Hạo Thiên kéo Quỳnh An vào phòng của mình. Khuôn mặt anh điềm tĩnh ngồi trên dường, còn Quỳnh An thì đứng trước mặt anh. Đôi mắt anh vẫn lộ ra một tia tức giận.
Quỳnh An đứng trước mặt anh chỉ biết cúi gằm mặt xuống. Cô biết bây giờ anh đang rất tức giận. Quỳnh An bây giờ như một đứa trẻ mắc lỗi và đang ngoan ngoãn nghe mắng.
- Không có gì để nói. - Hạo Thiên đột nhiên lên tiếng. Trong âm thanh toàn là sự lãnh đạm.
- Em...
Quỳnh An ngẩng mặt lên định nói gì đó thì bắt gặp ngay ánh mắt đáng sợ của Hạo Thiên đang nhìn mình, bao nhiêu câu từ muốn nói đều trôi ngược xuống bụng rồi.
- Thế nào?
- Em xin lỗi....- Quỳnh An vẫn cúi gầm mặt, lí nhí nói.
- Tại sao phải xin lỗi.
- Em...em biết là anh không thích có người lạ trong nhà....
- Biết nhưng em vẫn làm. Có phải anh chiều em quá rồi không?
Quỳnh An chưa kịp nói hết câu thì đã bị Hạo Thiên kéo ngồi lên đùi mình.
- Không...không phải thế. Mà là vì tối nay em gặp cướp trên đường, cô ấy đã...
- Em gặp cướp..?
- Nhưng mà em không sao hết. Chính cô ấy đã giúp em nên em mới không sao.
Vừa nghe thấy cô bị cướp thôi mà anh đã hốt hoảng. Có lẽ vì vụ việc lần trước cô bị bắt cóc nên anh mới lo lắng như thế. Sợ lại có chuyện gì xảy ra với cô.
- Thực ra hoàn cảnh của cô ấy rất tội nghiệp nên em mới đưa về đây. Chỉ ngủ lại buổi tối hôm nay thôi, được không? - Quỳnh An lay lay cánh tay Hạo Thiên, gương mặt nũng nịu.
- Được rồi. Nhưng chỉ hôm nay thôi. Vì cô đã đã cứu em nên nếu em muốn anh có thể cho cô ta một căn nhà để ở. Còn về phần em, từ ngày mai đi đâu sẽ có vệ sĩ đi cùng.
- Lại có vệ sĩ sao. Thực sự không cần đâu mà. - Quỳnh An ngao ngán trong lòng. Anh lo cho cô quá rồi. Chỉ là mấy tên cướp vặt thôi mà. Đi đâu cũng có vệ sĩ đi theo thực sự cô cảm thấy không thoải mái một chút nào.
- Lại còn biết cãi lời anh từ khi nào.
- Không có....- Quỳnh An ỉu xìu mặt, chưa bao giờ cô thắng được anh mà.
Hạo Thiên nhìn thấy thái độ đó của cô thì mỉm cười. Thực ra hôm nay ở công ty đã xảy ra một số chuyện, tinh thần anh đang rất căng thẳng. Về đến nhà lại thấy một người lạ hoắc trong nhà mình, thực sự anh đã rất tức giận. Nhưng đến khi nhìn thấy cô thì tâm trạng anh đã thoải mái phần nào. Chỉ cần ở bên cô là anh đã cảm thấy rất bình yên rồi.
- Sao anh lại nhìn em như thế. - Quỳnh An cảm thấy ánh mắt Hạo Thiên đang nhìn mình liền ngẩng đầu lên nhìn.
- Em không được phép rời xa anh khi anh chưa cho phép, nhớ chưa? - Hạo Thiên nắm lấy tay Quỳnh An.
- Anh sao thế? - Quỳnh An cảm thấy có điều gì đó khác lạ.
- Hứa với anh!
Hạo Thiên nhìn sâu vào đôi mắt của cô. Trong ánh nhìn ấy có sự chân thành, da diết. Mỗi lần nhìn vào mắt Hạo Thiên, cô không thể nào dối lòng mình được. Đôi mắt ấy dường như có một ma lực vô hình nào đó làm cô phải sống thật với cảm xúc của mình.
- Chỉ cần anh không buông tay, nhất định em sẽ không rời đi.
Quỳnh An cũng đáp trả lạ đôi mắt ấy là ánh nhìn đầy nhu tình và da diết. Cô biết rằng, cô không thể sống thiếu người con trai này. Chỉ cần ngày nào anh còn chưa ghét bỏ cô, vẫn còn muốn cô bên cạnh thì cô nhất định không rời đi trước.
Tay Hạo Thiên đang ôm eo cô bỗng siết nhẹ. Như thể anh đang biểu thị rằng mình sẽ bảo vệ người con gái này đến suốt đời. Anh nhẹ nhàng đặt lên đôi môi anh đào của cô một nụ hôn thật nhẹ nhàng. Nụ hôn ấy được xem như nhân chứng cho lời ước hẹn tình yêu của họ. Thật nồng nàn, da diết và cháy bỏng.
