Thượng Chi Đầu

Chương 8: Biến cố




30

Ngày đại hôn của Tiêu Hoài thời tiết không tốt lắm, âm trầm, gió cũng rất lớn, giống như dao sắc, lạnh đến cắt da cắt thịt.

Tiêu Hoài muốn ta mặc trang phục lộng lẫy, bởi vì ta bị thương ở mắt, luôn không có thời gian chăm sóc bản thân, nào biết hoá trang như thế nào, ta chỉ chọn một bộ y phục sáng, nhờ Vân Thường giúp ta vẽ lông mày.

Vân Thường vốn cắm cho ta một đầu đầy trâm hoa, ta nhìn trái nhìn phải không vừa lòng, toàn bộ đều rút ra, chỉ còn lại cây trâm bạch ngọc mà Tiêu Hoài tặng ta trước đó.

Trong lòng ta không tình nguyện, kì kèo thật lâu, đợi đến khi A Hổ thúc giục vô số lần, mới đi theo hắn, khi đến nơi, tân nương đã xuống kiệu hoa.

Nàng đi rất chậm, thậm chí có thể nói là bước đi tập tễnh, bàn tay nắm chặt dải lụa đỏ kết tú cầu hoa mơ hồ trắng bệch, cũng may thời tiết lạnh, lại được che khăn hỉ, không nhìn thấy biểu cảm của nàng, người bình thường nhìn qua cũng chỉ nghĩ là do nàng bị lạnh.

Bởi vì Tiêu Ấu Lan xảy ra chuyện, Tiêu phu nhân vốn đã lo âu trùng trùng, hôm nay mặc dù trang điểm, nhưng vẫn không giấu được nét tiều tụy, gương mặt chỉ đang cố cười vui vẻ mà thôi.

Khi bái thiên địa, Tiêu Hoài xoay người, nhìn ta cười cười, khom người bái một cái, ta nhất thời mất hồn, tựa như thứ hắn vừa rồi bái là ta.

Lúc vào dạ yến tân khách, ta ngồi cùng một chỗ với khách nước ngoài, những người này có lẽ cũng đều là người quen của Tiêu Hoài, không chú ý đến ta, ngoại trừ mấy vị phu nhân cùng ta nói qua loa vài câu.

Trong kinh từ trước đến nay có tập tục náo hôn phòng, nhưng ở các nhà hào môn, rất ít người muốn náo, chỉ là ăn một bữa rượu, chúc mừng vài câu mà thôi.

*Tập tục “náo hôn phòng”, nghĩa đen là “tạo nên sự hỗn loạn ở đám cưới”, có truyền thống từ thời nhà Hán, vào thế kỷ thứ hai trước công nguyên. Khách mời thường yêu cầu cô dâu chú rể phải hoàn thành nhiều nhiệm vụ, nhằm đảm bảo không khí sống động của đám cưới và tỏ rõ tình thân hữu.

Đợi đến khi khách khứa tan hết, đã gần ba canh, Tiêu Hoài đã uống đến say rượu.

Mấy hạ nhân đỡ hắn, đưa hắn về phòng.

Hắn muốn ta theo hắn thành thân, ta cũng làm rồi, tiếp đến, hắn sẽ không kêu ta theo hắn vào động phòng chứ?

Ta đã có chút buồn ngủ, lau tay, liền đứng dậy trở về. Sau khi rửa mặt, A Phù đến rót nước, nhìn ta muốn nói lại thôi.

“Sao bộ dạng ngươi lại úp mở rồi? Có chuyện gì thì nói đi.”

“Hừ...” A Phù phồng má, “Mới vừa rồi nghe người ta nói, đại nhân phái giải người bên ngoài, một mình đi thư phòng, ngay cả cửa phòng tân hôn cũng không vào.”

Ta ngẩn ra, có chút ngạc nhiên, còn tưởng rằng hắn ít nhất cũng sẽ đi qua.

Nhưng mà, đây cũng giống như chuyện hắn làm, thành thân chỉ là cho người ngoài xem, động phòng lại không có người nhìn, quả thật cũng không cần phải diễn.

“Ngươi nói với ta cái này làm gì?”

“Ta cảm thấy đại nhân thật đáng thương, hôm nay lạnh như vậy, nếu ngài ấy muốn qua đêm ở thư phòng, không phải sẽ bị đông cứng luôn sao?”

“Quan tâm làm cái gì, đại nhân nhà ngươi tự có tính toán.”

Ta xoay người muốn lên giường ngủ, đi được hai bước, đột nhiên thay đổi chủ ý.

“A Phù, ngươi nói đúng, đêm nay lạnh như vậy sợ là sẽ làm người ta đông cứng.” Ta vớ lấy áo ngoài mặc xong, “Hôm trước không phải đại nhân đưa tới một kiện áo lông cáo màu xám bạc sao? Ngươi giúp ta tìm một chút đi."

Ánh mắt A Phù sáng ngời, vui sướng bỏ lại đồ đạc, lục lọi ở trong mấy cái rương, tìm ra kiện áo lông cáo kia nhét vào trong ngực ta, “Muốn ta đi cùng ngươi không?”

“Không cần, hiện giờ mắt ta đã tốt rồi, không cần người đỡ.”

Ta cười cười, ôm áo lông cáo đi về phía thư phòng Tiêu Hoài.

Hắn say tới mức đứng không nổi, đây là một cơ hội tốt để tìm đồ.

Ta nghĩ như vậy, khoé miệng nhịn không được mà bật cười, nhưng mà khi đẩy cửa vào liền đối mặt với một đôi mắt vô cùng thanh tỉnh, thiếu chút nữa thì nhồi máu cơ tim.

Hắn ngồi ở trước bàn, trong tay còn cầm một phong tấu chương, lông mày nhíu chặt, ánh mắt như ngọn đuốc, không có nửa điểm nào là say xỉn.

“Tước nhi?” Hắn có chút bất ngờ, đột nhiên cười nói: “Sao nàng lại tới đây?”

“Ta... Ta nghe nói chàng không về phòng, sợ chàng lạnh.” Ta đóng cửa lại, một bên xem xét thư phòng một chút, một bên nghĩ đêm nay còn có cơ hội tìm khế ước bán thân hay không.

Hắn không khỏi nhướng mày, nói: “Nàng lại đây.”

Ta đi tới, đứng trước người hắn, “Cái kia... Chàng không đi xem Chung Vãn Ngọc sao?”

“Xem nàng ta làm cái gì.” Hắn kéo ta ngồi trên đùi hắn, lấy áo lông cáo khoác lên người ta, “Nàng cũng biết lạnh, trễ như vậy còn chạy tới, không sợ bị nhiễm lạnh sao?”

“Chỉ là đi vài bước, ngược lại chàng, trong thư phòng này lạnh lẽo trống trải, sao có thể ngồi mãi được?”

“Ta không có ý định ngồi lâu, chẳng qua trong tay có chút việc không buông xuống được thôi, còn định xử lý xong liền đi thiên viện, không nghĩ tới nàng lại tới tìm ta.”

