Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương

Chương 91




Quỳnh An về đến nhà với trạng thái mệt mỏi, cô tắm rửa rồi leo lên gường làm một giấc tới sáng.

Cũng như mọi ngày, cô học xong và đang chuẩn bị đi đến chỗ làm. Bây giờ cô mới phát hiện ra mình đã bị mất tấm ảnh. Cô lục hết túi sách của mình rồi mà vẫn khong thấy đâu. Chắc là rơi ở chỗ làm mất rồi. Khi đến quán cô nhanh chóng chạy vào tủ đồ tìm nhưng vẫn không thấy đâu. Đang loay hoay thì một người đi đến.

- Cô đang tìm thứ này?

Quỳnh An quay lại thì thấy tấm ảnh của mình đang trên tay người ấy.

- Quản lý...vâng ạ, đó là thứ em đang tìm.

Quỳnh An thở phào vì thật may nó không bị rơi dọc đường.

Quản lý Lina đưa tấm ảnh về phía cô ý là cô hãy cầm lấy.

- Em cảm ơn chị ạ.

- Tôi có thể hỏi, người đàn ông chụp cùng cô là ai không? Cô hốt hoảng tìm như thế chắc là người rất quan trọng?

- Vâng ạ. Người ấy từng rất quan trọng với em, và bây giờ có lẽ vẫn thế. Nhưng có một vài lí do nên em đang học cách từ bỏ ạ. - Quỳnh An suy nghĩ một lát rồi nói.

- Được rồi. Cô đi làm việc đi.

- vâng ạ.

Ánh mắt quản lý vẫn nhìn về phía cô sau khi cô đã đi được một đoạn khá xa.

- Quỳnh An ơi, ông chủ vừa về Bar đấy. Trông có vẻ tâm trạng không được tốt lắm. - Tiểu Mai ghé sát tai cô nói.

- Cậu là thư kí của ông chủ đấy à. Sao biết rõ thế.

- Chuyện, người yêu tương lai của tớ thì tớ phải quan tâm chứ. - Tiểu Mai hổng mũi tự hào.

- Thôi, mình xin. Đến lúc vỡ mộng thì đừng khóc lóc với tớ.

- Hứ, không có chuyện đó đâu.

Xoảng...xoảng...

Tiếng thuỷ tinh rơi xuống sàn nhà vỡ choang, tiếng người lộn xộn bắt đầu cất lên. Hình như ngoài kia đang có vụ ẩu đả thì phải. Những chuyện như thế này hơn 3 tháng qua cô cũng đã làm quen rồi vì nó rất thường xuyên xảy ra. Chỉ khổ cho nhân viên tạp vụ bọn cô lại phải quét dọn sấp mặt.

Theo quán tính, cô và Tiểu Mai không chạy ra xem mà đi vào lấy dụng cụ quét dọn. Vì theo kinh nghiệm thì quản lý sau khi giải quyết xong vụ việc thì sẽ réo ầm bọn cô lên để ra dọn dẹp đống lộn xộn này.

Đám đông đã ngay lập tức vây quanh 2 người đang đánh nhau. Nhưng không biết từ đâu, một chiếc ghế bay đến đúng 2 người đang vật lộn nhau vì một lí do lãng xẹt. Cả đám ông và 2 tên đang ẩn đả bị một pha hết hồn. Lập tức mọi người quay ra tìm xem ai là tác giả của tuyệt tác ấy.

- Ai, thằng nào dám?

- Là tao!

Ông chủ của Quỳnh An từ từ bước vào, mỗi bước đi của anh mang theo sự lãnh khốc và hàn khí của Bắc Cực lạnh giá khiến ai cũng phải kiêng nể 9 phần.

- Thằng chó, sao mày dám. Mày có biết tao là ai không? - Một trong 2 tên sửng cồ lên định nắm lấy cổ áo của ông chủ nhưng nhanh như chớp đã bị bắt lại bởi bàn tay rắn chắc của anh.

