Sống cùng một mái nhà vài ngày, Giang Bình phát hiện Lữ Minh Hồ cũng không vô cảm như Lữ Đại nói, ví dụ như hắn có thể dễ dàng cảm giác được dưới vẻ lãnh đạm của Lữ Minh Hồ là sự khó chịu đối với hắn.
Đương nhiên khó chịu cũng là một loại tình cảm, Lữ Minh Hồ ghét hắn chắc chắn là bởi vì Lữ Đại, Giang Bình hiểu rất rõ việc này. Không thể nói Lữ Đại chỉ là một con hỉ thước tinh, cho dù là mèo chó không thành yêu thì chủ nhân của nó cũng không vui khi nhìn thấy nó bị người khác bắt đi mất.
Hôm đó ăn cơm trưa xong, Lữ Đại lấy một hộp gỗ tử đàn trong ổ ra, nói với Giang Bình: “Ta cho chàng xem một thứ thú vị.”
Tổ chim hỉ thước của nàng tuy nhìn không lớn nhưng lại cất giấu rất nhiều đồ chơi nhỏ kỳ lạ cổ quái, có quả cầu thủy tinh thu được âm thanh, có bình lưu ly đựng ánh mặt trời, có vải vóc biến ảo nhiều màu sắc, mùi thơm lạ xông vào mũi, đóa hoa vĩnh viễn không héo tàn, còn cả vỏ bọc trang trí tinh xảo, mọi thứ như thế nhiều không kể xiết.
Những thứ này thật ra không đáng giá bao nhiêu tiền, nàng lại rất xem trọng chúng, sợ bị trộm, còn cố ý nhờ Lữ Minh Hồ bày ra kết giới. Tầng kết giới này có bao nhiêu kiên cố? Khi xưa Lữ Minh Hồ có việc ra ngoài, Nhị đệ tử Bàng Nghĩa bị nàng trộm mất một cái quạt bèn đuổi theo nàng tới Phi Sương Viện, thấy nàng trốn ở trong tổ, hắn đánh một chưởng vào kết giới nhưng vẫn không thay đổi gì.
Chim hỉ thước không chút sợ hãi nhìn hắn, thầm thì ríu rít đầy vui vẻ.
Tính tình Bàng Nghĩa rất dễ bị kích động, thích tranh giành háo thắng, hắn nghĩ mình thân là sư huynh mà tu vi võ công lại không bằng Lữ Minh Hồ mới nhập môn đã là chuyện đáng xấu hổ, bây giờ nếu ngay cả một con chim hỉ thước y nuôi mà hắn cũng không làm gì được, chẳng phải sẽ rất nhục nhã sao? Vì thế hắn dốc toàn lực chém xuống một kiếm, lại bị lực đạo trên kết giới làm văng ngược ra ngoài, cơ thể nặng nề của hắn đụng vào một gốc cây tùng, thân cây năm người mới ôm chặt vang lên tiếng răng rắc đứt gãy.
Bàng Nghĩa vô cùng xấu hổ, không hé răng đề cập đến chuyện này nữa, cùng không thèm lấy lại chiếc quạt.
Chờ đến khi Lữ Minh Hồ trở lại Phi Sương Viện, Lữ Đại lã chã khóc nói: “Minh Hồ, suýt chút nữa ta không gặp được ngài rồi.”
Lữ Minh Hồ hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Lữ Đại nói: “Hôm qua ta lấy một chiếc quạt của Bàng đạo trưởng, hắn lại ra tay với ta, may mà có kết giới ngài bày ra che chở, nếu không ta đã bị kiếm của hắn chém thành hai nửa rồi. Lá gan của ta đã bị dọa đến vỡ mật, chân ta lúc này hãy còn run rẩy!”
Lữ Minh Hồ vỗ về lưng nàng, im lặng một lát rồi nói: “Sau này không được trộm đồ của nhị sư huynh nữa.” Y cầm lấy cái quạt kia trả lại cho Bàng Nghĩa.
Giang Bình nghe Lữ Đại kể lại chuyện cũ xong bèn nói: “Vị Bàng đạo trưởng này nhạy cảm lại xúc động, tính tình như pháo, nàng không nên trêu chọc hắn.”
