Tại biệt thự Trần gia, Hạo Thiên trên tay bế Quỳnh An đi vào nhà trong sự kinh ngạc của người làm trong nhà. Thiếu gia nhà họ hôm nay lại dẫn phụ nữ về nhà. Điều này trước giờ chưa từng xảy ra.
Hạo Thiên đưa Quỳnh An lên phòng mình, đặt cô xuống giường.
- Quản gia Lee, mau chuẩn bị đồ thay đồ cho cô ấy rồi gọi bác sĩ Trương đến đây. À, chuẩn bị cho tôi một ít nước ấm. - Hạo Thiên đứng trước cửa phòng dặn dò quản gia Lee đã đứng chờ bên ngoài.
- Vâng thưa thiếu gia. - Quản gia nhanh chóng lui xuống thực hiện những lời Hạo Thiên giao phó.
Bác sĩ Trương đã đến và đang khám cho Quỳnh An. Hạo Thiên ngồi ở chiếc ghế bê giường mà chăm chú quan sát.
- Cô ấy hiện giờ đang bị sốt do ngấm nước mưa quá lâu. Nếu lát nữa tỉnh lại thì nên ăn chút gì đó rồi uống thuốc theo đơn này tôi đã kê. - Bác sĩ Trương khám xong thì đứng dậy đưa cho Hạo Thiên đơn thuốc mà ông đã kê.
- Cảm ơn bác sĩ. Vất vả cho ông rồi. - Hạo Thiên nhận lấy tờ giấy rồi nói.
- Thiếu gia đừng nói vậy, đây là trách nhiệm của tôi mà. Tôi xin phép về trước.
Hạo Thiên không nói gì, chờ vị bác sĩ ấy ra khỏi phòng thì liền lấy chiếc khăn ấm đã được chuẩn bị sẵn mà cẩn thận lau cho Quỳnh An. Đôi mắt anh quan sát kĩ từng đường nét trên khuôn mặt cô. Lần đầu gặp cô ở buổi tiệc anh vốn không quan tâm đến cô vì cứ nghĩ cô cũng giống như những cô gái khác đang tìm cách tiếp cận anh. Nhưng những lần sau gặp lại anh cảm thấy có điều gì đó thú vị ở cô gái này. Hơn nữa cô còn là ân nhân cứu lấy người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh.
Hạo Thiên đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của Quỳnh An, đôi môi anh bất giác nở nụ cười.
- Đừng....mẹ ơi...đừng làm thế. Mẹ ơi...con sợ lắm.....- Trong cơn ngủ mê có lẽ Quỳnh An lại nhớ đến quá khứ tồi tệ hồi nhỏ. Cô đau đớn la lên trong nước mắt. Dù là đời thực hay trong mơ thì cô vẫn cảm thấy rất đau lòng khi nhớ đến nó.
- Ngoan nào...ngủ ngoan nào, mọi chuyện đã qua rồi. - Hạo Thiên nhìn thấy giọt nước mắt của cô thì biết rằng cô đang phải trải qua một điều gì đó rất khó khăn trong giấc mơ. Anh nắm chặt tay Quỳnh An, vỗ nhẹ nhàng cho cô ngủ.
Quỳnh An trong giấc mơ như được một thiên sứ nở nụ cười hiền lành với cô mà yên tâm ngủ tiếp.
" Có lẽ em đã phải chịu rất nhiều điều đau lòng".
- ------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau Quỳnh An thức dậy thì cảm thấy người rất mệt mỏi như mới ốm dậy. Cô đưa mắt nhìn xung quanh thì phát hiện nơi này hoàn toàn xa lạ. Cô giật mình ngồi bật dậy.
- Tôi đang ở đâu thế này. - Quỳnh An hoảng hốt nhìn xung quanh.
- Tiểu thư đã tỉnh. Hiện tiểu thư đang ở biệt thự của thiếu gia Hạo Thiên. - Quản gia Lee theo lời của Hạo Thiên đứng ngoài chờ cô thức dậy. Nghe thấy tiếng hét bên trong thì bà liền mỉm cười, quả thật thiếu gia căn dặn điều gì chưa bao giờ là thừa.
- Biệt thự...của hắn ta sao.
Quỳnh An bất ngờ, sao mình lại ở biệt thự hắn ta chứ, còn căn phòng này nữa. Cô lắc đầu nhớ lại chuyện tối qua. Cô buồn bã ngồi dưới trời mưa mà khóc thì có một người đàn ông đến trước mặt che ô cho cô. Cô thật bất ngờ khi thấy Hạo Thiên ở đó. Nói với hắn ta được vài câu thì không còn nhớ gì nữa.
- Nhưng sao cháu lại ở đây ạ. - Quỳnh An không thể nhớ ra được chuyện gì nữa.
- Tối qua thiếu gia đưa tiểu thư về trong khi đã bị ngất đi. Có lẽ do ngấm mưa quá lâu nên tiểu thư đã bị sốt rất cao. Hiện giờ tiểu thư cảm thấy đã khỏe hơn chưa. - Quản gia Lee ôn tồn nói.
