Thượng Cổ

Chương 92




Sương mù dày đặc che khuất bầu trời đầm lầy Uyên Lĩnh sớm đã biến mất vào mấy trăm năm trước, tại đây ngàn dặm tràn ngập thần lực dồi dào. Vốn là chỗ ở của Bạch Quyết chân thần, nên nơi này sớm đã trở thành vùng đất thánh trong Tam Giới.

Thiên Khải đứng bên ngoài đầm Uyên Lĩnh, vuốt ve khối giao long khắc gỗ trong tay, khóe môi nhấp nhẹ, trong mắt ngưng tụ một màu ảm đạm.

Lúc y gần như biết chuyện Bạch Quyết chính là Bách Huyền, đã lập tức chạy đến cảnh giới Thương Khung để hỏi thăm rõ ràng. Không phải là y ngại xấu hổ không dám hỏi, mà là… Đáy lòng mơ hồ có loại cảm giác khó chịu, không còn thời gian nữa, nếu không nhanh lên, có lẽ sẽ không có cơ hội.

Tại sao sau khi y bị phong ấn, Thượng Cổ Giới lại phủ bụi, còn chuyện Bạch Quyết giấu giếm thân phận, Cổ Quân lại tình nguyện tan thành mây khói, chân tướng việc thức tỉnh Thượng Cổ… Liệu có phải không hề đơn giản như vẻ bề ngoài chăng? 

Nếu như chủ nhân thực sự của cung Thanh Trì chính là Bạch Quyết, thì năm Cổ Quân vẫn lạc, sao đại trận hộ sơn lại chưa biến mất? Mà nó lại âm thầm bị phá vỡ ngay trong lúc Phượng Nhiễm kế nhiệm chức Thiên Đế vào hai năm trước? Khi đó y không để trong lòng, tự nhiên hôm nay sực nhớ, mới giật mình thầm than không ổn, đại trận hộ sơn tương liên với chủ nhân tạo ra. Cung Thanh Trì vô cùng quý giá đối với Bạch Quyết, phàm khi còn có thể sống, hắn tuyệt đối không thể để mặc cho đại trận tiêu tán.

Không đúng, vẻ mặt Thiên Khải trầm lại… Một ngày trước khi Phượng Nhiễm lên ngôi, bên trong rừng đào, Thượng Cổ đã dùng kiếm Cổ Đế đả thương Bạch Quyết!

Nghĩ đến đây, y thu lại do dự, bay về hướng bên trong đầm Uyên Lĩnh, không phải là cảnh giới Thương Khung ngàn dặm mây bay, mà là tiến về rừng đào trong huyễn cảnh nọ.

Mọi chuyện được Bạch Quyết sắp xếp hoàn hảo trong suốt sáu vạn năm. Lần này, Thiên Khải âm thầm tiến vào Uyên Lĩnh, tới gần rừng đào thì cảm giác được thần lực Bạch Quyết, y tập trung khí tức toàn thân, lúc nhìn thấy thân ảnh đang ngồi thì bỗng chợt giật mình, bước đi ngừng lại.

Bạch Quyết một đầu tóc trắng, lẳng lặng ngồi thẫn thờ trong rừng đào.

Sao có thể được, hắn vậy mà…

Chư thần thượng cổ, mặc dù có thể tùy ý biến ảo màu tóc, nhưng không có một thượng thần nào biến ra cái màu trắng tuyết thế này.

Bởi vì các chư thần đều biết, một khi đã đến ngày tóc hóa thành màu trắng, có nghĩa là vị thần ấy chuẩn bị biến mất hoặc chết đi.

Vô luận có bao nhiêu năm tuổi thọ đi chăng nữa, dù là thượng thần, cũng sẽ có ngày vẫn lạc. Nhưng Bạch Quyết là chân thần, đã sớm không vướng bận xiềng xích của thiên địa, sao lại có thể chết chứ?

Hoặc là, sao có thể chết đi một cách lặng lẽ như vậy?

Hai mắt dần trở nên nhiễm đỏ, trong mắt Thiên Khải hiện ra một cỗ cuồng bạo, y đột nhiên xuất hiện bên trong rừng đào, nhìn xuống Bạch Quyết điềm nhiên ngồi bên dưới, lạnh lùng nói: “Bạch Quyết, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Rõ ràng hắn không ngờ Thiên Khải lại đột nhiên xuất hiện, chưa kịp dùng thần lực biến lại màu tóc, Bạch Quyết đã giật mình, thần sắc nhàn nhạt: “Có gì quan trọng sao? Thiên Khải, cái thói liều lĩnh của ngươi mà không sửa, sau này làm sao mà giúp đỡ Thượng Cổ chấp chưởng giới điện?”

