Thượng Cổ

Chương 70




Bàn tay đang định xoa lấy đầu Hồng Nhật bỗng khựng lại, Thượng Cổ quay đầu, bỗng hơi giật mình khi quan sát thân ảnh đến từ biển trúc mênh mông ấy.

Sáu vạn năm, thực ra không hề ngắn. Thượng Cổ từng cho rằng, trên đời này có vài người, vạn năm gặp lại e là chẳng có chút thay đổi nào, ví dụ như Bạch Quyết hay Thiên Khải. Nhưng khi tỉnh lại, Thiên Khải đã không còn cái vẻ kiêu ngạo như trước, mà Bạch Quyết…

Nam tử tóc đen chậm rãi tiến lại gần, thần tình băng lãnh, sắc đỏ ẩn ẩn hiện hiện bên trong đồng tử của hắn. Thượng Cổ hơi giật mình, cỏ vẻ như không thể tin rằng người trước mặt lại là Bạch Quyết, ngoại trừ dung mạo và ấn ký vàng kim trên trán ra,  chẳng cảm nhận chút cảm giác nào của Bạch Quyết năm xưa nữa.

Thật giống như có thứ gì đó chắn giữa hai người, không thể tìm lại ăn ý vạn năm trước được nữa. Nhưng khi đôi mắt đang đối diện Bạch Quyết, sâu trong lòng nàng không hiểu sao lại dấy lên một cảm giác man mác buồn khó nói thành lời, bàn tay dấu dưới vạt áo bào của Thượng Cổ không nhịn được mà run rẩy liên hồi, thật sự nàng cũng chẳng hiểu sao… bản thân mình lại phản ứng như thế này.

Thượng Cổ âm thầm ngạc nhiên, nàng nhíu mày, chậm rãi ngưng khí tiêu trừ cái cảm giác khó chịu đó, cười nói: “Bản tính đó của Hồng Nhật, nếu trói buộc thì ngược lại không tốt đâu.”

Hồng Nhật bên cạnh gật gù, thấy Bạch Quyết và Thượng Cổ có vẻ không để ý đến mình, nó ậm ừ rồi bỏ chạy đi chỗ khác.

“Lời này nói cũng đúng, khó thấy muội đến đây một chuyến, không ngại ngồi chút đi.”

Thượng Cổ gật đầu, phất tay áo tiến về phía ghế đá cạnh rừng trúc, trông rất thành thục, tựa như bản thân nàng rất thân thuộc với nơi đây. Ánh mắt Bạch Quyết lóe lên chút ý vị sâu xa, hắn ngồi đối diện, im lặng nhìn Thượng Cổ.

Cổ bào xanh thẫm, giày đen thêu đế long, khuôn mặt lạnh lùng, giống hệt như trước kia.

Như thể nàng chưa từng khắc sâu sự biến mất của sáu vạn năm này vào đáy lòng mình bao giờ.

“Tóc của huynh…” Tóc của Bạch Quyết trước kia là màu vàng lưu ly, nhưng giờ lại phủ một sắc đen trầm như mực.

“Dù sao cũng ở hạ giới, lộ liễu quá không tốt, chờ về Thượng Cổ Giới ta sẽ đổi lại.” Bạch Quyết cười, giấu nhẹm câu trả lời.

“Sao vậy, nghe mấy lời huynh nói vừa nãy, là định hôm khác chiêu đãi ta ở đây sao? Cảnh giới Thương Khung của huynh… Chẳng lẽ ta không được tới à?” Thượng Cổ nhếch miệng, cất cao giọng, đôi mắt trong suốt như lưu luy luân chuyển đủ mọi sắc màu. Tốt xấu gì cũng mấy vạn năm không gặp rồi, bỏ qua chuyện của Cảnh Chiêu và A Khải sang một bên, đáy lòng nàng bỗng dưng rất háo hức, vui mừng khi giờ khắc này có thể nhìn thấy Bạch Quyết ở trước mặt.

