Vệ sĩ của phủ công chúa và bọn thị nữ đều có thể cảm nhận được áp lực đè nén giữa công chúa và Ngôn Thượng sau khi ra khỏi chùa Từ Ân.
Giữa hai người không còn cảm giác chỉ cần nhìn nhau một cái đã khiến những người xung quanh không thể chen vào được.
Lúc này Mộ Vãn Diêu đội mũ trùm đi phía trước.
Ngôn Thượng đi theo phía sau nàng, nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng.
Ánh mắt Ngôn Thượng có chút hư không, Mộ Vãn Diêu quay đầu lại thấy chàng nhìn mình bằng ánh mắt có chút đau thương.
Chàng cứ thế nhìn khiến tim nàng như bị kim châm vào.
Mộ Vãn Diêu lặng im một lát mới nén được cảm giác chua xót kia xuống mà nói: “Lên xe, chúng ta cùng hồi phủ.”
Ngôn Thượng: “Không cần……”
Mộ Vãn Diêu không kiên nhẫn quát: “Bảo ngươi lên xe thì lên đi! Nói nhiều thế làm gì?!”
Công chúa đột nhiên cáu giận khiến mọi người nhảy dựng.
Đám hộ vệ và thị nữ xung quanh không hiểu sao công chúa lại vô duyên vô cớ cáu giận với Ngôn Nhị Lang.
Nhưng Ngôn Thượng lại hiểu.
Chàng liếc nhìn công chúa một cái, cách rèm mũ chàng không thấy được biểu tình trên mặt nàng nhưng vẫn nhìn thấy nàng đóng lại cánh cửa vào lòng mình.
Nàng lại dùng băng tuyết phong ấn cánh cửa đó, bắt đầu giương gai góc đề phòng chàng.
Lòng Ngôn Thượng cực kỳ loạn, chàng có quá nhiều thứ không rõ.
Chàng muốn mở miệng nói gì đó, nhưng vẫn cảm thấy hiện tại có nói gì cũng đều là dối trá, khách sáo.
Cuối cùng chàng chỉ trầm mặc cùng nàng lên xe.
Đây là lần đầu tiên hai người ngồi cùng xe nhưng cả quãng đường không nói gì với nhau.
Nàng vừa không chọc ghẹo chàng mà chàng cũng ngồi yên lặng.
Ở giữa hai người là một cái bàn giống như ranh giới Sở Hán rõ ràng.
Áp lực trong không khí khiến người ta không chịu nổi.
Thật vất vả mới về tới cửa phủ, Mộ Vãn Diêu cảm thấy như thở nhẹ được một hơi, cũng không cần đối mặt với Ngôn Thượng nữa.
Nàng gấp không chờ nổi mà mở cửa xe, không đợi Ngôn Thượng xuống xe rồi quay lại đỡ mình nàng đã trực tiếp vịn tay thị nữ bên ngoài để xuống xe.
Lúc này tay áo nàng bị lang quân phía sau nhẹ nhàng kéo lấy.
Ngôn Thượng thấp giọng gọi: “Diêu Diêu……”
Lưng Mộ Vãn Diêu lập tức cứng đờ.
Ngôn Thượng nói: “Ta không thèm để ý……”
Mộ Vãn Diêu lại vẫn một hai phải chán ghét mở miệng đánh gãy lời chàng: “Ngôn Thượng, ta cầu xin ngươi có thể không dối trá một lần được không? Ngươi cảm thấy ta khó chịu, cảm thấy ngươi không thể không tỏ thái độ nên ngươi phải bày tỏ hả? Lúc ngươi đối mặt với người khác dùng nhiều tâm tư thế nào ta không quản, nhưng ở chỗ ta ngươi có thể thật lòng chút không? Buông tay!”
Người phía sau không nói gì, nhưng cũng không buông tay.
Mộ Vãn Diêu không thèm quản chàng mà tự mình giật tay áo.
Nàng đi không quay đầu lại, chỉ để mình Ngôn Thượng ngơ ngác cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.
—
Vấn đề của Mộ Vãn Diêu cũng không phải chỉ có một.
Tuy nàng đã đồng ý với Ngôn Thượng là sẽ uống ít rượu hơn nhưng đêm đó nàng vẫn không nhịn được mà uống rượu cả đêm.
Ngày tiếp theo nàng ngủ cả ngày mới tỉnh táo.
Vào lúc chạng vạng nàng mới nhìn thấy lá thư Kim Lăng Lý thị gửi cho mình.
Thư gửi tới có của gia chủ Lý thị và có cả tin của Nam Hải huyện lệnh Lý Chấp tức cậu của nàng.
Nội dung của hai phong thư kỳ thật đều cùng một nội dung muốn nàng đính hôn với Vi Thụ.
Trong thư nói thời cơ đã chín muồi, Mộ Vãn Diêu đã có thực quyền ở Trường An mà Vi Thụ trước mắt cũng không có vấn đề gì quá lớn nên đây là cơ hội tốt để hai người kết đính hôn.
Đính hôn xong thì sang năm thành hôn cũng được.
Lý gia và Vi gia chỉ sợ đêm dài lắm mộng, sợ Mộ Vãn Diêu quyền thế quá thịnh sẽ không khống chế được cho nên lúc này mới nóng lòng hành động.
Bọn họ muốn nhân lúc quyền thế của nàng còn chưa đủ che trời để định ra hôn ước này cho hai nhà đều dễ hành động.
Lý gia sẽ có thể nương sự hỗ trợ của Mộ Vãn Diêu và Vi gia để lần nữa trở lại trung tâm chính trị tại Trường An.
