(*túc thế nhân duyên: duyên phận hôn nhân kiếp trước.)
Vị hoà thượng quay người cáo từ Bạch Diệc Nan và Giang Bình đang ở trên mái nhà rồi cùng Lữ Minh Hồ rời đi. Từ đầu đến cuối, Lữ Minh Hồ chưa từng liếc mắt nhìn Giang Bình mà chỉ liếc nhìn nơi Lữ Đại đang ẩn thân.
Giang Bình nhìn qua bóng lưng của y, cảm thán: “Vị đạo sĩ này thật tài giỏi, Bạch huynh, huynh biết hắn không?”
Bạch Diệc Nan nói: “Ngân kiếm bạch y, vẽ bùa trên hư không, nếu ta không đoán nhầm thì có lẽ y là đệ tử của Tử Nguyên Chân Nhân Trường Nhạc Cung, Lữ Minh Hồ.”
Giang Bình nhíu mày, lẩm bẩm: “Trường Nhạc Cung? Lữ đạo trưởng?” Như là nhớ tới gì đó, lông mày hắn giãn ra, nói: “Bảo sao ta thấy hắn có chút quen mắt, hình như y có một đệ đệ tên là Lữ Đại đúng không?”
Bạch Diệc Nan ngẩn người: “Đệ đệ? Ta chưa từng nghe nói chuyện này. Giang huynh từng gặp qua đệ đệ của hắn rồi sao?”
Giang Bình kể lại chuyện tẩu tẩu Ngân Nương bị nữ quỷ nhập hồn vào ngày đại hôn và giết tân tướng, Lữ Đại và Hà Linh đã đến giúp đỡ xử lý.
“Lữ Đại cũng tới từ Trường Nhạc Cung, nhỏ tuổi hơn Lữ Minh Hồ một chút, vẻ ngoài giống đến năm phần. Dù chưa từng nhắc tới Lữ Minh Hồ, nhưng chắc là huynh đệ của hắn.”
Lữ Đại nghe thấy lời này thì âm thầm cười trộm: Chàng mới là huynh đệ của y, ta rõ ràng là Hỉ Thước muội muội của y.
Bạch Diệc Nan nhớ tới trước đó ở trong gương cổ trông thấy hồn phách của Hỉ Thước tinh, giống Lữ Minh Hồ đến năm phần, nàng cũng nói là đến từ Lư Sơn. Nàng và Lữ Minh Hồ tất nhiên có chút quan hệ gì đó, khó trách tu vi nàng không cao nhưng cũng không có yêu khí trên người.
Giang Bình nào biết Lữ Đại là nữ cải nam trang.
Bạch Diệc Nạn vô ý vạch trần trò vặt của Hỉ Thước tinh, lại không đành lòng để Giang Bình không hay biết gì, cười nhắc nhở nói: “Giang huynh xác định Lữ Đại là nam tử?”
Giang Bình sững sờ: “Sao Bạch huynh lại hỏi như thế?”
Bạch Diệc Nan nói: “Ta nghe nói Lữ Minh hồ có một muội muội, tên gọi là gì không biết, có lẽ Lữ Đại mà huynh biết chính là nàng khi nữ cải nam trang.”
Lữ Đại biến sắc, hận không thể lao ra che miệng của hắn, giậm chân thầm mắng: Con sâu bọ đáng chết, ngươi lắm mồm!
Nàng lo lắng nhìn Giang Bình, sợ hắn bởi vậy nghĩ đến chuyện Lỗ tiểu thư.
Giang Bình ngẫm nghĩ, cười nói: “Nghe Bạch huynh nói như thế ta mới thấy vị tiểu đạo trưởng kia có đôi chút giống nữ hài tử. Bọn họ đều là thế ngoại cao nhân, nam nữ già trẻ đổi tới đổi lui là bình thường, ta hiểu chuyện đó. Đêm nay hung phạm sa lưới, tất cả mọi người có thể ngủ an giấc rồi, chỉ mong những nữ hài tử bị hại kia có thể lấy lại tuổi xuân.”
Lữ Đại thấy hắn cũng không để tâm lời nói kia thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại không hiểu sao có chút thất vọng.
Giang Bình kéo Bạch Diệc Nan về nhà uống rượu, Lữ Đại lo lắng người rơm sẽ bị lộ tẩy nên không đến Kê Minh Tự gặp Lữ Minh Hồ nữa.
