Thượng Công Chúa

Chương 154






Mưa xuân lâm thâm, Vi gia Đại Lang cất ô, phất vạt áo vào tửu quán.

Sớm có tiểu nhị đứng dưới hành lang chờ hắn sau đó dẫn hắn vào nhã gian đầu tiên.
Vi Giai ngước mắt thấy Ngôn Thượng đang ngồi trước bếp lò nhỏ pha trà, từng làn khói trắng lãng đãng bay lên.

Chàng mỉm cười mời hắn ngồi, châm trà cho hắn rồi nói: “Ngày gần đây thân thể ta không tốt, không thể uống rượu nên dù tới tửu quán ta lại chỉ có thể lấy trà đãi khách, mong lang quân thứ lỗi.”
Vi Giai nói không quan trọng.

Hắn quan sát Ngôn Thượng, vốn hai người không có giao tình nhưng cũng coi như quen biết vì có dính dáng tới Vi gia Thất Lang.

Có điều Vi Thụ là trường hợp đặc biệt của Vi gia, hắn không hòa đồng, độc lai độc vãng, chưa bao giờ giúp Ngôn Thượng và Vi Giai kết nối.

May mà Ngôn Thượng là người giỏi kết giao, Vi Giai lại có tâm muốn xây dựng quan hệ với vị Ngôn Nhị Lang quyền thế ngập trời này nên mới nhận lời tới gặp chàng.
Qua ba chén trà, hàn huyên chút chuyện lặt vặt trong triều gần đây xong Ngôn Thượng mới chậm rãi nói tới chuyện hợp tác với Vi gia.

So với Vi Thụ thì Vi Giai mới là đại biểu chân chính cho thái độ của Lạc Dương Vi Thị.

Ngôn Thượng hợp tác với hắn thì đương nhiên là về việc điều tra Bắc Lý gần đây khiến chàng đắc tội đám thế gia.
Nhưng thế gia không phải thùng sắt.

Chàng chèn ép Hải thị là do có Lưu gia ủng hộ, nhưng vẫn cần một thế lực nữa duy trì.
Đúng như chàng dự đoán, Vi Giai lập tức cự tuyệt: “Ngôn Nhị Lang có giao tình với thất đệ nên đương nhiên biết Vi thị ta chưa từng liên lụy vào tranh đấu đảng phái, ngươi tìm nhầm người rồi.”
Ngôn Thượng hỏi lại: “Chưa từng liên lụy đến phân tranh đảng phái, chỉ lo thân mình, không đắc tội ai nhưng như vậy chẳng khác nào ai cũng đắc tội ư? Nếu thật sự không chọn phe nào thì cũng không tồn tại lâu được đâu.

Thế gia lật bài, có người xuống có người lên.

Ta nói thật với lang quân trong chuyện của Bắc Lý này Hải thị sẽ là kẻ chịu tao ương.

Bắc Lý liên lụy quá nhiều, thế gia mà không có người đứng đầu ổn định cục diện thì sẽ loạn hết, Vi thị há có thể chỉ lo cho thân mình?”
Vi Giai nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách dưới hàng lang, sau một lúc lâu hắn mới tỉnh ra và nói: “Ngươi muốn đàn áp thế gia nhưng lại tìm thế gia hợp tác.

Nếu thế nhân biết được Vi gia sẽ bị chỉ trích không đứng dậy nổi, sẽ bị cho là không có khí tiết.”
Ngôn Thượng hỏi: “Ai nói là ta muốn đàn áp thế gia?”
Vi Giai ngẩn ra, mí mắt nhẹ nhàng giật giật.
Ngôn Thượng nói tiếp: “Hàn môn mới thành lập nên đều phải dựa vào người ta nâng đỡ.

Từ khi tiên hoàng bắt đầu khoa cử đến nay đã hơn 20 năm, một thế hệ thần tử còn chưa đổi hết, một đứa nhỏ cũng chỉ vừa lớn đến tuổi thi khoa cử.

Căn cơ của hàn môn nông, nay trong số những người trúng cử có hàn môn nhưng nhiều hơn vẫn là những người từ thế gia.

Kể cả ta cũng bởi vì a phụ là tiến sĩ, nhà ta ở Lĩnh Nam cũng không bần hàn nên mới có cơ hội đọc sách.
Cho nên ta muốn chấn hưng giáo dục, xử lý học đường tư để càng nhiều người có thể đọc sách, xóa đi thế độc tôn của thế gia.

Trên con đường học vấn này khoa cử chỉ có mục đích chân chính là để khuyến khích mọi người đọc sách, chứ không phải để đối nghịch với thế gia.

Mặc dù đỗ khoa cử thì hàn môn phần lớn vẫn làm việc cho thế gia… Không phải bởi vì triều đình thiên vị thế gia mà bởi vì các ngươi nắm giữ con đường trăm năm và những vòng vo trong đó nên đủ sức thoải mái tài bồi đệ tử ưu tú.
Thế gia thoải mái bồi dưỡng nhân tài văn võ song toàn, trí tuệ khí khái đều dài lâu.

Còn người của hàn môn đọc sách mười mấy năm, làm học sinh mấy thập niên cũng chỉ biết đọc sách mà thôi.

Chênh lệch giữa hai bên quá lớn, làm sao trong 10 năm ngắn ngủi hoặc 20 năm có thể xóa được?
Tiên đế khẩn cấp muốn diệt thế gia, ủng hộ hàn môn.

Nhưng tiên đế thật sự quá nóng nảy… Đây không phải là chuyện có thể làm xong trong mười mấy, hai mươi năm ngắn ngủi.

Cái này cần đến mấy đời đế vương cố gắng, có lẽ mấy chục năm cũng chưa giải quyết được.

Thống trị thiên hạ trong ngắn ngủi mấy chục năm đều cần đến thế gia thế nên tuy ta nâng đỡ hàn môn nhưng cũng biết không thể hủy diệt thế gia.

