Thước Kiều Tiên

Chương 66




Sau khi vào đông, Hàng Châu cũng dần lạnh lên. Rạng sáng ngày hôm nay, Giang Bình loáng thoáng nghe thấy tiếng tuyết rơi bên ngoài, hắn tỉnh giấc vén màn gấm đỏ lên, quả nhiên nhìn thấy tuyết rơi trên cửa sổ đến chói mắt, bèn vội vàng gọi Lữ Đại dậy, tranh thủ lúc ít người đến Tây Hồ ngắm tuyết.

Một người một yêu thu dọn qua rồi ra cửa, không ngồi kiệu cũng không ngồi xe, mỗi người cưỡi một con lừa, đi trên Tô Đê giống như dải lụa bạc.

Hồ nước đóng băng, đỉnh núi bạc đầu, trong cảnh tuyết đọng mênh mông thấp thoáng màu xanh lục của cây tùng, gió lạnh thấu xương mang theo hương hoa mai, cũng không biết là hoa nở ở nơi nào. Trên hồ có mấy chiếc thuyền con giống như là mực điểm lên.

Giang Bình nói: “Hàng Châu hiếm khi có tuyết rơi, cảnh đẹp như vậy có khi đợi một năm cũng không thấy.”

Lữ Đại nói: “Cảnh tuyết ở Bồng Lai cũng rất đẹp, ngày khác ta sẽ dẫn chàng đến đó dạo chơi.” Lại nói: “Chàng có bao giờ dẫn nữ tử khác tới đây ngắm tuyết không?”

Giang Bình nghiêng đầu suy nghĩ giây lát rồi nói: “Ngoại trừ tiên mẫu và tỷ muội trong nhà thì không còn ai khác nữa.”

Lữ Đại thầm vui mừng, lại vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, nói: “Ta không tin đâu.”

Nàng khoác áo choàng dệt kim đỏ thẫm, đứng giữa băng thiên tuyết địa này lại càng thêm bắt mắt, Giang Bình nhìn nàng, cười nói: “Không tin thì nàng còn hỏi ta làm gì? Chẳng lẽ nàng muốn ta nói ta từng cùng hoa nương trong lầu xanh đến đây ngắm tuyết thì nàng mới chịu tin?”

Lữ Đại quơ roi da trong tay: “Nếu chàng thật sự cùng hoa nương đến đây ngắm tuyết, ta sẽ ném chàng vào trong hồ, cho chàng đông lạnh thành kem.”

Giang Bình nói: “Những hỉ thước khác cũng nhỏ nhen như nàng sao?”

Lữ Đại giương cằm lên, liếc xéo hắn: “Điểu Tộc bọn ta từ trước đến nay đều là nữ chủ ngoại, hùng chủ nội, các tỷ muội của ta đều có vài nam nhân, ta chỉ có một mình chàng, chàng còn không biết thỏa mãn?”

Giang Bình nhịn cười nói: “Thỏa mãn, thỏa mãn.”

Tuyết vẫn còn rơi, từng mảnh nhẹ như lông ngỗng nối tiếp nhau rơi xuống phủ kín trời đất. Lục Quyết ôm áo tơi, đội mũ tơi, ngồi ở đầu thuyền thả câu. Hắn thoạt nhìn không có gì thu hút, chỉ như những người câu cá thường thấy trên Tây Hồ, Giang Bình và Lữ Đại trên bờ cũng không để ý đến hắn. Hắn nhìn phu thê hai người chàng chàng thiếp thiếp, môi khẽ nhếch lên.

Một chiếc thuyền nhỏ từ từ nhích lại gần, đầu mũi thuyền có một gã nam tử cao lớn, đầu y đội ngân quan, trên người khoác áo choàng đen, khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn, giữa hai đầu lông mày có khí chất ở địa vị cao đã lâu. Y nhìn chằm chằm Lục Quyết không chớp mắt, trong mắt đầy vẻ kích động, giống như chó săn trung thành nhìn thấy chủ nhân đã lâu không gặp.

