Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 64




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Trình Khác gửi tin nhắn tới rồi lại ngay lập tức rút về, điện thoại di động của Giang Dư Đoạt vẫn chưa tắt màn hình.

Nếu như không phải Trình Khác trong nháy mắt rút về, y có lẽ cũng không thể hiểu được nhanh như thế.

Chỉ là nhớ cậu.

Giang Dư Đoạt lúc nhìn thấy câu nói này, cũng không thấy tại sao cần phải rút về, y cũng sẽ nhớ Trình Khác, lúc sau Tết y vẫn nhìn vòng bạn bè của Trình Khác, chờ hắn gửi tin nhắn tới, muốn tới cửa hàng giúp Trình Khác làm gì đó.

Bởi vì y muốn ở cùng một chỗ với Trình Khác.

Lúc không ở cùng một chỗ, sẽ nhớ hắn.

Lúc y gửi xong tin nhắn lại cho Trình Khác có hơi sửng sốt, ý nghĩa tin nhắn này có lẽ chẳng hề đơn giản như y nghĩ.

Nhớ cậu.

Trần Khánh cũng từng nói với y câu gần như vậy, cũng thường xuyên nói.

Tam ca, ăn cùng nhau một bữa đi, tao nhớ mày.

Tam ca ra ngoài đi dạo đi, mấy ngày không gặp rồi nhớ mày thật đó.

Cho dù là cách nào, cảm giác mang lại cho y cũng không giống câu này của Trình Khác.

Cũng không giống cảm giác y muốn cùng Trình Khác ở chung một chỗ.

Điện thoại di động vang lên một tiếng, Trình Khác trả lời tin nhắn.

– Ngủ ngon, ngu ngốc.

Giang Dư Đoạt nhìn bốn chữ này nở nụ cười, cũng có thể tưởng tượng ra nét mặt hiện giờ của Trình Khác

– Ngủ ngon.

Y gửi lại tin nhắn cho Trình Khác, đang định lại đăng một bức ảnh con Miu, điện thoại di động vang lên, có cuộc gọi tới, y nhìn qua, là Đại Bân.

“Sao thế?” Y nghe điện thoại.

“Tam ca, thấy một người.” Đại Bân nói, “Có điều chỉ là đi một vòng quanh nhà anh rồi đi, cũng không làm gì, em sẽ không bảo chúng nó động thủ, sợ làm động.”

“Ừ,” Giang Dư Đoạt đáp, “Đi đâu rồi?”

“Đón xe đi,” Đại Bân nói, “Em lái xe máy theo một đoạn, đi theo hướng bắc đường lớn, khu đó xe máy không qua được, em không theo nữa.”

“Không sao, nếu thật có gì sẽ trở lại,” Giang Dư Đoạt nói, “Bên kia thì sao?”

“Bên anh Khác không có gì,” Đại Bân nói, “Em chụp bức ảnh của người kia, gửi tới cho anh, anh nhìn xem có nhận ra không?…..Có điều, chụp….. hơi nhòe, trời tối quá.”

“Được,” Giang Dư Đoạt châm điếu thuốc, “Bọn mày đi về đi, mai có thời gian thì ra.”

Sau khi cúp điện thoại, Đại Bân gửi một tấm hình lại.

Lúc nhìn thấy tấm ảnh, Giang Dư Đoạt nghĩ nên bảo nó đi theo Trần Khánh học, chụp còn nhòe hơn cả Trần Khánh chụp, Trần Khánh bình thường chụp vẫn ra cảm giác được gì đó, tấm của Đại Bân nhòe thành một đống, người thường cũng không nhìn ra phía trên có một người.

Có điều y nhìn ra được, y cực kỳ nhạy cảm với bóng người trong bóng tối.

Thời điểm như vậy, nhìn người không dựa vào chi tiết nhỏ, chỉ nhìn đường nét, dáng vóc thân thể.

Người này là một trong hai người thấy hôm nay, là người trên áo có vạch trắng kia, mà cảm giác trên người cũng không đổi, bởi vì ngày hôm nay nhìn thấy gã hai lần, ấn tượng của Giang Dư Đoạt rất sâu sắc.

Y gửi lại cho Đại Bân một tin nhắn, bảo thằng nhóc chú ý người này.

Sau đó đặt điện thoại xuống, đi tới bên cửa sổ.

Tuy Trình Khác cho rằng bản thân không có “kẻ thù” gì, người này hẳn không thể vì hắn mà tới, thế nhưng Giang Dư Đoạt gần như có thể chắc chắn, người này chính là vì Trình Khác mà tới.