Cùng là xuất thân kẻ sĩ, hai bên cũng chưa tới mức ngươi chết ta sống.”
Vi Giai lẳng lặng nghe.

Thế gia trăm năm luôn nhìn lâu dài, bọn họ đương nhiên biết không thể cản hàn môn quật khởi.

Nhưng Ngôn Thượng vẫn khiến hắn ngoài ý muốn.
Trước khi tới hắn đã biết người này giỏi ăn nói vì thế trong lòng luôn mang theo cảnh giác.

Nhưng cách nói của Ngôn Thượng lần này vẫn lay chuyển được một kẻ đại diện cho thế gia như hắn —— có ai không thích được người ta khen nhà mình nhiều nhân tài kiệt xuất chứ? Ai không thích được khen là có khí khái thế gia chứ? Huống chi Ngôn Nhị Lang lại thành khẩn như vậy, giống như đào tim móc phổi.
Vi Giai có chút hiểu vì sao mỗi lần Ngôn Thượng hành động đều rất kịch liệt, khiến mọi người đều phải cảnh giác nhưng cũng có nhiều người không tự chủ được thích chàng.
Vi Giai nói: “Xem ra ngươi muốn cùng thắng chứ không chèn ép bên nào.”
Ngôn Thượng cười khổ nói: “Ta đã không dám dùng thủ đoạn xúc động như trước, sợ người ta sinh ra sợ hãi với mình.

Ta hy vọng lần này sau khi lang quân trở về có thể nói cho thế gia ta không muốn hủy bọn họ.

Chẳng qua những thế gia giao hảo với thái giám như Hải thị cần bị tiêu diệt.

Lưu Văn Cát nắm giữ triều đình, hoành hành một phương, mưu đồ của hắn càng ngày càng bành trướng thế nên những kẻ đầu nhập với hắn không thể tồn tại.”
Vi Giai nói: “Nghe nói ngươi và Lưu Văn Cát là đồng hương, còn từng là bạn thân.

Sao ngươi không hợp tác với hắn mà lại muốn hợp tác với chúng ta?”
Ngôn Thượng: “Bởi vì lập trường tự nhiên của kẻ sĩ là giống nhau, mặc kệ thế gia và hàn môn đấu cỡ nào thì khi đối mặt với thái giám nhất định đều có chung mục tiêu.

Nếu muốn diệt trừ thái giám thì hai bên cần hợp tác bất kỳ lúc nào, nhưng cơ hội lợi dụng Bắc Lý để cả ba bên ngả bài không phải lúc nào cũng có.”
Vi Giai lạnh lùng nói: “Cả ba bên ngả bài ư? Thế gia ngả bài thì ta đã hiểu, đó chính là vứt bỏ Hải thị.


Thế lực của Lưu Văn Cát cũng sẽ bị hao tổn, cái này ta cũng nhìn ra.

Nhưng chẳng phải hàn môn sẽ nhờ việc này mà phát triển an toàn ư? Ta nhìn sao cũng không thấy việc này có ảnh hưởng gì tới hàn môn? Ngôn Nhị Lang quyền thế càng cao, danh vọng càng cao thì hàn môn sẽ càng thêm kiêu ngạo.

Chúng ta không quen bị hàn môn chèn ép đâu.”
Ngôn Thượng nói: “Việc này kết thúc ta sẽ từ quan.”
Vi Giai lập tức yên lặng, sau đó hắn hiểu ngay: nếu Ngôn Thượng từ quan thì hàn môn sẽ mất đi người dẫn đầu, đương nhiên sẽ phải im ắng một thời gian.

Hoặc là mất đi sự khống chế của Ngôn Thượng thì thái độ kiêu ngạo của đám hàn môn… không có sự khống chế đó, mất đi nâng đỡ của công chúa thì hàn môn làm gì dám kiêu ngạo với thế gia?
Vi Giai chăm chú nhìn Ngôn Thượng thật lâu mới nói: “Ta nghĩ ngươi là đại biểu của hàn môn, hóa ra ngươi cũng không hướng về bọn họ ư?”
Ngôn Thượng cười không đáp rồi xoay mặt nhìn mưa nhỏ rơi tí tách bên ngoài.

Chàng không hướng về ai cả, trong lòng chàng chỉ có công bằng và chính nghĩa.

Không biết đúng sai, nhưng chỉ cầu không thẹn với lòng.
Cứ thế Vi Giai và Ngôn Thượng nói tiếp một phen mới khách khí nói mình phải trở về nghĩ một chút mới trả lời được.
Về đến nhà, Vi Giai và người của Vi thị ở Trường An cùng thương lượng chuyện hợp tác với Ngôn Thượng.

Mọi người đều tới chỉ mình Vi Thụ vắng mặt.

Vi Giai biết đứa em trai này vì chuyện của Triệu Linh Phi mà tức giận với hắn nhưng cũng không quá quan tâm.
Mọi người nghiên cứu hành động của Ngôn Thượng, thúc phụ của Vi Giai lại hỏi hắn Ngôn Thượng là người thế nào.
Vi Giai suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Thoạt nhìn hắn không giống một thần tử bình thường mà giống đương triều tể tướng.”
Giống Tể tướng tức là có thể suy nghĩ chu toàn cho cả cục diện.
Người của Vi gia đều có chút suy nghĩ.

Ngày tiếp theo bọn họ mang theo lời của Ngôn Thượng tới trao đổi cùng các thế gia khác, chỉ ngoại trừ mỗi Triệu gia và Hải gia.
—–
Hải gia rõ ràng bị Ngôn Thượng bức bách dày vò Bắc Lý, nhưng bọn họ hiển nhiên vừa không muốn đắc tội Ngôn Thượng, vừa không muốn đắc tội thế gia nên vui vẻ đắc chí nhìn chàng và thế gia lợi dụng Bắc Lý mà tranh đấu.

Đợi hàn môn bị ép, hoặc thế gia bị chèn ép vậy người thắng đều sẽ là thái giám.

