Sau đầu xuân, Giang Bình thường đưa Lữ Đại đi câu cá ở vùng ngoại ô ít người, chiều hôm đó hắn câu được hai con cá diếc, bèn nhóm lửa bên bờ sông nướng cá ăn. Lữ Đại đột nhiên cảm nhận được ngọc thủy Côn Luân có điểm kỳ lạ, lấy ra xem mới thấy quả nhiên đã biến thành màu đen, nàng nhìn xung quanh chỉ thấy một nam tử mặc đồ màu xanh cũng cầm một cần câu không biết xuất hiện bên bờ sông từ bao giờ, đầu hắn đội mũ rộng, không nhìn rõ mặt.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lữ Đại nói với hai người hầu đi theo: “Lát nữa ta và lang quân còn có việc phải làm, các ngươi về trước đi.”
Hai người hầu để lại hai con ngựa rồi quay về.
Giang Bình nói: “Nương tử, nàng muốn làm gì thế?”
Lữ Đại chớp chớp mắt: “Chúng ta đến Sơn Âm Quán nghe nhạc đi.”
Sơn Âm Quán là quán nam kỹ nổi tiếng ở Hàng Châu, Lữ Đại nghe nói ở đó mỹ nam như mây nên rất muốn đi xem thử.
Mặt Giang Bình khó chịu nói: “Nơi chướng khí mù mịt như thế có gì đâu mà nghe, không cho nàng đi.”
Lữ Đại nói: “Lần trước đến Vãn Vân Lâu xem các cô nương nhảy múa, nơi đó cũng là nơi kinh doanh xác th1t, ta cũng đâu nghe chàng nói gì. Chàng thì được xem mỹ nữ nhưng lại không cho ta xem mỹ nam?”
Giang Bình nghẹn họng một lúc rồi nói: “Nam kỹ và nữ kỹ dù sao cũng không giống nhau, nữ tử làm kỹ là vì bất đắc dĩ, nam tử có thể ra bến sông vận chuyển hàng hóa hoặc đến tửu lâu làm việc vặt, rõ ràng là có rất nhiều cách để kiếm sống nhưng lại đi làm kỹ, đó là hạ tiện. Đi cổ vũ bọn họ, vậy chẳng phải là đang khuyến khích cho hành động vô liêm sỉ đó à?”
Lữ Đại liếc hắn một cái, thầm nghĩ nếu ta thật sự muốn đi, cần gì phải mang chàng theo, nhưng ngoài mặt lại làm nũng nói: “Chỉ đi một lần này thôi, không có lần sau.”
Giang Bình đang định từ chối thì nghe thấy nàng thì thầm: “Bên trong cơ thể nam tử phía đối diện có lệ quỷ, đợi hắn đi rồi thì chúng ta đi theo.”
Giang Bình hiểu ý nàng, giả vờ không tình nguyện nói: “Được được, chỉ một lần này thôi.”
Nửa canh giờ sau, nam tử mặc áo xanh đội mũ thu cần câu lại, xách hai con cá diếc rời đi. Lữ Đại cũng kéo Giang Bình lên ngựa đi về phía ngược lại, nàng âm thầm lấy hai người giấy ra đặt lên ngựa, còn nàng và Giang Bình ẩn nấp rồi quay lại theo dõi nam tử đó, người giấy biến thành bóng dáng của họ tiếp tục đi.
Đi đến đường Bách Thảo, nam tử áo xanh dừng lại trước sạp đậu phụ mua hai miếng đậu phủ, chủ sạp cười nói: “Tịch tướng công đang định làm canh cá à?”
Lục Quyết ừ một tiếng, chủ sạp có ý tốt nói: “Ta nói ngươi nghe, nhớ là cá phải chiên hai mặt trước thì nấu canh mới ngon.”
“Ta biết rồi, cảm ơn Hứa ca.” Lục Quyết cười nhận lấy đậu phụ rồi quay về nhà cỏ, bắt đầu nấu canh cá.
