Loạn ngoài chùa Phổ Cứu đã vượt ngoài tầm ứng phó của đám quan viên mai phục tại đây.
Đủ loại ồn ào và ầm ĩ quậy với nhau, có quan viên vội vã từ gác mái đối diện phất vạt áo nhảy xuống, há miệng hét to: “Điều người! Mau điều người”.
Có bá tánh kinh hô, tránh né khất cái, có khất cái chen vào trong chùa cao giọng cãi nhau với người ta: “Chỗ này phát đồ miễn phí, sao lại không nói cho chúng ta biết?”
Trong một đám loạn lạc đó không biết có ai đó kêu “Quan phủ giết người rồi”, thế là tình huống càng thêm loạn, giống như chạm vào là nổ ngay.
Nữ tử bị quan binh vây kín ở cửa chùa chỉ có vài phần tương tự Đan Dương công chúa nhưng cũng bị buộc rửa mặt và chất vấn.
Đám quan lại thô bạo thấy dung mạo nàng ta sau khi rửa mặt khác hẳn bức họa quan trên đưa thì mắng to một tiếng say đó xoay người vừa đi vừa quát: “Nhốt nàng ta vào lao đã!”
Nữ tử kia cực kỳ kinh ngạc, trong lòng nghĩ cái này không giống nàng ta tưởng.
Lúc được người ta thuê nàng ta không biết mình sẽ phải ngồi nhà lao vì thế nàng ta thét chói tai: “Dựa vào cái gì mà bắt ta? Dựa vào cái gì mà bắt ta?!”
Đám quan lại lớn tiếng quát: “Sơ tán mọi người! Giải tán mau! Mẹ nó, tất cả đều tránh ra! Đông thế này là không muốn sống nữa sao?! Không sợ người dẫm người sao, không sợ xảy ra cháy ư?!”
Bọn họ rút ra đao ra uy hiếp: “Tránh hết cho lão tử ——”
Tối nay đèn đuốc lộng lẫy, ánh trăng rực rỡ, toàn bộ ngôi chùa, thậm chí của tòa thành đều huy hoàng…… ấy vậy mà quan lại chỉ thấy kinh hồn táng đảm, sợ nhất là xảy ra chuyện vào Tết Đoan Ngọ.
Vị quan to nhất nhất ở đây là quan bát phẩm lúc này trầm mặt, vừa đi về phía chùa vừa dặn mọi người: “Đóng cửa thành lại! Từ tối nay trở đi những ai ra vào cửa thành đều phải nghiêm khắc điều tra! Chỉ cần nói là khất cái náo động, tình thế loạn lạc nên chỉ có thể đóng cửa thành…… Điều tra cả đêm, một con muỗi cũng không được để lọt, nếu không ta sẽ hỏi tội các ngươi!”
Đám người đi theo hắn lau mồ hôi ậm ừ nói: “Lang quân, hiện giờ không có đủ người trông cửa thành…… Mọi người đều ở đây, chúng ta không thể vì bảo hộ công chúa mà mặc kệ bá tánh chứ?”
Đám tiểu lại này khác với quan lớn, bọn họ đều xuất thân bình dân, đương nhiên sẽ nghĩ cho bá tánh.
Hơn nữa bọn họ đều cho rằng mình đang bảo hộ công chúa nên cực kỳ cố gắng.
Tên quan viên cầm đầu hơi híp mắt, hơi thở trầm trọng nói: “Ngươi nói là cửa thành đang sơ sẩy ư?…… Vậy càng nên tăng cường người tới chỗ cửa thành canh giữ! Nhanh! Đừng để kẻ nào thoát!”
Đám tiểu lại sợ ngây người: “Nhưng chỗ này, tất cả đều là người, đám khất cái kia mà không tìm được đồ ăn sẽ đoạt của bá tánh……”
Quan viên kia ngẩn ra, trên người cũng đổ mồ hôi đầm đìa, ý thức được tình thế phiền toái hơn hắn tưởng.
Nhưng hắn vẫn nhanh chóng quyết định hạ lệnh: “Đến cửa thành cản người! Còn chỗ này thì…… Chặn ở cửa chùa, không cho ai vào! Đợi tình hình đỡ hơn rồi nói.”