Bức hôn, bức hôn! Lại là bức hôn!
Nhìn thấy hai phong thư này là Mộ Vãn Diêu đã nổi trận lôi đình, cảm thấy hiện tại mình gặp đủ loại phiền toái.
Những kẻ này chỉ biết bức hôn nàng, chỉ biết mang hôn sự của nàng ra mà lợi dụng! Cho dù nàng đã tới bước này rồi thì trong mắt bọn họ hôn sự của nàng vẫn là quân cờ tốt nhất!
Mộ Vãn Diêu tức giận chửi ầm lên, lại đập phá đồ đạc trong phòng.
Đám đồ sứ đắt giá đều bị nàng ném vỡ khiến thị nữ sợ run bần bật.
Tính tình công chúa ngày thường cũng không tốt nhưng từ sau khi có Ngôn Nhị Lang nàng đã đã thu liễm hơn trước nhiều.
Đây là lần đầu tiên trong hai năm nay Mộ Vãn Diêu tức giận như thế này.
Nàng mắt sắc, vừa nhìn thấy Hạ Dung trắng mặt chậm rãi lui ra ngoài đã vỗ bàn quát: “Không được đi gọi Ngôn Thượng! Chuyện hôm nay không được nói cho hắn, ai dám nói ta sẽ rút lưỡi kẻ đó!”
Trong mắt công chúa toàn là hung ác và tàn nhẫn, nàng không còn vẻ quyến rũ động lòng người như bình thường nữa mà biến thành lạnh lẽo bén nhọn.
Người trong phủ công chúa thấp thỏm lo âu, đương nhiên tất cả đều nghe lệnh.
Đặc biệt là thị nữ hầu hạ bên người nàng là Hạ Dung.
Lúc đến gần công chúa nàng ta sợ đến run rẩy cả người, công chúa thấy thế đã lập tức phạt nàng ta đến phòng ăn rửa bát.
Aizzz…… Thật nhớ lúc Xuân Hoa tỷ tỷ còn ở đây.
Mộ Vãn Diêu cáu giận một hồi tâm tình mới hơi tốt một chút.
Tối đó nàng cũng không muốn ăn cơm mà chỉ cầm thư về phòng nghiên cứu.
Hai thị nữ bên người nàng do dự mang mâm trái cây đi tìm công chúa thì thấy Mộ Vãn Diêu đang đi ra khỏi phòng.
Mộ Vãn Diêu nói trong phòng ngột ngạt nên muốn ra ngoài hít thở không khí.
Thế là bọn thị nữ vội sắp xếp cho công chúa giải sầu, lại tự hỏi có nên gọi nhạc công tới đàn hát lấy lòng công chúa hay không.
Mộ Vãn Diêu không đợi các nàng suy nghĩ kỹ đã tự mình bước lên tầng gác mái cao nhất trong phủ.
Trên lầu có đèn lồng sáng trưng, nàng đắp một cái chăn mỏng lên chân sau đó ngồi tại chỗ.
Nàng theo thói quen mà vói qua nhìn ngọn đèn của phủ đối diện mà ngây người.
Nàng đang suy nghĩ chuyện liên hôn của hai nhà Lý thị và Vi thị, cố gắng bình tĩnh nghĩ cách từ chối hôn sự này.
Chỗ Thái Tử mới phái một Dương Tự đi nên đúng lúc cần người.
Nàng còn muốn xếp người của mình vào đó để có thể mượn sức đám triều thần nhiều hơn.
Lúc này sao có thể để mọi người biết nàng và Vi Thụ đính hôn? Nếu thế thì Thái Tử sẽ nhìn nàng thế nào? Nàng mới hơi đứng vững chân, sao có thể vì chuyện này mà tự chặt chân mình?
Mà dù đồng ý hôn sự này thì lợi ích cũng không quá lớn.
Hôn sự này chỉ tốt với Lý gia và Vi gia mà thôi.
Một khi hai gia tộc kia cất kết với nhau thì một vị công chúa không có khả năng sinh đẻ như nàng sẽ dễ dàng bị vứt bỏ.
Có lẽ bọn họ sẽ trực tiếp sắp xếp những cuộc liên hôn khác, tác dụng của nàng trong đó cũng chỉ là nhịp cầu để Lý gia trở lại triều đình.
Bọn họ cần chính là huyết thống hoàng thất trên người nàng…… Nhưng nếu không có con nối dõi thì tác dụng đó khó mà nói.
Mộ Vãn Diêu lạnh nhạt nghĩ, nàng không thể đẩy bản thân vào con đường tuyệt vọng này được.
Mộ Vãn Diêu hôm nay và lúc mới về Trường An đã hoàn toàn khác nhau.
Nàng mài giũa bản thân trong trung tâm chính trị ba năm nên lúc này đã hiểu suy nghĩ của những kẻ kia.
Nàng cực kỳ rõ ràng tầm quan trọng của việc cân bằng giữa Lý thị và Thái Tử.
Nếu nàng nghiêng về bất kỳ bên nào thì chỉ có thể là khi đại thế đã định.
Hôn sự này không mang lại đủ lợi ích cho nàng.
Hoặc là nàng phải cự hôn hoặc cò kè mặc cả để cả hai gia tộc kia bỏ ra nhiều chỗ tốt hơn thì mới bằng lòng đồng ý.
Chỉ cần đủ lợi ích để quyền thế của nàng lớn hơn sau khi thành hôn, để nàng không bị bọn họ khống chế thì chuyện nàng có con nối dõi hay không cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì.
