Quỳnh An bỏ đi xuống với vẻ mặt tức giận. Mấy lần gặp anh ta đã biết anh ta hống hách và ngang ngược nhưng không ngờ anh ta lại còn khinh người như thế. Anh ta nói cô là một cô gái tầm thường rồi còn bảo do cô nhạy cảm nghĩ như vậy. Đúng là tên đáng ghét mà. Quỳnh An đang định đi ra bến xe bus thì đột nhiên có tiếng ai đó gọi mình.
- Quỳnh An, là Quỳnh An phải không.
Quỳnh An nghe có người gọi mình thì quay lại.
- Tuấn Minh, sao cậu lại ở đây. - Quỳnh An ngạc nhiên nhìn Tuấn Minh. Hôm nay cậu ta mặc một bộ vest đen lịch lãm, tóc tai chải chuốt cẩn thận. Trông cậu ta rất khác với dáng vẻ phong lưu đào hoa ngày thường.
- Câu này phải để tôi hỏi cậu mới đúng. Cậu ở đây làm gì thế. - Tuấn Minh hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Quỳnh An bước ra từ nhà hàng sang trọng này.
- À, tôi đến có chút việc. A...quên mất, vẫn chưa lấy lại. - Quỳnh An trả lời Tuấn Minh xong thì chợt nhớ ra chiếc khăn tay cô vẫn vẫn chưa lấy lại được. Vì cô tức giận quá mà một mạch bỏ xuống đây.
- Sao thế. Có chuyện gì à. - Tuấn Minh nhìn thấy thái độ của cô thì không khỏi tò mò.
- À...không có chuyện gì. Thôi tôi đi trước đây. - Quỳnh An nói định đi bước đi.
- Tôi đưa cậu về. Muộn rồi đi một mình nguy hiểm lắm. - Tuấn Minh nắm lấy tay Quỳnh An kéo đi.
- A, tôi tự đi được. Không cần phiền cậu vậy đâu. - Quỳnh An ái ngại nói, định rút tay mình ra khỏi tay Tuấn Minh nhưng không được.
- Bây giờ cậu muốn tự đi hay để tôi bế cậu lên xe. - Tuấn Minh quay lại nhìn Quỳnh An giọng trêu đùa.
- Thôi thôi, tôi tự đi được. Quỳnh An ngoan ngoãn cùng Tuấn Minh lên xe.
Hai người nhanh chóng đi ra xe, Tuấn Minh cho xe phóng đi.
Ở phía sau, Hạo Thiên đi xuống lại gặp ngay cảnh 2 người cùng bước lên xe. Khi Quỳnh An bỏ đi Hạo Thiên chợt sờ vào trong túi áo sực nhớ ra vẫn chưa đưa lại chiếc khăn tay cho cô. Anh vội vàng đuổi theo nhưng xuống đến nơi thì gặp ngay cảnh này. Anh nắm chặt chiếc khăn tay, không ngờ cô gái này cũng đã có người mình thích. Anh quay đi, đến chỗ để xe thì lái xe phóng đi.
Trên xe, 2 người nói chuyện vui vẻ. Quỳnh An cảm thấy ở bên cậu bạn này rất vui và thoải mái.
- À, cậu ở đó có việc gì vậy. - Quỳnh An chợt nhớ đến, quay sang hỏi Tuấn Minh.
- Tôi đến gặp đối tác bàn một số chuyện quan trọng.
- Sao. Thiếu gia phong lưu này đã biết tham gia vào công việc kinh doanh rồi sao. Thật khó tin. Haha. - Quỳnh An có hơi bất ngờ. Bình thường Tuấn Minh nhìn rất phong lưu, nghe chuyện anh đi gặp đối tác thì cô không khỏi ngạc nhiên.
- Tôi còn có thể làm được nhiều điều hơn cậu nghĩ đấy.
- Thiếu gia này xem ra đã trưởng thành rồi. - Quỳnh An bất giác cười lớn, khuôn mặt giấu nổi sự trêu đùa.
Tuấn Minh khi nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của Quỳnh An thì vội quay mặt đi. Tim anh đập nhanh mà không thể kiểm soát nổi. Ngay từ lần đầu gặp cô trong lớp cậu biết mình đã trúng tiếng sét ái tình này rồi. Cậu cũng đâu thể ngờ, tiếng sét ấy lại theo cậu đến tận ngày hôm nay. Đến bây giờ 2 người mới có dịp thân thiết như thế này. Quỳnh An bình thường là một cô gái hay cười nhưng khi ở một mình đôi mắt lại sâu xa khó đoán, luôn phảng phất một nỗi buồn da diết. Điều ấy làm cho cậu không thể thôi quan tâm cô gái này được.
- Cảm ơn cậu đã đưa tôi về. - Quỳnh An bước xuống nở nụ cười nói với Tuấn Minh sau khi cậu đã mở cửa xe cho cô.
- Lúc nào cậu cũng khách sáo vậy sao.
- Đó chỉ là phép lịch sự thôi mà. Thôi tôi vào nhà đây.
- Cậu ngủ ngon. - Tuấn Minh nói.
- Cậu cũng ngủ ngon. Lái xe cẩn thận nhé. - Quỳnh An quay lại vẫy tay cười với Tuấn Minh.
Tuấn Minh đứng nhìn cho đến khi bóng dáng ấy khuất dạng mới ra xe của mình phóng đi.
Quỳnh An về nhà thì đã thấy Huyền My đang ngồi trên ghế, mặt ủ rũ buồn rầu. Cô thấy vậy thì lo lắng đi vào hỏi.
