Thuốc Hối Hận Có Vị Gì?

Chương 8




15.

Sáu giờ chiều, bọn tôi đã sớm chọn một tài khoản Weibo để lên lịch đăng bài đúng giờ theo kế hoạch đã bàn từ trước, và bài này sẽ được đăng từ tài khoản Weibo của Chung Ninh.

Đó là đoạn ghi âm cuộc trò chuyện của tôi và anh ta ở trong ngôi nhà cũ ngày hôm đó.

Và đây chỉ mới là khởi đầu.

Chu Chú, tôi và anh ở bên nhau hơn mười năm, những ngày tháng sớm tối ở bên nhau, mỗi một tấc ký ức đều tồn tại hình bóng thân mật của đối phương, anh không thể xóa hết được đâu.

Không bao giờ xóa hết.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, bình tĩnh nói: "Trở về đi."

Anh ta lắc đầu, sau đó ngược lại anh ta còn quỳ xuống trước mặt tôi và giúp tôi kéo đôi vớ bị rơi lên.

Tôi nhẹ nhàng mà khuyên anh ta:

"Chu Chú, con đường làm đại minh tinh của anh đã xong rồi. Sau này anh cũng không thể là làm ngôi sao nổi tiếng được nữa rồi."

Chu Chú lắc đầu, chỉ cẩn thận nhìn sắc mặt tôi:

"Chị ơi, hôm nay chị đỡ hơn chưa, chị có muốn ăn chút gì không?"

Thật lòng mà nói thì tôi có chút không hiểu được anh ta lại đang nghĩ gì nữa.

Người đã chấp nhận từ bỏ tất cả mọi thứ để lựa chọn một tương lai tươi sáng chính là anh ta. Giờ đây người chấp nhận bỏ mặc tất cả mà ở lại bệnh viện với tôi cũng chính là anh ta.

Lúc trở về phòng bệnh, tôi lấy điện thoại ra xem thì phát hiện trên phần xu hướng tìm kiếm đã cãi nhau ầm ĩ rồi.

Mặc dù Burning Star đã cố gắng hết sức có thể lên tiếng giải thích nhưng điều đó vẫn không ngăn được danh tiếng của anh ta sụp đổ như tuyết lở.

Bởi vì bằng chứng trong đoạn ghi âm đ thực sự khó mà chối cãi được.

Thậm chí có những người hâm mộ đã đến buổi hòa nhạc ngày hôm đó đã tung ra những bức ảnh chụp và những đoạn video về cảnh đó.

Trong bức ảnh tôi đang ngồi ở hàng ghế đầu của sân khấu, ngước mắt nhìn Chu Chú và La Kiều trên sân khấu, trong ánh mắt là nước mắt lưng tròng.

Sau chuyển từ trang thái fan hâm mộ sang thoát fan thì người fan này đã tức giận lên tiếng:

"Khó trách tại sao hôm đó chị gái lại chưa nghe xong mà đã rời đi sớm như vậy. Hóa ra là con đường đã trải đầy hoa của Chu Chú là do máu và nước mắt của cô ấy xây nên. Thật ghê tởm khi tôi từng là fan của loại người này."

Tôi có chút ác ý mà bấm vào nghe đoạn ghi âm ở ngay trước mặt Chu Chú. Sau đó thì giọng nói của tôi cùng anh ta vang vọng trong phòng bệnh.

Chu Chú nghe xong thì ngẩn ngơ một lúc, sau đó đột nhiên có chút khó khăn mở miệng nói:

"Hóa ra em đã làm nhiều chuyện có lỗi với chị như vậy sao."

"Chị ơi, vốn dĩ mọi chuyện không nên là như thế này. Em vẫn luôn muốn nổi tiếng, sau đó em sẽ nắm lấy tay chị cùng nhau đi đến nơi cao nhất và sáng nhất. Nhưng mà tại sao mọi chuyện lại biến thành như thế này..."

Nói xong lời cuối cùng, trên mặt anh ta lộ ra biểu cảm vừa mê mang mịt mù vừa lại khổ sở.

Đó có lẽ cũng không phải là giả bộ.

Chỉ là người này đứng trước danh lợi mà bỗng chốc lạc đường, lại có tư cách gì mà nói lời xin lỗi kia chứ?

Tôi cúi xuống, lại bắt đầu ho và nôn mửa không kiểm soát, mãi cho đến khi trên chăn bông và quần áo đều bị dính những đốm máu do tôi phun ra.