Lữ Đại khịt mũi hừ một tiếng: “Là hắn ghen tị với Minh Hồ rồi lấy ta ra trút giận!”
Giang Bình nói: “Lữ đạo trưởng thiên tư xuất chúng, khó tránh khỏi chuyện bị người ta đố kỵ, nàng lại là một kẻ gây chuyện, người khác không dám làm gì y, tất nhiên sẽ đốt lửa lên người nàng. Nàng vốn phải an phận một chút.”
Qua mấy ngày vừa rồi trò chuyện với nhau, hắn đã biết Lữ Minh Hồ không hề quản giáo nàng nghiêm khắc, nói đúng hơn là mặc kệ, thuận theo lẽ tự nhiên. Nàng không cần làm gì cả, cho dù đã hơn hai trăm tuổi nhưng tính tình vẫn như một đứa trẻ.
Nàng không thể luôn như thế, phải có người dạy nàng đạo lý đối nhân xử thế. Giang Bình tận tình khuyên nhủ, Lữ Đại hoàn toàn coi như gió thoảng bên tai, mở hộp gỗ tử đàn ra, nói: “Chàng xem!”
Giang Bình bất đắc dĩ thở dài, thấy trong hộp là một bộ tượng được chạm khắc bằng ngà voi đang múa theo điệu nhạc. Lữ Đại lấy chúng ra, bày trên bàn rồi niệm chú ngữ, khúc nhạc có tiếng tiêu, có tiếng tỳ bà, có tiếng sáo dài đồng loạt vang lên, hợp tấu thành khúc, trong trẻo như âm thanh của tự nhiên. Bức tượng vung ống tay áo, nhẹ nhàng nhảy múa, tư thái uyển chuyển không hề dừng lại.
Giang Bình tán thưởng không thôi: “Bảo bối này nàng có được từ đâu?”
Lữ Đại nói: “Cái này thì tính là bảo bối gì? Hải Thị có rất nhiều.”
Giang Bình nói: “Hải Thị là nơi nào?”
Lữ Đại nói: “Nó không khác chợ búa thế tục lắm, ở đó bán các loại đồ dùng của tu sĩ, còn có tửu quán sòng bạc kỹ viện, ngày mai ta dẫn chàng đi dạo chơi.”
Giang Bình nói: “Nếu muốn đến Hải thị thì chắc chúng ta không trở lại đây nữa, ngày mai từ biệt Lữ đạo trưởng luôn.”
Lữ Đại gật đầu, chơi thêm một hồi, nàng lại đến chỗ Tàm Nương học may vá, đây là sở thích gần đây của nàng. Giang Bình đi tới phòng của Lữ Minh Hồ, chợt có một cảm giác mát mẻ. Lữ Minh Hồ đang ngồi ở trên giường đọc sách, trong tay cầm một chén trà thơm bốc lên hơi nước lượn lờ, không giống như hơi nóng mà giống với hơi lạnh hơn.
Y cũng không ngước mắt lên: “Giang công tử, có việc gì sao?”
Giang Bình cướp đi linh sủng của y, trong lòng vẫn thấy hổ thẹn, hắn cười làm lành nói: “Lữ đạo trưởng, bọn ta định ngày mai sẽ rời đi, mấy ngày nay nhận được sự tiếp đãi, trong lòng ta vô cùng cảm kích.”
Lữ Minh Hồ ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Giang Bình cũng không nói gì nhiều, lại bồi hồi thêm vài câu, Lữ Minh Hồ lật sách qua một trang mới: “Giang công tử, ngươi đừng sầu lo, ta đã đồng ý để nàng đi theo ngươi thì sẽ không đổi ý.”
Giang Bình im lặng một lát rồi nói: “Kỳ thật không phải ta sợ đạo trưởng đổi ý, ta là sợ trong lòng ngài trách nàng. Nàng tính tình trẻ con, bướng bỉnh gây họa như chuyện cơm bữa. Ta chỉ là một phàm phu tục tử, tuổi thọ ngắn ngủi có mấy chục năm, ta sẽ dùng hết khả năng bảo vệ nàng, nhưng ngài mới là chỗ dựa chân chính của nàng. Nếu ngài mặc kệ nàng, ta ở dưới cửu tuyền cũng không an tâm.”
