Cái kéo tay này của anh cũng rất kìa lạ, chẳng phải anh đã nói nếu cô không thích thì sẽ không gặp nữa sao. Thái độ này của anh là thế nào. Hay là anh cố tình để cô gặp lại bà ta..
- Không phải là vô tình mà là anh cố ý dẫn em đến đây đúng không. - Quỳnh An cố gắng bình tĩnh lại nhìn sâu vào đôi mắt anh. Cô không thể tin được anh cũng lừa gạt cô.
- Con gái, con đừng trách cậu ấy, là do mẹ quá muốn gặp con nên đã cầu xin cậu ấy, là do mẹ. - Bà Từ vội vã nói, lo lắng vì giúp bà mà quan hệ của 2 người trở nên căng thẳng.
- Tại sao bà muốn gặp tôi.
Quỳnh An cố gắng giữ bình tĩnh lại, nói từng chữ rất rõ ràng. Cô cũng bỏ tay anh đang nắm tay cô ra và ngồi xuống.
- Mẹ rất nhớ con...
- Nhưng tôi không hề nhớ bà.
- Con không nhớ mẹ cũng được, nhưng xin con nghe mẹ nói một lần thôi được không.
- Được dù gì cũng đã gặp nhau rồi. Bà ngồi xuống đi, có gì muốn nói thì nói hết một lượt để sau này không phải gặp nhau nữa.
Bà Từ vui mừng ngồi xuống ghế đối diện với cô, Hạo Thiên cũng ngồi xuống.
Bà cứ ngồi nhìn ngắm cô như thế, không nói một lời nào.
- Không phải bà nói có chuyện muốn nói với tôi sao. Nói đi. - Thấy bà ta cứ nhìn mình như thế cô cảm giác rất nặng nề.
- Con càng lớn càng rất giống cha con....- Giọng bà đã bắt đầu nghẹn ngào.
Quỳnh An nghe bà nói thì một thứ cảm xúc nghèn nghẹn lại dâng lên, hai tay dưới gầm bàn cũng đã nắm chặt lại.
- Vậy bà có biết cha tôi đã chết rồi không. - Giọng cô run run, nhắc đến chuyện này như một lưỡi dao cứa vào lòng cô.
- Cha con...cha con..mất rồi sao.
Bà Từ như không tin vào tai mình, cứ như có một tiếng sấm thật to vừa đánh qua tai bà vậy. Mọi thứ đều lùng bùng.
- Đúng thế, cha tôi đã mất được 3 năm rồi. Tôi không được gặp mặt cha tôi lần cuối cùng, cha tôi đã gọi tên tôi rất nhiều lần. Tất cả chuyện này là do bà mà ra, là do bà. - Cô không thể kìm chế được nữa, nước mắt cô rơi xuống như mưa, giọng nghẹn ngào mà hét lên.
- Quỳnh An, em bình bĩnh lại. - Hạo Thiên sợ rằng cô quá xúc động mà không kiềm chế được bản thân.
- Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con, tất cả là lỗi của mẹ. Nhưng mẹ thực sự không muốn như thế. - Bà Từ cũng khóc, hai tay ôm lấy ngực mình. Rất thê thảm.
- Vậy bà thử giải thích xem thế nào là bà không muốn như thế. - Quỳnh An lau đi những giọt nước mắt trên mặt mình, cô không muốn mình yếu đuối lúc này.
Bà Từ trầm ngâm một lát, ánh mắt như đang nhìn lại cuộc đời mình.
- 21 năm về trước. Cha con và một người nữa cùng theo đuổi mẹ. Mẹ đã chót phải lòng cha con nên đồng ý lấy ông ấy. 1 năm sau thì mẹ mang thai con. Đến ngày mẹ sinh con ra, thái độ của ba con thay đổi rất nhanh, rất khắt khe với mẹ. Con vừa chào đời thì cha con đã không chịu nhận. Kể từ ngày đó, ông ấy ngày nào cũng uống rượu rồi về đánh đập mẹ. Đã rất nhiều lần mẹ hỏi lí do thì ông ấy đều nói mẹ là một người phụ nữ không đàng hoàng và dùng rất nhiều lời lẽ cay nghiệt sỉ nhục mẹ. Cho đến khi con 2 tuổi, trong một lần say rượu ông ấy mới nói lí do vì sao lại như thế với mẹ. Thì ra trước ngày mẹ sinh con ra người theo đuổi mẹ năm xưa cùng cha con đã gặp ông ấy và nói rằng con không phải con của ông ấy mà là con của ông ta. Sau khi biết chuyện mẹ đã rất nhiều lần giải thích và cầu xin cha con hãy tin mẹ nhưng ông ấy đều một mực gạt phắt đi. Đó cũng là lí do vì sao ông ấy luôn đánh đập và ghét bỏ con.
Bà đột nhiên dừng lại. Ánh mắt ân hận nhìn về phía cô. Còn Quỳnh An, hiện giờ cô đang rất mông lung, mỗi từ mỗi chữ mà bà nói ra như đâm thẳng vào tim cô. Cô cảm giác mình như không thể thở được nữa.
