Gió lạnh vẫn tiếp tục thổi, cơn mưa phùn rả rích, sấm chớp chợt lóe rồi lại xẹt ngang qua bầu trời, tiếng sấm ầm ầm vẫn không ngớt bên tai, lúc này những con đường
trở nên mù mịt.
Mặt đường giờ đầy bùn lầy, khiến cho bước đi của
con người rất khó khăn, chỉ cần không chú ý có thể chú ý có thể sa hố
trượt chân té ngã ngay lập tức.
Côn trùng im lặng ẩn mình dưới
tán lá xanh, trong rừng, chim chóc cũng trốn ở trên cây, dùng cành lá
che thân, đồng thời các loài động vật cũng co rúm giữa bụi cây, chờ đợi
trận mưa to này sớm ngừng.
Trong không gian tối tăm này chỉ nghe rõ tiếng nước mưa rơi tí tách, bao trùm lên nó là sự nguy hiểm làm con người ta sợ hãi.
Phía trước tối đen như mực, đưa tay ra không thấy được năm ngón, những cành
khô lay động theo gió phát ra tiếng va chạm khiến người ta run sợ.
Bỗng chốc, một tiếng kêu phá vỡ không gian tĩnh mịch nơi đây, trên cây, lũ
chim không biết vì lí do gì mà bay tán loạn, khiến cho không khí trong
rừng càng trở nên u ám.
Những tiếng xé gió thỉnh thoảng lại vang lên, cành lá theo gió càng lay động mạnh, tiếng xào xạc chẳng khác nào muốn
đuổi người khỏi nơi đây, khắp nơi tràn ngập sương mù càng khiến nơi đây
trở nên đáng sợ.
Trong đám sương mù này thấp thoáng bóng người
di chuyển, giống người lại không phải là người, khó có thể dung từ ngữ
diễn tả cảm giác kinh hoàng tột độ lúc bấy giờ.
Đến cuối bìa rừng vẫn là không khí lạnh băng, khiến người ta không nhất chính là cuối rừng lại có một vực sâu giáp với biển.
Phía chân trời âm u, từng trận gió mạnh thổi ào ạt, các con sóng cuộn trào
mãnh liệt lần lượt thi nhau vỗ vào vách núi khiến bọt biển vỡ tung, một
lần lại một lần chẳng khác nào mong muốn được chạm đến bầu trời, càng vỗ lại càng cao.
Những con sóng liên tục va vào vách đá khiến con
đường trở nên ướt nhẹp, chỉ cần bước nhẹ trên con đường này cũng dễ dàng để lại dấu chân.
Trong sương mù bao phủ dày đặc cả núi rừng, có
bước chân lảo đảo đang bước thật chậm, một bóng dáng bé nhỏ dần xuất
hiện, tiếng bước chân cũng trở nên rõ ràng.
Lúc đầu còn tưởng
rằng ma quỷ nào đó, cho đến lúc bóng người kia đi ra khỏi rừng
cây hướng về phía vách đá đi tới, hình ảnh một cô gái cuối cùng cũng
hiện ra rõ rệt.
Đôi gò má tái nhợt, cặp mắt vẫn còn ướt nước mắt ẩn chứa sự tuyệt vọng, cô
gái bước những bước chân siêu vẹo mặc trên mình bộ đồ cưới ( giá y )
màu đỏ thắm dính đầy bùn đất, thân thể mỏng manh yếu đuối giống như có
thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, sợi tóc đen nhánh tán loạn trên mặt, nét
mặt hiện rõ vẻ tiều tụy.
Từng trận gió lạnh buốt liên tiếp thổi
tới, nàng vẫn tiếp tục đi về phía sườn đồi, bởi vì trái tim đã chết, đau đớn,, tuyệt vọng, dường như chẳng nhìn thấy cảnh vật xung quanh, đến cả những âm thanh hỗn tạp cũng không nghe thấy.
Thân thể yếu đuối đứng thẳng trên vách núi, vẻ mặt nàng bi thương thảm thiết, đôi mắt đẫm lệ ngắm nhìn biển rộng.
Nàng nhìn biển rộng không có điểm dừng, nó xa đến khiến nàng vươn tay cũng
không chạm tới chân trời phía xa kia, nước mắt chảy không ngừng, đau
lòng đến tột cùng.
“ Nhạc ca ca……………”
Nước mắt không biết đã chảy bao nhiêu ngày, hai mắt nàng hằn lên tia máu, bờ môi với vết máu chói mắt khẽ run rẩy, trong lòng nàng đang ẩn nhẫn nỗi
thống khổ bi đát.
“ Nhạc ca ca…………..”
Lòng của nàng thật đau, cổ họng giống như bị bóp chặt, mỗi một lần thở đối với nàng cũng trở nên khó khăn.
Không còn thấy người, nàng cũng không còn được thấy hắn nữa……………..
Bất lực quỳ trên đống bùn sình, nàng tuyệt vọng nhìn về nơi xa.
