Thượng Cổ

Chương 77




(Cỏ: Vì là trong quá khứ nên Cỏ gọi Vu Hoàn là “cô” nhé)

Sáu vạn ba nghìn một trăm năm trước, Thượng Cổ Giới.

Triêu Thánh Điện.

Trên đài Hữu Vân có một ao hoa sen đã từ mấy vạn năm, trải dài khắp trăm dặm. Qua nhiều mùa nở rộ, linh khí tràn ngập, ngày nay trở thành một trong những thắng cảnh mỹ lệ của Thượng Cổ Giới.

Thượng Cổ chân thần vốn không thích mấy thứ hoa cỏ này lắm, thế nên Triêu Thánh Điện ngoài một tòa cung điện vĩ đại cũng chẳng có trang trí gì mấy. Sáu vạn năm trước, Thượng Cổ thần quân đưa Vu Hoán của Phượng Tộc về đây, sau đó giao Triêu Thánh Điện cho cô quản lý. Mấy vạn năm trôi qua, Triêu Thánh Điện đã thay đổi rất nhiều, các lão thượng thần đều đùa rằng, tiểu nha đầu bên cạnh Thượng Cổ chân thần trông giống chủ nhân của Triêu Thánh Điện hơn.

Lúc này, trên đài Hữu Vân, rất nhiều thượng thần uy vũ đang vây quanh một vị nữ thần quân khí chất xuất chúng, trông cứ như một vườn tinh tú bao bọc lấy mặt trăng. Bọn họ nói chuyện rất náo nhiệt, nghe đâu còn có vài câu nịnh nọt, Triêu Thánh Điện trước giờ đều là thánh địa của Thượng Cổ Giới, hơn nữa Thượng Cổ thần quân bấy lâu nay vốn không thích ồn ào. Mấy vạn năm trước, không nghĩ sau này sẽ có cảnh tượng này, nhưng Vu Hoán thượng thần cực kỳ được Thượng Cổ chân thần sủng ái, địa vị của cô cao quý vô biên. Yến hội mà lúc này cô tổ chức, gần đây đã bắt đầu trở thành truyền thống của Thượng Cổ Giới.

“Vu Hoán, đây là phượng tê huyết trưởng lão trong tộc đưa cho ngươi. Mấy ngày trước, ta tìm Vân Trạch đánh cờ, hắn nói khối huyết ngọc này Phượng Tộc đã nuôi dưỡng cả mấy vạn năm, bảo đưa cho ngươi bảo quản, nhất quyết không được vứt đâu đấy.”

Giọng phân phó lạnh lùng vang lên bên cạnh bờ ao, yến hội đột nhiên bị gián đoạn. Nhìn các thần quân đang không ngừng đứng dậy hành lễ, Vu Hoán thất kinh quay đầu, thấy Ngự Cầm thượng thần đứng cách đó không xa, vội vã đứng dậy tiến tới, nhận lấy phượng tê huyết ngọc trong tay nàng, cung kính nói: “Đa tạ Ngự Cầm thượng thần đã chuyển lời, Vu Hoán chắc chắn sẽ cất giữ thật tốt khối huyết ngọc này.”

Ngự Cầm thượng thần chính là hảo hữu của Thượng Cổ chân thần, mặc dù Thượng Cổ chân thần dung túng cô, nhưng bản thân cô cũng chẳng dám vênh váo tự đại trước mặt Ngự Cầm thượng thần được.

Phải tận mấy vạn năm mới có một khối phượng tê huyết ngọc được tạo ra, đây là trân bảo vô cùng quý báu của tộc phượng hoàng, có thể dùng để ngưng tụ thần lực nhanh chóng, chắc Vân Trạch thấy cô bây giờ đã có căn cơ ở Thượng Cổ Giới, mới nịnh nọt kiểu đó, hẳn lão không hề nhớ tới những tháng ngày răn đe bảo thủ, nghiêm khắc với cô thế nào khi cô còn ở trong tộc…

Giọng nói Vu Hoán tuy rất cung kính, nhưng ánh mắt lại không hề giấu diếm sự khinh thường dành cho Ngự Cầm thượng thần. Nàng nhíu mày, cũng không nhiều lời, tùy ý xua tay nói “Các ngươi cứ vui vẻ đi” rồi bước vào Triêu Thánh Điện.

Ngự Cầm thượng thần không phải kiể người nóng nảy giống Nguyệt Di thượng thần, xưa nay nàng ấy vốn một mực lạnh lùng. Vì vậy nên lúc này Vu Hoán cũng không cảm thấy kì lạ trước thái độ thờ ơ của nàng ấy, chỉ đợi Ngự Cầm đi xa rồi tiếp tục ngồi xuống vui đùa.