Đám tiểu lại kinh hãi liếc hắn một cái chỉ thấy mặt hắn nghiêm lại, thật sự có ý muốn bọn họ điều người tới canh cổng thành…… Nhưng còn đám khất cái đang vây quanh bá tánh, những kẻ đó không biết đang muốn làm gì, còn có những hòa thượng đang bị mọi người bủa vây……
Đám tiểu lại luôn nhắc mãi “Sẽ có sai lầm mất thôi” nhưng vẫn quay đầu đi dặn dò.
Quan viên cầm đầu thấy tiểu lại rốt cuộc chịu nghe lời thì hơi hơi nhẹ nhàng thở ra nhưng mà cảm xúc vẫn căng chặt như cũ.
Hắn là do một tay huyện lệnh đề bạt, từ trước đến nay đều đứng về phía Nam Dương Khương thị.
Quan phụ mẫu của nơi này đúng là xuất thân Khương thị, đáng tiếc không phải dòng chính mà là chi thứ.
Dòng chính của Khương thị đều ở Nam Dương, đều ở Trường An, làm gì thèm để ý tới bọn họ?
Lúc xuất phát huyện lệnh đã lặng lẽ nói với hắn nếu bắt được công chúa thì có thể trực tiếp nhân hỗn loạn giết luôn.
Cái này có lợi với Khương thị, nếu việc thành thì quan lộ của hắn sẽ rất trôi chảy.
Nhưng việc tốt như thế lại bị loạn thành thế này!
“Lang quân! Trong chùa bị mất dược liệu trị mắt!” Lại có một tiểu lại mồ hôi đầy đầu bò xuống từ tường của ngôi chùa.
Lúc này cửa chính bị bá tánh và khất cái chen kẹt cứng, không ai ra vào được.
Và đương nhiên cũng chẳng ai thèm quan tâm đến cái gì mà dược liệu hay không, vị quan viên kia cũng phiền lòng vẫy vẫy tay, không biết bây giờ về thì nói thế nào với huyện lệnh.
Hắn chau mày, trong lòng nghĩ lại toàn bộ chuyện xảy ra tối nay: Có người bên ngoài chùa nói nhìn thấy người giống công chúa.
Sau đó cửa chùa quả thực có một nữ nhân giống công chúa, sau đó khất cái đột nhiên xâm nhập…… Hắn lẩm bẩm tự nói: “Hóa ra Ngôn Tố Thần vang danh kia thật sự cùng điện hạ ở bên nhau.”
Hóa ra bọn họ tới đây vì thuốc, nay thuốc bị mất…… Quan viên kia hơi nhếch miệng, nghĩ thầm một người mù và một cô công chúa nhu nhược làm sao thoát được cái lồng giam này của hắn!
—
Quan lại gần chùa không ngừng bị gọi đi, nhưng vẫn có những kẻ khác được phái ra còn chưa nhận được lệnh mới nhất.
Sâu trong một con ngõ nhỏ có một hàng 4,5 tên lính đang đi tuần tra, bọn họ thấy trong hẻm có người thì vội tới gần.
Ánh sáng âm u, lúc sáng lúc tối, từ hướng của đám lính tuần thì chỉ thoáng thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau.
Nam tử kia vừa gầy vừa cao, cả người hơi cong, một tay ôm lấy nữ lang trong lòng, một tay ôm eo nàng ta.
Áo ngoài màu nguyệt bạch của hắn khoác trên người nàng kia, chắn cả người nàng ta đến kín mít, chỉ thấy một mái tóc đen chảy qua kẽ ngón tay, quấn lên cánh tay tên kia sau đó như thác nước xõa xuống.
Chỉ có công chúa hoàng gia mới có thể nuôi được một mái tóc đẹp dài đến mắt cá chân như thế này.
Lúc Ngôn Thượng tháo trâm của nàng xuống đã biết mình sơ sẩy, vì thế chàng đành ra vẻ trầm mê, dùng cánh tay gom tóc của nàng lại.
Chàng hy vọng đám quan binh này sẽ không chú ý tới độ dài tóc nàng khác người thường.
Tiếng nam nữ dây dưa mịt mờ lại trầm thấp, vừa nhìn đã biết hai người đang làm gì.
Nhưng tên cầm đầu đám tiểu lại vốn là kẻ quen trộn lẫn với đám tam giáo cửu lưu, theo bản năng hắn cảm thấy không thích hợp.
Hắn chưa chú ý tới tóc tai nàng kia mà chỉ nghĩ: Trong chùa xảy ra chuyện như thế mà sao vẫn có người nhịn không được ở chỗ này xằng bậy chứ?
