Đầu dây bên kia nghe thấy tiếng của anh thì chưa lên tiếng vội.
- Là ai, nếu không lên tiếng tôi sẽ cúp máy. - Trong lòng Hạo Thiên có chút nghi hoặc.
" Ấy, Trần Tổng sao lại vội vàng thế."
Giọng nói trong điện thoại vang lên lập tức ánh mắt Hạo Thiên hiện lên tia sắc lạnh. Sắc mặt cũng có chút thay đổi.
- Là ông. Còn dám gọi cho tôi. - Lời nói của Hạo Thiên đanh thép.
" Tôi sẽ không vòng vo nữa. Con người yêu bé nhỏ của mày đang nằm trong tay tao. Nếu muốn cứu nó thì tối nay đúng 7h mang 10 tỷ đến gặp tao. Còn nữa, mày phải đi một mình không được dẫn ai theo. Người của tao luôn theo dõi mày 24/24 nên đừng mơ làm chuyện gì qua mắt tao. Sát giờ hẹn tao sẽ nhắn tin địa chỉ cho mày." - Giọng ông ta mang theo cả sự hăm dọa. Nhưng dường như vô nghĩa với Hạo Thiên.
- Chết tiệt. Ông lại dám to gan đến thế. - Hạo Thiên nghe xong đập mạnh tay xuống bàn gằn lên từng chữ.
" Con chó bị dồn đến đường cùng thì chỉ còn cách quay lại cắn người đã dồn nó thôi. Hahah"
Giám đốc Vương nói dứt lời thì cười như điên như dại.
" Thôi không nói nhiều với mày nữa. Chuẩn bị tiền đi. Nếu dám dẫn đứa nào theo cùng thì tao không biết tao sẽ làm gì con người yêu của mày đâu."
- Nếu ông dám động vào một sợi tóc của cô ấy thì tôi sẽ cho ông biết thế nào là đau hơn cả cái chết. "
Lời nói của Hạo Thiên 10 phần là cảnh cáo. Anh gằn lên từng chữ, từng câu nói của anh như từng mũi khoan đang khoan sâu vào tường.
Giám đốc Vương không nói thêm gì nữa mà tắt máy luôn. Làm ăn với anh đã lâu nên ông ta hiểu Hạo Thiên anh là một con người tàn nhẫn lạnh lùng đến nhường nào.
Ngay lập tức chiếc điện thoại bị nay vào tường vỡ vụn. Tay Hạo Thiên đặt trên bàn siết thật chặt thành nắm đấm. Đôi mắt anh hoàn toàn hiện lên tia sắc lẻm, lạnh lùng tàn nhẫn.
- Thiếu gia, là giám đốc Vương sao. - Lâm Dương nãy giờ lắng nghe cuộc nói chuyện cũng lờ mờ hiểu ra.
- Lập tức chuẩn bị 10 tỷ. Tối nay tôi phải đi gặp ông ta.
Giọng Hạo Thiên có phần sốt sắng. Lòng anh giờ đây rất lo lắng. Quỳnh An ở trong tay hắn thật sự không an toàn. 10 tỷ đối với anh là một số tiền nhỏ không đáng kể, sự an toàn của cô mới là vô giá.
- Tôi đã hiểu. Nhưng hắn đã nói địa điểm gặp mặt chưa.
- Sát giờ hẹn hắn ta sẽ nhắn tin địa chỉ gặp mặt. Còn nữa, hắn ta yêu cầu tôi đi một mình.
- Thiếu gia, như thế rất nguy hiểm. Giờ hắn ta đang có suy nghĩ không bình thường. Thiếu gia một mình đi đến đó chẳng khác nào thỏ vào hang hùm. - Lâm Dương lo lắng nói. Mặc dù Hạo Thiên là một người giỏi võ nghệ và bắn súng nhưng đi một mình đến đó chắc khác nào nộp mình vào hang cọp.
- Cậu nghĩ hắn ta làm gì được tôi. Còn nữa dùng định vị điều tra xem ông ta gọi cho tôi từ đâu. Đàn em của cậu cũng cần dùng đến rồi. - Giọng nói Hạo Thiên đều đều cất lên. Dường như trong đầu anh đã có một sự suy tính.
- Tôi đã hiểu thưa thiếu gia. - Lâm Dương nhìn vào đôi mắt ấy dường như hiểu được một phần điều anh muốn làm. Lập tức đi làm ngay điều anh sai bảo không dám chậm trễ.
Hạo Thiên ngả lưng vào chiếc ghế, anh mệt mỏi nhắm mắt lại. Bây giờ trong lòng anh 2 phần là mệt mỏi, 8 phần còn lại là lo lắng cho cô. Sợ cô xảy ra chuyện gì, sợ cô sẽ rời bỏ anh, sợ cô bị tổn thương. Chưa từng có cô gái nào lại làm anh có nhiều nỗi sợ đến thế. Cô là người đầu tiên khiến anh toàn tâm toàn ý nghĩ đến, hình ảnh khắc sâu vào tận tâm can. Anh nhất định sẽ bảo vệ cô, nhất định thế.
Lâm Dương vẫn chạy đôn chạy đáo để tìm ra địa điểm được gọi đi. Nhưng kết quả đó lại là một cửa hàng tiện lợi cách xa thành phố. Tất cả tin tức như đi vào ngõ cụt, chỉ còn nước chờ ông ta nhắn tin đến địa chỉ gặp mặt.
Hạo Thiên ngồi trong phòng làm việc mắt dán chặt vào điện thoại. Bây giờ đã là 6h30 phút. Lâm Dương đứng phía trên cũng căng thẳng không kém. Tiền đã chuẩn bị xong, mọi thứ cũng đã xong chỉ còn chờ tin nhắn địa điểm đến.
