Nhược Hy thức dậy rất sớm, lờ mờ đã ra vườn hoa tưới cây, tự động chỉnh chu lại y phục, tóc tai khiến thượng cung lẫn người hầu ai ai cũng ngạc nhiên, có mỗi A Mẫn là vẫn điềm đạm bên cạnh phụ giúp nàng.
Mãi một lúc sau, Nhược Hy cũng nhỏ bé ở sau bức tường hoàng cung, dậm lên bãi cỏ ở nơi rộng lớn này. Lão lão vẫn ngồi đấy đọc sách, thỉnh thoảng lại chế biến thuốc gì đó trông rất lạ lùng, đôi khi còn cao hứng thưởng thức trà ngâm thơ.
- Lão lão... Nói xem điều mà ta làm cho vị hoàng tử kia sẽ như thế nào?
Lão già đang pha chế thuốc, khói bốc nghi ngút cùng thảo dược vô số bên cạnh không màn trả lời. Nàng ủ rủ chống cằm nhìn những đồ vật trên bàn, bao nhiêu năm tháng, lão lão chế thuốc như thế này, không cứu người, cũng chẳng chữa trị cho hoàng gia hay thú rừng sao lại chăm chú bày ra nhiều phương thuốc như thế cơ chứ. Nhược Hy vắt óc suy nghĩ mãi cuối cùng không chịu được lên tiếng.
- Lão lão rốt cuộc là đang chế thuốc gì vậy hả? Sao ta chả thấy lão chữa trị hay giúp người vậy?
Nãy giờ im lặng làm ngơ Nhược Hy, cuối cùng ông cũng nhìn sang. Cứ tưởng hai ba ngày hôm trước đã yên ổn ở hang động hoang này, ai ngờ vừa về đến nơi sáng hôm sau lại cứ vác thân hình bé nhỏ đến đây để phiền hà mình.
- Ta không có thuốc chữa bệnh. Trong đây chỉ là thuốc độc.
- Sao cơ?- Công chúa đi đến nhìn những lọ hoa trên bàn đá há hốc mồm, không nghĩ đây chính là thuốc độc, vậy mà bấy lâu nay lại giúp lão đi hái dược thảo.- Ngươi có bị gì không vậy? Một thầy thuốc không thể khôbg đức như ông được. Mau mau hủy hết số thuốc này đi. Ngươi tài giỏi như vậy, Hướng Ngọc chắc hẳn sẽ thêm nhân tài giúp nước....
- Công chúa đang làm phiền lão đấy. Ta sống ở hoang động hoang này chỉ mong được yên tĩnh, hằng ngày người đến đây làm ta phân tâm bao nhiêu rồi. Người nên về dưỡng thân thể mình thì hơn. Sau này hẳn đến đây chơi.
Nhược Hy cạ mày ngồi xuống ghế chưa chịu rời đi. Đến cả nơi này cũng không thể chứa chấp nàng thì còn nơi nào. Vườn hoa chưa nở, cây cối chưa lớn, hạt rắc xuống đất chưa đâm rễ, không còn gì để qua ngày quả thật rất buồn.
Nàng nhìn sang A Mẫn vẫn chăm chú soạn thảo dược cho lão lão, lại còn thoải mái với công việc của mình, mỗi người mỗi việc làm đều bận rộn giúp ngày tháng trôi qua không nhàm chán, còn mình chỉ lủi thủi suốt ngày ronh chơi quả là đáng cười.
Lão lão bên cạnh thấy vẻ mặt chán nãn của công chúa đành lắc đầu thở dài.
- Ta thấy công chúa ở sở khác từ nhỏ đã học họa tranh, cầm đàn thi hát, múa nhảy, thậm chí đến ngày lễ cũng tự tay mình chọn lựa, lên việc làm những mâm quả, những món đồ, lồng đèn, bày tiết họa, tiếc mục biểu diễn giao lưu nơi khác, công chúa xem lại người đi. Có phải vì được hoàng thượng cưng chiều quá nên sinh hư rồi không?
Nhược Hy bật người dậy, nghe xong không những giận hờn mà còn hứng thú cười tít cả mắt lên, xem ra mình có việc làm nhiều năm đến rồi đây.
