- Xem ra cô đã tìm được một công việc rất tốt. Dựa vào mối quan hệ với giám đốc Phạm sao. - Hạo Thiên đột nhiên nói giọng khinh thường với Quỳnh An.
- Ý anh là gì. - Quỳnh An nuốt từng câu từng chữ của anh ta một cách khó khăn. Hạo Thiên anh ta nói như vậy là có ý gì chứ.
- Có khả năng khiến nhiều đàn ông bên cạnh như thế thì cô phải hiểu tôi đang nói gì chứ. - Hạo Thiên vẫn giữ giọng nói đó.
- Tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì. Xem ra anh đang hiểu nhầm tôi điều gì đó. Tôi cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với anh. Hôm nay tôi đến là vì công việc, nếu Trần tổng không có nhã hứng bàn chuyện công việc thì hẹn hôm khác tôi sẽ đến.
Quỳnh An tức giận nói một mạch rồi đứng dậy bỏ ra khỏi phòng. Cô làm sao lại không hiểu anh ta đang nói gì chứ. Cô tức tối đi ra khỏi tòa cao ốc mà không để ý đến mấy tên đằng sau đang tiến lại phía cô. Đến khi cô quay mặt lại thì..
- A....- Một chiếc khăn bịt vào mũi Quỳnh An, cô nhanh chóng ngất đi. Một chiếc xe màu đen lái tới, những người mặc áo đen đưa Quỳnh An lên xe rồi nhanh chóng lái đi.
- Em nói là hiểu nhầm sao.
Hạo thiên trong phòng làm vẫn nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào. Đôi mắt anh hiện lên tia giận dữ. Chính miệng cô đã nói cô và tên Tuấn Minh kia không có quan hệ gì nhưng vẫn rất thân thiết với nhau. Suốt một tuần qua anh đi công tác, khi về lập tức muốn thấy cô nên đã đến. NHưng không ngờ đập vào mắt anh lại là hình ảnh cô đang thân thiết với giám đốc Phạm. Nhìn thấy những người đàn ông khác bên cạnh cô anh không hiểu sao lại thấy tức giận vô cùng. Anh đã tận mắt nhìn thấy cô còn nói là hiểu nhầm sao.
- Giám đốc. - Lâm Dương từ bên ngoài chạy vào với vẻ mặt hốt hoảng.
- Có chuyện gì sao.
- Tiểu thư Quỳnh An vừa bị bọn lạ mặt đưa đi rồi.- Lâm Dương khẩn trương nói. Khi anh vừa lái xe đến thì đã thấy Quỳnh An bị đưa lên xe lái đi. Anh nhanh chóng lên đây báo tin cho giám đốc biết.
- Cũng không liên quan đến tôi. Để người đàn ông của cô ta lo cho cô ta đi. - Hạo Thiên nghe tin thì hơi lo sợ nhưng chấn tĩnh lại nhớ đến anh Toàn liền nhàn nhạt nói.
- Có vẻ như giám đốc đã hiểu nhầm cô ấy rồi. Giám đốc Phạm và tiểu thư Quỳnh An là anh em kết nghĩa từ nhỏ, có tình cảm rất tốt. Một thời gian bị thất lạc nhau, mới tìm lại nhau cách đây không lâu.
- Sự thật là như vậy. - Hạo Thiên không tin hỏi lại. Nếu sự thật đúng như vậy thì anh đã hiểu nhầm cô thật rồi sao.
- Vâng thưa giám đốc.
- Mau chóng điều tra xem cô ấy bị đưa đi đâu, ai là chủ mưu. - Hạo Thiên lập tức đi ra khỏi phòng làm việc với thái độ vội vàng.
Lâm Dương lập tức đi theo phía sau. Cầm điện thoại gọi cho đàn em.
Trên xe Hạo Thiên không ngừng lo lắng khi chưa tìm ra nơi Quỳnh An bị đưa đến. Đôi mắt anh nhìn chăm chăm về phía trước.
Tiếng điện thoại của Lâm Dương reo lên.
- Alo.
- ...
- Tốt lắm. Bao vây chỗ đó.
Lâm Dương tắt điện thoại, quay xuống nói với Hạo Thiên.
- Giám đốc, đã tìm ra nơi tiểu thư Quỳnh An bị giam giữ.
- Mau tới đó. - Giọng Hạo Thiên khẩn trương.
Lâm Dương vội vàng quay xe đi đến nơi đã được báo cáo.
Quỳnh An bị trói nằm dưới sàn. Có lẽ thuốc mê vẫn còn tác dụng nên hiện giờ cô vẫn mê man bất tỉnh.
Một làn nước lạnh hắt vào mặt làm cho Quỳnh An lờ mờ tỉnh dậy. Nơi này khá tối nên cô không thể xác định rõ là nơi nào. Chỉ biết rằng cô đang bị trói tay đau nhức.
Một gã to cao đi đến kéo người cô ngồi dậy rồi cởi trói cho cô.
- Các người là ai, sao lại bắt tôi đến đây. - Quỳnh An lên tiếng hỏi tên áo đen đã cởi trói cho mình.
- Bọn tao là ai không quan trọng. Mày nên quan tâm đến những gì mày sắp phải trải qua. - Tên áo đen ánh mắt gian xảo nhìn Quỳnh An khiến cô lạnh hết cả người.