Lữ Đại đánh giá ngôi nhà tranh vừa thấp vừa chật hẹp, không khỏi thắc mắc: “Lệ quỷ này sao lại bám vào một tú tài nghèo sống ở nơi dột nát như này nhỉ?”
Giang Bình nói: “Có vài người trải qua cuộc sống giàu sang phú quý nên xem nhẹ công danh lợi lộc, cao nhân ẩn mình nơi thành thị, hờ hững với đời, ta thấy lúc còn sống chắc hẳn hắn có thân phận không tầm thường.”
Lữ Đại ghi nhớ vị trí của ngôi nhà tranh rồi cùng Giang Bình về nhà, truyền tin cho Lữ Minh Hồ.
Bây giờ Vĩ nương mạnh dạn hơn nhiều, trời mới sẩm tối đã chạy sang nhà bên cạnh, căn bếp nhỏ trong nhà tranh bốc khói nghi ngút, ánh đèn mờ ảo, thoang thoảng mùi thơm của canh cá. Lục Quyết đang cắt củ cải, Vĩ nương thấy hắn cắt vừa nhanh lại mỏng, nàng vân vê thử một miếng so sánh với tóc của mình, thế mà độ dày lại gần như nhau.
“Lục lang, kỹ năng cắt của chàng giỏi thật!”
Lục Quyết cười nói: “Ăn cơm xong ta đưa nàng đến một nơi.”
Vĩ nương hỏi: “Chỗ nào?”
Lục Quyết đáp: “Chỗ tốt.”
Lữ Minh Hồ nhận được tin tức của Lữ Đại thì lập tức ngự kiếm đến Hàng Châu, lúc đến nơi đã là giờ Tuất. Lữ Đại và Giang Bình đã ăn xong bữa tối, ngồi trong phòng khách đợi y đến. Thấy y đến, Lữ Đại muốn đưa y đến chỗ ở của Tịch Xung, nhưng Giang Bình lại nói: “Nương tử, ta ở nhà cũng không yên tâm, để ta đi với hai người.”
Lữ Đại biết cảm giác chờ đợi không thoải mái, nàng nhìn Lữ Minh Hồ, nghĩ có y ở đây thì sẽ không có nguy hiểm gì bèn đưa Giang Bình đi cùng.
Gió xuân mềm mại, đa số nhà trên đường Bách Thảo vẫn sáng đèn, nhưng nhà Tịch Xung thì tối om. Lữ Minh Hồ bảo Lữ Đại và Giang Bình chờ ở bên ngoài, còn y đi vào thăm dò.
Đi đến cửa, trên mặt đất lóe lên một tia sáng rồi lập tức hiện ra một pháp trận cực kỳ phức tạp. Lữ Minh Hồ biết y đã trúng kế, không kịp thoát thân nữa rồi, pháp trận nhanh chóng xoay chuyển, đường kính ước chừng khoảng một trượng giống như vòng xoáy dưới biển sâu, lực hút cực mạnh hút y xuống đất trong nháy mắt.
Lữ Đại thấy vậy thì không nghĩ nhiều mà nhún người lên nhảy thẳng vào trận pháp, nàng cũng bị hút vào trong giống y.
Động tác của nàng quá nhanh, Giang Bình chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh còn người đã biến mất. Lúc này hắn đối mặt với hai sự lựa chọn, một là đi theo, hai là đi tìm người giúp. Cách sau rõ ràng là hợp lý hơn, nhưng không biết làm sao mà hắn chọn cách trước như bị ma xui quỷ khiến.
Sau khi suy nghĩ một lúc, có lẽ là sợ người khác không cứu được nàng, không biết nàng sống chết ra sao, chân trời góc bể, không bằng đi theo còn hơn.
Lúc nàng đuổi theo Lữ Minh Hồ chắc trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Pháp trận biến mất, không hề để lại bất cứ dấu vết nào, Lục Quyết đang chèo thuyền trên hồ Động Đình ở phía xa lại cau mày, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Vĩ nương dựa sát vào người hắn, uống cạn một cốc rượu nho đỏ au, mặt cũng đỏ lên.