Ta nhìn vào tấu chương, hỏi hắn: “Có phải lòng tốt của ta bị phản tác dụng rồi không? Ta chỉ là sợ chàng lạnh, không nghĩ tới ngược lại trì hoãn chàng.”

“Không có.” Hắn lấy ra bàn tay lạnh như băng của ta, đặt ở trên mặt hắn, cười nhẹ nói: “Nàng có thể tới đây, ta rất vui.”

“Vậy chàng còn phải làm bao lâu nữa?”

“Nàng buồn ngủ sao?” Hắn hỏi ta, “Nếu nàng buồn ngủ, bây giờ sẽ ta cùng nàng trở về.”

“Không, không về, ta sẽ ở đây.”

“Ở đây? Rất lạnh đấy.”

Ta nhảy xuống, vung tay lật đổ rất nhiều sách trải dưới chân, lại gạt hết sách trên kệ xuống, chất thành một cái tổ nhỏ rồi cuộn tròn trong đó.

“Như vậy sẽ không lạnh, chàng tiếp tục làm chuyện của chàng, ta nằm ở chỗ này cùng chàng.” Ta vỗ vỗ bên cạnh, “Khi nào chàng làm xong, thì tới đây, đây là tổ nhỏ của chúng ta.”

Hắn nhìn thư phòng bị ta làm cho rối tung, cười trong bất lực, lập tức nằm sấp xuống, dùng áo lông cáo gắt gao bọc lấy hai người chúng ta.

“Chàng không phải còn có việc chưa làm sao?”

“Chuyện duy nhất của ta bây giờ chính là nàng.” Hắn ôm chặt ta vào trong ngực, cúi đầu cắn lên môi ta một cái, “Ta rất thích cái tổ nhỏ này, ngủ đi, Tước nhi.”

“Mơ một giấc mộng đẹp, Tiêu Hoài ca ca.” Ta chui vào lòng hắn, ôm hắn chìm vào giấc ngủ.

Tuy rằng có sách vây quanh, nhưng rốt cuộc không thể so với trên giường, nửa đêm vì lạnh nên tỉnh lại nhiều lần, đến ngày hôm sau, ánh mắt của cả hai đều có chút đỏ, nhưng cũng may không có cảm lạnh, coi như là may mắn.

Lúc trời sáng, Vân Thường liền đi theo mấy nha hoàn tìm tới, nàng tự nhiên hiểu được ý đồ của ta, lúc Tiêu Hoài ôm ta dùng bữa sáng, nàng liền cùng những người khác dọn dẹp sách nằm rải rác khắp nơi.

Động tác của Vân Thường rất nhanh, sau khi ta dùng xong cơm, nàng đã ở cửa chờ.

“Được rồi.” Nàng mỉm cười, trên lông mày lộ ra một tia vui mừng.

Ta dắt nàng trở về, vốn định lập tức chạy tới Thiên Hương Các, nhưng chưa nghỉ ngơi tốt liền muốn ra ngoài, sợ sẽ chọc Tiêu Hoài sinh nghi, vì thế miễn cưỡng ở lại, đợi đến ngày hôm sau mới đi.

“Ta biết tỷ không tới được, không chờ tỷ.” Cố Nguyên Bùi nằm sấp trên bàn cười hì hì, rất đắc ý.

“Làm sao đệ biết? Ta còn tưởng rằng đệ sẽ ngây ngốc ở bên ngoài chờ ta cả ngày!”

Hắn lắc cẳng chân, “Ta nào có ngốc như vậy? Tiêu Hoài đón dâu trở về mà tỷ còn chưa đi ra, vậy chắc chắn là không ra được, còn chờ làm cái gì?”

Ta thở phào nhẹ nhõm, “Hôm qua ta lo lắng đề phòng cả ngày, nghĩ cũng không có cơ hội truyền thư cho đệ, sợ đệ cho rằng ta trêu đùa đệ.”

“Yên tâm đi, Tước nhi, ta sẽ không nghĩ như vậy đâu, ta biết tỷ gặp khó khăn, cũng là tự nguyện giúp tỷ, nếu không phải có năm tráng hán canh giữ dưới lầu, ta chính là khiêng cũng phải khiêng tỷ ra khỏi kinh thành.”

Ta bị hắn chọc cười, thở dài, lại hỏi hắn: “Bỏ lỡ ngày hôm qua, còn có cơ hội rời khỏi thành sao?”

“Hừ, ta làm việc, nào có đạo lý không được?” Hắn nhướng mày cười tươi, “Ta không mở miệng, thương đội kia sao có thể tự mình ra khỏi thành? Đương nhiên là ngoan ngoãn chờ tin tức.”

“Không đi? Nguyên Bùi, đệ lợi hại quá!”

Nhược Nhược ở một bên trêu chọc nói: “Vâng, lợi hại, đầu gối quỳ đến xanh rồi.”

“Cẩu Nhược Nhược! Chỉ giỏi tạo tin đồn!” Cố Nguyên Bùi đá một cước vào khoảng không, nhìn ta, xấu hổ gãi đầu nói, “Không có, chỉ là uống cùng bọn họ hai chén.”

Ta nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Cảm ơn đệ, Nguyên Bùi, vì một người không liên can như ta mà làm nhiều như vậy.”

“Cái đó, coi như là cứu khổ cứu nạn đi, trong lòng ta vui là được!” Hắn cười cười, lại nói, “Nhưng nhất định phải mau chóng, bọn họ chỉ chờ hai ngày.”

“Chỉ cần ngày mai.”

Ngày mai Tiêu Hoài phải dẫn Chung Vãn Ngọc hồi môn, ta sẽ nghĩ cách lén ra ngoài.

*Hồi môn: (Phong tục xưa) về nhà mẹ đẻ cô dâu sau khi kết hôn.

Ta và Cố Nguyên Bùi thoả thuận, ngày mai hắn sẽ theo dõi Tiêu phủ, chờ ta cùng Vân Thường đi ra, liền thông báo cho thương đội đi đường chính bên ngoài Tiêu phủ chờ, nơi đó dòng người rất đông, không dễ dàng bị chú ý tới.

Lúc trở về Tiêu phủ, ta vẫn luôn suy nghĩ ngày mai làm thế nào có thể để lại hộ vệ mà ra khỏi phủ, buồn bực bước đi, bỗng nhiên đụng phải một lão ma ma quen mặt.

“Ngươi đi kiểu gì thế?!” Bà ta giáo huấn một tiếng, đợi ta ngẩng đầu, mới bừng tỉnh đại ngộ mắng: “Thì ra là ngươi! Ở ngoài phủ cũng có thể gặp được ngươi, thật sự là không để cho người ta sống yên ổn.”

Trong kiệu phía trước truyền đến thanh âm quen thuộc, “Lương ma ma, làm sao vậy?”

Là Tiêu phu nhân, ta giật mình một chút, trong lòng nảy ra chủ ý.

“Lương ma ma, lời của ngươi là có ý gì, ta đang đi yên lành, rõ ràng là ngươi đụng phải ta!”

“A, ngươi...” Bà ta trợn tròn mắt, hận không thể tát ta một cái.