Nàng không phải con chim trên bầu trời, không thể bay trên bầu trời bao la
này đến bên cạnh hắn, ở bên cạnh hắn nửa đời còn lại, nàng càng không
phải là con cá nhỏ vô lo vô ưu, không cách nào bơi qua biển cả rộng lớn
này, nhưng cho dù phải trả giá bằng tính mạng mình, nàng cũng muốn chạy
tới bên hắn, đem thi thể của hắn mang về để cho hắn biết nhà ở nơi nào.
“ Chàng nói sẽ trở lại…………………..Chàng đã đồng ý Nguyệt Ngân……….sẽ trở về…………”
Lúc chàng trở về cũng là ngày chàng lấy ta……………..
Vậy mà ngày đấy lại thật lâu………………. Ta nghe phụ thân nói, cuộc chiến tranh
lần này không một năm thì cũng đến nửa năm thì chưa thể kết thúc.
Không! Chỉ cần nghĩ đến ngày chàng trở lại cưới ta, ta trở thành con dâu của
Thương gia, trở thành thê tử của chàng, ta sẵn sàng chờ đợi. Bởi nó đáng giá!
Nó thật sự đáng giá? Ta nói, tốt nhất chàng hãy cưới
ta trước khi chàng đi, nói không chừng đến ngày chàng trở về, sẽ có ta, có bà bà, còn có một đứa bé đáng yêu nghênh đón chàng!
Bé ngốc! Mộc tướng quân nếu biết nàng có ý nghĩ như vậy nhất định sẽ tức giận đến nhéo lỗ tai của nàng.
Không đâu! Phụ thân là người hiểu rõ Nguyệt Ngân nhất, cha nhất định sẽ không làm tổn thương ta.
Nàng đấy, sắp trở thành thê tử của ta rồi vậy mà tính tình sao vẫn cứ trẻ
con như vậy, thật không biết đến lúc đấy ta phải chịu bao nhiêu khổ cực
đây.
Không khổ cực, không khổ cực, sau khi trở thành thê tử của
Nhạc ca ca, Nguyệt Ngân sẽ cố gắng chăm lo việc nhà, hiếu thuận với mẹ
chồng, trở thành thê tử đảm đang giỏi nội trợ của chàng.
Nàng đừng có nói cho vui xong rồi để đấy nhá!
Sẽ không mà! Phụ thân nói rồi, cuộc chiến tranh này đáng đánh, nếu giành
thắng lợi, không chỉ mang lại cho dân chúng cuộc sống an lành mấy chục
năm mà cha còn tâu lên hoàng thượng về chiến công của chàng, đến lúc đó
sẽ phong chàng trở thành Phó tướng mà Nguyệt Ngân thì sao, dĩ nhiên sẽ
là phu nhân rồi Phó tướng rồi, danh phận này thật là mát mặt.
Muốn thế nàng phải mau mau học thành tài thi thư, thơ, lễ nghĩa, cùng nữ
công đi! Đừng thừa dịp ta không có ở đây thì lại chạy tới sau núi bắt dế chơi đến quên trời đất.
Sẽ không mà, Nguyệt Ngân sẽ không ham chơi như thế nữa.
Được rồi, chờ ta đi lính thắng trận trở về sẽ nhìn xem tiểu nương tử của ta cố gắng ra sao.
“ Chàng lừa ta, chàng nói sẽ trở lại…………..” Nhưng kết quả, đến cuối năm, chiến sự thất bại.
Cha của nàng vì cứu toàn quân mà bị chém đầu, mọi người trong Mộc gia đều
bị bắt, chỉ còn mỗi nàng…………. bởi vì nàng ham chơi, chạy đến sau núi mà
may mắn thoát chết, hầu nữ của nàng Tiểu Cúc vì muốn cứu tính mạng nàng, ngụy trang thân phận của nàng, trợ giúp nàng chạy trốn tới Thương phủ,
chỉ vì Thương di muốn cứu nàng là huyết mạch cuối cùng của Mộc gia mà
ngay cả tước vị Nhạc ca ca cũng bị tịch thu, còn nàng đang trên đường
chạy trốn, không có nơi nương tựa, lặn lội vạn dặm, cứ phải trốn trốn
tránh tránh.
“ Chàng nói sẽ trở lại, tại sao giờ lại để ta một mình?” Nàng nghẹn ngào khóc, thật đáng giận, thật oan ức, thật hận tất cả mọi chuyện.
“ Nhạc ca ca…………….” Cứ ngỡ rằng nàng có thể mong ngày hắn quay trở về, ai ngờ……….Ai ngờ ngay lúc phụ thân bị bắt, Nhạc ca ca cũng bị bắt theo.