Nếu như là vì y mà tới, sẽ không như vậy.

Muốn tìm phiền phức cho lão Tam, cũng không cần tốn công tốn sức như thế, kể cả theo dõi, hay là đi loanh quanh bốn phia, bình thường đều giống như Trương Đại Tề, đụng mặt thì đánh nhau, hoặc là như Bát Phiết, trực tiếp đưa hàng tới cửa.

Hai người ngày hôm nay, hoàn toàn không phải là phong cách lưu manh đầu đường như bọn họ.

Chỉ là y còn chưa xác định được, nhắm tới Trình Khác mà tới, là vì mưu đồ gì, vật đáng giá nhất trên người vị thiếu gia này cũng chỉ có cái đồng hồ kia, đã bị y lấy luôn rồi.

Có điều cho dù là nguyên nhân gì, lại là nhắm tới ai mà đến, y cũng không quan tâm, ở đây, trong thế giới này, từ một ngày kia y tới đây cho đến bây giờ, chẳng có gì làm y sợ được.

Y rõ ràng phong cách nơi này, biết rõ hết thảy cách làm của những người này, cũng biết mình tồn tại ở đây như thế nào.

Y sợ sệt…

Y đột nhiên kéo rèm cửa sổ lên, xoay người.

Quên.

Quên đi.

Quên cái người kia đi.

Cái người trong tầm mắt y nhanh chóng lẩn vào bóng tối.

Y nắm chặt tay, nhắm mắt lại hít một hơi thật dài, rồi từ từ thở ra.

Quên.

Y có thể quên được người kia.

Có thể làm như không nhìn thấy.

Nhưng không thể nào quên nổi nỗi sợ hãi đang chậm rãi lan ra từ trong nội tâm sâu thẳm.

Sợ hãi không thể nào quên nổi, nó không bị ý chí khống chế, có thể đến lui tự nhiên.

“Sợ sao? Mày trốn không được đâu, đi đối mặt với nó, đi đánh bại nó! Không có lựa chọn nào khác, sợ thì cứ đánh bại là được!”

Lúc Giang Dư Đoạt lao ra khỏi phòng, nghe thấy tiếng con Miu lười biếng meo một tiếng.

Tựa như giây phút cuối cùng của y ở thế giới này, một lần gặp gỡ cuối cùng.

“Tam ca!” Tiếng Trần Khánh từ phòng khách vọng vào phòng ngủ, “Tam ca, tao vào được không?”

“Ừm.” Giang Dư Đoạt khàn cổ họng đáp một tiếng.

“Tao mua đồ ăn sáng,” Trần Khánh xuất hiện trước cửa phòng ngủ, “Gọi cho mày sao mày không nghe?”

“Đang ngủ không nghe thấy,” Giang Dư Đoạt quay đầu liếc nhìn gã, “Mấy giờ rồi?”

“Hơn tám giờ,” Trần Khánh nói, “Hôm nay là ngày nghỉ của tao, không phải định sang bên phòng cho thuê à?”

“Ừ.” Giang Dư Đoạt cúi đầu, nhắm mắt để bản thân chậm rãi lại, sau vài giây mới bắt đầu có tri giác, từng cơn ngứa ngáy, y cau mày nhẹ nhàng thở ra.

Eo và sau lưng đều đau nhức vô cùng, như thể có móc câu móc trên cơ thịt, giật lên giằng xuống.

Y ngồi xuống đất, dựa vào tường, giữ tư thế này một lúc, y còn chưa xác định được, điện thoại vẫn còn ở bên chân, lúc y đang định với tới nhìn, phát hiện góc bên phải màn hình đã bị vỡ thành hình mạng nhện.

Có điều vẫn dùng được, y bật màn hình sáng, nhìn thời gian ngày hôm qua nói ngủ ngon với Trình Khác.

Không tới mười tiếng, vẫn được.

Y dùng tay xoa lên đùi, sau khi hết tê mỏi y đứng lên, dựa vào tường khe khẽ thở dài.

May là hôm qua không qua đêm ở nhà Trình Khác.

Nhưng y vẫn rất ủ rũ.

Y không biết tại sao.

Tại sao vẫn không quên được?

Tại sao không làm được?

Tại sao muốn để cho bản thân giống như một “người bình thường”, lại khó như vậy?

Tại sao?

Bọn họ ngoài muốn làm cho y vĩnh viễn không có ngày nào yên ổn, còn muốn gì nữa?