Bọn họ đặt tay lên chuôi đao, cẩn thận tới gần sau đó quát: “Hai người các ngươi quay mặt lại! Đang làm gì?! Sao lại tới đây?!”
Ngôn Thượng cảm giác được lông mi của Mộ Vãn Diêu run run quét qua mặt mình.
Hiển nhiên nàng đã nghe thấy tiếng bước chân của quan binh tới gần.
Chàng thì vẫn yên lặng, vừa ôm nàng vừa nắm chặt con dao trong tay.
Chàng nghe tiếng động, trong đầu tính toán giải quyết mấy kẻ này thế nào để không lộ dấu vết……
Chàng không định giết người nhưng cũng phải khiến đối phương hôn mê mới được.
Mộ Vãn Diêu say mê mà nhắm mắt, cả người rúc trong lòng, tay ôm lấy eo chàng.
Trong tay áo nàng cũng cầm chặt một cây chủy thủ.
Nàng nghĩ nếu thật sự không giấu được thì sẽ để Ngôn Thượng chạy còn mình ở lại cản.
Mắt chàng không nhìn thấy, còn nàng thì ít nhất cũng có vũ khí…… Hơn nữa mặc dù rơi vào tay quan phủ nàng cũng có thể dùng thân phận công chúa, hẳn vẫn còn đường sống.
Vì thế lúc tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần hai người cũng càng hôn đến quên trời đất.
Tình cảm lưu luyến, hơi thở quấn quýt, không khí mềm mại lại tùy ý khiến người ta say mê.
Nhưng có ai biết lúc động tình nhất hai người vẫn giữ được lý trí nhất định.
Mộ Vãn Diêu ngửa mặt, đôi mắt hơi mở.
Vốn nàng muốn nhìn đám quan binh kia nhưng lại không nhịn được bị khuôn mặt của Ngôn Thượng hấp dẫn.
Chung quanh yên lặng, nơi xa là tiếng ồn ào, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này mà chàng còn nhắm mắt.
Sợi tóc lòa xòa dán trên mặt, buông xuống cổ áo chàng.
Áo ngoài của chàng khoác trên người nàng, vài giọt nước bùn bắn trên cổ tay áo chàng.
Người này vừa gầy vừa trầm lắng, bộ dạng nhíu mày mê say này cùng khuôn mặt đỏ ửng làm nàng cảm thấy……
Ừm.
Ngôn Thượng mở bừng mắt.
Rõ ràng chàng không nhìn được nhưng trong khoảnh khắc hai người “Đối diện” này chàng hơi ngừng lại.
Mộ Vãn Diêu cảm giác được ngón tay chàng đặt trên má mình hơi run lên.
Chàng giống như đã động tình mà lập tức đẩy vai nàng dán vào tường.
Quan binh phía sau lại quát: “Dừng lại!”
Đương nhiên không thể ngừng bởi vì động tác dễ thuyết phục hơn lời nói.
Trong ván cờ lặng lẽ này Mộ Vãn Diêu trầm mặc không lên tiếng mà bị Ngôn Thượng đẩy dựa vào đầu tường.
Tay chàng ôm lấy eo nàng, ánh trăng chiếu lên mặt hai người.
Chàng giống một vị khách của Bắc Lí, thô lỗ lại hưng phấn, rồi lại vô tình, xa lạ đến đáng sợ khiến Mộ Vãn Diêu lập tức nghĩ tới những nam nhân Ô Man lúc trước……
Những đụng chạm mang theo ác ý, những trêu chọc đè nén.
Nhưng lúc nàng ngẩng đầu nhìn Ngôn Thượng bằng đôi mắt tĩnh lặng thì chỉ thấy chàng sạch sẽ, ôn nhu.
Mặt hai người tựa gần nhau, hô hấp của chàng phả lên cổ nàng.
Không khí thì rét lạnh nhưng cả hai người đều thấy nóng hừng hực.
Mộ Vãn Diêu ngửa cổ thật cao, tay ôm chặt lấy chàng, từ răng môi tràn ra một tiếng: “Ừm……”
Giống như mèo, quyến rũ đến tận xương.
Đám quan binh nghe thấy vậy thì mặt đỏ tai hồng, càng đừng nói tới Ngôn Thượng.
Mỹ nhân trong ngực, da thịt căng mịn mát lạnh của nàng dán lên lòng bàn tay.
Nàng nhẹ giọng hừ một cái, chóp mũi hơi hơi cọ qua cổ chàng khiến nơi đó nổi từng tầng da gà.