Lữ Minh Hồ ngước lên nhìn hắn, ánh mắt có chút sâu xa, lại rủ mi nhìn xuống trang sách, nói: “Ngươi cũng biết nàng là một đứa trẻ chưa trưởng thành, nếu ta giận dỗi nàng, chẳng phải ta cũng trở thành trẻ con rồi sao?”
Vẻ mặt Giang Bình giãn ra: “Có lời này của đạo trưởng, ta yên tâm rồi.”
Lữ Minh Hồ lấy một lá bùa trong tay áo ra, nói: “Đây là Thông Linh Phù, nếu nàng gặp phiền toái thì người cứ đốt lá bùa này.”
Buổi tối Lữ Đại tới, Lữ Minh Hồ đang nhắm mắt ngồi thiền, cũng không để ý tới nàng. Lữ Đại chậm rãi đi đến bên cạnh y, giọng nói mềm mại gọi Minh Hồ, là ý tứ lấy lòng cầu hòa.
Lữ Minh Hồ ngoảnh mặt làm ngơ, dưới ánh đèn, hàng mi của y giống như hai cây quạt lông tinh xảo che chắn trước mắt, đẹp không tỳ vết, sống mũi thẳng tắp như sườn núi tuyết, cao ngất mà lạnh lùng.
Lữ Đại cúi đầu, nắm lấy một góc ống tay áo trắng tinh của y, nói: “Ngày mai ta phải đi rồi, ngài nhớ bảo trọng. Mấy ngày nay ta đi theo Tàm Nương học may vá, có thêu được một chiếc khăn tay, mặc dù không được đẹp lắm, nhưng ngài chớ có ghét bỏ.” Nàng nhét khăn tay vào trong tay áo y, sau đó hóa thành gió bay ra ngoài cửa.
Lữ Minh Hồ mở chiếc khăn tay ra, trên mặt khăn tơ tằm màu trắng thêu một cây hoa mai, đầu cành có một con chim hỉ thước. Nàng cũng không giấu diếm, quả thật thêu không tốt, mũi khâu xiêu xiêu vẹo vẹo làm chim hỉ thước và cây mai có chút biến dạng, giống như tranh vẽ của trẻ con, trong cái vụng về không thiếu vẻ thú vị của trẻ nhỏ.
Lữ Minh Hồ đi tới trước giá sách, bỏ khăn tay vào một cái hộp nghiên mực trống không, suy nghĩ giây lát, y thi triển chú tránh lửa trên hộp nghiên, lại thi triển chú nhận chủ, phòng ngừa người khác mở ra, lúc này mới tiếp tục ngồi thiền.
Sáng sớm hôm sau, Giang Bình và Lữ Đại rời khỏi Lư Sơn, đi về phía Hải Thi. Xe ngựa chạy như bay trên không trung hơn nửa canh giờ, Giang Bình vén rèm xe lên, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy nước biển mênh mông, một mảnh xanh thẳm, con hải âu màu xám trắng lượn lờ trên mặt biển.
Xe ngựa từ từ đáp xuống một hòn đảo, Giang Bình xuống xe, trước mặt có một vật từ từ bay tới, tóc búi cao, đội hoa quan, hóa ra là một cái đầu của mỹ nhân.
Giang Bình rất bất ngờ, nhìn không chớp mắt. Đầu mỹ nhân cũng nhìn thấy hắn, tiến về phía trước, suýt chút nữa chạm vào mặt hắn, sóng mắt chuyển động, nũng nịu nói: “Công tử, đến nhà ta chơi một lát đi.”
Giang Bình lùi lại một bước, còn chưa kịp từ chối, Lữ Đại đã nhanh chóng vươn tay nắm chặt lấy búi tóc của mỹ nhân rồi dùng sức ném đi, nói: “Người này đã có chủ, ngươi đi tìm người khác đi!”
Đầu mỹ nhân xoay trong không trung hai vòng, bật cười bay xa.
Giang Bình nói: “Nương tử, chẳng lẽ đây là Phi Đầu Man được ghi lại trong sách?”
Lữ Đại nói: “Ừm, đây gọi là buôn bán da thịt, để thân thể ở nhà còn đầu bay ra ngoài kéo khách. Bây giờ còn sớm, ta dẫn chàng đến Tiên Nhưỡng Cư uống Hà Phi tửu, muộn sẽ không còn nữa.”