Đằng trước bóng dáng một người phụ nữ đang tiến đến. Vì nơi này khá tối nên cô chưa thể xác định đó là ai. Đến khi người phụ nữ đó đi đến gần thì Quỳnh An mới ngỡ ngàng nhận ra. Lại là cô ta...
- Chào, bạn học cùng trường. - Hạ Vy lên tiếng khinh khỉnh, ánh mắt cô ta chưa đầy sự nham hiểm.
- Cô lại định giở trò gì nữa. Sao lại đưa tôi đến đây. - Quỳnh An nhìn thẳng vào mắt Hạ Vy mà nói. Cô vốn dĩ không sợ những trò bẩn thỉu này của cô ta. Chỉ là cô không hiểu lí do vì sao.
- Mày cứ từ từ không việc gì phải vội. - Hạ Vy nhếch mép cười, dùng tay vỗ vỗ vào mặt Quỳnh An.
- Cô hết lần này lần khác muốn hại tôi chỉ vì cái lí do vớ vẩn của cô sao. - Quỳnh An nhớ lại lần trước khi cô ta nói lí do vì sao lại ghét cô như vậy.
- Mày sai rồi. Lần này mày đã thực sự động vào đồ của tao. - Hạ Vy tức giận quát lớn, ánh mắt thật đáng sợ.
- Đồ của cô?? - Quỳnh An không hiểu cô ta đang nói gì.
- Xem ra mày vẫn còn muốn giả ngây.
Hạ Vy dứt câu thì lôi cô đứng dậy tát mạnh vào mặt Quỳnh An đau nhói
Năm ngón tay in hằn lên mặt Quỳnh An. Cô cảm thấy một bên má của mình đang nóng đỏ dần lên. Khóe miệng của cô rỉ máu khi cái tát khá mạnh. Nhưng tuyệt nhiên Quỳnh An không một lời kêu than. Cô vẫn nhìn trân trân vào Hạ Vy.
- Mày là ai lại dám đi cùng anh Hạo Thiên. Mày có tư cách gì hả con nhà quê..?- Hạ Vy nắm lấy cổ áo Quỳnh An mà rít lên. Một cái tát đau điếng nữa lại giáng xuống mặt cô. Quỳnh An không còn giữ được thăng bằng ngã quỵ xuống đất.
- Thì ra, đối với cô anh ta chỉ là một món đồ thôi sao. - Quỳnh An nhìn lên với đôi mắt khinh thường.
- Mày câm miệng. Anh ấy là niềm ao ước của tao, là tình yêu của tao. Mày không được phép đụng đến, cũng không có quyền.
- Vậy cô nghĩ cô có quyền gì cấm tôi.
- Mày...- Hạ Vy cứng họng. vốn dĩ cô và anh cũng chẳng có quan hệ gì. Nhưng cơn tức giận kéo đến làm cô ta chẳng suy nghĩ được lâu. - Mày chán sống rồi. - Hạ Vy tức giận tát tới tấp vào mặt Quỳnh An, miệng không ngừng rít lên.
Mặt cô đã sưng phù cả lên. Máu từ khóe miệng lại càng tuôn ra nhiều hơn. Trông Hạ Vy bây giờ không khác gì một con ác quỷ đang bị tình yêu mù quáng sai khiến. cô nhớ lại lần trước cũng bị Hạ Vy kéo đi ở trường, chính Tuấn Minh là người đã đến cứu cô. Nhưng lần này có lẽ sẽ không đến nữa. Lòng cô lại chợt nghĩ đến Hạo Thiên. Không hiểu tại sao cô lại có niềm tin là anh ta sẽ đến cứu cô. Nhưng rồi cô lại lắc đầu tự cười nhạo bản thân mình thật hoang tưởng.
- Cô chủ...cô chủ...- Một tên áo đen lên tiếng khiến Hạ Vy dừng lại hành động đánh Quỳnh An.
- Chuyện gì??? - Hạ Vy quay sang hỏi, ánh mắt bực dọc.
- Cô chủ nhẹ tay một chút, lát nữa bọn em làm việc sẽ mất hay. - Tên áo đen nở nụ cười gian tà, đưa ánh mắt sang nhìn Quỳnh An với sự thèm khát.
- Mày không nhắc tao cũng quên mất chuyện hay. - Hạ Vy cười khẩy, đưa ánh mắt nham hiểm nhìn Quỳnh An. Cô ta buông Quỳnh An ra, đứng dậy đi lại chỗ bọn đàn em.
Quỳnh An nghe thấy cô ta nói vậy thì trong lòng nổi lên một cơn lo sợ. Cô ta định làm trò độc địa gì với cô nữa đây. Mặt Quỳnh An bắt đầu tái đi.
- Phần của chúng mày đấy, giải quyết cho sạch sẽ. - Hạ Vy ném cho bọn đàn em câu nói đầy ẩn ý, nở một nụ cười nhếch mép rồi đi thẳng ra ngoài.
Sau khi Hạ Vy rời khỏi, lập tức 5 tên to cao tiến lên phía Quỳnh An đang nằm mệt nhoài dưới đất với sự gian tà. Hiện trên môi chúng là nụ cười mãn nguyện.
- Các người định làm gì tôi. Các người không được làm càn...nếu không tôi sẽ... - Quỳnh An sợ hãi lết tấm thân nặng trịch của mình từng chút một.