Nhưng…… Vi Thụ phải làm sao bây giờ? Ngôn Thượng lại làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bọn họ đều phải vì dục vọng của bản thân nàng mà hy sinh sao?
Mộ Vãn Diêu do dự, ánh mắt phóng về phía trước, vô cùng quen thuộc mà tìm được phủ đệ đối diện.
Lúc này vừa nhìn xuống nàng đã ngẩn ngơ, trong màn sương mù nàng nhìn thấy một bóng người mơ hồ đẩy cửa sổ đứng đó nhìn lên.
Không biết chàng đã đứng đó bao lâu.
Mộ Vãn Diêu ngơ ngẩn mà nhìn, trái tim nhảy lên cổ họng.
Nàng khổ sở nghĩ: Hắn đang nhìn mình ư? Có thể nhìn thấy ư? Hắn sẽ vẫn luôn nhìn mình chứ?
—
Trong lòng Ngôn Thượng cực kỳ lộn xộn.
Chỉ một lời đã đập tan mọi thứ.
Từ khi Mộ Vãn Diêu nói nàng không thể sinh con thì lòng chàng đã bắt đầu rối loạn.
Chàng không nhịn được nghĩ vì sao nàng lại nói thế.
Đó là vấn đề bẩm sinh hay vì biến cố nào đó? Sao nàng lại biết mình không thể sinh con? Chẳng lẽ còn có nữ nhân trời sinh không thể sinh con ư? Còn nếu do biến cố…… lúc nàng ở Ô Man đã gặp phải chuyện gì mới ra cớ sự này?
Lòng chàng đau đến tê dại, chàng thống hận bản thân không hề có sức tưởng tượng, cũng thống hận mình đến nghĩ cũng không dám.
Chàng nghĩ tới lúc Mộ Vãn Diêu đứng trong nước suối ở Nam Sơn khóc lóc gào lên: “Từ xưa hồng nhan chỉ có thể để người ta đoạt thôi sao?”……
Ngôn Thượng cong người ôm ngực, vì sao lúc ấy chàng lại không phát hiện ra chứ?
Thống khổ của nàng vượt xa tưởng tượng của chàng!
Nếu thống khổ của nàng là do Ô Man tạo thành…… Vậy việc chàng ngăn nàng giết Mông Tại Thạch ở Nam Sơn có phải đã khiến nàng càng thêm khổ sở và tuyệt vọng không? Nàng tứ cố vô thân, đến chàng cũng không tin và cảm thấy nàng quá lỗ mãng……
Nhưng chuyện trên thế gian này ai có thể bĩnh tĩnh biết hết mọi chuyện chứ? Nếu có thể bình tĩnh trước mọi việc thì đã thành thánh nhân, lúc đó sẽ không còn Mộ Vãn Diêu hay Ngôn Thượng nữa.
Mông Tại Thạch…… Vì sao lúc trước chàng không giết hắn?
Ngôn Thượng buộc bản thân không cần nghĩ quá nhiều tới những chuyện này.
Nghĩ nữa cùng vô ích, vấn đề hiện tại mới quan trọng —— Mộ Vãn Diêu không thể sinh con vậy hai người phải thế nào đây?
Từ xưa người ta lấy hiếu trị thiên hạ.
Nếu không có con nối dõi thì chính là bất hiếu, là đại sai.
Đám thái giám bị kẻ sĩ chán ghét, coi thường chẳng phải cũng vì thế sao? Thứ nhất là nhục tôn nghiêm, thứ hai chẳng phải chính là đoạn tử tuyệt căn không có con nối dõi sao?
Ngôn Thượng tì tay lên trán, đầu đau như búa bổ.
Chàng chậm rãi mở một lá thư gửi từ Lĩnh Nam mà chàng mới nhận được sáng nay ra.
Cả ngày này chàng ở Hộ Bộ bận rộn, giờ mới có thời gian mở thư ra đọc.
Bởi vì khoảng cách xa xôi, đời này sợ là chàng chỉ có thể duy trì liên lạc qua thư với cha, anh em trai và em gái.
Chính vì thế nên Ngôn Thượng cực kỳ trân trọng mỗi lá thư nhà gửi tới.
Chàng thường viết thư về nhà, gửi đồ, sau khi tiền bạc rủng rỉnh chàng cũng thường gửi tiền cho người nhà.
Chàng hy vọng qua đó có thể giảm bớt áy náy vì không thể phụng dưỡng cha.
Mỗi khi nhận được thư nhà chàng đều nâng niu đọc đi đọc lại để vơi bớt nỗi nhớ nhà.
Nhưng đêm nay chỉ nhìn thấy thư này là cánh tay chàng đã tê dại, cảm giác áp lực cực lớn.
Chàng không thở nổi, cứ thế chết lặng hồi lâu mới mở thư ra được.
Trong thư vẫn là chút tình huống trong nhà gần đây, trong đó có cả nhớ mong của người nhà với chàng.
Có một chuyện tốt đó là tam đệ của chàng đã đính hôn với một vị thiên kim, năm nay sẽ thành hôn.
Biết Ngôn Thượng là mệnh quan triều đình nên không thể dễ dàng rời khỏi Trường An mà quay về Lĩnh Nam nên trong thư bọn họ an ủi chàng nói đợi tam đệ trúng châu khảo thì có lẽ sẽ mang theo vợ đến Trường An để chàng gặp mặt em dâu.
Trong thư chỉ có vui mừng, Ngôn Thượng cũng vì tam đệ mà vui mừng lây.
Chỉ có điều ở cuối thư cha thúc giục chàng, hỏi vì sao chàng vẫn chậm chạp không chịu thành thân.
