Quỳnh An bước từng bước chân nặng nề trên đường phố. Bóng tối đã buông xuống bao trùm khắp nơi đây. Lòng cô bây giờ đang nặng trĩu, nhớ lại những gì vừa xảy ra càng khiến cho cô thêm đau lòng. Bây giờ cô không muốn về nhà một chút nào, cô sợ phải nhìn thấy anh.
Đôi chân đưa Quỳnh An tìm đến nhà Huyền My, có lẽ người hiểu được lòng cô bây giờ chỉ có cô ấy.
- Ơ, Quỳnh An, sao mày đến mà không báo trước cho tao. - Huyền My hơi bất ngờ khi nhìn thấy cô. Nhưng cô đã nhận thấy điều khác lạ trên gương mặt của Quỳnh An.
- Tao xin lỗi vì đã đến mà không báo trước. Nhưng hôm nay mày cho tao ngủ lại ở đây nhé.
- Con nhỏ này sao lại nói những lời khách sáo thế. Nào, mau vào đây.
Cũng may bố mẹ Huyền My vừa đi công tác chiều nay, chỉ còn cô và người làm ở nhà. Đang nghĩ mình sẽ chết vì buồn chán thì thật may có Quỳnh An đến ngủ cùng. Nhưng trông Quỳnh An hôm nay rất lạ, khuôn mặt buồn ủ rũ, mắt vẫn còn sưng lên, dường như đã khóc rất lâu.
- Uống nước đi. Nói cho tao biết, mày gặp chuyện gì đúng không. - Huyền My đưa cho Quỳnh An một ly nước.
- Tao....gặp lại mẹ rồi...
Quỳnh An uống một ngụm nước rồi mỉm cười chua xót nói.
- Cái gì...mày gặp lại mẹ mày rồi sao. Thật không thể tin được. - Huyền My hét lên như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Cô ngồi xuống giường bên cạnh Quỳnh An rồi hỏi.
- Thế chuyện là như thế nào. Bảo sao tao cứ thấy mặt mày ủ rũ như đưa đám.
- Thực ra....
Quỳnh An kể hết những chuyện đã xảy ra cho Huyền My nghe. Không kiềm chế được mà nước mắt lại rơi xuống. Cô đã rất đau lòng rồi.
- Thôi được rồi, nếu muốn khóc thì hãy khóc đi, khóc cho nhẹ lòng. Nhưng chuyện gì xảy ra cũng đều có lí do của nó. Mày cứ nghĩ là trước sau gì mày cũng phải đối diện với sự thật đi cho dễ chấp nhận. - Huyền My ôm lấy Quỳnh An, vỗ về cô như một đứa trẻ. Quỳnh An vốn là người rất cứng rắn, nhưng đụng đến chuyện tình cảm thì lại như một cây bồ công anh yếu ớt. Có lẽ nó đã phải chịu những nỗi đau còn hơn cả trước kia.
- Anh Toàn đã biết chuyện này chưa. - Huyền My đột nhiên nhớ ra.
- Tao chưa có cơ hội để nói với anh ấy.
- Ừ, để nói sau cũng được. Nhưng mày đi như thế này, Hạo Thiên sẽ rất lo cho mày.
- Bây giờ tao không muốn nhìn thấy anh ấy, nhìn thấy tao chỉ đau lòng thêm thôi. Tao mệt lắm, tao đi ngủ trước đây.
- Ừ, ngủ đi.
Quỳnh An nằm xuống lấy chăn che kín người, cả ngày hôm nay cô đã khóc đến rất mệt, bây giờ điều cô cần nhất là ngủ một giấc rất ngon để có thể quên đi những gì vừa xảy ra.
Rất nhanh, Quỳnh An đã chìm sâu vào giấc ngủ. Huyền My nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
- Alo...là em đây...
10 phút sau...
- Cô ấy đâu rồi....
- Đang ngủ ở trong phòng em...
Anh Toàn vội vã đi theo hướng mà Huyền My đã chỉ. Anh đang có một cuộc họp rất quan trọng, nhưng khi nghe Huyền My nói trong điện thoại là Quỳnh An đã gặp lại mẹ của mình rồi thì anh lập tức cho hủy cuộc họp rồi tới đây ngay. Vì anh biết, đó là nỗi đau bao lâu nay của cô, mỗi khi nhắc đến hoặc nhớ lại à cô không thể kiềm chế được lòng mình, sẽ rất yếu đuối.
Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng ra. Một thân hình nhỏ bé đang nằm trên giường và chìm sâu vào giấc ngủ. Trên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên những tia thương tâm, khiến cho người khác nhìn vào cũng không khỏi đau lòng. Anh nhẹ nhàng đi đến và ngồi xuống bên cô. Chắc chắn cô đã khóc rất nhiều, đau lòng rất nhiều. Trước kia mỗi lần nhớ về mẹ cô lại ôm lấy anh mà khóc, khóc rất lâu rồi lăn ra ngủ từ lúc nào không hay. Bây giờ anh chỉ có thể nhìn cô chìm vào giấc ngủ, không thể ôm lấy mà vỗ về.
Anh cứ ngồi ngắm nhìn cô như thế, đã rất lâu. Đột nhiên, anh đứng dậy, tiến lại sát mặt cô lấy tay nhẹ nhàng vuốt lại những lọn tóc trên gương mặt cô rồi dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn thay cho lời chúc ngủ ngon. Rồi anh từ từ đứng thẳng dậy đi ra ngoài.
- Ơ, anh về sao. - Huyền My đang định vào phòng thì thấy anh Toàn bước ra.
- Ừ anh về đây. Cũng đã muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.
- Vâng, thế anh lái xe cẩn thận.
- Cảm ơn em đã báo cho anh biết.
- Là điều em nên làm mà.
- Tạm biệt em.
- Ừ, tạm biệt. - Huyền My vẫy tay chào.
Anh Toàn mỉm cười rồi bước đi dọc hành lang. Bóng dáng anh Toàn vừa khuất sau hành lang thì thân hình Huyền My ngồi sụp xuống đất, cô không thể đứng vững nữa rồi. Thật ra những gì anh Toàn Vừa làm cô đã nhìn thấy hết. Cô cũng nhìn thấy ánh mắt da diết và đầy yêu thương anh nhìn Quỳnh An. Đến khi anh sắp ra tới cửa thì cô lại ngu ngốc vội vàng giả vờ như mình đang đi tới, thật là ngốc mà. Tại sao lại đau như thế này chứ. Cô đã chuẩn bị tâm lí rất tốt là mình sẽ phải chờ đợi rất lâu, vì tình cảm của anh dành cho Quỳnh An rất sâu đậm. Nhưng khi nhìn thấy những cử chỉ dịu dàng ấy của anh cô không thể kìm được mà đau lòng. Lòng cô quặn lại, nước mắt cũng rơi xuống, nhưng cô sẽ không cho phép mình bỏ cuộc. Mặc dù cô không biết bản thân còn phải chờ đợi bao lâu nữa, nhưng cô không cho phép mình nhụt chí.
" Đồ ngốc, không được khóc, chẳng phải mày đã đoán trước được sẽ đau như thế này sao. Phải mạnh mẽ lên và tiếp tục chờ đợi. Đợi đến một ngày anh ấy sẽ vì mày mà ở lại, vì mày mà dịu dàng như thế"