Chàng đột nhiên cảm thấy khô nóng, cả người căng thẳng.
Đây không phải diễn trò, mà là thật…… Nháy mắt này chàng nghĩ tới những ngọt ngào của bọn họ lúc trước.
Lúc này đám quan binh đã tới gần ba trượng.
Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu đều nắm chặt vũ khí trong tay…… Đám người kia thấy người trước mặt không phản ứng lại nên bắt đầu thấy có gì đó không đúng, đao trong tay cũng vung lên.
Ai ngờ một khắc giằng co ngắn ngủi này lại bị một tiếng rống ở đầu hẻm truyền tới cắt ngang: “Các ngươi còn ở chỗ này làm gì?! Lang quân điều người đi cửa thành bảo hộ điện hạ!”
Mấy kẻ đang vung đao đứng trong hẻm không cam lòng nói: “Nhưng……”
Đôi nam nữ kia vẫn không coi ai ra gì mà triền miên, kẻ bên ngoài lại lạnh giọng nói đây là lệnh của quan trên, cửa thành mới là nơi quan trọng.
Đối phương đã dùng tới quan trên nên đám người bên này dù cảm thấy không ổn vẫn chỉ có thể cắn răng xoay người đi ra khỏi hẻm……
Một đám người không cam lòng bị điều đi, đến đầu hẻm tên đầu lĩnh vẫn quay lại liếc mắt một cái.
Hắn thấy đôi nam nữ kia ngồi xuống, nam tử dụi mặt lên cổ nữ tử mà tiếp tục hành sự……
Hắn mắng một câu, rồi tự thuyết phục chính mình đã nghĩ nhiều, có lẽ đối phương chỉ là một đôi tình nhân đang say mê mà thôi.
—
Đám quan binh đi rồi, Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu mặt đối mặt cùng trượt cả người xuống.
Bọn họ run rẩy, tê dại, sợ hãi cực kỳ.
Bấy giờ Ngôn Thượng cầm tay nàng mới sờ thấy một thứ và hỏi: “Ngài cầm chủy thủ làm gì?”
Mộ Vãn Diêu xắn tay áo của chàng lên, cười cười cong ngón tay gãi gãi lên lòng bàn tay chàng ý bảo: đừng có mà chó chê mèo lắm lông.
Bị nàng gãi một cái khiến cả người chàng run lên.
Ngôn Thượng dụi mặt lên cổ nàng, hơi thở nóng bỏng, cơ thể căng chặt cũng thả lỏng xuống.
Mộ Vãn Diêu cũng không đẩy chàng ra mà giống như không có việc gì hỏi: “Ngươi còn có thể đi không?”
Ngôn Thượng cười khổ, trong lòng biết mình vừa làm trò hề, nguyên hình đã lộ.
Hai người dựa gần như thế, lúc kẻ địch tới gần bọn họ còn dán sát gần như không có khe hở.
Đương nhiên nàng đã nhận ra biến hóa trên người chàng.
Nếu đổi là người khác Ngôn Thượng sẽ cảm thấy thẹn đến hận không thể chết đi.
Chàng coi trọng hình tượng như thế sao chịu được việc bản thân thành trò hề.
Nhưng người này lại là Mộ Vãn Diêu, người biết hết về quá khứ của chàng…… Thế nên chàng chỉ thấy căng thẳng chứ không sợ hãi.
Ngôn Thượng thấp giọng nói: “Ta cần chút thời gian.”
Mộ Vãn Diêu không chút để ý hỏi: “Muốn ta dùng tay không?”
Ngôn Thượng: “……”
Ngón tay chàng hơi giật giật, mặt nghiêng đi không nhìn nàng.
Mộ Vãn Diêu cong chân dựa vào tường nhìn bộ dạng của chàng.
Môi đỏ bừng khẽ nhếch, ánh mắt lập lòe, cằm chàng hơi hếch lên để thở.
Biểu tình này của chàng giống như đang ngây người, cũng giống như đang giãy dụa…… Làm người ta thật muốn làm cái gì đó.
Mộ Vãn Diêu thì thích nhất làm gì đó chàng.
Có sợi dây trong đầu nàng đứt phựt, khoảng cách giữa hai người lại vốn cực gần thế nên Mộ Vãn Diêu lập tức cúi đầu hôn lên môi chàng.
Ngôn Thượng thì ngẩn ra, cả người hơi lùi về sau còn nàng thì bất động.
Sau đó chàng cũng lấy lại bình tĩnh, cả người dán về trước, hé miệng đáp lại.