“Muội nghĩ nhiều rồi, cảnh giới Thương Khung dù tốt đến đâu, cũng không bằng Thượng Cổ Giới, huống chi còn có Cảnh Chiêu ở đó, hẳn muội cũng không đi đâu.” Bạch Quyết lắc đầu, hắn vung tay lên, trên bàn đá lập tức xuất hiện hai chén trà còn đơm khói tỏa.

Thượng Cổ thấy hắn thẳng thắn, hơn nữa bản thân quả thực không hứng thú gì mấy với chuyện xảy ra trăm năm trước, nàng chỉ tò mò hỏi: “Nếu huynh xem trọng Cảnh Chiêu, sao năm đó lại có A Khải vậy? Còn địa vị của nữ tử phàm nhân đó dù không bằng Cảnh Chiêu, nhưng với năng lực của huynh, bảo trợ giúp nàng ấy thành tiên cũng không phải chuyện khó khăn, mà lại khiến cho nàng ấy mang theo cái thân phận không rõ ràng. Việc này chẳng giống với tính cách huynh xíu nào.”

Với tính khí của Bạch Quyết, dù cho có biến thành người hoặc yêu, tiên hay ma, thì cả đời này nàng vẫn nhận ra hắn. Nhưng Bạch Quyết mà nàng vẫn luôn tin tưởng nay lại lật lọng như thế, quả đúng là một chuyện nực cười.

“Nữ tử phàm nhân sao? Thiên Khải có lẽ chưa nói với muội…” Bạch Quyết nheo mày, bộ dáng tươi cười có chút nghiền ngẫm, không vội không chậm nói: “Cách ta thức tỉnh cũng giống muội hồi trước, đều có một thân phận… Là Thanh Mục thượng quân ở Tiên Giới, ta gặp mẫu thân A Khải trước, sau khi thức tỉnh mới cầu hôn Cảnh Chiêu.” 

Thượng Cổ ngạc nhiên, không hiểu sao lại có chút không tự nhiên: “Sao lại nói cái này... Huynh không có trí nhớ Thanh Mục sao?” Chẳng lẽ Bạch Quyết cũng giống nàng, sau khi thức tỉnh đều không nhớ rõ mọi chuyện ư? Nếu như vậy, cũng không tính là bội bạc lắm. 

Thấy Bạch Quyết không đáp, Thượng Cổ tiếp tục: “Vậy cũng giống muội rồi, Thiên Khải nói mấy vạn năm nay muội là Hậu Trì tiên quân ở Thanh Trì Cung, là con gái Cổ Quân thượng thần. Trước kia, muội còn chưa từng nghe rằng Thượng Cổ Giới có một thượng thần nào tên Cổ Quân bao giờ, hắn mới tấn vị sao?”

Trăm năm trước, Hậu Trì vì Cổ Quân và Bách Huyền mà ở cảnh giới Thương Khung, dùng kiếm Cổ Đế không chút tiếc nuối đả thương hắn. Bây giờ, nàng ấy lại hoàn toàn không nhớ nổi hai người này rồi.

Tất nhiên rồi, còn một kẻ cũng bị lãng quên nữa... Là Thanh Mục.

Bạch Quyết nhìn nàng, ý vị không rõ. Hồi lâu sau, hắn mới bật cười: “Hậu Cổ Giới được tạo thành rồi hắn mới tấn vị thượng thần, muội không biết chuyện này cũng bình thường thôi. Không nhớ cũng tốt, sau này muội cũng phải về lại Thượng Cổ Giới, những chuyện vặt vãnh ở hạ giới đừng nên để tâm quá.”

Thượng Cổ không rõ nụ cười trên mặt hắn mang hàm nghĩa gì, nàng cầm chén trà lên nhấp một miếng: “Mấy năm nay, huynh với Thiên Khải có xích mích gì à, lúc ta tình lại chả thấy huynh ấy nhắc gì về huynh cả.” 

“Mẫu thân A Khải có chút giao tình với hắn, hắn không cam lòng khi nhìn ta bỏ mặc A Khải với cô ấy, nên mới như vậy.” 

Thượng Cổ chưa từng ngờ tới cảnh trớ trêu này, nhíu mày, nói: “Mẫu thân A Khải, bây giờ...”