“Tước nhi!” Vân Thường thấp giọng nói, “Đừng

cãi nhau với bà ta.”

“Không sao, Vân Thường.” Ta nắm lấy tay nàng, ra hiệu cho nàng giữ im lặng.

Rèm kiệu bị người xốc lên, Tiêu phu nhân nhìn thấy ta, gương mặt nhất thời xanh mét.

“Đúng là tiểu tiện nhân ngươi, mấy ngày không giáo huấn, ngươi thật sự là kiêu ngạo càng thêm ngang ngược!”

“Phu nhân nói cái gì vậy, người bên cạnh ngươi đụng phải người khác còn lý trực khí tráng, ngược lại thành ta kiêu ngạo ngang ngược?”

*Lý trực khí tráng: Lý luận vững chắc, tác phong hiên ngang, cây ngay không sợ c.h.ết đứng.

“Ngươi đổi trắng thay đen!” Lương ma ma kêu lên một tiếng.

Tiêu phu nhân chán ghét nói: “Lương ma ma, xé nát miệng nó cho ta! Ta ngược lại không tin Tiêu Hoài thật sự dám làm gì ta và ngươi.”

Lương ma ma nhận được lệnh, một cái tát giáng tới, ta cũng không tránh, một mặt đỡ trọn, bị đ.á.n.h đến nghiêng người, ngã vào trong lòng Vân Thường.

Lương ma ma còn muốn tới đánh tiếp, hộ vệ phía sau vội vàng đi lên ngăn cản, “Đừng đánh, đừng đánh.” Bọn họ là người của Tiêu phủ, bên nào cũng không muốn đắc tội.

Ta ôm mặt khóc, “Sao lại phải ức h.i.ế.p người khác như vậy?”

Tiêu phu nhân vịn kiệu mắng: “Ngươi còn dám ăn vạ? Không cho ngươi nhìn một chút màu sắc, ngươi không biết lễ độ!”

Nhóm hộ vệ nghe vậy đều dừng một chút, lại vội vàng đi dỗ Tiêu phu nhân, “Phu nhân chớ tức giận, người ra ngoài hẳn là có việc, không nên vì một chút hiểu lầm nhỏ mà trì hoãn mới phải!”

Một vị ma ma khác ở một bên mới nhớ tới ra cửa có việc, vừa kéo Lương ma ma, vừa quay đầu nói với Tiêu phu nhân: “Phu nhân, trước hết mặc kệ ả tiểu tiện nhân này đi, chúng ta còn phải đi thăm vương phi, muốn giáo huấn nàng ta, sau này có rất nhiều cơ hội.”

Tiêu phu nhân và Lương ma ma đều không phục, nhưng có việc gấp, cũng không dây dưa với ta nữa.

“Sớm muộn gì ta cũng cho ngươi một bài học.” Tiêu phu nhân buông rèm xuống, Lương ma ma hất tay ra hiệu cho người bên ngoài, liếc mắt nhìn ta một cái, lúc này mới sai kiệu phu nâng kiệu đi.

“Hu hu, quá ức h.i.ế.p người khác rồi.” Ta che mặt chậm rãi trở về, khóc mãi đến khi trở về phòng mới thôi.

Từ khi Tiêu Vô Kỳ vào Thái Học Viện, toàn bộ không khí của Tiêu phủ đều có chút thay đổi, Tiêu phu nhân cũng tìm lại được chút khí thế, bà ta đã sớm thấy ta không vừa mắt, hôm nay ta náo một trận với bà ta, liền có cớ rời khỏi Tiêu phủ sớm một chút.

Đêm xuống, Tiêu Hoài vội vàng chạy tới, nhìn khuôn mặt vẫn sưng đỏ của ta, sắc mặt cực kì khó coi.

“Tiêu phủ này không thể ở, quá ức h.i.ế.p người khác rồi.” Ta nhào vào trong ngực hắn, khóc nói, “Ta muốn dọn ra ngoài!”

Hắn vội vàng vỗ lưng ta, “Đừng khóc đừng khóc, trạch viện kia đã gần sắp thu xếp xong, hai ngày nữa là có thể chuyển tới."

“Ta không muốn! Tối nay ta sẽ chuyển đi!”

“Nơi đó còn chưa có cái gì đâu! Tước nhi ngoan, đợi thêm hai ngày nữa được không? Hay là ta chặt tay bọn ác nô kia xả giận cho nàng trước?”

“Không cần! Ta sẽ lập tức chuyển đi, một khắc ta cũng không muốn ở lại nơi này!”

“Đừng náo nữa.” Hắn xoa mặt ta, giống như dỗ dành hài tử, “Bên kia ngay cả giường cũng không có, Tước nhi muốn đi qua đó ngủ trên mặt đất sao?”

Ta phồng má, “Vậy... Vậy chậm nhất ngày mai chuyển đi, một ngày ta cũng không muốn ở lại nơi này.”

“Được, ngày mai liền chuyển.” Hắn hôn ta, “Tước nhi không khóc, ngày mai liền để cho A Hổ đi an trí, cam đoan tối mai có thể ở, được không?”

“Được.” Ta lau mắt, ủy khuất chui vào trong ngực hắn.

Ngày hôm sau, Tiêu Hoài dẫn Chung Vãn Ngọc hồi môn.

Viện trạch mới mua trống rỗng, cần phải mua rất nhiều thứ, tất cả đều do A Hổ chuẩn bị.

Vân Thường một bên cùng ta thu thập đồ đạc, một bên thấp giọng nói: “Hôm nay chuyển nhà bận rộn loạn lạc, những hộ vệ kia đều bị điều đi chuyển đồ đạc, lát nữa đồ dùng trong phòng chúng ta cũng phải chuyển đi, mấy chiếc xe ngựa liền, trên đường đông người, thương đội cũng sẽ chặn ở đó, đến lúc đó chúng ta sẽ thừa dịp loạn nhảy khỏi xe.”

“Được.”

Mới thương lượng xong, cửa bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng, ta và Vân Thường đều hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn, lại là A Hổ.

“Vân Thường cô nương, có vài thứ ta không quyết định được, ngươi cùng ta đi xem một chút đi.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Không sao, ngươi tự quyết định là được rồi!”

A Hổ lại nói: “Cái này làm sao được? Nếu ta làm hỏng, sợ là đại nhân sẽ trách phạt ta, Vân Thường cô nương đến phủ sống lâu nhất, hiểu rõ đại nhân và Tước nhi cô nương nhất, xem như thương hại ta, theo ta đi một chuyến.”

Ta không có ý kiến, nhìn Vân Thường một chút, nàng cắn cắn môi, cười nói: “Được rồi, ta theo ngươi đi một chuyến.”

“Vân Thường...”

Lần này nàng bị đưa đi không biết đến canh giờ nào mới có thể trở về, hiện tại đã quá trưa, nếu trì hoãn quá lâu, chợ đóng cửa, trên đường cũng không có người.

“A Hổ, ngươi đi trước đi, ta thu dọn một chút liền đến.”