Nàng về trước Giang Bình và Bạch Diệc Nan một bước, thu lại người rơm, tiếp đãi bọn họ: “Chuyện Đào Quý Hiên thế nào rồi?”
Giang Bình nói: “Bọn ta theo Quan Dật Đại Sư ở Kê Minh Tự đến chỗ ở của hắn, hắn đã bị Trâu Y Nhân nhập hồn vào người. Trâu Y Nhân bị hàm oan mà chết, biến thành lệ quỷ, những năm gần đây bám vào thân thể người khác, một mặt thi triển tài hoa của mình, một mặt trả thù những nữ tử mỹ mạo. Bây giờ ống đựng bút vỡ, hồn phách Trâu Y Nhân bị bắt đi, đại tài tử Đại Quý Hiên trở về ban đầu.”
Hai phu thê cùng Bạch Diệc Nan ngồi vây quanh bàn, người hầu bưng thịt rượu lên, Lữ Đại uống một chén, cảm thán: “Trâu Y Nhân mặc dù là lệ quỷ nhưng đã qua tuổi trẻ, rất có tài hoa, mang một niềm khát vọng mãnh liệt, chỉ vì nữ tử kia cố chấp ái dục nên mới rơi vào kết cục thân bại danh liệt, thật sự rất đáng thương.”
Giang Bình nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn nói: “Cho nên ta mới nói đắc tội người khác cũng không sao nhưng đừng đắc tội nữ nhân. Bạch huynh, huynh nghĩ sao?”
Đôi mắt Bạch Diệc Nan rủ xuống, nhìn chăm chú màu rượu hổ phách trong bình, nhớ tới kiếp trước nàng ấy được trượng phu yêu thương, gia cảnh giàu có, không lo không nghĩ, nếu không phải bởi vì y cố chấp thì cũng sẽ không đi đến đường cùng như thế.
Giang Bình thấy vẻ mặt y ảm đạm giống như nhớ tới chuyện gì không vui, bèn nói: “Bạch huynh, huynh nghĩ sao?”
Bạch Diệc Nan lắc đầu, bưng rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Ánh mắt Giang Bình xao động, đổi chủ đề, quay sang nói với Lữ Đại: “Nương tử, đêm nay chúng ta gặp được một vị cao nhân!”
Lữ Đại: “Hả? Là cao nhân nào?”
Giang Bình nói: “Hắn là Lữ Minh Hồ, là đạo sĩ Trường Nhạc Cung ở Lư Sơn, có ngân kiếm bạch y, pháp lực cao cường, siêu phàm thoát tục, vẽ bùa không cần giấy bút, giống như thần tiên. May là đêm nay có y mới bắt được Trâu Y Nhân.”
Lữ Đại trừng mắt nhìn, nói: “Thần kỳ đến thế sao? Ta không tin.”
Bạch Diệc Nan nhìn nàng, cười nói: “Đệ muội, Giang huynh không lừa muội, vị Lữ đạo trưởng này được cho là đệ tử tài giỏi nhất trong đạo môn gần hai trăm năm qua, ta thường nghe người ta nói kiếm pháp của hắn xuất thần nhập hóa, hôm nay gặp mặt, quả thật danh bất hư truyền.”
Lữ Đại thích nghe nhất là người khác tán thưởng Lữ Minh Hồ, nàng còn vui mừng hơn cả việc nghe được người ta khen ngợi mình, cúi đầu bưng chén canh lên che khuất ý cười bên khóe môi.
Bạch Diệc Nan lại uống chén rượu, ngón tay vuốt bình rượu, trên mặt hiện ra sự quyết đoán, nói: “Giang huynh, ta có chuyện muốn thương lượng với huynh.”
Giang Bình nói: “Chuyện gì vậy?”
Bạch Diệc Nan nói: “Thiên Sơn có một vị danh y là Câu Thuật, có thể khiến người chết sống lại bằng chính xương thịt của họ, được gọi là Hồi Xuân Thủ. Ta nghĩ nên mang Nghiêm cô nương đến Thiên Sơn chữa bệnh.”
Lời này vừa dứt, Giang Bình và Lữ Đại đều vô cùng kinh ngạc, đồng loạt nhìn thẳng vào Bạch Diệc Nan, Giang Bình nói: “Bạch huynh, sao huynh lại quan tâm xá muội như vậy?”