Tay đang nắm lấy chung trà của Bạch Quyết đột nhiên khựng lại, hắn ngước lên Thượng Cổ, thản nhiên nói: “Trăm năm trước, cô ấy đã không còn rồi.”

Thượng Cổ có phần rõ ràng, không nói về chủ đề này nữa, nàng nghĩ tới một chuyện, đột nhiên nhướng mày: “Cảnh Chiêu là con gái của Vu Hoán, huynh thật sự muốn kết hôn với cô ta sao?”

Bạch Quyết gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: “Hiện tại, nàng ấy thay ta chấp chưởng cảnh giới Thương Khung, không có gì là không ổn cả.”

“Ý của muội không phải vậy.” Thượng Cổ lấy tay xua xua, có chút không kiên nhẫn: “Cô ta là con gái Vu Hoán, tuổi tác thì không sao, nhưng vấn đề chính là bối phận. Nếu huynh nghênh cưới cô ta, thì sau này ta phải dối mặt cô ấy thế nào đây?” Việc này Thiên Khải đã từng nói với nàng, hôm nay đột nhiên nhớ tới chuyện ở núi Đại Trạch, không khỏi nổi giận.

“Muội trở về Thượng Cổ Giới, nàng ấy không xuất hiện trước mặt muội là ổn thôi.”

“Ta nhờ Thiên Khải chuyển lời tới cảnh giới Thương Khung, chẳng lẽ huynh không biết...?”

“Ta biết.”

“Hôm nay, cô ta còn tham dự thọ yến Đông Hoa ở núi Đại Trạch tham gia Đông Hoa thọ yến đó? Chẳng lẽ, vì mới bước nửa chân vào cửa nhà huynh nên không để ta vào mắt hay sao hả?”

“Nàng ấy không biết hôm nay muội cũng đi, cho nên mới về trước với Vu Hoán. Nhìn vẻ mặt hồi nãy của muội, không giống như bị lỗ vốn. Hồi trước ở Thượng Cổ Giới, chẳng có ai dám chọc muội cả. Suy nghĩ của Cảnh Chiêu ở điểm này, sao mà bì kịp với muội được chứ.”

“Vậy ư, vừa rồi muội ở núi Đại Trạch, cấm cô ta không bước khỏi cảnh giới Thương Khung trong vòng một năm, cơ mà không có lửa sao có khói. Nhưng, cả phẩm tính lẫn bề ngoài của cô ta, rất nhiều nữ thần trong Thượng Cổ Giới còn hơn xa... Lần này, huynh đúng là không có mắt nhìn.”

“Nàng ấy vẫn còn trẻ, Thượng Cổ, muội lớn hơn rất nhiều, sao lại so đo làm chi.” Bạch Quyết mặt không cảm xúc, đưa tay xoay xoay cái chén nhỏ.

“Không phải ý đó... Chẳng qua là, muội cảm thấy...” Thượng Cổ xua tay, lời mới thốt nửa câu, thì Bạch Quyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt âm u như đêm đen nhìn Thượng Cổ không khỏi có chút kinh ngạc, hắn nói: “Xảy ra chuyện gì?”

“Thượng Cổ, với thân phận của Cảnh Chiêu, bình thường muội có thèm để ý đâu, tự nhiên bây giờ lại càn quấy đến thế, rốt cuộc muội… Xảy ra chuyện gì vậy?”

Trong đôi mắt luôn phân minh đen trắng rõ ràng đó, ẩn ước ôn nhu dịu dàng, nhưng nhìn kỹ hơn, chỉ là đạm mạc lạnh lẽo. Thượng Cổ khựng lại, cũng cảm thấy bản thân kỳ lạ, mấy lời ban nãy nói quả thực chả giống nàng bình thường chút nào, bỏ qua ánh mắt của Bạch Quyết, nàng cười nói: “Quen biết nhau ngàn vạn năm, khó mà thấy huynh tìm được một chốn về, ta chỉ thấy Cảnh Chiêu không hợp thôi.” 