“Được, vậy ta chờ ngươi ở bên ngoài.”

Sau khi A Hổ đi, Vân Thường dừng công việc trong tay, ngưng thần suy nghĩ một chút, nói: “Không sao đâu, Tước nhi, hẳn là không cần quá lâu, ta cố gắng làm nhanh một chút, xong việc liền lập tức trở về đón ngươi.”

“Vậy…. Ngươi đi cẩn thận, sớm về sớm một chút.”

Ta nói chuyện với nàng xong, liền nhìn nàng vội vã ra khỏi cửa. Không biết vì sao, trong lòng lại có chút thấp thỏm, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Sau khi Vân Thường đi không bao lâu, A Phù liền tới, cùng ta thu dọn đồ đạc, các bộ y phục, bàn trang điểm ta đã quen dùng, đồ vật nhỏ vụn vặt, đều phải mang đi.

“Còn có cái này.” A Phù đem một chậu cây khô trong góc cũng chuyển đi, “Một cái cũng không thể để lại.”

“Ừm.” Ta qua loa một tiếng, tâm sự nặng nề nhìn ra bên ngoài.

Vân Thường đã đi bao lâu rồi? Sắp một canh giờ rồi chứ? Sao nàng chưa quay lại?

Ta nhéo bộ quần áo trong tay, tự dặn bản thân, nào có nhanh như vậy, bên đó, phải mua rất nhiều đồ, có lẽ, có lẽ chỉ cần đợi thêm một canh giờ nữa là được.

Một canh giờ, không thể lâu hơn, lâu hơn nữa, e rằng chợ sẽ đóng cửa, ngay cả cửa thành cũng đóng.

“Cô nương, trời thế này, sao ngươi lại đổ mồ hôi?”

A Phù sờ trán ta, quái lạ nói: “Cũng không có sốt, ngươi có phải đang mệt không? Hay là ngươi ngồi một chút đi, A Phù thu dọn là được rồi.”

“Ta không sao.”

Ta mỉm cười với nàng, không tập trung vào việc gấp y phục của mình.

“Đúng rồi, đồ trong phòng bếp nhỏ cũng chuyển đi!” A Phù vỗ cằm, chạy đến bếp nhỏ.

Thời gian trôi qua thật lâu, Vân Thường vẫn chưa trở về, tay ta dần dần có chút lạnh.

“A Phù! A Phù!” Ta gọi một tiếng, không ai trả lời.

Đã lâu lắm rồi, ta nhìn bầu trời dần dần dày đặc, trong lòng bắt đầu hoang mang, không khỏi cất bước đi ra ngoài.

Vừa mở cửa viện, hai thị vệ đang canh giữ một trái một phải, ta hoảng hốt, chuyện này chưa từng xảy ra, mặc dù Tiêu Hoài canh chừng rất chặt, nhưng còn không đến mức ở trong phủ cũng phải canh gác như vậy.

“Tước nhi cô nương, cô nương muốn đi đâu?”

“Ta... Tại sao A Hổ vẫn chưa trở về? Đồ đạc trong viện này cũng phải chuyển đi.”

“A, hẳn là đã sớm trở về rồi chứ? Cô nương đừng nóng vội, trở về chờ một chút đi, Hổ ca làm việc rất nhanh.”

Họ đưa tay ngăn cản, cắt đứt khả năng ta ra ngoài.

“Cô nương!” A Phù bỏ lại đồ đạc trong tay chạy tới, kéo ta lại nói: “Bên ngoài rất lạnh, ngươi mau vào phòng đi.”

Ta ngây ngốc bị nàng dẫn vào, ấn ngồi xuống giường. “Lạnh quá, ta đi đốt than.”

Nàng giúp ta xoa tay, xoay người chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau, nàng khó khăn lấy ra một cái lò sưởi, ở ngoài cửa phẩy quạt nhóm lửa.

m thanh tanh tách phát ra, làn khói dày đặc bốc lên, trong lò lập tức nổi lên ngọn lửa, bốn phía được chiếu sáng rõ ràng.

Trời sắp tối rồi.

Ta đi ra ngoài vài bước, cửa viện đã đóng chặt, Vân Thường vẫn không trở về, những người nói sẽ mang đồ đạc đi đều không tới, giống như nhớ kỹ việc này chỉ có ta.

“A Phù, ngươi nói xem, sao bọn họ còn không đến?” Ta đã bắt đầu nói chuyện với nàng để giảm bớt áp lực nặng nề trong tâm trí.

“À... Vâng,” Nàng nhìn ra ngoài, ngây thơ cười, “Dù sao cũng là chuyển nhà mà, không nhanh như vậy đâu. Ai da, Tước nhi, tay ngươi đều đỏ ửng rồi!”

Nàng vừa đẩy ta đi vào, vừa nói: “Ngươi không cần gấp gáp, bọn họ có lẽ là đã trì hoãn rồi, tóm lại, A Phù ở đây canh giữ, người đến ta liền gọi ngươi.”

Ta ngồi xuống, hoảng loạn.

Canh giờ này, cửa thành đã đóng.

Ta nhấn mí mắt đang nhảy loạn xạ, tự an ủi, không sao, ngày sau còn dài, sau này có rất nhiều cơ hội, chỉ cần không xảy ra chuyện gì là được rồi.

A Phù lấy hai miếng vải dày, bưng chảo lửa đang cháy đi vào.

“A Phù, chúng ta đi nấu ăn đi. Chờ chúng ta làm xong, Vân Thường trở về vừa vặn liền có thể ăn rồi.”

“Ngươi đói bụng sao? Lát nữa phòng bếp lớn sẽ đưa cơm đến.”

“Không, chúng ta sẽ tự làm.”

Ta không thể tìm thấy bất cứ điều gì để phân tán sự chú ý, chỉ cần nấu ăn, coi như không có chuyện gì to tát.

À, lần trước nấu ăn, ta còn bị mù, Vân Thường và A Phù vất vả cả nửa ngày, kết quả đều để cho ta quấy rối ăn hết, lần này tới lượt ta, xem như bồi thường cho các nàng.

Ta vào bếp, bên trong không có nhiều thứ, chỉ có gạo, bí ngô, mì, một chút rau cũng không có.

Vậy thì nấu một bát cháo bí ngô, nạo một chút da mì, bữa tối mà, tùy ý một chút là được rồi.

Món ta nấu giỏi nhất là cháo, nào là độ lửa, thêm bao nhiêu nước, làm thế nào để cháo đậm đặc, thơm ngon, ta rất có kinh nghiệm.

A Phù khó hiểu, nhưng vẫn thắp đèn, ngồi dưới bếp châm lửa đốt, lửa nướng đến đỏ mặt nàng, nàng không có chút nào oán giận. A Phù đôi khi rất so đo, đôi khi sẽ lười biếng, nhưng đó đều là đối với người khác, ở chỗ này nàng luôn rất ngoan, loại chuyện dễ phát hoả này cũng chịu làm.

Ta nhìn khuôn mặt bẩn thỉu của nàng cười, trên tay lại không ngừng xoa mặt, đợi gạo và bí ngô trong nồi nấu đến nhuyễn nát, lại nạo chút vỏ mì cho vào.