Chung Ninh mua giúp tôi một cái bánh kem nhỏ. Cuối cùng vẫn là Chu Chú lại đây vỗ lưng giúp tôi, lấy nước ấm đặt ở đầu giường lên cho tôi uống.

Tôi chỉ uống một ngụm, liền nôn ra khắp người anh ta, trong dịch dạ dày còn mang theo tơ máu đỏ ngầu và có mùi rất khó chịu.

Ngẩng đầu lên, khóe mắt của Chu Chú càng đỏ hơn.

Theo kế hoạch của tôi và Chung Ninh, những bằng chứng đó vẫn tiếp tục được đăng lên theo kế hoạch bọn tôi đã bàn từ trước.

Một video Chu Chú hát tại một tiết mục biểu diễn nghệ thuật ở trường trung học.

Một bức ảnh anh ta nắm tay tôi từ phía sau và dạy tôi chơi guitar.

Đối mặt với thực tế là bọn tôi đã cùng nhau trải qua mười một năm bên nhau không thể chối cãi, nên cho dù bộ phận quan hệ công chúng của công ty có mạnh đến đâu thì cũng vô lực mà xoay chuyển được tình thế này.

Dưới mỗi một bài đăng trên Weibo thì sẽ có hàng chục nghìn, thậm chí hàng trăm nghìn lượt bình luận. Những khoảng thời gian tốt đẹp khi xưa nay đã biến thành những nhát kiếm sắc bén, không chỉ đâm tôi bị thương mà còn cả những người vây xem cũng cảm nhận được sự chân thành của họ.

Trên đời nên một trong những chuyện làm người ta đau lòng nhất là tận mắt nhìn thấy những lời hứa năm nào bị vỡ nát và chân tình bị tan thành mây khói.

Weibo cuối cùng là một video.

Ngay từ lúc bắt đầu thì hình ảnh có chút lung lay, nhưng dần về sau nó trở nên rõ ràng hơn.

Tronh ảnh là Chu Chú, trên người anh ta mặc đồng phục cử nhân đang điều chỉnh ống kính của máy ảnh, đưa bó hoa hướng dương đang ôm trong ngực qua đây, đường nét trên mặt vốn dĩ sắc bén nhưng khi bị nụ cười làm dịu đi: "Chị ơi, tốt nghiệp vui vẻ ạ!"

Sau đó là vẻ mặt có chút bất đắc dĩ của tôi:

"Em mới là sinh viên năm hai, mặc áo cử nhân làm gì vậy?"

"Không quan trọng nha, hôm nay em cùng chị mặc, hai năm sau chị cũng cùng em mặc."

Anh ta lại gần tôi, smỉm cười và hôn vào má tôi, ôm cây đàn ghi-ta ngồi cạnh tôi trên bãi cỏ.

Anh ta nói: "Mời Dung Dung đặt bài hát."

Hiếm khi tôi nổi hứng trêu chọc nên liền nói: "Chia tay vui vẻ."

Lúc đó Chu Chú vẫn còn rất trẻ, vẻ mặt lúc đó đột nhiên trở nên căng thẳng và nghiêm túc.

Anh ta kiên quyết lắc đầu: "Chúng ta sẽ không bao giờ chia tay, vĩnh viễn sẽ không! Trừ khi em chết, nếu không em sẽ không cùng chị chia tay đâu!"

Rồi anh ta đã hát những bản tình ca ngọt ngào mà anh ta đã viết tặng toi.

Thật đáng tiếc khi anh ta là người nói lời chia tay, nhưng tôi lại là người phải chết.

Ông trời thật bất công.

16.

Nhiều năm đã trôi qua như thế vậy mà tôi một lòng tin tưởng chắc chắn rằng khi Chu Chú nổi tiếng, tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh ta.

Nhưng bây giờ bản thân anh ta đã leo lên đỉnh cao, điều đó cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Chỉ cần dùng cái chết của tôi đem anh ta từ trên thần đàn kéo xuống.

Hãy cùng nhau đi đến vực sâu vạn trượng đi, Chu Chú.

Khi Chung Ninh cầm chiếc bánh kem quay trở lại, máu tôi nôn ra đã nhuộm thành một chữ T lớn màu trắng trên ngực Chu Chú.

Mặt cô ấy đột nhiên trở nên tái nhợt, cô ấy vội vàng muốn chạy đi gọi bác sĩ tới đây.

Tôi lắc đầu và nắm tay cô ấy lại: “Tớ muốn ăn thử bánh kem.”