Thiên Khải hừ lạnh một tiếng, nheo mắt, cầm con giao long tạc gỗ trong tay áo ra ném trên bàn đá, sắc mặt xanh mét: “Đừng nói những thứ vô dụng đó, Bạch Quyết, đến cùng ngươi muốn làm cái gì? Ngươi chính là Bách Huyền, ban đầu ở cảnh giới Thương Khung còn định hủy đi nhục thể của mình lừa gạt Thượng Cổ, ngươi biết rõ Thượng Cổ ôm bao nhiêu kỳ vọng với việc Bách Huyền thức tỉnh mà!”

Sao ta lại không biết chứ, cũng bởi vì biết quá rõ, mới làm như vậy. Bạch Quyết nheo mày, nhìn con giao long gỗ trên bàn đá, nhẹ nhàng cất lời: “Thiên Khải, Thượng Cổ Giới hôm nay đã ổn định. Ngươi nghĩ khi nào Chích Dương với Ngự Cầm có thể thức tỉnh đây?” 

Thiên Khải phức tạp liếc nhìn hắn, thở dài một hơi: “Quả nhiên, ngươi biết rõ bọn họ ngủ say để bảo vệ Thượng Cổ Giới. Bạch Quyết, khi nào Chích Dương tỉnh lại, bốn người chúng ta sẽ lại bên nhau rồi, vô luận chuyện gì cũng chẳng gây khó dễ được chúng ta. Một thân thần lực của ngươi, sao lại vỡ vụn thành ra như vậy?”

Khí tức Bạch Quyết yếu ớt như cây đèn cầy trụi lửa, Thiên Khải không biết đã xảy ra chuyện gì. Ngay cả là Thượng Cổ, cũng không có khả năng đả thương Bạch Quyết thành cái vẻ này được!

Nghe thấy lời nói này quá mức trầm trọng, lại có lẽ vì tiếp xúc ngàn vạn năm, Bạch Quyết chưa bao giờ chứng kiến dáng vẻ nghiêm trọng của Thiên Khải như thế, hắn giật mình, chỉ về phía bàn đá đối diện, nói: “Khó có cơ hội có thể cùng ngươi tự ôn chuyện, Thiên Khải, ngồi đi.”

Ánh mắt Thiên Khải tựa hồ có thể nổi lửa, nhưng nhìn dáng vẻ của Bạch Quyết thì ép chặt những lời định nói xuống bụng, y rầu rĩ ngồi đối diện Bạch Quyết, không nói gì cả.

“Thiên Khải, ngươi còn nhớ năm xưa lúc Thượng Cổ tuẫn thế không, lúc đó trong lòng ngươi cảm thấy thế nào?” Bạch Quyết lẳng lặng nhìn về phía Thiên Khải, ánh mắt bình thản.

Cảm thấy thế nào ư? Với tư cách chân thần, lại lựa chọn diệt thế để cứu nàng, thậm chí ngay cả thay nàng ấy chết cũng không thể, cuối cùng còn hại chết nàng… Thiên Khải nhếch môi cười đầy đắng chát, có thể cảm nhận được gì đây, cảm giác sống không bằng chết ư? Nói chung là vậy đó.

“Ngươi chỉ nghe được tin nàng ấy tuẫn thế rồi không quan tâm gì hết mà hối hả chạy về Thượng Cổ Giới, đại chiến với ta và Chích Dương. Nhưng ta, ta tận mắt thấy nàng ấy trước mắt …” Bạch Quyết nhìn về phía xa nơi rừng đào, đôi mắt đen láy phủ đầy sự bi thương mờ mịt: “Từng chút từng chút, cứ thế tan thành mây khói.”

Nghe thanh âm trầm thấp đến mức âm ỉ, cả người Thiên Khải không khỏi cứng ngắc, kinh hãi nhìn Bạch Quyết, bàn tay đặt ở trên gối mơ hồ siết chặt lại.

Trước khi Thượng Cổ hàng thế, ba người họ đã chung sống với nhau vài vạn năm, nếu bàn về độ tỉnh táo, cả Chích Dương cũng không bù kịp nổi Bạch Quyết, trước tới giờ tâm tính hắn luôn lạnh lùng, không ngờ bên trong lại sống tình cảm đến vậy.