Yến hội lại tiếp tục diễn ra, bỗng có một nữ thần quân cất lời tán thưởng xen lẫn ngưỡng mộ: “Vu Hoán thượng thần quả thật có phúc khí tốt mà, ngoài được Thượng Cổ chân thần cưng chiều, còn có Vân Trạch trưởng lão hết mực coi trọng. Tỷ chưa đến bảy vạn tuổi, đã lên được tới mức thượng thần rồi. Nào giống bọn muội, tu luyện cả mười mấy vạn năm ở hạ giới mới được phi thăng, đúng là không thể so sánh nổi với người của thần quân.”

Vu Hoán nghe vậy thì vô cùng hưởng thụ, thấy mọi người kính trọng ngưỡng mộ mình, cô nhấp chén rượu: “Ta chẳng qua là hưởng phúc khí của Thượng Cổ chân thần mà thôi.”

“Tụi muội phi thăng mấy nghìn năm, còn chưa từng được chiêm ngưỡng dung nhan Thượng Cổ chân thần. Nghe nói mấy ngày nay, Thượng Cổ chân thần mới đi du hành xong đã quay lại điện, muội thấy hoa sen năm nay nở rộ nhất trong trăm năm qua, rượu cất từ những đóa sen này cũng vì thế mà ngọt ngào đặc biệt. Sao Vu Hoán thượng thần không thay chúng muội dâng lên một ly cho Thượng Cổ chân thần nhỉ, đây là tâm ý của chúng muội đấy?” Nữ thần quân này mới phi thăng lên Thượng Cổ Giới mấy năm nay, chưa bao giờ diện kiến Thượng Cổ nên muốn ở trước mặt Vu Hoán nắm bắt chút ít cơ hội.

Vu Hoán mỉm cười: “Chuyện này có đáng gì, ta sẽ dâng lên cho Thượng Cổ chân thần một ly, nói là tâm ý của các muội nhé?” 

Mọi người vui vẻ, tất nhiên đều đồng ý.

“Chư vị chờ một chút, ta đi rồi sẽ quay lại ngay.”

Vu Hoán bưng một bình rượu sen, đứng dậy tiến về lại Triêu Thánh Điện, trong lòng không khỏi bùi ngùi.

Trong tộc phượng hoàng, tư chất của cô vốn không phải dạng đặc biệt gì mấy, trước giờ chưa hề được tộc trưởng với mấy vị trưởng lão coi trọng, bình thường luyện tập cũng sẽ bị chỉ trích rất nặng nề. Nhưng từ sáu vạn năm trước, khi Thượng Cổ chân thần chọn cô làm tọa kỵ, dẫn cô về Triêu Thánh Điện, vận mệnh của cô đã thay đổi hoàn toàn, không bao giờ hèn mọn như trước kia nữa.

Thượng Cổ chân thần dùng thần lực giúp điều chỉnh lại tiên mạch cho Vu Hoán, còn giúp cô tấn vị thượng thần chỉ trong nghìn năm. Ngoài ra, Thượng Cổ còn rất yêu thương Vu Hoán, thế nên tất cả thần quân ở Thượng Cổ Giới đều phải nhún nhường trước cô, cao vinh thế này trước đây cô nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới. Sáu vạn năm này, cô luôn khắc ghi ân huệ của Thượng Cổ chân thần, tận tâm tận lực quản lý tốt Triêu Thánh Điện, không dám phạm phải chút sai lầm nào, chỉ mong Thượng Cổ chân thần có thể mãi nhớ lấy cô, luôn chiều chuộng thương yêu cô như trước giờ, là cô mãn nguyện lắm rồi.

Vu Hoán nghĩ vậy, tâm tình vui vẻ, cô bưng bầu rượu, bước chân nhanh hơn chút ít.

Triêu Thánh Điện phân thành ba phần, ngoài cùng là đại điện của Thượng Cổ, chỉ mỗi vạn năm một lần tới lễ Triêu Thánh (hành hương) mới mở cửa, phần thứ hai là nơi tiếp khách. Băng qua Trích Tinh Đài mới tới phần thứ ba, đó là nơi ở của Thượng Cổ, ngoại trừ các vị chân thần với một vài thượng thần mới được phép bước vào đây.

Ngự Cầm băng qua vô số hành lang trùng điệp mới thấy Thượng Cổ một thân bố y, nàng đang ôm bình hồ lô nghỉ ngơi trên đài Trích Tinh. Ngự Cầm ngưng tụ nước trong tay, đánh về phía Thượng Cổ, nước từ đỉnh đầu rơi xuống, Thượng Cổ mở mắt dậy, tiện đỡ lấy, nàng không hề tức giạn nhìn về Ngự Cầm: “Cô có chuyện gì thế? Mấy nghìn năm rồi ta mới trở lại, tốt xấu gì cô cũng phải vui vẻ nghênh đón ta chứ, sao lại giận hờn ta thế kia? Hay là có nam thần quân nào dám mạo phạm cô, cô cứ nói với ta, ta đi trồng vài cây nấm mốc rải trước nhà hắn, cho hắn xui xẻo cả vạn năm.”