Chẳng lẽ chờ tam đệ có con rồi, Hiểu Chu gả chồng rồi chàng vẫn chưa thành thân ư?
Hai năm trước cha Ngôn chỉ khuyên nhủ chàng nhưng năm nay Tam lang đính hôn nên ông cực kỳ sốt ruột, mất hết cả kiên nhẫn.
Chỉ vì Ngôn Thượng còn chưa thành thân nên cha Ngôn cũng cực kỳ áp lực.
Nếu chàng thành thân thì người nhà họ Ngôn cũng có thể thừa dịp này đến gặp chàng.
Chỉ còn một năm nữa là Ngôn Thượng đã đến tuổi nhược quán, thế nên lúc này người tốt tính, không bao giờ quản con trai như cha Ngôn cũng phải sốt ruột đứng ngồi không yên.
Cha Ngôn hỏi chàng rằng đám nữ lang Trường An quá khó lấy lòng ư? Ông lại lo lắng xem có cần tìm người mai mối giúp chàng không sau đó lại thúc giục chàng đừng có bắt bẻ quá, tàm tạm là được rồi.
Chàng đừng có mà thành trò cười của Ngôn gia.
Cha Ngôn cho rằng Nhị Lang nhà ông ôn nhu, bộ dạng lại tuấn tú, ăn nói lại giỏi như thế sao lại không có cô nương Trường An nào thích là sao? Nhất định là do Ngôn Thượng quá bắt bẻ mới chậm trễ hôn nhân đại sự.
Cuối thư cha Ngôn còn ảo tưởng về viễn cảnh con cháu đầy nhà rồi mới kết thúc phong thư.
Ngôn Thượng chống tay lên trán đọc thư, đến cuối cùng chàng không đọc nổi nữa.
Lòng chàng cực kỳ áy náy vì đâu chỉ chàng không thể thành thân mà có lẽ, có lẽ…… Chàng cũng sẽ không có con.
Chàng thích Mộ Vãn Diêu nhưng hai người lại chẳng thể có con của mình.
Lòng chàng như nhỏ máu, mắt nhắm lại, cả người chàng nằm trên bàn giống như kẻ đi lạc mất phương hướng và bất lực.
Lần đầu tiên chàng do dự, sợ hãi và chần chừ với đoạn tình cảm này.
Trong ba điều bất hiếu thì không con là lớn nhất.
Ở thời đại này thì không có con sẽ bị người ta chỉ trích cả đời…… Thật là đáng sợ.
Chàng lại không phải người có địa vị cao như Mộ Vãn Diêu, sẽ không ai dám nói nàng mà sẽ chỉ nói chàng.
Toàn bộ từ đường đều sẽ nhìn chàng, một tội “Bất hiếu” áp lên đầu sẽ khiến chàng bị thế nhân coi thường, tộc nhân khinh rẻ.
Dù chàng có thể chấp nhận nhưng chàng còn phải đối mặt với thất vọng của người nhà và buồn rầu của họ.
Cái giá này quả thực quá lớn, đủ để đánh chàng tỉnh lại, khiến cả người chàng rét run, mờ mịt đến không biết làm gì.
Chàng đã làm sai cái gì, Diêu Diêu của chàng đã làm sai cái gì mà bọn họ lại phải đối mặt với vấn đề này?
Ngôn Thượng đẩy cửa sổ ra vì muốn hít chút khí trời.
Nhưng chàng lại đột nhiên không kịp phòng ngừa thấy ngọn đèn trên tầng gác mái của phủ đệ bên cạnh.
Dưới ánh đèn lay động mơ hồ có nữ lang đang ngồi trên ghế.
Hình ảnh nàng ngồi trên lầu cao từng khiến chân tay chàng như cứng đờ mà nay, mà nay…… Ngôn Thượng chỉ bình tĩnh nhìn nơi đó, nhìn không chớp mắt.
Chàng như thấy mắt mình ẩm ướt, cả người như bị đóng đinh lại, chua xót vô cùng, chật vật vô cùng.
Chàng chỉ có thể dùng đôi mắt bi thương nhìn nàng từ xa.
—
Rất nhiều ngày sau đó Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu đều không gặp mặt.
Vốn hai người ở cạnh nhau nên nếu không muốn chạm mặt sẽ khó hơn gặp mặt nhiều.
Nhưng hai người đều giống như có ăn ý, lúc Ngôn Thượng phải tới phủ nha làm việc thì Mộ Vãn Diêu sẽ không ra cửa.
Buổi chạng vạng Mộ Vãn Diêu trở về thì Ngôn Thượng vẫn còn ở phủ nha làm việc.
Nhưng mỗi đen đèn trên tầng gác mái đều sáng.
Vào một ngày đầu tháng 4, Mộ Vãn Diêu ở trong cung nói chuyện với hoàng đế.
Đầu bếp nữ trong phủ của nàng ủ “Đào hoa nhưỡng” nên nàng cố ý mang tới cho hoàng đế nhấm nháp.
Có lẽ đang lúc tiết xuân, thời tiết ấm áp nên bệnh tình của hoàng đế đã giảm bớt, ông ta cũng thích Mộ Vãn Diêu ngày ngày tới tìm mình nói chuyện.
Đan Dương công chúa ngồi bên cửa sổ, tà váy màu hồng đào tán ra nền gạch, tóc mây búi lỏng, đuôi mắt hồng hồng, môi đỏ chót.
Nàng thật đẹp, hơn xa đám hải đường ở bên ngoài.
Tay nàng lúc này cầm một chén rượu nhỏ, cười khanh khách giới thiệu rượu cho hoàng đế.
