Thước Kiều Tiên

Chương 50: Diệp trạch bí ẩn




Sáng sớm, tiểu đạo sĩ mở cửa Trùng Dương Quan, cầm chổi đi ra ngoài thì chợt thấy có một người đứng trong làn sương sớm.

Đến gần thấy rõ khuôn mặt người nọ, hắn kinh ngạc nói: “Giang công tử? Chuyện lạ hiếm thấy, ngài đến sớm quá, mời ngài vào trong, mời vào.”

Giang Bình đứng bất động, vẻ mặt có chút kỳ quái, tựa như muốn đi vào nhưng lại có điều gì đó băn khoăn, hắn nhíu mày, ánh mắt biến hóa bất định.

Tiểu đạo sĩ bỗng chốc nghi hoặc: “Giang công tử, ngài làm sao vậy?”

Giang Bình cắn răng nói: “Không có gì.” Sau đó hắn xoay người lên ngựa, cưỡi như bay rời đi.

Tiểu đạo sĩ gãi gãi đầu, đi vào nói cho Thẩm đạo sĩ: “Sư phụ, vừa rồi Giang công tử có tới, nhưng chưa kịp nói gì đã lên ngựa rời đi.”

Thẩm đạo sĩ đang luyện quyền, lơ đễnh nói: “Tùy hắn đi, nếu có việc hắn sẽ tới lại.”

Giang Bình đoán Lữ Đại hẳn đã trở về Trường Nhạc Cung, dù sao nàng cũng là thê tử đầu tiên của hắn, lý nào lại có chuyện chẳng để lại lời nào đã rời đi, như vậy thì còn ra đạo lý gì nữa? Hắn muốn đi tìm nàng để nói vài chuyện cho rõ ràng, tuy rằng hắn biết Trường Nhạc Cung ở Lư Sơn, mà Lư Sơn rộng lớn như vậy, lại là nơi tu tiên chứ không phải nơi phàm nhân có thể đi tới.

Thẩm đạo sĩ quen biết Lữ Đại, nhất định có thể giúp hắn đến Trường Nhạc Cung. Vì vậy, hắn trở lại Hàng Châu, đứng trước cửa Trùng Dương Quan, nhưng lại rơi vào mê mang. Hắn có nên đi tìm nàng không? Có lẽ cứ tách ra như thế, đối với hai người mới là kết quả tốt nhất.

Giang Bình nằm trên ghế mây dưới gốc cây, nhìn chim kêu ríu rít trên cành cây, thở dài thật sâu.

Loài chim tượng trưng cho sự may mắn này bây giờ mang lại cho hắn những rắc rối vô tận.

….

Lữ Minh Hồ cùng Lữ Đại đi tới Sùng An Trấn, ở trên đường phố rộng lớn, ngoài cửa Diệp trạch có hai phụ nhân mặc y phục rách nát, đầu tóc rối bù ngồi trên mặt đất khóc lóc, một người hô trả lại nữ nhi cho ta, một người hô trả lại trượng phu cho ta. Người vây xem có chừng mười mấy người, có người trên mặt mang theo vẻ đồng tình, có người vẻ mặt lại căm hận.

Lữ Đại hỏi một thanh niên vừa lắc đầu thở dài: “Tiểu ca, nữ nhi và trượng phu của các nàng bị làm sao vậy?”

Người thanh niên nhìn thấy nàng thì hai mắt sáng ngời, kiên nhẫn giải thích: “Các nàng là những người tị nạn ở huyện Cát Thủy, hai tháng trước bị tách khỏi gia đình, gia đình họ lại đến trấn của bọn ta, được Diệp viên ngoại thu nhận. Bây giờ các nàng tìm được nơi này, muốn đoàn tụ với gia đình, nhưng người nhà họ Diệp lại nói gia đình các nàng một tháng trước bị mắc bệnh dịch, thi thể đã đem đi thiêu rụi.”

Người thanh niên trẻ tuổi thở dài, nói: “Sông có khúc người có lúc, tin dữ như vậy các nàng không chấp nhận nổi là chuyện đương nhiên, cho nên mới ở đây khóc lóc làm loạn.”

Lữ Đại khẽ gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ đồng tình.

Bên cạnh có một giọng nói như chiêng đồng mang theo ý châm chọc: “Diệp viên ngoại có ý tốt tiếp nhận lưu dân, cho ăn cho mặc không thu lấy một đồng. Nhiều lưu dân như vậy, bệnh chết mấy người thì có gì kỳ lạ? Các ngươi còn gây sự trước cửa nhà người ta, đúng là không biết tốt xấu là gì. Thời buổi này muốn làm người tốt cũng khó!”