Trời đã muộn, cháo của ta cũng đã được nấu chín, ta múc xong, cùng A Phù bưng vào phòng.

A Phù châm đèn, ngồi cùng ta, cùng nhau chờ Vân Thường.

“A Phù, ngươi ăn trước một chút đi.”

“Ta không muốn, ta chờ cùng ngươi.” A Phù nằm sấp trên bàn, ánh mắt buồn ngủ, “A, thật kỳ quái, Vân Thường còn chưa trở về.”

“Đợi một chút nữa nàng sẽ trở về.”

Ta vẫn ngồi nhìn ra ngoài cửa, ánh đèn dần dần yếu ớt, ta đứng dậy thêm dầu vào đèn, giật mình nhìn ra ngoài cửa, đã rơi xuống từng mảnh bông tuyết.

A Phù có chút kinh động trong mộng, một cước đạp vào lò sưởi, đốm lửa rậm rạp bốc lên, giống như đom đóm.

Ta kéo A Phù nửa tỉnh nửa mê, nhét nàng lên giường, chính mình vẫn ngồi, chờ Vân Thường trở về.

Lò sưởi dần dần không còn ánh sáng, lửa than cũng lụi tàn, chỉ còn lại một lò tro lạnh.

Ta ôm mình, cứ ngồi như vậy, lạnh đến phát run, ngồi cho đến khi sắc trời trắng bệch, ngoài cửa tích tụ khối tuyết dày.

Ánh sáng dần dần sáng lên, tuyết đọng thật sự quá chói mắt, ta lại bịt kín hắc sa, vốn đã mấy ngày ta không dùng nữa.

“Cô nương.” A Phù mơ mơ màng màng tỉnh lại, dụi dụi mắt nói, “Cả đêm ngươi không ngủ sao?”

Ta không trả lời nàng, vẫn nhìn ra ngoài cửa.

Cửa viện bỗng nhiên động đậy, ta đứng bật dậy, cánh cửa kia bị đẩy ra, mấy người nối đuôi nhau đi vào, người đi ở phía sau, là Tiêu Hoài.

Những người đó cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng nhấc từng chiếc rương đặt trên mặt đất lên.

Tiêu Hoài đến gần, ta mới phát hiện trong mắt hắn phủ đầy tơ máu đỏ, ánh mắt hơi nheo lại, không có tinh thần gì, giống như là một đêm không ngủ.

“Tước nhi,” hắn ôm ta, hỏi: “Sao lại dậy sớm như vậy?”

Cái ôm này lạnh đến mức làm cho người ta phát run, ta đẩy hắn, khó khăn mở miệng: “Sao chàng lại đến sớm như vậy?”

“Đêm qua tuyết rơi, tích lại một tầng tuyết rất dày, rất đẹp, ta nghĩ nhà nàng vốn ở phương Nam, có lẽ là chưa từng thấy qua tuyết, ta muốn đưa nàng đi ra ngoài ngắm một chút.”

“Được.” Một đêm không ngủ, thân thể ta choáng váng đến kỳ lạ, mí mắt cũng gần như không chống đỡ nổi, chỉ mơ hồ trả lời một tiếng, để hắn khoác áo choàng cho ta, dắt ta đi ra ngoài.

Vì tuyết thực sự quá chói mắt, ta vẫn đeo một tấm màn mỏng, che khuất một chút tầm nhìn.

“Cẩn thận.” Hắn dắt ta bước xuống bậc thang, đi qua ao nước, nửa ẩn nấp dưới lớp lụa mỏng là vườn hoa trắng xóa, ngọc thụ ngân hoa, thật là đẹp mắt.

Dưới gốc cây ta thường ngồi, tuyết vô cùng dày, Tiêu Hoài đang dắt ta chậm rãi đi về bên đó.

“Tước nhi, sờ xem.” Hắn đỡ ta khom lưng, đưa tay ta chạm vào đống tuyết kia, mới vừa chạm vào, tuyết liền vỡ tan, xụp xuống.

Trong đống tuyết vừa vỡ ra, lộ ra một khuôn mặt cực kỳ an tường.

Ta há miệng, tựa như bị người ta che miệng mũi, một hơi cũng hít không nổi, cho đến khi đầu óc choáng váng hoa mắt, trong đầu một trận ong ong, ngay cả chính mình đã ngã xuống lúc nào cũng không phát hiện.

Vân Thường.

“Sao vậy? Nàng không thích sao?” Tiêu Hoài ôm lấy ta, nhẹ nhàng nói bên tai ta, từng tiếng đều giống như đến từ địa ngục.

“Vân Thường...” Ta khó khăn cử động cổ họng, nước mắt không tự chủ được mà lăn xuống, vươn tay muốn chạm vào nàng.

Người đang ôm ta dùng sức, kéo ta về phía sau một chút, để ta ở khoảng cách không cách nào chạm đến.

Trong thanh âm của hắn có chút run run, cọ xát mặt ta nói: “Tước nhi, đừng khóc, người này rất xấu, nàng ta cư nhiên muốn tách chúng ta ra, nàng nói xem, nàng ta có phải đáng c.h.ế.t hay không?”

Ta cái gì cũng không nghe thấy, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, hô hấp đình trệ, trái tim cũng quên nhảy lên, chỉ duỗi tay, muốn chạm vào nàng, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể tiến lên một bước.

Hắn ôm ta, nắm lấy tay ta, nhét vào hai tờ giấy.

“Nàng ta trộm đồ của nàng, Tước nhi, Tiêu Hoài ca ca giúp nàng lấy về. Nàng cất cẩn thận, đừng làm mất, cũng đừng làm mất chính mình.”

Hắn chậm rãi thì thầm, giọng điệu bình tĩnh lại điên cuồng, “Người xấu đã c.h.ế.t, không một ai có thể tách chúng ta ra, Tước nhi, chúng ta phải vĩnh viễn ở cùng nhau.”

31

Hắn g.i.ết người, còn muốn mời ta xem, vô luận thế nào cũng không chịu để cho ta chạm vào Vân Thường, mặc dù ta cắn hắn đến chảy máu, hắn cũng không buông tay.

Ta ở dưới trời tuyết hết lần này đến lần khác gọi tên Vân Thường, khóc đến khi mất hết sức lực, cả người lạnh như băng.

Thì ra ngày hôm qua thị vệ kia nói “Hổ ca làm việc rất nhanh” là chỉ bức hỏi Vân Thường.

Tối hôm qua, khi ta đang chờ ở phòng, nàng đang bị ép cung, nhưng nàng lại không nói gì, không nôn một chữ, bị họ ném ra ngoài trời tuyết để đóng băng đến c.h.ế.t.

Khi đó ta và nàng chỉ cách nhau một bức tường, nhưng là hai đầu sinh tử.

Một trận khí huyết cuồn cuộn, ta nhìn người vĩnh viễn không có khả năng tỉnh lại kia, lịm đi trong vòng tay của Tiêu Hoài.