Ting ting ting
Tiếng báo tin nhắn đến như phá tan đi khoảng không im lặng đến ngạt thở này. Hạo Thiên vội vàng xem tin nhắn.
Đôi mày anh tuấn chau lại rồi lại dãn ra. Đó là một khu nhà hoang nằm ở ngoại thành. Ở đó xung quanh chỉ là đồng ruộng. Cô ở nơi đó chắc chắn sẽ rất sợ hãi.
Tin nhắn địa chỉ cũng đã được anh gửi sang cho Lâm Dương.
- Cứ theo đó mà làm. Tất cả tin vào cậu. - Hạo Thiên không nhanh không chậm nói. Từ trước đến giờ ngoài mẹ ra thì Lâm Dương là người mà anh tin tưởng nhất. Anh tin vào lòng trung thành và cách anh ta làm việc.
- Thiếu gia cứ yên tâm. - Lời nói của Lâm Dương cả 10 phần là chắc nịch. Từ trước đến giờ anh chưa làm việc gì để thiếu gia của mình phải thất vọng cả.
Hạo Thiên chỉ gật đầu rồi bước ra khỏi phòng làm việc đi xuống xe của mình. Hạo Thiên cầm vô lăng nhớ đến khuôn mặt vui tươi của cô " Quỳnh An, chờ anh!"
Anh nhấn ga lao nhanh về phía trước. Tốc độ rất nhanh như thể nếu anh không đi nhanh cô xảy ra chuyện gì anh sẽ hối hận cả đời. Xe anh lao hun hút trong bóng tối, chỉ để lại làn khói mù mịt bên đường.
Quỳnh An lờ mờ mở mắt tỉnh dậy. Suốt từ hôm qua tới giờ chúng đã bỏ đói cô. Cả thân thể cô như không còn một chút sức sống. Những sợi dây trói quá lâu và chặt khiến người cô đau ê ẩm. Những cái tát của hắn ta lên mặt cô giờ cũng sưng đỏ lên. Quỳnh An cảm thấy mình như không thể chịu đựng được nữa. Đói, khát, đau.
Đột nhiên cánh cửa nhà kho mở ra. Hắn ta đi vào với khuôn mặt đầy sự nguy hiểm và gian tà. Quỳnh An hơi dè chừng.
- Mày thế nào rồi. Giữ sức đi còn gặp người yêu mày. - Giọng ông ta mỉa mai, vừa nói vừa đi đến gần nâng cằm Quỳnh An lên.
Từng câu từng chữ của ông ta được cô nuốt chọn. Hắn ta nói như thế chẳng phải là anh sẽ đến đây sao. Như thế sẽ rất nguy hiểm.
- Cuối cùng ông cũng chỉ làm được có thế thôi sao. Bắt một cô gái chân yếu tay mềm để dụ anh ấy đến. Bỉ ổi.
Quỳnh An dứt lời. Một bạt tai lại hạ xuống mặt cô. Đau dát. Nhưng không vì thế mà gương mặt cô bớt đi phần nào sự quật cường. Cô vẫn dùng đôi mắt đầy cương nghị và khinh bỉ nhìn ông ta.
- Đúng là tao rất bỉ ổi. Nhưng đối với những kẻ như hắn ta tao bắt buộc phải bỉ ổi. - Hắn ta gằn từng chữ. Trong từng lời nói của hắn ta cũng đủ biết hắn ta hận Hạo Thiên đến mức nào.
- Đừng kéo anh ấy xuống vị trí thấp như ông. So sánh với anh ấy, ông không xứng.
- Mày nói gì....
Ông ta gầm lên như một con sói bị tấn công. Tát liên tục vào mặt cô.
Một cơn choáng váng ngay lập tức kéo lên đầu Quỳnh An. Mọi thứ xung quanh cô cứ chao đảo không đứng yên. Cô dường như không thể ngốc đầu lên được nữa. Quỳnh An ngất lịm đi.
Ông ta nắm tóc giật ngược đầu cô về phía sau làm cô đau đớn tỉnh dậy. Đưa đôi mắt yếu ớt nhưng đầy quật cường về phía ông ta. Bao nhiêu đây đã là gì so với những điều cô đã phải trải qua.
- Ranh con, nếu mày còn muốn sống thì câm mồm lại. À...dù sao mày cũng sắp được đoàn tụ cùng người yêu mày ở thế giới bên kia rồi. HAhaha
Hắn nói xong cười lớn. Gương mặt hiện lên toàn là sát khí.
Tiếng điện thoại hắn reo lên. Nhìn tên gọi đến hắn đi ra phía xa rồi mới ấn nút nghe.
- Alo, tôi đây.
" Tại sao ông lại gọi cả anh ấy đến. Ông giám nuốt lời."
- Cô thuê tôi giết cô ta, nhưng tôi làm cách nào đấy lại là việc của tôi.
" Ông...Nếu như hôm nay anh ấy có bất cứ một tổn hại nào thì ông biết hậu quả của mình rồi đấy. Đừng làm càn."
- Cô cứ chờ xem chờ hay. Đến giờ hắn ta đến rồi, tôi tắt máy đây.
Đầu dây bên kia, một cô gái cầm ly rượu vang đỏ trên tay siết chặt. Giờ cô đang lo lắng cho anh nhiều hơn là vui vì việc con nhỏ đó sắp bị giết chết. Hạ Vy vốn dĩ biết giám đốc Vương có thù với anh nhưng vì quá muốn giết cô nên cô ta đành làm liều. Cô lại nghĩ đơn giản ông ta gan không lớn bằng trời để động vào anh.