Đúng lúc này nàng nghe thấy thái giám thông báo: “Bệ hạ, Thái Tử điện hạ và Bí Thư Thừa của Hộ Bộ Thượng Thư cầu kiến.”
Hoàng đế lập tức nhìn thấy bàn tay cầm chén rượu của con gái út run lên, lông mi dày của nàng cũng hơi run theo.
Bí Thư Thừa của Hộ Bộ Thượng Thư là Ngôn Thượng.
Hoàng đế thấy Mộ Vãn Diêu lặng lẽ buông chén rượu trong tay, ngẩng đầu mỉm cười như làm nũng nói: “Vậy nữ nhi xin cáo lui trước.”
Hoàng đế cười ngăn cản nàng: “Không cần lui, đều là người trong nhà cả mà.”
Ai là người trong nhà? Ngôn Thượng sao?
Mộ Vãn Diêu phản ứng rất nhanh nói: “Công chúa không thể can thiệp chính vụ.”
Ý cười trên môi hoàng đế càng dày hơn.
Đã biết không thể can thiệp mà nàng còn dấn sâu như thế hả? Thôi, dù sao Đại Ngụy cũng rất khoan dung với công chúa, chỉ cần không mưu phản thì cơ bản bọn họ đều mắt nhắm mắt mở, cũng không có đại thần nào ngăn cản công chúa tham dự triều chính.
Hoàng đế chỉ nói: “Không quan trọng, bọn họ có lẽ chỉ nói hai câu thôi.”
Hoàng đế đã nói thế rồi thì Mộ Vãn Diêu cũng không tiện lui ra nữa.
Chỉ có điều trái tim nàng nhảy điên cuồng, tay quy củ đặt trên đầu gối nhưng lại nắm chặt lấy ống tay áo của mình.
Đã nhiều ngày nay nàng không gặp Ngôn Thượng…… Nàng sắp thấy chàng ư?
—
“Thần bái kiến bệ hạ, bái kiến công chúa.”
Giọng nói ôn nhuận quen thuộc vang lên, giống nước mùa xuân chảy xuôi róc rách va vào trái tim người khác.
Con tim tiều tụy của nàng giống như cây khô được giọng nói kia tưới mát.
Mộ Vãn Diêu hơi hơi nghiêng mặt nhìn Ngôn Thượng.
Đúng lúc thấy ánh mắt chàng.
Nhưng chàng lại không dám nhìn nhiều, rất nhanh đã rời mắt.
Chàng lui về sau một bước, đứng sau Thái Tử.
Lúc này cả Thái Tử và hoàng đế đều đang quan sát Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng, thấy hai người như thế thì cả hai liếc nhau một cái.
Thái Tử để lộ ra một nụ cười thả lỏng, cảm thấy mình trù tính đúng rồi.
Hoàng đế thì đạm nhiên nghĩ thầm chưa chắc.
Thái Tử tới gặp hoàng đế là để bàn chuyện phái sứ thần đến các tiểu quốc bàn việc mở đường thông thương.
Nói đến nói đi vẫn vì không có tiền hắn mới tìm đến hoàng đế.
Lúc này hoàng đế hứ một cái nhìn Thái Tử hỏi: “Nhờ chuyện của cường hào năm ngoái mà Hộ Bộ đã thu được một mớ, nhanh thế đã dùng hết rồi hả? Chắc chưa đến nỗi chứ.”
Thái Tử rùng mình.
Hoàng đế đang ám chỉ với hắn rằng: “Ngươi tự mình nghĩ cách đi.”
Thái Tử cảm thấy hoàng đế dường như đang hoài nghi hắn tham ô thì phải, nhưng hắn cũng không dám nhiều lời.
Nhất thời hắn không hiểu hoàng đế biết bao nhiêu về Hộ Bộ vì thế chỉ cắn răng cười nói: “Là nhi thần đường đột, nhi thần sẽ nghĩ biện pháp bổ sung chỗ còn thiếu.”
Hoàng đế đạm mạc ừ một cái.
Thái Tử thấy thế thì vội vã nói sang chuyện khác: “Chuyện Đại Ngụy và các nước khác mở đường thương mại là do Ngôn Tố Thần phụ trách.
Nhi thần gọi hắn tới để bẩm báo kỹ cho phụ hoàng về việc này.”
Hoàng đế gật đầu.
—
Mộ Vãn Diêu vẫn luôn ở một bên nghe bọn họ bàn chính sự.
Có khi nàng sẽ thất thần nghĩ thầm không phải Ngôn Thượng mới tới Hộ Bộ sao, thế nào đã đầu quân cho Thái Tử rồi?
Đến giữa trưa hoàng đế giữ Thái Tử và Ngôn Thượng ở lại dùng bữa.
Cái này khiến Mộ Vãn Diêu cực kỳ kinh ngạc.
Thái độ của hoàng đế đối với Thái Tử vẫn luôn nhàn nhạt, không nói tốt cũng không nói không tốt.
Nhưng dù sao hắn cũng là Thái Tử, những lúc thông thường hoàng đế vẫn luôn cho hắn mặt mũi.
Giữ Thái Tử ở lại dùng bữa tuy hiếm thấy nhưng cũng không kỳ quái.
Điều kỳ quái chính là vì sao còn giữ của Ngôn Thượng lại? Dựa vào cái gì mà Ngôn Thượng có thể ở lại?
Chàng chỉ là một vị quan thất phẩm, bé bằng hạt vừng thôi mà.