Giang Dư Đoạt đổ người ra giường.

Y vẫn cho rằng bản thân càng có lực khống chế mạnh hơn mọi người, ý chí cũng mạnh hơn… Vẫn là đánh giá cao bản thân rồi.

“Mày hôm qua có ngủ không thế?” Trần Khánh cho con Miu ăn rồi đi tới cửa phòng ngủ, “Sao lại gục nữa rồi?”

“Ngồi ngủ, eo mỏi lưng đau.” Giang Dư Đoạt vùi mặt vào trên chăn, cọ hết ướt át trên khóe mắt, sau đó đứng dậy xuống giường.

Lúc rửa mặt y mới cảm giác được rát rát trên mu bàn tay, cúi đầu liếc mắt nhìn, rồi cau mày ôm nắm tay, vết thương trên khớp chỉ là trầy da, nhưng qua một đợt căng thẳng, đau đớn lại càng thêm rõ rệt.

Y giơ tay lên, hai tay nắm chặt chậm rãi chống vào tường, dùng sức từng chút một, mãi cho tới vết thương đều dán vào tường.

Có lẽ chỉ hai đấm, có lẽ là nhiều hơn.

Ngoại trừ đau đớn trầy da bên ngoài, còn có đau đớn mơ hồ, có điều hẳn là không thương tổn đến xương cốt.

Trở lại phòng khách, y lấy hòm thuốc ra, dán vài miếng băng cá nhân lên mu bàn tay.

“Hôm qua không phải đụng phải chuyện gì đó chứ?” Trần Khánh vừa ăn vừa nhìn y dán băng cá nhân.

“Mấy ngày không đụng phải chuyện gì rồi,” Giang Dư Đoạt nói, “Chân Nhị Trọc thế nào rồi?”

“Nằm ở nhà,” Trần Khánh nói, “Tao đi nhìn rồi, không nghiêm trọng lắm, có điều Trương Đại Tề chắc chắn không chỉ có như thế là xong.”

“Lão muốn tao qua cúi đầu với lão.” Giang Dư Đoạt cầm bánh bao cắn một miếng lớn.

“Nói mềm làm gì,” Trần Khánh nhíu mày, “Cần đi không?”

“Không đi,” Giang Dư Đoạt nói, “Lão còn chưa động thủ, đều là người của lão, tao đi cũng chẳng để làm gì.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Trần Khánh hỏi.

“Nhiều năm như thế, cũng không phải chỉ đụng phải một Trương Đại Tề,” Giang Dư Đoạt nói, “Làm sao bây giờ cái gì, tao không vội.”

“Cũng đúng,” Trần Khánh gật đầu, “Trương Đại Tề cũng coi như sống không tệ, mấy năm nữa chắc cứ như thế mà về hưu dưỡng lão đi, mấy lão già đều như vậy, Băng Đáo đến cuối cùng cũng chỉ có như vậy.”

Giang Dư Đoạt nhấp một ngụm sữa đậu nành, không nói gì.

“Bọn mình còn trẻ như thế,” Trần Khánh vugn tay lên, “Để lão cút trước đi đã.”

Giang Dư Đoạt vùi đầu ăn, không nói gì tiếp lời Trần Khánh nữa.

Y không tiếp được.

Y đột nhiên thấy sợ.

Đây là một loại sợ sệt hoàn toàn mới.

Lúc Trần Khánh nói ra “Bọn mình còn trẻ như thế” y mới lần đầu tiên cảm nhận được sợ hãi.

Y mới có 21 tuổi, còn mấy tháng nữa mới 22 tuổi, y còn có rất nhiều năm, năm năm, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, liền ở đây, liền ở trong cuộc sống bình thường như vậy.

Tẻ nhạt mà bình tĩnh, sóng lớn không sợ, cũng ngập trong vô vọng.

Y chẳng hề giống mọi người ở đây, tuy rằng y đã nghĩ để bản thân tin tưởng, y chính là một thành viên trong bọn họ.

Nhưng Trần Khánh cùng với những anh em nọ, bọn họ có cha mẹ, có gia đinh, có tất cả mọi thứ ở đây, bọn họ có nơi để tới, có nơi tụ họp, cho dù có vô vọng, vẫn là tồn tại.

Mà y, ở đây một năm rồi một năm, bị nhấn chìm phía dưới hỗn loạn ở mảnh đất này, không ai thấy được y, y là đứa trẻ mười năm trước không biết từ đâu tới, y là lão Tam, y là Tam ca không có cảm giác đau trong truyền thuyết.

