Sáng hôm sau Quỳnh An thức dậy trong trạng thái mệt mỏi, hôm qua cô đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ cô còn mơ thấy một người nào đó hôn lên trán cô, cô còn tưởng là anh. Sau suy nghĩ ấy cô liền lắc đầu nguầy nguậy, thôi không nghĩ nữa. Cô nghĩ điều tốt nhất bây giờ cô nên làm là ở lại đây vài ngày, cô vẫn chưa muốn gặp anh chút nào.
- Ơ, dậy rồi à. - Huyền My mở cửa bước vào thì thấy Quỳnh An đang ngồi bần thần trên giường.
- Hôm qua tao ngủ lúc nào còn không biết. Để tao xuống nấu đồ ăn sáng cho mày. - Quỳnh An vừa nói vừa trèo vội xuống giường.
- Con nhỏ này, ăn sáng gì nữa, trưa rồi đấy. - Huyền My phì cười, chắc vẫn còn muốn ngủ tiếp đây mà.
- Sao, đã trưa rồi á. Tao ngủ lâu thế cơ à. - Quỳnh An cũng bất ngờ.
- Thôi, vào đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo đi rồi xuống ăn cơm, tao nấu xong hết rồi. - Giọng Huyền My bỗng trầm xuống - Chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết thôi. - Huyền My nắm chặt tay Quỳnh An.
- Cảm ơn mày.
- Thôi thôi, nhanh lên, tao đói lắm rồi. - Huyền My đẩy Quỳnh An vào phòng tắm.
Cánh cửa phòng tắm đóng lại, nụ cười trên môi Huyền My cũng biến mất mà thay vào đó là một nụ cười chua xót và thương tâm của kẻ thất bại.
" Mày yên tâm, tao sẽ không để tình cảm này ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta đâu. Tao vẫn sẽ chờ đợi."
Sau khi ăn cơm xong, hai cô nàng đang giết thời gian bằng việc ngồi xem tivi. Lúc này tâm trạng Quỳnh An cũng đã ổn hơn rất nhiều. Nhưng cô vẫn chưa muốn về nhà bây giờ. Có lẽ Hạo Thiên cũng đã nghĩ như thế và không tìm cô nữa.
Nhưng cô đâu hề biết rằng kể từ khi không gọi điện được cho cô thì đàn em của Lâm Dương đang phải vất vả làm việc hết công suất để tìm kiếm cô. Hạo Thiên còn ra lệnh phải điều tra từng bệnh viện xem có tên cô không. Anh biết bây giờ tâm trạng cô đang rất tệ và không muốn gặp anh. Nhưng không nhìn thấy cô anh thật sự rất lo lắng. Cả đêm hôm qua anh đã không nghỉ ngơi một chút nào. Khi nhận được tin báo về rằng không có bệnh viện nào tiếp nhận bệnh nhân giống tên cô thì anh mới phần nào yên tâm. Anh biết lần này đều là lỗi của anh, nhưng anh làm thế là đều có lí do của mình.
Ting Ting....
Đang ngồi xem tivi thì chợt có chuông cửa.
- Để tao ra xem là ai. - Huyền My nhanh nhảu chạy ra mở cửa.
- Ơ...Anh...- Quỳnh An hơi bất ngờ, sao anh lại biết cô ở đây.
- À..hai người cứ nói chuyện đi nha, tao lên phòng có tí việc.
Huyền My nói rồi phóng vội lên nhà.
Nhìn thái độ của Huyền My cô cũng đã đoán được một số ít.
- Em đã ổn hơn chưa. - Anh Toàn đi đến gần Quỳnh An.
- Em không sao, tâm trạng cũng đỡ hơn nhiều rồi. - Đúng như những gì cô nghĩ, Huyền My có lẽ đã nói cho anh Toàn biết.
- Cùng anh đi đến chỗ này một lát có được không.
- Nhưng mà đi đâu. - Trong lòng Quỳnh An có hơi suy nghĩ.
- Đến nơi rồi em sẽ biết thôi.
- Ừmm
Anh Toàn lái xe đưa Quỳnh An đến một ngọn đồi cách xa thành phố. Ở đây khung cảnh thật bình yên, không khí thật trong lành. Thỉnh thoảng còn nghe thấy được tiếng chim hót rất êm tai. Quả thực, cô đang cần một nơi như thế này. Một nơi chỉ có nắng và gió, cách xa những khói bụi và ồn ào của thành phố đông người.