Càng nói Thượng Cổ càng đắc ý, Ngự Cầm liếc nàng: “May mà nghìn năm này cô biến mất đấy, nếu để mấy tiểu thần mới phi thăng biết rõ đức hạnh tốt đẹp của cô, không bằng ta với Chích Dương đi đập đầu vào gốc cây nào đó cho xong. Miễn phải mất mặt phụng bồi cô nữa.”

“Cây trong Thượng Cổ Giới đều đã thành tinh rồi, để ta xem bọn họ có ai dám để hai người chết vậy không?”  Thượng Cổ đá xéo mắt, không để ý với uy hiếp của Ngự Cầm, vẻ mặt trông rất cà lơ phất phơ.

Ngự Cầm thở không ra hơi, sắc mặt xưa nay vốn bình thản đã nhăn nhó thành một cục, một hồi sau mới nói: “Sao đã đi mấy nghìn năm rồi, mà vẫn còn cái tính đó chứ! Thôi xong, ta cũng không mong chờ gì nữa, Thượng Cổ…  Những chuyện khác không nói trước, mà dạo này cô hơi dung túng Vu Hoán rồi đấy, ta thấy con bé đấy tính tình xốc nổi, không thích hợp thay cô chấp quản Triêu Thánh Điện đâu?”

“Sao lại nói thế chứ?” Thượng Cổ kinh ngạc cau mày, ngàn năm trước nàng rời Triêu Thánh Điện đi du hành, thấy mấy gia khỏa này thích Vu Hoán nên mới yên tâm giao Triêu Thánh Điện cho tiểu nha đầu đó quản lý.

“Vạn năm nay, thật sự nó cũng quản lý Triêu Thánh Điện đâu ra đấy, nhưng mà ta thấy tính tình nó chưa được bình tĩnh, mấy năm nay lại hơi kiêu căng, ngạo mạn. Chung quy gì thì nó là người Phượng Tộc gửi đến, ta không tiện nhiều lời, cô tìm lúc nào thích hợp góp ý cho nó.”

Ngự Cầm suy nghĩ một hồi, đơn giản nói ngắn gọn rằng, dù Vu Hoán có hơi kiêu căng, nhưng vẫn rất biết giữ bổn phận, chưa bao giờ có lúc vượt giới hạn, huống chi sáu vạn năm nay cô luôn một lòng làm việc giúp Thượng Cổ, cũng có chút công lao.

“Con bé mới chỉ có bảy vạn tuổi thôi, tính tình khó trách có lúc bướng bỉnh. Nhớ hồi ta bảy vạn tuổi, cả Thượng Cổ Giới đều bị ta khuấy tung hết lên, thôi vậy, để khi nào ta thấy thích hợp sẽ khuyên nhủ nó.” Thượng Cổ không quan tâm mấy, Vu Hoán là tiểu nha đầu bên cạnh nàng, mấy năm gần đây tình cảm giữa họ không giống người bình thường, nàng thật sự xem Vu Hoán là người nhà của mình.

“Hoàng giả Phượng Tộc mau mau xuất thế đi. Năm đó, cô muốn có tọa kỵ, Tổ Thần đã nói thay cô tuyển chọn hoàng giả Phượng Tộc rồi mà, cô còn rất vui mừng đấy.” Chỉ là một Vu Hoán nhỏ nhoi, Ngự Cầm cũng không quan tâm mấy, ngược lại nhớ tới một chuyện khác, nàng đột nhiên hỏi.

Ở dãy hành lang bên ngoài Trích Tinh Đài, Vu Hoán dừng bước, tay siết chặt bầu rượu, cô hướng mắt về phía Trích Tinh Đài, trông thấy Thượng Cổ vốn luôn bất cần đời nay lại vô cùng hào hứng, hẳn là đang rất vui sướng.

“Ngự Cầm, còn hơn ba vạn năm nữa, chắc không lâu đâu. Trước khi, nó xuất thế ta sẽ đến chỗ Vân Trạch trông coi, chờ khi nào nó hàng thế, ta sẽ đưa nó về Triêu Thánh Điện cho mấy người Chích Dương ngắm.”

“Nhìn bộ dáng hiếm có của cô kìa!” Ngự Cầm buồn cười: “Thế còn Vu Hoán thì sao, đến lúc hỏa phượng hoàng xuất thế thì cô đâu cần nó làm tọa kỵ nữa rồi, lẽ nào lại cho nó về Phượng Tộc à?”

“Hẵng để nó về đi.” Thượng Cổ híp mắt tùy tiện nói, ôm hồ lô uống một ngụm rượu.

Vu Hoán nhìn hai người đang cười đùa trong Trích Tinh Đài, cô lặng im rời đi.

Cô vô thức chạy thật lâu, mãi đến khi ý thức mới biết bản thân đã chạy tới khu rừng bên  ngoài Triêu Thánh Điện. Cô tùy ý quăng bình rượu trong tay ngổn ngang trên mặt đất, cả thân không tự giác mà run rẩy, Vu Hoán co rúc trong góc tối, cô nhìn về phía thế giới tươi đẹp kia mà đáy lòng không khỏi lạnh buốt.

