc.
Ông quay đầu muốn hỏi Binh Bộ Thượng Thư, nhưng vừa nhìn lại chỉ thấy bọn quan viên tốp năm tốp ba mặc quan phục trang nghiêm màu tím hiển hách đi ra.
Ông nhớ tới Binh Bộ Thượng Thư vừa mới xin từ chức nên đã không còn đứng trong hàng ngũ này nữa.
Đứng trên thềm son, rõ ràng khắp nơi đều là người nhưng Lưu tướng công lại nhất thời cảm thấy mờ mịt, cảm thấy bên người không có một ai.
Có một quan viên quan tâm hỏi: “Tướng công khó chịu chỗ nào ư?”
Lưu tướng công hoàn hồn nói: “Tuổi lớn nên thất thần.”
Quan viên kia làm như không thấy vẻ mệt mỏi nhoáng lên trong đáy mắt ông mà chỉ nói: “Tướng công bảo trọng thân thể, chúng hạ quan đều dựa vào ngài cả.”
Lưu tướng công gật đầu, sau đó quay ra hỏi Binh Bộ Hữu Thị Lang vừa mới đi tới: “Mới vừa Thượng Thư của các ngươi không nói người đánh thắng vài trận kia đến cùng là ai.
Ông ta ấp a ấp úng là vì cái gì?”
Hữu Thị Lang cẩn thận quay đầu nhìn Kim Loan điện phía sau rồi nhỏ giọng nói: “Không có cớ gì khác, chỉ vì người kia mang tội mưu phản, chúng hạ quan không dám đề bạt —— là Dương Tam Lang Dương Tự.”
Lưu tướng công trầm mặc, trong lúc nhất thời cũng đã hiểu —— bệ hạ lòng dạ hẹp hòi, sợ nhìn thấy người ngày trước cùng Thái Tử mưu phản được thoát tội thì sẽ không thoải mái.
Ông thở dài định trở về viết thư cho Ngôn Thượng để chàng lo xử lý việc của Dương Tam Lang.
Ông tập tễnh bước xuống bậc thang, lưng càng ngày càng gù.
Có lẽ ông già thật rồi, gần đây thường mất ngủ, lại cảm thấy mệt mỏi… Ông nghĩ chờ qua trận chiến này ông sẽ từ quan, đến lúc ấy cần triệu Ngôn Tố Thần về Trường An.
Trong vài vị học trò của ông thì chỉ có Ngôn Tố Thần là khiến ông yên tâm.
Cũng không phải những người khác không có thủ đoạn chính trị như chàng mà vì Ngôn Thượng thân hãm sâu trong cục diện chính trị lại vẫn có thể bảo vệ bản ngã của mình.
Đến thời điểm chàng lên nắm quyền thì Lưu gia và thế gia sẽ ủng hộ và chàng sẽ đè ép được đám thái giám này.
Khi ấy Lưu tướng công sẽ có thể yên tâm từ quan.
Tuổi ông đã lớn, cũng nên hưởng phúc rồi.
Đợi ông từ quan sẽ rời khỏi Trường An đi tìm đứa cháu gái ông thích nhất và cháu rể.
Năm kia cháu gái sinh cho ông thêm chắt trai mà ông còn chưa thấy mặt đâu… Nghĩ đến Lưu Nhược Trúc do một tay mình dạy dỗ ra là trong mắt Lưu tướng công lại dâng lên ôn nhu.
Đồng thời ông cũng lo lắng, bởi vì cháu gái và cháu rể hiện tại ở Hà Tây, hai vợ chồng và đứa con nhỏ đều đang ở nơi trung tâm chiến tranh.
Chiến sự nơi đó khẩn trương, thư cá nhân đều phải nhường đường cho chiến báo… Đã lâu Lưu tướng công chưa liên lạc được với cháu gái mình.
Ông rất lo lắng cho bọn họ nhưng thân là tể tướng Đại Ngụy, một khi hoàng đế vô năng thì ông phải cầm quyền —— ông cũng không thể đặt tình cảm riêng lên trên lợi ích quốc gia được.
Chỉ có lúc đêm dài vắng người ông luôn cầu nguyện cho cả nhà cháu gái có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
—–
Hà Tây tứ quận là bốn cửa ải trọng yếu, ngay từ khi bắt đầu chiến sự toàn bộ Lũng Hữu đều tiến vào thời kỳ chiến tranh.
