Thượng Ẩn - Phần 2

Chương 92: Xử lý Cố lão đầu




Editor: Thỏ

Sau khi gặp Bạch Hán Kỳ và Khương Viên, Cố Hải trở về công ty.

“Cậu cuối cùng cũng về rồi.”

Đông Triệt cầm văn kiện trong tay đưa cho Cố Hải, trên không vẽ ra một đường parabol xinh đẹp, tiếng những trang giấy thổi lên nghe thật êm tai.

“Làm suốt sáu tháng tám ngày cuối cùng cũng xong.” Đông Triệt uể oải liếc nhìn Cố Hải, “Bên kia đã hoàn tất nghiệm thu rồi, cậu ký một chữ đi!”

Cố Hải vô cùng ngạc nhiên, “Bên kia đã có người đến nghiệm thu sao? Khi nào vậy?”

“Vừa lúc nãy, khi cậu đi ra ngoài đó, người phụ trách bên kia đích thân sang đây nghiệm thu, nói chất lượng không có vấn đề gì. Về phần chữ ký của hai bên, chữ ký của hai người nét chữ giống nhau như đúc.”

Cố Hải nhướn mày, “Ý cậu là, Bạch Lạc Nhân đã tới đây?”

Đông Triệt thờ ơ gật đầu, “Đúng vậy, vừa mới rời khỏi.”

Đi nhiều ngày như vậy, trở về cũng không nói với tôi một tiếng… Cố Hải lén lầu bầu, cầm điện thoại lên gọi cho Bạch Lạc Nhân, rút cục gọi hai lần đều không nghe máy. Quên đi! Cố Hải nghĩ, trước hết kiểm tra hàng đã, lát nữa sẽ trực tiếp đến doanh trại một chuyến, xem Nhân Tử kia phơi nắng ra cái dạng gì rồi.

Đông Triệt cùng Cố Hải vào kho hàng, Cố Hải mở từng thùng hàng đã được đóng gói, mở ra kiểm tra lại lần nữa.

“Họ đã kiểm tra hết rồi, cậu còn cần phải cẩn thận đến thế sao?” Đông Triệt cho rằng Cố Hải đang vẽ chuyện.

Cố Hải ngồi xổm xuống tỉ mỉ kiểm tra từng linh kiện, thản nhiên trả lời: “Hợp tác với công ty khác tôi không quan tâm, nhưng bên kia là hạng mục do Bạch Lạc Nhân đưa đến, nhất định phải cẩn thận hết sức, tuyệt đối không được để sai sót.”

Thực ra, từ lúc nghiên cứu đến khi hoàn tất khâu sản xuất, Cố Hải vẫn luôn bám sát quá trình, xác suất tỉ lệ phát sinh vấn đề là rất nhỏ.

Cuối cùng, sau khi đảm bảo mọi sản phẩm đều đạt yêu cầu, Cố Hải mới phủi bụi trên tay, đứng dậy, dặn dò nữ công nhân đứng bên cạnh, “Đem những thùng này đóng gói thật cẩn thận, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho họ đưa xe đến nhận hàng.”

Sau đó, lại cùng Đông Triệt đi xem những gian khác của kho hàng và phân xưởng.

“Từ lúc nào nhóm trí năng lại sản xuất đèn đuốc vậy?” Cố Hải ngồi xổm xuống, nhìn một chút.

Đông Triệt giải thích, “Đây là hạng mục nhóm đơn giản trước đây được nhận, phía bên kia giục làm gấp nên phải tăng ca để đẩy nhanh tiến độ, coi như là giúp lẫn nhau.”

Cố Hải cầm một chiếc đèn màu hình dáng kì lạ, để trong lòng bàn tay ngắm nghía một hồi, quay đầu nhìn về phía Đông Triệt, khóe miệng hướng lên mơ hồ vui vẻ.

“Sản xuất nhiều một chút.”

“Dạ?” Đông Triệt lấy làm khó hiểu.