Mà Hải thị đại biểu cho thế lực của thế gia đứng về phe thái giám, thế nên lúc ấy bọn họ sẽ có cơ hội đứng vào hàng ngũ đứng đầu đám thế gia.
Mọi thứ hầu như đều nằm trong khống chế của bọn họ.
Hải Mỹ Nhân ở trong cung cũng nghĩ như thế.
Bên kia Hoắc Mỹ Nhân yếu đuối đáng thương khiến hoàng đế đau lòng chuyện nàng ta sinh non.

Bản thân hoàng đế cũng đang sứt đầu mẻ trán chuyện Ngôn Thượng và thế gia đấu tranh, lúc này lại nghe nàng ta khóc sướt mướt đáng thương vô cùng.

Nỗi lòng trượng phu của hắn nổi lên nên lập tức muốn điều tra rõ việc này.
Đại hoàng tử là người cho Hoắc Mỹ Nhân dùng dược khiến nàng ta sảy thai.

Nhưng không có ai lại đi chỉ trích một đứa nhỏ, huống chi đứa nhỏ này lại là hoàng tử.

Thế nên ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Xuân Hoa, nghĩ nhất định là do nàng ta nói gì đó trước mặt Đại hoàng tử mới để đứa nhỏ kia bí quá hóa liều.
Mộ Vãn Diêu muốn tra rõ việc này, hoàng đế thì do dự nhưng không thắng nổi nước mắt của Hoắc Mỹ Nhân.
Xuân Hoa cầu kiến công chúa nhưng nàng không gặp, cầu kiến hoàng hậu lại bị trách cứ bảo nàng ta nên nhận tội.

Nàng ta bị cách ly khỏi con trai, cung nhân không cho nàng ta gặp Đại hoàng tử, để ngăn nàng ta xui khiến con mình.

Xuân Hoa cùng đường cuối cùng phải cầu cứu tới nhân vật quyền to trong cung là Lưu Văn Cát.
Nàng ta là Nhàn phi nhưng lại hèn mọn khóc lóc trước mặt Lưu Văn Cát, kể lể chuyện mình bị vứt bỏ, nói mình lo lắng cho con trai, còn nói mình chưa bao giờ hại Hoắc Mỹ Nhân.

Nhất định là có người hãm hại nàng ta, nhưng Xuân Hoa không có chứng cứ.
Lưu Văn Cát mặc một thân áo xanh màu cây trúc, mặt trắng bệch, cả người cao lớn.

Trong đêm khuya hắn đứng trong tẩm cung của Nhàn phi, không giống một thái giám mà giống một lang quân trẻ tuổi đang hẹn hò với nàng ta.
Hắn dùng ánh mắt cổ quái, phức tạp nhìn nữ lang ngày xưa mình yêu thương lúc này đang đau lòng.

Nàng ta vẫn mỹ lệ, ôn nhu như cũ nhưng cũng trở nên rất xa lạ… Hai mắt nàng ta đẫm lệ mênh mông xin hắn giúp đỡ vừa khiến hắn đau lòng vừa nổi lên khoái ý bạo ngược.
Hắn nhìn chằm chằm nàng ta, nhưng lại không tìm thấy dấu vết của nữ lang ngày xưa quay đầu mỉm cười với mình.

Hiện tại nàng ta đã là hậu phi của hoàng đế, là mẫu thân của Đại hoàng tử, nhưng tuyệt đối không phải nữ nhân của Lưu Văn Cát hắn.
Lưu Văn Cát dùng ngữ điệu cổ quái hỏi: “Ngươi cầu ta giúp ngươi? Nhưng dựa vào cái gì?”
Xuân Hoa cúi đầu, trong lòng xấu hổ nên chỉ rơi lệ không nói gì.
Lưu Văn Cát vừa thống khoái lại lạnh lòng.

Hắn đi tới chỗ nàng ta, khuôn mặt lạnh lẽo.

Người nơi này đều đã bị Xuân Hoa đuổi ra ngoài, tấm mành bay lên mang theo khí thế áp bách của hắn khiến nàng ta e ngại lui về phía sau từng bước, cuối cùng tựa vào cột nhà không lùi được nữa.
Nàng ta sợ hãi, hoảng hốt lấy hết can đảm nói: “Ta thỉnh cầu ngài giúp ta!”
Lưu Văn Cát bóp chặt lấy cằm đối phương bức nàng ta ngẩng đầu.

Sắc mặt Xuân Hoa đã trắng bệch, hiển nhiên cảm thấy bất an bởi vì hành động khác người của hắn.

Lúc này Lưu Văn Cát mang theo đôi mắt hờ hững nhìn nàng ta, khớp ngón tay nhéo mạnh đến nổi gồ lên, gần như muốn niết cằm đối phương đến bật máu.
Lưu Văn Cát hận nói: “Ngươi luôn vì công chúa của mình, lúc trước ngươi vào Tấn Vương phủ có từng nghĩ tới một ngày nàng ta sẽ vứt bỏ ngươi không? Từ đầu tới cuối chỉ có ta không từ bỏ ngươi! Chỉ có ta! Thế mà hôm nay ngươi lại cầu ta… Tại sao ngươi không đi cầu công chúa ấy? Sao ngươi không hỏi nàng ta xem vì sao lại lấy ngươi ra làm quân cờ?”
Xuân Hoa nhắm mắt, run giọng khó nhọc nói: “Điện hạ chắc chắn có suy nghĩ của chính mình, có lẽ điện hạ cảm thấy Hoắc Mỹ Nhân có tác dụng hơn ta…”
Lưu Văn Cát đánh gãy lời nàng ta: “Nhưng ngươi vẫn bị từ bỏ!”
Xuân Hoa không nói chuyện.
Lưu Văn Cát rũ mắt nhìn nữ nhân từng khiến hồn hắn điên đảo, trong lòng nghi hoặc vì sao trước kia hắn lại thích nàng ta như thế.