Nói về lý thì với phẩm cấp ấy còn chưa có tư cách vào chầu diện thành đâu…… Hoàng đế dựa vào cái gì mà nhìn chàng với con mắt khác?
Mộ Vãn Diêu tìm tòi nghiên cứu mà nhìn về phía Ngôn Thượng.
Thấy chàng cũng lộ vẻ kinh ngạc thì chứng tỏ chàng cũng không biết.
Thế là nàng lấy lại bình tĩnh, nhắc nhở chính mình cần phải cảnh giác.
—
Trong lúc dùng bữa mọi người đều quy củ.
Chỉ có khi hoàng đế và Thái Tử uống rượu và phát hiện Ngôn Thượng không thể uống rượu thì thấy thú vị và hỏi nhiều hai câu.
Ngôn Thượng cũng uống chút rượu đục nhưng không nhiều lắm.
Tuy nhiên sau khi uống rượu vào thì không khí căng chặt cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Mộ Vãn Diêu ở bên cạnh nghe bọn họ nói chút chuyện nhàm chán thì cũng yên tâm, bắt đầu chuyên tâm ăn cơm.
Nàng rũ mắt, ưu nhã mà cầm đũa gắp đồ ăn, từ đầu tới cuối đũa của nàng không rời đi quá xa, miệng cũng không phát ra tiếng động nào.
Tư thế dùng bữa này quả là ý đẹp cảnh vui, không hổ là phong phạm của công chúa.
Thái Tử uống một ít rượu vào là bắt đầu mơ màng.
Hắn nhìn Mộ Vãn Diêu, lại nhìn về phía Ngôn Thượng đang ngồi quy củ ở bên kia.
Từ đầu tới đuôi chàng đều không nhìn Mộ Vãn Diêu một lần nào khiến Thái Tử phải tán thưởng bản lĩnh của chàng.
Nếu đổi thành người khác thì sợ là đã sớm không nhịn được mà nhìn trộm vị công chúa mỹ lệ kia.
Huống chi Thái Tử còn biết quan hệ giữa Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu là không bình thường.
Nhưng biểu hiện của hai người trước mặt hoàng đế và Thái Tử lại giống như bọn họ không quá quen thuộc.
Quả là biết lừa người.
Thái Tử cười nhạo sau đó bỗng nhiên cúi người nhìn về phía Ngôn Thượng gọi: “Tố Thần à.”
Ngôn Thượng ngước mắt thì thấy Thái Tử cười nói với hoàng đế: “Phụ hoàng, ngài có cảm thấy Tố Thần và Diêu Diêu thoạt nhìn cực kỳ xứng đôi hay không?”
Mộ Vãn Diêu cứng đờ ngẩng mặt lên.
Ánh mắt hoàng đế quét qua hai người sau đó mỉm cười phối hợp với Thái Tử: “Quả là rất xứng.
Không phải ngày đó trẫm đã chỉ hôn cho hai người bọn họ ư? Đáng tiếc Diêu Diêu không hiểu chuyện nên đã cự tuyệt.
Trẫm nhớ rõ Ngôn ái khanh cũng nói rằng mình không xứng với công chúa phải không?”
Ngôn Thượng đang muốn nói chuyện thì Thái Tử đã mạnh mẽ ngắt lời: “Đúng không, Ngôn Tố Thần hóa ra cũng cự tuyệt à?”
Hắn nửa đùa nửa thật chỉ tay về phía Mộ Vãn Diêu rồi cười cười nói với Ngôn Thượng: “Tố Thần, hôm nay ngươi nhìn kỹ xem Diêu Diêu của chúng ta và ngươi không xứng đôi chỗ nào? Tuổi tác của hai người xấp xỉ, đều là thiếu niên, bộ dạng đều xinh đẹp, thế chẳng phải là xứng đôi nhất sao? Ngươi còn từng giúp con bé lúc ở Nam Sơn, chẳng lẽ không có chút tâm tư nào ư? Cô thật không tin.”
Thái Tử lười biếng nói: “Ngươi nói xem nếu phụ hoàng lại chỉ hôn cho hai người thì ngươi có còn muốn cự tuyệt không?”
Ngôn Thượng lập tức ngây ra nhìn về phía Thái Tử, lại nhìn về phía hoàng đế.
Chàng hiểu ý của hai người này đang muốn tác hợp cho chàng và Mộ Vãn Diêu.
Lần chỉ hôn trước đã tan trong không vui, lần này bọn họ lại có tâm tư đó.
Ngôn Thượng trầm mặc, trong lúc nhất thời chàng nghĩ thế này cũng tốt đúng không? Chàng không thể kháng cự hoàng mệnh, cũng không thể lấy chết cự tuyệt hoặc nói mình không xứng với công chúa.
Hoàng đế và Thái Tử thật giống như đang đẩy chàng một phen, lúc này chàng còn đang mờ mịt, còn không biết phải xử lý chuyện của mình với Mộ Vãn Diêu như thế nào…… Cứ như thế này thì chàng cũng không cần nghĩ nhiều nữa.
Có người sắp xếp xong hôn sự cho chàng, mặc kệ sau này thế nào chàng cũng không thể kháng cự được.
Chàng chỉ cần nghĩ cách đối phó với vấn đề sau khi được chỉ hôn, cũng không cần đưa ra lựa chọn nữa.
Ngôn Thượng im lặng khiến lòng Thái Tử vui vẻ.
Hắn biết một người nội liễm như Ngôn Thượng mà im lặng thế này chứng tỏ chàng đồng ý…… Nhưng Mộ Vãn Diêu lại lạnh như băng nói: “Phụ hoàng, đại ca, hai người lại quên ta rồi sao?”