Tình yêu là thế. Em không cần một người quá giàu sang, chỉ cần một người đủ trưởng thành để giữ em lại. Chỉ cần khi em ốm, anh ở bên thay từng chiếc khăn chườm, đút từng miếng cháo, nóng ruột vì nhiệt độ cứ tăng là cuộc đời em đã rất hạnh phúc rồi. Chúng ta không cần phải bon chen cuộc sống đầy vất vả ngoài kia. Em có thể cùng anh về quê mình cùng nhau trồng rau và nuôi thêm cá. Xuân hạ thu đông 4 mùa đều có anh. Dưới những cơn mưa và sấm như xé toang bầu trời em cũng không sợ. Bởi vì bên cạnh đã có anh!
( Gì chứ chị ơi, anh Hạo Thiên giàu quá trời à!!!)
Cốc cốc...
- Tố Như, em ngủ chưa. Chị có thể vào được không.
- Vâng chị vào đi ạ.
Quỳnh An mở cửa bước vào.
- Sao giờ này em vẫn chưa ngủ. - Quỳnh An thấy Tố Như đang đứng ở cửa sổ, đôi mắt nhìn xa xăm. Khuôn mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó. Khuôn mặt ấy khác xa với sự hồn nhiên vô tư hồi tối.
- Em đang định sang phòng chị nè. Cái anh đó đã giận lắm đúng không chị. - Tố Như chạy đến chỗ Quỳnh An, nắm tay cô.
- Không có đâu. Anh Hạo Thiên đã đồng ý cho em ngủ lại tối nay rồi. Mau đi ngủ sớm đi nhé. Ngày mai chị sẽ dẫn em đi và mua một căn nhà nhỏ cho em, không phải ngủ ở gầm cầu nữa rồi. - Quỳnh An cười tươi.
- Mua nhà cho em sao. Em không thể nhận thứ quý giá đó được. - Tố Như hơi hoảng hốt. Mua cho cô một căn nhà sao. Thật sự quá lớn rồi.
- Không sao, em đừng ngại. Anh Hạo Thiên nói sẽ tặng em như một món quà vì đã giúp đỡ chị.
- Nhưng nó thật sự rất lớn.
- Thôi muộn rồi, chị về phòng ngủ nhé. Chúc em ngủ ngon.
Quỳnh An không muốn Tố Như từ chối nữa nên nói xong đã chạy vọt ra ngoài.
Cánh cửa phòng đóng lại. Nụ cười trên môi cô gái tắt hẳn. Biểu cảm ấy không thể hiểu là biết ơn hay là ganh tị nữa.
" Lấy nhà để làm món quà sao. Hạo Thiên, anh thực sự rất giàu?"
Đôi chân cô gái rời đi, nhưng không phải đến giường ngủ mà là vào phòng tắm. Vòi nước trong bồn được vặn ra. Nước trong bồn nhanh chóng đã đầy lên. Cô gái với bộ quần áo ngủ mỏng manh bước vào bồn. Cô ngâm mình trong nước rất lâu, rất lâu.
Trong phòng làm việc của Hạo Thiên
- Thiếu gia, người muốn tôi điều tra cô gái này sao. - Lâm Dương sau khi nhìn tấm ảnh được chụp lại qua camera nói.
- Đúng thế. Tôi có linh cảm không tốt về cô ta. Điều tra tất cả thông tin về cô ta. Từ thân thế đến cuộc sống hiện tại. - Đôi mắt Hạo Thiên vẫn không để lộ một tia xúc cảm.
- Tôi đã hiểu rồi. Tôi sẽ lập tức điều tra ngay.
- Được rồi. Cũng đã muộn, cậu về nghỉ ngơi sớm đi.
- Tôi xin phép thưa thiếu gia.
Lâm Dương rời khỏi phòng Hạo Thiên. Chắc chắn cô gái này có điều gì mờ ám nên thiếu gia mới gọi anh đến tận nơi thế này. Hoặc cô gái đó đang tiếp cận đến người phụ nữ mà thiếu gia yêu thương.
- Ơ anh Lâm Dương.
- Chào tiểu thư. - Lâm Dương cung kính hành lễ với Quỳnh An.
- Tôi đã nói bao nhiêu lần là anh đừng gọi tôi thế mà. Nhưng đã muộn thế này rồi, anh đến có việc gì sao. - Quỳnh An thắc mắc.
- Tôi có một chút chuyện cần báo cáo với thiếu gia thưa tiểu thư.
- À thì ra là thế. Cũng muộn rồi anh mau về nghỉ ngơi đi. Chúc anh ngủ ngon. - Quỳnh An mỉm cười vẫy tay chào rồi đi lên lầu.
Lâm Dương chỉ biết gập người. Anh không muốn nhìn thấy nụ cười ấy nữa. Nếu cứ nhìn mãi anh sẽ không thể kìm chế bản thân của mình mất.
" Xin tiểu thư đừng cười như thế. Tôi sẽ gây ra lỗi mất."