Cuối cùng chẳng có ai có thể nhớ tới y, bởi vì xưa nay chưa từng có người từng thấy y.

Y chỉ là một người qua đường trong câu chuyện cũ của chính mình.

Ngày hôm qua lúc cùng Trình Khác bận bịu trong cửa hàng, y lần đầu tiên nghĩ tới cần phải làm gì.

Lúc La tỷ nói tới điều này, đầu mối gì cũng không có, y chỉ cảm thấy buồn bực giận dữ, nhưng ngày hôm qua y lại đột nhiên nghĩ phải làm gì đó.

Chân chân thực thực, dừng lại ở một nơi nào đó.

Chỉ là…

Có lẽ cũng chỉ là “muốn làm” mà thôi.

Y muốn cố gắng một chút, nhưng lại không biết bắt đầu từ ngón tay nào.

Lại cần phải bắt đầu thế nào.

Trần Khánh hôm nay lái xe con bọ*, đang mở mui dừng trước cửa.

Giang Dư Đoạt sau khi lên xe thì quay sang nhìn Trần Khánh, Trần Khánh vừa lái xe vừa cũng nhìn y: “Sao thế?”

“Hiện giờ tháng mấy rồi?” Giang Dư Đoạt nhìn gã, “Mấy độ?”

“Mày nói cái mui xe này à?” Trần Khánh hỏi.

“Tao không nói cái mui xe này,” Giang Dư Đoạt nói, “Tao là mẹ nó bảo mày đóng cái mui xe này vào!”

“Không phải, Tam ca.” Trần Khánh hơi ngượng ngùng mà xích lại gần y, “Hôm nay trong cửa hàng không còn con nào hợp nữa, có mỗi con này, con xe này……là đến sửa xe, mui xe…không đóng được lên.”

Giang Dư Đoạt quả thực không thể nào hình dung được tâm trạng của mình: “Lúc mày lái đi có phải còn tạ ơn ông trời hôm nay không có tuyết rơi đúng không?”

“Chừng mấy ngày đều không có tuyết rơi, tao đoán sẽ không rơi.” Trình Khác lái xe rẽ ra đường lớn.

“Gió lạnh cũng không phải không thổi đâu!” Giang Dư Đoạt rống to về phía gã.

“Mày quấn kỹ lại chút đi.” Trần Khánh rụt cổ lại.

Giang Dư Đoạt thở dài, kéo khóa áo khoác Trần Khánh lên trên cùng, sau đó cũng đội mũ áo khoác mình lên, cố kéo thấp xuống, che lại mặt, cúi đầu dựa vào lưng ghế.

“Tam ca, che mặt làm gì,” Trần Khánh nói, “Ai biết tao đều biết người bên cạnh là mày.”

“Cút,” Giang Dư Đoạt trốn trong mũ, giọng buồn bực, “Biết đâu người ta tưởng là Trình Khác thì sao, áo này là của anh ấy.”

“…Đệch.” Sau khi Trần Khánh ngẩn người thì cười bò, “Ai! Tao đã bảo sao hôm nay mày mặc cái áo này, rõ ràng chưa từng mặc nhưng lại có hơi quen mắt, mẹ nó là của Tích gia à?”

“Ừ, anh ấy lấy cái này, đổi lấy cái áo dày kia của tao.” Giang Dư Đoạt nói.

“Anh ta cũng đúng là phương pháp thiếu gia, cái này của anh ta đủ mua hai mươi cái như của mày.” Trần Khánh nói, “Chẳng có mắt nhìn.”

“Vấn đề không phải là mua không được.” Giang Dư Đoạt cười, có lúc nghĩ lại, Trình Khác thật sự là người sống mà cứ thích lừa dối mình.

“Mày hỏi xem anh ta có muốn cái của tao không,” Trần Khánh nói, “Tao còn có cái dày hơn, chẳng mặc được mấy lần đây, đổi lấy cái áo gió ngắn kia của anh ta đi, tao thấy anh ta mặc cái áo đấy đẹp lắm.”

Giang Dư Đoạt đưa ngón tay nâng vành mũ lên một chút rồi nhìn gã: “Mày bớt ảo tưởng đi, cho mày độn vào vai thêm một bó gỗ nữa xem mày có mặc nổi cái áo kia lên người được không?”

“Tao béo lên rồi, ăn Tết béo lên mấy cân đây này.” Trần Khánh không phục.

“Ngậm miệng lái xe của mày đi!” Giang Dư Đoạt kéo mũ xuống tử tế.