Thái Tử ngẩn ngơ, nhìn nàng hỏi: “Sao? Muội lại không đồng ý ư?”
Mộ Vãn Diêu bị biểu tình kinh ngạc của hắn làm cho tức đến đỏ mắt, cười lạnh vứt đũa nói: “Chẳng lẽ đến hôn sự của mình muội cũng không có chút quyền quyết định ư? Mọi người chỉ trực thay muội quyết định việc này, thay muội sắp xếp mọi việc ư?”
Nàng đứng lên.
Vì lúc này chỉ có vài người chứ không phải ở giữa tiệc như lúc trước nên Mộ Vãn Diêu không hề che dấu tính tình của mình.
Nàng lạnh băng nhìn Ngôn Thượng gằn từng chữ: “Không đồng ý! Muội vẫn không đồng ý như cũ!”
Dứt lời nàng trực tiếp quay người đi thẳng ra ngoài.
Không khí trong điện lập tức lạnh xuống.
Ngôn Thượng đứng dậy cúi người hành lễ với hoàng đế và Thái Tử.
Chàng muốn nói vài lời lại thấy hoàng đế đạm mạc nói: “Được rồi, ngươi đuổi theo nhìn xem, tính tình Diêu Diêu nóng nảy, chắc tức rồi.”
Con ngươi Ngôn Thượng co lại, cảm thấy hiện tại hoàng đế nhẫn nại hơn lần từ hôn đầu tiên của công chúa nhiều.
—
Ngôn Thượng vội vàng ra khỏi điện thì Mộ Vãn Diêu đã biến mất.
Chàng đang muốn đuổi theo thì nghe thấy giọng Thái Tử truyền đến từ phía sau: “Tố Thần, đợi đã.”
Lòng Ngôn Thượng nóng như lửa đốt nhưng vẫn phải ngừng lại xoay người hành lễ với Thái Tử.
Thái Tử nói: “Cần phải dỗ Diêu Diêu cho tốt biết không?”
Ngôn Thượng tất nhiên là đồng ý.
Thái Tử trầm ngâm trong chốc lát mới nói: “Ngươi đừng chần chừ nữa.
Cô nghe nói Kim Lăng Lý thị và Lạc Dương Vi thị muốn Diêu Diêu và Vi Thất Lang đính hôn.
Nếu ngươi không nắm chắc cơ hội khiến Diêu Diêu hồi tâm chuyển ý thì có lẽ con bé sẽ gả cho Vi Thất Lang đó.”
Ngôn Thượng ngơ ngẩn.
Chàng nhìn về phía Thái Tử, đôi mắt tĩnh lặng mãi một hồi mới nói: “Hóa ra đây là nguyên nhân chân chính điện hạ muốn chỉ hôn cho chúng ta.”
Hóa ra cũng không phải vì suy nghĩ cho Mộ Vãn Diêu.
Thái Tử híp mắt, mẫn cảm thấy thái độ của Ngôn Thượng lạnh đi nhiều nhưng chàng nhanh chóng lấy lại biểu tình như cũ sau đó cung kính nói mình sẽ cố gắng sau đó hành lễ với Thái Tử và vội vàng rời đi.
—
Mộ Vãn Diêu đã sớm đánh xe về phủ, Ngôn Thượng đuổi theo một đường tới trong phủ công chúa.
Chàng đứng ngoài cửa phòng nàng ôn tồn gõ cửa, cầu nàng cho mình vào.
Người bên trong không hề phản ứng thế là Ngôn Thượng cắn răng thấp giọng nói: “Điện hạ, hôm nay chúng ta cần giải quyết vấn đề này! Không thể kéo dài việc này nữa! Điện hạ há có thể cứ trốn tránh mãi thế này ư?”
Nữ lang bên trong cười lạnh nói: “Vào đi.”
Ngôn Thượng đẩy cửa vào thì thấy Mộ Vãn Diêu đang ngồi ngay ngắn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chàng, tư thế giống như đã sớm chờ chàng tới.
Ngôn Thượng đóng cửa lại sau đó đứng tại chỗ nửa ngày mới nói: “Sao vừa rồi điện hạ lại cự hôn?”
Mộ Vãn Diêu mỉa mai: “À, thì là vì ngươi không muốn cự hôn chứ sao? Ngươi muốn dựa vào người khác đẩy giúp một phen, trực tiếp giúp ngươi giải quyết vấn đề.
Nếu thành thì đây chính là hoàng mệnh, ngươi thân bất do kỷ, không thể phản kháng được.
Vấn đề ta gây ra cho ngươi lúc này bản thân ngươi không cần nhúng tay, chỉ cần lo ứng đối chuyện sau đó là được.”
Ngôn Thượng nhìn nàng nói: “Như thế thì có cái gì không tốt? Ta chỉ cần nghĩ cách làm thế nào ứng đối với phụ thân, người thân và ánh mắt thế nhân là được…… Có gì không tốt?”
Giọng chàng cũng không nhịn được mang theo một tia oán hận.
Mộ Vãn Diêu vỗ bàn mắng: “Bởi vì ngươi căn bản không thật lòng! Ngươi bị buộc đến bước này! Trong lòng ngươi căn bản còn do dự, còn chưa nghĩ kỹ! Bản thân ngươi nhu nhược, không dám nghĩ quá nhiều!”
Mắt Ngôn Thượng đỏ ngầu, không nhịn được nói: “Vậy ngài muốn ta phải thế nào? Ngài muốn ta làm sao? Lúc đó ta nói với ngài ta không để ý thì ngài nói ta dối trá, nay ta đồng ý thì ngài lại nói ta không thật lòng.