Nguyên lai cô không phải lựa chọn của Thượng Cổ, ban đầu cô được chọn trong Phượng Tộc chẳng qua vì hoàng giả chưa xuất thế mà thôi, nói đơn giản thì Thượng Cổ chân thần chỉ đang cần một món đồ chơi.

Sáu vạn năm trung thành và tận tâm, thì ra có cũng được mà không cũng chẳng sao. Sáu vạn năm mang ơn, một câu nói kia đã hủy hoại hết hi vọng trong cô.

Vu Hoán nhìn về phía đài Trích Tinh bên trong Triêu Thánh Điện, vẻ mặt mê muội, chỉ vì ngài ta là chân thần Thượng Cổ, là chúa tể của Thượng Cổ Giới nên có quyền xem cô như cỏ rác, tùy ý chơi đùa sao?

Cô không cam lòng, mới chỉ được nhận tôn vinh trong sáu vạn năm nay, sao mà đủ chứ? Cô không hề muốn quay lại Phượng Tộc bị kẻ khác khinh bỉ nữa đâu, cô chỉ muốn ở mãi trong Thượng Cổ Giới, hưởng thụ kính ngưỡng của chúng thần cơ.

Vu Hoán căm giận nhìn lại Triêu Thánh Điện, ánh mắt cuối cùng cũng bình tĩnh được chút ít.

***

Bên trong đài Trích Tinh, Ngự Cầm kinh ngạc nhìn Thượng Cổ đang ôm bình hồ lô, đắc ý: “Cô thật sự định đưa Vu Hoán về lại Phượng Tộc à? Tuy rằng Vân Trạch đối xử với tộc nhân như nhau, nhưng ở chỗ đó vẫn không sánh nổi với Triêu Thánh Điện, con bé ấy lại vốn cao ngạo…”

“Cô nghĩ sẽ ở đâu, lúc trước Vu Hoán nhờ ta giúp nó thành thần, ta dùng thần lực cưỡng ép ngưng tụ tiên mạch, nó mới có thể thăng lên thượng thần. Chỉ là thần lực trong cơ thể nó không thuần tuyf mấy, bản thể nó vốn là phượng hoàng, nếu chịu tu luyện trăm năm dưới cây ngô đồng cổ thụ ở Phượng Tộc, căn cơ nhất định sẽ chắc chắn hơn. Chờ nó trăm năm sau trở về, Triêu Thánh Điện của ta to như thế này, lẽ nào không chứa nổi con bé?” Thượng Cổ nhìn Ngự Cầm, lơ đễnh nói.

Ngự Cầm gật đầu: “Như thế là đúng đấy, thần lực không thuần túy sẽ ảnh hưởng đến chuyện tu luyện của sau này, giái quyết sớm mới tốt.”

Phía sau truyền lại tiếng bước chân, hai người quay đầu nhìn ra bên ngoài Trích Tinh Đài, trong lòng không khỏi vui vẻ. Là một thanh niên mặt mũi thanh tú, đôi mắt mang theo chính khí, y bưng một chung trà xanh tiến vào.

Những thượng thần bọn họ tận tâm tận lực bồi dưỡng mấy vạn năm, cuối cùng đã có thể đảm đương công chuyện được rồi.

“Mộ Quang, nghìn năm nay của ngươi suôn sẻ chứ?” Thượng Cổ lột bỏ vẻ phất phơ ban nãy, nàng nghiêm túc hỏi.

Bản thể của thanh niên này chính là Ngũ Trảo Kim Long, đã ba trăm năm qua y ở hạ giới chấp chưởng một phương, Thượng Cổ cũng có thể chân chính thở phào nhẹ nhõm rồi. Đúng là không phụ tâm huyết mà phụ thần bỏ ra cho Tam Giới mà.

“Bẩm thần quân, bây giờ Mộ Quang vẫn luôn tập dần với chuyện ở hạ giới rồi, mong có thể thay thần quân phân ưu bất kỳ lúc nào.” Mộ Quang cung kính rót trà, đoan chính trả lời câu hỏi của Thượng Cổ, sắc mặt có chút khẩn trương.

“Không vội, linh khí trong Thượng Cổ Giới dồi dào, ngươi cứ ở lại ddaay một khoảng thời gian đi, đợi thần lực củng cố lại xuống hạ giới sau.” Thượng Cổ điềm đạm nói, suy nghĩ xong lại tiếp lời: “Sinh thần của Nguyệt Di sắp tới rồi, ngươi truyền lời giúp ta đến quý phủ của tỷ ấy, bảo là ngày mười sáu chắc ta tới trễ, tỷ ấy đừng ở cửa đợi ta làm gì.”

Mộ Quang giống như là đã sớm biết tính khí của Thượng Cổ, chỉ thi lễ một cái rồi lui ra ngoài.

“Thật sao, thọ thần Nguyệt Di năm nay cô chịu đi rồi ư?” Ngự Cầm nhấp một miếng trà, nói.