Vùng đất bên ngoài phòng cho thuê đều là giấy vụ đỏ sau khi đốt pháo, cũ mới, còn có các loại ống pháo hoa bị tuyết làm ướt lại, còn bị bánh xe người qua lại bẹp thành bùn đen.

Giang Dư Đoạt nhìn bốn phía một lúc, rõ ràng đầy sắc đỏ ngày tết, nhưng thế nào cũng làm người ta cảm thấy cô đơn hiu quạnh.

“Đi toà số ba đã.” Y đi về phía trước.

“Ừ,” Trần Khánh đi theo y, “Vẫn cứ đi từng nhà thông báo rồi thu à.”

“Không phải à.” Giang Dư Đoạt nói.

“Nên lập một trưởng tầng, giống như ủy viên trong khu nhà người ta ấy,” Trần Khánh nói, “Như vậy thì dễ.”

Giang Dư Đoạt liếc nhìn gã, không muốn nói.

“Tao chỉ tiện nói thế thôi.” Trần Khánh nói.

“Sau này đừng có tiện như thế.” Giang Dư Đoạt nói.

Trần Khánh cười nửa buổi.

Thông báo cho người thuê từng người ra quét dọn hành lang, rồi quét dọn sạch sẽ rác dưới tầng, chuyện này cực kỳ đáng ghét, còn phải giải thích.

“Sao còn phải quét dưới tầng nữa? Nhà tôi cũng không đốt pháo,” một người phụ nữ ôm con nhỏ rất không vừa lòng, “Với lại, đấy là trên đường mà, công nhân vệ sinh phải quét chứ.”

“Ở đây công nhân vệ sinh không làm, nếu mấy người không định quét, thì tôi mời người đến quét,” Giang Dư Đoạt nói, “Tiền mời người tính vào tiền thuê nhà tháng này.”

“Sao lại thêm tiền thuê nhà?” Người phụ nữ kia lên giọng.

“Vì tiền thuê nhà ở đây thấp nhất vùng này.” Giang Dư Đoạt giọng lạnh tanh, “Nhà khác cũng tự mình quét như vậy, tiền thuê còn cao hơn mấy người, tự quyết định đi, không muốn quét thì chốc nữa nói với tôi một tiếng.”

“Một nhà, mẹ nó quét một chỗ bé bằng cái lòng bàn tay,” Trần Khánh cũng cao giọng, “Chỗ tôi đặt mông xuống còn to hơn chỗ dó, bình thường đều không để mấy người quét, một năm có mỗi lần này lại không vui à? Không vui chuyển sang khu bên cạnh đi, một tháng giao thêm 50 đồng, sẽ có người đến quét dọn.”

Giang Dư Đoạt lên tầng ba, Trần Khánh thì đi lên từng tầng, y gõ một cánh cửa ở tầng ba.

“Chú Trương,” Giang Dư Đoạt chào hỏi người vừa mở cửa, “Tìm chú có chút việc.”

“Chuyện gì?” Chú Trương hỏi.

“Lần trước tôi tới đây, thấy chú có không ít nhánh gỗ đúng không?” Giang Dư Đoạt vào phòng.

“Có không ít.” Chú Trương chỉ một đống đồ linh tinh cạnh nhà vệ sinh, “Đều ở chỗ đó, làm sao? Mày cần à?”

“Tôi nhớ có một đống cành gỗ, hoa văn rất đẹp,” Giang Dư Đoạt đi tới, lục lọi trong đống đồ, từ trong hòm nhựa rút ra một nhánh gỗ dày tầm một ngón tay, “Là cái này.”

“Đây là gỗ cánh gà*, đều là đồ gãy rồi, mày còn lấy cái này làm gì?” Chú Trương hỏi.

“Làm thứ này,” Giang Dư Đoạt nhìn một chút, “Loại này vừa thích hợp, chú có bao nhiêu?”

“Đều ở trong hòm, mày tự tìm đi,” Chú Trương nói, “Làm cái gì?”

“Làm một cái đèn,” Giang Dư Đoạt kéo hòm ra, bên trong một đống gỗ thải lật qua lật lại, tìm được bảy tám nhánh, “Từng này, tôi mua, bao nhiêu tiền?”

“Mày cứ cầm đi,” Chú Trương nói, “Đây là tao cầm về làm đũa, mày để lại cho tao hai cái là được.”