Quỳnh An tiến một tán cây và ngồi xuống. Cô thả hồn mình theo làn gió mát lạnh quanh đây, phóng ánh mắt về phía xa xăm. Tâm trạng của cô dường như khá hơn rất nhiều.
Anh Toàn đi đến ngồi sát bên cô. Cả hai người im lặng một khoảng thời gian khá dài, dường như mỗi người đang theo đuổi một dòng suy nghĩ của riêng mình.
- Mỗi lần em nhớ đến bà ấy và khóc đều là anh ở bên em. Lần này cũng thế. - Quỳnh An đột nhiên quay sang anh Toàn mỉm cười và nói.
- Anh đã hứa rằng sẽ ở bên em mà.
- Em không có cách nào đối diện với bà ấy. Tim em rất đau. Bây giờ bà ấy có cuộc sống rất tốt rồi sao còn tìm em làm gì. Em vốn dĩ đang rất hạnh phúc khi bà ấy không có ở bên mà.
Quỳnh An dựa đầu vào bờ vai vững chắc của anh Toàn, giống như ngày xưa mỗi lần mơ thấy ác mộng cô đều chạy sang phòng anh mà khóc nức nở. Và bây giờ, nước mắt yếu đuối cũng đã không kìm được mà rơi xuống.
- Nếu như đã gặp được lại nhau thì chắc chắn đó là duyên nợ của nhau. Nếu đây đã là duyên thì mình không thể làm gì khác ngoài chấp nhận nó cả. Anh hiểu bây giờ em đang rất đau khổ, nhưng đây cũng là cơ hội để mình có thể giải quyết một lần cho xong mà. Điều em cần làm bây giờ đó là hãy mạnh mẽ lên. Và anh lúc nào cũng ở bên em. - Anh Toàn vòng tay ôm lấy đôi vai gầy đang run lên của cô. Anh cảm nhận được từng nỗi đau mà cô đang phải trải qua. Nhìn cô như thế này, anh thực sự rất đau lòng.
- Em sẽ cố gắng. Cảm ơn anh. - Cô cũng hiểu được rằng đây là những điều sớm hay muộn gì thì cô cũng phải đối diện. Nhưng nó đến vào thời điểm cô chưa có sự chuẩn bị, suýt nữa thì bị nó quật ngã rồi.
Hoàng hôn cũng dần dần buông xuống trên ngọn đồi. Những màu nắng yếu ót còn lại cũng đang dần rút đi chuẩn bị nhường chỗ cho bóng tối. Hoàng hôn thật buồn, cũng như lòng người bây giờ đang quặn thắt.
Anh Toàn và Quỳnh An trở lại thành phố vào lúc trời đã tối hẳn. Anh Toàn muốn đưa cô đi ăn cái gì đó, nhưng cô mệt và muốn về nhà nghỉ ngơi. Vậy là anh Toàn lại chở cô về nhà Huyền My. Nhưng về nhà thì đã không thấy Huyền My đâu. Đúng lúc cô đang định nhấc máy gọi thì Huyền My đã gọi cho cô.
- Alo, mày đã về chưa.
- Ừ tao vừa về đây. Mày đi đâu đấy.
- Nghe tao nói này, tao đang ở quán cà phê ở tòa nhà đối diện nhà tao. Và...ở đây có người nói muốn gặp mày...mày có muốn...- Huyền My hơi ngập ngừng.
- Được rồi, tao sẽ gặp...tao sẽ đến ngay.
Quỳnh An trả lời dứt khoát. Cô quyết định rồi, kể từ bây giờ cô sẽ mạnh mẽ mà đối diện với nó. Anh Toàn nói đúng, sao không nhân cơ hội này để giải quyết một lần cho cho.
Anh Toàn lái xe đưa Quỳnh An đến chỗ hẹn. Đến nơi, cô thật bất ngờ. Ở đây có Huyền My, Hạo Thiên và cả một người đàn ông xa lạ nào đó mà không phải là bà ta.
- Quỳnh An...mày đến rồi.
- Ừ. - Quỳnh An mỉm cười rồi liếc nhìn sang Hạo Thiên đang đứng kế bên, cô vẫn chưa muốn gặp anh một chút nào.
- Chào con, Quỳnh An...- Người đàn ông lạ mặt nãy giờ chăm chú quan sát Quỳnh An bây giờ mới lên tiếng.