Chỉ là...chỉ là em cảm thấy em ấy rất đáng thương. Không có nhà để ở...
- Chẳng phải anh sẽ cho cô ta một căn nhà để ở sao. - Hạo Thiên hơi nhíu mày.
- Không...nhưng mà...
Quỳnh An hơi ngập ngừng. Cô biết anh rất cương quyết nhưng hoàn cảnh cô bé rất đáng thương cô không thể bỏ mặc được. Cô hít một hơi thật sâu.
- Cô ấy rất đáng thương. Không có ai bên cạnh để chăm sóc cả. Cũng giống như...em của trước kia, ngày mà anh chưa đến. Em cũng giống như cô ấy phải một mình cố gắng, một mình gồng gánh, một mình mệt mỏi. Em rất hiểu cảm giác ấy. Em muốn cô ấy ở đây để có thể chăm sóc, cùng trò chuyện, như đang chăm sóc em của ngày trước vậy.
Hạo Thiên không nói gì chỉ im lặng nhìn cô. Hóa ra cô đang thương bản thân mình trước kia. Anh lại càng trách bản thân mình hơn, tại sao không gặp cô sớm hơn.
- Được. Anh sẽ cho cô ta ở lại đây nhưng chỉ một thời gian thôi. Đến khi nào cô ta ổn định hơn. - Hạo Thiên chậm rãi nói nhưng giọng nói kiên định.
- Thật sao? Cảm ơn anh...!
Quỳnh An rất bất ngờ. Mặc dù cô biết xác suất thành công rất ít nhưng cô vẫn thử, không ngờ thành công thật rồi.
Nhưng Quỳnh An đâu biết rằng Hạo Thiên đồng ý không phải vì thấy cô gái ấy đáng thương mà chính là vì cô. Anh phải đi làm cả ngày ít thời gian bên cô, cô ở nhà một mình chắc chắn sẽ rất buồn. Có một người ở nhà bầu bạn với cô anh cũng yên tâm hơn.
- Được rồi. Bây giờ đi cùng anh.
Hạo Thiên đứng dậy với lấy chiếc áo khoác rồi kéo tay Quỳnh An đi.
- Ơ, đi đâu. Giờ này muộn rồi mà...
Quỳnh An bất ngờ bị kéo đi.
Trên một khung cửa sổ, một ánh mắt đang dõi theo 2 người cùng nhau lên ô tô. Chàng trai mở cửa xe còn cẩn thận che phần đầu cho cô khi bước vào xe để không bị chạm vào cửa ô tô. Đến khi chiếc xe nổ may rời đi ánh mắt ấy mới thôi nhìn.
Hạo Thiên lái xe đưa cô đến bờ sông Lays. Bây giờ trời cũng đã về khuya nên gió thổi hơi mạnh. Quỳnh An xuống xe để cảm nhận cái mát lạnh của đêm mùa hè. Cũng đã lâu rồi cô không ra ngoài muộn thế này. Bờ sông chỉ có anh và cô, rất yên tĩnh. Mặt nước tĩnh lặng đến lạ, gió hiu hiu thổi làm cho con người cảm giác thật thoải mái. Vì đã về đêm nên thời tiết hơi lạnh, Quỳnh An ôm lấy cánh tay mình xuýt xoa.
Một chiếc áo khoác được choàng lên người cô cùng với một vòng tay ôm phía sau. Cô cảm thấy cả người mình như đang được sưởi ấm bởi anh. Rất ấm áp.
- Thích không? - Hạo Thiên nhẹ giọng hỏi. Mặt anh áp sát vào tóc cô. Tóc cô tỏa ra mùi hương phảng phất của hoa oải hương làm anh vương vấn không thôi.
- Ừm...gió ban đêm rất dễ chịu. - Quỳnh An mỉm cười trả lời. Có lẽ ở bên anh là khoảng thời gian cô hạnh phúc nhất.
Cả 2 cùng yên lặng để cảm nhận nhau. Cô cũng chỉ cần một tình yêu thế này. Có thể ở bên nhau khi mệt mỏi, có thể cùng chia sẻ những muộn phiền của cuộc sống tấp nập và bon chen này. Anh về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi sẽ có cô ở nhà chờ cơm. Thật hạnh phúc biết bao.
- Nhưng mà...sao anh lại đồng ý cho Tố Như ở lại. Anh vốn dĩ không thích có người lạ trong nhà mà. - Quỳnh An thắc mắc lên tiếng hỏi.