Cố Hải đứng lên, một bộ hoan hỉ, “Chờ tôi kết hôn sẽ có lúc dùng tới.”

“Kết hôn?” Đông Triệt bị từ này làm cho chấn động, “Với ai hả?”

“Với cậu.”

Cố Hải không quay đầu lại, liền rời đi.

Lái xe đi trên đường, Cố Hải trong lòng âm ỉ xúc động, tưởng tượng tới lúc nghe chuyện, Bạch Lạc Nhân sẽ mừng rỡ thế nào, hai người sẽ cùng nhau bàn bạc chi tiết cho một đám cưới lãng mạn, Cố Hải chỉ ước có thể bay ngay đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân.

Xe tiến vào doanh trại, dần dần giảm tốc, Cố Hải chỉnh trang lại một chút, cố gắng ổn định tâm trạng, tránh để lúc đó kích động lại nói năng không mạch lạc.

Cuối cùng cũng đến phòng làm việc của Bạch Lạc Nhân, Cố Hải nhẹ nhàng bước tới.

Cửa vẫn mở, điện thoại của Bạch Lạc Nhân để trên bàn, nhưng người thì không thấy đâu.

Cố Hải ngồi đợi ở trong phòng một lúc, nửa giờ trôi qua vẫn không thấy bóng dáng của Bạch Lạc Nhân đâu cả.

Phòng không khóa, theo lý thì cậu ấy cũng không đi đâu xa.

Cố Hải đi ra ngoài, trời cũng sắp tối.

Lưu Xung và đồng đội vừa đi qua, thấy Cố Hải, đầu tiên hơi sửng sốt một chút, nhưng vẫn vẫy tay chào.

“Cậu qua đây.” Cố Hải vẫy tay.

Lưu Xung chạy tới.

“Có chuyện gì vậy anh?”

Cố Hải hướng về phía cậu ta hỏi: “Cậu có thấy Bạch Lạc Nhân đâu không?”

“Ơ, anh ấy không về phòng sao?” Lưu Xung kinh ngạc, “Vừa rồi, anh ấy ra sân huấn luyện chạy hết một vòng, sau đó rõ ràng thấy anh ấy đi về phía này! Không phải trở về ký túc xá sao?”

“Cậu ấy không khóa cửa, điện thoại và chìa khóa đều để ở phòng làm việc.” Cố Hải nói.

Đồng đội của Lưu Xung cũng chen vào một câu, “Nãy tôi thấy ai đó giống Bạch Đoàn trưởng đi về phía phi trường.”

Cố Hải không nói hai lời, chạy thẳng ra điểm tập kết máy bay.

Kết quả, người phụ trách nói với Cố Hải, Bạch Lạc Nhân đã điều khiển phi cơ, bay đi trước đó nửa giờ rồi, đến giờ vẫn chưa thấy về.

Chín năm sau, bốn vị phụ huynh lại tái hợp đông đủ.

Bầu không khí lúc này và lần trước rõ ràng không giống nhau, lần trước Cố Uy Đình gọi ba người kia tới, cả ba đều một bộ hồi hộp căng thẳng, không ai dám tùy tiện lên tiếng. Lần này, gặp mặt nhau, trước tiên đều hỏi han mấy câu, nét mặt đều nhẹ nhõm thoải mái, như thể không hề quan tâm tới mục đích Cố Uy Đình gọi họ đến đây.

Cố Uy Đình nhiều lần định mở miệng mà không có cơ hội.

Cuối cùng, tranh thủ lúc bên kia tạm ngưng nói chuyện phiếm, Cố Uy Đình liền hắng giọng một cái.

“Ôi chao?” Khương Viên lại lên tiếng, níu lấy tay thím Trâu hỏi: “Vòng tay này chị mua ở đâu vậy?”

Thím Trâu cười cười một tiếng, “Tôi mua ở chợ bán đồ cũ.”

“Chị vẫn còn đi tới mấy cái chợ đó?” Khương Viên lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Thím Trâu ngượng ngùng cười, “Con tôi dẫn tôi đi.”