“Với số tuổi của tỷ ấy, không biết đã tổ chức bao nhiêu lần thọ yến rồi. Ta chẳng thích náo nhiệt chút nào cả.” Thượng Cổ hừ một tiếng: “Nghe nói, tỷ ấy dám hầm mất con rùa ta tặng cho Thổ Thần, năm nay tự nhiên ta muốn chuẩn bị một phần lễ thật đặc biệt dành cho tỷ ấy quá.”

Ngự Cầm điếng người, thả chén nhỏ trong tay xuống nhìn Thượng Cổ, một mặt hồ nghi: “Thượng Cổ, cô vì chuyện này mới đặc biệt từ hạ giới trở về ư?”

Thượng Cổ trừng mắt, vội phân bua: “Sao mà có thể vậy!” Nói xong xua tay, lập tức thay đổi chủ đề: “Gần đây, mấy người Chích Dương có chuyện gì không?”

“Chích Dương với Bạch Quyết bị mấy nữ thần quân mới phi thăng làm cho hoảng sợ, nên tránh trong điện bế quan hết rồi. Hai trăm năm rồi chả thấy lộ diện, đến nỗi Thiên Khải… Cô không có ở đây, huynh ấy thay cô canh giữ Càn Khôn Đài đấy.”

Càn Khôn Đài nằm ngay trung tâm Thượng Cổ Giới, chính là lúc trước Tổ Thần dùng thần lực phá toái hư không mà tạo ra, bình thường phải cần một vị chân thần truyền thần lực của bản thân vào đó, mới có thể bảo đảm linh khí Thượng Cổ Giới mãi dồi dào, trường thịnh vô suy.

“Với tính tình của huynh ấy mà lại chịu ngây ngốc ở đó sao, quả là kỳ lạ. Ta phải ngủ mấy ngày thôi, khi nào tới sinh thần Nguyệt Di, cô nhớ gọi ta dậy nhé.” Thượng Cổ có chút buồn bực, nói xong mấy câu lại chạy về phía hậu điện.

Thấy nàng một bộ vô tâm vô phế, Ngự Cầm âm thầm thở dài: “Thượng Cổ, cô là đang mắc nợ đấy, sớm muộn cũng phải trả cho người ta.”

Có một số việc, đã được định trước trong vô thức, nếu Vu Hoán có thể nghe được cuộc đối thoại này, có lẽ vận mệnh của Thượng Cổ Giới đã thay đổi lại.

Cũng có lẽ, thiên mệnh đã định thế, dù cho có mạnh mẽ như Thượng Cổ, cuối cùng vẫn phải bất lực.

Chỉ là sáu vạn năm sau, hết thảy kết cục đã được định trước, dù có nhớ lại những chân tướng đã chìm trong hồng hoang, thì có ích gì cơ chứ?

***

Tiên Giới Thiên Cung.

“Bệ hạ, bệ hạ.”

Giọng nói lo lắng truyền vào trong tai, Vu Hoán mới chậm rãi hoàn hồn, chỉ thấy Linh Chi hoảng hốt đứng cạnh mình, bà đưa Bích Lục Lộ trong tay cho Linh Chi,, ổn định lại cảm xúc rồi bình tĩnh nói: “Đổi một chén nữa đi, rồi cho công chúa ăn.”

Linh Chi dạ vâng, bưng bát cung kính lui ra, rất biết nghe lời… Thật giống bà lúc trước.

Vu Hoán thở dài, hơi ngơ ngẩn chẳng hiểu tại sao mình lại nhớ về quãng thời gian ở Thượng Cổ Giới, đó là năm tháng bản thân bà phải sống trong chật vật và cẩn trọng.

Bà cúi xuống nhìn Cảnh Chiêu trên giường, vẻ mặt đanh lại. Vì Cảnh Chiêu, bà không thể nào quay đầu lại, phải là Thượng Cổ xin lỗi bà mới đúng, bà không hề làm gì sai cả.

Chỉ có thể để Thiên Khải và Bạch Quyết cuốn vào tranh đấu Tiên – Yêu, mới có thể chân chính ảnh hưởng tới Thượng Cổ. Vô luận nàng ta giúp đỡ phe nào, thế cục Tam Giới ắt sẽ sinh biến, bà sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội, giống như năm đó vậy. 

Chỉ là… Muốn tiên tướng, tiên quân nghe lệnh, nhất định phải có Mộ Quang trợ giúp. Vu Hoán cau mày, giống như đã hạ quyết tâm, bà biến mất khỏi Ngự Vũ Điện, bay về hướng Huyền Thiên Cung.

***

Dưới điện Thương Khung. Bên trong vùng hoang mạc rộng lớn.

Thiên Khải trầm mặc đứng trước mười bức tượng đá, lâu sau mới quay người rời đi, đột nhiên y sững người.

Bạch Quyết mặc một bộ trường bào trắng như tuyết, đứng cách y không xa, sắc mặt hắn trắng nhợt, đôi mắt phủ đầy tĩnh mịch.