Do Lũng Hữu liền với ngoại quốc nên trước giờ tướng võ có tiếng nói hơn.
Lúc Nam Man tiến công, tất cả quan văn đều nhường đường cho võ tướng.
Võ tướng lo đánh nhau, quan văn thì di dời dân chúng, đây đã là sự phân chia công việc được áp dụng nhiều năm, hai bên phối hợp cực kỳ thuần thục.
Mà Lâm Ngôn, chồng của Lưu Nhược Trúc là quan văn.
Lúc đoạn đường hắn quản lý bị chiến hỏa thôn tính thì hắn cùng những quan viên khác lập tức đưa bách tính di chuyển tới quan nội.
Có nhiều người không muốn rời cố thổ, luyến tiếc tài sản đều bị quan viên cường ngạnh giục rời đi.
Lúc Lâm Ngôn và Lưu Nhược Trúc vừa phát hiện tình huống không đúng cũng đã để người nhà cùng người hầu mang theo con nhỏ trốn về quan nội.
Lưu Nhược Trúc không có cách nào đi cùng bởi vì so với dân chúng bình thường nàng còn phải bảo tồn những bộ sách quý giá vất vả nhiều năm thu thập được.
Những cuốn sách, điển tịch kia là báu vật trăm ngàn năm để lại.
Nếu bị chiến hỏa nuốt mất thì sẽ chẳng còn gì.
Lưu Nhược Trúc và chồng ở Hà Tây thu thập nhiều năm mới bảo tồn được chút sách này, sao bọn họ nỡ bỏ?
Nhưng bọn họ chỉ có thể mang theo hai xe sách cùng chạy trốn.
Trên đường gặp gỡ dân chúng hai vợ chồng thuận đường cứu viện luôn.
Một đường này tuy ngẫu nhiên gặp chiến hỏa, một ít thư tịch sẽ mất đi nhưng so với hoàn toàn vứt bỏ thì cũng khá hơn nhiều.
Lũng Hữu có địa hình phức tạp, vừa có sa mạc vạn dặm, lại có ốc đảo hiện đầy trước mắt.
Buổi chiều hôm nay Lưu Nhược Trúc và Lâm Ngôn trốn sau một cồn cát.
Hai người ăn chút lương khô sau đó cùng bách tính trốn ở gần đó nghỉ ngơi.
Lâm Ngôn nhíu mày nhìn hai xe sách bọn họ mang theo.
Lưu Nhược Trúc cầm tay ý bảo hắn quay lại nhìn mình.
Nàng nói: “Phu quân yên tâm, gia gia của ta ở trong triều nhất định sẽ không để Hà Tây rơi vào tay Nam Man.
Chúng ta chỉ cần đến được Tần Lĩnh là có thể bình an.
Những bộ sách này chúng ta nhất định có thể bảo tồn được.”
Lâm Ngôn nói: “Nếu như không kịp thì nàng che chở sách và bách tính đi trước.
Đám người Nam Man cũng cần đối thoại với quan viên Hà Tây, ta sẽ ở lại kéo dài thời gian cho mọi người.”
Trái tim Lưu Nhược Trúc đập bang bang.
Nàng quả là không nhìn lầm người này, ánh mắt nàng bây giờ lấp lánh rạng rỡ như sao trời.
Nàng nói: “Chàng sợ Hà Tây rơi vào tay Nam Man ư? Không, sẽ không.
Triều đình sẽ không buông tha Hà Tây … Gia gia sẽ không từ bỏ Hà Tây.”
Lâm Ngôn choàng tay lên vai ôm nàng nói: “Ta chỉ nói vạn nhất.
Chúng ta cần tính toán tình huống xấu nhất… Hà Tây trọng yếu như vậy, triều đình sẽ không buông tha.
Ta chỉ sợ vạn nhất.”
Lưu Nhược Trúc rưng rưng nói: “Không có vạn nhất.
Cho dù có vạn nhất, ta cũng sẽ không bỏ lại phu quân mà chạy một mình.
Ta sẽ ở lại với chàng.”