Lữ Đại quay đầu nhìn người mặc trường sam màu xanh lục đang nói chuyện, tướng mạo hắn đoan trang, bên hông treo một miếng mộc bài, giống như là quan sai.

“Đàm chủ bộ nói có lý, các ngươi mau đi thôi!” Bảy tám người gật đầu phụ họa, tựa như đều đồng ý với ý kiến người tốt khó làm.

Phụ nhân đòi nữ nhi ngừng khóc, ngẩng đầu lên rưng rưng nói: “Người chết không phải là người nhà của ngươi, tất nhiên ngươi không hiểu được nỗi đau của bọn ta. Nữ nhi của ta dung mạo xinh đẹp, bây giờ ngay cả thi thể cũng không thấy đâu, ai biết chết như thế nào chứ?”

Đàm chủ bộ nói: “Ha, nhóm tiểu nương ngươi ăn nói bậy bạ, cũng không động não ngẫm lại xem Diệp viên ngoại người ta muốn loại mỹ nữ gì mà không có? Đâu có thiếu gì nữ nhi nghèo nhà ngươi? Ta nghĩ ngươi là đang cố gắng moi bạc!”

“Ngươi nói bậy!” Phụ nhân đứng lên, nhổ một ngụm nước bọt vào mặt hắn, mắng: “Các ngươi là quan sai ăn của người ta, lấy của người ta, luồn cúi trước người ta, nói chuyện đương nhiên phải đứng về phía người ta rồi!”

Đàm chủ bộ lau nước miếng trên mặt, thẹn quá hóa giận, nhấc nắm đấm lên nói: “Phụ nhân chanh chua này, đúng là muốn ăn đánh mà!”

Phụ nhân xanh xao vàng vọt làm sao chịu được một nắm đấm này của hắn. Nam tử vây xem lại không có một ai đứng ra ngăn cản, phụ nhân sợ tới mức ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, lại nghe được một tiếng kêu thảm thiết, là tiếng kêu của Đàm chủ bộ.

Đàm chủ bộ che cổ tay, vẻ mặt đau khổ, trong mắt bùng lên lửa giận, phẫn nộ nhìn chung quanh nói: “Tên nhóc nào dám đánh lén lão tử? Có giỏi thì bước ra đây!”

Lữ Đại không lên tiếng, cầm một hạt thông búng lên, bắn vào chính giữa răng cửa của Đàm chủ bộ.

Đàm chủ bộ lại hét một tiếng thảm thiết, che miệng lại, máu tươi tràn ra từ kẽ ngón tay, mọi người hoảng sợ nhìn hắn. Mà bản thân hắn còn hoảng sợ hơn cả mọi người, hắn buông tay ra, nhìn chiếc răng bị gãy và một hạt thông trong nằm lòng bàn tay, trên trán toát mồ hôi lạnh, không nói không rằng quay đầu chạy như bay, giống như có lệ quỷ đang đuổi theo hắn.

Sự việc hết sức quỷ dị, mọi người cũng không dám dừng lại, nhao nhao tản đi.

Hai phụ nhân cũng thấp thỏm bất an, bốn mắt nhìn nhau, người đòi trượng phu nói: “Tỷ tỷ, tỷ nói xem vừa rồi là chuyện gì vậy?”

Người tìm nữ nhi nói: “Có lẽ là thần thánh hiển linh, để chúng ta không bỏ cuộc.”

Người đòi trượng phu kia khẽ gật đầu, hai người hiển nhiên đã nhận được sự cổ vũ, nhịn đói ra sức gào khóc.

Lữ Minh Hồ ngồi ở trong tiệm trà cách đó không xa thưởng trà, Lữ Đại đi qua ngồi xuống, nói: “Minh Hồ, ngài nói liệu người nhà các nàng có khả nặng bệnh chết không?”

Lữ Minh Hồ đáp: “Vừa rồi ta nhìn thấy hai gã quỷ sai đi qua bên kia, hỏi bọn họ thử là biết ngay.”

Một tháng trước hơn phân nửa quỷ hồn đã vào địa phủ, muốn biết nguyên nhân cái chết của bọn họ, hỏi quỷ sai là rõ ràng nhất.

Lữ Đại lại đi tới trước mặt hai phụ nhân, hỏi: “Nữ nhi ngươi tên là gì? Trượng phu ngươi tên gì?”

“Ngu Tiểu Nga.”

“Thang Nhị Phú.”

Lữ Đại gật đầu ghi nhớ, trở lại tiệm trà bảo tiểu nhị tính tiền.

Tiểu nhị đi tới nói: “Tổng cộng hai mươi văn tiền.”

Lữ Đại lấy ra năm mươi văn tiền, đặt ở trên bàn, nói: “Ngươi lấy thêm một ấm trà và bốn cái bánh nướng đưa cho các nàng ấy đi.”