Khi ta thức dậy, ta đã bị giam trong một cái lồng mới, cánh cửa đóng chặt, chỉ suýt bị trói lại.

Ta đập vỡ mọi thứ như phát điên, nhưng dường như chẳng hề hấn gì, không ai để ý đến ta, cho đến khi ta đã mệt mỏi, ngồi bệt trên mặt đất.

Giữa trưa, Tiêu Hoài mở cửa tiến vào, sắc mặt lạnh như băng.

“Thu dọn một chút, thay cái mới đi.”

Giống như hai ngày trước, đồ đạc trong phòng này, đã được thay mới nhiều lần.

Mấy nha hoàn cúi đầu tiến vào, yên lặng thu dọn.

“Tước nhi, mặt đất rất lạnh.” Hân ngồi xổm xuống, ôm ta dậy.

“Cút.”

Hắn hơi giật mình, tay vẫn duỗi tới, bị ta dùng sức hất ra.

Ta nhìn hắn cười lạnh, “Người ngươi cũng g.i.ế.t rồi, tức giận cũng tức giận rồi, còn giả vờ giả bộ, rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Im lặng thật lâu, hắn ngước mắt lên, giống như vừa bị lưỡi dao sắc bén cắt một cái, nhẫn nhịn đau đớn nói: “Tước nhi, suy nghĩ duy nhất của ta, chỉ là nàng có thể ở bên cạnh ta, chuyện này có gì sai?”

Chuyện này có gì sai? Cho tới bây giờ hắn chưa từng cảm thấy điều hắn làm là sai, theo ý hắn, vì dục vọng của chính mình, làm cái gì cũng là đương nhiên.

“Ngươi biết ta không yêu ngươi, ngươi biết ta muốn chạy trốn, ngươi biết ta đang lừa gạt ngươi, cái gì ngươi cũng biết.”

Hắn không nói gì, ngầm mặc định điều này.

“Ngươi vẫn không làm gì, lạnh lùng diễn trò với ta, lấy đó làm niềm vui, giống như mèo trước khi ăn chuột, trước tiên phải đùa bỡn cho đủ, đúng không?”

“Ta đùa bỡn nàng?” Hắn tức giận bật cười, đột nhiên nắm lấy tay ta, đè ta xuống.

“Ta muốn đùa bỡn nàng, cần gì phải trị mắt cho nàng? Tại sao phải mạo hiểm vì nàng? Hà tất lo được lo mất như vậy? Ta chưa từng nghiêm túc đối đãi với ai như vậy, nàng lại cảm thấy ta đùa bỡn nàng?"

“Ngươi buông ra!”

Hắn không để ý đến sự giãy giụa của ta, trong mắt đầy ý không cam lòng, “Rõ ràng nàng nói muốn mãi ở bên cạnh ta, về sau đều là nàng quan tâm ta, ta tin, Tước nhi, ta thật sự tin, nhưng tất cả điều này đều là giả, một câu chân thành nàng cũng chưa từng nói, nàng đã từng nghĩ đến cảm nhận của ta chưa?”

Ta tránh không được, không dùng sức nữa, châm chọc nói: “Tiêu Hoài, ngay cả trái tim ngươi cũng không có, lấy đâu ra cảm nhận?”

Hắn hơi khựng lại, đáy mắt trào ra một tầng hơi nước, “Người không có trái tim là nàng, ta chưa từng thích ai như vậy, nhưng trong mắt nàng, hết thảy điều ta làm đều không đáng một đồng.”

“Thích? Tiêu Hoài, ngươi chẳng qua là thích đem ta ra đùa bỡn trong lòng bàn tay, thích nhìn bộ dạng đáng thương của ta đang vùng vẫy tuyệt vọng.”

“Không phải như vậy!”

“Chờ ta không còn sức lực giãy giụa, chờ ngươi chán ghét, ta chính là Vân Thường tiếp theo!”

“Không phải!” Hắn xoa mặt ta, tựa hồ muốn cố gắng làm cho ta tin tưởng, lẩm bẩm nói, “Nàng không giống, Tước nhi, nàng và bọn họ không giống nhau.”

“Đúng vậy, ta không giống, bởi vì ta không giống bọn họ cúi đầu nhẫn nhục, sẽ không vì một chút bố thí của ngươi liền cảm tạ đại đức.“

“Sao nàng lại nghĩ như vậy? Cho tới bây giờ ta cũng không có ý muốn làm thương tổn nàng, ta chỉ muốn bảo vệ nàng, muốn nàng không bị bất cứ kẻ nào khi dễ, ta hận không thể đem hết những thứ tốt nhất trên đời này cho nàng, ta.........”

“Vậy tại sao ngươi lại g.i.ế.t Vân Thường?”

Ta hét lên, dùng hết sức lực đẩy hắn ra, đem tất cả mọi thứ trong tầm tay có thể bắt được ném về phía hắn.

Hắn không tránh né, mặt bị mảnh sứ vỡ cắt thành một nết nứt, máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra.

Giật mình hồi lâu, hắn giơ tay lau máu trên mặt, “Nàng ta đáng c.h.ế.t. Ta mang nàng ta về phủ, chữa thương cho nàng ta, cho nàng ta cơm áo gạo tiền, đối với nàng ta nhân chí nghĩa tận, nàng ta lại lấy oán báo ân, muốn trộm đi thứ quan trọng nhất của ta, chẳng lẽ không đáng c.h.ế.t sao?”

“Nhân chí nghĩa tận?” Ta khó khăn mở miệng, “Ngươi coi cái lồng giam này như một thứ ban ơn? Ngươi biết không, ở chỗ này ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn, mỗi ngày đều vì hỉ nộ vô thường của ngươi mà kinh hoảng sợ hãi. Ngươi có biết điều này làm cho người ta mệt mỏi như thế nào không?”

“Ta chỉ muốn bảo vệ nàng...”

“Đừng tới đây!”

Ta lùi lại, chộp lấy một mảnh sứ, đặt ở trên cổ, “Ngươi còn tới đây, ta sẽ c.h.ế.t ở trước mặt ngươi!”

Ta chưa từng nghĩ tới muốn t.ự s.á.t, trước kia ít nhất cảm thấy còn có hy vọng, còn có thể chạy thoát, nhưng bây giờ, ta thật sự không chịu nổi, Vân Thường c.h.ế.t rồi, ta không biết phải sống tiếp như thế nào.

“Nàng đừng làm tổn thương chính mình!”

“Ngươi cút ra ngoài!”

Hắn thu tay về, lần đầu tiên lộ ra thần sắc hèn mọn như vậy.

“Được, ta ra ngoài, bây giờ ta ra ngoài, nàng đừng xúc động.”

Lồng ngực ta khó chịu, nghẹn ngào ngồi dậy, “Còn những người này, bảo bọn họ cút hết đi!”

Hắn trầm mặc thật lâu, hỏi ta: “Tước nhi, bảo bọn họ đi hết thì nàng sẽ tốt hơn một chút phải không?”

“Đi đi!”