- Được rồi được rồi. Ta biết mình nên học gi bây giờ. Sau này sẽ đến chỗ lão ít hơn, chăm chỉ luyện tập. Sau này sẽ là một danh tài.
Lão lão nghe xong chỉ biết bật cười trở về công việc của mình đợi A Mẫn mang dược thảo đến.
Trước khi Nhược Hy rời đi không quên nhắc nhở.
- Nhược Hy công chúa....- Nàng ngạc nhiên quay lại nhìn vào mắt của lão. - Sau này nhớ bảo trọng, người nhất định sẽ bảo vệ được Hướng Ngọc.- Lời nói kiên định như xoáy vào tim nàng. Nó mơ hồ, mong lung nhưng sao cảm giác như thật sự gửi gắm điều gì vào tâm can mình vậy. Lúc đấy, nàng ngoại trừ điều gì cũng chỉ đáp lại lão lão bằng cái gật đầu chắc chắn.
Nhiều ngày, nhiều tháng, nhiều năm số lần Nhược Hy đến thăm lão lão cũng ít đi hơn. Thảo dược cũng hết, thuốc cũng chế biến xong, lão không đi ra chợ mua thức ăn thì cũng thảnh thơi trên chiếc võng cây của mình ngâm nghi thời gian trôi qua.
Ngược lại, Nhược Hy từ một kẻ thảnh thơi chuyển sang bận rộn nhiều vô kể. Từ học kiếm, võ nghệ của đại sư huynh. Cho đến cưỡi ngựa, thi đấu cùng Lương Bân hay đến cung thái y cùng Lý Thuần bốc thảo dược, học hỏi chút ít. Thời gian khác đến Lương Uyên viết thư pháp, học chữ, học văn. Có lúc đi bái kiến các sư huynh còn lại, học thêm được cách vẽ tranh, được sư huynh gửi gắm các cô nàng múa nhạc chỉ dạy cầm đàn thi hát múa hội theo nhiều hình thức. Cuối tuần là đến thăm vườn hoa và Thiên Uy.
Mọi thứ cứ dần trôi, dần thay đổi. Thấm thoát cũng được sáu năm ngắn ngủi này. Từ một công chúa nhu nhược ham chơi bây giờ nữ tính dịu dàng nhưng khônv quên phần mạnh mẽ kiên cường bên cạnh các đại sư huynh. Tuổi rộ xuân dần hiện rõ trên nét mặt của nàng, ánh mắt trẻ con hay sà vào lòng hoàng thượng bây giờ cũng trở thành công chúa trưởng thành của Hướng Ngọc to lớn này.
Mọi thứ đối với Nhược Hy dường như dần thay đổi hoàn toàn. Chỉ có A Mẫn vẫn như thế, vẫn trầm luân bên cạnh Nhược Hy bảo vệ nàng, lặng lẽ học hỏi chút ít từ những gì nàng có được gom góp lại dựng nên một con người tài hoa bên cạnh chủ nhân.
Nhưng không phải A Mẫn là người không thay đổi mà ở đây chính là Thiên Uy. Sáu năm về trước khi hoàng thượng Minh Ngọc gửi gắm chàng hoàng tử nhỏ tuổi đa tài hứa hẹn năm 18 tuổi sẽ rước chàng về thậm chí còn ngỏ lời cầu hôn Nhược Hy. Cứ tưởng sẽ diễn ra như thế nhưng sau bốn năm năm của 18 tuổi không một chút liên lạc, sau hai năm cũng không ai đến thăm, không một bức thư. Cho dù là nổi nhớ Thiên Iy gửi gắm tha thiết, thư từ gửi vô số, thậm chí là bản đồ Hướng Ngọc năm đó cũng hoàn thiện cả rồi nhưng sao vẫn chưa thấy ai nhắc đến cái tên này nữa. Nó dường như bị vùi lấp, tỏa sáng rồi bị dập tắt đi khi Nhược Hy nổi danh tài ba khắp nơi. Rốt cuộc là ai mới là tâm điểm của bức tranh sa hoa này?