Lâm Ngôn không cho là đúng: “Hồ nháo! Nàng xưa nay hiểu chuyện, sao lúc này lại không biết nặng nhẹ thế này? Chúng ta cùng ở lại thì ai quản dân chúng, ai để ý tới những bộ sách mà chúng ta vất vả lắm mới thu thập được, còn có đứa nhỏ của chúng ta nữa? Nhược Trúc, không thể bày ra tính trẻ con được.”
Lưu Nhược Trúc quay sang nhìn đồi cát phập phồng.
Trên hàng mi của nàng là sương mù mênh mông.
Nàng nhẹ giọng nói: “Phu quân, không phải như vậy đâu.
Nếu thực sự có ngày sự tình hỏng bét… Ta sẽ cùng phu quân chuẩn bị sẵn sàng, sắp xếp xong mọi việc.
Nhưng ta sẽ không bỏ lại phu quân một mình.
Không có tình thì còn nghĩa, trên đời này người làm bạn với ta chỉ có chàng.
Tính mệnh chẳng thể luân hồi, bỏ lỡ thì sẽ hối hận không thể bù lại.
Nếu chúng ta có cùng chí hướng thì đương nhiên phải đồng sinh cộng tử.”
Lâm Ngôn cúi đầu nhìn nàng sau đó bật cười, cảm thấy hai người nghĩ quá nhiều.
Hắn lật tay cầm lấy tay nàng, đang muốn nói gì đó thì có một người dân lớn tiếng quát to: “Quân địch đến, phủ quân, nữ lang, quân địch đến —— ta nhìn thấy cờ của Nam Man!”
Lâm Ngôn và Lưu Nhược Trúc lập tức biến sắc, miệng nhanh chóng ra lệnh cho mọi người: “Nhanh, mọi người mau nằm sấp xuống, mau trốn đi —— nơi này bão cát lớn, chúng ta không phải sĩ tốt, bọn họ chưa chắc đã để ý tới chúng ta đâu.
Tất cả mọi người mau trốn kỹ, đừng đi ra ngoài!”
Lại nhìn đến hai xe sách của mình, vợ chồng hai người cắn răng bỏ mặc —— mặc cho số phận đi thôi.
Người Nam Man không biết chữ, không hiểu chữ viết của Đại Ngụy, cũng khinh thường học tập chữ Đại Ngụy.
Đống sách này vô dụng với bọn họ, mà phần lớn bọn họ cũng sẽ không thấy hứng thú, cùng lắm là mất vài cuốn…
Vứt bỏ vài cuốn sách mà bảo vệ được tính mạng của thì cũng tốt.
—–
Gió đêm thổi qua cửa sổ khiến hai cánh cửa bị đẩy ra một khe hở, gió lạnh đánh thức nam tử đang ghé vào trên bàn ngủ mê.
Đêm khuya tại Lĩnh Nam, Ngôn Thượng đột nhiên bị gió thổi tỉnh.
Chàng ngẩng đầu đối mặt với Mộ Vãn Diêu lúc này đang đứng bên ngọn nến rũ mắt nhìn mình.
Chàng so vai, phát hiện trên vai mình có thêm một cái áo khoác.
Chàng cảm thấy mình cứ khiến nàng phải lo lắng thì không tốt nên ngượng ngùng liếc nàng hỏi: “Sao vậy?”
Mộ Vãn Dao cố nén quan tâm xuống, từ khi chiến sự bắt đầu chàng lại không ngủ được, mỗi ngày đều phải đợi tin tức của Trường An.
Trong lòng nàng có hận, nghĩ thầm chàng quan tâm như vậy thì trực tiếp về Trường An đi cho rồi… Chỉ trách Lĩnh Nam quá xa xôi, tin tức qua lại thật sự chậm.
Nàng nhẹ giọng nói: “Trường An gởi thư tới, để ta mang cho chàng.”
Ngôn Thượng phấn chấn hơn, lông mày nhíu lại vì lo âu cũng thả lỏng.
Một ngọn nến được đặt xuống, Mộ Vãn Diêu ngồi bên cạnh chàng cầm phong thư, sau đó hai vợ chồng cùng nhau đọc.
Trong đó có thư của các đại thần viết tới, có Lưu tướng công viết, có cả thư Vi Thụ viết.
Từ thư của các đại thần Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu biết được tình huống hiện nay, tâm trạng của cả hai đều không tốt.