- Cảm ơn bác, cháu cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi ạ. - Giờ Quỳnh An mới biết vì sao cô lại cảm thấy mệt mỏi và đau đầu thế này.
- Vậy mời tiểu thư xuống dùng bữa sáng ạ. Đây là đồ để tiểu thư thay đổi.
- Dạ thôi, cháu xin phép về trước, ngày hôm qua đã làm phiền mọi người nhiều rồi. - Quỳnh An vội vàng từ chối và leo xuống giường. Cô và hắn ta vốn không phải quan hệ thân thiết gì, ở nhà hắn 1 đêm đã trông thật khó coi rồi.
- Nếu chúng tôi để tiểu thư đi thế này thì sẽ không ổn với thiếu gia mất. Thiếu gia đã căn dặn thật kĩ chúng tôi. - Quản gia Lee ái ngại nhìn Quỳnh An. Trước khi đi thiếu gia đã căn dặn rất kĩ nếu tiểu thư thức dậy phải mời xuống ăn sáng và để bác sĩ khám lại. Nếu để tiểu thư đi thế này thực sự thiếu gia sẽ không để yên.
- Sao...cái tên ấy uy hiếp mọi người sao. - Quỳnh An làm bộ mặt ngạc nhiên, nhưng đột nhiên lòng cô lại cảm thấy vui vui.
- Tiểu thư...mời cô thay đồ rồi xuống dùng bữa sáng. - Vị quản gia nói rồi lui ra ngoài.
Quỳnh An không muốn làm khó người làm nên đành đi vào thay bộ đồ đã được chuẩn bị cho cô. Không biết có phải do dáng người của cô dễ mua đồ hay không mà bộ đồ này cô mặc rất vừa vặn. Cô thay đồ xong xuống phía dưới thì đã thấy quản gia Lee đứng bên bàn ăn, bên cạnh còn có 3 4 người làm khác.
- Mời tiểu thư vào bàn. - Quản gia Lee thấy Quỳnh An đi xuống thì nhanh chóng ra hiệu cho một người làm kéo ghế cho cô.
- Em cảm ơn. -Quỳnh An nói với người đã kéo ghế cho mình rồi quay sang nói với vị quản gia. - Bác đừng gọi cháu như thế, cứ gọi cháu là Quỳnh An là được rồi ạ. Gọi vậy cháu thực sự không quen.
- Thiếu gia nghe được sẽ không hài lòng thưa tiểu thư.
- Cái tên ấy là ai mà có uy lực thế chứ.
Quản gia Lee không nói thêm gì mà chỉ mỉm cười. Thiếu gia của họ là ai chứ. Một người lạnh lùng và quyết đoán, nếu sai ý thì hậu quả sẽ khó lường.
Quỳnh An cũng bắt đầu vào buổi ăn trưa của mình vì bây giờ cũng đã khá là muộn. Cô thực sự bất ngờ vì đồ ăn quá nhiều dành cho một mình cô. Cô từ nhỏ đến lớn phải sống cực khổ làm gì đã được thấy một bàn ăn thịnh soạn như thế này. Cô ăn rất ngon miệng vì hiện giờ cô đang rất đói. Buổi tối hôm qua cô chưa kịp ăn gì thì đã xảy ra chuyện như thế rồi.
- A, mà sao cháu không thấy hắn ta đâu thế ạ. - Quỳnh An đang ăn thì chợt nhớ ra từ lúc cô dậy cho đến bây giờ không thấy mặt mũi hắn ta đâu cả.
- Sáng nay thiếu gia đã sang Anh Quốc dự cuộc họp bên ấy rồi thưa tiểu thư. Có thể chiều muộn sẽ về đến.
- Anh ta bận rộn như vậy sao.
- Đúng vậy thưa tiểu thư. Thiếu gia thường xuyên không về nhà dùng cơm. Đêm hôm qua tiểu thư bị sốt rất cao, thiếu gia đã thức suốt đêm để chăm tiểu thư. Đến sáng nay thấy tiểu thư thân nhiệt đã hạ xuống thì cậu ấy mới yên tâm đi công tác. - Quản gia Lee ôn tồn nói. Từ trước đến nay thiếu gia nhà họ luôn lạnh lùng vô cảm với mọi thứ, nay lại vì cô gái này mà thức suốt đêm chăm sóc.
Quỳnh An nghe nói thế thì trong lòng cảm thấy vui nhưng cũng chẳng biết tại sao. Nhưng anh ta đã có người yêu sao lại đối với cô như vậy.
Quỳnh An dùng bữa xong thì muốn về nhà vì cô đã đi từ tối qua mà chưa báo cho Huyền My biết, chắc nhỏ đang lo cho cô lắm vì điện thoại cũng để ở quán mất rồi. Cô muốn tự về nhưng vị quản gia ấy nhất định không chịu, bắt cô phải để tài xế chở về. Cô cũng đành chấp nhận vì không muốn họ bị thiếu gia quở trách.