Hai chiếc thuyền nhỏ cách nhau chừng sáu thước, y vén vạt áo, quỳ gối trên lớp tuyết đọng đầu thuyền, cất giọng khàn khàn gần như nghẹn ngào: “Thuộc hạ tham kiến vương thượng!”

Lục Quyết thở dài một tiếng, nhìn y, cũng lộ vẻ xúc động nói: “Ta hiện giờ tên là Lục Quyết, không còn là yêu vương nữa, ngươi không cần hành lễ như vậy.” Nói xong, hắn phất nhẹ ống tay áo, một sức lực vô hình nâng Tiết Tùy Châu dậy.

“Tùy Châu, từ biệt nhiều năm, tu vi của ngươi đã tinh tiến không ít.”

Tiết Tùy Châu lại không thể nhìn thấu tu vi của hắn, cúi đầu nói: “Thuộc hạ tư chất ngu dốt, cho dù tu luyện ngàn năm vạn năm cũng không bằng một phần mười của vương thượng.”

Lục Quyết cười cười, buông cần câu xuống, lấy một bầu rượu nóng hổi từ trên lò lửa nhỏ bên cạnh ra, nói: “Lại đây uống mấy chén đi.”

Tiết Tùy Châu khẽ lắc lư cơ thể, chuyển qua ngồi đối diện hắn, chiếc thuyền con cũng không hề nhúc nhích.

Lục Quyết uống với y một chén: “Mấy năm nay ngươi sống thế nào? Kinh Ngọc có khỏe không?”

Tiết Tùy Châu khẽ gật đầu, nói: “Những mặt khác đều tốt, chỉ là ngày đêm lo lắng an nguy của vương thượng, thuộc hạ đã nhiều lần lẻn vào địa phủ nhưng chưa từng thăm dò chính xác.”

Lục Quyết nói: “Ta biết ngươi đã từng đi qua đó, tay phải của Thôi phán quan là do ngươi chặt đứt.” Nói xong, hắn cầm lấy tay phải Tiết Tùy Châu, đặt hai ngón tay lên mạch máu của y.

Tiết Tùy Châu không né tránh, bởi vì có trốn cũng không trốn thoát được, động tác của hắn thật sự quá nhanh. Bị một cao thủ dễ dàng bắt được mạch máu như vậy, dù là ai cũng không khỏi lo lắng. Tiết Tùy Châu nín thở, tay kia không kiểm soát được sức lực, trong lòng bỗng chốc nảy sinh một số suy nghĩ không tốt, thậm chí còn có chút hối hận vì đã đến đây một mình.

“Ngươi quả nhiên trúng Thôi Hồn Chưởng của hắn rồi.” Lục Quyết buông tay ra, lúc này Tiết Tùy Châu mới biết hắn không có ác ý, trái tim rơi xuống chỗ cũ, cười nhạt nói: “Đúng là không có chuyện gì gạt được vương thượng.”

Lục Quyết nói: “Thiên Tiên Đằng ngàn năm có thể trị thương cho ngươi, ta nhớ trên Nhạc Du Sơn có một gốc cây, ngươi không biết sao?”

Nhạc Du Sơn thừa thải thảo dược, vốn là địa bàn của yêu giới, nhắc tới lời này, trên mặt Tiết Tùy Châu lộ vẻ xấu hổ, nói: “Bốn trăm năm trước, phái Không Động thừa dịp hoang loạn đã chiếm trước Nhạc Du Sơn, sau đó tuy rằng thuộc hạ đã mang binh đoạt lại, nhưng kỳ trân thảo dược trên núi cũng đã bị bọn họ đào móc không còn gì.”

“Phái Không Động…” Lục Quyết nheo mắt, nhớ tới đám đệ tử phái Không Động gặp ở Tiên Nhưỡng Cư, hắn nâng chén mỉm cười nói: “Không sao, ta bảo bọn họ trả lại gấp bội là được.”