Bọn họ không nghĩ tới chiến sự liên tiếp bị cản trở, Đại Ngụy nhiều năm nay cùng Nam Man chống chọi nhưng binh lực quả là còn yếu.
Sau đó hai vợ chồng lại đọc thư của Lưu tướng công, trong đó kèm cả chiến báo nói Dương Tam Lang đánh thắng mấy trận.
Lúc này Mộ Vãn Diêu cáu tiết hỏi: “Nếu đã có người có thể đánh nhau thì nên thăng quan dẫn quân, triều đình còn cố kỵ cái gì?”
Ngôn Thượng nhàn nhạt lên tiếng: “Cố kỵ tâm tình của bệ hạ.”
Mộ Vãn Diêu xì một tiếng trào phúng.
Sau đó hai người đọc thư của Vi Thụ.
Mộ Vãn Diêu không nhìn ra cái gì nhưng Ngôn Thượng lại nhìn chằm chằm nó, đặc biệt chỗ Vi Thụ nhắc tới hành vi khác thường của Lưu Văn Cát.
Mộ Vãn Diêu mải đọc tin của Lưu tướng công, suy nghĩ rằng ông không thể thuyết phục nổi chuyện Dương Tam Lang nên mới viết cho Ngôn Thượng.
Nhưng chẳng lẽ Ngôn Thượng có thể quản được quyết sách chiến trường Kiếm Nam sao?
Đúng lúc này Ngôn Thượng bỗng nhiên nói: “Lưu Văn Cát chỉ sợ đã hợp tác với Nam Man rồi.”
Cây nến nảy lên, Mộ Vãn Diêu lập tức ngẩng phắt dậy, hoang mang nói: “Chàng chỉ đoán, không hề có chứng cứ thì không được đâu.”
Ngôn Thượng nói: “Năm đó Lưu Văn Cát lén giết La Tu, mà La Tu là một người trong đoàn sứ thần của Ô Man.
Lúc ấy ta phát hiện có quan viên lén giao dịch tin tình báo của Đại Ngụy với La Tu, sau này tra được người kia có thể là Lưu Văn Cát.
Nhưng khi ấy… ta ngồi tù nên việc này cũng không thể tiếp tục tra.
Năm đó ta có nhắc nhở Lưu Văn Cát chú ý nhưng nếu Cự Nguyên phán đoán không lầm thì Lưu Văn Cát ắt có vấn đề.”
Đôi mắt Mộ Vãn Diêu bỗng nhiên lạnh lùng, nàng căm hận nói: “Chàng ngồi tù… Tuy là do chàng tự tìm đường chết, do chàng tuổi trẻ khinh cuồng nhưng bây giờ nghĩ lại cũng không hẳn không có việc Lưu Văn Cát ở phía sau đẩy một chút.”
Ngôn Thượng im lặng.
Thời gian đã trôi qua vài năm, hiện tại kéo tơ bóc kén những thứ được giấu ở chỗ sâu thì thể nào cũng tìm được chút yếu tố chính trị liên quan.
Chúng nó nổi lên từ vực thẳm, lộ ra vẻ ghê tởm mà cười nhạo mọi người.
Mà một khi có dấu vết đầu tiên thì mọi thứ cứ như đèn kéo quân mãi không hết.
Mộ Vãn Diêu nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn thật đúng là vô liêm sỉ!”
Ngôn Thượng không muốn nói thêm về sự tình lao ngục năm ấy, chàng chỉ thở dài rồi im lặng.
Hai người nghiêm trang ngồi đó, sau khi phát hiện Lưu Văn Cát có vấn đề thì thủ đoạn can thiệp của bọn họ với Trường An sẽ phải sửa lại …
Mộ Vãn Diêu cầm một lá thư trên bàn, thấy bên trên có bản đồ, là của Kiếm Nam.
Các con đường hành quân và binh lực các nơi của Kiếm Nam đều được Ngôn Thượng vẽ rành mạch.
Tấm bản đồ chiến lược này hiển nhiên vốn là để đưa tới Trường An.
Mộ Vãn Diêu cười nhạo chàng: “Một vị quan văn như chàng còn đòi chỉ huy người khác đánh nhau thì ai nghe?”