Nàng ta chẳng qua chỉ là một phụ nhân bình thường, nông cạn, yếu đuối, đáng thương, hèn mọn… Lưu Văn Cát lẩm bẩm ra tiếng: “Ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy ta sẽ giúp ngươi?”
Xuân Hoa thấp giọng nói: “Nếu ngài giúp ta… Ta sẽ để mặc ngài sai phái.”
Lưu Văn Cát sửng sốt.


Lúc đầu hắn còn không hiểu nhưng khi thấy mặt nàng ta đỏ bừng đến nỗi ngón tay hắn nhéo cằm của nàng ta cũng cảm nhận được độ ấm thay đổi thì hắn đã hiểu.

Hắn nhìn chằm chằm đối phương một lát, ở trong thâm cung mấy năm hắn biết chuyện này là thế nào… Tùy hắn sai phái tức là hắn làm gì cũng được.
Lưu Văn Cát giễu cợt hỏi: “Lên giường cũng được?”
Xuân Hoa trầm mặc.
Lưu Văn Cát lại hỏi: “Sao, ngươi cảm thấy ta không có công năng ấy nên xem thường ta hả?”
Xuân Hoa bỗng dưng ngẩng đầu, hô hấp dồn dập nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ như thế! Ngài không hề kém người khác, chỉ là mệnh không tốt, ta…”
Lưu Văn Cát e ngại không dám nhìn đôi mắt như nước mùa xuân tràn ngập ôn nhu và sáng lạn kia.

Hắn vội đẩy Xuân Hoa ra mắng: “Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó! Ánh mắt ngươi chỉ khiến ta muốn móc chúng ra…”
Xuân Hoa ngẩn ra.
Nàng ta bị hất mạnh nên gục trên mặt đất, chỉ biết ngửa đầu nhìn hắn.

Xuân Hoa thấy trên mặt hắn là hung ác và nham hiểm thì bỗng cảm nhận được quyết định hôm nay của mình sai rồi.

Nàng không nên tìm tình nhân cũ nay đã hoàn toàn thay đổi để xin giúp đỡ.

Hắn nhục nhã, xem thường nàng, cảm thấy nàng cũng xem thường hắn.
Tay Xuân Hoa run lên, tim cũng run rẩy, máu cả người đều cứng đờ.

Nàng ta cảm thấy tất cả những chuyện này thực quá hoang đường, cái gì cũng sai.
Nàng ta bỗng nhiên nói: “Ngài đi đi, coi như đêm nay ta chưa nói gì.”
Nàng muốn chất vấn công chúa! Muốn đi cầu công chúa!
Đi hỏi công chúa còn tốt hơn thế này…
Lưu Văn Cát lạnh lùng rũ mắt, nhìn nàng ta hối hận.

Trên mặt hắn nhất thời dữ tợn, bởi vì dữ tợn mà cơ bắp run rẩy, một tia âm trầm phất qua đáy mắt.

Trong lòng hắn bất bình, mỉa mai nói: “Ngươi khiến ta khinh thường và ghê tởm! Hôm nay là ngươi không xứng với ta… còn dám giấu hoàng đế nói với một thái giám ‘Tùy ngài sai phái’ thì chứng tỏ ngươi đã bẩn thỉu lắm rồi!”
Xuân Hoa như bị lăng trì.
Nàng ta tức giận đến run rẩy, tay chỉ ra ngoài lắp bắp: “Ngươi cút! Ngươi cút cho ta —— ”
Lưu Văn Cát cười lạnh một tiếng, áo choàng tung bay, cả người cũng theo đó đi nhanh ra ngoài.

Hắn không hề lưu tình, giống như có thể vứt bỏ tất cả tình cảm.

Tình cảm đều là trở ngại, tình cảm với hắn mà nói là vô ích.

Ngày xưa hắn vì Xuân Hoa cam chịu, lại bởi vì giúp Xuân Nương mà bị phế…
Hắn có lỗi gì?!
Đó đều do hắn quá lụy tình, lại đi đồng tình linh tinh… Hắn không rõ vì sao năm ấy hắn không tập trung vào khoa cử mà còn có tâm tình thích một nữ lang, rồi lại đồng tình với một nữ lang khác.

Thậm chí hắn còn chạy đuổi theo xe ngựa của Tấn Vương phủ, cầu xin nữ lang kia quay đầu nhìn hắn một cái.
Tình cảm đều là hư không, chỉ có quyền thế là lớn nhất.
Xuân Hoa thật khờ, không hổ là đám hậu phi bị nuôi trong hậu cung đến cuối cùng cũng trở thành phế thải.

Nàng ta cho rằng Mộ Vãn Diêu từ bỏ mình nên mới đi cầu hắn… Nhưng bây giờ là lúc nào, Mộ Vãn Diêu nhắm vào Hải Mỹ Nhân chứ không phải Xuân Hoa.
Thậm chí Mộ Vãn Diêu còn muốn thấy thái độ của Lưu Văn Cát, xem hắn sẽ bỏ đá xuống giếng hay giúp người một phen, xem Xuân Hoa có thể thành uy hiếp của Lưu Văn Cát hắn hay không?!
Đây mới là thứ Mộ Vãn Diêu muốn xem!
Mộ Vãn Diêu là kẻ lạnh lùng, Ngôn Thượng cũng là kẻ dối trá trong tay cầm quyền lớn… Tất cả bọn họ đều đã thay đổi, tất cả đều làm theo ý mình mà đùa bỡn lòng người.

Hiện tại bọn họ có thể tiện tay vứt bỏ Xuân Hoa, muốn lấy nàng ta ra làm quân cờ… Nếu hắn giúp Xuân Hoa thì chẳng phải sẽ đưa nhược điểm cho Mộ Vãn Diêu sao?
Vậy Mộ Vãn Diêu sẽ nắm được nhược điểm của hắn —— cùng hậu phi tư thông, nối lại tình xưa.
Hoặc là Xuân Hoa chết, hoặc là Lưu Văn Cát chết.