Bạch Diệc Nan nói: “Thật không dám giấu giếm, hơn ba trăm năm trước, đời trước ta và Nghiêm cô nương là phu thê. Sau khi nàng mất, ta tìm tới chuyển thế của nàng, lại làm phu thê. Cứ như thế cho đến đời thứ sáu, nàng…”
Ánh đèn trong căn phòng mờ tối, hình ảnh Thấm Bích tuyệt vọng đứng trên cái ghế tròn tròng đầu vào dây treo cổ lại hiện ra trước mắt, giọng nói Bạch Diệc Nan dừng lại, quay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cõi lòng đầy áy náy: “Là ta hại nàng, bây giờ ta chỉ muốn nàng sống thật tốt, không còn vướng bận chuyện cũ trước kia, cũng không cần nàng biết tới ta. Lý ra ta phải sớm hiểu được chuyện yêu thương từ đời này sang kiếp khác đối với một phàm nhân là một gánh nặng.”
Y nói lời này ở ngay trước mặt Lữ Đại, cũng có ý định khuyên nhủ nàng.
Lữ Đại nghe đến mê mẩn, Giang Bình cũng ngơ ngẩn. Vì sao Bạch Diệc Nan biết họ của Quế Nương, vì sao lại cho nàng bùa hộ mệnh, rồi bối cảnh của y đồ sộ như thế nhưng vì sao không có thê thiếp con cái, thậm chí vì sao kết giao với mình, những nghi hoặc tồn động bấy lâu trong lòng đều đã có lời giải đáp, tạo thành một cảm giác cực kỳ phức tạp quẩn quanh ở lồ ng ngực.
Qua nửa ngày, Giang Bình mới xúc động nói: “Hoá ra là Bạch huynh và Quế Nương có túc thế nhân duyên, huynh bảo ta mang nàng đến Thiên Sơn chữa bệnh, lại không muốn nàng biết đến tâm ý của huynh sao?”
Bạch Diệc Nan gật đầu, nói: “Thiên Sơn đường xá xa xôi, chỉ sợ thân thể của Nghiêm cô nương chịu không được, huynh đưa nàng đến phủ Khai Phong trước. Đến bến tàu sẽ có người tiếp ứng.”
Giang Bình nói: “Vẫn là Bạch huynh suy nghĩ chu đáo, nhưng không biết vị danh y kia trị bệnh cho Quế Nương sẽ lấy bao nhiêu tiềng, ta phải chuẩn bị đầy đủ.”
Bạch Diệc Nan nói: “Hắn không phải phàm nhân, chữa bệnh không lấy tiền, chỉ lấy kỳ trân dị bảo. Ta đưa cho hắn một món pháp bảo, hắn đồng ý chữa bệnh cho Nghiêm cô nương, Giang huynh chuẩn bị lộ phí là được rồi.”
Y đang nói láo, thứ Câu Thuật muốn không phải pháp bảo, mà là tu vi. Chẳng lẽ y muốn dùng tu vi của mình chữa bệnh cho Quế Nương?
Lữ Đại nhìn y, ánh mắt xao động, muốn nói lại thôi.
Giang Bình nói: “Làm sao ta có thể nhận được? Nhà ta cũng có mấy rương trân bảo, đều là tổ tiên tổ phụ truyền thừa, Bạch huynh cứ nhìn xem, nếu có món nào thích thì cứ cầm đi.”
Bạch Diệc Nan cười nói: “Ta sống hơn sáu trăm năm nay, những vật ngoài thân này sớm đã không còn quan trọng. Hơn nữa đây là ta nợ nàng, Giang huynh đừng bận lòng. Huynh chịu giúp ta chuyện này là ta đã vô cùng cảm kích rồi.”
Giang Bình nói: “Mặc kệ kiếp trước như thế nào, Quế Nương bây giờ là biểu muội của ta, Bạch huynh vì nàng hao tâm tổn trí đến tận đây, ta mới là người vô cùng cảm kích.” Nói xong đứng dậy cúi đầu.
Bạch Diệc Nan đỡ lấy cánh tay của hắn: “Giang huynh đừng khách sáo với ta, trời cũng không còn sớm nữa, ta phải trở về rồi. Khi nào các ngươi khởi hành thì nói cho ta một tiếng.”
Giang Bình tiễn y tới cửa, y lại dặn dò: “Tuyệt đối đừng nhắc ta với Nghiêm cô nương.”
Giang Bình thở dài một tiếng, đồng ý.