Thuốc Lãng Quên

Chương 24: Âu Nhiên




Yến tiệc kết thúc, lão lão thanh toát trên bộ y phục trắng chậm rãi rời hoàng cung. Từ xa, Lạc Y Hoan đang đứng đợi lão với bức tranh trên tay. 

- Lão lão... người bây giờ đi đâu ạ? - Lạc Y Hoan cúi người lễ phép trước mặt ông. 

- Ta ở ẩn. Chắc là... không trở về nơi đây nữa. - Lão xòe bàn tay ra đón lấy bức tranh trên tay nàng. Lạc Y Hoan đúng là người có tài, bức chân dung như sống của nàng làm lão say mê ngắm mãi. Rồi trầm tư một lúc như đang suy nghĩ, cuối cùng cũng không thốt ra câu nào mà lướt đi. 

Lạc Y Hoan vẫn cúi người đến khi lão đi khá xa mới dám ngước lên dõi theo. 

- Lão lão.... Lạc Y Hoan sẽ mãi không quên ơn người. Sau này sẽ đền đáp ơn người.

Ông khẽ mỉm cười vẫn bước đi, trời như vừa rửa trôi, đã gần xế chiều nhưng vẫn trong xanh khác biệt. 

A Mộc đi đến bên cạnh khẽ nắm lấy tay như trao thêm sự mạnh mẽ. Việc lão lão đồng ý để tỷ ở lại chắc hẳn là ý tốt, dù gì theo lão ở ẩn cũng không phải là việc mà một nữ nhi yếu đuối theo được. Một người tài nghệ ở chốn hoàng cung cũng không bị mài mòn. 

Lạc Y Hoan cùng A Mộc trở về giang phòng, trên đường gặp công chúa khẽ cúi chào,công chúa chỉ cau mày rồi đi tiếp. Ngược lại, Lạc Y Hoan vẫn đứng chựng lại ngắm hình ảnh nàng ta, giống như một nữ nhân nào đó mà mình đã thấy, tiếc là không nhớ ra. 

Âu Nhiên vừa đến tẩm cung của Thiên Uy, nàng đi ngắm xung quanh một vòng rồi ngồi bên bàn đá khẽ ngắm chú chim đã đậu trên cành. Hắn vòng tay sau lưng khẽ im lặng nhìn nàng đang say mê. Cuối cùng thì nàng cũng quay lại lắc đầu. 

- Thử xem huynh có cất tiếng gọi muội không. Ai ngờ vẫn im bặt như vài năm về trước. - Âu Nhiên vẻ chán nãn lấy bộ cờ trên bàn ra chia hai màu trắng đen sang hai bên. - Muội đến thăm huynh. Nào chúng ta chơi cờ đi.

A Phủ với khây nước trên tay đi đến khẽ cúi chào nàng. Âu Nhiên nhìn chén trà đang nghi ngút khói im lặng một hồi cuối cùng cũng lấy trong tay áo ra một lọ thuốc. 

- Lão lão gửi huynh. Mong huynh sớm bình phục. 

Thiên Uy khô khan nhìn lọ thuốc của Âu Nhiên đặt trên bàn. Khẽ nhắm mắt như vừa không muốn, vừa muốn. A Phủ đau lòng nhìn chủ nhân im lặng chịu đựng. Âu Nhiên không còn tâm tình nhìn bàn cờ rồi cũng xin phép ra về. 

Vừa trở về tẩm cung, trong lòng không khỏi khó chịu. Âu Nhiên với thanh kiếm trên tay chém loạn xạ, ánh mắt với vẻ sắc nhọn như thể đang chém cả một non sông. Mọi người trong tẩm cung sợ hãi nhìn công chúa mình như đang tức giận vì điều gì đó. Đúng lúc Thiên Khải đi vào bắt gặp cảnh tượng liền mỉa mai đứng dựa lưng vào tường chiêm ngưỡng. 

- Không hổ danh là công chúa võ nghệ cao cường của Minh Ngọc. -Thiên Khải vào trong ngâm nghi trà đang vừa rót, ánh mắt dán lên Âu Nhiên vừa đi đến đối diện mình. - Hôm nay muội lại đến thăm Thiên Uy à. Đến khi nào hắn mới nhận công trạng của mình vậy. Dù gì cũng năm năm rồi, cứ để như vậy rồi hư vô ư? 

Âu Nhiên ngồi bên cạnh từ tốn uống trà chẳng buồn thở dài. 

- Cuối cùng thì tất cả đều không có gì tốt đẹp. Muội nghĩ xem, sau này phảo như thế nào?

- Sống như bình thường vậy thôi. Muội nghe nói hai công chúa kia đang chuẩn bị ra mắt hoàng tử nước láng giềng à. - Âu Nhiên chống má ngắm nghiền mắt. - Hay là muội cũng thử kén tướng công cho phụ hoàng nhỉ? - Nàng khẽ liếc sang Tuấn Khải mặt lạnh như đá. - Huynh sao giờ này vẫn chưa để ý ai vậy? Có cần muội làm mai cho không? 

Tuấn Khải nhếch một bên đứng phắt dậy, trước khi đi không quên trả lời nàng ta. 

- Nếu ta muốn cưới thì từ lâu ta đã không như thế này