- Bao nhiêu năm qua mẹ đã rất mệt mỏi, vì con mẹ đã cố gắng rất nhiều. Nhưng cha con ngày càng một quá đáng. Mẹ đã không thể chịu được nữa. - Nói đến đây thì tiếng khóc của bà đã rất lớn. Có thể thấy rằng nỗi đau về thể xác và tâm hồn mà ngày ấy bà phải chịu đựng thật sự rất lớn.
- Vì bà không thể chịu được nữa mà bà đã nhẫn tâm làm thế với đứa con gái 7 tuổi của bà sao. Tôi luôn ở bên và cố gắng cùng bà mà. Tôi đã rất cố gắng. Trong khi bạn bè đang chơi đùa chạy nhảy thì tôi đã phải chạy khắp các lẻo để nhặt ve chai, để bà đỡ vất vả hơn. Vậy mà bà đã làm thế với tôi để bà có cuộc sống tốt hơn sao phu nhân. Bà có biết rằng tôi bây giờ mãi mãi không ngâm mình được trong nước nữa không. Tôi vốn dĩ rất thích biển, nhưng bà đã biến nó thành địa ngục đối với tôi.
Quỳnh An nói từng từ từng chữ rất rõ ràng. Bà đau lòng nhưng cô cũng đau lòng không kém. Nước mắt cứ thế mà lăn dài trên gương mặt cô. Cô như đang chế giễu bản thân mình. Bản thân cô đã có lần từng nghĩ rằng nếu gặp lại bà bà chỉ cần xin lỗi và yêu thương cô thì cô sẽ tha thứ tất cả.
- Không...không phải như thế. Con nghe mẹ giải thích đã....- Bà Từ vội vàng nói như sợ mình sẽ không còn cơ hội nữa.
- Như thế là đã quá đủ rồi. Những gì bà muốn nói với tôi coi như tôi đã nghe xong. Từ giờ mong bà đừng đến tìm tôi nữa.
Quỳnh An nuốt nước mắt vào trong. Nhất định cô không được phép yếu đuối. Nói xong cô đứng dậy chạy nhanh ra khỏi quán.
- Quỳnh An...- Hạo Thiên vội vã gọi tên cô rồi nhanh chóng đuổi theo cô.
- Con ơi...Quỳnh An...làm ơn nghe mẹ nói đi mà...
Bà Từ bất lực ngã quỵ xuống đất, tay bà ôm lấy ngực mà đau đớn. Bà vẫn có chuyện muốn nói với cô mà.
- Hiểu Từ...Hiểu Từ...em bình tĩnh đi...phải chú ý sức khỏe của mình....
Một người đàn ông đứng tuổi chạy đến đỡ bà ngồi lên ghế. Người đàn ông ấy ngồi bàn kế bên, từ đầu đến cuối đều chăm chú vào câu chuyện của â người.
- Lão gia...con bé không chịu nghe em...em phải làm sao bây giờ...- Bà dựa vào người người đàn ông đó mà khóc, bà bất lực trước sự ngang bướng của cô.
- Rồi từ từ con bé sẽ hiểu cho em thôi. Yên tâm đi. - Ông Lý- Chồng bà vỗ vai an ủi, đôi mắt cũng muôn phần ưu thương.
- Nhưng em không còn nhiều thời gian nữa rồi. Phải làm sao bây giờ...
Ông Lý không nói gì, nhưng thực ra ông không biết phải trả lời như thế nào. Thực sự thời gian của bà trên cõi đời này đã không còn nhiều. Nếu khúc mắc này chưa được giải quyết thì bà đi cũng không yên lòng.
Hạo Thiên đuổi theo thì cô đã ra đến cửa.
- Quỳnh An...em bình tĩnh lại đi. - Hạo Thiên kéo tay cô lại.
- Sao anh lừa gạt em. - Quỳnh An quay lại hất mạnh tay anh ra. Đây là lần đầu tiên cô dám làm như thế.
- Anh xin lỗi, là lỗi của anh. Nhưng em bình tĩnh lại trước đã. Ít ra em cũng nên nghe bà ấy nói hết. - Hạo Thiên nhẹ giọng. Cô nói đúng, là do anh đã lừa cô đến đây gặp bà ấy. Nhưng anh chỉ muốn làm những gì tốt nhất cho cô mà thôi.
- Như thế là quá đủ rồi. Chẳng phải anh đã nói nếu em không thích thì sẽ không gặp nữa sao. Đến cả anh cũng lừa gạt em. Có phải em đã tin sai người rồi không.
Quỳnh An không kiềm chế được cảm xúc. Nếu như trên đời này anh cũng lừa gạt cô thì cô biết tin ai nữa đây. Cô nói xong không kịp để anh trả lời thì đã anh chóng băng qua đường.
- Quỳnh A....Chết tiệt.- Hạo Thiên tức giận đập mạnh tay vào thân cây gần ấy. Anh muốn đuổi theo cô nhưng không kịp.