Những ngày sau đó Hạo Thiên ở bên cạnh cô suốt ngày. Ai chưa có sự cho phép của anh cũng không được vào thăm.
- Chị tỉnh dậy thật là tốt quá. Em rất lo cho chị. - Tố Như vừa gọt trái cây vừa nói.
Mấy ngày qua cô ta ở lỳ trong phòng, khi Hạo Thiên rời khỏi nhà mới dám đi ra. Cho đến khi nghe tin Quỳnh An đã tỉnh lại thì chạy ngay đến bệnh viện. Lấy lí do phải ở lại chăm sóc Quỳnh An nên Hạo Thiên không thể nào đuổi cô ta đi được.
- Chị xin lỗi đã làm em lo lắng. Nhưng bây giờ chị khoẻ lại rồi. - Quỳnh An mỉm cười. Cô vẫn không hay biết con người đang ngồi cạnh cô, gọt táo cho cô thâm độc như thế nào.
- Ừm...chị này... - Tố Như bỏ táo xuống, nhìn Quỳnh An ngập ngừng.
- Sao thế, có chuyện gì hả?
- Vì chị đã tỉnh lại rồi nên ngày mai em sẽ chuyển đi. Cảm ơn chị thời gian qua đã chăm sóc cho em.
- Chuyển đi? Nhưng tại sao? Hạo Thiên lại gây khó dễ cho em đúng không? - Quỳnh An bất ngờ.
- Không, không phải thế. Nhưng nếu ở lại em sẽ cảm thấy rất có lỗi với chị. - Khuôn mặt Tố Như bỗng đỏ ửng lên.
- Nhưng rốt cuộc đã có chuyện gì. Nói chị nghe.
- Em....Hạo Thiên....anh ấy... - Giọng nói Tố Như ngập ngừng, khuôn mặt lại đỏ ửng hơn nữa.
Biểu hiện này của cô khiến Quỳnh An không khỏi suy nghĩ.
- Quỳnh An...trời ơi mày làm sao thế này?
Một giọng nói quen thuộc cất lên. Ngay lập tức Huyền My đã đứng trước mặt cầm tay cô ngó nghiêng xem xét. Đứng sau cô là anh Toàn.
- Tao không sao. Chỉ là dị ứng chút thôi.
- Thế này mà mày gọi là không sao à. Nhưng sao mày ra nông nỗi này mà không có ai báo cho tao thế.
- Chẳng phải mày đã biết rồi đấy sao.
- Em không sao chứ. Sao tự nhiên lại bị thế này? - Anh Toàn bây giờ mới có dịp lên tiếng.
- Em không sao. Mọi chuyện đã ổn cả rồi.
- Em chào anh chị. - Tố Như lên tiếng chào hỏi.
- À ừ chào em. Nãy giờ chị lo cho con này quá nên không để ý đến em. Xin lỗi nha.
- Không sao đâu ạ. Chị cũng đến rồi. Em còn có việc nên xin phép về trước ạ.
- Ừ chào em.
Tố Như rời khỏi phòng bệnh. Quỳnh An vẫn không thôi thắc mắc về biểu cảm đó của Tố Như lúc nãy.
Reng reng...
Điện thoại của anh Toàn
- Alo
- "....."
- Được, tôi về ngay.
- Anh xin lỗi nhưng công ty có chuyện gấp cần anh giải quyết.
- Anh đi luôn bây giờ sao. - Quỳnh An hỏi.
- Ừ, nhưng ngày mai anh lại đến thăm em. - Quay sang Huyền My - Một lát về gọi anh.
- Vâng, em biết rồi.
- Anh đi đây.
Anh Toàn nói rồi đi ra ngoài. Huyền My vẫn vẫy tay chào, miệng cười tủm tỉm.
- Này, tao ngửi thấy có mùi mờ ám ở đây. Khai mau. - Quỳnh An gõ vào đầu Huyền My đang cười ngây dại bên cạnh.
- Đâu, làm gì có gì mà khai. - Huyền My quay đi, khuôn mặt đã bắt đầu đỏ lên.
- Có khai ngay không thì bảo đây.
- À thì...
Vậy là Huyền My kể hết cho cô nghe về câu chuyện tình yêu của nó và người anh của mình. Cô cảm thấy vui cho nó, nó hạnh phúc và cô cũng thế. Anh Toàn là người tốt và có thể bảo vệ tốt cho nó. Với tính cách hoà đồng vui tươi, hay lo chuyện bao đồng như nó thì cần một người trưởng thành và tâm lý như anh Toàn ở bên. Cô ước gì cuộc sống của cô cứ như thế này mà trôi qua thôi. Nghe được những chuyện vui vẻ, được mọi người xung quanh yêu thương. Và đặc biệt cô có anh ở bên cạnh.
Hạo Thiên trở lại bệnh viện đã là 10 giờ tối. Hôm nay anh phải tiếp đối tác quan trọng.
- Anh lại có chuyện gì với Tố Như đúng không. - Quỳnh An nằm trong vòng tay của anh hỏi nhỏ.