Vậy thật lòng là gì? Chẳng lẽ ta không cần thời gian, không cần suy xét sao? Chuyện lớn như vậy…… Ngài cũng chẳng cho ta chút do dự, chẳng cho ta ủng hộ ngài…… Ngài chỉ muốn nhất thời thống khoái mà chẳng nghĩ đến hậu quả hay nghĩ tới khó xử của ta.”
Mộ Vãn Diêu giận dữ.
Nàng đột nhiên đứng lên vung tay ném chén trà lên người chàng quát lớn: “Vậy ngươi cút ngay! Nhưng ta nói với ngươi, dù ngươi có nghĩ cũng vô dụng, bởi vì……”
Ngôn Thượng nói tiếp: “Bởi vì mặc kệ ta có nghĩ kỹ hay không thì ngài cũng sẽ không gả cho ta phải không?!”
Hai người nhất thời đều im lặng, Mộ Vãn Diêu ngơ ngác nhìn chàng.
Thấy mắt chàng đỏ lên, lang quân ôn nhuận lại bị nàng làm cho tức giận đến mức này thế mà chàng vẫn cố nén cảm xúc.
Giọng nói của chàng căng chặt nói: “Ngài còn phải xem xét hôn sự với Vi gia, còn muốn tính toán liên hôn…… Ta nghĩ gì cũng căn bản không ảnh hưởng tới ngài có đúng hay không?”
Mộ Vãn Diêu hếch cằm, sắc mặt lại trắng thêm hai phần.
Nàng lạnh giọng hỏi: “Ta đã bảo người của phủ công chúa phong tỏa tin tức, là ai nói cho ngươi?”
Ngôn Thượng nhẹ giọng đáp: “Hóa ra ngài còn muốn giấu ta cơ đấy? Vấn đề giữa chúng ta không chỉ nằm ở chỗ ta nghĩ thế nào mà còn là ngài nghĩ thế nào…… Rốt cuộc ngài vẫn không muốn cho ta một danh phận đúng không? Chuyện hôn nhân chỉ được ngài dùng như công cụ móc nối lợi ích thế nên ngài chuẩn bị phải gả đi Vi gia cũng không nghĩ tới ta phải không?”
Mộ Vãn Diêu nói: “Ta sẽ không gả.”
Trong mắt Ngôn Thượng có vui mừng, nhưng lại nghe nàng lạnh lùng nói: “Nhưng ta không gả chỉ vì hôn sự đó không mang lại đủ lợi ích cho ta mà thôi.
Ta sẽ ứng phó để từ chối hôn sự này nhưng cái đó chẳng liên quan gì tới ngươi, cũng không phải vì ngươi.”
Ngôn Thượng mơ hồ: “Vì sao…… Chúng ta đi đến một bước này mà ngài vẫn cảm thấy lợi ích quan trọng hơn ta ư? Ta nguyện ý vì ngài mà cả đời không con, ngài lại không muốn vì ta buông……”
Mộ Vãn Diêu ngắt lời chàng: “Buồn cười! Ngươi nguyện ý hả? Ngươi bị buộc thì có!”
Ngôn Thượng nhìn chằm chằm nàng.
Mộ Vãn Diêu thấy ánh mắt chàng thì trong lòng nhũn ra, có chút không đành lòng.
Giọng nói của nàng chậm lại, có chút hối hận vì sao bản thân lại nói với chàng chuyện mình không thể sinh con.
Mộ Vãn Diêu cố gắng hòa hoãn lại nói: “Ngôn Thượng, không bằng chúng ta đều lùi một bước đi.
Ngươi cũng không cần suy xét xem ta có thể sinh con hay không, ta cũng sẽ không gả cho người khác.
Chúng ta khôi phục quan hệ trước kia…… Làm tình nhân, không phải khá tốt sao?”
Ngôn Thượng nhẹ giọng hỏi: “Ngài cảm thấy làm tình nhân rất tốt đúng không? Không cần phụ trách là tốt đúng không?”
Mộ Vãn Diêu chất vấn: “Ngươi bất mãn cái gì? Ăn sạch sẽ xong ngươi cũng chẳng cần lo lắng bụng ta to lên, cũng chẳng cần phụ trách gì.
Không phải nam nhân đều thích cái này ư? Ta trực tiếp giúp ngươi giải quyết vấn đề này mà ngươi còn cho là không tốt ư? Ngươi cũng đâu có thiệt thòi gì?! Ngươi cũng đâu mất gì hả?!”
Trước mắt Ngôn Thượng biến thành màu đen.
Chàng vừa tức giận vừa thất vọng.
Cả người chàng rét run, hơi rượu lúc này mới dâng lên khiến cả căn phòng chậm rãi xoay tròn.
Chàng nỗ lực khắc chế, giọng điệu lại vẫn không nhịn được cao hơn: “Ta không có tổn thất gì ư? Ta không thiệt thòi gì ư? Ta tiêu phí tình cảm của mình trên người ngài thì chẳng đáng giá gì đúng không? Tình và ái của ta đều không đáng một xu hả? Chỉ có vật chất mới gọi là đáng giá hả? Rõ ràng là ngài tới trêu chọc ta trước vậy mà cuối cùng ngài lại đối với ta như thế! Ngài bảo ta phải làm sao bây giờ? Rất nhiều chuyện ngài giấu ta từ đầu, hiện tại mới nói.
Tình cảm của ta đã bỏ ra như nước đổ khó lấy lại, ngài bảo ta phải làm sao đây?!”