Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương

Chương 40




Anh Toàn sốc trước từng câu từng chữ mà Huyền My nói. Từ trước đến giờ anh chỉ xem Huyền My như một đứa em gái không hơn không kém. Anh cũng không ngờ được anh nhỏ lại thích anh như thế. Nhưng tình cảm của anh đã dành cho Quỳnh An quá nhiều. Nếu muốn tiếp nhận thêm một người nữa thì quả thật anh không thể làm được. Huyền My là một cô gái tốt, anh không thể ích kỉ mà xem cô như một người thay thế được.

- Em là một cô gái tốt, đừng chỉ vì anh mà hi sinh nhiều như thế. Anh Thích Quỳnh An và không nghĩ ai có thể thay thế được cô ấy. Anh mong em đừng vì anh mà đau lòng.

Anh Toàn không muốn Huyền My hi vọng gì nhiều ở anh nên dùng những lời đau lòng nhất để nói ra mong cô sẽ suy nghĩ lại. Vì bây giờ trái tim anh thực sự đã bị Quỳnh An chiếm giữ hết.

Từng câu từng chữ anh nói ra như từng mũi dao đâm vào tim cô. Cô tưởng tượng trái tim mình đang rỉ máu và vỡ vụn. Cô tưởng chừng mình có thể khó được ngay bây giờ. Nhưng hình anh một cô bé đáng yêu và tràn đầy năng lượng trong mắt anh cô lại không muốn đánh mất đi. Cũng do cô mà ra, biết anh thích người khác nhưng vẫn đâm đầu vào tình yêu đơn phương mù quáng ấy. Do cô chọn lựa nên cô cũng nguyện ý mà chịu đau lòng không hờn trách gì ai.

" Thế mới nói tình cảm con người là thứ ngu si nhất. Biết rằng đơn phương chỉ nhận lại sự cô đơn và đau lòng nhưng mỗi chúng ta đều nguyện ý mà chấp nhận nó."

Huyền My cố gắng nở một nụ cười tươi nhất mà nói với anh.

- Thích anh là quyền của em và anh thích ai cũng là quyền của anh. Em không thể bắt anh ngừng thích cô ấy và anh cũng không thể bắt em ngừng thích anh. Thôi thì chúng ta cứ để thời gian nói lên tất cả vậy.

Nói xong Huyền My nở nụ cười thật tươi.

Anh Toàn cũng không nói thêm gì. Trong đầu anh giờ đây rất nhiều suy nghĩ về cô gái này. Ở Huyền My có điều gì đó rất khác Quỳnh An. Cô là một cô gái lúc nào cũng tràn đầy năng lượng dù có chuyện gì xảy ra. Còn Quỳnh An lại mang một vẻ đằm thắm. Ở cô có sự mạnh mẽ của một người con gái kiên cường. Nhưng một khi đã ở bên cô thì bất kể người đàn ông nào cũng nguyện ý được bảo vệ sự đằm thắm và trong sáng ấy.

Hạo Thiên đến đón Quỳnh An rồi 2 người cùng đi ăn tối. Mặc dù Hạo Thiên là người ít nói nhưng mọi hành động của anh đều ấm áp vô cùng. Cũng như bây giờ 2 người đang ngồi ghế đá công viên và những cơn gió mùa hạ không ngừng đùa nghịch làm Quỳnh An cảm thấy hơi lạnh. Cô đưa tay ôm lấy vai của mình và hơi thu người lại. Hạo Thiên ngồi bên cạnh không nói gì chỉ lặng lẽ cởi chiếc áo khoác ngoài của anh ra khoát lên người cô.

- A...em không sao mà. - Quỳnh An hơi bất ngờ về hành động của anh. có vẻ như cô chưa quen với việc có người quan tâm mình như thế.

- Ở bên anh em chỉ cần là em thôi, không phải gồng mình lên mạnh mẽ như thế. Em mệt rồi, để anh lo lắng cho em. - Hạo Thiên cầm lấy tay Quỳnh An nắm chặt như muốn nói hãy tin ở anh.

Quỳnh An cảm thấy có gì đó cay cay ở sống mũi. Bàn tay đang lạnh vì gió đêm của cô cũng được hơi ấm từ bàn tay anh truyền qua. Anh thật ấm áp. Từ trước đến giờ chưa có ai nói với cô điều này cả, cô luôn một mình chịu đựng tất cả những khó khăn ở cuộc đời này. Nhưng giờ đây cô đã có anh rồi, thực sự đã có 1 người bên cạnh và bảo vệ cô rồi. Không còn những ngày phải ngồi 1 mình khóc dưới mưa nữa rồi.