- Vì em đấy. - Hạo Thiên trả lời thản nhiên.
- Vì em? - Quỳnh An bất ngờ. Sao lại là vì cô, chứ không phải anh cảm thấy Tố Như đáng thương nên mới cho cô ấy ở lại sao.
- Vì em thích. Là do anh gặp em quá muộn nên đã để em chịu đựng những tổn thương một mình. Bây giờ anh sẽ bù đắp cho em. Chỉ cần là em muốn thì cũng là anh muốn. - Giọng nói Hạo Thiên nhẹ nhàng ấm áp ngay bên tai cô.
Quỳnh An suýt nữa đã bật khóc vì quá hạnh phúc. Anh thương cô đến thế sao.
- Sau này anh vẫn sẽ bên em chứ?
- Không phải sau này mà là mãi mãi. Em sẽ không thể thoát khỏi anh đâu. - Hạo Thiên siết chặt hơn vòng tay của mình.
Quỳnh An im lặng không nói gì nữa. Cô vốn không tin vào những lời hứa hẹn viễn vông. Nhưng với anh thì hoàn toàn khác. Từ trước đến nay anh rất ít khi hứa hẹn điều gì mà anh sẽ thể hiện ngay bằng hành động. Và một khi anh đã hứa thì điều đó phải quan trọng như thế nào. Cô tin vào lời hưa của anh vì chính những gì anh đã làm cho cô. Ở bên anh, cô không còn đau khổ, không còn phải khóc một mình nữa rồi.
Sáng hôm sau cô cũng dậy từ rất sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh và Tố Như. Không biết con bé đã đỡ bệnh chưa. Nghĩ thế cô định lên phòng xem thử thì thấy Tố Như đi từ cầu thang xuống trên tay còn cầm một túi đồ.
- Em dậy rồi.! - Quỳnh An mỉm cười.
- Vâng. Em cảm ơn chị đã lo lắng cho em. Bây giờ em cũng nên đi rồi ạ. - Tố Như đi đến gần Quỳnh An nói.
- Chị quên mất chưa nói cho em một tin tốt. Bây giờ em thử đoán xem là tin tốt gì nào.
- Tin gì ạ. - Tố Như nghệch mặt ra không biết Quỳnh An định nói gì với cô.
- Anh Hạo Thiên đã đồng ý cho em ở lại đây một thời gian rồi. Khi nào em ổn định hơn thì dọn đi cũng chưa muộn. - Quỳnh An vui vẻ thông báo cho Tố Như.
- Thật sao ạ? Nhưng mà em làm vậy có được không ạ. Em sợ phiền đến mọi người. - Tố Như từ vui mừng chuyển sang ái ngại. Có vẻ như cô ở đây cũng không tiện cho lắm.
- Cứ coi như cô ở đây để làm cho Quỳnh An vui đi.
Đó là giọng nói của Hạo Thiên. Anh đi xuống từ cầu thang, vừa nói vừa đi thẳng đến bàn ăn và ngồi xuống không thèm nhìn Tố Như lấy một tiếng.
- Anh...- Quỳnh An lên tiếng trách móc. Anh luôn nói những lời khó nghe như vậy với người ngoài. Cô sợ Tố Như chưa quen sẽ cảm thấy tự ái.
- Vâng ạ. Em sẽ ở đây làm chị Quỳnh An không còn cảm thấy buồn chán nữa. - Tố Như mỉm cười. Cũng xem như cô không ở không công rồi.
- Vậy tốt quá. Một lát ăn xong chị sẽ đưa em đi mua một ít đồ dùng và quần áo nhé.
Hai người cùng ngồi xuống bàn ăn. Quỳnh An ngồi bên cạnh Hạo Thiên, còn Tố Như ngồi đối diện 2 người.
- Anh sẽ bảo Lâm Dương chở em đi. - Hạo Thiên buông tờ báo buổi sáng xuống nhìn sang Quỳnh An.
- A..không cần phiền thế đâu. Em sẽ đi cùng Huyền My nữa nên anh đừng lo nhé.
- Không được. Dù sao anh cũng phải để Lâm Dương đi cùng em.
- Được rồi được rồi. Em nghe anh.
Quỳnh An cũng đành nghe theo. Sau nhiều chuyện xảy ra thì anh lại lo cho cô hơn nên cô cũng đành nghe theo lời anh.
Từ nãy đến giờ cuộc trò chuyện của 2 người, những hành động mà Hạo Thiên làm cho Quỳnh An đều được thu vào tầm mắt của người đối diện