“Ta còn tưởng rằng ngươi không nhớ bọn họ từng táng thân ở đây rồi chứ. Ngươi thức tỉnh ba ngàn năm, cam nguyện trốn lui ở Tử Nguyệt Sơn nơi Yêu Giới, chưa hề tiến vào đến đây một bước.”

“Đây là chuyện của ta, không liên quan gì đến ngươi. Bạch Quyết, rốt cuộc ngươi đã nói gì trước mặt Thượng Cổ, ta thấy muội ấy đã hơi nghi ngờ rồi.” Thiên Khải nhíu mày, bỏ qua việc ban nãy, đôi mắt phượng thoáng đã ngưng lại.

“Ngươi sợ cái gì, nếu Thượng Cổ khôi phục trí nhớ Hậu Trì, có hận cũng chỉ có mỗi mình ta. Hay chẳng lẽ ngươi lo muội ấy nhớ lại huyết trận lúc trước diệt thế ngươi từng bố trí, liên lụy khiến mấy người Nguyệt Di chết thảm dưới hạ giới sao? Thiên Khải, ngày trước ngươi luôn cố chấp cứng đầu, lẽ nào hôm nay cảm thấy hối hận rồi sao?”

“Cuối cùng ngươi định muốn thế nào?” Nghe thấy câu nói băng lãnh của Bạch Quyết, Thiên Khải nhíu mày: “Bạch Quyết, ngươi vốn đã biết Hậu Trì chính là Thượng Cổ, vì sao còn muốn tiêu diệt thân thể của Bách Huyền, bức Cổ Quân tự hủy đi thần mạch… Với tính cách của Thượng Cổ, nếu biết rõ chân tướng chuyện này, cho dù ngươi có vạn năm giao tình với muội ấy, hẳn muội ấy cũng sẽ không tha thứ nổi.”

“Không sao cả, Thiên Khải, từ lúc nào ngươi phải sống một cách khúm núm như thế vậy? Không tha thứ thì không đi, lẽ nào Bạch Quyết ta cứ phải sống mà nhìn sắc mặt của Thượng Cổ sao?”

Trong mắt Bạch Quyết lộ ra cảm giác lạnh lẽo thấu triệt, Thiên Khải bình tĩnh quan sát hắn một hồi lâu, quyết định chạy về lại Thương Khung. Trong khoảnh khắc lướt ngang người Bạch Quyết, Thiên Khải đột nhiên dừng bước, khóe miệng cười mỉa mai: “Bạch Quyết, bộ dáng của ngươi có thể lừa được Vu Hoán và Mộ Quang, chứ không lừa nổi ta đâu. Ta chắc chắn… “ Y quay đầu, vẻ mặt xa xăm: ”Lúc trước, sau khi Thượng Cổ tuẫn táng trên tế đàn, ngươi đã thật sự muốn giết ta. Không ngờ ngươi và Chích Dương lại chỉ phong ấn ta sáu vạn năm, đúng thật là quá tiện nghi cho ta rồi, phải không?”

Bàn tay Bạch Quyết vắt sau lưng chậm rãi siết chặt, gương mặt hắn trầm lại.

“Lúc trước, sau khi ta bị phong ấn đã xảy ra chuyện gì, Chích Dương đi đâu mất rồi? Ngươi còn giấu diếm bao nhiêu bí mật vây, ngươi không sợ đến lúc Thượng Cổ mở lại Thượng Cổ Giới, mọi chân tướng sẽ rõ ràng sao?” 

Bạch Quyết ngẩng phắt đầu dậy, hắn nhìn về phía Thiên Khải, con ngươi đen kịt ẩn hiện tia huyết hồng: “Thiên Khải, không cần nói nhiều lời. Ngày trước, ta có thể phong ấn ngươi một lần rồi, hiện tại ta vẫn có thể làm lại thêm lần nữa đấy.”

“Tuy thân thể của ngươi là do tiên lực tạo thành, nhưng hai người chúng ta đều là chân thần. Lúc trước nếu không có Chích Dương giúp ngươi, ngươi nghĩ bản thân có thể làm gì được ta?”

“Nếu không vì Chích Dương, lúc trước ta tuyệt đối đã không giữ lại tính mệnh của ngươi đâu. Thiên Khải, bởi vì bản thân của mình, ngươi suýt nữa đã hủy diệt toàn bộ Tam Giới, chẳng lẽ tới tận bây giờ ngươi không cảm thấy hối hận chút nào sao?”

“Hủy diệt Tam Giới thì có sao, mọi chuyện ta từng làm, ta chưa bao giờ thấy hối hận cả. Bạch Quyết, bây giờ ngươi tham gia chiến tranh Tiên – Yêu, cũng khiến sinh linh đồ thán đấy thôi, ngươi có tư cách gì mà nói ta? Sinh linh hạ giới, đối với ta mà nói, chỉ là con sâu cái kiến nhỏ bé mà thôi, lúc trước ta thấy thế, bây giờ cũng không hề thay đổi.”