Cố Uy Đình vẻ mặt thâm trầm u ám dọa người.

Cuối cùng, lại là Bạch Hán Kỳ gõ nhẹ mấy cái lên mặt bàn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Lát nữa tán chuyện tiếp.”

Lúc này hai bà vợ mới chịu im lặng.

Bạch Hán Kỳ hướng về phía Cố Uy Đình, nở nụ cười chất phác.

“Cố lão ca, ngài có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”

Ba người một bộ chăm chú lắng nghe.

Cố Uy Đình đưa ánh mắt quét một vòng nhìn từng người một, mới mở miệng nói: “Hôm nay, tôi tìm mọi người tới đây, chính là đem chuyện chín năm trước chưa bàn xong ra nói tiếp.”

Nói xong tất cả đều im lặng.

Đột nhiên, một tiếng vỗ tay vang lên phá vỡ bầu không khí đè nén.

Bạch Hán Kỳ bị một cú đập lên cổ, nhịn không được hít một hơi, nghiêng đầu nhìn sang thím Trâu.

“Tôi mới vừa nhìn thấy một con muỗi to, nên mới đập một phát.” Thím Trâu phân bua.

Bạch Hán Kỳ không ngừng xoa xoa cái cổ, luôn miệng oán trách, “Bà cũng thật là, nhà lớn như thế này mà cũng có muỗi sao.”

“Tôi thật sự nhìn thấy, ông xem, ông xem, nó vẫn còn đang bay ở kia kìa, còn nói không có?”

Bạch Hán Kỳ sốt ruột vỗ vỗ thím Trâu, “Mau đi bắt nó đi! Lát nữa ra quầy phục vụ khiếu nại, biết đâu trà nước hôm nay lại được miễn phí.”

Thím Trâu đứng dậy đi bắt muỗi, Bạch Hán Kỳ ngồi đó chỉ huy, Khương Viên ở bên cạnh lấy di động ra chụp ảnh , một bên thì bắt với chụp, một bên thì lẩm bẩm, sau đó up lên weibo . ‘Chín năm rồi mới tái hợp, chúng ta cũng không còn trẻ nữa’, phải, không sai, không sai.”



“Ba!”

Một tiếng đập bàn vang lên, động tác của ba người đều dừng lại.

Cố Uy Đình lộ rõ nét mặt nguy hiểm.

“Các người không nghe tôi nói gì sao?”

“Có nghe.” Bạch Hán Kỳ vẫn rất hòa khí, “Ông không phải bảo là nói tiếp chuyện của chín năm trước sao?”

“Biết rồi mà mấy người vẫn còn hi hi ha ha?” Cố Uy Đình tỏ vẻ khó chịu.

Thím Trâu mắt vẫn nhìn theo con muỗi, dửng dưng nói: “Tôi có hi hi ha ha gì đâu, tôi vẫn đang chờ ông nói, ông cứ nói đi, tôi đang dở tay không ngồi xuống được. Ông nói việc của ông, yên tâm, tôi có thể nghe thấy.”

“Đúng vậy, Cố lão ca, ông cứ nói tiếp đi!”

Khương Viên vẫn không ngừng hí hoáy nghịch điện thoại.

(Khổ thân bác Cố =.= trong quân đội thì được thăng cấp thăng hàm oai phong là thế mà ở nhà thì … hahaha =))) chết cười với các vị phụ huynh)

Cố Uy Đình lúc đầu cũng định dùng lời lẽ nhẹ nhàng, khách sáo một chút, không ngờ khi thấy thái độ không tập trung của mấy người này, liền thay đổi ý định. Tâm trạng các người đã tốt như vậy, ta cũng không vòng vo nữa, chờ ta nói ra, xem các người còn có thể cười nổi không!!

“Không thể để con trai chúng ta quan hệ với nhau được!”

Một câu nói ra, bốn phía đều im lặng.

Kết quả, không lâu sau, lại mỗi người một phách.

Cố Uy Đình lại gầm lên một trận, “Các người không dùng tới lỗ tai sao?”