Hắn phất tay, tất cả mọi người cúi đầu chạy ra ngoài, lại có chút hương vị như trút được gánh nặng, mỗi ngày nhìn thấy ta cũng không phải là việc tốt gì.

Ta nhìn tất cả bọn họ đã đi xa, buông lỏng tay, mảnh sứ kia đã bất tri bất giác đâm thủng da, một giọt máu gỉ ra, dọc theo cổ chảy xuống vạt áo.

“Tước nhi.” Hắn tiến lại gần, thấy ta không nhúc nhích, chần chừ một lát, cúi đầu nhấm nháp trên miệng vết thương. Vết thương vốn không sâu, bị hắn liếm xong, cũng không chảy máu nữa.

Ta không giãy giụa nữa, nhắm mắt lại nói: “Ra ngoài.”

Bàn tay đang nắm vai ta siết chặt, không thể làm gì được, miễn cưỡng buông ra.

“Được.”

Hắn đứng lên, lùi hai bước, thiếu chút nữa đụng phải bình mai bên cửa.

“Chờ nàng ổn hơn, ta lại đến thăm nàng.”

Ta không thèm nhìn hắn, bóng người trước cửa dừng lại một lúc rồi biến mất theo từng bước chân nặng nề.

Một lúc lâu sau, ta khó khăn đứng dậy, chống người bước ra ngoài cửa, nhìn vào trạch viện mới xa lạ, mù mịt lại tuyệt vọng.

Hắn đi rồi, tiếp theo hắn lại muốn làm gì đây?

Ta loạng choạng đi ra ngoài, mở cửa lớn, bên ngoài không phải là đường chính, nhưng cũng là người đến người đi, cũng không vắng vẻ.

Không ai đứng gác ở bên ngoài, có thể bọn họ đang ở nơi ta không thể nhìn thấy.

Ta ngồi ngẩn ngơ trên bậc thềm trước cửa, nhìn dòng người trên đường thay đổi từng đợt, một tiểu hài tử nhà đối diện bước ra, tay bê một cái mẹt nhỏ, ngồi trước cửa nhặt sâu gạo.

Một nông dân mang gánh hàng dừng lại trước mặt ta, hỏi ta: “Mua trứng gà không?”

Ta chậm chạp ngẩng đầu, không nói một lời, hắn cười cứng đờ một hồi lâu, rồi lắc đầu kì quái nhấc gánh hàng rời đi.

Ta cứ ngồi như vậy, giống như một cỗ thi thể biết hô hấp.

Hay là chạy trốn đi, thừa dịp hiện tại không có người. Ta xuất thần đứng dậy, nhưng cơ thể gần như bị đóng băng, bước đi tập tễnh.

Trên đường phố đông đúc người qua kẻ lại, mỗi người đều có phần háo hức của riêng mình, chỉ có một mình ta cô độc.

Có cỗ xe ngựa từ bên cạnh chạy nhanh qua, một người thò đầu ra mắng: “Không cần mạng à!”

Là đang mắng ta.

Ta muốn chạy, cứ như vậy mà lao ra khỏi thành, điều này đương nhiên là ảo tưởng. Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng nhất định đang có người đi theo, ta căn bản không có khả năng chạy ra ngoài.

Khắp nơi xung quanh đều là tiếng cười, tiếng nói chuyện, không có một thanh âm nào có liên quan đến ta, ngoại trừ câu “Không cần mạng” vừa rồi.

Ta lang thang thật lâu trong đám người nhộn nhịp, bánh bao ven đường ra khỏi nồi, mùi thơm xông vào mũi, ta đứng hồi lâu, rút trâm trên đầu ra hỏi: “Ông chủ, có thể đổi một cái bánh bao không?”

Hắn đón lấy, do dự nhìn một lúc, thương hại gói cho ta một cái.

Ta cầm bánh bao kia đi về, đi tới đi lui, tay đã trống rỗng, không biết là làm rơi, hay là bị người ta cướp đi, ta không nhớ rõ nữa.

Đói quá, ta đói đến nỗi suýt khóc, nhưng ta không có gì để đổi nữa rồi, ta chỉ có thể quay về, vừa đi vừa kìm nước mắt.

Sau khi quay về, trời đã chạng vạng tối, ta đẩy cửa ra, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng: “Tước nhi tỷ tỷ!”

Thanh âm quen thuộc, nhưng hắn chưa bao giờ gọi ta là Tước nhi tỷ tỷ. Ta giật mình, kinh hồn bạt vía.

“Tỷ chuyển đến nơi này rồi sao? Ta vừa mới ở trên đường nhìn thấy tỷ, liền đi theo.”

Hắn sẽ không thể không biết ta bị chuyển đến nơi này, cũng không có khả năng là vừa mới ở trên đường nhìn thấy ta nên mới đi theo tới, hắn lớn tiếng như vậy, là nói cho những kẻ “vô hình” kia nghe.

Quá mạo hiểm.

Ta ra vẻ bình thản quay đầu lại, hỏi: “Chuyện gì?”

Hắn hơi sửng sốt, chỉ vào cổ mình nói: “Chỗ này của tỷ…..”

“Ta không sao.” Ta lau một cái, vết máu đã khô.

Hắn nhếch miệng cười cười, “Tỷ đã lâu không đi Thiên Hương Các rồi, Nhược Nhược nhớ tỷ.”

“Ừm, thay ta hỏi thăm Nhược Nhược một câu.”

“Tước nhi tỷ tỷ, phụ thân ta cũng rất nhớ tỷ, nói tỷ có thiên phú dị bẩm, nếu không học từ bây giờ thì thật đáng tiếc, tỷ cũng đừng bỏ cuộc.”

Hắn đang nói về cái gì vậy? Trên đời này còn có người nhớ đến ta, không nên từ bỏ hy vọng sao?

“Tước nhi tỷ tỷ, nếu tâm tình của tỷ không tốt, thì ra

ngoài nhiều hơn một chút, đến Thiên Hương các tìm ta và Nhược Nhược, nếu tỷ không thích bọn ta quá ồn ào, thì đi nghe ca hát, xem kịch, sẽ tốt hơn rất nhiều.”

“Được.”

“Ta phải trở về rồi, ra ngoài mua bình giấm lâu như vậy, cha ta nhất định sẽ cho ta một trận, Tước nhi tỷ tỷ, hôm khác gặp nha!”

Hắn gãi gãi đầu, tỏ vẻ ngốc nghếch rồi bỏ chạy như gió.

Ta bước vào cửa, đi đến nhà bếp.

Bên trong bếp có đầy đủ đồ dùng, củi lửa, thức ăn, ta đứng ở giữa phòng, đột nhiên không đói nữa, giống như mất đi lý do để ăn gì đó. Sống? Đây không thể tính là lý do, ta thậm chí không biết bản thân tại sao vẫn muốn sống.

Trong lúc sững sờ, cửa đột nhiên vang lên, ta bừng tỉnh từ trong vô thức, mở miệng hỏi: “Người nào?”

Cửa truyền đến thanh âm xa lạ: “Tước nhi cô nương, bọn ta có thể tiến vào không?”

Ta khựng lại, không biết họ muốn làm gì.