Mà Lưu Văn Cát đương nhiên sẽ không để bản thân chết, nhưng nếu để nàng kia chết…
Lưu Văn Cát cần gì phải giúp Xuân Hoa?
Mộ Vãn Diêu quả cực đáng giận!
Lưu Văn Cát chợt dừng bước, sắc mặt khó coi đứng dưới cây ngô đồng sau đó bỗng dưng quay đầu nhìn về phía cung của Nhàn phi.

Thái giám đi phía sau hắn không dám hỏi công công đã gặp phải chuyện gì chỗ Nhàn phi, sao lại tức giận như thế.
Còn Lưu Văn Cát thì nhìn chằm chằm cung điện nơi Xuân Hoa ở, nhìn chằm chằm cửa cung màu đen —— trong đầu hắn lại nghĩ tới khuôn mặt nàng ta.

Khi ấy Xuân Hoa quay đầu nhìn hắn, miệng mỉm cười, cả người đứng dưới hành lang đơn sơ trong nhà Ngôn Thượng.

Nàng ta duyên dáng yêu kiều, nụ cười như suối mùa xuân.
Lưu Văn Cát nhắm mắt, tay nắm chặt khiến hai má căng chặt —— hắn càng không chiếm được thì càng nhớ mãi không quên!
Hắn quyền cao chức trọng thì dựa vào cái gì mà vẫn nhớ mãi không quên một nữ nhân?!
Mặt hắn trầm xuống, bỗng xoay người đi nhanh về phía cung điện kia.

Hắn quát lui thái giám đi phía sau, ống tay áo vung lên.

Hắn rõ ràng đang đi về phía Xuân Hoa nhưng biểu tình lại âm trầm, xơ xác tiêu điều, không có được kích động nhảy nhót như ngày xưa, cũng không vừa nhìn thấy nàng ta là mặt đỏ tim đập nhanh.
Xuân Hoa đang ngồi trên mặt đất khóc.

Sau đó nàng ta lau nước mắt, ôm đầu gối cảm giác mình thật đáng buồn và đáng thương.

Một lát tiếp theo nàng ta nghe được tiếng bước chân nên ngước hai mắt đẫm lệ mông lung lên và thấy Lưu Văn Cát đã quay lại.
Nàng ta không kịp nói gì thì hắn đã ngồi xổm xuống, một tay bóp chặt lấy má nàng ta cúi đầu hôn xuống.


Xuân Hoa kinh hãi, khuôn mặt đỏ lên, cả người bị dọa đến cứng ngắc.

Nàng ta đẩy hắn, đánh hắn, trong lòng sợ hãi vô cùng.

Nàng mở miệng cắn hắn, khiến cái tên ác nhân dối trá này buông mình ra.
Cuối cùng Lưu Văn Cát cũng buông nàng ra, ngón tay đè lên đôi môi đỏ mọng có dính một giọt máu của nàng ta.

Sắc mặt hắn rất khó coi nhưng hắn không thèm để ý nói: “Được.

Ta sẽ giúp ngươi lúc này.

Dù sao ta cũng muốn xuống địa ngục … Xuân Hoa, ngươi theo ta cùng xuống địa ngục đi thôi.”
—–
Lưu Văn Cát phản chiến khiến Hải Mỹ Nhân ở trong cung không kịp phòng bị.
Cũng trong lúc đó thế gia chọn phe, Hải thị và Triệu gia bị những người còn lại cô lập.

Bởi vì có Vi Thụ ủng hộ nên Triệu gia chưa hoàn toàn bị nhắm đến, chỉ có Hải gia trở thành vật hy sinh.

Ngôn Thượng tẩy sạch Bắc Lý sau đó điều tra đám quan viên tới đó, không chỉ có con em thế gia mà còn có cả đệ tử hàn môn.
Đương nhiên thế gia vẫn nhiều hơn.
Lần này thế gia lấy Lưu gia và Vi gia cầm đầu mà phối hợp duy trì thái độ ba phải thế nào cũng được.

Hải thị bị Đại Lý Tự cùng Tông Chính Tự vây quanh vì chuyện mưu hại hoàng tử.
Lưu Văn Cát đưa ra chứng cứ Hải Mỹ Nhân mưu hại hoàng tử.

Hắn ruồng bỏ ước định giữa mình và Hải gia để lựa chọn liên thủ với hàn môn và Mộ Vãn Diêu.

Được sự giúp đỡ của hắn nên chuyện Hoắc Mỹ Nhân bị xảy thai đã có kết quả.
Hoàng đế xoay quanh trái phải không biết giúp ai nhưng Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu đã thay hắn lựa chọn vì thế hắn lập tức thả lỏng quay ra chất vấn Hải thị.
Hải Mỹ Nhân ở trong cung không thể tin được mình không làm gì đã bị Lưu Văn Cát giả tạo chứng cớ hãm hại.

Ngoại trừ nói với Xuân Hoa hai câu thì nàng ta chưa từng chạm tới Hoắc Mỹ Nhân cơ mà?
Mộ Vãn Diêu, hoàng đế, Lưu Văn Cát mở tam đường hội thẩm.

Xuân Hoa quỳ trên mặt đất nói mình bị Hải Mỹ Nhân châm ngòi thế nào, lại nói Hải Mỹ Nhân ghen ghét Hoắc Mỹ Nhân ra sao.
Hoắc Mỹ Nhân kéo thân thể yếu đuối của mình tới đứng sau lưng Mộ Vãn Diêu và được công chúa ủng hộ.