Ngôn Thượng xoa trán nói: “Không phải ta muốn chỉ huy, là Tam Lang hai ngày trước nhờ Hiểu Chu viết cho ta một lá thư sau đó ta chép lại cho triều đình…”
Chàng dừng lại một chút: “Nhưng hiện tại đã không thể dùng.”
Nếu trong triều có người phản bội thì bản đồ này sẽ hại Đại Ngụy.
Tuy còn không xác định Lưu Văn Cát có phản bội Đại Ngụy hay không… Nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Ngôn Thượng lại mở tin ra, bắt đầu tiện tay viết một chút dẫn giải linh tinh… Những thứ vớ vẩn này không quan trọng lắm, chàng chỉ muốn tỏ thái độ, muốn thúc giục Trường An tác chiến, thúc giục Binh Bộ đẩy mạnh chiến sự.
Mộ Vãn Diêu thấy chàng lại bận rộn thì cũng không nhiều lời.
Nàng nhẹ nhàng xoa bóp bả vai thon gầy của chàng, sau đó đứng dậy đi ra cửa.
Nàng dựa lưng và cửa phòng, nghe tiếng bút sàn sạt bên trong.
Nàng nghĩ thầm Ngôn Thượng năm đó cũng theo Dương Tam Lang cùng nhau tham gia Diễn Binh của Trường An, bản thân chàng không thể tác chiến nhưng hẳn vẫn có thể chỉ huy tác chiến bên ngoài.
Lúc này Phương Đồng xách đèn, thấy công chúa đứng trong sương lạnh rất lâu.
Thân thể nàng yếu, hắn sợ nàng đứng lâu sẽ ngã bệnh nên vội đi tới nhắc nhở nàng đi về phòng.
Phương Đồng lại nhìn bóng dáng người bên trong in lên song cửa rồi nói: “Điện hạ yên tâm, thần sẽ canh chừng không để Nhị Lang thức xuyên đêm.”
Mộ Vãn Diêu phất tay ý bảo nàng không lo cái đó.
Nàng nói: “Ngày mai ta sẽ kê cho chàng chút thuốc an thần, để chàng ngủ ngon một ngày.”
Phương Đồng không nói gì.
Mộ Vãn Diêu như có suy tư gì đó mà dặn: “Phương Đồng, ngày mai đợi Ngôn tiểu nhị ngủ rồi ngươi cầm ấn phò mã của chàng triệu Tiết Độ Sứ của Nghiễm Châu tới gặp ta.
Không… Không chỉ Nghiễm Châu, mà Tiết Độ Sứ của toàn bộ Lĩnh Nam đều phải tới gặp ta.
Nói cho bọn họ biết, Lĩnh Nam chuẩn bị Diễn Binh, đề phòng họa ngoại xâm.”
Phương Đồng lập tức khẩn trương hỏi: “Sao vậy? Nam Man sẽ tiến công đến Lĩnh Nam ư? Bọn chúng có nhiều binh thế sao?”
Mộ Vãn Dao cong môi nói: “Bọn chúng tự xưng có 40 vạn đại quân, nhưng ta đoán ngoài đám tàn binh, lão yếu thì quân chủ lực chỉ chừng 30 vạn, đã thế còn chia hai đường… Chỉ cần Đại Ngụy chống đỡ được thì sẽ không thua.
Bọn họ đánh nhau đã lâu, quốc lực không còn gì nên mới cần phải đánh gấp.
Chỉ cần kéo dài trận chiến này thì Đại Ngụy sẽ thắng.
Nếu không muốn mạo hiểm thì bọn họ không dám tạo thêm một mặt trận nữa đâu.
Cho dù là Mông Tại Thạch cũng không chịu nổi việc phân tán binh lực như vậy.
Ta muốn Lĩnh Nam Diễn Binh cũng không phải sợ bọn họ xâm chiếm Lĩnh Nam… Ta là sợ trong triều có kẻ phản bội, không chịu xuất binh trợ giúp Kiếm Nam và Hà Tây.
Phải chuẩn bị thật sớm mới được.”
Phương Đồng đột nhiên nói: “Triệu Công nay thành Binh Bộ Thượng Thư, Triệu Ngũ Nương Triệu Linh Phi lại vẫn đang ở Kiếm Nam, chẳng lẽ ông ta sẽ bỏ mặc nữ nhi không màng ư? Chúng ta có thể tranh thủ Triệu Công hay không?”