Ngân hà rực rỡ trên trời như thủy tinh bị đánh vỡ, Vĩ nương chỉ vào một trong số đó, nói: “Lục lang, đó là sao gì?”
Lục Quyết đáp: “Thần tinh, mỗi một ngôi sao mà người phàm nhìn thấy đều là cung điện của các thần tiên ở trên Tiên giới, Thần tinh chính là cung điện của Thủy Đức Tinh Quân.”
Vĩ nương hỏi: “Thủy Đức Tinh Quân có phải là mặt vuông, râu lớn, trông giống như trong đồ cúng Thủy Đức không?”
Lục Quyết lắc đầu, cười nói: “Đó đều là do người phàm tưởng tượng, Thủy Đức Tinh Quân thật sự là một người đẹp phong hoa tuyệt đại, bốn trăm năm trước hắn vẫn còn ở phàm trần, đệ đệ không ra gì kia của ta còn tưởng hắn là nữ tử nên đã chọc ghẹo hắn, bị hắn một kiếm đâm chết.”
Sắc mặt Vĩ nương thay đổi: “Vậy chắc chắn chàng rất hận hắn.”
Lục Quyết thở dài, nâng ly rượu về phía Thần tinh rồi rót rượu xuống hồ, nói: “Ta hận hắn, cũng kính trọng hắn, bởi vì hắn là người duy nhất đánh bại ta.”
Xung quanh tối om, Lữ Đại gọi Lữ Minh Hồ, thế mà lại có tiếng đáp lại. Lữ Minh Hồ nghe thấy giọng nàng, lòng bàn tay y xuất hiện một quả cầu lửa mới nhìn rõ vô số cái bóng trước sau trái phải, Ngân Hán Thanh Tế lập tức ra khỏi vỏ, nhờ khúc xạ ánh sáng mới phát hiện ra đây là một đại điện, trên tường treo kín gương đồng, mỗi bên cao chừng bảy thước, kiểu dáng đều gần giống nhau, trông giống như con mắt đang nhìn hắn và Lữ Đại chằm chằm, vô cùng âm u quỷ dị.
Lữ Minh Hồ đi đến trước mặt Lữ Đại, y cau mày nói: “Sao ngươi lại theo vào?”
“Ta thấy ngài rơi vào bẫy nên đi theo.”
“Ngươi cũng biết là bẫy à!”
Vậy mà còn đi theo, có phải ngốc không thế? Lữ Đại nghe hiểu ý y, nàng cắn môi, cúi đầu nói: “Lệ quỷ đó chắc chắn là cố ý dụ ta tới đây, đều tại ta không tốt, trúng kế của hắn, còn làm liên lụy ngài nữa.”
Lữ Minh Hồ thở dài, nói: “Đao chém dễ đỡ, tên lén khó tránh, không trách ngươi được.” Ngọn lửa trong lòng bàn tay dần tiêu tan, y thắp sáng hai ngọn đèn lớn, ánh đèn phản chiếu lẫn nhau, chiếu sáng mọi ngóc ngách trong điện, cảm giác u ám lập tức giảm bớt đi nhiều.
Lữ Đại nhìn xung quanh, nói: “Đây là nơi nào nhỉ? Sao lại có nhiều gương như thế?”
Vẻ mặt Lữ Minh Hồ nghiêm trọng, trên lông mày có mây đen lượn lờ, nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì đây chắc là Thiên Môn Vạn Hộ Cung.”
Lữ Đại hỏi: “Thiên Môn Vạn Hộ Cung là địa bàn của ai?”
Chuyện đã đến nước này, Lữ Minh Hồ cũng không giấu nàng nữa, y nói: “Ta nghe sư phụ nói, Thiên Môn Vạn Hộ Cung này là nơi Mục Thương Ngô giam cầm tù binh, mỗi một mặt đều là một cánh cửa, thế giới phía sau cửa rất khó đoán, cái nào là cửa sống thì chỉ có một mình Mục Thương Ngô biết.”