- Tao không quan tâm mày là ai. Nhưng chắc mày cần phải biết tao là ai. - Anh ghé sát tai hắn nói - Tao là người có thể khiến gia đình mày phá sản chỉ trong vòng một đêm đấy. Về hỏi bố mẹ mày có biết tập đoàn Haver là Hạo Thiên là ai không.

Câu nói của anh vừa dứt, tên thiếu gia làng chơi kia chân không còn đứng vững mà lùi về phía sau dựa tay vào bàn.

- Cảm phiền các thiếu gia đến quán Bar của tôi vui chơi thì đừng có làm loạn ở đây. Hôm nay chỉ là lời cảnh cáo nhẹ.

Nói xong, Hạo Thiên nhìn lướt qua một lượt rồi bỏ đi vào trong. Đám đông cũng dần dần giải tán. Còn tên thiếu gia hồi nãy thì ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi quán với thái độ sợ sệt.

Lúc đám đông dần giải tán thì cũng là lúc Tiểu Mai và Quỳnh An đi ra, cô thoáng nhìn thấy một dáng người giống anh nhưng do quá lộn xộn và ánh sáng mập mờ nên cô ngay lập tức không nhìn thấy gì nữa. Lại một lần nữa cô lắc đầu tự trách bản thâ, sao anh có thể ở nơi này được chứ. Chắc bây giờ anh đang vui vẻ vì sắp được làm cha rồi.

- Này, có chuyện gì thế. - Tiểu Mai hỏi một nhân viên bồi bàn gần ấy.

- Bồ bỏ mất một hình ảnh tuyệt vời của ông chủ rồi đấy. Không biết ông chủ nói gì mà một tên thiếu gia làng chơi đứng còn không vững nữa. Ôi...trông ông chủ lúc ấy ngầu hết sức. - Cô nhân viên bồi bàn nhớ lại chuyện vừa xảy ra thì đôi mắt cũng long lanh không kém Tiểu Mai là mấy.

- Thật á. Trời ơi đáng tiếc quá đi mất. - Tiểu Mai cảm thán.

- Thôi, mau dọn dẹp đi không quản lý lại la bây giờ.

Á...

- Sao thế? - Tiểu Mai thấy Quỳnh An kêu đau thì lập tức cúi xuống hỏi.

- Chỉ là chảy máu một chút thôi.

Đang nhặt những mảnh vỡ thuỷ tinh thì cô không cẩn thận bị thuỷ tinh đâm vào tay khá sâu.

- Trời ơi, như thế này mà một chút cái gì. Chảy máu quá trời rồi nè. Mau vào sát trùng rồi băng bó đi. Để chỗ này mình xử cho.

- Ừ. Thế làm hộ mình nhé. Mình băng bó xong rồi ra ngay.

Quỳnh An nói rồi chạy nhanh vào trong sát trùng vết thương tay. Thực ra không phải cô bất cẩn mà là do cô đang nghĩ mãi veè hình dáng cô vừa nhìn thấy. Có phải là anh không nhỉ. Nhưng sao có thể là anh được. Anh chẳng có lí do gì mà đến đây cả. Có vẻ như cô đang thất bại trong việc quên đi anh rồi. Cô càng cố quên thì hình ảnh của anh cứ hiện mãi trong đầu cô. Cô phải làm sao bây giờ, cô biết nếu giữ mãi tình yêu này thì chỉ có cô là người chịu tổn thương. Nhưng trái tim của cô không bao giờ thắng lí trí cả. Và nhất là khi trái tim cô đã đặt vào anh rồi. Nhưng đâu phải cứ yêu rồi ơt bên người mình yêu mới là hạnh phúc. Bây giờ anh đang hạnh phúc, mà anh hạnh phúc thì cô cũng cảm thấy vui vẻ nên cô sẽ chấp nhận chỉ nhớ anh thế này thôi.

- Quỳnh An không có ở đây sao. - Quản lý Lina đi đến chỗ Tiểu Mai đang dọn dẹp hỏi.

- Thưa quản lý, bạn ấy bị thuỷ tinh đâm vào tay nên đi băng bó rồi ạ.