“Chỉ thế thôi sao?” Bạch Quyết nhếch một bên miệng, hệt như trào phúng.

“Thế thôi.” Thượng Cổ ngồi nghiêm chỉnh, thẳng thắn nói.

“Thế ai thích hợp? Nguyệt Di? Giác Phân? Hay là Ngự Cầm?” Bạch Quyết gõ tay lên bàn, nhanh chống đáp lại, hắn nhìn về phía Thượng Cổ: “Thượng Cổ, năm đó muội đã luôn vậy. Các nữ thần quân trong Thượng Cổ Giới, người nào cầu xin trước mặt muội, ta đều phải bị dây dưa tận mấy năm trời bởi người đó. Ta nghĩ mình quên nói cho muội biết, sau này, loại chuyện tốt này muội đi kiếm Thiên Khải mà hưởng, ta không tình nguyện.”

“Bạch Quyết, huynh…” Thượng Cổ hơi sững sờ khi nhìn Bạch Quyết. Quen biết cả mấy ngàn vạn năm rồi, mà cho tới bây giờ nàng chưa từng chứng kiến dáng vẻ không kiên nhẫn đó của hắn.

“Nếu ta thích, cho dù nàng ấy không có tiên cơ, hay sức khỏe yếu ớt như phàm nhân, thì có là gì? Nhưng nếu ta không thích, dù người đó có đứng đầu Tam Giới, ta cũng chẳng thèm đoái mắt đến đâu.” Bạch Quyết ngẩng đầu, ánh mắt xuyên thấu qua Thượng Cổ, rơi trên căn nhà trúc đằng sau nàng, không vui không buồn, cũng chẳng biết được ý vị trong đó là gì.

“Vì vậy nên huynnh mới càng thích Cảnh Chiêu sao? Muội không ngờ luôn đó.” Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Quyết, Thượng Cổ hơi sợ hãi. Mới có trăm năm lúc Bạch Quyết tỉnh lại mà thôi, không thể tưởng tượng sẽ thâm tình với Cảnh Chiêu như thế. Nàng phấn đấu mấy vạn năm vì Nguyệt Di và Ngự Cầm, cũng nhất thời cảm thấy ngượng ngùng.

Tuy nói, tứ đại Chân Thần tình thâm, luôn bền chặt keo sơn với nhau, nhưng dù sao đây cũng là nhân duyên của cá nhân, năm đó ở Thượng Cổ Giới quả thực nàng cũng từng làm nhiều chuyện mất lòng. Bạch Quyết nể lắm, mới có thể nhẫn nhịn tới bây giờ mới nổi cáu đấy.

“Không phải…” Nghe mấy lời thì thầm của Thượng Cổ, Bạch Quyết quay đầu lại, khó khăn lắm mới thốt lên hai chữ kia.

“Được thôi, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của huynh nữa.” Thượng Cổ xua tay: “Một năm sau, thần lực của ta sẽ khôi phục, đến lúc đó ta sẽ trọng khải lại Thượng Cổ Giới. Huynh đưa Khải về Bạch Quyết Điện đi, dù bây giờ huynh có Cảnh Chiêu rồi, nhưng dù sao A Khải vẫn là cốt nhục của huynh.”

Bạch Quyết lắc đầu, ánh mắt âm trầm nhìn Thượng Cổ: “Thượng Cổ, đây chính là nguyên nhân hôm nay ta tới đây. Ta không có ý định nhận A Khải, muội về Thượng Cổ Giới, hẳn cũng tiện mang theo đứa nhỏ ấy.”

Thượng Cổ ngẩng đầu, cau mày nói: “Bạch Quyết, cho dù ta yêu thương A Khải, cũng không thể thay thế vị trí người thân nhất của nó, mặc kệ huynh có trí nhớ của Thanh Mục hay không, A Khải vẫn là trách nhiệm của huynh.”

“Thượng Cổ, vậy còn muội…” Thấy Thượng Cổ cau mày, Bạch Quyết thản nhiên đáp: “Muội cũng từng là Hậu Trì, chấp chưởng Thanh Trì Cung đấy thôi?”

“Điều này giống nhau sao?”