Bên ngoài im lặng một lúc, lại nói: “Vậy bọn ta đặt hộp thức ăn ở chỗ này, cô nương tự mình đến lấy, được không?”

Ta mở cửa, bọn họ vừa mới buông hộp thức ăn xuống, vừa ngẩng đầu nhìn thấy ta, sợ tới mức lui một bước.

“Tiêu Hoài bảo các ngươi tới?”

“Vâng……Tiêu đại nhân nói, cô nương…..nếu cô nương không cho bọn ta vào, thì không được phép vào.”

“Mang về đi.”

“Không không! Đại nhân nói, nếu bọn ta mang về, thì sẽ...”

Lại dùng người khác ép buộc ta? Ta lười nghe bọn họ nói tiếp, khom lưng nhấc hộp thức ăn lên, đóng sầm cửa lại.

Ta không ăn gì, cũng không nghe lời Cố Nguyên Bùi nói ra ngoài đi dạo, cứ như vậy nằm trên giường cả ngày, xuất phát từ mục đích nào đó mà chính ta cũng không thể nói rõ.

Có lẽ là thật sự không muốn sống nữa, có lẽ là cảm thấy như vậy, sự áy náy của ta đối với Vân Thường sẽ ít đi một chút, hoặc là để cho Tiêu Hoài thấy, ta thật sự không chống đỡ nổi nữa, hi vọng hắn có thể nảy sinh một chút thiện tâm đối với ta.

Tới chiều tối của một ngày sau, ta ngồi ở cửa lớn nhìn tiểu hài tử gặm khoai lang ở phía đối diện, ta cảm thấy bản thân hình như sắp c.h.ế.t rồi.

Như vậy cũng tốt, c.h.ế.t ở cửa, tốt hơn là lại có tuyết rơi, chờ Tiêu Hoài phát hiện ra ta, lại là một tác phẩm tuyệt đẹp, hắn sẽ rất thích.

Có tiếng bước chân nặng nề truyền đến, so với dòng người đang tới lui rất khác nhau, ta cố sức ngẩng đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt có chút tiều tuỵ.

Ta đột nhiên hối hận vì đã quá lâu không ăn gì, ngay cả khi chỉ ăn một chút, bây giờ ta cũng còn sức chạy được.

Hắn ôm ngang ta lên, đạp cửa đi vào, sự giãy giụa của ta giống như gãi ngứa không đáng kể.

“Sao ngươi lại tới đây?” Ta rõ ràng muốn có chút khí thế, nhưng vừa mở miệng, thanh âm lại phát ra rất nhẹ, yếu ớt giống như một lớp sương mù trôi trên mặt sông vào sáng sớm.

Hắn trả lời rất đơn giản: “Nhớ nàng.”

Ta cười lạnh, “Hừ, nữ tử trên đời hàng ngàn hàng vạn, vì sao ngươi lại muốn gây hoạ cho ta?”

Hắn rõ ràng hơi khựng lại, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ đặt ta lên trên giường, hỏi ta: “Bọn có thể vào không?”

“Từ khi nào ngươi làm việc, còn phải hỏi ý của ta?”

“Nếu nàng không muốn để cho người khác vào, vậy thì bọn họ sẽ không thể vào.”

“Người khác thì không sao, ngươi có thể không bao giờ tới nữa không?"

“Không thể.”

Ta tức giận xoay người lại, “Tùy ngươi.”

Hắn ra ngoài một chuyến, chỉ chốc lát sau, mấy nha hoàn tiến vào, phòng quét dọn qua một lần, lại đun nước nóng dùng để tắm rửa cho ta.

Ta vốn là phá quán tử phá suất, không muốn phản ứng lại nữa, không có sức lực đối phó, chỉ có thể tùy ý để Tiêu Hoài ôm ta vào thùng tắm, tắm rửa cẩn thận từ đầu đến chân.

*Phá quán tử phá suất (nguyên văn là: 破罐子破摔): Nghĩa đen: Bình vỡ thì cũng đã vỡ rồi, không cần phải giữ gìn nữa. Nghĩa bóng: Nôm na là đã không còn giá trị, không còn gì đáng để tiếc nuối, trân trọng.

Cả người ta sảng khoái hơn rất nhiều, dường như cũng không muốn c.h.ế.t nữa, có chút tinh thần, cũng có cảm giác thèm ăn.

Lúc Tiêu Hoài giúp ta lau tóc, ta liền yên lặng ăn cháo và bánh ngọt hắn mang tới.

“Đây là do một vị đầu bếp nổi danh trong kinh làm, có ngon không? Nếu nàng thích...”

“Cứ như vậy đi.”

Hắn không nói nữa, yên lặng lau, một lát sau, lại hỏi: “Nghe nói tiểu hài tử ở Thiên Hương Các kia tới tìm nàng.”

Trong lòng ta cả kinh, đột nhiên hỏi một câu như vậy, chẳng lẽ là đã biết cái gì rồi?

Không đúng, nếu hắn thật sự tra ra cái gì, cũng sẽ không hỏi.

Ta ném chiếc thìa trong tay xuống, cười lạnh nói: “Đúng vậy, nói chuyện rất vui vẻ, tiếc là gặp nhau hơi muộn, sao không?”

Hắn giúp ta vén tóc, “Nàng không cần tức giận như vậy.”

“Ngươi thời thời khắc khắc theo dõi ta, rõ ràng cái gì cũng biết mà còn phải đến hỏi ta, ngươi muốn nói cái gì? Muốn cảnh cáo ta, nhất cử nhất động của ta đều ở trong tầm mắt của ngươi sao?”

“Tước nhi.” Hắn bất đắc dĩ nói: “Ta đã bảo bọn họ rút lui, nàng đều đã thấy.”

“Rút lui?”

Ta đưa tay vào ngực hắn, lấy ra cây trâm, “Đây là thứ hôm đó ta đặt ở tiệm bánh bao, sao lại ở trên người của ngươi? Đừng nói là ngươi chỉ tình cờ nhặt được!”

Hắn nhìn cây trâm kia một chút, rút lại, từ sau lưng ôm lấy ta, “Lúc đói thật ngoan, ăn no cơm, vừa có chút sức lực liền muốn cãi nhau với ta.”

Ta giãy giụa, “Tiêu Hoài, ta không phải đang tá tình mạ tiếu với ngươi, đừng để cho đám chó của ngươi đi theo ta nữa, bằng không ta thật sự c.h.ế.t cho ngươi xem.”

*Tá tình mạ tiếu: Nam nữ giả vờ mắng chửi đùa giỡn, tán tỉnh nhau.

Hắn im lặng trong chốc lát, nói: “Nhưng không có người bảo vệ, nàng gặp chuyện không may thì phải làm sao?”

“Gặp được ngươi chính là chuyện không may lớn nhất đời này của ta, sẽ không có gì tệ hơn nữa đâu.”

“Tước nhi...” Hắn thở dài, xoa xoa đầu vai ta, “Được, ta bảo bọn họ đi hết, đừng tức giận, sẽ rụng tóc.”