- Mày có chắc là người này không? - Huyền My cố nhớ lại người lần trước đã đụng phải Quỳnh An. Vì lúc ấy thái độ 2 người rất căng thẳng nên cô chỉ nhìn lướt qua mà nhanh chóng muốn kéo con bạn đi nên không nhớ mặt hắn ta. Nếu đúng thật là người này thì Quỳnh An có vẻ khó sống lắm đây.
- Ừ, đúng là hắn ta mà. - Quỳnh An khẳng định chắc nịch.
- Mày chọc phải người không nên chọc rồi. - Huyền My giọng nghiêm trọng.
- Sao thế. - Quỳnh An có chút tò mò. Anh ta rốt cuộc là ai cơ chứ.
- Đây, mày đọc đi rồi tao sẽ nói cho mày nghe. - Huyền My đưa điện thoại của mình cho Quỳnh An đọc những dòng chữ trên ấy viết về anh ta.
Quỳnh An cầm lấy điện thoại rồi đọc lướt qua. Đại khái trên ấy viết về những điều tốt đẹp về hắn ta và không ngớt lời khen ngợi.
- Mày đã thấy gì chưa. Anh ta là Trần Hạo Thiên, giám đốc của tập đoàn Thương mại tài chính Haver vươn tầm thế giới. Anh ấy được mệnh danh là Người đàn ông quyền lực trong giới kinh doanh, một tay mình gây dựng và đưa Haver vươn tầm thế giới dù tuổi đời đang còn rất trẻ. Đặc biệt hơn anh ta nổi tiếng với tính cách lạnh lùng tàn nhẫn, sẽ làm bất cứ việc gì để thu được lợi nhuận. Bao năm qua không một bóng hồng nào có thể đến gần anh ta mặc dù anh ta là mẫu người bọn họ khao khát. Hôm nay mày lớn tiếng chửi anh ta như vậy mà còn có thể về đây thì quả thật số mày mạng lớn đấy. - Huyền My vẫn giữ giọng điệu nghiêm trọng mà nói với Quỳnh An.
Quỳnh An bị Huyền My đưa từ bất ngờ đến bất ngờ khác. Cô không ngờ anh ta lại giỏi giang đến mức ấy. Giờ thì cô cũng đã hiểu vì sao anh ta luôn có thái độ hống hách và ngang ngược ấy rồi.
- Như vậy thì sao chứ. Dù hắn ta có là ai đi nữa nhưng tao cũng không thích cái thái độ hống hách ấy của hắn.
- Cô nương của tôi ơi, vì anh ta là người thực sự có tài năng nên mới như thế. Mày nghĩ xem, nếu anh ta là con người nhu nhược thì làm sao có thể đưa Haver vươn tầm thế giới được chứ.
- Thôi, không nói về hắn ta nữa. Dù sao giờ cũng đã biết hắn ta là ai rồi, hắn ta cũng đã có người yêu tốt nhất không nên dây dưa với hắn ta.
- Vậy còn chiếc khăn tay của mày.
- Tao sẽ tìm cách lấy lại sau. thôi ngủ đi, tao mệt rồi.
Quỳnh An nằm xuống giường kéo chăn qua đầu mình. Đêm hôm ấy cô thật khó ngủ với biết bao suy tư trong đầu.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong phòng làm việc của Hạo Thiên, màn hình máy tính vẫn sáng. Hạo Thiên tay vẫn cầm chiếc khăn tay màu tím nhạt mà ngắm nghía.
- Giám đốc, anh chưa về sao. Đã trễ lắm rồi. - Lâm Dương đi vào thấy Hạo Thiên vẫn ở đây nên tò mò hỏi.
- Chuyện tôi bảo cậu điều tra đã có kết quả chưa. - Hạo Thiên mắt khẽ rời chiếc khăn nhìn lên phía Lâm Dương.
- Đã có kết quả rồi thưa giám đốc. - Lâm Dương nói rồi đi gần đến bàn làm việc đưa bản báo cáo cho Hạo Thiên.
- Được rồi, cậu cứ về trước đi. - Hạo Thiên nhìn vào bản báo cáo, không nhìn Lâm Dương nói.
- Vâng thưa giám đốc.
Cánh cửa đóng lại. Chỉ còn lại Hạo Thiên, anh chăm chú đọc bản báo cáo về Quỳnh An mà lúc nãy Lâm Dương đã đưa. Hôm gặp mẹ anh được mẹ kể lại về cô gái đã cứu bà ngày hôm ấy thì anh có đôi chút tò mò. Lại được mẹ anh hết lời ngợi khen nên anh càng muốn biết cô gái ấy là ai. Vì mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh nên anh cũng muốn đền đáp cô gái này thật xứng đáng. Nhưng kết quả lại gặp lại cô gái hay chống đối lại anh mỗi lần gặp mặt. Khi cô ta lớn tiếng mắng chửi anh ở nhà hàng, không hiểu vì sao anh không tức giận mà lại cảm thấy cô gái này có gì đó rất thú vị. Cô ta rất khác những cô gái luôn tìm cách tiếp cận anh. Từ trước đến giờ không ai dám nói với anh những điều như thế cả. Xem ra cô gái này có rất nhiều điều thú vị cần khám phá.
Anh đọc lần lượt từng dòng về lý lịch của cô gái này. Bất giác anh dừng lại ở dòng chữ " Bị bỏ rơi và sống ở cô nhi viện, lên 15 tuổi đã tự đi kiếm sống nuôi bản thân và tiếp tục việc học". Anh nhếch môi " Xem ra quá khứ rất vất vả", kèm theo đó là một ánh mắt khó hiểu.
- --------------------------------------------------------------------------------------------------
Hôm sau sau khi tan học Huyền My nói muốn về nhà để làm rõ việc hôn sự với cha mẹ nên Quỳnh An đành đi về một mình. Cô đang đi ra phía cổng trường thì một người đàn ông với bộ vest đen và khuôn mặt không cảm xúc tiến đến gần phía cô. Quỳnh An hơi dè chừng vì không biết lại sắp có chuyện gì xảy ra.
- Chào tiểu thư. - Người đàn ông đã đứng trước mặt Quỳnh An, lễ phép chào hỏi.
- Anh là...- Quỳnh An trông người này rất quen mặt nhưng nhất thời lại chưa nhớ ra là ai.
- Tiểu thư không nhận ra tôi sao, tôi là thư kí của giám đốc Hạo Thiên.
- À, tôi nhớ ra anh rồi. Nhưng anh tìm tôi có việc gì. - Quỳnh An hơi thắc mắc. Không lẽ anh ta cử người đến để tính sổ với cô về việc hôm trước đấy chứ.
- Giám đốc nhờ tôi chuyển cái này lại cho cô. - Lâm Dương đưa một chiếc túi nhỏ được gói lại cẩn thận cho Quỳnh An.
- Gì thế. - Quỳnh An vừa hỏi tay vừa mở chiếc túi ra xem. - A, đây rồi. - Quỳnh An cười rạng rỡ khi thấy chiếc khăn tay của cô.
- Xem như tôi đã xong việc. Chào tiểu thư tôi xin phép đi trước. - Lâm Dương cúi chào Quỳnh An.
- Anh cho tôi gửi lời cảm ơn đến giám đốc của anh. - Quỳnh An nói trước khi Lâm Dương rời đi.
Cô cầm chiếc khăn tay trên tay mà vui mừng. Cuối cùng cô cũng đã lấy lại được nó. Cô cũng không cần phải suy nghĩ làm sao để gặp hắn ta để đòi lại chiếc khăn tay nữa, không cần dây dưa đến con người phức tạp đó.