Mộ Vãn Diêu cười nhạo nói: “Ngươi quá không thành thật.”
Chàng thì nhẹ giọng nói: “Ngài lại quá thành thật.”
Khoái ý lúc trước được kéo dài, tình yêu cũng thế.
Trong đầu bọn họ trống rỗng, có lẽ có quá nhiều điều cần hỏi nhưng tình cảm một khi đã giải phóng thì như nước biển lớn, không thể chậm lại được…… Đúng lúc ấy giọng Hàn Thúc Hành vang lên: “Ta đã lấy được thuốc.”
Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu đồng thời cứng đờ.
Cả hai đều ý thức được một khắc mất khống chế kia.
Giọng Mộ Vãn Diêu có chút sa sút, lại cố hững hờ hỏi: “Ngươi có thể đứng lên không?”
Nàng đang nói với Ngôn Thượng.
Mặt chàng lúc này đỏ như máu, một lát sau mới cười khổ đáp: “Lại cho ta thêm chút thời gian đi.”
Hàn Thúc Hành lập tức khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy? Nhị Lang bị thương ư? Bị thương chỗ nào? Không đứng lên nổi sao?”
Hắn tôn sùng Ngôn Nhị Lang như thế nên lập tức muốn tới kiểm tra.
Ngôn Thượng kinh hãi lùi về sau, còn Mộ Vãn Diêu thì trực tiếp duỗi cánh tay cản, không cho Hàn Thúc Hành chạm vào Ngôn Thượng.
Nàng lườm tên kia, sau đó nghiến răng nghiến lợi mắng: “…… Ngươi bị ngu hả?”
Hàn Thúc Hành bị công chúa mắng thì ngẩn ra, sau đó theo thói quen nhìn về phía Ngôn Nhị Lang cầu giải thích.
Nhưng Ngôn Thượng chỉ cúi đầu, đầu ngón tay túm lấy ống tay áo của công chúa, cứ vậy khom lưng ngồi tại chỗ không nói lời nào.
—
Một huyện thành của Nam Dương bị Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu xáo tung lên như vậy, còn trong thành Trường An lúc này mọi người cũng đang ăn mừng Đoan Ngọ.
Thái Tử vốn muốn giữ Dương Tự ở Đông Cung ăn tết, nói là Thái Tử Phi tự mình xuống bếp để Dương Tam Lang có thể ăn thỏa thích.
Nhưng Dương Tam Lang lại không chút để ý mà tự đắc nói mình sẽ cùng giai nhân đi hẹn hò.
Thái Tử kinh ngạc cực kỳ, lại có cảm giác “Nuôi heo lớn để nó đi húc người.”
Có điều hiện giờ Thái Tử chẳng yêu cầu gì với Dương Tự, hắn có thể thành thân nếu muốn, coi như để cha mẹ hắn yên tâm.
Thế là tối nay Dương Tự vui vẻ đi chơi còn Thái Tử cùng thê thiếp và con cái ở Đông Cung ăn tết.
Lát sau hắn nghe được một tin tức khiến ý cười trên mặt cũng nhạt dần.
Con cả của hắn đang chúc rượu thấy thế thì run rẩy không dám nói nhiều.
Thái Tử Phi hỏi: “Điện hạ sao thế?”
Thái Tử thu lại biểu tình của mình, khóe môi mang theo ý cười nói: “Phụ hoàng có mời một đại phu dân gian, cô không yên tâm nên muốn đi xem.”
Thái Tử lập tức rời khỏi Đông Cung, đến tẩm điện của hoàng đế để thỉnh an.
Tấn Vương và Tần Vương cũng đều ở đó, thái giám Thành An bên người hoàng đế vội giải thích bệnh tình của ông ta cho những người ở đây.
Lưu Văn Cát thì yên lặng đứng trong một góc quan sát bọn họ.
Lúc nói chuyện có một lão đầu gầy nhỏ mặc áo bào rộng đi từ đại điện ra.
Thành An thấy vậy thì vội hỏi tình hình bệnh của hoàng đế.
Sau đó ông ta thấp thỏm giới thiệu với các vị hoàng tử: “Đây là một vị thần y hải ngoại mà Lưu công công mời về……”
Ánh mắt Thái Tử âm u nhìn về phía Lưu Văn Cát đang đứng trong góc.
Hiện tại hắn đã được phong cái gì mà tướng quân, quyền cao chức trọng nên khác hẳn ngày trước.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Thái Tử hắn chỉ khom người hành lễ chứ không nói gì.