“Sao lại không chứ, Thượng Cổ, cả đời phàm trần cùng lắm trăm năm. Mặc dù Hậu Trì và Thanh Mục sống lâu hơn, nhưng đối với ta mà nói, có chỗ nào khác nhau đâu chứ? Muội chẳng hề để tâm những chuyện của Hậu Trì trước kia, cũng chẳng bị ràng buộc bởi đó. Huống hồ, muội cũng hợp với A Khải, đã vậy thì hãy giúp ta chiếu cố nó đi, có gì không thể à?”

Bạch Quyết trịnh trọng nói, Thượng Cổ cũng biết hắn vất vả lắm mới gặp được tâm đầu ý hợp của mình. Nếu chuyển đi đột ngột như thế, Cảnh Chiêu hẳn vừa sẽ tổn thương lại còn vừa mất mặt, nàng đành phải nghiêm mặt gật đầu: “Ta chẳng muốn nghe mấy câu ngụy biện này củ huynh đâu, ta đưa A Khải đi cùng sau này sẽ không để nó bị thua thiệt. Chờ ngày nó trưởng thành, huynh đừng có mặt dày mà chạy tới nhận thân đấy.” 

“Sẽ không, có muội ở cạnh nó, ta rất yên tâm.”

Không biết sao, Thượng Cổ nghe những lời này của Bạch Quyết lại ẩn chứa chút man mác buồn, nàng liền nghi hoặc liếc mắt.

“Một năm sau, muội về Thượng Cổ Giới sao?”

“Ừ. Sao vậy, huynh không định trở về sao?”

“Chuyện ở hạ giới còn chưa xong, bây giờ không phải lúc.”

“Ta nghe Phượng Nhiễm nói, bây giờ Yêu Hoàng mới ở mức thượng quân, thực sự còn lâu mới có thể sánh với Mộ Quang và Vu Hoán, nhưng chuyện tranh chấp hai giới cũng chẳng phải việc tốt, sao huynh lại không ngăn cản nó?”

“Tranh chấp Tiên – Yêu đã lâu, còn có hận cũ chồng chất, hơn nữa trước đó nhân lúc Yêu Hoàng đời trước – Sâm Giản bị thương, Mộ Quang đã nhân cơ hội tiến công Yêu Giới. Vây nên Sâm Giản tử trận, Sâm Hồng ắt hẳn không chịu bỏ qua mối thù đó.” 

“Sao Mộ quang lại làm ra loại chuyện này cơ chứ? Với thần lực của Mộ Quang và Vu Hoán, chuyện chiếm đóng Yêu Giới sớm muộn gì cũng tới, trừ phi… Huynh nhúng tay vào.” Thượng Cổ cau mày nói: “Bạch Quyết, nếu huynh tham gia vào việc ở hạ giới, ta cũng không thể mặc kệ được.”

“Yên tâm, ta sẽ không tham gia, năm đó ta giúp Sâm Hồng, đơn giản vì Mộ Quang không đủ công tâm, nhân đức mà thôi.” Bạch Quyết ngẩng đầu, đột nhiên nói: “Nhưng mà Thượng Cổ này, ta hy vọng một năm sau muội về lại Thượng Cổ Giới, hẵng đừng quản việc ở hạ giới nữa.”

“Ý gì đây?” Thượng Cổ trầm giọng nói.

“Mối huyết thù của thân phụ Sâm Hồng sẽ không từ bỏ được đâu. Ta hy vọng trong trăm năm này thế sự Tam Giới có biến ảo như thế nào, muội đừng nhúng tay vào.”

Thượng Cổ trầm mặc không nói gì, nàng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Bạch Quyết, thu lại toàn bộ vẻ ôn hòa, dịu dàng với hắn ban nãy, ánh mắt càng ngày càng âm trầm: “Bạch Quyết, huynh có biết là mình đang nói gì không?”

Thấy Thượng Cổ nghiêm túc, Bạch Quyết ngưng thần cất lời: “Tất nhiên.”