“Nàng ấy đứng trước tầm tay của ta, tựa hồ đã có thể chạm được rồi, nhưng bản thân ta lại bất lực, điều đơn giản vậy mà làm chẳng được. Ta oan uổng sống ngàn vạn năm, chăm lo muôn dân trăm họ Tam Giới, canh giữ Thượng Cổ Giới, nhưng cuối cùng lại không chu toàn bảo vệ được nàng ấy.”

“Vì vậy khi đó, thấy ta quay về Thượng Cổ Giới, ngươi thật sự muốn giết.” Thiên Khải nhếch miệng, lời nói trầm thấp khó hiểu. Nhìn thấy  người mình yêu biến mất ngay trước mắt, dù cho vô luận là ai, cũng không thể chấp nhận được chuyện này.

“Lúc đầu đúng là như thế, nhưng Thiên Khải à, thời gian chúng ta quen biết nhau còn dài hơn cả diễn sinh của Tam Giới, nếu Thượng Cổ và Chích Dương đều tin ngươi có nỗi khổ tâm, sao ta không thể tin ngươi được? Ta không hề ngủ say, hơn sáu vạn năm nay, có thể đã quên rất nhiều chuyện, nhưng bản thân ta cũng thấu rõ vô số sự tình. Hôm nay, lẽ nào ngươi còn không muốn giải thích rõ nguyên do chuyện tiêu diệt Tam Giới cho ta biết sao?”

Vẻ mặt Thiên Khải hơi chấn động, nhìn Bạch Quyết chăm chú dõi theo mình, trong cổ họng Thiên Khải đột nhiên không thể cất nên lời. Y xấu hổ quay ngoắt đầu đi, một lúc lâu sau mới cụt hứng nói: “Năm xưa, lúc mừng thọ của Nguyệt Di, Tổ Thần từ hư vô báo hiệu trước trên đài Càn Khôn. Hỗn kiếp sẽ xảy ra vào nghìn năm sau.”

Năm đó, y còn cho rằng bản thân có thể tự mình gánh vác nổi việc này, lại không ngờ chính vì quá tự cao tự đại mà đã gây ra biết bao phiền toái. Bây giờ đối mặt với Bạch Quyết, còn gì có thể không nói ra nữa.

Thì ra là thế, dường như trút hết gánh nặng trong lòng, trong mắt Bạch Quyết hiện lên một tia nhẹ nhõm, hàng lông mày lạnh lùng cũng dịu đi.

“Bạch Quyết, nếu ngươi sớm đã bỏ qua sự tình năm đó, vì sao trước tượng đá Nguyệt Di lại chất vấn ta?” Thiên Khải nhíu mày, đột nhiên nhìn về phía Bạch Quyết, giọng nói đầy biểu cảm: “Giống như việc ngươi xa cách với Thượng Cổ, hy vọng ta không ở lại hạ giới ư, chẳng lẽ một trăm năm trước lúc ngươi thức tỉnh rồi cưới Cảnh Chiêu, bức Vu Hoán vào bước đường cùng, cũng căn bản không phải vì báo thù à?”

Đáng lý y nên sớm đoán ra, Bạch Quyết trước giờ vốn chưa hề ngủ say, vậy tất nhiên hắn đã sớm biết chuyện của Nguyệt Di là do một tay Vu Hoán tạo thành. Sáu vạn năm, hắn vẫn luôn mang trong người sức mạnh chân thần, nếu muốn trừng phạt Vu Hoán, thì có vô số loại cách giải quyết, sao lại dùng Cảnh Chiêu để báo lại mối thù ngày trước? Lý do nào lại khiến Bạch Quyết ép bản thân mình vào nước này, còn liên lụy đến người không liên quan?

Bạch Quyết không trả lời, lúc lời Thiên Khải vừa dứt, hắn liền đứng lên, đi vào sâu trong rừng đào. Mái tóc dài trắng như tuyết, nhẹ nhàng tung bay trên không, trông thật lạnh lùng, quyết tuyệt.

“Thiên Khải, Thượng Cổ Giới vẫn còn đó, Chích Dương cũng không sao, Tam Giới có thể còn được bảo vệ, ngươi biết những thứ này là đủ rồi, những thứ khác đừng hỏi.”