Bánh kem trượt vào cổ họng, tôi cười một cái rồi nói:

“Vị cũng không khó ăn như cậu nói nha, xem ra cậu vẫn là người khá là kén ăn.”

Sau đó tôi đều phun tất cả ra ngoài.

Chung Ninh đã khóc đến mức sắp cạn nước mắt, lúc trước khi giải thưởng quốc gia của cô ấy bị tôi cướp mất cô ấy cũng không có khóc như thế này.

Tôi không khỏi cảm thấy có chút áy náy, thở dài:

“Nếu tớ sớm biết như thế này thì tớ sẽ nói cậu đến chỗ xa hơn một chút nữa để mua bánh, để cậu không phải trải qua những trường hợp từ biệt như thế này.”

Tôi đã trải qua điều này một lần rồi và tôi biết cảm giác của nó như thế nào.

Chung Ninh nắm lấy bàn tay đang dần lạnh lẽo của tôi, lắc đầu nói:

"Nếu như lúc cậu chết cậu cũng không cho tớ ở bên cạnh cậu, trăm năm sau nếu mình gặp lại cậu ở Hoàng Tuyền, mình cũng sẽ không thèm quấy rầy cậu đâu!"

Tôi nhắm mắt lại mỉm cười, giọng nói có chút khàn khàn khó nghe:

“Cậu nói cậu đã có bằng tiến sĩ vật lý rồi, sao cậu lại còn tin cài này…”

Tớ quên nói với cậu, Chung Ninh.

Kỳ thực, tớ đã thi IELTS, vốn dĩ tớ định sau khi chia tay Chu Chú tớ sẽ ra nước ngoài tìm cậu.

Nếu như không phải vì căn bệnh này, giờ này chúng ta đã ngồi cạnh nhau ở bên kia thế giới rồi. Có thể là trong quán cà phê nào đó bên bờ sông, hoặc có thể là cánh đồng lúa mì bất tận mà cậu đã kể lúc nãy.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã như thế này. Thôi bỏ đi, bỏ đi đi, đừng nói nữa thì hơn.

Mở mắt ra lần nữa, khuôn mặt Chu Chú vẫn còn ở trước mặt nhưng có chút không rõ ràng.

Anh ta dường như đột nhiên bình tĩnh trở lại, còn nhẹ giọng hỏi tôi:

"Chị có muốn nghe bài hát gì không?"

"Chị ơi, em hát bài "Cầu hôn" cho chị nghe được không?"

"Đừng hát nữa."

Tôi khàn giọng nói: "Chu Chú, giọng hát của anh bây giờ thật sự rất khó nghe."

"...Em xin lỗi."

"Huống chi phiên bản nghe hay nhất, tôi đã nghe nó vào mùa hè năm tôi 20 tuổi rồi."

Mùa hè lúc đó còn không có nóng như vậy.

Gió đêm thổi qua, mang theo tiếng dế kêu, dưới ánh đèn đường treo lảo đỏa lắc lư bóng người, dần dần đi xa.

Chu Chú mười tám tuổi đi tới sờ đầu ta:

"Chị ơi, đêm nay chị đừng về, được không ạ?"

"Làm gì thế?"

Những ngón tay thon dài của anh ta gảy dây đàn:

“Ngay tại đây, em sẽ hát cho chị nghe một bài hát suốt đêm”.

Tôi nói được.

Anh ta vẫn luôn hát, tôi thì vẫn im lặng lắng nghe.

Sau đó, tôi gặp phải rất nhiều chuyện nhưng tôi vẫn luôn nói như thế.

Cho dù cả thể giới đều không nghe anh hát, tôi sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn là người thính giả duy nhất của anh.

Là ai đã thất hứa trước.

Là ai đã rời đi trước.

Hình ảnh trước mặt tôi càng ngày càng mờ đi, dần dần tôi không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Tôi từ từ nhắm mắt lại và cảm thấy một thứ chất lỏng ấm nóng nhỏ giọt trên mặt mình.

Giọng nói của Chu Chú giống như đến từ một nơi rất xa, như sương mù mơ hồ nhưng lại tĩnh lặng như nước.

Anh ta nói: "Chị ơi, chị chờ em một chút, em sẽ lập tức tới tìm chị."

Tôi không hiểu lắm, nhưng mà quên đi, tôi sắp chết rồi, tôi thực sự không muốn lại đi đoán suy nghĩ của anh ta nữa.

Bên ngoài của sổ có tiếng ve kêu truyền vào.

Tôi chết vào mùa hè năm hai mươi chín tuổi.

................. (End)..................