“Hiện tại ta có thể dễ dàng mặc kệ tranh chấp của bọn họ, bởi đơn giản vì nó không quá nghiêm trọng mà thôi. Nhưng nếu chiến loạn Tiên – Yêu có ảnh hưởng đến Nhân Giới, ta không thể bỏ qua nổi. Huống chi là đáp ứng lời đề nghị vớ vẩn đó của huynh chứ!”

“Thượng Cổ.” Bạch Quyết thở dài, trong mắt không rõ ẩn ý: “Ban nãy ta nói muội Mộ Quang lợi dụng lúc người khác yếu thế, tấn công Yêu Giới, muội có biết vạn năm nay hắn luôn dung túng Vu Hoán và Cảnh Dương, dẫn đến hiềm khích Tiên – Yêu càng ngày càng thâm hận không? Tới giờ, liệu muội vẫn không định tước lại vị trí Thiên Đế của hắn à?”

Thượng Cổ khựng lại, rồi mới gật đầu: “Ti chức của hắn dưới hạ giới là Thiên Đế, thống lĩnh Tam Giới là chuyện phải làm. Nếu là có sai, trừng phạt là đủ rồi, tước bỏ vị trí Thiên Đế thì hơi quá.”

Thượng Cổ nói không sai, thậm chí còn rất đúng là đằng khác, Bạch Quyết lại bày ra một nụ cười: “Vì vậy… Nếu Sâm Hồng đánh bại Mộ Quang, muội cũng không chịu để hắn đứng đầu Tam Giới sao?”

Đó là chuyện không thể nào xảy ra, nếu bốn người bọn họ không nhúng tay vào, làm sao Sâm Hồng có khả năng thắng nổi Mộ Quang và Vu Hoán? Thượng Cổ cũng lười để ý đến hắn, nàng trầm mặc không cất lời.

“Ta sẽ không điều ngự chỉ bảo bọn họ ngừng chiến, nhưng Yêu Giới thua là chuyện ắt tới thôi.” Thượng Cổ nói.

“Ta không tin, nhưng ta đồng ý với muội, tuyệt đối sẽ không để trận chiến này đả động tới Nhân Giới. Vậy nên, vô luận kết cục cuộc chiến Tiên – Yêu như thế nào, chỉ cần ta không can dự, muội cũng không được nhúng tay vào, thế nhé?” 

“Được thôi, nhưng huynh phải nói cho ta biết, tại sao lại cố chấp như vậy?” Thấy Bạch Quyết hứa sẽ không để chiến loạn Tiên – Yêu ảnh hưởng đến Nhân Giới, mà Thượng Cổ lúc này cũng không có cách giải quyết nào tốt hơn nên đã đồng ý với hắn, nhưng nàng thực sự không hiểu nổi tại sao hắn lại khư khư cố chấp đến vậy.

“Bởi vì… Ta muốn chứng minh, cái thứ gọi là thiên mệnh mà muội hằng tin tưởng đó… Căn bản không cần phải tuân theo.”

Giọng nói Bạch Quyết nhuốm màu băng lãnh, hắn đứng dậy, tiến về phía khu rừng, bóng lưng xa xăm ấy trầm đượm vẻ tiêu điều.

“Thiên mệnh là do phụ thần tạo ra, là căn nguyên cho các quy luật ở Tam Giới, Bạch Quyết, huynh không có khả năng phá vỡ nó đâu.”

Thượng Cổ lại bị chấn kinh bởi lời nói của hắn, nàng đột nhiên đứng dậy, trầm giọng nói.

“Vậy thì sao, Thượng Cổ, chúng ta đã sống cả ngàn vạn năm, mà vẫn phải khư khư cố bám lấy cái quy định mà Tổ Thần ban ra, nếu cứ vậy, dù chúng ta sống lâu có bao nhiêu, thì có ích gì đây, thậm chí còn chẳng bằng quãng đời trăm năm ngắn ngủi nhưng thăng trầm của phàm nhân.”