Những giọt nước mắt của hạnh phúc bắt đầu lăn dài trên gò má gầy của cô.

Hạo Thiên đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ấy, đôi chân mày nhăn lại.

- Trước mặt anh đừng khóc như thế. Vì anh sẽ cảm thấy mình thật vô dụng khi không thể làm gì được.

Cảm xúc vỡ òa trong lòng cô. Cô ôm thật chặt lấy anh, nghẹn ngào.

- Cảm ơn cuộc đời đã đưa anh đến bên em. Anh không được rời xa em đâu đấy....

- Chỉ cần em không buông tay anh thì dù thế nào anh cũng sẽ không rời đi trước.

Anh đưa tay khẽ vuốt mái tóc nâu đang bay lên vì gió của cô, vỗ về nhẹ nhàng như sợ chạm phải nỗi đau trong lòng cô.

Cuộc đời là như vậy. Ngày hôm nay ta hạnh phúc ngập tràn nhưng không có nghĩa ngày mai cũng vẫn sẽ như vậy. Hai con người đang hạnh phúc dưới màn đêm của bóng tối. Bóng tối như đang nhẹ nhàng nâng niu hạnh phúc ấy. Nhưng biết đâu, ngày mai, ngày kia họ lại phải chịu những điều đau lòng đến không tưởng được.

Thấm thoát đã 1 tuần trôi qua. Vì bận cho buổi lễ ra mắt tuần thời trang do cô lên ý tưởng nên cô chẳng có thời gian làm gì cả. Mặt cô cũng gầy đi hẳn. Ngay cả thời gian gặp anh cô còn không có. Cô nhớ anh đến phát điên lên được. Quỳnh An cũng đã quyết định sẽ nghỉ học đại học để tập trung vào công việc của mình.

Cốc cốc....

Quỳnh An đang chăm chú làm việc trên máy tính thì giật mình vì có ai đó đến và gõ lên bàn của cô.

- Ơ...anh..

- Em định làm con ong chăm chỉ nhất công ty đấy à. Giám đốc như anh cũng không bận như em. Đến giờ nghỉ trưa rồi.- Anh Toàn vừa nói vừa nhéo má Quỳnh An.

- Em đâu có. Chỉ là e muốn làm cho xong việc thôi. Có rất nhiều thứ phải chuẩn bị.

- Hôm nay chưa xong thì ngày mai có thể làm tiếp. Bây giờ đứng lên đi ăn trưa cùng anh.

- Em không đói mà.

- Đây là lệnh của giám đốc. Kháng lệnh có muốn bị đuổi việc không hả.

- Em không phục đâu...anh...

- Thế em đi kiến nghị đi.

Anh Toàn cười rồi kéo Quỳnh An đứng dậy. Quỳnh An cũng mỉm cười mà đi theo anh. Đúng là anh có cách quan tâm cô riêng củ anh mà.

1 tuần vừa qua anh Toàn đã suy nghĩ rất nhiều về cô. Thực sự tình cảm anh dành cho cô là rất lớn. Nhưng anh không muốn nói ra rồi để mất đi tình anh em như Huyền My đã nói. Và anh quyết định vẫn sẽ ở bên cô với tư cách là một người anh trai đúng nghĩa. cứ như thế chờ cho đến ngày anh quên đi được cô. Anh cũng không biết là bao giờ thì có thể quên được tình cảm này, cứ phó mặc cho thời gian vậy.

- À Quỳnh An, em có muốn về thăm lại cô nhi viện không. Hôm trước sơ có gọi cho anh. Anh nói đã tìm thấy em rồi. Sơ rất vui và nói rất muốn gặp em.

Đang ăn thì anh Toàn như nhớ ra, nói ngay với cô.

- Thật thế ạ. Em thật là đoảng quá. Đi lâu như vậy rồi cũng không liên lạc với các sơ. Làm cho mọi người phải lo lắng rồi.

Quỳnh An nhớ đến những ngày ở đó được các sơ quan tâm chăm sóc thì cảm thấy mình thật vô tâm và có lỗi. Từ ngày lên đây chưa 1 lần về thăm hay gọi điện về báo tin.

- Thế quyết định là mai sẽ đi nhé.

- Vâng. Quyết định thế đi.

Sáng hôm sau, Quỳnh An đã chuẩn bị hết mọi thứ và đang đứng chờ anh Toàn trước cổng. Tối hôm qua cô đã đi mua rất nhiều đồ để làm quà cho các sơ và bọn trẻ ở đấy. Cảm giác của cô rất vui mừng vì sắp về lại nơi mình đã từng gắn bó rất lâu. Ở đây có bao nhiêu kỉ niệm, buồn vui đều có cả. Giờ cô đang rất hồi hộp.