- Mày sao thế. Chẳng phải hôm nay đi gặp bố mẹ sao. Tâm trạng sao lại thế này. - Quỳnh An có hơi thắc mắc. Mọi lần đi gặp cha mẹ về tâm trạng nó rất tốt nhưng sao lần này tâm trạng lại thế này.
- Mày về rồi sao. - Huyền My nhìn Quỳnh An rồi lảng tránh câu hỏi của cô.
- Trả lời tao. Đã có chuyện gì xảy ra. - Bình thường Huyền My là một cô gái năng động và lúc nào cũng vui vẻ, bây giờ lại trưng ra bộ mặt ấy thì chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra.
- Hôm nay tao về gặp cha mẹ tao, họ bàn về hôn sự của tao. - Huyền My đưa đôi mắt buồn bã mà nói với Quỳnh An.
- Hôn sự sao. Chẳng phải bây giờ còn quá sớm để nói đến chuyện ấy?
- Điều quan trọng ở đây là cha mẹ tao bắt tao gặp gỡ kết hôn cùng người mà tao không hề yêu. Họ là vì muốn có được hợp đồng làm ăn. - Huyền My đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn Quỳnh An. Cha mẹ cô trước giờ rất cưng chiều và yêu thương cô. Nay vì muốn có được hợp đồng làm ăn mà bắt cô kết hôn cùng người mà cô không yêu thương và hoàn toàn xa lạ.
- Mày cứ bình tĩnh, từ từ nói chuyện với cha mẹ mày. Họ thương mày như thế lại lỡ để con gái mình không hạnh phúc hay sao.
Huyền My nghe Quỳnh An nói cũng có lí nên tâm trạng đã xuôi xuôi đi một chút, khuôn mặt đã tươi tắn lên ít nhiều.
- À, mày đi gặp người phụ nữ ấy sao rồi. - Huyền My sực nhớ ra chuyện quay ra hỏi Quỳnh An.
- A...nhắc đến chuyện này tao lại tức giận cái tên chết bằm đáng ghét ấy. - Quỳnh An tay nắm lại thành nắm đấm, khuôn mặt tỏ vẻ giận giữ.
- Sao thế. Chẳng phải mày đi gặp người phụ nữ ấy để lấy lại chiếc khăn tay sao. Tên đáng ghét chết bằm nào ở đây? - Huyền My thắc mắc.
- Mày có nhớ cái tên đụng tao lần trước và là người yêu của Hạ Vy không.
- Ừ. Hắn ta có liên quan gì.
- Thì ra hắn ta là con trai của người phụ nữ ấy. Vì bác ấy có chuyện gấp cần giải quyết nên để con trai thay mình đến gặp tao. Tao đến nơi thì phát hoảng khi gặp hắn ta.
- Xem ra mày và hắn ta có duyên đấy chứ nhỉ. - Huyền My cười đầy thú vị.
- Duyên gì với cái tên đáng ghét ấy. Mày biết không, hắn ta dám nói tao là cô gái tầm thường rồi còn nói hắn không có ý đó là do tao nhạy cảm tự suy diễn. Mày nghĩ xem có tức không. - Quỳnh An nhớ lại chuyện này trong lòng vẫn đang còn tức giận.
- Haha, hắn ta nói vậy thật sao.
- Mày còn cười tao. - Quỳnh An cốc đầu Huyền My.
- Bạn của tôi ơi, có lẽ hắn ta làm trong lĩnh vực kinh doanh. Vì đó là thuật ngữ những người trong giới kinh doanh thường sử dụng để chỉ những người không liên quan hoặc không quan tâm đến kinh doanh như chúng ta. - Huyền My từ từ nói, vì cô nhớ có lần cha cô đã nói như thế mà.
- Là thật sao.
- Đúng rồi đấy cô gái nhạy cảm. Haha...- Huyền My đắc ý cười.
- Tao không biết đâu. Tao còn chửi hắn một trận rồi bỏ đi trước nữa. -Quỳnh An nhớ lại chuyện lúc ấy thì cảm thấy mình có chút quá đáng.
- Haha...tao cười chết mất. - Huyền My cười lớn hơn.
- Thôi đi, mày đừng cười tao nữa. - Thế mày đã lấy lại được chiếc khăn tay chưa. - Huyền My vẫn còn nét cười trên mặt hỏi.
- Tao tức giận chửi hắn ta rồi bỏ đi một mạch, quên mất chuyện lấy lại chiếc khăn tay rồi. Quỳnh An ngao ngắn nằm dài ra giường.
- Xem ra mày khó lấy lại rồi. Haha
Quỳnh An nhớ lại lúc ấy cô chửi hắn ta. Hắn ta cũng chẳng phản ứng lại gì. Cô đột nhiên nhớ lại ánh mắt mọi người nhìn cô thì bật dậy hỏi.
- À, không biết hắn ta là ai mà khi tao ngồi với hắn ta ánh mắt mọi người nhìn tao rất lạ. - Quỳnh An nhớ lại ánh mắt ấy thì không khỏi tò mò.
- chắc tại mọi người thấy lạ vì thái độ của mày khi chửi hắn ta. - Huyền My giọng trêu đùa rồi tiện tay lấy điện thoại ra mà lướt web.
- A, hắn ta kìa. - Quỳnh An chợt nhìn vào điện thoại thì thấy khuôn mặt hắn ta.
Huyền My nhìn lại người trong điện thoại và đọc kĩ những dòng viết về hắn ta.