Vị thần y kia vui vẻ nhìn mấy vị hoàng tử rồi báo tin vui: “Các vị điện hạ yên tâm, có lão phu ở đây thì ít nhất còn có thể giúp bệ hạ dưỡng thân mình thêm 2-3 năm……”
Mọi người ngẩn ra.
Vài vị hoàng tử lúc này mới phản ứng lại, bọn họ đều làm ra vẻ mừng đến rơi nước mắt.
Lưu Văn Cát thấy vậy thì cười nhạo bọn họ diễn trò, đồng thời vừa lòng vì hoàng đế còn có thể sống thêm —— hoàng đế không chết thì hắn mới có lợi.
Một thái giám như hắn cần hoàng đế ủng hộ.
Lưu Văn Cát còn mong hoàng đế sống hơn con trai ông ta.
Thái Tử dẫn hai vị thân vương kia hành lễ sau đó rời đi.
Lúc sau ba người tách ra, từng người về chỗ mình, hoặc ra khỏi cung.
Tần Vương và Tấn Vương đi rồi các cung nhân mới cầm đèn dẫn Thái Tử trầm mặc đi về Đông Cung.
Các phụ tá đi theo phía sau hắn cúi đầu không nói lời nào.
Trước khi đến Đông Cung Thái Tử đột nhiên dừng bước.
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía ánh trăng khuyết trên bầu trời, lại nhìn về phía lầu son gác tía nơi xa…… Cỗ buồn bực trong lòng hắn nghẹn ở đó, sau đó hắn thấp giọng lầu bầu: “…… Sao ông ta còn chưa chết?”
Sống lâu 2-3 năm nữa thì ai mà chịu nổi?
Đám phụ tá cách Thái Tử gần nhất hoảng sợ, càng cúi thấp đầu hơn, giống như không nghe được cái gì.
Nhưng rõ ràng vẫn có người nghe thấy Thái Tử nghiến răng nghiến lợi, buồn bực, bất bình nói ——
“Chẳng lẽ ông ta không biết tất cả mọi người đều đang ngóng trông ông ta chết ư?”
“Vì sao ông ta còn chưa chết?!”
—
Tại Thiên huyện của Nam Dương, huyện lệnh điều hết người đến cửa thành vì cảm thấy dưới sự hỗn loạn đêm nay hiển nhiên Mộ Vãn Diêu sẽ vội vã ra khỏi thành.
Nhưng Mộ Vãn Diêu cũng không vội vã ra khỏi thành.
Phương Đồng và đám hộ vệ phủ công chúa đã rời khỏi huyện Nhương và một đường xuôi nam tìm nàng.
Lúc này nàng đã không còn phải vội vàng như lúc đầu…… Việc tìm người trong thành sẽ phiền toái một chút nhưng dựa vào bản lĩnh của nàng và Ngôn Thượng thì vẫn đủ để ứng phó.
Việc cấp bách bây giờ vẫn là đôi mắt của Ngôn Thượng.
Mộ Vãn Diêu phiền lòng phái kẻ không biết nhìn sắc mặt người khác là Hàn Thúc Hành ra ngoài, để hắn tới cửa thành xem tình huống của quan phủ ở đó.
Có thể ra khỏi thành thì ra, không thể thì thôi, nhưng ít nhất cũng phải biết được thái độ của quan phủ.
Trước khi hắn đi, Mộ Vãn Diêu cố ý dặn Hàn Thúc Hành: “Sau khi bôi thuốc cho Ngôn Thượng chúng ta sẽ đi ngủ.
Đêm nay ngươi về, nếu không có việc đặc biệt quan trọng thì không cần quấy rầy chúng ta.
Chuyện gì cũng cứ để mai đi.”
Thật vất vả mới tống cổ được cái tên Hàn Thúc Hành kia đi, Mộ Vãn Diêu thở một hơi.
Trong căn phòng thuê lúc này có Ngôn Thượng ngồi ở trên giường còn nàng thì quỳ gối phía sau chàng, cẩn thận đắp thuốc lên mắt chàng sau đó dùng băng gạc quấn lại.
Mộ Vãn Diêu trịnh trọng giống như đang làm chuyện lớn, lại còn nhỏ giọng dặn dò: “Từ đêm nay trở đi, mỗi ngày đều phải đắp hai canh giờ, không được gián đoạn.
