Màn đêm tinh mịch, ánh trăng mờ ảo roi vào cửa sổ bên cạnh, ngọn đèn thắp sáng trước mặt.
Bản đồ cũ kĩ hiện lên, bên cạnh với đường nét tô thêm tao nên những con đường rộng hẹp mô phỏng cho thấy hoàng cung to lớn của Hướng Ngọc như chốn phồn hoa dưới sự bao la yên tĩnh.
Chỉ mới tham quan một ngày mà Thiên Uy đi vẽ ra được vài nét của hoàng cung, so với bản đồ cũ kĩ bên cạnh, mọi thứ dường như đã thay đổi gần hết. E là chỉ cần vài ngày nữa, hắn có thể vẽ hoàn toàn nơi này.
Bất ngờ Nhược Hy từ bên ngoài với vẻ mặt hớn hải, ánh mắt vui mừng đi đến không để ý sắc mặt hắn đang trông rất khó coi.
- Ta đến đây nói cho ngươi một tin vui. Ngày mai phụ hoàng sẽ dành ra một ngày để đưa ta, ngươi và đại sư huynh đi săn đấy.- Tiếng cười vui vẻ vang lên, dòng chữ " Thiên Đường hữu lộ, vô nhân vấn" (Thiên Đường có lối vào, không ai đến). Đây chắc hẳn là Lương Uyên viết tặng nàng. Quả nhiên tài học hiểu rộng, việc chính nghĩa, điều đẹp đẽ, thiên hạ này đều không màng, trong hoàng cung nơi toàn những điều dã tâm ác độc, mưu mô, việc xấu mọi người đều tranh dành, chẳng phải là "Địa Ngục vô môm, hữu khách tầm" sao. ( Địa ngục không cửa nhưng lại có người tìm đến, điều xấu mọi người lại thích làm)
- Chẳng phải ta nhắc công chúa muốn vào tẩm cung thì phải bái kiến sao. Ngươi tự tiện chạy vào đây đêm hôm, mọi người sẽ nghĩ như thế nào nếu một nữ nhi đến phòng của nam nhân?
Nhược Hy cong môi quay sang với ánh mắt không vui. Đang yên đang lành lại muốn nổi qua gây chiến. Dù gì cũng là muốn đến chia sẽ cùng ngươi thôi mà.
- Ta chỉ là nhất thời vui quá. Dù gì ngươi cũng không nên khó chịu như vậy với ta chứ.
Thiên Uy ngồi xuống, ánh mắt đảo qua từng cuốn sách trước mặt, không thèm buồn nhìn nàng một cái.
- Ta chỉ muốn tốt cho công chúa. Còn bây giờ, mời công chúa về cho.- Cuối cùng cũng tìm ra một cuốn sách, nhẹ nhàng lật từng trang.
Nhược Hy thở dài, gấp quạt lại nhìn hắn nuốt nổi ấm ức xuống bụng, dù gì cũng phải xin lỗi hắn ta một tiếng mới phải.
- Xin hoàng tử thứ lỗi chuyện ban nãy. Vậy ngày mai có buổi đi săn, chúng ta gặp lại.
Hắn cuối cùng cũng không thể đọc được một trang, gấp sách, ánh mặt trở nên càng lúc càng lạnh nhạt nhìn Nhược Hy đang mãi cúi đầu ở trước mặt.
- Ta không đi săn. Cảm phiền công chúa về thứ lỗi cho ta.
Nhược Hy nghe xong, ánh mắt liền trừng lên, bật dậy đi đến trước mặt hắn với vẻ ấm ức.
- Ngươi.... Dù gì cũng là phụ hoàng dành riêng cho chúng ta một ngày rãnh rỗi, sao ngươi lại phụ lòng yêu thương của người. Ngày mai nhất định ngươi phải đi.
Thiên Uy khẽ cau mày nhìn Nhược Hy đang tức tối, ánh mắt mong chờ mình đổi ý.
- Ta không thích.
Nhược Hy cuối cùng cũng không nhịn được, ánh mắt trở nên kiên quyết, nhất định phải để Thiên Uy đi. Hoàng cung buồn bã như thế này, có dịp được ra ngoài vui chơi, lại bị một tên hoàng tử ở xa xôi đến phá hỏng, đây là điều mà nàng ghét nhất.