- Thế sao. Vậy cô đem cái này vào phòng ông chủ đi. Ông chủ đang chờ, cô là người Việt Nam nên có lẽ ông chủ sẽ thấy dễ chịu hơn. - Quản lý đưa cho cô một ly nước màu xanh dương đẹp mắt.

- Vâng ạ. - Tiểu Mai cầm lấy ly nước mà tim đập thình thịch. Mặc dù hâm mộ ông chủ thật nhưng để cô đối diện trực tiếp thế này cô vẫn rất lo sợ. Dù gì ông chủ cũng là người nổi tiếng đáng sợ mà.

Tiểu Mai gõ cửa phòng mà tim vẫn đập thình thịch.

- Vào đi. - Tiếng Hạo Thiên bên trong vọng ra.

- Thưa ông chủ, đây là đồ uống mà quản lý bảo tôi đem đến cho ngài. - Tiểu Mai cố gắng nói thật chậm rãi để không bị nói lặp.

Nghe thấy một cô gái nói giọng Việt Nam, Hạo Thiên nhanh chóng nhìn lên nhưng nhận lại cũng chỉ là sự thất vọng. Đã 3 tháng nay anh đi tìm cô. Cứ hễ nghe cô gái nào nói giọng Việt Nam là anh lại hy vọng, nhưng nhận về chỉ toàn thất vọng. Anh đã đi tìm ở rất nhiều trường đại học nhưng vẫn không thấy tên cô đâu cả. Anh nhớ cô đến phát điê. Chỉ sau 2 ngày cô đi là anh đã bay sang đây để tìm cô. Anh thực sự không thể chịu được cảnh cô đang ở một nơi xa lạ mà không có anh bên cạnh như thế này.

- Để đó rồi ra ngoài đi. - Hạo Thiên lập tức thu hồi lại ánh mắt của mình. Tập trung nhìn vào máy tính.

- Vâng thưa ông chủ.

Tiểu Mai đặt ly nước xuống rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Cô đang rất thắc mắc về ánh mắt khi nãy của ông chủ. Ông chủ nhìn cô như thế là sao nhỉ. Ban đầu là hy vọng rồi nhanh chóng chuyển sang thất vọng và lạnh lùng. Cứ như thể ông chủ đang trông đợi điều gì đó.

Quỳnh An trở lại thì không thấy Tiểu Mai đâu. Hỏi cô nhân viên gần đấy thì mới biết quản lý bảo cô ấy đem nước cho ông chủ. Quỳnh An đang dự đoán lỗ tai của mình sắp bị tra tấn nữa rồi đây.

- Quỳnh An ơi...tớ...tớ vừa được nhìn ông chủ ở một cự ly rất gần. Trời ơi...cực phẩm...đúng thật là một cực phẩm. Trời ơi, sao ông trời có thể tạo ra một người đẹp như thế để chiếm mất trái tim tớ chứ. - Vừa mới thấy Quỳnh An thôi là cơ mồm của Tiểu Mai đã hoạt động hết công suất.

- Cậu làm tớ tò mò đấy. ông chủ là người thế nào mà khiến cho cô bạn của tớ đảo điên thế này. - Quỳnh An hùa theo.

- Cậu sẽ không thể kháng cự nổi vẻ đẹp trai phong trần lãng tử ấy đâu. Nhưng mà...- Tiểu Mai đột nhiên ngập ngừng.

- Nhưng mà gì?

- Ông chủ có điều gì đó lạ lắm. Như là đang chờ đợi điều gì? Lúc nhìn thấy tớ ông chủ dường như mong tớ là một người khác ấy. Trời ơi...không lẽ nào tớ bị ông chủ ghét rồi sao? Không thể nào.

- Thôi đi cô nương ạ, chỉ khéo tưởng tượng thôi. Cậu đã làm gì gây ra lỗi đâumà ông chủ ghét. - Quỳnh An đúng là bó tay với sự tưởng tượng của cô bạn mình.

- Ừ nhỉ. Nhưng mà tớ vẫn thấy có điều gì lạ lắm.

- Có cậu mới lạ ấy.

Quỳnh An lắc đầu cười rồi tiếp tục công việc của mình.