Hai quỷ sai đội mũ vuông màu đen, mặc đồ màu đen của địa phủ, giống như hai con quạ đen ngồi xổm trước cửa một hộ gia đình, chờ Nhị thiếu gia nhà nào bị bệnh hoa liễu* tắt thở.

(*bệnh hoa liễu: là bệnh lây qua đường tình du*c như: giang mai, lậu, HIV…)

“Aiza, những phàm nhân này chẳng biết sợ là gì, hôm qua ta mới bắt được hồn phách của huyện thái gia bọn họ, hắn cũng bị bệnh hoa liễu, cả người thối nát không ra hình dạng, cái mùi kia thiếu chút nữa đã làm ta ngất xỉu.”

“Để mà nói thì cách chết hạnh phúc nhất có lẽ vẫn là thượng mã phong*! Nghe nói thủ lĩnh của chúng ta chết trong nhà kỹ nổi tiếng, đúng là quá may mắn.”

(*thượng mã phong: hiểu nôm na là tình trạng đột quỵ xảy ra trong quá trình quan hệ tình d*c. Nguyên nhân gây ra bởi trong lúc cao trào, t1nh dịch tiết ra quá nhiều khiến mạch máu não bị đứt, tắc nghẽn hoặc trụy tim do nhiều nguyên nhân khác.)

Nói đến chuyện riêng tư của bề trên, hai quỷ sai cười ha hả vui vẻ.

Lữ Minh Hồ tiến lên hỏi thăm, hai quỷ sai thấy y có thể nhìn thấy mình thì lập tức bày ra vẻ mặt đoan chính, ưỡn lồ ng ngực lên, nghiêm túc nói: “Ngươi là đạo sĩ từ đại viện nào?”

“Tại hạ ở Trường Nhạc Cung, danh xưng Lữ Minh Hồ.”

Đa phần đám quỷ sai đều đã nghe danh những đạo sĩ có tu vi cao cường trên phàm trần, gặp mặt sẽ rất lễ phép, bởi vì địa phủ giống như phủ nha địa phương do thiên đình dựng nên, những đạo sĩ này tương lai phi thăng thành tiên, không chừng chính là bề trên của bọn họ.

Lữ Minh Hồ là người nổi danh nhất nhì ở đạo môn, hai gã quỷ sai tất nhiên đã nghe nói qua đại danh của y, cùng nhau cười nói: “Thì ra là Lữ đạo trưởng, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, không biết là ngài có việc gì cần tìm bọn ta?”

Lữ Minh Hồ nói: “Một tháng trước có hai người chết ở Diệp trạch, chắc là hồn của họ được hai vị dẫn đi, có thể cho ta biết nguyên nhân cái chết của bọn họ không?”

Quỷ sai nói: “Bọn họ tên gì? ”

Lữ Đại nói: “Ngu Tiểu Nga, Thang Nhị Phú.”

Quỷ sai lấy một quyển sổ mỏng trong ngực ra, lật xem rồi lắc đầu nói: “Không có hai người này, liệu có nhầm lẫn gì rồi chăng?”

Lữ Minh Hồ nói: “Người nhà bọn họ tìm tới cửa, hẳn là sẽ không nhầm lẫn, nghe nói là chết vì dịch bệnh, hai vị thử xem lại một lần xem.”

Quỷ sai nhướng mày: “Dịch bệnh? Chuyện này còn khó xảy ra hơn. Chỉ sợ các ngài không biết, chết vì dịch bệnh và chết vì nguyên nhân bình thường rất khác nhau, nhất định phải kê tên vào Tiểu Kiếp Sách, đây là quy định của địa phủ. Hai tháng qua bọn ta chưa gặp con ma chết vì dịch bệnh nào cả.”

Lữ Đại nói: “Vậy quỷ hồn của hai người này đã đi đâu rồi?”

Hai quỷ sai đưa mắt nhìn nhau, cũng đều cảm thấy kỳ quái. Trong phòng vang vọng tiếng khóc khóc thảm thiết, vị Nhị thiếu gia kéo dài hơi tàn kia rốt cục cũng tắt thở.

Lữ Minh Hồ nói: “Việc này chỉ sợ có chút kỳ lạ, hai vị bận việc trước đi, bọn ta đến Diệp trạch xem qua một chút.”

Hai quỷ sai chắp tay nói: “Vậy làm phiền Lữ đạo trưởng, nếu có tin tức gì mong ngài thông báo cho bọn ta một tiếng.”

Một gã quỷ sai đưa một lá bùa hộ mệnh ra, Lữ Minh Hồ nhận lấy, mang theo Lữ Đại ẩn thân lẻn vào Diệp trạch.