- Không được... Ngày...
Chưa kịp để Nhược Hy nói hết câu, hắn đã thôi tắt ngon nén ở đèn, một mảng đêm bao vây làm nàng sợ hãi bước lùi lại vài bước, ánh trăng lộ lên vẻ đẹp của nữ nhi đang trong quá trình trưởng thành thật đẹp, Thiên Uy mãi ngắm nhìn, đôi môi cuối cùng cũng cong lên về phía nàng.
- Nến đã tắt, không lẽ ngươi muốn qua đêm ở đây?
- Ngươi... - Nhược Hy lần này quả đúng là tức không thể nên lời, đành chấp nhận chịu thua. - Ngày mai ta sẽ chờ ngươi, nhất định phải đi săn.
Nhược Hy hậm hực ra về, hắn bên trong vẫn dõi theo nang bước đi. Trong giấc mơ, nơi này thật sự quen thuộc, cả bóng dáng kia nữa. Nhưng hắn chẳng nhớ là ai? Nơi nào?
Quả nhiên sáng ngày hôm sau, Nhược Hy đã có mặt sớm ở tẩm cung Thiên Uy, đi qua lại với vẻ mặt lo lắng, chiếc quạt trên tay hết mở ra rồi lại gấp, tâm trạng bồn chồn.
A Mẫn bên cạnh cũng nóng lòng nhìn theo hướng Nhược Hy ngóng.
- Công chúa, hay là đợi hoang tử tỉnh giấc, nô tì nhắn người là công chúa đến thăm, để người sang gặp công chúa.
- Không. Ta sẽ đợi chừng nào hắn tinh dậy mới thôi.- Nhược Hy cuối cùng cũng đến ghế đá chờ, nô tì lập tức bưng trà ấm ra để nàng thưởng thức. - A Mẫn, ngươi đã chuẩn bị đầy đủ cho chuyến đi săn này rồi chứ?
- Đầy đủ rồi thưa công chúa.- A Mẫn với đồ đạc trên vai đứng bên cạnh nàng.
- Hôm nay mình phải kiếm nhiều thứ, tiện thể cho lão lão. Đã mấy ngày chúng ta chưa đến thăm ôn ấy rồi.- Tâm trang Nhược Hy vui vẻ hẳn lên, chiếc quạt trên tay nhẹ nhàng qua lại trước mặt.
- Lão lão chắc sẽ vui lắm.- A Mân khe chơi hiền.
Vừa lúc thượng cung cùng mấy nô tì của tẩm cung đi đến, vẻ mặt nghiêm trang của người nhìn xung quanh.
- Hoàng tử tỉnh dậy, chuẩn bị mọi thứ đi.-Lập tức mọi người chuẩn bị nước, khăn mặt, y phục,... Đến phòng hắn lần lượt đi vào.- Công chúa mới sáng ra đã đến đây có việc gì sao?
Nhược Hy đứng dậy hành lễ lễ phép với thượng cung lớn tuổi trước mặt. Ánh mặt dịu dàng nhìn người.
- Bái kiến thượng cung. Phiền người bảo với hoàng tử là có công chúa chờ sẵn, hoàng tử mau mau chuẩn bị, phụ hoàng và đại sư huynh đang đợi.
Thượng cung khẽ cười, thỏa mãn với hành lễ của công chúa, mới nhỏ tuổi đã biết trên dưới, đây là điều mà mọi công chúa khác ít khi màng đến.
- Được. Công chúa đợi một tí.
Thượng cung bước vào, nô tì bên trong bước ra với vẻ mặt e ngại nhìn công chúa rồi thì thầm với người.
Thượng cung nghe xong nhìn sang công chúa đang ngóng chờ mình, Thiên Uy không muốn đi săn, công chúa thì sáng sớm đã đến đây đợi, từ chối qua thật là khó. Vả lại hoàng thượng và đại hoàng tử đợi, điều này quả thật khó xử.
- Phiền công chúa về thứ lỗi cho hoàng tử Thiên Uy, hôm nay người mệt, muốn nghĩ ngơi...