Ánh mắt Mộ Vãn Diêu sáng lên, vội khen ngợi nhìn Phương Đồng nói: “Vậy thì để Ngũ nương đi tranh thủ đi!”
—–
Trong hoàng cung tại Trường An, hoàng đế đang thoi thóp.
Bởi vì cả nước đang dốc sức chiến đấu nên những ngày hưởng lạc của hắn đã chẳng còn.
Trận chiến này không biết lúc nào mới kết thúc, hắn đã không chịu nổi nữa rồi.
Lưu Văn Cát thỉnh an hoàng đế, vốn hắn tới bẩm báo tình hình chiến đấu nhưng tên kia lại lôi kéo hắn lải nhải oán giận Lưu tướng công quá ương ngạnh.
Hắn bất mãn nói: “Trẫm cũng không phải muốn mặc kệ chiến tranh! Trẫm trai giới cũng là vì cầu phúc cho thiên hạ thế mà còn bị lão nhân kia mắng một trận, bảo ta bớt tin mấy thứ kia.
Lão thất phu, sớm hay muộn trẫm cũng không thèm quan tâm đến bọn họ nữa, sẽ bắt bọn họ phải nghe trẫm!”
Ánh mắt Lưu Văn Cát nhàn nhạt liếc hoàng đế một cái.
Vì oán giận nên tên kia lại bắt đầu càm ràm chuyện quốc khố trống không, trong cung mưa dột nhưng không có tiền sửa.
Lưu Văn Cát nhìn hắn một lúc lâu và nghĩ vị hoàng đế mà bọn họ đang giúp lại thế này ư?
Quá trào phúng.
Lưu Văn Cát bỗng nhiên nói: “Bệ hạ, kỳ thật Nam Man có cử sứ thần đến Đại Ngụy, muốn cùng chúng ta hòa đàm.
Thần cảm thấy chiến sự trước mặt không nên chấp nhận hòa đàm nên mới áp tới giờ không nói.”
Hoàng đế sửng sốt, thấy Lưu Văn Cát muốn quỳ xuống thỉnh tội thì vội vã nói: “Trẫm biết, ngươi sợ Lưu tướng công và đám người kia chỉ trích hả? Bọn họ không chịu hòa đàm nên ngươi mới không dám nói ra, quả là đã chịu thiệt!”
Sau đó hắn hỏi: “Điều kiện hòa đàm của bọn họ là gì?”
Lưu Văn Cát đáp: “Bọn họ muốn Kiếm Nam.”
Hoàng đế ngạc nhiên, không nghĩ đến Nam Man lại có dã tâm lớn như vậy.
Hắn nhất thời mắng đám người kia lòng muông dạ thú, si tâm vọng tưởng, dám muốn quốc thổ của Đại Ngụy.
Lưu Văn Cát thấy hoàng đế kích động như thế thì cho rằng mình đã nhìn lầm kẻ này.
Quả nhiên lúc sau tên kia mắng xong nói: “Không thể cho bọn chúng Kiếm Nam được.”
Lưu Văn Cát cúi đầu đáp vâng.
Ai ngờ hoàng đế lập tức chuyển lời: “Chỉ có thể cắt một phần Kiếm Nam cho bọn chúng.
Những chỗ như Ích Châu là tuyệt đối không thể cho.
Ích Châu là nơi dồi dào sản vật, tuyệt đối phải giữ lại.
Nhưng ngoại trừ Ích Châu thì những chỗ khác của Kiếm Nam đều nghèo, cho cũng được.
Dù sao đám dã nhân của Nam Man cũng không hiểu biết gì, lừa một chút cũng không ngại.”
Lưu Văn Cát lại suy nghĩ về vị hoàng đế này.
Lúc đầu hắn muốn nâng đỡ một kẻ phế vật lên làm hoàng đế nhưng hôm nay hắn mới chính thức phát hiện ra cái tên phế vật này là kẻ cái gì cũng biết nhưng lại không thèm để ý.
Đến hắn còn do dự có nên đưa Kiếm Nam cho kẻ địch không nhưng hoàng đế lại chỉ nghĩ tới chuyện bớt lại nơi dồi dào sản vật.
Tên súc vật này mà cũng là quân vương ư?