Hôm nay Quỳnh An và Tiểu Mai tan ca cùng nhau. Đang cùng Tiểu Mai ra về thì đột nhiên cô cảm thấy chóng mặt.
- Bạn sao thế. - Tiểu Mai hỏi.
- Tự nhiên mình cảm thấy chóng mặt quá.
- Chắc tại cậu làm việc quá sức rồi. Ngồi ở đây chờ mình một lát. Mình sẽ đi lấy thuốc cho cậu.
Tiểu Mai đỡ Quỳnh An ngồi xuống một chiếc bàn gần đó rồi chạy nhanh đi lấy thuốc.
Quỳnh An dựa tay vào bàn để không bị gục xuống. Chắc tại dạo này cô làm việc quá sức thật, ăn uống thì qua loa. Đang ngồi nghỉ thì cô chợt thấy dáng người giống anh lướt qua rồi lại vụt mất trong ánh sáng lập loè. Cô đứng vội dậy nhưng không thấy dáng người ấy đâu nữa. Vừa đứng dậy thì cơn choáng váng lại kéo đến khiến cô không thể nào đứng vững. Cô ngã lùi ra phía sau.
Thật may là đã có ai đó đỡ cô từ phía sau. Nhưng sao cô có cảm giác thân quen thế này nhỉ. Mùi nước hoa quen thuộc sộc lên mũi cô, bờ ngực rắn chắc và an toàn đã bao lần cô dựa vào đó mà khóc. Sao cảm giác lại thân quen đến thế. Sống mũi cô đã cay cay, trái tim lại bắt đầu đập rộn ràng. Chỉ khi bên anh cô mới có cảm giác này mà thôi. Không lẽ nào....
Để chứng minh cho suy nghĩ của mình, Quỳnh An lập tức quay lại nhìn xem khuôn mặt người đã khiến trái tim cô đập rộn ràng thế này.
Và thiếu chút nữa thì cô đã ngã xuống nếu không có cành tay của anh níu cô lại. Là anh thật sao?
Hai người họ gặp lại nhau trong hoàn cảnh và ở nơi mà không ai nghĩ tới. Thời gian như đọng lại ngay lúc ấy, họ nhìn nhau, nhớ nhung, da diết, đau thương...
- Quỳnh An...ông...ông chủ...
Đúng lúc ấy Tiểu Mai chạy ra, vỉ thuốc trên tay cũng rơi xuống vì những gì cô đang nhìn thấy khiến cô rất sốc. Ông chủ đang cầm tay cô bạn Quỳnh An của cô, 2 người họ nhìn nhau với ánh mắt như đã quen nhau từ trước vậy. Chuyện gì đang xảy ra thế này.
- Tôi nhớ em đến phát điên mất!
Hạo Thiên kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt. Một cái ôm để thoả bao nhớ nhung, một cái ôm để thay cho lời xin lỗi muộn màng mà anh chưa kịp nói. Nếu lúc này cô có đẩy anh ra anh cũng sẽ chấp nhận. Anh thực sự rất nhớ cô, nhớ cô đến phát điên rồi. Người con gái bé nhỏ này đã chiếm lấy hoàn toàn trái tim và tâm trí anh từ lúc nào mà anh không hề hay biết. Đến khi cô rời xa anh thế này anh mới nhận ra mình không thể sống thiếu cô như những gì anh đã nghĩ.
Quỳnh An được nằm trong vòng tay ấm áp của anh, vòng tay mà suốt thời gian qua cô mong nhớ nhất thời cô quên đi cảm giác đau thương mà anh đã gây ra cho cô. Nước mắt nóng hổi của cô cũng rơi xuống, thấm cả vào áo anh. Vậy là hoá ra hình dáng quen thuộc mà cô nhìn thấy thực sự là anh.
- Quỳnh An...
Tiểu Mai thực sự không thể chịu đựng được nữa, đầu cô sắp nổ tung vì tò mò. Thực sự thì họ có quan hệ gì với nhau. Cô nhân viên tạp vụ lại đang được ông chủ cao quý của cô ôm chặt trong lòng.
Nghe thấy tiếng gọi tên mình Quỳnh An mới sực tỉnh. Lúc này cô mới đủ tỉnh táo để nhận ra cô đang nằm trong vòng tay của anh. Cô vội vàng đẩy anh ra rồi chạy nhanh đi. Lí trí không cho phép cô mềm lòng trước anh.
Hạo Thiên lập tức đuổi theo cô.
Cuối cùng chỉ còn lại Tiểu Mai ở lại với một đống thắc mắc về quan hệ giữa họ vẫn chưa được giải đáp. Đêm nay chắc cô sẽ không ngủ được mất.
Quỳnh An vừa chạy vừa có một đống suy nghĩ ở trong đầu. Tại sao anh lại ở nơi này chứ. Tại sao lại cho cô gặp anh vào thời điểm này khi mà cô đã quen dần với cuộc sống nơi đây và với việc không có anh bên cạnh chứ. Bây giờ anh lại xuất hiện thì cô biết phải làm sao đây.
Cánh tay Quỳnh An bị Hạo Thiên nắm lại. Cái nắm tay rất chặt khiến cô không thể đi tiếp được nữa.