Sau khi ôn lại chuyện xưa và uống hai chén rượu, bọn họ chợt nghe thấy tiếng kèn tất lật truyền đến, gió thổi làm bông tuyết bay lượn, tựa như đang nhảy múa theo tiếng kèn tất lật này, thế gian được bao bọc trong ánh tuyết càng trở nên tĩnh lặng và rộng lớn hơn.

Lục Quyết nói: “Tiếng kèn tất lật này nghe khá tịnh tâm, đã lâu rồi ta chưa nghe hắn thổi lại.”

Tiết Tùy Châu theo tiếng nhìn về phía một nam một nữ trong Phóng Hạc đình, lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Lữ Đại, trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ.

Lục Quyết nói: “Ngươi biết bọn họ?”

Tiết Tùy Châu nói: “Nam tử kia thì thuộc hạ không biết, nhưng nữ tử kia là linh sủng của Lữ Minh Hồ, Kinh Ngọc rất thích nàng, ban đầu muốn bắt nàng làm lô đỉnh, nhưng lại bị Lữ Minh Hồ mang đi. Tiểu nha đầu chưa dứt sữa, chướng mắt Kinh Ngọc, thế mà lại ở chỗ này chàng chàng thiếp thiếp với một phàm nhân, đúng là không biết điều.”

Nghe xong lời này, Lục Quyết ngược lại cảm thấy ánh mắt của Tiểu Hỉ Thước rất tốt, khóe mắt liếc nhìn Tiết Tùy Châu, mang theo vẻ khinh bỉ nói: “Uổng công ngươi có chín cái đầu, đạo lý ‘ngàn vàng khó mua được trái tim của mỹ nhân’ thế mà cũng không hiểu.”

Giang Bình nghe Lữ Đại thổi xong một khúc thì vui mừng đến mặt mày hớn hở, kéo hai tay nàng vào lòng rồi ôm chặt.

Về đến nhà, Lữ Đại thấy Diêu Mạn Kinh đưa thư tới, nói sắp ăn hết Tưởng Dung Đan rồi, bảo nàng lại đưa thêm mười bình đến.

Một viên Tưởng Dung Đan có hiệu quả một canh giờ, một bình có mười lăm viên, hai tháng trước Lữ Đại đã đưa hai mươi bình cho nàng ta, không ngờ nàng ta ăn hết nhanh như thế, nàng đành phải tìm cớ đến Hải thị mua thuốc.

Chạy mấy cửa hàng chỉ mua được mười bình, các chưởng quỹ đều nói Tưởng Dung Đan không bán được, lợi nhuận lại ít, thành ra cũng không còn nhiều người luyện, còn hỏi nàng mua nhiều như vậy làm gì?

Lữ Đại nói: “Ta có một muội muội thích thích ăn cái này, ăn đến nghiện, các ngươi nghĩ cách kiếm thêm chút nữa được không?”

Chưởng quỹ ai nấy đều lộ vẻ khó xử, nói: “Cô nương, nếu là những thứ thuốc không tốn nhiều khí lực kia thì bọn ta có thể giúp ngươi, còn Tưởng Dung Đan tuy rằng không có tác dụng gì nhưng phải đạo sĩ tu vi rất cao mới luyện được. Ngươi nói xem người ta nào có công phu chuyên môn luyện thứ này, cho nên trữ hàng càng ngày càng ít, bọn ta cũng bất lực.”

Lữ Đại suy nghĩ một lúc lâu, sau đó viết rõ mọi chuyện của Diêu Mạn Kinh vào trong thư, còn tặng kèm một cành hoa mai Cô Sơn, gửi cho Lữ Minh Hồ, nhờ y hỗ trợ luyện một ít Tưởng Dung Đan, coi như là tích đức làm việc thiện.

Sáng sớm hôm sau, nàng nhận được hồi âm cùng một rổ trái cây của Lữ Minh Hồ, mở thư xem thì chỉ có một hàng chữ phong lưu phiêu dật, viết là: Mỗi người đều có số mệnh riêng, chớ xen vào việc của người khác.

Lữ Đại bĩu môi, nghĩ thầm những nam nhân này quả nhiên không hiểu nỗi khổ của nữ nhân, chỉ biết nói mát.

