Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương

Chương 9




Cô bước xuống xe buýt, cuối cùng cũng về được quán, tắc đường ghê quá.

- A, rơi mất rồi. - Cô vừa đi được mấy bước thì chiếc khăn tay cô buộc ở túi tuột mất.

Cô quay lại định nhặt lên thì thấy một chiếc xe máy đang lao với tốc độ thật nhanh về phía này. Nhưng cô không phải là người gặp nguy hiểm. Mà trước mặt cô là một người phụ nữ trạc tuổi 40 đang nói chuyện điện thoại. Có thể do mải nói chuyện điện thoại nên bà ta không nghe thấy tiếng còi xe ng ỏi phía sau. Chiếc xe máy càng lúc càng tới gần mà người phụ nữ ấy không có dấu hiệu gì là đã nhận ra. Lúc ấy cô chẳng còn kịp suy nghĩ gì nữa, lao nhanh đến người phụ nữ khi chiếc xe máy đã tiến sát đến, kéo bà ta vào hè đường.

- Bác ơi, cẩn thận.....- Cô ôm chặt người phụ nữ. Vì tốc độ nhanh và lực mạnh nên cả 2 người đã ngã xuống. Mọi người xung quanh xúm lại.

- A....đau quá...

- Cô gái, cháu có sao không, có bị đau ở đâu không. - Người đàn bà sau khi đã nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra thì nhanh chóng ngồi dậy đi đến chỗ cô. Bà ta cất giọng nói, thật hiền từ.

- A, cháu không sao, chỉ hơi đau một chút thôi ạ. Bác có sao không ạ.

- Ta không sao. Thật cảm ơn cháu quá, nếu hôm nay không có cháu thì lớn chuyện rồi. Ta thật bất cẩn quá.

- BÁc không sao là tốt rồi ạ. - Quỳnh An đứng dậy đỡ người đàn bà đứng lên theo.

- A, áo của bác bẩn hết rồi.- Cô rút vội chiếc khăn tay trong túi ra lau đi những vết bẩn trên áo cho người đàn bà. Ở người đàn bà này toát lên một thứ gì đó thật ấm áp, đặc biệt là giọng nói nghe mới hiền từ làm sao. Bà ấy trông có vẻ là người đã trải qua rất nhiều biến cố, nhưng cũng toát lên được một vẻ cao quý của một phu nhân giàu có.

- Ta không sao, thực sự cảm ơn cháu nhiều lắm. - Người đàn bà cầm vội lấy tay cô.

- Hì, không có gì đâu ạ. A, cháu phải về làm việc rồi ạ. Bác đi đường cẩn thận ạ.

- Cô gái, có thể cho bác số điện thoại của cháu được không, bác muốn mời cháu một bữa cơm coi như lời cảm ơn của bác.

Cô có hơi suy nghĩ một lát. Vì người đàn bà này thực sự đã trải qua rất nhiều chuyện nên hành động mới chuẩn mực như thế. Cô cầm lấy điện thoại mà người đàn bà đưa rồi ấn số của mình.

- Đây ạ, cháu gửi bác. Cháu tên là Quỳnh An, tạm biệt bác. - Cô chạy thật nhanh vào tòa nhà, vừa chạy vừa vẫy tay chào người đàn bà.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên cất lên.

- Alo, ta đây.

- " Sao mẹ lại tắt máy thế, có chuyện gì đã xảy ra à ".

- Ta vừa gặp một thiên thần con trai ạ.

- ".... Mẹ đang ở đâu, con sẽ đến chỗ mẹ "

- Ta đang ở....

Quỳnh An đi thật nhanh về quán, cô không muốn bỏ lỡ cơ hội gặp quản lí đâu.

- Ơ Quỳnh An, sao em về muộn thế. Tay em bị sao thế này. - Chị Hoa đi đến thấy tay cô bị trầy nên hỏi.

- À, em không sao, chỉ bị nhẹ thôi ạ. Quản lí đi rồi hả chị.

- Ừ, quản lí vừa rời đi rồi, anh ấy phải đi họp gấp.

- A...tiếc quá, em muốn gặp quản lí lắm.

- Còn nhiều cơ hội nữa mà.

- Thôi đi vào trong kia xử lí vết thương của em đi.

- Dạ.

Quỳnh An đi vào trong, lấy hộp cứu thương băng tạm vết trầy của mình vào.

- Quỳnh An, em có sao không. - Chị Thảo đi vào, trên tay cầm cốc nước cho Quỳnh An.