Bạch Hán Kỳ nhịn không được, liền ở bên cạnh khuyên một câu, “Cố lão ca à, chuyện của bọn trẻ để bọn nó tự lo đi, cần gì phải lao tâm khổ tứ như vậy chứ! Chúng ta tuổi cũng đâu có ít, còn sống được bao nhiêu ngày nữa đâu? Có thể tự lo cho mình, không gây thêm phiền phức cho con cái là được rồi.”

“Đúng đó!” Thím Trâu ở bên cạnh phụ họa, “Lần trước tôi đưa lão Bạch đi khám, bác sĩ nói, suy nghĩ nhiều quá dễ mắc bệnh tim. Ông xem, ngay cả lão Bạch ít suy nghĩ như vậy còn mắc bệnh này, chúng ta nên cẩn thận một chút, nói không chừng, gở mồm một ngày nào đó…”

Cố Uy Đình chuyển ánh mắt về phía Khương Viên, “Bà cũng nghĩ như vậy?”

Khương Viên chậm rãi dời mắt khỏi điện thoại di động, lúng túng hỏi: “Nghĩ gì cơ?”

“Bà nỡ trơ mắt nhìn lão Cố tôi đây tuyệt tử tuyệt tôn?”

Cố Uy Đình giật mạnh điện thoại trên tay Khương Viên, mặt mày nghiêm trọng.

“Ông bỏ tay ra!” Khương Viên bỗng hướng về phía Cố Uy Đình mà quát to một tiếng.

Cố Uy Đình kinh ngạc, chẳng thể ngờ, đến Khương Viên cũng dám trợn mắt, cáu gắt với ông?

Đối mặt với cơn thịnh nộ của Cố Uy Đình, Khương Viên không hề sợ hãi, còn trách mắng, “Cố Uy Đình, ông có ý gì chứ? Ông tuyệt tử tuyệt tôn, vậy Khương Viên tôi thì con cháu đầy nhà chắc? Cố Hải là con trai ông, Nhân Tử nhà chúng tôi không phải con trai à?”

Thím Trâu ở một bên cũng nhao nhao lên, “Đúng đó, ông cho rằng Cố gia các người thì quý giá, còn Bạch gia nhà chúng tôi thì hèn mọn sao?”

“Cố lão ca, ông nói lời này thật là…” Bạch Hán Kỳ nói gì cũng không nghe rõ nữa.

Cố Uy Đình nghe ba người nói một lúc, khuôn mặt đều biến sắc, chẳng nhẽ rút cục đến đây là kết thúc rồi ư?

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt trận cãi vã.

Khương Viên nghe điện thoại, mới nghe xong liền cầm điện thoại đập lên người Cố Uy Đình, khóc rống lên, “Cố Uy Đình, ông là đồ khốn kiếp! Ông làm gì mà con tôi phải bỏ đi! Tôi cho ông biết, con tôi mà có xảy ra điều gì bất trắc, tôi bắt con ông chôn cùng con tôi!”

Bạch Hán Kỳ ngồi bên nghe xong, đầu tiên có chút sửng sốt, sau đó bị thím Trâu véo một cái liền lập tức ngã xuống đất.

“Ai u, lão Bạch à!” Thím Trâu cũng gào khóc theo, “Ông đừng làm tôi sợ!!”

Cố Uy Đình mặt cứng đờ nhìn Bạch Hán Kỳ ngã xuống đất.

Thím Trâu oán hận nhìn Cố Uy Đình, “Tôi cho ông biết, lão Bạch nhà tôi có bệnh tim, đừng tưởng ông làm quan thì ức hiếp dân thường chúng tôi. Lão Bạch mà xảy ra chuyện gì. Cả nhà chúng tôi già trẻ lớn bé liều mạng với ông!!”

Cố Uy Đình còn chưa kịp phản ứng, Khương Viên bên kia lại nhào tới.

“Cố Uy Đình, đem con trai trả cho tôi! Trả cho tôi!!”