Nàng ta nghe xong lập tức rưng rưng, ríu rít nhào vào trong lòng hoàng đế mắng: “Hải Mỹ Nhân, sao ngươi lại nhẫn tâm như thế? Đứa nhỏ chưa thành hình mà ngươi cũng hại được… Cũng phải thôi, nhà các ngươi vốn thích mưu hại hoàng tử, nhà các ngươi …”
Hải Mỹ Nhân quỳ khóc kêu to: “Nói bậy! Nói bậy! Ta tuyệt đối không dám mưu hại hoàng tử! Ta tuyệt đối không dám!”
Nàng ta khóc lớn, vừa quỳ vừa bò tới chỗ hoàng đế rồi ôm lấy chân hắn mà khóc lóc giải thích: “Sao thiếp dám hại hoàng tử chứ? Bệ hạ nghĩ xem làm sao thiếp dám? Hải thị cõng tội danh này trở lại Trường An là muốn rửa sạch tội, rửa sạch thành kiến của thế nhân! Trước kia nhà thiếp mang tiến mưu hại hoàng tử nên cả nhà bị đi đày, bị thế gia xem thường.

Từ đó về sau đệ tử trong nhà không thể vào học đường chính thống, mà như thế thì không thể vào triều làm quan.
Cả nhà thiếp ở nơi xa xôi, không được trung nguyên thừa nhận nên đệ tử cả tộc không thể tham gia khoa cử.

Tất cả đều vì một tội mưu hại hòang tử!
Chuyện năm ấy thiếp không nói ai sai vì thế nhân đã định tội! Nhưng thiếp nên vì Hải thị mà kêu oan… Hải gia đã chịu đủ trừng phạt, muốn về Trường An, muốn gia nhập thế gia! Lần này được ơn bệ hạ nên chúng thần mới được về Trường An thì vì sao chúng thần còn phải mưu hại hoàng tử để đi theo vết xe đổ năm đó làm gì?
Bệ hạ minh giám! Thiếp tuyệt đối không hại hoàng tử! Là Nhàn phi! Rõ ràng là Nhàn phi!”
Hải Mỹ Nhân quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, một đám hậu phi đều nhìn mà thổn thức, đến hoàng hậu cũng thở dài vì cảm thấy nàng ta đáng thương.

Hoàng đế vốn định dứt khoát kết thúc việc này nhưng Hải Mỹ Nhân kích động như thế khiến hắn nhất thời do dự.

Hắn mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Xuân Hoa, đúng lúc Mộ Vãn Diêu rướn người về phía trước.
Nàng nhìn chằm chằm Hải Mỹ Nhân lớn tiếng quát: “Năm đó các ngươi mưu sát Nhị ca của ta, chỉ mới lưu đày 10 năm đã đủ trừng phạt rồi ư? Các ngươi còn cảm thấy mình tủi thân hả? Bệ hạ ân trạch khắp thiên hạ, lòng nhân từ có ai không biết? Bệ hạ muốn các ngươi trở về là đặc xá tội của các ngươi thế mà ngươi không biết cảm ơn, dám mưu hại hoàng tử.

Tâm các ngươi thế nào sao ta lại không biết?
Vì sao ngươi lại mưu hại hoàng tử? Ngươi đương nhiên sẽ mưu hại hoàng tử! Bởi vì ngươi sợ ta nắm giữ triều chính, chỉ muốn có đứa nhỏ của riêng ngươi rồi lợi dụng nó trói chặt bệ hạ! Ngươi và Hoắc Mỹ Nhân đồng thời vào cung nhưng Hoắc Mỹ Nhân lại có con vua trước khiến ngươi lo lắng địa vị của mình không được đảm bảo!
Hải thị mang ơn bệ hạ nên muốn lợi dụng con vua để tiến gần hơn một bước! Các ngươi lợi dụng bệ hạ đối xử với các ngươi khoan dung nên khiêu khích bệ hạ hết lần này tới lần khác! May mà Lưu công công sớm có chủ trương, đề phòng ngươi… Vậy mà vẫn thất bại trong gang tấc, để cho ngươi đắc thủ!”
Hải Mỹ Nhân thét chói tai: “Không phải như thế! Chứng cớ là giả! A, ta biết rồi, ngài muốn bảo vệ thị nữ vốn xuất thân trong phủ của ngài … Bệ hạ, nàng ta có tư tâm! Công chúa có tư tâm!”
Mộ Vãn Diêu không động đậy, mặt nhìn hoàng đế.

Hoàng đế lại nhìn Lưu Văn Cát rồi tới Mộ Vãn Diêu, cuối cùng nhìn Hoắc Mỹ Nhân và cả Hải Mỹ Nhân.
Hải Mỹ Nhân biết mình đã bị Lưu Văn Cát bán, Hải thị cũng đã bị vứt bỏ.

Trong lòng nàng ta hoảng sợ, biết chỉ có thể dựa vào hoàng đế nên càng khóc thương tâm hơn.

Nàng ta ôm chân hoàng đế mong hắn thương xót mình, lại cầu hắn bỏ qua cho mình một lần này.
Hoàng đế nhìn thấy Hải Mỹ Nhân khóc, lại nghĩ tới tình cảm đầu ấp tay gối.

Xưa nay hắn không chen được vào việc trên triều, chỉ trông cậy vào trò chuyện với hậu phi để tìm an ủi.

Lúc hắn bị đám thần tử coi như đứa trẻ con thì Hải Mỹ Nhân lại ở bên cạnh ngọt ngào ôm hắn an ủi không biết bao nhiêu lần.

Lúc ấy vô số lần bọn họ đã mặc sức tưởng tượng đến cảnh đạp đám đại thần kia dưới chân để tự do muốn làm gì thì làm.
Trong lúc nhất thời, hoàng đế mềm lòng cầu Mộ Vãn Diêu: “Diêu Diêu, nàng ta chỉ là một phụ nhân của Hải thị thì biết gì.