- Nghe anh nói đã.
Quỳnh An cố gắng bình tĩnh lại để đối diện với anh.
- Giữa chúng ta còn có gì để nói sao. - Cô cố gắng nhìn anh bằng đôi mắt vô hồn. Nhưng cô biết rằng mỗi khi đối diện với anh cô không thể dấu nổi được cảm xúc của mình.
- Em...sống có tốt không. - Giọng Hạo Thiên trầm xuống. Vốn dĩ anh định nói lời xin lỗi cô nhưng có lẽ vì lòng tự trọng của anh quá lớn nên vẫn không thể nào mở lời. Cuối cùng cuộc trò chuyện sau 3 tháng gặp nhau cũng chỉ là lời hỏi thăm nhàm chán này.
- Tốt...rất tốt. Không còn phải nhìn thấy người làm mình tổn thương nữa nên em cảm thấy của mình rất tốt. Mỗi ngày đều đi học rồi nấu ăn, cuộc sống rất bình yên.
- Nhưng sao anh lại nghe ra là em đang không tốt một chút nào thế. Anh...cũng không tốt một chút nào cả.
Thời gian như ngưng đọng lần nữa. Ánh mắt Hạo Thiên trùng xuống, sự nhớ nhưng trong đôi mắt đã đan xen thêm sự mệt mỏi. Sao anh lại có bộ dạng này chứ. Chẳng phải bây giờ anh đang vui mừng và hạnh phúc khi ở bên tình yêu mới sao.
- Sao anh có thể không tốt được chứ. Chẳng phải anh còn sắp được làm cha sao.
- Thì ra chuyện này em cũng biết rồi.
- Chúc mừng anh!
Lời nói chúc mừng lẽ ra phải kèm theo sự vui vẻ, nhưng sao lại thê lương thế này. Từ lúc quen anh cô đã không nghĩ rằng sẽ có một ngày như thế này.
Hạo Thiên cũng không khá gì hơn. Nghe câu chúc mừng của cô cứ như cô đã quyết tâm từ bỏ tình yêu này vậy.
- Muộn rồi, em phải đi trước đây. - Cô không thể ở lại nơi này được nữa. Cô sẽ không thở được mất.
- Tôi rất nhớ em!
Vừa quay lưng đi được 3 bước thì bước chân của cô đã phải dừng lại vì câu nói của anh. Nhớ cô sao? Đáng lẽ ra anh đang phải ở nhà và chăm sóc người phụ nữ đang mang thai con của anh thì anh lại ở đây và nói nhớ cô sao?
- Anh có biết anh tàn nhẫn đến mức nào không? Chuyện xảy ra anh không có một lời giải thích với em. Khi em đã quen với việc sống không có anh thì anh lại ở đây, xuất hiện trước mặt em và làm em dao động. Anh muốn em phải sống thế nào đây?
Sự chịu đựng của con người cũng có giới hạn. Cô đã ngăn cảm xúc của mình quá lâu rồi. Hôm nay là cơ hội tốt để nói hết. Khi chuyện ấy xảy ra ngay cả một lời giải thích với cô anh cũng không có. Như kiểu anh đang ngầm khẳng định đó là sự thật. Sự tuyệt vọng trong cô đã rất lớn. Bây giờ cuộc sống của cô đang dần ổn lên thì anh lại định làm sáo trộn nó một lần nữa sao?
- Nếu tôi nói sự thật không phải như em nhìn thấy thì em có tin tôi không? Tôi không thể làm gì khi không có bằng chứng, ngay cả việc giải thích với em. Vì khi không có bằng chứng thì mọi lời giải thích chỉ là biện minh. Như thế em sẽ càng cảm thấy tổn thương hơn.
Đúng là anh rất biết cách dồn cảm xúc của người khác vào ngõ cụt mà. Quỳnh An bây giờ như đang bị dồn vào đưòng cùng. Bao nhiêu tức giận, tủi thân và trách móc của cô đã bị câu nói của anh làm vơi dần, vơi dần. Đúng anh là người sẽ không làm chuyện gì khi chưa chắc chắn.
Sâu thẳm trong cô lại bị dao động bởi lời nói ấy. Nhưng hình ảnh kết quả kiểm tra mà Tố Như gửi cho cô lại xuất hiện trong đầu cô. Nghĩ đến đứa bé cô không thể làm gì khác hơn.
- Anh không thể phủ nhận hoàn toàn chuyện anh đã làm được. Hơn nữa đứa bé sinh ra cần có cha. Anh nên quay về và làm một người cha tốt đi.
Nói xong, Quỳnh An lập tức băng qua đường và chạy đi mất. Cô sợ nếu không đi nhanh cô sẽ bị anh giữ lại. Đến lúc ấy cô sợ sự ích kỉ của bản thân sẽ lớn hơn việc cô nghĩ cho đứa bé mất.
Hạo Thiên đứng lại. Lần này anh không đuổi theo cô. Được nhìn thấy cô như thế này anh cũng rất vui rồi. Anh vẫn chưa có gì để chứng minh thì sao có lí do để giữ cô lại chứ. Anh không thể vì nghĩ cho bản thân mà làm cho cô tổn thương thêm nữa được.