- Chuyện gì là chuyện gì?
- Con bé chiều nay đòi chuyển đi. Anh lại gây khó dễ gì nữa thế.
- Anh đâu có rảnh để gây khó dễ cho cô ta.
- Vậy anh hứa với em đi. Em không muốn con bé đi đâu. Em thương nó lắm.
- Muộn rồi đấy. Ngủ đi bệnh nhân. - Hạo Thiên cố tình lảng sang chuyện khác.
- Anh hứa đi.
- Ừ...
Quỳnh An đâu biết rằng anh là đang bảo vệ cô.
Sáng hôm sau anh trở về nhà sớm để thay đồ đi làm. Đi đến cầu thang thì gặp Tố Như cũng đang định đi xuống.
- Anh đi làm sao. - Tố Như tươi cười hỏi
- Không phải chuyện của cô. - Hạo Thiên không để ý đến Tố Như, định bước xuống cầu thang.
- Chắc anh đã nói chuyện với chị Quỳnh An rồi...
- Bước chân của anh khựng lại. Nhưng không quay mặt lại nói.
- Cô tưởng tôi sẽ không làm gì được cô?
- Rốt cuộc em đã làm gì sai mà anh lại đối xử với em như thế? - Tố Như tỏ ý bất mãn.
- Làm gì? Đây là nhà tôi chứ không phải sàn diễn. Cô làm gì thì cô là người rõ nhất.
- Em không hiểu anh đang nói gì. Nhưng bây giờ chị Quỳnh An rất tin tưởng và thương em. Nếu anh cứ muốn đuổi em đi thì không chỉ em mà chị ấy cũng là người chịu tổn thương. Chắc là anh hiểu rất rõ điều ấy. - Tố Như giọng thách thức.
- Cô đang thách thức tôi.
- Em đâu dám.
Hạo Thiên không nói gì mà đi thẳng xuống cầu thang. Điều anh quan tâm là cô ấy sẽ bị tổn thương nếu biết sự thật rằng người cô coi là em gái lại làm ra chuyện ấy với cô. Có lẽ cô ấy sẽ không chịu đựng được mất.
" Còn nhiều trò vui phía trước lắm, các người cứ từ từ mà thưởng thức"
1 tuần sau đó Quỳnh An được xuất viện. Về nhà đúng là tốt nhất. Cô sắp chết ngạt ở bệnh viện rồi. Cũng giống như lần trước, Hạo Thiên luôn cho người bảo vệ 24/24. Mọi người trong bệnh viện xì xầm không biết cô là tổng thống hay gì mà đi đâu cũng có người bảo vệ theo sau. Đúng là mệt mỏi mà.
- Chào mừng chị về nhà.
- Chào mừng tiểu thư về nhà.
Tố Như và mọi người trong nhà đã đứng chò Quỳnh An sẵn ở trong nhà.
- Cảm ơn mọi người. Mọi người làm thế này khiến tôi ngại quá.
- Em lên phòng nghỉ ngơi đi. Tối nay anh sẽ về sớm.
- Vâng.
- Chăm sóc tiểu thư cẩn thận.
- Vâng thưa thiếu gia.
Quỳnh An lên phòng nghỉ ngơi. Đến 6h tối thì định xuống bếp nấu cơm cho Hạo Thiên. Nhưng khi xuống thì cô đã thấy mọi người chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Tố Như thì đang cắm hoa. Cô liền đi đến.
- Sao hôm nay lại có nhã thú cắm hoa thế.
- A chị dậy rồi. Em đi mua đồ thấy hoa đẹp nên đã mua một ít.
- Nhưng sao lại là hoa hồng vàng. - Quỳnh An ngồi xuống, cầm lấy một cầm hoa và cắt tỉa.
- Chị có biết ý nghĩa của loài hoa này là gì không. - Tố Như vừa cắm hoa vừa vui vẻ hỏi.
- Để xem, hình như loài hoa này biểu trưng cho tình yêu thì phải. - Quỳnh An vô tư trả lời.
- Đúng là thế. Nhưng nó còn một ý nghĩa khác nữa là...sự phản bội.
Lời nói của Tố Như vừa dứt cũng là lúc chiếc lá mà cô đang cắt cũng rơi xuống. Tố Như vẫn tỏ ra thái độ bình thản. Nhưng sao cô có cảm giác kì lạ thế này. Người cô bắt đầu run lên., cảm giác bất an đã bắt đầu len lỏi. Chợt cô nhớ lại thái độ khác thường của Tố Như khi còn ở bệnh viện mỗi lúc nhắc đến Hạo Thiên. Quỳnh An lắc đầu để xua đi ý nghĩ ngu ngốc đang chiếm giữ trong đầu mình. Cô cố gắng trấn tĩnh lại.
- Thì ra còn có ý nghĩa buồn như thế.
- Đúng vậy. Cũng giống như một tình yêu đẹp thường sẽ rất đau thương.
Quỳnh An không nói gì mà chỉ mỉm cười. Cô thừa nhận trong lòng cô đang có một cảm giác rất lạ không thể diễn tả.