Ăn xong mấy quả trái cây cũng nghĩ không ra cách gì khác, nàng đành phải hẹn Diêu Mạn Kinh ra, nói: “Diêu phu nhân, Tưởng Dung Đan đã không còn ai luyện nữa, ta chạy khắp Hải thị chỉ mua được mười bình này, người uống tiết kiệm một chút, vốn dĩ đây cũng không phải kế lâu dài.”

Diêu Mạn Kinh không nghe thì thôi, vừa nghe lời này xong, nàng ta giống như bị bóp cổ, gấp đến độ bắt lấy ống tay áo của nàng, con ngươi như lồi ra ngoài, nói: “Tiên cô, ngươi nghĩ thêm cách khác đi, ta không thể không có Tưởng Dung Đan!”

Lữ Đại áy náy nói: “Diêu phu nhân, thật sự rất xin lỗi, ta không thể nghĩ ra cách nào khác nữa.”

Diêu Mạn Kinh ngơ ngác nhìn nàng, chính nàng đã kéo mình ra khỏi vực sâu tuyệt vọng, hôm nay lại buông tay mặc kệ, trơ mắt nhìn mình ngã về lại hố sâu. Phải tàn nhẫn cỡ nào, đáng giận cỡ nào chứ.

Bụp một tiếng ngã ngồi xuống đất, sắc mặt Diêu Mạn Kinh tái nhợt, trong mắt hiện lên sự oán hận, che mặt bật khóc.

Lữ Đại an ủi nàng ta một lúc lâu, đưa nàng ta lên kiệu trở về.

Thê tử hồi tâm chuyển ý khiến Hạ Thiên Hộ như được tái sinh, ngay cả đồng liêu cũng nhìn ra khí sắc của hắn khác biệt, hỏi hắn có phải đã gặp được chuyện vui gì hay không. Hạ Thiên Hộ cười không đáp lại, hằng ngày không để ý tới công vụ, chỉ muốn về nhà sớm một chút.

Hôm nay là Đông Chí, hắn bảo phòng bếp làm một bàn thức ăn phong phú, tranh thủ về sớm uống rượu dùng cơm với thê tử.

Diêu Mạn Kinh thất hồn lạc phách về đến nhà, biết hắn ở trên sảnh, nàng ta muốn ăn Tưởng Dung Đan rồi đi vào, lại muốn thích ứng với những ngày không có Tưởng Dung Đan nên không ăn nữa.

Hai tháng này ngoại trừ những lúc nhắm mắt ngủ, chỉ cần ở cùng một chỗ với hắn là nàng ta lại không thể rời khỏi Tưởng Dung Đan. Lúc này đi vào đại sảnh, đột nhiên nhìn thấy hình hài xấu xí nguyên bản của hắn, nàng ta giống như ăn phải đồ ăn thiu, trong dạ dày sóng cuộn biển gầm, vịn khung cửa phun ra.

Hạ Thiên Hộ vội vàng tiến lên nói: “Phu nhân, nàng làm sao vậy? Mau gọi lang trung đến!

Lang trung đến khám qua, nói không có gì đáng ngại, kê mấy thang thuốc rồi rời đi.

Diêu Mạn Kinh nằm trên giường, sắc mặt vàng như nến, nhắm chặt hai mắt, mệt mỏi nói với trượng phu đang ngồi bên giường: “Ta rất khó chịu, muốn ở một mình, đêm nay chàng đi nơi khác ngủ đi.”

Hạ Thiên Hộ nghe lời nàng sang ngủ ở thư phòng. Đêm khuya yên tĩnh, Diêu Mạn Kinh hắt dầu đèn lên màn trướng, châm lửa. Lưỡi lửa bay tứ phía, thoáng chốc bò đầy giá giường.

Trong ánh lửa rực rỡ, Diêu Mạn Kinh xả mái tóc thật dài, giống như một nữ quỷ đau khổ, treo một sợi dây loan trên xà nhà làm thành một cái bẫy, sau đó thò đầu vào trong bẫy, đá ngã ghế, hồn về địa phủ.