- À, em không sao chị ạ. Chỉ tiếc là không được gặp quản lí thôi.

- Trời ơi, đúng là em bỏ qua cơ hội ngàn năm có 1 rồi. Chị làm ở đây 2 năm mới được gặp quản lí đấy.

- Thật ạ.

- Ừ chứ sao. Quản lí thường ngày rất bận, phải đi công tác suốt. Thường kiểm tra và trao đổi công việc qua email thôi. Nhưng hễ mà mỗi lần xuất hiện là lại làm tim chị rụng rời.....Ôi soái ca của chị. - Chị Thảo chắp 2 tay lại trước mặt, đôi mắt long lanh.

- Em tò mò thật đấy.

- haha. Thôi em băng bó vết thương đi, chị ra ngoài làm việc đây.

- Dạ, em sẽ ra ngay.

Cuối cùng cũng đến giờ cô được về. Vết thương ở tay cô đột nhiên đau quá nên cô cảm thấy hơi mệt.

- Tao về rồi đây. - Quỳnh An đẩy cửa bước vào phòng.

- A mày về rồi, sao hôm nay về muộn thế. - Huyền My từ trong bếp đi ra.

- Ngoài đường tắc quá nên tao về hơi trễ.

- Ừ....Ơ tay mày sao mà phải băng bó thế này. Có sao không??

- A, có chút chuyện, tao không sao đâu.

- Chuyện gì mà tay chân lại thế này. Hay có đứa nào ở quán bắt nạt mày à.

- Con này, làm gì có chuyện đó. Tao cứu một bác gái nên bị trầy thôi.

- Hả, cứu ai cơ.

- Tao cũng không biết, nhưng trông bác ấy có vẻ hiền lành lắm.

- Thôi đưa đây tao xem nào, chỉ toàn thích lo chuyện người khác là nhanh thôi. Lỡ bị gì thì sao.

- Hì hì, tao không sao mà. À quên mất...- Quỳnh An lấy vội chiếc túi xách tìm thứ gì đó.

- Mày tìm gì thế.

- Khăn tay của tao...đâu mất rồi.

- Khăn tay anh toàn tặng mày á.

- Ừ...Thôi đúng rồi, bác gái ấy cầm rồi. - Cô chợt nhớ ra, lúc ấn số cô vội quá đưa luôn khăn tay cho người phụ nữ. Lúc đi vội quá cô quên lấy lại.

- Làm sao bây giờ, đó là thứ còn lại duy nhất của mày về anh Toàn mà.

- Bác ấy hẹn tao hôm nào ăn cơm để cảm ơn rồi, tao sẽ chờ vậy. Nhưng mà.... - Giọng Quỳnh An bỗng trầm lại.

- Sao thế...

- Đã lâu như vậy rồi không biết anh ấy có còn nhớ tao không, hay chỉ mình tao nhớ đến anh ấy.

- Con hâm này, sao mày lại nghĩ thế. Anh ấy đã hứa sẽ về tìm mày mà.

- Nhưng tao không giữ lời hứa ở đấy chờ anh ấy, không biết anh ấy có tìm được tao không.

- Mày yên tâm anh ấy sẽ đến thôi.

- Ừ....

Thấm thoát cũng đã 9 năm trôi qua, mọi thứ đã thay đổi nhiều. Nhưng kí ức của cô về anh ấy vẫn vẹn nguyên. Trong kí ức của cô anh vẫn là một cậu bé 13 tuổi dũng cảm và dễ thương. Vì biến cố ngày ấy nên cô phải vào cô nhi viện ở. Ở đó cô chẳng có ai là bạn, lúc nào cũng chỉ một mình. Cho đến một hôm, anh xuất hiện và bảo vệ cô như một người bố, người anh. Lúc ấy, cô bé 10 tuổi như cô rất vui vì có một người anh trai. Kể từ ngày ấy cô và anh chơi thân với nhau, cô và ah coi nhau như anh em ruột thịt và cùng nhau ước mơ rất nhiều điều. Nhưng một ngày anh phải đi và bỏ cô ở lại. Ngày hôm ấy cả bầu trời của cô như sụp đổ, vậy là cô phải một mình sống, chẳng còn ai để bảo vệ hay chở che. Nhưng đến tận bây giờ dù thời gian đã qua lâu nhưng cô vẫn tin vào lời hứa rằng anh sẽ trở về tìm cô của anh. Chiếc khăn tay ấy là điều còn lại duy nhất mà anh tặng cô trước lúc anh đi.