Giọng nói thản nhiên, mang theo ý đạm mạc không quan tâm, nồng đậm sự xa cách như ngày trước. Thiên Khải đột ngột đứng phắt dậy, cả giận nói: “Điều đó không thể nào, nếu như ngươi không nói chuyện rõ ràng, hôm nay ta sẽ tống ngươi về lại Thượng Cổ Giới. Thần lực của ngươi có tan nát thì đã sao, chỉ cần tĩnh dưỡng trên Càn Khôn Đài mấy vạn năm là được rồi!”

“Ha? Thiên Khải, ngươi cho rằng thần lực của ta vỡ vụn, thì có thể ép ta về Thượng Cổ Giới ư?”

Bạch Quyết chậm rãi đi về phía trước, rồi dừng lại, đầu hơi nghiêng, khẽ động đầu ngón tay. Một cỗ thần lực mênh mông tuôn tràn, chĩa thẳng về phía Thiên Khải. Trong cỗ thần lực lại hiện lên kim quang đỏ thẫm, uy áp mạnh mẽ xẹt qua tận phía chân trời, trong nháy mắt, áp bức Thiên Khải tới nỗi y phải biến sắc.

Y híp mắt, nhìn về phía khuôn mặt nghiêm túc, lạnh lùng của Bạch Quyết cách đó không xa, trong lòng dấy lên một hồi sóng to gió lớn.

Rõ ràng thần lực đã tan nát đến nước này, mà sao Bạch Quyết còn có thể tỏa ra uy áp mênh mông đáng sợ như thế, hình như có lẽ hắn còn mạnh hơn gấp mấy lần so với sáu vạn năm trước?

Cuối cùng là đã có chuyện gì, trong hơn sáu vạn năm này rốt cuộc đã xảy ra việc gì?

Đáy lòng Thiên Khải hơi buông lỏng, còn có thể tỏa ra uy áp cường đại như thế, có lẽ thần lực của Bạch Quyết không hề vụn vỡ như y tưởng.

Bạch Quyết quay đầu lại, khuôn mặt không có chút khí sắc nào dường như càng ngày càng tái nhợt. Hắn nghĩ đến chuyện muốn quản thúc Thiên Khải thôi mà cũng hao phí không ít thần lực của mình, trong đôi mắt đen nhánh lộ vẻ nặng nề sầu não, thoáng chốc lại tỏa ra loại năng lực khiến người khác khó có thể đối diện nhìn thẳng. Bạch Quyết nhìn Thiên Khải, mỗi chữ mỗi câu vô cùng rõ ràng thốt lên:

“Thiên Khải, quyết định đều là lựa chọn của ta, nếu như ngươi còn nhớ rõ cảm giác lúc Thượng Cổ tuẫn thế, thì nuốt những điều hôm nay vào trong bụng đi, đừng có nói cho ai hết. Nửa tháng sau, hãy đến cảnh giới Thương Khung, ta có việc muốn giao cho ngươi.”

Tiếng nói vừa dứt, thì lập tức Bạch Quyết biến mất bên trong rừng đào. Thần áp (uy áp thần lực) đè lên người Thiên Khải trong nháy mắt đã biến mất,  y nhìn về hướng Bạch Quyết ban nãy rời đi, thần sắc đóng băng, mắt phượng khẽ nhếch, không nói tiếng nào bay về Thượng Cổ Giới.

Chẳng thèm quản ngươi nữa muốn làm gì thì làm, lẽ nào ngươi không chịu nghe lời khuyên bảo, ta còn phải xuống nước cầu xin sao!

Bộ dạng Thiên Khải chật vật cứng đờ, tuy ban đầu y không chịu đồng ý, nhưng đối diện trước gương mặt vốn thanh cao lại lần đầu lộ sự cầu khẩn mà mình chưa từng thấy bao giờ, Thiên Khải thầm nghĩ, nếu người đó muốn thì cứ làm theo vậy đi. Phải chăng đây chính là cách giải quyết tốt nhất?

Không cần biết hiện tại Bạch Quyết đang phải đối mặt với cái gì. Miễn là Thượng Cổ Giới bình an, Chích Dương vô sự, Thượng Cổ và A Khải không sao, y vẫn có thể ở bên cạnh bọn họ, cũng rất đủ rồi đúng không?

Thiên Khải à, hạnh phúc mà sáu vạn năm nay ngươi luôn mong cầu, bây giờ sắp nằm trong tầm tay ngươi rồi đây.