Nghe nói chỉ vì muốn giữ giao ước với nàng, mỗi ngày hắn đều chịu nghiêm
hình tra khảo, chịu mọi lăng nhục, nghe nói từng lớp da của hắn đều bị
tróc vậy mà hắn vẫn cố nhẫn nhịn đau đớn, nghe nói vì hắn và phụ thân đã giết đại tướng quân bên đối phương cho nên bọn họ bị nhận cực hình,
nghe nói cuối cùng hắn bệnh, bệnh rất nặng, cho dù khổ sở nhưng vẫn cố
gắng chống đỡ, cuối cùng đến ngày Triều cũ đầu hàng Triều mới cũng là
ngày bệnh tình hắn trở nên nguy kịch, mãi mãi rời khỏi trần gian.
“ Nhạc ca ca, chàng trở lại bên cạnh Nguyệt Ngân…….trở lại………….”
Nàng mất đi người thân, mất đi tất cả, mất đi người yêu, chỉ còn lại một mình nàng, cái gì nàng cũng đều không còn.
“ Ông trời! vì sao lại không công bằng như vậy? Nguyệt Ngân không phục, Nguyệt Ngân không cam lòng, Nguyêt Ngân thật hận.”
Áo quần nàng dính bùn lầy, nàng làm như không thấy, trong lòng là oán hận
và không khuất phục, không cách nào hướng trời cao bày tỏ, cũng không có chỗ để để nàng có thể trút giận ( phát tiết ).
Mộc gia làm sai
cái gì? Cha của nàng làm sai cái gì? Chẳng phải vì lo cho dân chúng sao? Thương gia làm sai cái gì? Chẳng phải mong dân chúng được hạnh phúc
sao? Lòng hướng về muôn dân thì có ý nghĩa gì?
Người đời thường
nói: Người làm gì, trời đều thấy. Ông trời nhìn cái gì? Ông thấy cái gì? Lẽ nào ông đang nhắm mắt sao? Ông có nhìn thấy hay cảm nhận được nỗi
khổ cũng như oán hận của nàng hay không?
“ Nhạc ca ca……………” Chậm rãi đứng dậy, ngắm nhìn về nơi xa, cặp mắt trống rỗng dần mất đi
hy vọng cùng khát vọng, thân thể yếu đuối trở nên run rẩy, khuôn mặt chỉ tuyệt vọng.
“ Mau tìm, nghe nói tiểu thư Mộc gia trốn ở chỗ này.”
“ Mau bắt nàng ta lại, bắt được nàng ta đưa đến nha môn là có thể lấy được
tiền thưởng rồi, chỉ cần bắt được là mùa đông năm nay chúng ta có thể
sống đỡ khổ hơn rồi.”
Phía sau truyền đến tiếng ầm ĩ ngày càng nhiều, tiếng nói càng lúc càng lớn, cùng với bước chân dồn dập lộ rõ vẻ phấn khởi.
Người dân vô tâm, một lòng lo lắng cho dân chúng.... .......A! Thật đúng là người dân vô tâm, một lòng vì dân chúng.
Thế mà giờ phút cuối cùng này, những con người kia, những con người từng
hưởng lợi từ cha nàng, từ Nhạc ca ca vẫn vì cái lợi trước mắt mà trở nên ích kỷ.
Làm nhiều việc như vậy rốt cuộc vì cái gì chứ? Được cái gì?
Đôi môi bị cắn đến bật máu, nàng không cam lòng, nắm chặt hai quả đấm lạnh lùng cười, mùi vị khổ sở lan tràn trong lòng.
“ Ông trời bất công, Nguyệt Ngân không phục.... .......ông nghe thấy không? Nguyệt Ngân ta không phục!”
“ Ở chỗ này, Mộc Nguyệt Ngân ở chỗ này.” Nam tử mặc áo thô xuất hiện phía sau nàng, vội vàng hét lớn.
Không! Ý thức dần khôi phục, từ từ xoay người lại, cặp mắt cô gái lạnh lung
mang theo oán hận trừng mắt nhìn tên nam tử kia, trong lòng nở nụ cười
lạnh:” Muốn bắt được ta? Ta đường đường là
con gái của Mộc Tướng quân, làm sao ta có thể vì lợi ích riêng tư của
bản thân các ngươi mà cho phép các ngươi bắt ta trở về lĩnh thưởng? Muốn bắt ta trở về lĩnh thưởng cũng phải thử xem các ngươi có bắt được hay
không?”
Tất cả những bi thương và thống khổ này là ai đem đến cho nàng?
Đấy là ông trời thật bất công!
Đúng thế, là do ông trời hết!
Nàng bất lực chống cự với số mệnh, bất lực đối đầu với những kẻ lòng lang dạ sói này, dân chúng vong ân phụ nghĩa, nhưng là ít nhất.... ......
.....Nàng thà được chết trong tôn nghiêm cũng không nguyện trở thành vật phẩm hy sinh.
Không!
Nàng nở nụ cười, vẻ mặt khiến người ta phải sợ hãi.
Xoay người, trong lúc mọi người chưa kịp phản ứng nàng tung người nhảy xuống vách núi.... ........