- Nghĩ ngơi ư? Hôm qua còn đi dạo với ta và A Mẫn, có thấy hắn than mệt đâu. Rõ ràng là muốn phụ lòng tốt của phụ hoàng. Không được... Ta phải vào trong lôi hắn đi với ta.- Nói rồi Nhược Hy định xông lên thì bị thượng cung ngăn lại, ánh mắt to vẻ không muốn, khó xử.- Tranh ra đi. A Mẫn chúng ta vào trong lôi tên xấu xa đó ra ngoài.
A Mẫn lập tức xông lên đi cùng Nhược Hy, nô tì khác cùng thượng cung đứng xếp hàng ngăn lại, ánh mắt tỏ vẻ kiên quyết.
- Các ngươi...
A Mẫn lập tức xông lên với ánh mắt sắc bén chuẩn bị rút kiếm thì Nhược Hy nhanh chóng can ngăn. Nàng đi Lên phía trước, đang chuẩn bị làm gì thì ai nhìn cũng khó hiểu.
- Thiên Uy đáng ghét, ngươi có ra ngoài không hả? Người là tên xấu xa, đáng ghét, xấu xí, lại là tên biến thái nữa. Đây chính là con người của hoàng tử Minh Ngọc.
Thiên Uy bên trong tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ thấy nàng đang đứng đấy miệng hô to la hét làm người trong tẩm cung tròn mắt ngước nhìn, vài người đang quét sân cũng bật cười trước hành động của nàng. Chỉ có hắn là cảm thấy điên rồ, ánh mắt lộ vẻ không vui. Ban đầu muốn để mặc Nhược Hy muốn làm gì thì làm nhưng càng lúc, nàng cao hứng.
- Thiên Uy hoang tử không những là tên biến thái, hắn ta còn là người nhẫn tâm, độc ác, vô cảm, phụ lòng tốt người ta, sau này chắc chắn sẽ không có phu thê, không có ý trung nhân, không có con nối dõi.
Thiên Uy cuối cùng cũng không chịu được với cái vẻ oa oa của Nhược Hy, chỉnh lại y phục bước ra ngoài, ánh mắt không còn gì lanh hơn.
- Ngươi có phải là nhân lúc nói xấu ta? Thật bướng bỉnh, ngươi không sợ bị phạt ư?
Nhược Hy thấy hắn liền sáng mắt chạy đến, lướt ra bọn nô tì ban nãy, nắm lấy cánh tay lung lay.
- Thiên Uy ca ca, ta biết ngươi là người tốt sẽ không trách phạt ta đâu chúng ta mau đi thôi.
- Buông ra, ngươi mau về đi.- Hắn lạnh lùng gạt tay nàng ra, quay vào trong phòng.
Nhược Hy vẫn cương quyết chạy theo dùng lời ngon tiếng ngọt của mìnhaf dụ dỗ.
- Nếu ngươi chịu ra ngoài ta sẽ dắt ngươi đi dạo hoàng cung này.
- Ta có thể đi.
- Ngươi có thích ăn những món ăn lạ không? Hướng Ngọc thật sự là nơi hội tụ nhiều món ngon đấy. Ta sẽ bảo đầu bếp làm cho ngươi.
- Ta cũng không phải không bảo được.
- Vậy ta sẽ dắt ngươi đi chơi ở vườn sau hoàng cung có lão lão rất vui tính.
- Ta không muốn gặp người ngoài.
- Ngươi thích hoa đào đúng chứ. Ta sẽ trồng cho ngươi vài cây, à có cả hoa mai nữa.
Thiên Uy cứ tưởng nàng sẽ đổi ý, ai ngờ cương quyết đến cùng, đến cả việc tận tay trồng hoa cho mình chỉ đổi lại việc đi săn cùng hoàng thượng. Tình cảm phụ mẫu ở đây thâm tình đến thế sao?
Chưa kịp nghĩ đến có nên nhận lời hay không thì hoang thượng và đại hoàng tử đã đến ở bên ngoài. Theo sau là A Mẫn, thì ra biết sẽ không khuyên được hoàng tử cứng đầu này, A Mẫn đành nhờ đến hai người bọn họ.
- Bái kiến hoang thượng. Hoàng thượng van tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Bái kiến đại hoàng tử.
- Bình thân.- Hướng Minh hiền từ với y phục đơn giản đứng đấy nhìn vào trong phòng chờ hai đứa con của mình bước ra.- Ta nghe nói Nhược Hy đến đây đón Thiên Uy sao vẫn chưa thấy?