Thiên Khải nhăn mày cố chấp, y lạnh lùng nói, biến mất khỏi hoang mạc. 

Gương mặt Bạch Quyết trắng nhợt, hắn chăm chú vào nơi xa xăm, thần tình khó đoán.

***

Đêm khuya, Thượng Cổ dỗ A Khải chìm vào giấc ngủ, xong xuôi mới đứng dậy tiến về phía gian phòng Bạch Quyết. Đi ngang qua đình viện thì bất ngờ thấy có le lói ánh lửa, kèm theo là tiếng van nài tha thiết, nàng lập tức tiến lên xem thử.

Trong đình viện, hai đống lửa bừng bừng cháy nghi ngút, một cái giá gỗ to lớn được dựng lên, hỏa long phiên bản thu nhỏ bị treo ngược bốn chân trên giá, ở dưới là ngọn lửa nóng rực. Ai ai cũng kinh hãi hoảng sợ, đám thi vệ và tỳ nữ lặng im đứng nghiêm, sợ sệt nhìn về nơi Thiên Khải đang nằm.

Thượng Cổ đến gần, mới thấy rõ Thiên Khải đang thong thả nằm nghiêng trên chiếc giường ngọc thạch, hai mắt khép hờ liếc Tam Hỏa đang giả vờ giả vịt cầu xin y khoan dung.

“Thiên Khải thần quân, tiểu yêu không dám nữa, xin ngài đại nhân đại lượng…” Tam Hỏa xuống nước năn nỉ, thấy Thượng Cổ xuất hiện, móng vuốt động đậy vui mừng nói: “Thượng Cổ thần quân, ngài làm chủ giúp Tam Hỏa với, một tháng nay tôi luôn tận tâm tận lực hầu hạ ngài, nào có lúc thờ ơ đâu.”

Làm sao gã biết cái chuyện áo bào hôm bữa đã chọc Thiên Khải chân thần tức giận chứ, hôm nay cái mặt mo này xác định là phải chùn bước rồi.

Cảnh tượng này quả thực quá buồn cười, Thượng Cổ híp mắt quan sát, nhịn cười cả buổi mới giữ cho bản thân đoan trang chút ít: “Đúng là tận tâm tận lực, nhưng lại thành chu đáo quá mức.” Nóng xong liền phủi tay, quay người rời đi.

Thần lực của Tam Hỏa vốn là hỏa diễm, gã sao có thể bị đả thương chứ. Chính xác là biết trong lòng Thiên Khải đang nóng giận, gã mới cố ý xuống nước xin khoan dung mà thôi.

“Thượng Cổ nói không sai, Tam Hỏa, ta còn chưa từng thấy bán thần nào có lá gan lớn như thế, dám nhúng tay vào chuyện của chúng ta nữa cơ. Sáng sớm ngày mai ngươi xuống đây tiếp đi.” Thiên Khải chơi chán, lười biếng nói, đứng dậy đi về hậu viện.

Tam Hỏa vui vẻ, nghĩ thầm mới nháy mắt một cái đã qua một đêm rồi, xem ra tính tình của Thiên Khải chân thần cũng không độc ác như lời đồn đại lắm. Nào biết, gã còn chưa dứt xong suy nghĩ, một dòng ánh sáng tìm từ lòng tay Thiên Khải bắn về phía hỏa diễm, nháy mắt ngọn lửa đã biến thành một màu tím sẫm. Da thịt Tam Hỏa lập tức kêu lên “Xèo…èooooooo”, mùi thịt nướng cháy lan tỏa khắp đình viện.

Ngọn lửa của chân thần ư? Trong lòng Tam Hỏa ớn lạnh, gã ngưng tụ thần lực tỏa ra khắp thân, nhưng vẫn cảm nhận được cái nóng len lỏi trong cơ thể mình.

Mới ngẩng lên thì Thiên Khải đã đi xa, trông rất nhàn nhã. Tam Hỏa nước mắt lưng tròng, nghiến răng nghiến lợi thầm mắng trong lòng.

Dám đánh lão tử cơ đấy! Khẩu vị của Thiên Khải chân thần đúng là mặn mà, còn định ăn thịt rồng nướng hay gì!

***

Thượng Cổ ở cảnh giới Thương Khung đã được một tháng, đây là lần đầu tiên đến phòng của Bạch Quyết. Trong phòng chẳng có ai, nàng bảo tùy tùng lui ra, chỉ có mỗi mình đi vào. Thượng Cổ tùy ý ngồi xuống cạnh bàn, với tính khí của nàng, chờ đợi trong khoảng thời gian một chung trà đã là cực hạn, nàng mất kiên nhẫn đi vòng quanh ngó nghiêng dàn sách cổ của Bạch Quyết.

Giương mắt thấy một hộp mực được đặt trên kệ bàn, Thượng Cổ nhất thời hiếu kỳ, mở ra xem, sắc mặt đột nhiên ngưng trọng.