Nhất định là do đám cung nhân lợi dụng làm bậy, trẫm thay mặt nàng ấy bảo đảm, con người nàng ta rất lương thiện…”
Mộ Vãn Diêu đánh gãy lời hoàng đế: “Bệ hạ, người bị hại là con ngài đó! Nếu ngài còn không ngại thì ta có thể nói cái gì?”
Hoàng đế sửng sốt, đang muốn vui sướng thì Lưu Văn Cát ở bên cạnh không lạnh không nóng nói: “Vài vị tướng công mà biết ngài bỏ qua cho Hải Mỹ Nhân thì sẽ cầu kiến ngài ngay.”
Hoàng đế lập tức héo.

Hắn sợ mấy vị tể tướng kia quá thể, bọn họ cứ lải nhải mãi không thôi.

Hắn làm hoàng đế cũng không được yên —— thế là hắn không nhìn Hải Mỹ Nhân nữa mà tức giận phất tay áo nói: “Tùy tiện các ngươi đi! Dù sao các ngươi muốn như thế nào thì cứ làm như thế!”
Hải Mỹ Nhân khóc lớn gọi: “Bệ hạ, bệ hạ —— ”
Hoàng đế phất tay áo chạy đi, Mộ Vãn Diêu thấy vậy thì ngừng một chút, ra hiệu cho Hoắc Mỹ Nhân theo sau an ủi hắn.

Còn nàng đương nhiên không thể ra vẻ trấn an hoàng đế được.

Có điều hắn thích mỹ nhân ôn nhu như nước mà? Hải Mỹ Nhân đủ mềm mại, còn Hoắc Mỹ Nhân là xuất thân con hát nên càng biết nhìn mặt nói chuyện.
—–
Hoàng đế cũng không được yên quá lâu, bởi vì lúc này Ngôn Thượng cầu kiến hắn vì chuyện xử lý Bắc Lý.

Chàng muốn hạn chế để triều thần không thể tùy ý tới Bắc Lý.

Lý do là vì đám thần tử uống say dễ để lộ quá nhiều chuyện, nếu để thám tử của địch quốc biết được thì đó là nguy đến xã tắc.
Hoàng đế vừa bị Mộ Vãn Diêu cho một vố, nay lại bị Ngôn Thượng dày vò.

Hắn biết chàng và thế gia có vẻ đã hòa giải thế nên hắn nổi trận lôi đình nói: “Ngươi dứt khoát đóng cửa Bắc Lý đi! Đừng để ai tới đó nữa là sạch sẽ hết!”
Ngôn Thượng vẫn dịu dàng nói: “Không thể đóng cửa Bắc Lý được.


Nếu theo ý kiến cá nhân của thần thì đóng cũng tốt, thần luôn không thích nơi tửu sắc như thế.

Nhưng Bắc Lý tượng trưng cho sự phồn hoa của Trường An, các nước lân bang đều nghĩ tới Bắc Lý khi nghĩ tới Trường An.

Quan viên chơi gái không thể dung túng, cần phải hạn chế, nhưng nếu làm quá mức thì dân chúng sẽ không đồng tình, chung quy cũng không tốt.”
Hoàng đế trào phúng: “Ngôn Nhị Lang nói thật có đạo lý.”
Ngôn Thượng làm như không hiểu.
Hoàng đế lại nói: “Ngươi giải quyết thế gia, phu nhân của ngươi thì hại chết Hải Mỹ Nhân, hàn môn các ngươi coi như độc đại rồi, thế gia cũng phải nghe lời.

Ngôn Nhị Lang bây giờ thật phong quang, hay trẫm cùng nhường luôn ngôi cho ngươi nhỉ?!”
Lẽ ra hắn trào phúng như thế thì Ngôn Thượng nên kinh sợ tạ tội, nói mình nhúng tay quá nhiều, nói mình sẽ về dạy dỗ lại vợ mình.

Chàng nên quỳ xuống nhận tội, lại trần tình với hắn.

Đợi chàng trấn an hoàng đế xong, tâm tình hoàng đế tốt mới cho chàng quả ngọt mà ăn.

Giữa quân và thần bọn họ đã quen với cách thức ở chung như vậy.
Nhưng lúc này giống như không như vậy.
Hoàng đế không chờ được Ngôn Thượng quỳ xuống lại chỉ thấy chàng chắp tay áo to rộng nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu mới nói: “Hàn môn cũng sẽ không bởi vậy mà giành thế độc đại, bệ hạ cứ yên tâm.”
Hoàng đế nhìn chàng, chỉ thấy chàng nói: “Thân thể thần không tốt nên muốn từ quan về Lĩnh Nam tĩnh dưỡng.

Công chúa điện hạ sẽ đi với thần, bệ hạ cứ yên tâm rằng hàn môn sẽ không vì thế mà thành độc đại.”
Hoàng đế sửng sốt.
Hắn lập tức mê mang, trong lòng tức giận hỏi: “Cái gì? Sao ngươi có thể đi? Ngươi đi thì trẫm làm sao bây giờ, ai giúp trẫm làm việc? Ngươi là tể tướng tiên đế chỉ định, có phải ngươi trách trẫm không trực tiếp phong ngươi làm tể tướng không? Ngươi đang áp chế trẫm sao Ngôn Tố Thần?”
Ngôn Thượng nhìn hoàng đế sau đó thở dài, mỏi mệt vô cùng.
Quân này không đủ uy, quân này quá yếu đuối, đa nghi, không tài, hẹp hòi, bảo thủ, keo kiệt… Quân này không đủ nghiêm, vậy không bằng đi thôi.
Ngôn Thượng chắp tay bất đắc dĩ nói với hoàng đế : “Sao thần dám áp chế bệ hạ? Mà cũng đâu chỉ có mình thần giúp ngài làm việc? Người có thể giúp bệ hạ làm việc đầy ngoài kia, thần đã đề cử rất nhiều người… Chỉ là bệ hạ không cần, cũng không tín nhiệm thần thì thần có cách gì? Thần từ quan mà đi thật sự là do thân thể không chịu nổi, cũng không phải có ý kiến gì với bệ hạ.”
—–
Bên trong thâm cung, sau sự kiện của Hải Mỹ Nhân cuối cùng Mộ Vãn Diêu cũng gặp Xuân Hoa.
Nàng kia vẫn không thể tin được Mộ Vãn Diêu sẽ đối xử với mình như thế.