Nếu còn gián đoạn thì nói không chừng mắt ngươi sẽ thực sự bị phế đó.”
Ngôn Thượng mỉm cười, hơi cúi đầu ngồi ngay ngắn, ngón tay đặt trên đầu gối.
Tóc trên vai chàng được nàng túm lại, khi nhắm mắt chàng cảm nhận được ngón tay nàng đang bôi thuốc quanh mắt mình.
Thế là chàng thấp giọng đáp: “Ta đã biết.
Đa tạ điện hạ.”
Mộ Vãn Diêu uy hiếp: “Lúc này bịt kín băng gạc, không được tháo xuống nữa.”
Ngôn Thượng ngơ ngẩn.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy giống như bị vặn đau.
Nàng vẫn quỳ gối phía sau bôi thuốc cho chàng, rồi dìu chàng nằm xuống.
Có lẽ vì dược hiệu nên mắt chàng như bị bỏng, cả người bắt đầu khó chịu.
Thấy nàng đứng dậy đi lấy băng gạc Ngôn Thượng lập tức nắm lấy tay nàng, thấp giọng hỏi: “Vì sao?”
Mộ Vãn Diêu ngẩn ra hỏi: “Cái gì mà ‘vì sao’?”
Ngôn Thượng đáp: “Vì sao ngài lại muốn ta băng mắt lại? Là vì…… Ngài phải đi nên muốn rời khỏi ta ư?”
Mộ Vãn Diêu trầm mặc, cúi đầu nhìn người đang nằm trên giường vươn tay túm lấy cổ tay mình.
Cả người nàng chợt hốt hoảng, giống như nói mớ mà đáp: “Đương nhiên.
Ra khỏi thành này là ta có thể hoàn toàn ra khỏi Nam Sơn.
Rời khỏi Nam Sơn rồi thì Nam Dương Khương thị sẽ chẳng thể đuổi giết ta nữa.
Ta sẽ được tự do, quay đầu lại là có thể giết ngược bọn họ thế nên đương nhiên không cần ngươi đi theo ta nữa.
Ngươi có thể về huyện Nhương mà chữa trị mắt cho tốt.”
Ngôn Thượng thấp giọng hỏi: “Khi nào thì ngài muốn ra khỏi thành?”
Ánh mắt Mộ Vãn Diêu hơi híp lại.
Ngôn Thượng nói: “Ngài có thể không cần ra khỏi thành vì còn có cách tốt hơn.”
Mộ Vãn Diêu cầm lấy băng gạc bắt đầu băng cho chàng và nói: “Ngươi nói chúng ta có thể lợi dụng huyện lệnh ở đây, nâng đỡ hắn lên chức, để hắn trở thành người đứng đầu Nam Dương Khương thị sao? Ta cũng nghĩ tới chiêu này, nhưng……”
Hơi thở của Ngôn Thượng dồn dập, chàng ngồi dậy cảm nhận tay nàng cách một lớp băng gạc.
Chàng cầm lấy một tay khác của nàng rồi nói: “Ta có thể giúp điện hạ làm chuyện này.
Đã có biện pháp tốt nhất thì phải dùng nó, hà cớ gì phải dùng cách khác?”
Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn nhìn chàng rồi nói: “Ta sợ ngươi rơi vào nguy hiểm.”
Ngôn Thượng cúi đầu nói: “…… Sẽ không.
Ngài yên tâm.
Ta không làm chuyện mình không nắm chắc.”
Mộ Vãn Diêu nhìn chàng hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Ngươi…… cứ một hai phải mạo hiểm thế sao? Vì sao thế? Bởi vì Bùi Khuynh phản bội nên ngươi thấy ta đáng thương, muốn bồi thường cho ta sao?”
Ngôn Thượng ngẩn ngơ hỏi: “Sao ngài lại nghĩ thế?”
Mộ Vãn Diêu giúp chàng cột chắc băng gạc rồi nhìn chàng nhíu mày thì không nhịn được duỗi tay vuốt phẳng giữa mày cho chàng, quan tâm hỏi: “Sao lại nhíu mày? Không thoải mái sao?”
Ngôn Thượng thấp giọng đáp: “Thuốc…… Có chút khó chịu.
Không sao, đợi một lát là tốt.”
Mộ Vãn Diêu hỏi: “Có muốn nằm một lát không?”
Chàng lắc đầu, nàng thì nghĩ nghĩ sau đó để chàng dựa vào tường ngồi.