“Ừm.” Giang Dư Đoạt rút hai que ngắn thả lại, “Mấy công cụ kia của chú cho tôi mượn đi, búa rồi cưa nhỏ gì đó, còn có giấy nhám….. Dầu đánh bóng còn thừa không, cũng cho tôi một chút.”

“Mày làm đèn gì thế?” Chú Trương một mặt không hiểu ra sao.

“Nói cho chú cũng không biết, làm xong tôi chụp ảnh cho chú xem, nói không chừng còn có thể cho chú ít gợi ý,” Giang Dư Đoạt nói, “Sau này lúc chú đi làm nội thất cho người ta có thể nâng cao đẳng cấp.”

“Mày thôi ngay.” Chú Trương nở nụ cười.

Giang Dư Đoạt vốn là định dùng gỗ chống phân hủy còn thừa sau khi làm bàn chỗ Trình Khác làm cái đèn này, nhưng Trình Khác quá đáng ghét, cái gì mà bất với chả ngờ, vì tốt xấu gì cũng để cho chuyện này còn có chút bất ngờ nho nhỏ, y quyết định đổi sang loại gỗ khác làm.

Xem như là bất ngờ đi, dùng vật liệu khác mà.

Y để lại cho chú Trương hai gói thuốc lá, mang theo một đống đồ đi, nghĩ tới những thứ này trong ngày mai nhất định sẽ biến thành một cái đèn, y có hơi háo hức.

Tuy rằng hoàn toàn không biết phải làm thế nào, nhưng y cảm giác mình sẽ làm được.

Sắp xếp chuyện mấy toà nhà này xong, Giang Dư Đoạt cùng Trần Khánh đi ăn ít đồ linh tinh, chuẩn bị đến cửa hàng Trình Khác tiếp tục làm cái bàn xi măng phong cách công trường kia.

“Tao đưa mày tới đi,” Trần Khánh nói, “Đỡ phải gọi xe.”

“Lại cái xe này à?” Giang Dư Đoạt nhìn gã, “Tao còn sợ mày chốc lái xe về tiệm cũng cảm lạnh luôn.”

“Lái xe của tao! Tao cũng không phải không có xe.” Trần Khánh nói.

Giang Dư Đoạt thở dài: “Mày cho tao mượn xe đi, tao lái qua, chiều tao còn đưa Trình Khác về, không là còn phải gọi xe tiếp.”

“Cũng được.” Trần Khánh gật đầu.

Giang Dư Đoạt lái em xe của Trần Khánh còn chưa tới giao lộ, điện thoại Trình Khác đã gọi tới.

“Tôi qua bây giờ.” Y nhận điện thoại.

“Cậu ăn trưa chưa?” Trình Khác hỏi.

“Ăn rồi,” Giang Dư Đoạt liếc nhìn giờ, “Cũng hơn một giờ rồi, tôi ăn với Trần Khánh, sao thế?”

“Cậu chốc nữa mang chút đồ ăn cho tôi di, tôi ăn cho đỡ trống bụng.” Trình Khác nói.

“…Anh giữa trưa không ăn gì à?” Giang Dư Đoạt ngẩn người.

“Không muốn ăn,” Trình Khác nói, “Giờ mới đói bụng, mở điện thoại di động xem đồ ăn ngoài, không muốn ăn gì.”

“Vậy anh muốn ăn cái gì?” Giang Dư Đoạt hỏi, phía trước là đèn đỏ, y đạp phanh xe, theo thói quen liếc nhìn gương chiếu hậu.

“Không biết, cậu cứ mua bừa đi, tùy duyên.” Trình Khác nói.

“Được.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, phía sau là một chiếc xe con màu đen rất phổ thông, mà người ngồi kế bên tài xế đang chơi điện thoại lại chẳng phổ thông chút nào.

Giang Dư Đoạt vừa liếc mắt nhìn đã biết gã chỉ giả vờ nghịch điện thoại.

Đây là một người khác bám theo y và Trình Khác ngày hôm qua.

Dập điện thoại của Trình Khác xong, y gọi cho Trần Khánh: “Mày với Đại Bân dẫn mấy đứa đến cửa hàng của Trình Khác, địa chỉ chốc nữa tao gửi cho mày.”

____________________________________________________________________________________________

*xe con bọ: Volkswagen Beetle

timg 28

*gỗ vân cánh gà:

Nằm trong 4 loại gỗ cổ đắt và quý hiếm nhất Trung Quốc bao gồm gỗ tử đàn, gỗ huỳnh đàn, gỗ vân cánh gà và gỗ thiết mộc.

timg 29