Dây đá màu đen, ánh lên màu sắc nhu hòa, trầm mặc và an bình, nó lặng im nằm trong hộp mực.

Trái tim dấy lên một hồi cảm giác bi thương, tuyệt vọng, từ từ bao trọn lấy nàng, bóng người áo xanh ẩn hiện trong tiềm thức, sắc mặt Thượng Cổ trắng bệch, bàn tay đang cầm hộp mực của nàng cũng rẩy không thôi.

Y hệt mấy lần trước, cảm giác này đều không thuộc tâm tình của nàng.

Thượng Cổ kéo tay áo lên, vết đao ngân giao thoa trên cổ tay, dây đá xích đen khắc sâu vào đáy mắt, ẩn ước một cảm giác nóng ran tận xương tủy.

Lúc trước nàng mới tỉnh lại, đã từng hỏi Thiên Khải về lai lịch của sợi xích đá này, y nói đây là vật mà Cổ Quân thượng thần để lại cho Hậu Trì.

Thế nhưng, vì cớ gì Bạch Quyết cũng có…

Hậu Trì, Thanh Mục, Cảnh Chiêu… Thượng Cổ trầm mắt, nàng khép lại hộp mực, lông mày nhăn lại.

Đã đến lúc nàng phải tìm hiểu sự tình một trăm năm trước khi Hậu Trì ngủ say.

Thượng Cổ chạy ra khỏi phòng, tiên nga đang chờ một bên thấy thế vội vã chào nàng.

“Bạch Quyết ở đâu?” Thanh âm lành lạnh uy nghiêm vọng lại, sự nhàn nhã trong đáy mắt Thượng Cổ biến mất, bây giờ chỉ còn vẻ nghiêm túc.

Tiên nga bị hỏi khẽ giật mình, vội vàng trả lời: “Thần quân đã tới ao Vũ Hóa ở Thiên Điện rồi ạ, chưa thấy trở về.”

Mi mắt Thượng Cổ không động, nàng quay người tiến về phía Thiên Điện, dây đá trong tay không nhịn nổi mà tỏa ra hơi nóng ran.

Từ xa xa nhìn lại, một thân huyền bào trên người nàng tỏa ra loại cảm giác lạnh lùng thấu xương.

***

Cùng lúc đó, Huyền Thiên Điện vốn yên tĩnh lại văng vẳng tiếng bước chân, thân ảnh đang ngồi trên vương tọa bỗng chậm rãi ngẩng đầu, y nhìn Thiên Hậu bước vào, vẻ mặt thập phần u ám.

“Mộ Quang, đại chiến tiên yêu sắp xảy ra rồi, chàng còn trốn trong Huyền Thiên Điện là gì vậy?” Mộ Quang trông có vẻ chán chường, khác một trời một vực với nửa tháng trước, nửa tháng nay Vu Hoán không gặp y nên trong lòng hơi bất ngờ.

Huyền Thiên Điện trầm trong sự yên lặng. Mộ Quang lẳng lặng nhìn Vu Hoán trong điện, thầm than khẽ. 

Y còn cho rằng tính tình Vu Hoán vốn luôn kiêu ngạo như mấy vạn năm trước, một lòng luôn bảo vệ vị nữ thần quân của mình, mà lại không nghĩ tới chuyện, mấy năm này y chưa bao giờ nhìn thấu nổi tâm địa của người kề ấp tay gối với mình như thế nào. 

Y lẳng lặng quan sát, giọng nói khẽ hết mức, nặng nề như nhịp đập của trái tim mình lúc này.

“Vu Hoán, cái năm Hỗn Kiếp ập đến, Thượng Cổ chân thần vẫn lạc, rốt cuộc nàng đã làm gì?”

“Ta muốn hỏi nàng lúc này đây, nếu nàng chịu nói thật. Vô luận chân tướng có ra sao, ta sẽ không trách đâu.”

Thiên Đế đứng dậy khỏi vương tọa, chậm rãi lê từng bước nặng nề tiến về phía Vu Hoán, tựa hồ đã dùng hết sức lực của cả đời.

Một đời vương giả, bây giờ lại có cảm giác như sắp lụi bại.

Bí mật bản thân che giấy mấy vạn năm đột nhiên bị vạch trần, mà người kia lại chính là chỗ dựa lớn nhất của bà lúc này. Nhìn ánh mắt thất vọng kiêm lãnh đạm của Mộ Quang, cả người Vu Hoán lạnh buốt, lòng bà hoảng hốt, tựa hồ quay trở lại khoảnh khắc ở trên đài Trích Tinh vào sáu vạn năm trước.

Chỉ với một cái nhếch cười, người kia đã có thể chi phối vận mệnh của bà, hoặc cũng có thể phá hủy hết mọi nỗ lực của chính bà.

Sáu vạn năm rồi, bà cho rằng bản thân đã trốn thoát, nhưng cuối cùng mới phát hiện…

Tất thảy huyễn ảo đều tàn lụi, chỉ có bản thân bà… Là tự lừa mình lừa người mà thôi.