Hai người vai tựa vai ngồi trên giường, nàng nói là muốn ngồi cạnh canh cho chàng.
Ngôn Thượng lại cố chấp hỏi: “Vì sao ngài lại cảm thấy ta thương hại ngài?”
Mộ Vãn Diêu thấy đề tài vẫn chưa kết thúc thì chống má hỏi: “Ngươi có biết hắn đã làm gì ta không?”
Ngôn Thượng hé môi hỏi: “Ngài nói là Bùi Khuynh sao?”
Mộ Vãn Diêu kinh ngạc hỏi: “Không phải ngươi gọi người ta là ‘Bùi lang quân’ sao? Thế nào lại đổi sang gọi thẳng tên hắn thế?”
Ngôn Thượng ngây ra, sau đó có chút giận dỗi nói: “Ta không muốn gọi hắn như thế nhưng hắn khiến ta thật tức.”
Mộ Vãn Diêu không cho là đúng hỏi: “Ngươi tức cái gì? Ngươi cũng không biết hắn đã làm gì mà.”
Chàng thấp giọng đáp: “…… Ta có thể đoán ra được.”
Mộ Vãn Diêu nhướng mày, nàng đang muốn kể chuyện xưa cho chàng thế mà tên này đã đoán được rồi.
Nàng tò mò không biết chàng đoán được mấy phần.
Lúc này có tiếng nói mang theo căng thẳng của chàng vang lên: “Bọn sơn tặc biết ngài là công chúa thì đương nhiên sẽ đi theo hai người từ khi cả hai ra khỏi thành.
Lúc ngài bị bắt đương nhiên Bùi Khuynh không đuổi theo.
Hắn…… Hắn bỏ rơi ngài, tự mình chạy có đúng không?”
Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn, rũ mắt không nói gì.
Ngôn Thượng lại nói: “Cho nên ngài mới để hắn lại Nam Dương làm việc, giúp ngài xử lý những chuyện tiếp theo.
Bởi vì tạm thời ngài không muốn đối mặt với hắn.
Mà dựa theo tính của ngài thì…… có lẽ ngài sẽ không gả cho hắn nữa.
Rõ ràng ngài đang phiền lòng đúng không?”
Mộ Vãn Diêu rũ mắt nói: “Trường An bên kia còn đang chuẩn bị hôn sự cho ta kia kìa.”
Ngôn Thượng lại nói: “Nhưng ta ủng hộ ngài không gả.”
Chàng hơi ngây ra, sau đó xuống giọng nhưng vẫn kiên định nói: “Vì sao hôn sự của ngài luôn không thuận như vậy…… Vì sao ông trời lại đối với ngài thế này?”
Mộ Vãn Diêu chống cằm nghiêng mặt lẳng lặng nhìn chàng vì mình mà phiền não.
Nàng hơi hơi mỉm cười, dựa gần vai chàng hơn.
Nhìn chàng phiền não như thế này nàng quả là vui vẻ.
Trong lòng nàng vui vẻ nhưng vẫn muốn lôi kéo chàng nói sang chuyện khác: “Nói cái kia làm gì.
Chúng ta tâm sự chút nhé.”
Ngôn Thượng hỏi: “Nói chuyện gì?”
Chàng chần chờ, nghĩ tới chuyện trong con hẻm tối nay sau đó bắt đầu không được tự nhiên, do dự mà nghĩ phải nói với nàng về chuyện buổi tối thế nào……
Nhưng Mộ Vãn Diêu lại nói: “Tâm sự chuyện chúng ta nè.
Ngôn Thượng, ngươi muốn làm một người thế nào? Suy nghĩ hiện tại của ngươi và khi 17 tuổi có còn giống nhau không? Ta cũng muốn nói với ngươi về bản thân ta.
Ta không muốn nói cái khác…… mà chỉ muốn nói với ngươi một câu thôi.”
Nàng hơi xoay mặt, mắt nhìn ra ngoài căn phòng.
Nàng nghĩ tới bộ dạng mê say của chàng lúc hôn mình trong con hẻm tối nay thế là bắt đầu chậm rãi, giảo hoạt mà cười một cái.
Sau đó nàng giống như làm nũng mà lắc tay chàng nói: “Dù sao…… ừm, ngươi cũng không cưới ta, ta cũng không gả cho ngươi.
Chúng ta coi như bạn bè, cùng ở chung thật tốt nhé?”
Ngôn Thượng kinh ngạc —— hai người có thể làm bạn ư? Nàng nghĩ cái gì thế?