Bạch Quyết quay đầu lại, vẻ mặt rỗng tuếch, nói khẽ: “Thượng Cổ, sáu vạn năm trước Thượng Cổ Giới đã bị sụp đổ. Ngoại trừ Thiên Khải, trừ muội trừ ta, cả Mộ Quang và Vu Hoán… Các vị thần cũng đã lần lượt ứng kiếp vẫn lạc, dù có một ngày muội trọng khải lại Thượng Cổ Giới, nhưng điều đó có khả thi không?”

Ánh mắt của hắn quá mức bi thương làm Thượng Cổ hơi chấn động, nàng nhắm nghiền mắt lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở ra.

“Đây là chuyện của ta, nếu Thượng Cổ Giới có suy sụp, ta cũng sẽ dựng lại nó lần nữa. Nghìn năm không được, thì vạn năm, mà vạn năm không được nữa, thì ngàn vạn năm ta cũng chịu.”

Thượng Cổ kiên định, tay dưới vạt áo bào đã siết chặt thành quyền từ lâu. Sao nàng lại không hiểu mấy lời của Bạch Quyết chứ, sau khi ứng kiếp, căn bản không ai biết Thượng Cổ Giới đã biến thành dạng gì rồi. Có lẽ, sau khi nàng mở lại, hẳn cũng chỉ còn là một mảnh phế tích, nhưng nếu vậy thì đã sao, dù sao nàng cũng không từ bỏ nơi đó được. 

“Mà thôi, muội có lập trường của muội, còn ta kiên trì với ý kiến của mình. Nếu có một ngày về Thượng Cổ Giới, ta và muội cùng say mèm một phen đi. Hôm nay không thích hợp nói chuyện đó rồi.”

Bạch Quyết xoay người đi ra ngoài, bóng lưng dần dần khuất dạng.

Thượng Cổ dõi theo, cả biển trúc xanh thẫm thu vào tầm mắt nàng, khoảng sân nhỏ mang phong cách xưa cũ, còn có Hồng Nhật luôn mòn mỏi chờ đợi… Như thể xuất phát từ tận sâu nỗi lòng, nàng đột nhiên mở miệng: “Bạch Quyết, người huynh yêu là Cảnh Chiêu, hay là nữ tử phàm trần đã chết trăm năm trước vậy?”

Bóng người đang chậm rãi bước kia chợt dừng lại, Bạch Quyết quay đầu, dưới ánh mặt trời mái tóc đen ánh lên thứ ánh sáng sáng bóng lấp lánh, hắn bình tĩnh nhìn Thượng Cổ đang đứng ở sau dãy hàng rào, đột nhiên cười nói: “Thượng Cổ, nếu sáu vạn năm trước muội hỏi ta câu đó, chắc chắn ta sẽ nghĩ muội có ý với ta.”

Chỉ là hôm nay, vô luận muội có ý tốt đến dường nào, ta cũng sẽ không tự mình đa tình một lần nữa.

Nhìn chỗ Bạch Quyết biến mất ban nãy, Thượng Cổ run rẩy một hồi rồi mới ngộ ra ý tứ trong lời nói của hắn. Nàng đau đáu nhìn về biển trúc xanh cả nửa ngày trời mới choàng tỉnh, phất áo quay lại Thanh Trì Cung. 

Nàng có thể mặc kệ đại chiến Tiên – Yêu, nhưng giới môn của Thượng Cổ Giới lại ở giữa nơi giao tranh, dù sao đi nữa nàng cũng phải sai Phượng Nhiễm theo dõi sát sao vụ này, có gì chăng nữa đây cũng là đại môn nhà nàng, Bạch Quyết không đau lòng, nhưng nàng thì có đấy.

Không đúng… Đi được nửa đường, Thượng Cổ mới sực nhớ ban nãy quên hỏi Bạch Quyết về chuyện Chích Dương…

Trên biển mây mênh mông, Thượng Cổ sờ cằm, trong lòng dấy lên một hồi bâng khuâng, rút cuộc nàng nên về Thanh Trì Cung sai Phượng Nhiễm chạy đôn đáo hỏi thăm hộ… Hay là đi cảnh giới Thương Khung cùng bàn luận với cô công chúa không may chạm mặt ngày hôm nay nhỉ?