Anh Toàn lên xe đang chuẩn bị lái đi thì có điện thoại của thư kí.

- Alo tôi nghe.

- Thưa giám đốc, dự án bên Hàn Quốc xảy ra vấn đề. Họ yêu cầu giám đốc phải sang đó gấp để dự cuộc họp khẩn ạ.- Cô thư kí giọng hốt hoảng báo tin.

- Cụ thể là vấn đề gì. - Đôi chân mày của anh chau lại.

- Họ không thông báo rõ. Chỉ yêu cầu giám đốc phải sang ngay.

- Tôi biết rồi, Cô đặt vé máy bay rồi chuẩn bị tài liệu cần thiết đi. Tôi sẽ đến công ty ngay.

Anh Toàn đắn đo suy nghĩ rồi cũng sẽ quyết định đi. Công ty này có biết bao công sức của anh và bố, không thể xảy ra chuyện gì được. Anh nhấc máy gọi cho Quỳnh An..

- Alo em nghe. Anh đã đến chưa.

- Quỳnh An, anh xin lỗi. Dự án bên Hàn Quốc xảy ra vấn đề anh cần phải sang gấp để giải quyết. Xin lỗi vì không thể đi cùng em được.

- Em không sao đâu. Anh cứ lo việc của công ty đi. Chờ anh về rồi mình đi cũng được mà.

- Xin lỗi em nhiều lắm.

- Em không sao mà. Anh mau đi đi. Tạm biệt anh.

Quỳnh An cúp máy mà lòng buồn rười rượi. Cô đã chuẩn bị rất nhiều thứ và chuẩn bị cả tinh thần nữa mà giờ lại không đi được sao. Nhưng mà không sao, chỉ là chậm hơn vài ngày thôi mà. Quỳnh An đang cúi xuống cầm đồ lên định đi vào nhà thì bỗng nhiên có một chiếc xe hơi đậu ngay trước mặt cô. Cô nhìn lại chiếc xe, sao trông quen thế, đừng nói là...

- Làm gì mà đứng đần người ra thế.

Ý nghĩ của cô chưa kịp dứt thì đã phải khẳng định ngay vì điều cô nghĩ hoàn toàn và sự thật. Hạo Thiên bước ra với chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen. Ánh nắng buổi sớm rọi vào càng tăng thêm nét đẹp vừa lì lợm vừa cuốn hút của anh. Nhất thời khiến Quỳnh An không thể rời mắt khỏi người đàn ông ấy, lại cộng thêm 1 tuần nay không được gặp anh.

- Anh biết anh rất đẹp.

Khi Quỳnh An kịp chấn tĩnh lại thì đã thấy Hạo Thiên đứng trước mặt mình. Gương mặt ghé sát mặt cô, cô thoáng chốc đỏ mặt, lùi lại một bước. Anh đúng thật là đồ đáng ghét mà vừa gặp đã trêu chọc cô rồi.

- Không dám đẹp đâu, người gì đâu đáng ghét. - Quỳnh An phịu má nói lại.

Hành động dễ thương của cô khiến Hạo Thiên không thể kiềm chế nổi. Anh tiến lại hôn lên môi cô thật nhẹ nhàng và thật nhanh. Nhưng như thế cũng đã đủ làm Quỳnh An như bị điện giật với hiệu suất lớn rồi. Sau khi định hình được rằng nụ hôn đầu của mình vừa bị cướp đi thì gương mặt cô bắt đầu đỏ ửng lên như quả cà chua. Nhất thời cả thân thể bất động không thể làm được.

- Còn đáng ghét nữa không. - Hạo Thiên nhìn thái độ của cô thì cười ranh mãnh nói với giọng trêu chọc.

- Anh...đồ đáng ghét.

Sau khi nói xong thì Quỳnh An mới nghĩ đến hậu quả của câu nói ấy. Cô vội vàng che miệng mình lại và lại lùi ra sau 1 bước. Hạo Thiên lại phì cười vì thái độ ngây thơ ấy của cô.

- À phải rồi, nhưng sao anh lại ở đây giờ này. - Quỳnh An sau khi đã chắc chắn mình không bị hôn thêm cái nữa thì thắc mắc vì sự có mặt của anh ở đây vào giờ này.

- Em còn hỏi. 1 tuần nay không gặp nhau, nói chuyện thì chỉ vài câu vội vàng nên tôi muốn xem cô người yêu bé nhỏ của tôi bận đến cỡ nào.