Nàng ta nói tấm lòng của mình với công chúa trước sau như một nhưng vì sao công chúa lại vì giúp Hoắc Mỹ Nhân mà hại nàng ta.
Nếu không phải Lưu Văn Cát…
Mộ Vãn Dao lạnh giọng hỏi: “Nếu không phải Lưu Văn Cát cái gì?”
Xuân Hoa im lặng.

Nàng ta nhất thời nhớ tới giao dịch của mình và Lưu Văn Cát.

Trước ánh mắt lạnh băng của công chúa nàng ta nói không nên lời.
Mộ Vãn Dao nhàn nhạt hỏi: “Ngươi đối đãi với ta thế này đó hả?”
Xuân Hoa cắn môi nói: “Ta cũng không nghĩ điện hạ lại nhẫn tâm với ta như thế.

Ngài thà tặng cho bệ hạ một mỹ nhân khác chứ không muốn sắp xếp cho ta làm việc, ta cứ vậy biến thành quân cờ chết…”
Mộ Vãn Diêu nói: “Sao ngươi không nghĩ ta không cần ngươi là vì ngươi không phải lễ vật ta dâng cho Tấn Vương? Ta vốn không muốn đưa ngươi ra ngoài, phẩm tính của ngươi không đúng theo yêu cầu của một lễ vật ta dâng cho bệ hạ … Xuân Hoa, ta chưa từng giao việc cho ngươi, cũng không muốn ngươi vì ta mà phải làm gì.

Ta cần chọn một người thích hợp, và ngươi không phải người ấy.”
Giọng Xuân Hoa hơi nhanh hơn: “Nhưng lúc này, lúc này đây… Nếu không phải Lưu Văn Cát đứng ra thì bệ hạ sẽ thật sự trừ bỏ ta! Bởi vì ta không quyền không thế, bởi vì ta bị điện hạ vứt bỏ, ta đã vô dụng!”
Mộ Vãn Dao nhạt nhẽo hỏi: “Thì sao? Bị bệ hạ vứt bỏ là chuyện xấu ư?”
Tim Xuân Hoa đập loạn lên.
Hai người đứng trên hành lang gấp khúc, phía trước là hồ sen đầy nụ.

Tơ liễu bay lên đầu vai, Mộ Vãn Diêu liếc mắt nhìn nàng kia, ánh mắt u buồn nói: “Ta từng không thể quyết định vận mệnh của ngươi, để ngươi bị bắt mang đi và trở thành nữ nhân bên cạnh Tấn Vương.

Mà nay ta đã có năng lực mang ngươi đi… Ta có thể khiến ngươi bị vứt bỏ, cũng có biện pháp để ngươi được sống mà rời khỏi hậu cung này.

Ta có thể mang ngươi ra khỏi thế giới kia, nhưng ngươi lại không muốn đi có phải không?”
Xuân Hoa ngơ ngác nhìn cô công chúa mỹ lệ trước mặt.

Một lúc lâu sau nàng ta mới buồn bã nói: “Ta đã gả cho người ta, có nhi tử thì sao có thể ra ngoài…”
Mộ Vãn Diêu mỉm cười nói: “Thế nên ngươi không muốn ra ngoài.”
Nàng đi về phía Xuân Hoa, đứng trước mặt nàng ta.

Ở trước mặt nàng Xuân Hoa vĩnh viễn chỉ hèn mọn như một thị nữ.

Lúc bị công chúa nhìn chăm chú nàng ta chỉ cúi đầu không nói gì.
Sau một hồi nàng ta mới nhớ ra mình là Nhàn phi, lúc đối mặt với công chúa nàng ta cũng không cần câu nệ như thế.

Vì vậy nàng ta ngẩng đầu lên.
Mộ Vãn Dao quan sát biến hóa kia sau đó cười nói: “Dung tục.”
Xuân Hoa ngớ ra: “Cái gì?”
Mộ Vãn Dao vươn ngón tay lạnh lẽo vuốt qua má nàng ta.

Nàng vừa suy nghĩ vừa chăm chú nhìn thị nữ ngày xưa của mình, tự hỏi vì sao nàng ta lại bị buộc thành một bình hoa dung tục không chịu nổi thế này.
Nàng nói: “Xuân Hoa, là ta hại ngươi.

Nếu ngươi vẫn là thị nữ đi theo bên cạnh thì ta có thể dụng tâm dạy dỗ ngươi.

Nhưng nay ngươi đã cách ta quá xa, bị vây trong hậu trạch, cả ngày quay vòng quanh Hoàng Hậu, Hoàng đế và Đại hoàng tử.
Ngươi không còn là thị nữ cùng ta giết một đường từ Ô Man trở về nữa.

Lòng của ngươi đã bị 10 năm sống trong hậu trạch bào mòn hết.

Bây giờ ngươi đã chẳng còn ánh mắt tìm tòi, không hề có giấc mộng, không hề có ý nghĩ của chính mình.

Ở trong hậu cung này ngươi đã mất đi bản thân, trở thành bất kỳ phụ nhân bình thường nào.

Ngươi cũng tràn ngập u oán và luôn chờ phu quân của mình quay đầu nhìn một cái, chẳng có gì đặc sắc hết.
Ta cảm thấy là ta hủy ngươi, hại ngươi.

Nhưng có lẽ ngươi vẫn rất hài lòng với cuộc sống nầy.

Ta muốn kéo ngươi ra nhưng chính ngươi lại từ bỏ.

Ta sẽ cho ngươi một cơ hội, ngươi có nguyện ý cùng ta rời khỏi cung điện này không? Ta có biện pháp cho ngươi một cuộc sống mới, để ngươi được nhìn phong cảnh ngoài kia.

Nhưng ngươi có dũng khí đi cùng với ta không?”